Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em


Chương 34


Đêm đó, Lạc Kỳ đặt mua cho ông chủ dụng cụ trồng trọt và hạt giống, không hỏi ông chủ địa chỉ, trực tiếp gửi đến phòng trọ của cô, cô sửa đổi tên của người nhận hàng thành: Đồng bệnh tương liên

Cô và anh đồng bệnh tương liên, đành dựa vào dưa leo nhỏ để chữa lành.

Lạc Kỳ tính toán một chút, tháng mười năm ngoái là năm thứ sáu lẻ tám tháng ông chủ yêu thầm, đến hôm nay đã là năm thứ bảy lẻ bốn tháng.

Người phụ nữ đó kết hôn rồi hay là lòng đã chốn thuộc về rồi?

Buổi chiều cuối tuần, Lạc Vũ và Sơ Lâm đến nhà chơi.

Sơ Lâm bảo người ta đưa một chiếc dương cầm đến, nói trong nhà nhiều đàn, rảnh rỗi đặt ở đó cũng không ai đàn, nên để ở trong phòng thuê để đàn cho dưa leo nhỏ nghe.

Lạc Kỳ cười: “Đây là đánh đàn với dưa à.”

Sơ Lâm tựa vào sân thượng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chủ yếu là thuận tiện cho tôi thôi, tôi đến chỗ này chơi thì không chậm trễ luyện đàn.” Cô thích sân thượng mấy mét vuông này, không gian chật hẹp màu xanh lá cây đầy mắt.

Có thêm một chiếc dương cầm, phòng khách vốn chật chội cũng không còn đồ vật dư thừa nữa.

Lạc Vũ xé túi khoai tây chiên, ngồi ở trên sô pha nghe Sơ Lâm đánh đàn. Đây là một khắc nở mày nở mặt nhất trong đời người cô, người đẹp là nghệ sĩ dương cầm đơn độc đánh đàn vì cô.

“Chị gái xinh đẹp, có thể đánh một bài đang thịnh hành không?”

“Không thành vấn đề.” Sơ Lâm hỏi: “Em muốn nghe gì?”

“Xem như anh tàn nhẫn.”

“…”

Lạc Vũ có điện thoại, bài đang thịnh hành này đã bị gián đoạn. Dãy số rất quen thuộc, là điện thoại di động của thư ký mẹ Bùi Thời Tiêu, đoạn thời gian trước từng liên lạc cô, hỏi cô ấy mua video ngoại tình của Bùi Thời Tiêu, cô ấy từ chối thẳng.

Lạc Vũ thay giày, nghe máy trên đường đi ra ngoài phòng.

“Lạc Vũ nhỉ?”

Lạc Vũ sửng sốt, không phải giọng nói của thư ký, có chút giống với giọng nói của mẹ Bùi Thời Tiêu.

Cô không xác định: “Bà là?”

“Lý Cẩn, mẹ của Bùi Thời Tiêu, chúng ta từng gặp nhau.”

Lạc Vũ từng gặp bà Bùi ở trong bữa tiệc đính hôn của chị họ và Bùi Thời Tiêu, một bà đầm thép có thủ đoạn và quyết đoán.

“Trước kia cô từ chối đưa video, là không hi vọng chị cô bị ảnh hưởng, cô bảo vệ chị cô nên tôi mới không làm người khác khó chịu, nếu không thì đồ vật mà tôi muốn, chắc chắn sẽ nghĩ cách lấy được.”

Cách màn hình điện thoại, Lạc Vũ cũng cảm nhận được sự cường thế của đối phương.

“Hiện tại chị cô công khai nguyên nhân chia tay ở trong vòng bạn bè, tất cả mọi người đều biết do con trai tôi ngoại tình, cho nên cô cho tôi video thì cũng không sẽ có bất cứ ảnh hưởng nào đối với chị cô. Không phải mua đứt, không phải vì mặt mũi của con tôi mà muốn tiêu hủy video, là tôi dạy dỗ Thôi Bồng, tôi nghĩ cô sẽ không từ chối ủng hộ tôi.”

Nói đến tâm khảm của Lạc Vũ rồi, chỉ cần không ảnh hưởng chị họ, thì ai dạy dỗ Thôi Bồng cô ấy cũng sẽ ủng hộ.

Lạc Vũ cũng sảng khoái: “Không cần đưa tiền, một lát tôi gửi cho thư ký của bà.”

Bà Bùi không thích thiếu nợ ân huệ, kết thúc cuộc gọi thì dặn dò thư ký mua một túi xách bạch kim tặng cho Lạc Vũ, từ đây thanh toán xong xuôi.

Gần đây bà ta bận công việc lót đường cho hội đồng quản trị thay đổi nhiệm kỳ, phải thắng trận đánh này, bỏ lỡ cơ hội này thì lại phải đợi nữa. Nếu như không phải là Thôi Bồng chạm vào ranh giới cuối cùng của bà ta, thì bà ta thực sự không hơi sức rảnh rỗi bận tâm chuyện tình cảm của con trai.

Lạc Vũ gửi video, kế tiếp, bà Bùi sử dụng điện thoại di động của thư ký tự mình nhắn lại: [ Cảm ơn. ]

[ Khách sáo. ]

Cất điện thoại di động, Lạc Vũ vào phòng.

Sơ Lâm đang đánh đàn, chị họ đang nghe điện thoại.

Dụng cụ trồng trọt Lạc Kỳ mua đã đến, anh giao hàng ở dưới lầu, hỏi cô có ở nhà không rồi đưa lên.

“Không cần đưa lên, anh đợi tôi mấy phút nhé.” Lạc Kỳ để điện thoại di động xuống rồi vội vã thay quần áo, “Các cậu chơi đi, tôi đi đưa kiện hàng hỏa tốc cho ông chủ, buổi tối muốn ăn gì, thuận đường tôi đem về.”

Sơ Lâm: “Bé Vũ nói muốn xuống bếp, tôi cũng thích thức ăn Thành phố Tô các cậu, cậu xem mà mua đi.”

” Chị,” Lạc Vũ phản ứng lại: “Ông chủ các chị còn mua hàng trên mạng sao?”

“Ừ. Trên mạng rẻ mà.” Chuyện riêng của ông chủ, Lạc Kỳ không nói nhiều.

Sơ Lâm một tay đánh đàn, nói câu: “Anh ấy còn mua hàng trên mạng là vì làm cho người ta vui vẻ.”

Không phải làm cho người ta vui vẻ, là bản thân anh chữa lành cho bản thân.

Chẳng qua là Lạc Kỳ không giải thích, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, chuyện ông chủ trị liệu vết thương tình cảm này là riêng tư.

Tâm tình Lạc Vũ tốt, nằm xuống sô pha mà hóng hớt: “Làm ai vui vẻ?”

Sơ Lâm đánh trống lảng, “Chị cũng không biết. Đoán mò đấy. Nếu không thì anh ấy có tiền như vậy, còn để ý ba trăm giảm ba mươi sao?”

Lạc Vũ bị chọc cho cười to ha ha.

Ở trong tiếng đàn du dương, Lạc Kỳ cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.

Vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Tưởng Thịnh Hòa: [ Tổng giám đốc Tưởng, dụng cụ đến rồi, buổi chiều ngài có rảnh không? Hoặc là có người ở trong nhà là được, tôi đưa đồ qua. ]

Tưởng Thịnh Hòa ở trong nhà cũ, quay về thăm mẹ.

Anh nhắn lại: [ Cô sang đó trước. Trong nhà có người. ]

Mới hàn huyên với mẹ một nửa, anh đứng lên chuẩn bị đi về.

“Mẹ, con có chuyện, mẹ làm việc tiếp đi.”

Lương Chân không biết anh là mượn cớ rời khỏi hay là thật có chuyện phải xử lý. Kể từ khi con trai nói câu kia ở trong Thành phố Tô, không hi vọng lựa chọn giữa bà và Lạc Kỳ, bà đã không hỏi bất cứ chuyện nào liên quan với Lạc Kỳ nữa.

Cũng không nói với chồng.

