Nam Vu
Chương 8: Chạy trốn
Ánh vàng chói mắt đột nhiên biến mất, trong tay Hà Ninh trống rỗng, kinh
ngạc túm bắt hai cái, lòng bàn tay chỉ có một mớ không khí. Tai trái đột nhiên đau nhói, một cái khuyên tai màu bạc đâm rách da thịt, đóng chặt
trên dái tai, máu đỏ tươi men theo đường vân ưu mỹ chảy uống, rất nhanh
biến mất tăm.
Ngọc thạch đen lớn bằng hạt gạo càng lúc càng chói
mắt, Hà Ninh không kịp sờ lỗ tai, đã “A” một tiếng, cả người nhanh chóng rơi tự do.
Lỗ tai lùng bùng, trong đầu dường như có vô số văn tự dạng chuỗi giao kết xuyên suốt, tươi sống như có sinh mạng. Mỗi một
hàng chữ chảy qua, đều mang tới một trận đau đầu. Nếu không phải điều
kiện không cho phép, Hà Ninh rất có khả năng sẽ ôm đầu lăn lộn giữa
không.
Ngã chết thì thôi đi, trước khi chết còn phải chịu hình sao chứ?
Hàm răng cắn rách môi, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, khuyên tai lại phát sáng.
Hà Ninh nhắm hai mắt, đầu càng đau, tốc độ rơi xuống càng lúc càng giảm,
bên tai giống như lại vang lên một âm thanh. Già cả, tang thương, tụng
ngôn ngữ xa lạ, nhưng lại trực tiếp khắc vào đầu y.
Nghe không hiểu, nhưng lại hiểu nội dung.
Mâu thuẫn kỳ lạ.
Như là đang ca tụng mảnh đất màu xanh, tán thưởng bầu trời xanh lam, như
đang cầu nguyện với núi sông đại thụ, mang theo sự chất phác của người
dân viễn cổ và sự sùng bái cùng sợ hãi đối với tự nhiên, âm thanh từ một biến thành nhiều, trên trăm trên vạn, như thủy triều tràn vào đầu.
Chuỗi chữ giao nhau đột nhiên bùng phát từng ánh vàng, gãy nứt, vỡ nát,
động tác chậm dần rồi dần phóng lớn, tiếp theo dung hợp vào nhau.
Đầu đột nhiên không đau nữa, thân thể giống như được một khí tức mát lạnh bao quanh, ngăn cách làn gió nóng bức.
Hà Ninh nhắm chặt hai mắt, thân thể lơ lửng, âm thanh viễn cổ liên tục vang vọng trong đầu.
Mái tóc đen múa may trong không, một chùm tia sáng vàng bao trùm lấy y.
Không mang theo chút tính xâm lược nào, dịu dàng như nước chảy như tơ
lụa, vượt qua tầng mây, trượt trên bầu trời, giữa đám mây vang lên tiếng cầu nguyện và tiếng ca của các tiền dân.
Đất lớn mênh mông, trời xanh bát ngát, dòng sông chảy mạnh, bãi cỏ xanh rờn, khu rừng rộng lớn.
Hoang mạc không còn nữa, chỉ có vô số sinh mạng được nước mưa thấm nhuần.
Đây là ảo giác, hay là ngày xưa bị hoang vu thay thế?
Một bóng người hiện lên trước mặt, tóc đen, mắt đen, ánh mắt trầm tĩnh, xa lạ mà lại quen thuộc, đó là, mình trong gương.
Tia sáng bắt đầu yếu đi, cảnh tượng kỳ dị đột nhiên biến mất, chuỗi tự và
âm thanh trong đầu cũng biến mất tiêu, bên cạnh chỉ có gió nóng vù qua.
Từ giấc mộng về lại hiện thực, một tiếng kêu thảm rạch bầu trời, người
họ Hà nào đó vừa rồi mười phần ‘thần khí’, lại nhanh chóng rớt xuống.
Thật phải ngã chết? Từ trời rớt xuống, thành miếng bánh thịt?
Khi Hà Ninh nhắm chặt hai mắt, phẫn nộ dựng ngón giữa với đại thần xuyên
việt, động tác rơi xuống dừng lại, đột nhiên có cảm giác chân thật chân
chạm đất.
Thân dưới chạm tới một mảnh cứng chắc trơn mịn, sờ lên trên, hình như là xúc cảm của lông vũ.
Cẩn thận mở mắt ra, đập vào mắt là một mảng vàng nâu. Ngẩng đầu lên, chim
lớn cứu y đang phẫn nộ trừng y, lông vũ dựng lên, lập tức muốn quẫy đầu
ném Hà Ninh xuống.
Hà Ninh lúc này mới phát hiện, mình nằm bẹp trên miệng người ta, một tay nắm lỗ mũi người ta, tay kia còn nhổ một nắm lông vũ.
Cứu người rồi, lại bị hồi báo như thế, đổi lại ai cũng thấy tức giận, dựng lông là còn nhẹ đó.
“Bình tĩnh, nhất thiết phải bình tĩnh!” Hà Ninh cười gượng hai tiếng, “Bất đắc dĩ, lượng thứ nha.”
Cảm nhận được sự phẫn nộ của long ưng dần giảm xuống, trái tim đã vọt lên
cổ họng của Hà Ninh hơi chạy xuống, trên đỉnh đầu chợt truyền tới giọng
nói của nam: “Ngươi là ai?”
Nhìn theo hướng âm thanh, một nam
nhân mặc trường bào màu vàng nâu ngồi trên lưng long ưng, một tay gác
trên đầu gối dựng thẳng, tay kia cầm một thanh loan đao, cán đao có khảm ngọc thạch, thân đao lóe sáng, mũi đao đang chỉ vào trước trán y.
“Nói!”
Trên đầu nam nhân trùm miếng vải cùng màu trường bào, vải vòng qua vai, che
miệng và cằm của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt màu nâu và sóng
mũi cao thẳng. Làn da màu nâu nhạt, đường nét rất đậm.
Hà Ninh
ngạc nhiên, không phải vì nam nhân ngồi trên long ưng, cũng không phải
vì tướng mạo của hắn, mà là mình lại có thể nghe hiểu hắn đang nói gì!
Vậy là sao?
“Câm sao?”
Giọng Sekurus lại truyền tới lần nữa, Hà Ninh nhíu mày, cho dù đã cứu y, cảm giác người này cho y cũng không tốt đẹp gì.
“Không phải.”
Vừa nói ra, Hà Ninh lại ngây người. Không chỉ nghe được, còn có thể nói?
Sekurus thu loan đao lại, thân trước hơi nghiêng, kéo tay Hà Ninh, kéo y lên
khỏi miệng long ưng, khoảng cách gần rồi, liền hửi được mùi cát đất.
Áo khoác trùm trên đầu Hà Ninh sớm đã không thấy bóng dáng, gần hai tháng
trời, mái tóc màu đen dài tới vai, mặt một vết đen một vết trắng, chỉ có hai mắt là trong vắt sáng tỏ.
Sekurus nhìn Hà Ninh, mở miệng: “Tướng mạo thế này, không phải người phía đông.”
Hà Ninh cũng tuấn tú, đường nét dịu hòa, giống dân biển phía nam. Nhưng
màu tóc và màu mắt của dân biển đều rất nhạt, tuyệt đối không có mắt đen tóc đen, cũng rất ít khi tới phía đông. Huống hồ, con mắt màu đen, là
ký hiệu của Vu.
Xoẹt__
Kế đó là tiếng vải bị xé rách, áo
sơ mi trên người Hà Ninh biến thành vải rách. Ngạc nhiên cúi nhìn mình,
lại nhìn nam nhân xé y phục của mình, muốn làm gì vậy?
“Ngươi là nam nhân.”
“…” Phí lời! Người có mắt đều biết!
“Thật bẩn.”
Hà Ninh nhịn mấy lần, mới khống chế được, không lập tức vung đấm. Đối
phương dù sao cũng đã cứu mình, một cái áo sơ mi, xé thì xé đi, y nhịn!
“Vừa rồi là chuyện gì?” Sekurus kéo miếng vải trên đầu xuống, giao cho Hà
Ninh, Hà Ninh nhận lấy, trực tiếp quấn lên người. Tuy nói đàn ông con
trai không sợ để trần, nhưng có bao bọc vẫn tốt hơn, người phương đông,
hàm súc mà.
“Nói thật, tôi cũng không biết.” Hà Ninh nhún vai,
chất vải bọc trên người rất thoải mái, không cảm thấy nóng, không phải
tơ lụa, không phải vải bông, y có chút hiếu kỳ không biết nó là chất
liệu nào.
“Đừng nhìn tôi như thế, tôi thật sự không biết.” Hà
Ninh gãi đầu, “Dù sao cũng cảm ơn anh đã cứu tôi, có thể tìm chỗ thả tôi xuống không?”
Sekurus không nói gì, không có vải trùm đầu, dưới ánh mặt trời, tóc dài màu nâu đậm hơi ánh vàng.
“Trả lời vấn đề của ta, sẽ thả ngươi xuống.”
“…”
“Nếu không, ném ngươi xuống.”
“…”
“Không nói?”
“… Hay anh ném đi.”
Theo bản năng không muốn nói những gì đã gặp trước đó và hoang thành ra,
trong tiềm thức tựa hồ có một âm thanh đang cảnh cáo Hà Ninh, không thể
nói.
Sekurus híp mắt lại, “Shim.”
Long ưng đột nhiên kêu một tiếng thật cao, thoáng chốc dốc nghiêng chín mươi độ.
Quá mức đột ngột, Hà Ninh không kịp phản ứng lại, trực tiếp rớt khỏi lưng
long ưng. Ngã được nửa chừng, còn chưa lên tiếng, đã bị móc vào móng
ưng, giọng Sekurus lại vang lên: “Muốn nói chưa?”
Hà Ninh: “…”
Nhân loại quá nguy hiểm, y muốn về hoang thành.
Móng vuốt long ưng rất cứng, đỉnh vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng rạch bụng
một con trâu rừng. Hà Ninh lơ lửng giữa không trung, trên người bị sợi
thép bó lại, đầu lại càng lúc càng tỉnh táo. Bất kể đối phương đơn thuần là hiếu kỳ hay thế nào, từ tác phong hành sự có thể thấy, y nhất định
phải nghĩ cách chạy trốn.
Long ưng luẩn quẩn một vòng trên không, bên dưới là binh sĩ Battier đuổi theo Sekurus mà tới. Người Battier có
thể vào hoang mạc trong thời tiết ác liệt, chỉ cần có long ưng, bọn họ
sẽ không cần lo lắng lạc đường trong hoang mạc.
“Thành chủ đại nhân!”
Long ưng hạ độ cao, binh sĩ Battier bên dưới ngẩng đầu, khi nhìn thấy Hà
Ninh ở trong vuốt của long ưng, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Thành chủ đại nhân vội vàng ra ngoài, trở về lại bắt một người? Nếu không
nhìn lầm, trên thân người đó bọc vải đầu của thành chủ đại nhân?
Khoảng cách của Hà Ninh và mặt đất càng lúc càng gần, đã có thể nhìn thấy vẻ mặt của đám người bên dưới.
Đôi cánh đập mạnh, khuấy lên cát vàng, binh sĩ Battier lù lù bất động, đợi
khi long ưng chạm đất, đồng thời một tay đặt trước ngực, hành lễ với
thành chủ.
“Thành chủ đại nhân, tiếp tục đi hay về thành?”
Sekurus ngồi trên lưng long ưng, ánh mắt nhìn ra xa, hắn nhìn là hướng thành
Burang. Cùng là hậu duệ vương thất của đế quốc Aram vĩ đại, hắn lại vẫn
luôn thua cho Mudy. Mối nhục này, sẽ có một ngày phải trả lại gấp bội.
“Về thành!”
“Vâng!”
Sekurus dường như đã quên mất Hà Ninh dưới vuốt long ưng, Hà Ninh thì lại không muốn lại bị túm lên giữa không.
Nhân lúc Sekurus và binh sĩ Battier nói chuyện, lông ưng chỉnh lý lông vũ,
lặng lẽ, từng chút một nhúc nhích ra khỏi móng vuốt. Học theo thằn lằn
sa mạc, y có kinh nghiệm. Vừa nhích được một nửa, trên người lại chặt,
ngẩng đầu, đôi mắt to màu vàng đang nhìn y chằm chằm, ánh mắt rất bất
thiện.
“Thương lượng nha?” Hà Ninh cẩn thận mở miệng, giọng rất thấp, “Hơi buông chút đi?”
Móng vuốt càng chặt.
Hà Ninh hiểu rồi, vị này không phải dạng có thể thương lượng.
Lẽ nào thật sự sẽ bị mang lên không lần nữa?
Binh sĩ Battier vung roi, quay đầu về thành, lạc đà khuấy lên một đám bụi,
long ưng đập hai cánh rồi lại bay lên. Hà Ninh nghiến răng, chết thì
chết thôi! Giãy ra một cánh tay, móng tay sắc bén dùng sức cào lên móng
vuốt của long ưng.
Ưng kêu thật lớn, trên người lập tức buông
lỏng, Hà Ninh thê thảm rớt xuống. Toàn thân cát đất, không chút chần chờ vội quay người chạy.
Sekurus an ủi long ưng, giọng nói mang theo tức giận: “Bắt y!”
Mấy binh sĩ Battier vung roi, lạc đà chuyển hướng Hà Ninh lao tới, khi Hà
Ninh sắp bị bắt, một đội quân của thành Burang, đột nhiên xuất hiện ở
cách đó không tới năm trăm mét.
Đây là địa giới hoang mạc giao
giới của thành Battier và thành Burang, quân đội hai bên đều có thể xuất hiện. Sau khi nghe được tin long ưng xuất hiện ở hoang mạc. Mudy lập
tức thống lĩnh quân đội từ thành xuất phát.
Thằn lằn đen và long
ưng là kẻ địch trời sinh, thằn lằn đen thích ăn trứng của long ưng, long ưng cũng thích bắt ấu thằn lằn, cùng đứng trên đỉnh cao của chuỗi thức
ăn, một khi gặp mặt, nhất định có một trận ác chiến.
Musha và Sekurus cũng vậy. Một mảnh sa mạc, không dung được hai vương giả.
Chiến đấu bắt đầu đột ngột, Hà Ninh không biết mình may mắn hay xui xẻo cực
điểm, việc duy nhất có thể làm, chính là dùng tốc độ nhanh nhất chạy
khỏi đây, đao kiếm không có mắt, không bị con quái điểu đó bắt đi, lại
bị chém một đao trúng một mũi tên thì thật không đáng.
Long ưng
hú dài, thằn lằn đen gầm lên, Sekurus biết đối phương có chuẩn bị mới
tới, đánh tuyệt đối không có gì tốt lành, lập tức hạ lệnh lui binh.
Musha sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, vỗ vỗ lưng thằn lằn đen, hạ lệnh truy kích.
Một bên muốn chạy, một bên đuổi sát, trong hoang mạc tạo nên cát vàng ngập
trời. Hà Ninh dùng vải che miệng, điên cuồng lao chạy trong cát bụi,
nhiệt độ cao và vận động kịch liệt khiến y muốn nghẹt thở. Khuyên tai
phát ra tia sáng yếu ớt, đau nghẹn ở ngực dần giảm bớt, chạy tới trước
một nơi đầy đá, cuối cùng chạy không nổi nữa, dựa lên tảng đá thở dốc
hồng hộc.
Sở tai trái, vết thương vẫn chưa lành, đau nóng rát, thật xui xẻo, chuyện gì vậy chứ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!