Nam Trà Xanh Giả Gái Muốn Cưa Đổ Tôi - Chương 22-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Nam Trà Xanh Giả Gái Muốn Cưa Đổ Tôi


Chương 22-2


Edit: Lãnh Tử Dạ

Beta: An An & Ỉn

_

Thẩm Dư Tri mạnh mẽ ấn Cố Minh Âm  lên ghế ngồi đối diện bàn trang điểm, cô cũng không ngờ trông Thẩm Dư Tri gầy yếu nhưng cánh tay kia có lực lớn đến như vậy, hoàn toàn làm cô không giãy dụa được ra. Cuối cùng cô thở dài, ngoan ngoãn để Thẩm Dư Tri loay hoay trên mặt mình.

Chưa kể, lòng bàn tay của trà xanh nhỏ ấm áp, cách mát xa thành thạo, mát xa qua lại quả thật rất thoải mái.

“Thẩm… Tri Tri, mỗi ngày cậu đều phải làm như vậy sao?”

“Cũng không phải mỗi ngày đâu, một tuần hai lần thôi à.”

Cố Minh Âm từ từ nhắm hai mắt: “Chẳng trách trên người cậu lúc nào cũng thơm ngào ngạt.”

Thẩm Dư Tri đắc ý: “Tớ cũng cảm thấy trên người Âm Âm thơm ngào ngạt.”

Bầu không khí giữa hai người nhẹ nhàng ấm áp. Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Dư Tri mới kết thúc mát xa, Minh Âm đã sớm mệt không chịu nổi, ngáp một cái rồi ỉu xìu bò lên trên giường, nhắm mắt lại lập tức ngủ. Thẩm Dư Tri cũng không ầm ĩ đến cô, đóng cửa phòng lại rón lại, rón rén rời đi.

Trở lại phòng ngủ của mình, Thẩm Dư Tri lập tức tẩy trang.

Mascara trên mắt, tháo lens trong mắt, lau lớp son môi nude tự nhiên và nhũ tạo khối trên xương quai xanh. Tẩy trang sạch sẽ xong xuôi, khuôn mặt của cậu chỉ còn lại sự mệt mỏi và âm trầm.

Cậu nằm lên giường, thuận tay cầm bình sơn móng tay lên sơn móng chân.

Trùng hợp ba Thẩm vừa vặn gọi điện thoại tới.

Cậu nhận máy, lười tiếp tục giả giọng (nữ), lười biếng “Alô” một tiếng.

“Tri Tri.”

“Đừng gọi tôi là Tri Tri.” Thẩm Dư Tri đối với cha ruột không nể mặt, “Ông có thể kêu tôi là Thẩm Dư Tri hoặc Dư Tri.”

Ba Thẩm im lặng hai giây: “Con lại phát bệnh à?”

“Dù sao đi nữa cũng đừng gọi tôi là Tri Tri.” Thẩm Dư Tri đem chai sơn móng tay vặn chặt nắp, chân duỗi thẳng tắp đợi nó  khô tự nhiên, “Ngài nửa đêm không ngủ, tìm tôi làm gì?”

“Nghe Triệu Lạc nói con tìm bạn cùng phòng? Còn là nữ?”

“Ừ.” Thẩm Dư Tri không phủ nhận, “Là chân mệnh thiên nữ* của tôi.”

(*chân mệnh thiên nữ: giống với chân mệnh thiên tử mọi người hay nói, ngày xưa là chỉ các vị vua được trời định, nay nói theo nghĩa nói về duyên trời định của mình…)

Cha Thẩm hiểu lầm ý nên cả người đều ngây ngốc.

“Không phải… Ba cũng không phản đối con yêu sớm, nhưng tình huống này của con…”

Ba.

Không đợi ông nói xong, Thẩm Dư Tri lập tức cúp điện thoại.

Một giây sau, nhóm chat “Gia đình hạnh phúc” của nhà bọn họ yên lặng đã lâu lại rung lên.

[ Tri túc thường lạc (Mẹ): Tri Tri, bạn nữ kia xinh đẹp không?]

[ Trời cao biển rộng (Ba): Tri Tri, con đây là đang lừa gạt tình cảm của cô bé đó, không thể làm như vậy được.]

[ Gia đình hòa thuận vạn sự hưng (Dì Triệu bảo mẫu): Rảnh thì đưa về nhà, dì hầm sườn heo cho các con ăn. ]

[ Thảo nguyên tuấn mã (Chú Triệu lái xe): Chú ủng hộ con.]

Thẩm Dư Tri: “…”

Thẩm Dư Tri: [ Về sau không nên gọi con là Tri Tri.]

Gia đình hạnh phúc: [… ]

Thẩm Dư Tri: [ Bây giờ tên này là độc quyền, mọi người không có bản quyền mà gọi bậy là đang xâm phạm, có hiểu không? ]

Gia đình hạnh phúc: [… ]

Xong đời, đứa nhỏ này rốt cuộc cũng điên rồi.

Thẩm Dư Tri mặc kệ ba mẹ cậu và dì, chú nghĩ như thế nào, cậu chỉ muốn phải nhanh chóng chinh phục thế giới chi tử. Chỉ có giành được tình yêu thuần khiết nhất của thế giới chi tử, mới có thể đường đường chính chính làm nam nhân bảy thước.

Thẩm Dư Tri tắt đèn nhắm mắt.

Cậu có thể cảm nhận được luồng khí ấm áp liên tục không ngừng từ cách vách truyền đến. Luồng khí này vẫn luôn quanh quẩn thân thể xua tan hơi lạnh khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Đây là lần đầu tiên trong mười bảy năm qua, Thẩm Dư Tri đi vào giấc ngủ nhanh nhất.

Ánh mặt trời xuất hiện, bóng tối khuất dần, từng tia nắng thay thế cho màn đêm, chính thức bắt đầu một ngày mới.

Cố Minh Âm thức dậy rất sớm, cô chạy bộ một vòng rèn luyện thân thể. Sau đó trở về chuẩn bị bữa sáng, đem bữa sáng ra bàn, Thẩm Dư Tri cũng đã thức giấc.

“Âm Âm, cậu dậy sớm thế.” Cậu xoa đôi mắt nhập nhèm, giọng nói vừa tỉnh ngủ hơi khàn khàn.

“Đi sửa soạn nhanh một chút rồi ăn điểm tâm, ăn xong chúng ta cùng đến trường học.”

Hai chữ “Cùng nhau” kia hiển nhiên lấy lòng cậu. Khóe môi cười tươi, chạy nhảy về hướng toilet.

Cố Minh Âm cầm sách ôn tập, nhai kĩ nuốt chậm sandwich.

“Âm Âm, đọc sách khi ăn cơm không tốt đâu.”

“Kỳ thi sẽ đến rất nhanh, đầu óc tớ không thông minh, không thể lãng phí thời gian học tập được.” Nói xong, Cố Minh Âm dùng bút bi ghi phần trọng điểm lên vở.

Đôi mắt Thẩm Dư Tri nhanh như chớp nhìn qua nhìn lại, cũng không biết cậu nghĩ gì, qua một lát nói: “Như vậy đi, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa tớ có thể giúp cậu học bổ túc.”

“Ok luôn.” Có người hỗ trợ càng tốt, Cố Minh Âm sảng khoái đáp ứng.

“Tớ giúp cậu buộc tóc, sau đó chúng ta cùng đến trường.”

Cố Minh Âm sờ sờ gáy thả lỏng mái tóc đuôi ngựa ra, không từ chối.

Thẩm Dư Tri đứng ở sau lưng cô, đôi tay trên mái tóc linh hoạt thắt qua thắt lại. Cố Minh Âm không nhìn thấy, vì thế tiếp tục cúi đầu xem sách vở.

Rất nhanh giọng nói từ trên đỉnh đầu vang lên: “Xong rồi nè, cậu xem.”

Thẩm Dư Tri đem cái gương nhỏ để lên phía trước.

Mái tóc cô được buộc thành bím tóc xương cá. Đuôi tóc điểm xuyết chiếc kẹp màu xanh da trời, vừa tao nhã lại không mất đi sự đáng yêu.

“Thích không?”

“Thích.” Cố Minh Âm cong hai mắt cười. Tay cô không khéo léo, cho dù có người nắm tận tay chỉ cũng sẽ không làm ra được kiểu tóc dễ nhìn như vậy. Giỏi lắm là buộc đuôi ngựa, phần lớn thời gian đều là tùy ý để nó đung đưa tự nhiên trên vai.

Đột nhiên Cố Minh Âm cảm thấy có bạn thân khéo tay hay làm cũng rất tốt. Các cô có thể cùng nhau sinh hoạt, ăn cơm, học tập, còn có thể mát xa và thắt bím tóc cho cô.

Thẩm Dư Tri lại gần, sau đó lại hỏi: “Vậy cậu có càng thích tớ hơn một chút không?”

Cố Minh Âm nghiêm túc suy nghĩ một lát, gật đầu: “Có.” Cô phát hiện trà xanh nhỏ quả thật không tâm cơ và thâm trầm đáng ghét giống như trong tiểu thuyết viết. Nếu tâm tư Thẩm Dư Tri không xấu thì cô sẽ không tự nhiên đi chán ghét “cô”. Cho nên cô có chút thích Thẩm Dư Tri.

Khuôn mặt Thẩm Dư Tri đỏ ửng, đưa tay nhéo nhéo vành tai nóng.

Thời gian vào lớp còn hơn nửa tiếng, khoảng cách giữa trường và nơi ở của hai người rất gần. Thẩm Dư Tri ung dung mà thoa kem chống nắng cho cô, lại chỉnh lông mày, thoa son dưỡng môi. Lúc này hai người mới ra khỏi cửa nhà.

Thời tiết rất tốt, trong không khí vấn vít  hương cây cỏ.

Hai nữ sinh tay cầm tay, ung dung tản bộ dưới bóng cây.

Đi tới đi lui đều là học sinh mặc đồ đồng phục Nam Sơn. Rất nhiều người đều biết Thẩm Dư Tri, bọn họ ngạc nhiên khi Thẩm Dư Tri cùng Cố Minh Âm đi dạo. Thi thoảng lại đổ dồn ánh mắt về bên này, thấy hình tượng Minh Âm thay đổi lại liêc nhìn vài lần.

“Tri Tri !”

Đằng sau vang lên tiếng chuông xe đạp, Cố Minh Âm vội vàng lôi kéo Thẩm Dư Tri vào ven đường.

Lái xe tới là đàn em của Triệu Mặc Thần. Cậu ta không thấy Cố Minh Âm, trực tiếp nói với Thẩm Dư Tri: ” Tri Tri anh Thần bị bệnh, cậu biết không?”

“Đừng gọi tôi là Tri Tri.” Giọng nói Thẩm Dư Tri tràn đầy cao ngạo.

“Hả?”

“Bây giờ tên Tri Tri có bản quyền, mong các cậu về sau gọi tôi là Thẩm Dư Tri hoặc bạn học Thẩm.” Ánh mắt Thẩm Dư Tri không tốt liếc qua.

“Đúng rồi, lời này của tôi cậu giúp tôi nói cho Triệu Mặc Thần nữa.”

Câu này làm tên đàn em bối rối, vội vàng lái xe đuổi theo: “Không phải, anh Thần bị bệnh, Tri… Dư Tri cậu đừng sốt ruột nha.”

“Cậu kỳ cục thật đấy.” Thẩm Dư Tri không vui nhíu mày, “Từ khi tôi sinh ra cho đến bây giờ thì mỗi ngày đều là bị bệnh, cũng không thấy người khác sốt ruột mỗi ngày. Không phải là cảm vặt thôi sao, đừng có làm quá lên như thế.”

Đàn em: “???”

Thẩm Dư Tri lười phản ứng, kéo Cố Minh Âm đi vào cổng trường.

Mày Cố Minh Âm nhướn lên, đột nhiên dừng bước lại: “Triệu Mặc Thần bị bệnh như thế nào?”

Tên đàn em nói: “Không biết anh Thần bị ai nhốt trên sân thượng, bị gió lạnh thổi hết nửa đêm. Sao vậy? Cô muốn đi thăm anh ấy?”

“Vậy thì thật đáng tiếc.”

“Hả?”

“Không đem cậu ta thổi đến chết thật đáng tiếc.” Giọng nói của cô tiếc nuối.

Đàn em của Triệu Mặc Thần: “???”

Hôm nay sao hai người này đều kỳ quái vậy? Thầm mến chỗ nào?

**

Sau khi tới trường, hai người tách ra trở về lớp.

Cố Minh Âm vừa đặt mông ngồi xuống ghế dựa, tên ngồi cùng bàn liền nghiêng nghiêng lại gần.