Nhưng bà biết sớm muộn không gạt được chuyện này.

Tưởng Thịnh Hòa lên xe rồi hỏi Lạc Kỳ: [ Bao nhiêu tiền? ]

Lạc Kỳ mua dụng cụ cỡ lớn cho ông chủ, đắt gấp đôi so với của cô, cô gửi hình chụp màn hình sang đó.

Bảy trăm lẻ mấy tệ, Tưởng Thịnh Hòa chuyển cho cô tám trăm tệ: [ Còn có tiền xăng tới nhà tôi. ]

Lạc Kỳ: “…”

Cô thu nhận.

Lần trước đi biệt thự của ông chủ là buổi tối, chỉ nhìn mảnh sân một ánh mắt, hôm nay thấy hình dáng thì nơi nào còn cần dưa leo chữa lành chứ, ngôi nhà này có thể chữa bất cứ tâm bệnh nào rồi.

Dì Sài ở nhà, bà khiêng bọc hàng xuống xe giúp cô.

“Tiểu Lạc, đi phòng khách mát mẻ, bên ngoài nóng.” Dì Sài vẫn nhiệt tình như trước kia.

Lạc Kỳ từ chối, ngôi nhà tư nhân của ông chủ, cô vẫn là không tùy tiện ra vào thì tốt hơn, chỉ vào dụng cụ, “Con thừa dịp hôm nay rảnh, giúp Tổng giám đốc Tưởng trồng dưa leo.”

Cô xem thử khắp nơi, ngay cả trong góc cũng xử lý rất tinh xảo, chọn một chỗ không gây trở ngại cho tầm nhìn toàn thể, rồi dời dụng cụ sang đó.

Cụ thể để ở nơi đâu rồi trồng ở đâu, chờ ông chủ quay về mới định đoạt.

Dì Sài đưa một chai nước lạnh cho cô, mới phơi nắng, Lạc Kỳ đứng ở dưới dù che nắng bên hồ bơi.

Xe của Tưởng Thịnh Hòa lái vào sân, anh hạ cửa sổ xe xuống, cô đúng lúc nhìn sang.

“Sao không đi vào?”

“Sắp làm việc rồi ạ.” Vừa uống một hớp nước lạnh, Lạc Kỳ vặn đóng nắp bình.

Tưởng Thịnh Hòa xuống xe, “Tôi xem em trồng.”

Lạc Kỳ: “…”

Có lẽ đây chính là phương thức suy nghĩ của ông chủ, cho rằng nhìn thấy trái dưa leo nhỏ lớn lên là có thể chữa lành.

“Tổng giám đốc Tưởng, ngài định để dụng cụ ở đâu?”

“Chỗ này.”

Cô quyết định để ở đâu thì để ở đó.

Năm giờ, ánh nắng còn rất mạnh, bên ngoài phòng hơn ba mươi độ, cho dù đội mũ, thì gương mặt của Lạc Kỳ cũng nóng lên.

Tưởng Thịnh Hòa đi vào xe cầm một cây dù, là cây dù che mưa cho cô ở trong Thành phố Tô, lúc trả phòng thì anh trả tiền mua cây dù này.

Chuôi dù màu đen dài, không có chỗ gì đặc biệt, Lạc Kỳ không nhận ra.

Lạc Kỳ ngồi xổm ở nơi đó xử lý dụng cụ, Tưởng Thịnh Hòa ở bên cạnh cô cũng quỳ xuống một nửa, cầm dù, nghiêng về phía bên mình, vừa vặn ngăn ánh nắng cho cô.

Trong mảnh sân không có âm thanh, giữa bọn họ càng yên tĩnh.

Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Trời nóng như vậy, dưa mọc lên thì liệu có bị nắng phơi chết không?”

Lạc Kỳ nghe thấy như vậy thì xoay đầu, đụng vào đáy mắt đen nhánh của anh, cô quay đầu lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục làm dụng cụ, nói: “Tôi cũng không biết.”

Lại nói: “Dây dưa leo của tôi từng bị đông chết.”

