Nắm Trong Tay
Chương 52
Vừa thấy đèn xanh bật lên, anh lập tức đạp chân ga, chạy nhanh về phía trước.
Mà bên Phùng Quân, có vẻ buổi xem mắt hôm nay không tệ, anh ta quen cô gái trên trang Giai Duyên, tên là Tôn Miễu, rất đoan trang, lại có bằng thạc sĩ ngành khai thác mỏ, dù là phương diện nào cũng đều rất tốt. Nhưng vừa nghe thấy câu khen ngợi…, Tôn Miễu lập tức xụ mặt xuống.
“Đừng nói nữa.” Cô tức giận uống trà sữa, cảm thấy cuối cùng mình cũng đã tìm được người nghe mình kể khổ, “Điều kiện tốt? Thôi đi, có lợi ích gì đâu chứ? Chẳng phải tôi chỉ là gái ế hai mươi bảy tuổi thôi sao, thế mà lần trước ba mẹ tôi lại gọi điện, giới thiệu cho tôi một tên đàn ông ba mươi lăm tuổi đã ly hôn! Đúng là không chịu nổi mà!” Nói xong, còn vỗ bàn vài cái cho hợp với tình hình.
Phùng Quân bật cười, cảm thấy cô gái này rất thích hợp với anh ta, tính tình thẳng thắn, không giả vờ giả vịt, đúng là được tạo ra cho riêng anh ta thôi.
Nghĩ vậy, Phùng Quân bưng ly trà sữa dừa lên, hít một hơi thật sâu, anh ta khẽ rũ mi xuống, “Ế cũng tốt.”
Thấy Tôn Miêu tức giận nhìn chằm chằm mình, anh ta vội vàng giải thích, “Đúng lúc gặp được tôi!”
Nghe vậy, mặt Tôn Miễu hơi đỏ ửng.
Ấn tượng của hai người đều rất tốt, vì vậy, hai người quyết định sẽ thử quen nhau xem.
Thực ra cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, ở cái thành phố Thẩm Quyến này, có rất nhiều người xa xứ không có thời gian yêu đương, lúc nào cũng phải cố gắng, cố gắng, đợi tới lúc điều kiện của mình đã tốt lên rồi, sẽ có thể chân chính sống yên ổn ở thành phố này, và tìm một nửa cho riêng mình.
Nhưng tới lúc đó rồi, khó có thể tìm một người thích hợp với mình.
Đành phải đi xem mắt, gặp mặt lần đầu tiên không nhất định phải qua lại với nhau, thậm chí dù có quen nhau ba tháng đi chăng nữa, mới nửa năm đã không chịu nổi áp lực và tuổi tác của mình nên đành cưới chui thôi.
Phùng Quân lái xe đưa Tôn Miễu về nhà, dọc đường anh ta vui vẻ ngâm nga theo bài hát, tâm trạng thực sự rất vui vẻ, thậm chí lúc đi ngang qua Chu Hắc Áp, nhớ tới Dư Duyệt rất thích ăn, anh ta còn dừng xe, đi xuống mua cho cô một cân, rẽ vào cua quẹo, chuẩn bị đưa Chu Hắc Áp cho dư Duyệt, thuận tiện khoe mình đã tìm được bạn gái.
Nửa đêm, Dư Duyệt hoảng sợ khi nghe thấy tiếng gõ cửa, xác nhận bên ngoài đúng là Phùng Quân, cô mới dám mở cửa ra.
“Cho em đấy.” Chu Quân cười híp mắt nhét Chu Hắc Áp vào tay Dư Duyệt, rồi đi thẳng vào nhà cô, ngồi trên ghế sofa, không khách sáo cầm quả táo Dư Duyệt vừa rửa xong cắn một cái, dưới ánh mắt nghi ngờ của Dư Duyệt, anh cười hề hề, “Hôm nay anh trai em xem mắt rất thành công! Em chuẩn bị có chị dâu rồi nhé!”
“Thật sao?” Nghe được tin tức này, Dư Duyệt cũng rất vui, dù sao Phùng Quân đã hơn ba mươi tuổi rồi, cô cũng nghe mẹ anh ta nhiều lần bảo anh ta tìm bạn gái, chậm trễ nữa thì không hay tí nào. Nghĩ vậy, Dư Duyệt nhanh chóng ngồi cạnh Phùng Quân, đeo bao tay vào, cô vừa ăn Chu Hắc Áp vừa hỏi chuyện của Phùng Quân.
Phùng Quân khoe Tôn Miễu là độc nhất vô nhị, cuối cùng, còn khoe thầm vào tai Dư Duyệt: “Sao, ánh mắt anh trai của em không tệ chứ!”
“Đúng là không tệ tí nào!” Dư Duyệt bị cay hít vào một hơi, tới lúc trở lại bình thường mới gật đầu một cái: “Khi nào quan hệ của hai anh chị ổn định rồi, nhớ dẫn Tôn Miễu tới cho em nhìn một cái đấy!”