“Này, bạn cùng bàn…” Cậu ta dùng ngòi bút chọc chọc khuỷu tay Cố Minh Âm.

“Có rắm mau thả có chuyện mau nói.”

Hà Thao chống cằm nhe răng, “Một ngày không gặp, cậu xinh lên rồi.”

Cố Minh Âm trợn mắt, lật ra một quyển sách: “Cút.”

Hà Thao ôm đầu, tủi thân than thở: “… Khen cậu xinh đẹp còn không vui, tính tình này của cậu sắp bằng mẹ tôi luôn rồi ấy.”

“Vậy cậu kêu tôi một tiếng mẹ, tôi sẽ vui vẻ.”

Hà Thao rầm rì không trả lời.

Cậu ta không nói dối, khi Cố Minh Âm từ cửa đi vào đã cả thấy cô khác với mọi ngày rồi. Mặt Minh Âm rất nhỏ, trong đám nữ sinh nhìn rất nổi bật . Thân thể gầy yếu cho nên càng nhìn càng thấy tinh tế nhỏ xinh.

Cậu ta lại len lén liếc cô.

Ngũ quan Cố Minh Âm tinh xảo. Từ hướng của Hà Thao nhìn, có thể thấy lông mi cong vút dài khi chớp mắt như đôi cánh bướm, độ cao của mũi cũng xinh xắn tuyệt đẹp. Còn có đôi môi kia, không khô khốc như lúc trước, hôm nay đặc biệt căng mọng ướŧ áŧ.

“Hà Thao, sao cậu cứ nhìn bạn cùng bàn thế, yêu rồi à?”

Bàn trên truyền đến tiếng trêu ghẹo làm mặt Hà Thao đỏ lựng, cậu ta thẹn quá thành giận ném cây bút qua: “Cút cút cút, chớ nói lung tung.” Nói xong lại cẩn thận nhìn lén Cố Minh Âm, thấy cô không phản ứng gì liền nhẹ nhàng thở ra.

Cố Minh Âm cũng không để ý đám bạn học ồn ào đùa giỡn. Bây giờ cô càng cần quan tâm tìm hiểu rõ cuộc thi tháng, điểm thi tháng đạt 600 điểm thì trường học sẽ khen thưởng, 600 là mục tiêu thấp nhất của Cố Minh Âm.

Nhưng mà…

Cô nhìn giá trị chỉ số thông minh của mình, nhịn không được than thở.

Bốn mươi điểm còn chưa đủ, có thể thi được 600 điểm sao?

Đang suy nghĩ, nhiệm vụ chính bị kích hoạt.

Hệ thống: [ Mong kí chủ sửa đổi cốt truyện sau mà không thay đổi bất kỳ kí tự nào, độ khó nhiệm vụ hai sao. ]

[ Sau khi ra khỏi tầng thượng, Triệu Mặc Thần liền sinh bệnh. Minh Âm muốn thăm cậu ấy lại không dám đi. Cuối cùng cô vẫn đi, không nghĩ tới việc bị bốn tên côn đồ ngăn lại trên đường… ]

Cố Minh Âm đọc đoạn này xong cô im lặng vài giây, nói: [ Nội dung cốt truyện có quy định có thể cho nam chính chết không? ]

Hệ thống: [? ]

Hệ thống: [??? ]

Cố Minh Âm nghiến răng nghiến lợi: “Bà không muốn đi theo nội dung cốt truyện , bà muốn làm hắn ta chết.”

Nói xong cô liền sửa chữa, nhanh tay điều chỉnh nội dung cốt truyện.

[ Sau khi từ tầng thượng đi ra, Triệu Mặc Thần bị bốn tên côn đồ ngăn trên đường đi liền sinh bệnh, không nghĩ đến cuối cùng thì đi rồi*, Minh Âm muốn đi thăm cậu ta nhưng lại không dám đi. ]

*đi ở đây y là chết, tèo rồi.

Hoàn mỹ, không hổ là cô.

Hệ thống: [? ? ? ? ? ? ? ]

Tác giả có lời muốn nói: Triệu Mặc Thần: Mất, hưởng thọ 17 tuổi.

Nam chính là kiểu người từ nhỏ rất thanh tú, tiểu Kiều Kiều* chỉ muốn trở lại làm con trai nhưng không có tâm tư xấu.

*Kiều Kiều: thường để chỉ con gái mềm mại, đáng yêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN