Nam Trà Xanh Giả Gái Muốn Cưa Đổ Tôi - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Nam Trà Xanh Giả Gái Muốn Cưa Đổ Tôi


Chương 1


Edit: Đào

Beta: An An

Đánh dấu ngày các cậu lọt hố nào ♥️

_

“Minh Âm, sao đang êm đẹp con lại muốn cướp đồ của Tịch Nguyệt? Đoạt đồ cũng thôi đi, sao còn động thủ? Hóa ra người ta đem con dạy thành đức tính thổ phỉ như hiện tại à?”

Tiếng ép hỏi văng vẳng không dứt, trong khung cảnh yên lặng đặc biệt chói tai.

Cố Minh Âm thần sắc hoảng hốt đứng ở giữa phòng khách, ánh nắng mặt trời lắt lẻo từ kính cửa sổ chiếu vào, Hoa văn bình sứ trên kệ mang phong cách cổ điển, trông có vẻ cũ, vật quý giá như vậy lại đĩnh đạc đặt ở chỗ dễ khiến người khác chú ý.

— đây không phải là nhà của cô.

Trên sô pha người phụ nữ vẫn còn đang tiếp tục, Cố Minh Âm ý thức hỗ loạn trong từng tiếng chất vấn liên hồi từ từ rõ ràng. Cô bình tĩnh nhìn kỹ vài người trước mắt mình. Trong đó có một đôi vợ chồng trung niên ngồi ở giữa, bên cạnh là một cô gái dung mạo xinh đẹp, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, chỉ tầm 16, 17 tuổi.

Cô gái tựa vào ngực người phụ nữ trung niên thút tha thút thít mà khóc, má trái ửng đỏ một mảnh, giống như là bị người đánh. Cảm nhận được ánh mắt Cố Minh Âm, thanh âm cô gái khóc càng nặng một chút.

“Mày trừng cái gì mà trừng? Không phục đúng không?!”

Cố Minh Âm lại nhìn về phía bên hông.

Thiếu niên lớn lên rất anh tuấn, khuôn mặt hơi ngỗ ngược dưới mái tóc uốn. Hắn rõ ràng không thích cô cho lắm, chán ghét trong mắt gần như muốn tràn ra.

“Mẹ nó mày nói chuyện đi!”

“Anh, anh. . . anh đừng mắng người.” Cô gái giữ chặt thiếu niên đang bạo phát, im lặng rơi nước mắt.

Cố Minh Âm hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại như thế nào.

Cô nhớ chính mình đã chết trong một vụ tai nạn xe cộ liên hoàn, xe chở dầu bị lật nghiêng khiến bồn dầu nhanh chóng phát nổ, nhiệt lượng tỏa ra dường như nuốt chửng cả Cố Minh Âm và chiếc xe, sự cố phát sinh chỉ trong nháy mắt, cô thậm chí còn không cảm thấy đau đớn, bị mắc kẹt trong bóng tối mãi mãi không thể tỉnh lại.

Cố Minh Âm vẻ mặt bất động nhìn về phía mũi chân.

Cô đeo một đôi dép lê màu trắng buốt, làn váy dài tới gối che đi một đôi tinh tế quá mức gầy yếu, chỉ thấy da bọc xương, làn da cũng không hề sáng bóng, hiện ra màu vàng không khỏe mạnh.

Cố Minh Âm nhíu nhíu mi, đây cũng không phải là thân thể của cô.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô vì sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

Đang không hiểu ra sao thì đột ngột có âm thanh điện tử ở trong đầu chợt vang lên.

[Xin chào ký chủ; hoan nghênh sử dụng APP “Hướng dẫn nữ chính ngược văn tự cứu”, tôi là hệ thống hướng dẫn 001. ]

“. . . ??”

[Hiện tại sẽ dung nạp ký ức ngay lập tức. ]

Kèm theo lời nói phát ra, vô số ký ức ồn ào, không thuộc về mình tràn vào trong tâm trí cô.

Cơ thể hiện tại có cùng tên cùng họ với cô, nguyên chủ là nữ chính tiểu thuyết « Ngược Luyến 1001 Ngày » . Nữ chính vốn là thiên kim Cố gia, chẳng ngờ rằng vừa mới sinh ra lại bị tráo đổi với nhà họ Lâm cùng một bệnh viện. Cô trở thành con gái nhà họ Lâm, mà con gái họ Lâm lại trở thành hòn ngọc quý trên tay Cố gia.

Vợ chồng Lâm gia có tiếng vô lại, sau khi sinh con xong, đối với nữ chính không đánh thì mắng. Chờ khi Cố Minh Âm lớn lên, đôi vợ chồng này liền bắt đầu suy nghĩ đem nữ chính bán cho người cần cưới vợ.

Nữ chính không cam lòng gả cho một lão hơn ba mươi tuổi, trộm một túi lương khô bỏ trốn suốt đêm, trên đường trùng hợp gặp gỡ nam chính trong tiểu thuyết Triệu Mặc Thần, nữ chính cũng bởi vậy mà trở lại Cố gia.

Nguyên chủ lớn lên trong sự ngược đãi, vừa tròn 16 tuổi mà người bé như mười ba mười bốn, sợi tóc khô vàng, dinh dưỡng không đầy đủ, bộ dáng sợ hãi rụt rè tuyệt không giống thiên kim Cố gia. Trái lại thiên kim giả, cô từ nhỏ đã được mẹ là nghệ sĩ dương cầm đích thân tự giáo dục, thanh lệ đoan trang, nói năng ưu nhã, đem hai người so sánh, chân chính thiên kim lại trở thành sâu bọ trong bùn, một chút cũng không lên được mặt bàn.

Cố gia cũng không phải không có xoắn xuýt qua, bọn họ không muốn bỏ qua Cố Tịch Nguyệt nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, cũng không thể chẳng thèm quan tâm đối với con gái ruột, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp là thỏa hiệp đôi bên, đem hai đứa nhỏ giữ ở bên người cùng nuôi dưỡng.

Nguyên chủ từ nhỏ bị đánh mà sợ, cô nhát gan mẫn cảm không dám cho người nhà thân cận, mỗi lần cũng chỉ từ xa xa nhìn cha mẹ, ngay cả anh trai song sinh là Cố Gia Vũ cũng sợ hãi tiếp xúc, mà người anh trai này rõ ràng yêu quý thiên kim giả hơn.

Người duy nhất khiến nguyên chủ bằng lòng bước thêm một bước chỉ có Triệu Mặc Thần.

Đối với nguyên chủ mà nói, Triệu Mặc Thần là sự cứu rỗi của cô, là ánh sáng cuộc đời của cô, là tiểu ca ca đã từng ước hẹn với cô.

Nguyên chủ lúc năm tuổi cứu một cậu bé bị tai nạn trên núi, cậu bé kia chính là Triệu Mặc Thần, hắn nói sẽ tìm đến cô, còn đem miếng ngọc hộ thân từ nhỏ của mình đưa cho cô. Không ngờ đến khối ngọc kia bị vợ chồng Lâm gia phát hiện, bán đi với giá 1000 nhân dân tệ.

Hôm nay nguyên chủ sở dĩ xảy ra xung đột với Cố Tịch Nguyệt, là vì nguyên chủ phát hiện trên người Cố Tịch Nguyệt có khối miếng ngọc bích vốn dĩ bị mất. Nguyên chủ lúc cãi nhau biết được Triệu Mặc Thần đã sớm cùng Cố Tịch Nguyệt đính hôn, mà Triệu Mặc Thần cho rằng Cố Tịch Nguyệt lúc ấy mới là bé gái kia.

Nguyên chủ bị đả kích, trong lúc cướp đoạt ngọc cùng Cố Tịch Nguyệt liền sinh ra xung đột. . .

Dựa theo nội dung cốt truyện, Triệu Mặc Thần sẽ bởi vì lần xung đột này mà nhằm vào Cố Minh Âm, hai người còn phải ngược tâm ngược thân 500 vạn chữ, phải trải qua nào là phản bội, tai nạn xe cộ, bệnh nan y rồi đến mất trí nhớ cùng mang thai bỏ trốn mới có thể đạt được đại kết cục happy ending.

Sau khi đọc hết ký ức Cố Minh Âm tỏ vẻ: Thật mẹ nó thật thiểu năng.

Hệ thống: [ Quyển sách này quá mức ngốc nghếch đến nỗi độc giả oán hận, một khi oán khí đạt tới trình độ nhất định sẽ kích hoạt APP《 Hướng Dẫn Nữ Chính Ngược Văn Tự Cứu 》. Bởi vì nguyên nữ chính đã thức tỉnh sau lần thứ hai đầu thai, cho nên chúng tôi quyết định lựa chọn ngài tới đảm nhiệm nhiệm vụ của nữ chính lần này. ]

Cố Minh Âm: “. . .”

Hệ thống: [ Ngài cần điều chỉnh cốt truyện nhưng không được thay đổi văn bản gốc, chúng ta sẽ dựa theo điều chỉnh sau khi nội dung cốt truyện được người đọc xét cấp bậc. Người đọc xem càng sướng, nhận xét cấp bậc liền càng cao, nếu ngài đạt được điểm số càng nhiều, có thể dùng điểm đến đề cải thiện thuộc tính nữ chính. ]

Hệ thống nói xong, trước mắt hiện ra một hàng dữ kiện.

[ Cố Gia Vũ nghĩ đến Cố Tịch Nguyệt một bên ấm ức mà khóc, nhịn không được tức giận, đứng dậy tát Cố Minh Âm một cái. ]

[ Mời kí chủ điều chỉnh dựa trên cơ sở không xóa bỏ nội dung gốc, xoay chuyển truyện thành sảng văn. ]

???

Hệ thống này rõ ràng là muốn làm khó cô!!

Cố Minh Âm: [ Vì sao tôi nhất định phải đồng ý đề nghị của mi? ]

Hệ thống: [ Nguyên nữ chính của khối thân thể này vô cùng yếu ớt, hơn nữa linh hồn ngài đối với thân thể cũng không phải rất phù hợp, cho nên. . . ]

[ Cho nên? ]

[ Cho nên ngài cần xoay chuyển nội dung cốt truyện để đạt được điểm số, dùng điểm số gia tăng giá trị khỏe mạnh, trừ giá trị khỏe mạnh, cũng có thể gia tăng mỹ mạo, trí tuệ hay vận may, đối với kí chủ chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. ]

Cố Minh Âm lại không thắc mắc nhiều nữa, cô chú ý tới góc bên phải còn có cái gắn liền với đồng hồ đếm ngược thời gian là mười giây, cô không xác định được sau khi đếm ngược thời gian kết thúc sẽ phát sinh cái gì, đang hoảng sợ thì hàng chữ biến thành:

[ Cố Tịch Nguyệt nghĩ đến Cố Minh Âm một bên ấm ức mà khóc, không nhịn được tức giận, đứng dậy tát Cố Gia Vũ một cái. ]

Sau khi dòng chữ thoáng hiện ra, vốn dĩ Cố Tịch Nguyệt còn đang khóc lóc đột nhiên có hành động. Chỉ thấy cô ta hai mắt đẫm lệ mà mông lung đối với Cố Gia Vũ giơ tay, âm thanh trong trẻo vang vọng toàn bộ phòng khách. Mọi người khó có thể tin mà nhìn Cố Tịch Nguyệt, ngay cả Cố Tịch Nguyệt cũng tràn đầy kinh ngạc, không hiểu rõ chính mình vì sao đột nhiên ra tay đánh người.

“Nguyệt Nguyệt?” Cố Gia Vũ che lại bên mặt bị đánh, đáy mắt không có tức giận, chỉ có kinh ngạc.

“Nguyệt Nguyệt, con xảy ra chuyện gì, như thế nào lại đột nhiên đánh anh con?”

Đối mặt với chất vấn của người nhà, Cố Tịch Nguyệt cảm xúc sụp đổ, bụm mặt khóc ra thành tiếng.

Cảnh tượng trước mắt thật sự đặc sắc, Cố Minh Âm nhìn náo nhiệt một lát, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.

Tiếng cười của cô gợi sự chú ý của Cố Gia Vũ, đối phương hung hăng trừng mắt:

“Cười cái gì mà cười?”

Cố Minh Âm không khách khí đáp lại oán giận: “Tôi chỉ là đang nghĩ đến một chuyện cười.”

Cố Gia Vũ vừa nghĩ đến mình và đứa con gái trước mắt này là anh em song sinh liền hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn nhịn một bụng tức, chộp lấy một quyển sách trên bàn trà hướng đầu của Cố Minh Âm mà nện.

Cố Minh Âm nhanh nhẹn né tránh, khom lưng cầm lấy ấm trà vừa rơi trên bàn, mở nắp đậy đem nguyên một ấm trà toàn bộ nước tạt vào người Cố Gia Vũ, chất lỏng màu nâu nháy mắt tẩm ướt áo sơmi sang quý trên người hắn, vệt nước ướt nhẹp theo sợi tóc mà nhỏ giọt xuống.

Mẹ Cố thét chói tai một tiếng, nhóm người hầu đến đưa khăn mặt, toàn bộ Cố gia loạn thành một đoàn.

Cố Minh Âm ung dung nhìn xem vị Đại thiếu gia kia chật vật: “Cố Gia Vũ, tôi nhìn anh chính là trời sinh óc chó, thiếu đánh. Không đánh anh thật sự nghĩ tôi dễ bắt nạt?”

“Cố Minh Âm –!!!” Cố Gia Vũ nắm chặt hai quyền mà rống lên, hai mắt nổi tơ máu nhìn qua như thể con sư tử đang nổi giận.

Cố Minh Âm không thèm liếc hắn một cái, xoay người bạch bạch chạy lên lầu.

“Cố Minh Âm mày có bản lĩnh thì đừng xuống dưới!”

“Mày cho rằng mày là ai mà dám như vậy cùng tao nói chuyện?”

“Mày ngày mai đừng có đến trường học! Mày đi tao liền đánh chết mày!”

Ba —

Cửa phòng đóng kín ngăn trở tiếng Cố Gia Vũ điên cuồng gào thét.

[ Hệ thống, làm thế nào để thấy nhận xét cấp bậc? ]

Hệ thống: [ Ngài chỉ cần mặc niệm trong đầu là có thể mở ra APP, ở nơi đó ngài có thể xem xét nội dung cốt truyện cùng tiến độ hoàn thành, cũng có thể xem xét bình luận phản hồi của người đọc. ]

Cố Minh Âm sau khi đơn giản lý giải tình huống, lập tức mở được APP.

Trước mắt hiện ra một cái khung hình phi thường đơn sơ nửa trong suốt, góc trên bên trái là của avatar của cô cùng tên, phía dưới là nhiệm vụ đã hoàn thành cốt truyện, vừa rồi nhiệm vụ đã biểu hiện hoàn thành, nhận xét cấp bậc đạt S, điểm số tăng lên 1 điểm.

Cố Minh Âm còn chú ý tới nội dung cốt truyện có phân biệt cấp độ khó khăn, hai sao hoặc ba sao, cô lúc nãy hoàn thành nội dung cốt truyện là một sao.

Trên đó viết: Hoàn thành nội dung cốt truyện khó khăn càng cao, điểm số khen thưởng cũng càng cao.

Cô lại mở ra avatar góc trên bên trái.

Họ tên: Cố Minh Âm.

Khỏe mạnh: 45(max điểm 100, 60 đạt tiêu chuẩn, thấp hơn 20 tiến vào trạng thái sắp chết)

Vận may: -50.

Mỹ mạo: 30.

Trí tuệ: 35 ( trị số này quyết định tiến độ học tập của ngài)

“. . .”

Cố Minh Âm cảm thấy trị số này có chút mất công bằng, có điều suy nghĩ một chút nữ chính những việc về sau sẽ gặp phải, lại cảm thấy mười phần hợp lý. Cô nếu có vận may tốt, cũng sẽ không gặp tai nạn xe cộ mất trí nhớ rồi nào là bệnh nan y nào là sinh non, mang thai, bỏ trốn.

Cố Minh Âm đem 1 điểm duy nhất thêm vào khỏe mạnh, ngay sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cô không phải người không nói đạo lý, nếu Cố gia thật tâm đối tốt với nguyên chủ, như vậy cô sẽ tiếp thay nguyên chủ, thay thế nguyên chủ hiếu thuận với cha mẹ. Nhưng mà sự thật cũng không phải như vậy, nguyên chủ chịu đau khổ trong toàn bộ thơ ấu, về đến nhà cũng không có được yêu thương vốn có cùng che chở, cô cả ngày chỉ có thể nhìn tình thương của bản thân lại thuộc về đứa con giả mạo, nhìn anh trai song sinh buông lời châm chọc cô, nhìn người hầu đối với hắn cao ngạo đắc ý, cô không thể tiếp thu, sau tất cả chỉ đành lựa chọn rời đi.

Nếu nguyên chủ lần nữa đầu thai cũng không muốn cha mẹ cùng cái nhà này, như vậy cô cần gì nhớ đến cái gọi là tình thân?

Nguyên chủ trước lúc chạy ra chẳng mang gì cả, trừ vài cuốn sách trường học phát cho, trong nhà không có một thứ gì thuộc về cô ấy. Cô cởϊ qυầи áo ở nhà trên người ra, thay vào bộ quần áo cũ nát mà nửa năm trước nguyên chủ mặc vào lúc chạy đến, mang theo cặp sách đi xuống lầu.

Cố Minh Âm bước đi đến trước mặt người một nhà kia, cô đổi quần áo, mái tóc lộn xộn rũ xuống trên vai, trên người chiếc áo sơmi uốn nếp khiến cô càng trở nên quê mùa cũng càng trở nên gầy yếu.

Mẹ Cố đánh giá một thân trang phục của cô, biểu cảm dần dần trở nên khó coi: “Minh Âm, con đây là có ý gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN