Nam Vu
Chương 7: Nghi hoặc
Buông cuộn da dê cuối cùng xuống, Mudy bước xuống cầu thang cao ba mét.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã lật xem tất cả ghi chép văn tự có liên quan
tới Vu, có thư tập của thần điện Ortiramhs biên soạn, cũng có cuộn da dê mấy trăm năm trước, còn cả bảng đồng mà thời đại đế quốc Aram lưu lại.
Đáng tiếc là, trong văn hiến toàn bộ chỉ ghi chép về các vu nữ của bộ lạc,
ca tụng đại vu ‘cứu vãn’ đại lục, sau khi đế quốc Aram phân liệt diệt
vong, tập trung sức mạnh trong thần điện cố gắng xoay chuyển tình thế,
kết thúc chiến tranh đã kéo dài hơn hai năm.
“Vu nữ vĩ đại?”
Khóe môi hiện lên ý cười chế nhạo, là một trong những người kế thừa huyết
thống vương tộc của đế quốc Aram, đối với thần điện Ortiramhs, Mudy
không có bao nhiêu kính ý.
Năm đó đế quốc vĩ đại thống trị cả đại lục, sỡ dĩ hình thành cục diện chia năm sẻ bảy, công sức của những vị
Vu vĩ đại này là không thể không nhắc tới. Nghe nói, đại vu của
Ortiramhs hiện tại không phải chính thống, huyết mạch của Vu đã phò trợ
đế vương vào thời đại đế quốc Aram đã bị đứt. Vu thành cũng bị chôn vùi
trong cát vàng, không còn tìm ra.
Mudy đặt cuộn da dê xuống, lấy
một bảng đồng vào thời đại cổ xưa, trên đó ghi chép sự tích của đại vu
vào thời đại đế quốc Aram. Trong lịch sử đế quốc cũng từng xuất hiện hạn hán đáng sợ, liên tục mười năm không có một giọt mưa, đại vu dùng máu
và sinh mạng của mình để cầu xin trời cho đổ mưa, kết thúc hạn hán đáng
sợ đó.
Đại vu của thời đại đế quốc, năng lực mạnh, vu nữ hiện tại còn lâu mới có thể so bì. Chỉ là mỗi đại vu tuổi thọ đều rất ngắn,
nguyên nhân chết đa số là câu đố.
Tra kỹ, Mudy phát hiện có một
vấn đề bị bỏ sót trước đó, sau đế quốc Aram, Vu của thần điện Ortiramhs, toàn bộ sử dụng giới nữ xưng hô, mà ghi chép trong bảng đồng về Vu, chỉ dùng “Vu” để gọi thay.
Nam nhân, nữ nhân?
Có lẽ, hắn nên tới hoang mạc phía tây lần nữa, tìm được ‘tế phẩm’ trong miệng vu nữ Taiya, mới có thể giải đáp nghi hoặc.
Thư ký quan râu tóc đều bạc cung kính đợi ở một bên, không lên tiếng quấy
nhiễu, cho tới khi Mudy buông bảng đồng xuống, cầm lên cuộn da dê cuối
cùng, bảo ông qua, ông mới cong lưng nói: “Thành chủ đại nhân tôn kính,
thỉnh ngài phân phó.”
“Nội dung trong đây ngươi có thể xem được không?”
Văn tự trên cuộn da dê toàn bộ dùng thuốc màu màu vàng để viết, không phải
là bất cứ văn tự nào mà hắn biết, nhưng cũng không giống ngôn ngữ của
Vu.
Thư ký quan lắc đầu, trước khi Mudy ra đời, ông đã làm việc
trong tàng thư quán, cha ông, ông nội, ông cố, đều từng là thư ký quan.
Niên đại và lai lịch của cuộn da dê này không được ghi chép rõ ràng,
nhưng vào thời ông cố của ông, thì đã được cất giữ trong quán.
“Vậy sao?”
Xem không hiểu, Mudy chỉ có thể đặt cuộn da dê sang một bên, thấy thư ký
quan muốn nói lại thôi, hắn có thể đoán được ông muốn nói gì.
Đã
mấy ngày không đi nghị sự thính, hôm nay nhất định phải đi một lần, nếu
không, thư ký quan tuổi già không cần phải suốt ngày hầu hạ ở đây.
Sự trung thành của các văn thần tướng quân đối với thành Burang là không cần hoài nghi, chỉ là có lúc thật sự rất dài dòng.
Mudy buông bảng đồng xuống, xoay người đi, thư ký quan thở phào một hơi, cho dù có lời dặn của Musha đại nhân, muốn khuyên nhủ thành chủ cũng không
phải dễ dàng.
Sau khi Mudy đi, thư ký quan thu dọn bảng đồng và
cuộn da dê mà hắn đã xem, khi cuộn tới cuộn da dê cuối cùng, đột nhiên
ủa một tiếng, ngón tay thô gầy lướt qua văn tự màu vàng, hoa mắt rồi
sao?
Qua một lát, chữ trên cuộn da dê không có bất cứ dị thường nào, thư ký quan xác nhận mình đã nhìn lầm.
“Lớn tuổi rồi mà.”
Lắc đầu, cất cuộn da dê vào hộp, đặt lại lên giá.
Kẹt một tiếng, cửa gỗ to cao khép lại, khóa đồng cài then, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Trong âm u, cát bụi li ti đang múa may, chiếc hộp chứa
cuộn da dê đột nhiên bắn ra từng tia sáng vàng, duy trì mười mấy giây.
Nếu có người mở hộp lúc này, sẽ phát hiện, văn tự màu vàng đang chảy trên cuộn da dê như nước…
Danda trong địa lao đột nhiên mở mắt ra, cô cảm giác được một luồng vu lực
cường đại, gần như có thể so sánh với đại vu Ortiramhs. Khoảng cách rất
gần, thời gian duy trì lại tương đối ngắn ngủi.
Cắn chặt môi, chân mày nhăn lại, chuyện gì thế này?
Trong nghị sự thính, Mudy và các đại thần ngồi quanh trên thảm lạc đà hoa mỹ, nhàm chán muốn ngáp. Dựa nghiêng lên gối mềm, xích vàng khảm ngọc thạch trên eo cũng lắc lư theo động tác của hắn.
“Thành chủ đại nhân.” Musha tướng mạo và tính cách đều nghiêm túc nhăn chặt mày, “Xin ngài nghiêm túc một chút.”
Là thầy của thành chủ, trong thành Burang, chỉ có hắn dám mở miệng trách mắng sự ‘lười biếng’ và ‘xuất thần’ của Mudy.
“Được rồi.” Mudy vực chút tinh thần ngồi thẳng dậy. Musha là ý tốt, sát
thương chinh chiến đương nhiên thú vị, nhưng sự vụ trong thành cũng
không thể phủi tay không lo, tiếp tục lười quả thật không tốt lắm.
Mudy chuyển biến thái độ khiến các đại thần thở phào một hơi, trí tuệ của
thành chủ rõ như ban ngày, chỉ cần hắn chịu siêng năng một chút, rất
nhiều công tác đều có thể giải quyết trong thời gian ngắn nhất.
Thành chủ cuối cùng dự định cần chính khiến các đại thần hưng phấn, Hà Ninh ở trong hoang mạc, đang bận rộn để kết thúc cuộc sống lang thang.
Đa phần kiến trúc trong hoang thành đã bị tổn hại, khó khăn lắm mới tìm
được một gian tương đối hoàn chỉnh, tuy cửa sổ đã không còn, tường cũng
có vết nứt, nhưng ít nhất vẫn còn nóc nhà.
Nhìn từ bố cục kiến
trúc, không giống như dân cư bình thường, hành lang có mười mấy trụ
thẳng đứng chống đỡ, vách tường và nóc nhà do gạch lớn hình vuông đắp
thành, trải qua năm tháng cát gió ăn mòn, tang thương nhưng vẫn kiên cố. Bảo tồn hoàn hảo nhất là đại thính, đỉnh vòm khá cao chỉ bị vỡ một phần nhỏ, ngẩng đầu lên, mang máng thấy được họa tiết khắc trên đó, phần lớn đã xói mòn, số ít lưu lại vẫn có màu sắc tươi sáng.
“Chùa miếu
hay là thần điện?” Hà Ninh nằm bẹp trên lưng thằn lằn xanh, chống đầu
thằn lằn xanh, cười ha ha nói: “Anh bạn, mượn sức chút coi, tối nay tìm
thật nhiều đồ cho mày ăn.”
Đứng cao rồi, nhìn càng rõ hơn, sau đó, Hà Ninh yên lặng.
Thằn lằn trên nóc nhà.
Phun lửa, phun nước, phun riêng không tính, phun đôi mới đã ghiền. Còn có mọc cánh bay trên không, vừa bay vừa phun… chớp điện?
Cúi đầu, thân thích của vị anh em này thật tài ba.
Xuống khỏi lưng thằn lằn xanh, nhìn xung quanh, tuy rằng nóc nhà bị lủng lỗ,
nhưng bên trong coi như còn hoàn hảo, cứ ở trước, sau này chậm rãi dự
định. Lại nói, diện tích cộng thêm phong cách kiến trúc ở đây, hậu thế
cũng coi như là một ‘hào trạch’.
Ra khỏi ‘hào trạch’, về lại bên
bờ hồ nghỉ ngơi trước đó, nước đã chảy đầy cả hồ, pháp trượng trôi nổi
giữa hồ càng lúc càng trở nên thần bí.
Biến hóa của nước hồ không khiến Hà Ninh kinh ngạc nhiều, chuyện thần bí thấy nhiều rồi, có thấy
cũng không lạ nữa, nhưng quyền trượng màu bạc trong hồ lại khiến tim y
đập nhanh, bên tai tựa hồ có một giọng nói không ngừng cho y biết, lấy
nó, cái này thuộc về y.
Hà Ninh rất cẩn thận, sau khi suy nghĩ,
tạm thời không động tới. Vận rủi nhiều ngày nay khiến vị họ Hà nào đó
tin rằng cẩn thận sẽ không sai lầm. Vận may hiếm lắm mới rớt xuống đầu.
Chẳng qua, mỗi lần nghĩ tới quyền trượng đó, thì liền thấy ngứa ngáy tâm can, không khống chế được muốn trở lại bờ hồ, cầm nó trong tay.
Thằn lằn xanh theo Hà Ninh trở về bên bờ hồ, lại đi kéo dây leo, vẻ mặt Hà Ninh có chút hốt hoảng.
Đi qua, lấy nó, nó thuộc về mi…
Giọng nói mang theo dụ dỗ cứ liên tục vang vọng trong đầu, Hà Ninh chống một tay bên bờ hồ, chậm rãi thò tay tới trước…
Bõm!
Bọt nước tung tóe, Hà Ninh giật mình, tỉnh táo lại, y ngồi trong hồ, thằn
lằn xanh đang ngốc ngốc cắn dây leo nhìn y, đầu đột nhiên đau nhói,
quyền trượng màu bạc trôi nổi giữa không trung đập lên đầu y, nhanh như
chớp rớt vào lòng hồ.
Bảo thạch màu đen chìm trong nước, đẹp tới mức người không dời mắt được.
Hà Ninh sờ đầu, nắm lấy quyền trượng, ngay khoảnh khắc cầm vào tay, khí
tức lạnh lẽo từ lòng bàn tay tràn ra toàn thân, tim bắt đầu đập nhanh,
luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Lúc này, quyền trượng trong tay vù một cái mang y bay lên.
Ý thức được đã phát sinh cái gì, Hà Ninh vô thức mở miệng, “Cứu mạng!”
Muốn buông tay đã không còn kịp, Hà Ninh chỉ có thể cầm chặt quyền trượng,
bị mang lên càng lúc càng cao, mở mắt trân trân nhìn thằn lằn xanh và
quần thể kiến trúc bên dưới càng lúc càng nhỏ, hai con chim ăn thịt thối bay ngang bị dọa giật nảy, vù một cái bay đi thật xa.
Cơn gió
nóng bức thổi qua mặt, Hà Ninh chảy nước mắt, mình lại đắc tội thần tiên nào? Sao quả tạ bản nâng cấp chiếu sao? Đừng giỡn chứ!
Hà Ninh
chỉ có thể nắm chặt quyền trượng, sợ rớt xuống sẽ thành cái bánh thịt,
hoàn toàn không ý thức được, quyền trượng trong tay đang phát sáng, cả
người y đều bao trùm trong đó.
“Ông trời, còn định bay bao lâu
nữa?” Tay đã tê mỏi, từ xa nhìn xuống bạn thằn lằn dưới đất, nước mắt
đầy mặt, anh bạn, nếu mày giống như thân thích biết bay, thì tốt biết
bao…
Hà Ninh lúc này, thật sự là quá mức ‘bá khí hiển lộ’, nhìn từ xa, giống như một vệt sáng vàng bay trên không.
Long ưng của thành Battier bay ngang qua, Sekurus ngồi trên lưng ưng chú ý
tới dị tượng xa xa, chân mày nhíu lại, “Shim, đi bên đó.”
Long ưng kêu lên một tiếng, mở rộng đôi cánh lớn, vượt qua tầng mây, để lại một bóng râm thật lớn dưới đất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!