Nắm Trong Tay
Chương 53
“Không điên.” Tịch Thành Nghiễn thật thà đáp lại, hai tay giữ lấy vai cô, không để cô né ra, nhìn vào mắt cô, gằn từng tiếng: “Dư Duyệt, chúng ta làm hòa thôi.”
Dư Duyệt ngẩn người, không ngờ anh lại nói như vậy, ngẩn một hồi cô lập tức nổi giận, anh ta xem mình là cái gì chứ? Nói vứt thì vứt, muốn lượm về thì lượm, huống chi, rõ ràng cô thấy anh đã có bạn gái mới rồi!
Muốn trái ôm phải ấp, ngồi hưởng tề nhân chi phúc (Ý nói cuộc sống giàu sang, nhiều vợ) à! Anh nằm mơ rồi!
“Không thể!” Nghĩ vậy, Dư Duyệt cứng rắn trả lời, “Chia tay rồi còn làm hòa gì nữa?!” Nghe kỹ một chút, trong giọng nói của cô hơi tủi thân.
Rõ ràng là cô đã nói chia tay với anh trước kia mà! Đây là lần đầu tiên Tịch Thành Nghiễn nghe được một cô gái nói không đạo lý, nhưng anh thông minh không nói ra, nhớ tới những lời dỗ dành mà Chu Viện đã dạy anh…, dịu dàng nói: “Anh hối hận rồi, chúng ta làm hòa được không?”
Nói xong, anh đưa tay sờ mặt Dư Duyệt.
Dư Duyệt cười lạnh, “Anh hối hận à, sao tôi cảm thấy anh không hối hận tí nào vậy nhỉ, bạn gái mới của anh rất đẹp, anh về nhà sống yên ổn với cô ấy đi!” Cô nói một hơi, nói xong cô mới phản ứng được, tự mình nói mà sao cứ nghe chua chua, rất giống như đang ghen!
Cô thẹn quá hóa giận hất tay Tịch Thành Nghiễn ra, không nhìn anh nữa, dời đề tài, “Anh đi đi, sau này chúng ta cầu về cầu, đương về đường, anh đừng chạy tới đây phá tôi nữa, cái gì mà hòa hay không hòa…, chúng ta không hợp nhau, dù có làm hòa chăng nữa cũng sẽ vì những chuyện cỏn con mà chia tay nữa thôi.” Đây vốn chỉ là nói dỗi, nhưng càng nói Dư Duyệt càng cảm thấy đau long, vòng mắt đã ửng đỏ.
Tịch Thành Nghiễn nghe thấy giọng cô nghẹn ngào, vốn bị lời nói của cô khoét mạnh vào tim, lửa giận bùng lên trong phút chốc lại dập tắt.
Anh thở dài, cố ý xoay người Dư Duyệt lại, nhìn vào mắt cô gằn từng tiếng: “Anh không hề có bạn gái mới, em đừng đoán mò, chúng ta…”
“Anh cho rằng tôi không biết gì à? Anh cứ giả vờ tiếp đi!” Dư Duyệt khịt mũi, bướng bỉnh không để nước mắt chảy xuống, “ Cái cô gái tóc đỏ rượu, tôi thấy rõ ràng, cô ấy…”
Cô chưa dứt lời, Tịch Thành Nghiễn liền bật cười, Dư Duyệt tức giận nhìn chằm chằm anh, “Anh cười cái gì?”
“Đó là chị họ anh.” Đây là lần đầu tiên Tịch Thành Nghiễn cười sau khi bước vào nhà cô, dù EQ của anh có thấp đi chăng nữa, cũng biết Dư Duyệt đang ghen, anh cúi đầu cười, anh không che giấu chút nào, tâm trạng anh vô cùng tốt, “Gần đây mới từ Mỹ về, vì từ nhỏ quan hệ giữa anh và chị ấy rất tốt, nên mới lúc nào cũng đi theo anh, mấy ngày nữa chị ấy phải về rồi.”
Chị, chị họ? Dư Duyệt trợn mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn, không ngờ cô gái xinh đẹp kia lại là chị họ của Tịch Thành Nghiễn! Cô chớp mắt, nước mắt lưng tròng cuối cùng cũng rơi xuống, vẻ mặt không đau lòng gì, ngược lại còn đầy ngạc nhiên, nhìn có vẻ hơi buồn cười.
Tịch Thành Nghiễn cười híp mắt đưa tay lau nước mắt cho cô, tâm trạng tốt nói: “Chuyện này mà cũng ăn giấm được à.”
“Ai, ai ghen chứ!” Mặt Dư Duyệt đỏ bừng, ngay cả đôi tai trắng noãn cũng đỏ cả lên, cô nhìn vào ánh mắt cười như không của Tịch Thành Nghiễn, khó chịu cắn môi cúi đầu, mặc cho Tịch Thành Nghiễn có làm gì cô cũng không chịu ngẩng đầu.
Tịch Thành Nghiễn bất lực, đành phải theo cô, ôm cô vào ngực, cố gắng nhớ lại những gì Chu Viện đã nói…, liều mạng kìm nén xấu hổ trong lòng, nghiêm túc nói: “Dư Duyệt, chúng ta làm hòa thôi, anh thật sự vẫn muốn như vậy, từ lúc bắt đầu anh đã không muốn chia tay với em, anh chỉ nói dỗi thôi nên mới nói vậy, em đừng giận.”
Dừng một chút, thấy Dư Duyệt không có phản ứng gì, anh cũng không để ý, nói tiếp: “Biết em đi dạo phố với Hứa Thanh Nguyên, anh thật sự rất tức giận, không phải là anh ra lệnh với em, anh chỉ không khống chế được thôi, em suy nghĩ một chút xem, lúc nào anh ta cũng theo đuổi em… Còn em cũng đã từng nói anh ta là đối tượng thích hợp để kết hôn với em, vậy sao anh có thể không lo được, nên anh mới muốn em lập tức về lại Thẩm Quyến, muốn đặt em trong tầm mắt, nhưng không ngờ lại chọc giận em, thực xin lỗi.”
Nghe vậy, Dư Duyệt ngẩn người, bọn họ quen nhau năm tháng rồi, đây là lần đầu tiên Tịch Thành Nghiễn nói xin lỗi. Bình thường anh rất kiêu ngạo, cho dù đôi khi có cosplay một chút, ngây thơ một chút, làm nũng gì đó, nhưng chưa bao giờ hạ mình nghiêm túc xin lỗi cô như vậy.
Dư Duyệt ngơ ngác để anh ôm vào lòng, không biết vì sao lại muốn khóc. “Xa nhau lâu như vậy, anh vẫn chờ em chịu thua mà theo anh, cuối cùng em vẫn là người thắng cuộc.” Tịch Thành Nghiễn buông cô ra, bất đắc dĩ cười, “Anh không nhịn được nữa nên mới tới đây, chúng ta là hòa đi, được không?”
Dừng một chút, nhân lúc Dư Duyệt ngây người, anh hỏi: “Chỉ là… Dư Duyệt, bây giờ mối quan hệ giữa em và Phùng Quân là thế nào? Sao đã trễ rồi mà cậu ta vẫn còn ở nhà em.” Im lặng một hồi, sợ Dư Duyệt lại nổi giận, anh vội vàng xấu hổ nói thêm, “Anh rất để ý.”
Dáng vẻ của Tịch Thành Nghiễn rất được, nhưng trên mặt ít có biểu hiện gì, lúc nào cũng xụ mặt xuống, gặp chuyện gì vui lắm anh mới giơ môi cười nhạt một cái, y hệt một bức tượng điêu khắc, nhìn thì đẹp, nhưng lạnh băng như không dính khói bụi trần gian.
Vậy mà lúc này mắt anh hơi rũ xuống, lông mi thon dài không ngừng run rẩy, giống như một cánh bướm muốn cất cánh bay đi, lại giống như không yên lòng, rất hợp với khuôn mặt nhợt nhạt đỏ ửng của anh, đúng là đẹp kinh hồn, Dư Duyệt nhìn tới ngây dại, không hề nghĩ ngợi nhiều trực tiếp trả lời Tịch Thành Nghiễn.
“Em… Em với Phùng Quân không có quan hệ gì cả, tối nay anh ấy đi xem mắt thành công, vui quá nên mới tới đây nói cho em biết.”
Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, may thật, nếu không anh sợ mình sẽ không nhịn được đuổi theo Phùng Quân chặt thành nhiều khúc!
Nói xong, Dư Duyệt chợt nhớ Phùng Quân vẫn còn ở nhà cô, vội vàng đẩy Tịch Thành Nghiễn ra, nhìn xung quanh tìm Phùng Quân, kết quả, nhìn đi nhìn lại, cô ngây người, Phùng Quân đi đâu rồi? Sao lại đột nhiên biến mất không để lại dấu vết gì thế nhỉ?
Tịch Thành Nghiễn thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, không nhịn được hôn lên môi cô một cái, nói: “Đừng tìm nữa, cậu ta vừa đi về rồi.”
“Hả?” Dư Duyệt choáng váng, không biết chuyện gì đang xảy ra, “Sao anh ấy lại về rồi?”
Tịch Thành Nghiễn cười, khóe môi giơ lên một nụ cười không tốt, “Vì cậu ta không dám là bóng đèn của ông chủ và bà chủ đâu.”
“Nói bậy cái gì vậy!” Mặt Dư Duyệt đỏ bừng như sắp chảy máu tới nơi, nhưng không đẩy Tịch Thành Nghiễn ra nữa.
“Anh hỏi em nhiều vậy, nhưng em chưa trả lời anh đâu đấy.” Tịch Thành Nghiễn nắm tay Dư Duyệt, buộc cô ngẩng đầu lên nhìn mình, “Cho anh một câu trả lời chắc chắn, nếu không trong lòng anh sẽ không thoải mái tí nào đâu.”
Không thoải mái cái rắm! Dư Duyệt cắn môi, cảm thấy mặt mình nóng bừng như lửa đốt, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng xong, cô không tin anh không thể nhìn ra ý của cô, bắt cô phải nói câu đó làm gì?! Tật xấu!
Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của anh, Dư Duyệt đành nuốt xuống cơn thẹn quá hóa giận, chuẩn bị một hồi, khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng cuối cùng cũng lắp bắp nói: “Ừm, thì, thì giống như anh nói đó.”
“Anh nói cái gì?” Tịch Thành Nghiễn nhất quyết không tha cho cô, nếu Dư Duyệt không chịu nói, anh sẽ hỏi cả đêm luôn.
Dư Duyệt vốn muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước cái tính cứng đầu của anh, nhắm mắt lại rống to, “Làm hòa! Làm hòa! Anh hài lòng chưa!”
Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn cười to, vui vẻ, ôm Dư Duyệt, chôn mặt vào ngực cô, lắng nghe tiếng tim đập thình thích, cảm thấy lúc trước, cứng đầu đợi Dư Duyệt tới làm hòa đúng là ngu quá rồi! Ôm bà xã thơm mềm vào ngực, trong phút chốc có thể đền bù được những ngày anh nằm ngủ trên chiếc giường lớn trống không.
Đây mới đúng là cuộc sống, Tịch Thành Nghiễn thầm cảm thán trong lòng, vui vẻ tới nỗi rất muốn ôm Dư Duyệt xuống lầu chạy vài vòng!
Dư Duyệt thấy anh vui như vậy cũng vui lây, hiểu lầm đã được giải quyết, cô không thấy xấu hổ gì, đưa tay ôm cổ Tịch Thành Nghiễn, quên đi tất cả những cảnh cáo của Phùng Vũ Thần, kệ đi, dù sao cô cũng thích anh, không có anh, cô cảm thấy cuộc sống rất nhàm chán, nhìn thấy anh đi cùng với cô gái khác, cô thật sự hận không thể xông lên tách bọn họ ra, cuối cùng, bây giờ anh cũng lại thuộc về cô! Cô sẽ không vì sĩ diện mà nói chia tay nữa! Sau này, anh dám chọc giận cô, cô sẽ có cách đối phó với anh!
Vui vẻ trôi qua, Tịch Thành Nghiễn buông Dư Duyệt ra, vứt luôn cái tách trà chướng mắt trên bàn trà vào thùng rác, còn mình thì lấy tách của Dư Duyệt dùng. Dư Duyệt thấy anh làm vậy, cô cũng không nói gì, anh đang vui, muốn làm gì thì làm đi, dù sao cả cô cũng đang rất vui.
“Dư Duyệt, chúng ta thương lượng một chút được không?” Tịch Thành Nghiễn im lặng một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói, anh vuốt ve cái ly trong tay, trong lòng hơi bất an, “Dù em có đồng ý hay không, thì chúng ta vẫn nên nói chuyện một chút.”
“Gì cơ?”
“Sau này, em có thể… Ít gặp Hứa Thanh Nguyên…”
“Hả?” Dư Duyệt sửng sốt, nhìn thấy đôi mắt anh hơi lo lắng, cô sảng khoái gật đầu, “Được!”
Không giận à? Còn đồng ý nữa? Tịch Thành Nghiễn không tin nhìn Dư Duyệt, cảm thấy mình vừa nghe lầm, “Em… em đồng ý rồi?”
“Đúng vậy.” Dư Duyệt buồn cười nhìn anh, “Anh không thích thì em sẽ không gặp nữa, thực ra, lúc ở Tân Cương em không ngờ anh lại tức giận tới vậy, trước đó, đã lâu rồi em cũng chưa gặp anh ta, em không ngốc tới nỗi không biết mình đã có bạn trai rồi mà vẫn đi gặp người đàn ông khác, chỉ là lần trước, trùng hợp gặp nhau, không thì ăn một chút thì kỳ quá, nên anh bớt buồn đi.
Chíp chíp, vợ mình thật rộng lượng! Tịch Thành Nghiễn ôm Dư Duyệt vào ngực, cọ qua cọ lại. Đột nhiên cảm thấy khi đó mình thật sự đã cố tình gây chuyện, nên mới vì chuyện cỏn con kia mà nổi giận với Dư Duyệt, đúng là không nên như vậy!
Tịch Thành Nghiễn vô cùng áy náy, ôm Dư Duyệt nói, “Xin lỗi, Dư Duyệt, lần đó là anh không tốt.”
“Không sao.” Dư Duyệt vỗ mu bàn tay anh, rộng lượng trả lời anh, cô lén lút nở nụ cười không để Tịch Thành Nghiễn thấy. Chậc, bạn trai dễ cảm động quá làm cô không có cảm giác đạt được thành tựu tí nào!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!