“Không thành vấn đề!” Phùng Quân rộng rãi vỗ ngực, “Đợi tới lúc cưới cô ấy về làm vợ, anh đây sẽ cho em làm phù dâu!”
Từ khi Dư Duyệt chuyển tới phòng hạng mục, mối quan hệ giữa cô và Phùng Quân càng ngày càng tốt hơn, nhiều người còn cho rằng bọn họ đã phát triển xa lắm rối, thậm chí ngay cả Dương Diễn cũng từng lén lút hỏi Phùng Quân vấn đề này, nhưng ngờ đâu, Phùng Quân vô tội lắc đầu phủ nhận.
Anh ta không hiểu tại sao ai cũng xem anh ta và Dư Duyệt là người yêu, tuy ngày nào anh ta cũng gần gũi với Dư Duyệt, nhưng không hề có ý nghĩ gì khác với cô, cảm thấy cô gái nhỏ này rất dễ chịu, mà anh ta cũng không có em gái, thường xuyên qua lại, anh ta liền coi Dư Duyệt là em gái mình.
Gì cơ? Giữa nam nữ không có tình bạn trong sáng à?
Bọn họ nào có phải là bạn bè đâu, bọn họ là người thân mà!
Cuối cùng, Dương Diễn cũng xác định được, anh ta không hề có ý nghĩ xấu xa gì với Dư Duyệt, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, may là không có, nếu không thì, ngày chết của anh ta không còn xa nữa đâu.
Phùng Quân ngồi trên ghế sa lon, trò chuyện với Dư Duyệt một hồi, ăn vài miếng Chu Hắc Áp, lấy giấy lau miệng, uống một miếng nước, rồi chuẩn bị đi về.
“Lần sau em nhớ làm đồ ăn ngon cho anh đây!” Phùng Quân cầm tay nắm cửa, quay đầu nói với Dư Duyệt.
“Chắc chắn rồi.” Dư Duyệt cười híp mắt trả lời: “Hôm nay anh tới quá bất ngờ, em cũng không chuẩn bị được gì, lần sau nhất định sẽ làm món thịt nướng mà anh thích ăn nhất cho anh!”
Phùng Quân vừa nghe thấy thịt nướng, sắp chảy nước miếng tới nơi luôn rồi, đáp lại Dư Duyệt vài câu rồi mở cửa ra.
Kết quả, vừa mở cửa ra, anh ta lập tức ngẩn người, đứng sững tại chỗ, đột nhiên đóng cửa lại.
Dư Duyệt đi theo anh ta, bị thân hình cao lớn của anh ta che lại, cô không thấy được cái gì, thấy hành động kỳ lạ của anh ta, cô vội vàng hỏi, “Sao vậy?”
“Hình như anh vui quá nên bị hoa mắt luôn rồi.” Phùng Quân chà mặt, trong lòng cứ cho rằng hôm nay mình vui quá nên bị ảo giác mà thôi.
Anh ta thấy tổng giám đốc Tịch ở bên ngoài nhà Dư Duyệt! Ha ha, buồn cười thật, làm sao mà tổng giám đốc Tịch tới nhà Dư Duyệt được! Xem ra tối nay mình phải tìm người chở về giùm rồi, nếu không lại xuất hiện ảo giác như vậy nữa thì biết làm gì nữa bây giờ!
Phùng Quân hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh mở cửa ra, kết quả Tịch Thành Nghiễn vẫn xuất hiện trước mắt, hơn nữa, mặt anh còn đen hơn khi nãy nữa!
Mẹ kiếp! Gặp quỷ rồi!
Phùng Quân sợ hãi lùi lại, vừa định đóng cửa lại, đã bị Tịch Thành Nghiễn chặn cửa.
Anh trừng mắt nhìn thoáng qua Phùng Quân, rồi lại nhìn Dư Duyệt đang ngạc nhiên một chút, đẩy Phùng Quân ra, đi vào, đóng cửa lại, anh u ám nói: “Không được đi! Nói rõ ràng cho tôi!”
Phùng Quân phản ứng chậm chạp, bây giờ đầu óc anh ta cứ quay mòng mòng, trong lòng nghĩ thầm, ông chủ chỉ muốn đến kiểm tra sau giờ làm việc mà thôi, đột nhiên, nghe thấy Dư Duyệt lạnh lùng nói, “Anh tới đây làm gì?”
Phùng Quân run người một cái, vội vàng đưa tay kéo cô, âm thầm cảnh cáo cô. Em gái à, đây chính là ông chủ đó, em dám nói chuyện với ông chủ như vậy, chẳng lẽ không muốn ở lại Hoa Vũ nữa sao! Em gái ngốc nghếch như vậy, anh trai như anh ta không thể cứu được nữa rồi!
Tịch Thành Nghiễn không đáp lại cô…, thực ra, khi nhìn thấy tách trà trên bàn, tim của anh đã chìm tới tận đáy cốc rồi. Anh vẫn nhớ, khi còn thường xuyên tới nhà Dư Duyệt, cô đã mua cho anh cái tách này để uống hồng trà, lúc Dư Duyệt trả lại những thứ của anh cho anh, Tịch Thành Nghiễn không nhìn thấy cái tách trà kia, anh mừng thầm trong lòng, có phải cô muốn giữ một vài thứ của anh để làm kỷ niệm không?
Nhưng bây giờ, anh lại thấy Dư Duyệt dùng cái tách kia rót trà cho người đàn ông khác!
Đáy mắt Tịch Thành Nghiễn trầm xuống, anh tức giận nhìn Dư Duyệt, đáy mắt đỏ bừng, “Cái tách đó là của anh!”
Dư Duyệt thấy anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái tách kia, cô biết anh đang suy nghĩ gì, đã chuẩn bị cả lời nói của mình, “Tách của anh? Đó là tôi mua đấy.”
“Là mua cho anh.” Tịch Thành Nghiễn đi tới cạnh khay trà, nhìn trong tách vẫn còn nước, ghét bỏ nhìn đi chỗ khác. Ánh mắt hung tợn ngừng trên người Phùng Quân, Phùng Quân run sợ, nuốt nước miếng, kêu, “Tịch, tổng giám đốc Tịch…”
Trong lòng Tịch Thành Nghiễn lửa giận ngút trời, nhìn thấy gương mặt Phùng Quân, anh hận không thể xé anh ta làm đôi. Anh không ngờ, lúc mình quyết định tới nhà Dư Duyệt giải hòa, lại thấy một người đàn ông trong nhà cô!
Bọn họ thật sự đã quen nhau rồi sao? Rõ ràng bọn họ chỉ mới chia tay nhau chưa tới một tháng, thế mà cô lại có người đàn ông khác rồi!
Tịch Thành Nghiễn không thể nào chấp nhận được sự thật này! Anh nắm chặt tay, càng nhìn càng thấy Phùng Quân đáng bị đánh! Bước lên một bước, vừa vung quả đấm lên, đã bị Dư Duyệt cản lại.
Ánh mắt cô lạnh lùng, không sợ hãi nhìn thẳng anh, “Tổng giám đốc Tịch, đây là nhà của tôi.”
“Nhà em… Nhà em!” Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng lập lại, bỗng nhiên nổi điên nắm chặt tay cô, đôi mắt đỏ ngầu như sói nhìn chằm chằm cô, “Rốt cuộc em có phải là con gái không vậy? Sao không dè dặt chút nào thế hả? Hơn nửa đêm còn dẫn đàn ông hoang về nhà!”
“Mắc mớ gì tới anh?” Dư Duyệt mạnh mẽ hất cằm lên, hừ lạnh, “Đây là nhà của tôi, tôi muốn dẫn đàn ông hoàng nào về nhà thì dẫn thôi!” Cô tức giận cố ý nhấn mạnh ba chữ đàn ông hoang của Tịch Thành Nghiễn.
Sau chuyện ở Tân Cương, cô rất nhạy cảm với ba chữ này, Tịch Thành Nghiễn nhắc lại như vậy, sao cô có thể không nổi giận được chứ!
Nhìn đôi môi khẽ đóng rồi khẽ mở của cô, anh càng tức giận hơn, ánh mắt Tịch Thành Nghiễn càng hung tợn, trước cái nhìn khiêu khích của cô, anh đột nhiên đưa tay phải giữ gáy cô, dùng sức kéo cô về phía mình, cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi cô!
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Chúa ơi! Phùng Quân đứng bên cạnh nhìn hai người như đang xem phim, đôi mắt trừng ra tới nỗi sắp rơi tới nơi! Đây, đây là hôn luôn rồi à?! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Phùng Quân dùng sức nắm tóc, cảm thấy IQ của mình không đủ dùng rồi! Đang nghĩ không biết có nên đi lên tách hai người ra không, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng đang nhìn anh.
Phùng Quân giật mình, chà mạnh vào cánh tay nổi da gà của mình, thông suốt được mọi chuyện.
Nhìn vào tình hình này, Dư Duyệt rõ ràng có gì đó với tổng giám đốc Tịch, bỗng nhiên phá đám tình cảm của ông chủ như vậy, Phùng Quân cảm thấy rất áp lực, chẳng lẽ ông chủ muốn giết người diệt khẩu anh ta rồi sao…
Không đúng! Bây giờ anh ta phải mau mau ra khỏi nhà Dư Duyệt mới được!
Nghĩ vậy, Phùng Quân cầm chặt áo khoác của mình, nhẹ nhàng, từng bước ra tới cửa, lặng lẽ mở cửa rồi chạy thẳng ra ngoài.
May thật, cuối cùng cũng được ngồi vào xe mình, Phùng Quân thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ, còn sống thật là tốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!