Còn về chuyện có thể bị nóng chết hay không, cô trải qua rồi nhưng cũng không điều tra ra được.

Tưởng Thịnh Hòa: “Không sao, bảo dì cho thêm mấy cây dù để che nắng.”

Không biết do trời nóng hay là bởi vì Tưởng Thịnh Hòa ở bên người cô, trồng xong hạt giống thì lưng cô đã ướt mồ hôi, áo thun sau lưng ướt đẫm.

Mặt trời đã rơi xuống, Tưởng Thịnh Hòa thu dù, “Đi rửa tay, uống thêm ly nước.”

Tay bẩn rồi, lần này không cách nào từ chối, Lạc Kỳ đi theo ông chủ vào biệt thự, dì Sài ở trong nhà bếp, cô trực tiếp đi nhà bếp rửa tay.

Nhà bếp còn lớn hơn phòng trọ của cô, dì Sài đang sắp xếp đài chuẩn bị ăn tối, cô đứng ở trước hồ, hai người cách năm sáu thước.

Rửa tay rồi xoay mặt, Tưởng Thịnh Hòa cầm chiếc khăn sạch sẽ đưa cho cô.

Anh rửa tay ở trong phòng vệ sinh, mu bàn tay còn có giọt nước.

Lạc Kỳ vội lau bàn tay, định đưa khăn lông lại.

Tưởng Thịnh Hòa vươn tay: “Đưa tôi.”

Anh nhận lấy chiếc khăn lông, tiện tay lau đi nước trên mu bàn tay của mình.

Ánh mắt của Lạc Kỳ không có chỗ đặt, đó là chiếc khăn lông cô đã dùng, thế mà anh không hề để tâm.

Tưởng Thịnh Hòa không giữ cô để ăn tối, “Uống ly nước rồi đi. Hôm nay khổ cực cho cô rồi.”

“Không sao, tôi ở nhà cũng nhàn rỗi.”

Vội vàng uống một ly nước, Lạc Kỳ cáo từ.

Hôm nay ở trong phòng ăn thấy được một vùng của biệt thự xa hoa, hoàn toàn là hai thế giới với cuộc sống của cô.

Mấy ngày kế tiếp, nhiệt độ càng ngày càng cao hơn, Lạc Kỳ nói với ông chủ phải tưới nhiều nước.

Tháng bảy, ông chủ nói với cô dây dưa leo lớn rồi, trông rất tốt.

May mà sống được, đã có một dạo cô lo lắng dây dưa leo bị phơi nắng chết.

Lúc bản thân cô trồng dưa leo từng ghi nhật ký quan sát bằng hình thức vẽ tranh.

Lạc Kỳ sửa sang lại quan sát nhật ký rồi gửi cho ông chủ, sau này hẳn không có chuyện của cô nữa, “Tổng giám đốc Tưởng, những thứ này chắc sẽ trợ giúp được ngài, điều tôi biết thì cũng đã ghi chép ở phía trên này rồi.”

Tưởng Thịnh Hòa lưu lại nhật ký quan sát, biết tâm tư của cô là không muốn có quá nhiều tiếp xúc ngoài lúc làm việc.

Anh dặn dò cô: “Tiếp đến mấy tuần nữa cô phải bận một vài chuyện, Tiểu Khương trở về làm hôn lễ, công việc của cậu ấy tạm thời giao cho em.”

“Không thành vấn đề.”

Lạc Kỳ xúc động, thời gian nhanh như vậy rồi.

Lại sắp đến sinh nhật.

Năm ngoái lúc này, tâm trạng của cô và Tiểu Khương như nhau, cũng từng đến gần hạnh phúc.

Cô thất thần chốc lát, bị Tưởng Thịnh Hòa bắt được, anh không xác định được giờ khắc này cô đang suy nghĩ gì, là nghĩ đến còn hai tháng nữa thì hai mươi chín tuổi, vẫn thiếu nhiều nợ như vậy, hay là nghĩ về quá khứ.

Cuối tháng, Tiểu Khương về quê làm hôn lễ, ông chủ cho nghỉ hai tuần lễ.

Cậu đặc biệt gửi kẹo cưới từ quê lên cho đồng nghiệp Bộ phận Giám đốc, mỗi người một hộp, trang bị đầy đủ loại kẹo đặc sắc tìm kiếm từ các nơi đến, tràn đầy hồi ức tuổi thơ.

Tổng cộng tám hộp kẹo cưới, một hộp của Thư ký Cư, còn có một hộp của Tưởng Thịnh Hòa.

Tiểu Khương nói ở trong nhóm chat: [ Lấy sự vui mừng, nhận được kẹo cưới sẽ liên tục may mắn. ]

Tưởng Thịnh Hòa mở hộp kẹo, bên trong có một tấm thiệp chúc phúc viết tay.

[ Chúc Tổng giám đốc Tưởng: Tâm tưởng sự thành, sớm sinh quý tử. ]

Tưởng Thịnh Hòa gửi tin nhắn cho Tiểu Khương: [ Cảm ơn, nhận được chúc phúc rồi. Kỳ nghỉ có đủ không? Không đủ thì nghỉ thêm mấy ngày nữa. ]

Tiểu Khương tuyệt đối không phải nịnh hót, cậu thật sự hi vọng mơ ước của ông chủ trở thành sự thật.

[ Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng, kỳ nghỉ hai tuần lễ đủ rồi ạ, ở nhà lâu rồi mẹ tôi cũng nhìn tôi không vừa mắt. ]

Thời gian nghỉ trưa, mấy người Bộ phận Giám đốc mở kẹo ăn, ném mấy viên cho Lạc Kỳ.

“Trợ lý Lạc,” bọn họ đùa, “Khi nào có thể ăn được kẹo cưới của cô thế?”

“Không nói thì tôi suýt quên rồi, Trợ lý Lạc của chúng ta có bạn trai.” Sau đó nói với Lạc Kỳ: “Hiện tại Bộ phận Giám đốc chỉ có một mình cô là chưa kết hôn, bọn tôi trò chuyện về con cái thì cô cũng không chen lời được.”

“Bữa liên hoan lần sau dẫn theo người nhà của cô đi.”

“Phải dẫn theo đấy, đến hiện tại rồi mà chúng tôi cũng không biết dáng dấp bạn trai cô ra sao.”

Mấy người một hát một bè.

Lạc Kỳ đành ngượng ngùng cười, im lặng ăn kẹo.

Tưởng Thịnh Hòa bưng mấy ly cà phê đến, “Ai uống? Pha nhiều rồi.”

“Tôi một ly, cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng.” Ông chủ thường bưng cà phê cho bọn họ, hiện tại bọn họ đã từ từ quen.

Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Vừa rồi đùa gì thế?”

“Đang nói chuyện bạn trai của Trợ lý Lạc, chỉ thấy bóng lưng ở trong vòng bạn bè.” Bọn họ biết mà còn hỏi: “Tổng giám đốc Tưởng, ngài từng gặp bạn trai của Trợ lý Lạc chưa?” Còn cố ý nhấn mạnh: “Chính là vị trong tranh sơn dầu trên vòng bạn bè của cô ấy đấy.”

Lạc Kỳ nhìn ông chủ, không biết ông chủ trả lời ra sao.

Tưởng Thịnh Hòa: “Từng gặp.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Khi nào chính thức giới thiệu cho bọn họ biết?”

Lạc Kỳ: “…”

Biết rõ ông chủ đang diễn giúp cô, giải vây thay cô, nhưng cô vẫn nhập vai chỉ trong nháy mắt.

Cô mập mờ nói: “Chờ không bận nữa, thì có cơ hội.”

Tưởng Thịnh Hòa phụ họa với cô: “Ừ, gần đây phải tăng ca, chờ Tiểu Khương về rồi nói.”

Ông chủ quay về phòng làm việc, cô từ vở diễn quay lại thực tế.

Bắt đầu từ đêm bung dù ở trong Thành phố Tô đó, mỗi ngày cô sống chung với ông chủ đều giống như ngồi xe qua núi, một giây này còn đang là đất bằng phẳng, một giây kế tiếp bỗng nhiên xông lên tận trời, rồi lại thêm một cái xoay tròn ba trăm sáu mươi độ giữa không trung.

Nhịp tim bỗng nhiên mất khống chế.

Chờ một lần nữa quay lại đất bằng, cô cần tốn rất lâu mới có thể bình phục.

Lạc Kỳ lại bóc vỏ một viên kẹo, thất thần trước máy vi tính chốc lát, mở tài liệu điều tra nghiên cứu liên quan in ấn 3D ra xem.

Từ tháng bảy đến tháng chín, kẹo cưới trên bàn cô đã không dứt, trước kia trong đội nhóm làm việc của Tưởng Nguyệt Như cũng có một đồng nghiệp kết hôn.

Ăn kẹo cưới của đồng nghiệp và Tiểu Khương, lại uống rượu mừng của Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh.

Buổi trưa ngày mười bốn tháng chín, mỗi người trong số Bộ phận Giám đốc của bọn họ đều biết ghi nhớ ngày tháng.

Trong nhóm chat công việc, Tưởng Thịnh Hòa nói: [ Buổi trưa hôm nay căn tin có rau trộn dưa leo, tôi trồng, mời các cậu ăn. ]

Những người khác trong công ty không biết những dưa leo này đến từ nhà của ông chủ, chỉ có mấy người bọn họ rõ ràng.

Buổi trưa đi căn tin, Lạc Kỳ xếp hàng lấy một phần.

Dưa leo cô trồng cho ông chủ được mùa lớn, trồng ở trong mảnh sân mọc tốt hơn trên sân thượng, mưa móc ánh nắng càng đầy đủ, tổng cộng kết được hơn sáu mươi trái.

Cô không hỏi ông chủ trong mấy tháng này có được chữa lành hay không.

Điện thoại rung lên, là chuông báo thức.

Buổi chiều hai giờ có buổi hội nghị lãnh đạo cấp cao, nhắc nhở cô chuẩn bị tài liệu.

Ông chủ cũng tham gia buổi hội nghị hôm nay, Lạc Kỳ sang đó trước mười phút. Trong phòng họp cũng đang thảo luận rau trộn dưa leo của buổi trưa hôm nay, có người trong số bọn họ nhìn thấy tài xế của Tưởng Thịnh Hòa xách một túi dưa leo lớn từ cốp sau ra rồi đưa đến hậu cần.

Có một đổng sự trò chuyện, “Tổng giám đốc Tưởng, hôm nay nghĩ như thế nào mà đưa dưa leo đến căn tin thế?” Không keo kiệt khen ngợi: “Tôi nếm rồi, mùi vị không tồi.”

Tưởng Thịnh Hòa cười nhạt: “Tôi nói là tôi trồng, ông có tin không?”

Đổng sự: “Cảm thấy cậu không rảnh như vậy.”

Tưởng Thịnh Hòa cười: “Trước kia tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Nhưng anh chính là rảnh rỗi như vậy

Trong buổi họp, Tưởng Thịnh Hòa hỏi Lệ Nhuỵ: “Tình huống hiện tại của bệnh viện Đông Bác sao rồi?”

Lệ Nhuỵ không chuẩn bị một chút nào cả, bệnh viện Đông Bác là đối thủ cạnh tranh của bệnh viện Viễn Duy, tình trạng gần đây của nó như thế nào là chuyện mà người phụ trách bệnh viện Viễn Duy nên quan tâm, mà người phụ trách bệnh viện Viễn Duy không báo cáo với cô.

Vả lại, ông chủ lớn của tập đoàn sẽ không phân lớn nhỏ mà hỏi đối thủ cạnh tranh dưới trướng công ty ra sao. Cho nên cô mới không chuẩn bị trước.

Lệ Nhuỵ tùy cơ ứng biến: “Bệnh viện Viễn Duy đang phát triển. Tổng giám đốc Tưởng, có phải ngài có dự định khác không?”

Tưởng Thịnh Hòa nói thẳng: “Thu mua Đông Bác.”

Lệ Nhuỵ đúng lúc nhắc nhở ông chủ: “Ban đầu Đông Bác từ chối ý tứ muốn thu mua của chúng ta, nội bộ bọn họ luôn không đạt được ý kiến nhất trí.” Hiện tại thu mua nữa, hi vọng càng mong manh.

“Đây là chuyện của các cô.” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Tôi chỉ xem kết quả cuối cùng. Ngoài ra, giá thu mua giống năm ngoái, không được tăng.”

Đối với thu mua Đông Bác, lãnh đạo cấp cao khác không dị nghị.

Lệ Nhuỵ: “… Tôi sẽ sớm sắp xếp ổn thỏa.”

Lạc Kỳ nhìn ông chủ, cách một năm, anh vẫn không từ bỏ thu mua Đông Bác.

Năm giờ mười phút mới tan họp, Lạc Kỳ và ông chủ một trước một sau đi ra khỏi phòng họp.

Tưởng Thịnh Hòa xoay người nói với cô: “Tôi về gọi điện thoại, cô lên xe chờ tôi.”

Hôm nay thứ sáu, ông chủ lại phải đến nhà giáo viên chủ nhiệm tiểu học.

Hôm qua ông chủ đã thông báo với cô để cô chuẩn bị tâm lý. Mấy tháng này, đây đã là lần thứ năm đi đến nhà cô Trần để ăn ké một bữa cơm.

Thầy Giản đã đi dạy lại rồi, mới dạy xong bài đầu tiên của bài mới thôi, chẳng qua là thứ hai tuần sau mới cho kiểm tra, hôm nay không có bài thi để chữa.

Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng đến sớm hơn bọn họ, lúc cô và ông chủ đến, bọn họ đang ở phòng khách trò chuyện.

Giản Hàng vẫy tay, “Lạc Kỳ, cậu qua đây xem thử chai mới thiết kế đi.”

Trên bàn uống trà nhỏ có hai chai thức uống, một chai là mới, thân chai là tranh thiết kế minh họa, chỉ nhìn chai thôi thì đã có ham muốn mua sắm. Bên cạnh là chai cũ từng bị Giản Hàng mắng, bị chai mới tô điểm cho ảm đạm thất sắc.

Giản Hàng là sếp tổng mới nhậm chức của Bộ phận Vận hành Nhạc Mông, sau khi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Tần Mặc Lĩnh mới sang đó, cô nhậm chức rồi, chuyện thứ nhất chính là cải thiện khẩu vị của đồ uống có ga, thiết kế lại chai nước một lần nữa.

Tần Mặc Lĩnh là ông chủ của Nhạc Mông, phương án thiết kế của mẫu chai cũ ban đầu có thể thông qua là được anh đồng ý, Giản Hàng nói cái chai xấu thì chính là đang chất vấn thẩm mỹ của anh.

Giản Hàng vốn ngồi cùng hàng với Tần Mặc Lĩnh, bỗng nhiên xoay người, ngay mặt mắng: “Có ai đó cảm thấy cái chai trước giống thiên tiên.”

Tần Mặc Lĩnh: “…”

Là đang ám chỉ anh.

Trước giờ anh cũng chưa nói cái chai ban đầu giống thiên tiên.

“Bằng không em chỉ mặt gọi tên luôn đi.”

Giản Hàng: “Tần Mặc Lĩnh cảm thấy cái chai ban đầu giống thiên Tiên.”

Tần Mặc Lĩnh đang lật sách, cũng không nhìn mà trả lời Giản Hàng: “Đó là thẩm mỹ trước khi kết hôn. Em cảm thấy không đẹp, hiện tại anh cũng cảm thấy chưa ra hồn.”

Lạc Kỳ bị nhét vào cơm chó đầy một miệng, từng tổ chức hôn lễ, tình cảm của hai người rõ ràng không bình thường, cô dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác.

Trên bàn uống trà có một túi quýt đường, ông chủ cầm lấy một trái, đang bóc vỏ.

Tưởng Thịnh Hòa bóc vỏ quýt đường xong thì đưa cả trái quýt và vỏ cho cô, ngón cái của anh chặn lại một miếng vỏ quýt, thuận tiện cho cô chỉ lấy múi quýt chính giữa.

Lạc Kỳ: “Tôi tự bóc vỏ.”

Tưởng Thịnh Hòa không thu lại bàn tay, cô đành phải cầm lấy múi quýt chính giữa, anh tiện tay ném vỏ vào hộp đựng trái cây.

Hai người đối diện cũng bị Tưởng Thịnh Hòa đút một miệng cơm chó.

Lạc Kỳ có thể rõ ràng cảm nhận được vành tai ngoài của mình ửng đỏ, vả lại càng ngày càng nóng.

Lúc đang mất tự nhiên, Trần Ngọc ở trong nhà bếp thò đầu ra, “Tiểu Lạc, không phải con nói hôm nay con chiên ngó sen sao, dì chuẩn bị xong rồi, con đến đây đi.”

“Đến ngay dì ạ.” Lạc Kỳ cơ hồ là hoảng hốt chạy trốn.

Mạch suy nghĩ của Lạc Kỳ bị Tưởng Thịnh Hòa nhiễu loạn, chiên mấy miếng mà suýt bị khét.

Mấy miếng ngó sen có độ lửa lớn đều bị Tưởng Thịnh Hòa ăn mất.

Ăn cơm xong, mấy người đánh bài với ba Giản Hàng, đánh tới mười giờ rưỡi mới rời khỏi.

Lạc Kỳ nhìn đèn đuốc ngoài cửa xe, từ khi đi ra tiểu khu nhà Giản Hàng thì cô lại thất thần. Ông chủ ở trong nhà Giản Hàng bóc vỏ trái quýt cho cô, có lẽ chẳng qua là anh lịch sự chăm sóc cô, cảm thấy cô ở trong nhà cô Trần là người ngoài, cô lại là anh dẫn qua, cảm thấy chăm sóc cô thì là lẽ dĩ nhiên.

Nhưng cô vẫn đọc hiểu quá mức rồi.

Một cử động của ông chủ trong lúc lơ đãng, cũng có thể khiến cô chìm đắm mãi mãi.

“Tổng giám đốc Tưởng,” Lạc Kỳ đã quyết định, “Báo cáo trước với ngài một chút, tôi dự định từ chức chức trợ lý.”

Tưởng Thịnh Hòa bất ngờ, “Đang yên lành, sao đột nhiên từ chức?”

“Cũng không phải từ chức, tôi muốn cạnh tranh vị trí Tổng giám đốc của bệnh viện điều trị Nhuệ Phổ.”

Cô chủ động muốn đi, hiển nhiên không có bất cứ lưu luyến nào đối với anh.

Trên gương mặt Tưởng Thịnh Hòa bình tĩnh, “Nói xem nguyên nhân cô muốn đi Nhuệ Phổ.”

Lạc Kỳ không giấu giếm: “Có hai nguyên nhân. Đầu tiên, ngài biết mà, nhà tôi còn thiếu nợ hơn mười triệu, dựa vào tiền lương hàng năm của tôi bây giờ, chờ tôi trả hết thì cũng ba mươi bốn hay ba mươi lăm tuổi rồi, tâm tình lúc đó có lẽ đã không trẻ trung như vậy nữa, tôi muốn trả hết nợ sớm một chút.”

Không muốn hao tổn sức lực vào việc trả nợ trong những năm bản thân trẻ tuổi nhất, thiếu tiền quá tiêu hao tâm lực người ta.

Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô: “Những năm qua mệt mỏi lắm nhỉ.”

Lạc Kỳ không nói chuyện, lắc đầu một cái.

Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Nguyên nhân thứ hai?”

Lạc Kỳ nghĩ sẵn trong đầu mới nói, dù sao thì phương án hạng mục đưa cho anh vẫn là chuyện của bảy năm trước rồi, phỏng chừng anh đã sớm không có ấn tượng.

“Có thể ngài không nhớ, tôi cảm thấy hứng thú với in ấn 3D, cũng coi là thực hiện một nguyện vọng của bản thân.”

Anh nói: “Tôi nhớ.”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN