Nạn Nhân Thứ Tư - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Nạn Nhân Thứ Tư


Chương 22


Rizzolli giật mình tỉnh giấc. Cơn đau kéo lên cổ cô như thể cô vừa bị dao đâm. Lạy chúa, không phải mình lại bị co cơ nữa chứ, cô nghĩ khi chầm chậm nâng đầu lên và nhắm mắt lại vì ánh nắng bên ngoài cửa sổ văn phòng. Những ô làm việc khác trong văn phòng của cô đều trống không, cô là người duy nhất ngồi ở bàn. Vào lúc gần sáu giờ, cô đã mệt mỏi gục đầu xuống và tự hứa với mình là chỉ ngủ một lúc. Giờ đã chín rưỡi, chồng giấy in máy tính cô dùng làm gối ướt đầy nước miếng của cô.

Cô nhìn ngăn làm việc của Frost và thấy áo khoác của anh treo trên lưng ghế. Một túi bánh rán nằm trên bàn của Crowe. Vậy là những người còn lại trong đội đã vào đây khi cô đang ngủ và chắc chắn họ đã thấy cằm cô trễ xuống, nhỏ ra những giọt nước miếng. Chắc chắn cảnh đó rất buồn cười.

Cô đứng lên, vươn vai, cố làm vài động tác để thả lỏng khớp cổ nhưng cô biết không ích gì. Cô vừa làm việc cả ngày và bị vẹo đầu.

– Này, Rizzoli. Ngủ đẹp đấy chứ?

Cô quay lại thấy một thám tử khác trong đội đang nhìn cô qua kính chắn.

– Trông tôi tệ lắm à? – Cô gầm gừ – Mọi người đâu hết rồi?

– Đội của cô đã vào họp từ tám giờ.

– Gì cơ?

– Tôi nghĩ cuộc họp vừa kết thúc.

– Không ai thèm thông báo với tôi – Cô đi về phía hành lang- cơn buồn ngủ cuối cùng cũng tan đi vì nỗi tức giận. Ồ, cô biết chuyện gì đang xảy ra. Đây là cách họ gạt mình ra, không phải bằng những lời nhục mạ ngay trước mặt, mà bằng cách dần dần. Họ loại mình khỏi cuộc họp, cho mình ra rìa. Họ biến mình thành một thứ không cần thiết.

Cô vào phòng họp. Người duy nhất ở đó là Barry Frost đang thu lượm giấy tờ trên bàn. Anh ngẩng lên và hơi đỏ mặt khi thấy cô.

– Cảm ơn đã cho tôi biết về cuộc họp – cô nói.

– Trông cô rất mệt. Tôi nghĩ tôi có thể thông báo cho cô sau về mọi việc.

– Khi nào, tuần tới chăng?

Frost cúi xuống, tránh ánh mắt cô. Họ đã cộng tác với nhau rất lâu, đủ để cô có thể nhận ra sự tội lỗi trên mặt anh.

– Vậy tôi bị ghẻ lạnh – cô nói – Đó có phải là quyết định của Marquette không?

Frost buồn bã gật đầu.

– Tôi đã phản đối việc đó. Tôi đã bảo ông ấy là chúng tôi cần cô. Nhưng ông ấy nói do vụ bắn người và…

– Ông ấy nói gì?

Frost lưỡng lự rồi nói hết.

– Rằng cô không còn thuộc Bộ phận này nữa.

Không còn thuộc Bộ phận này nữa. Điều đó dịch ra nghĩa là: sự nghiệp của cô chấm hết.

Frost ra khỏi phòng. Cô bỗng thấy chóng mặt vì thiếu ngủ và đói. Cô ngồi phịch xuống ghế, nhìn chiếc bàn trống trơn. Trong thoáng chốc, cô chợt nhớ lại chín năm trước khi cô là một bà chị cả không được ai quan tâm. Cô khao khát được một trong những cậu em trai của mình chấp nhận, nhưng vô vọng. Những cậu em của cô đã từ chối cô như mọi khi. Cô biết cái chết của Pacheco không phải là lý do họ cho cô ra rìa. Những lần bắn nhầm không phá hoại sự nghiệp của một cảnh sát. Nhưng nếu là một phụ nữ, thì hơn bất cứ ai khác, nếu bạn chỉ mắc một lỗi lầm rất nhỏ hay một lỗi lầm duy nhất như việc bắn Pacheco của cô thì bạn sẽ mất tất cả.

Khi quay lại bàn, cô thấy phòng làm việc trống trơn. Áo khoác của Frost không còn ở đó nữa, cả túi bánh rán cũng vậy. Có lẽ cô cũng nên rời khỏi đây. Thực sự bây giờ cô nên thu dọn bàn làm việc của mình vì cô sẽ chẳng còn tương lai ở đây nữa.

Cô mở ngăn kéo, lấy ví và dừng lại. Bức ảnh khám nghiệm tử thi của Elena Ortiz nằm trong đống giấy tờ lộn xộn đang nhìn cô chằm chằm. Mình cũng là nạn nhân, cô nghĩ. Dù có bực tức đồng nghiệp mức nào thì cô cũng không quên tên Bác sỹ Phẫu thuật, hắn mới chính là nguồn gốc của mọi thất bại của cô. Tên Bác sỹ phẫu thuật chính là kẻ đã hạ bệ cô.

Cô đóng mạnh ngăn kéo, Chưa đâu. Mình sẽ không đầu hàng.

Cô nhìn bàn của Frost và thấy đống giấy tờ anh vừa thu trên bàn họp. Cô nhìn quanh để chắc chắn không ai nhìn thấy. Các thám tử khác đang ngồi ở góc xa của phòng.

Cô cầm đống giấy tờ của Frost, mang ra bàn mình, rồi ngồi xuống đọc.

Đó là những ghi chép chi tiêu tài chính của Warren Hoyt.

Vụ án cuối cùng đã trở nên như thế này: một cuộc truy tìm trên giấy, lần theo số tiền Hoyt đã chi tiêu để tìm ra hắn. Cô thấy số thẻ tín dụng, ngân phiếu, ký gửi và những đơn rút tiền. Những con số rất lớn. Bố mẹ Hoyt đã để lại cho hắn một gia tài lớn. Hắn đã tiêu tốn rất nhiều vào mỗi dịp nghỉ đông – Caribe và Mexico. Cô không thấy dấu hiệu nào về nơi ở khác của hắn, không có hóa đơn thuê nhà hay hóa đơn trả tiền hàng tháng.

Tất nhiên là không rồi. Hắn đâu có ngu. Nếu hắn có hang ổ thì hắn sẽ trả bằng tiền mặt.

Tiền mặt. Người ta không thể biết được khi nào hết tiền mặt. Những lần rút tiền từ máy ATM thường bất ngờ và là những giao dịch không tính trước.

Cô lật qua những ghi chép của ngân hàng, tìm những giấy tờ có ghi số lần rút tiền của hắn và ghi vào một mẩu giấy. Hầu hết những lần rút tiền đều được thực hiện gần nơi ở của Hoyt hay một trung tâm y tế, những khu nằm trong phạm vi làm việc và hoạt động bình thường của hắn. Cô đang tìm dấu hiệu bất thường, những giao dịch không giống như những việc hắn thường làm.

Cô thấy hai giao dịch, một ở ngân hàng thuộc Nashua, New Hampshire vào ngày hai mươi sáu tháng sáu, lần khác tại ở một máy ATM trong siêu thị Hobb’s Food ở Lithia, bang Massachusettes, vào ngày mười ba tháng năm.

Cô cúi xuống, tự hỏi không biết Moore đã lần theo hai giao dịch đó chưa. Họ có quá nhiều chi tiết kèm theo và phải phỏng vấn các đồng nghiệp của Hoyt ở phòng thí nghiệm nên rất có thể hai lần rút tiền bằng máy ATM sẽ không được đội điều tra chú ý hàng đầu.

Cô nghe thấy tiếng bước chân, giật mình ngẩng lên và biết mình đã bị bắt gặp đang đọc những giấy tờ của Frost. Nhưng đó chỉ là một nhân viên đến từ phòng thí nghiệm vừa đến sở cảnh sát. Nhân viên đó cười với Rizzoli, đặt một tập hồ sơ lên bàn Moore và lại ra ngoài.

Một lúc sau, Rizzoli đứng lên, đến bàn của Moore nhìn tập hồ sơ. Trang đầu tiên là báo cáo từ phòng Tóc và Sợi vải, báo cáo phân tích một sợi tóc nâu sáng màu được tìm thấy trên gối của Warren Hoyt.

Trichorrehexisinvaginata, khớp với sợi tóc tìm thấy ở mép vết thương của nạn nhân Elena Ortiz. Trúng rồi! Vậy báo cáo này đã xác nhận Hoyt chính là kẻ họ đang tìm.

Cô lật trang thứ hai. Trang này cũng là báo cáo của Bộ phận giám định Tóc và Sợi vải về một sợi tóc tìm thấy trên sàn phòng tắm của Hoyt. Sợi tóc này không có ý nghĩa gì. Nó không khớp với mẫu tóc nào.

Cô đóng tập hồ sơ, vào phòng thí nghiệm.

Erin Volchko đang ngồi trước lăng kính dùng công nghệ tia gam-ma. Cô xem qua một loạt hình ảnh cấp độ phân tử. Khi Rizzoli vào phòng thí nghiệm, Erin dừng lại ở một tấm ảnh và thách thức.

– Nhanh lên! Đố cô biết đây là cái gì?

Rizzoli cau mày nhìn những vệt màu đen trắng.

– Xấu quá!

– Đúng, nhưng đó là cái gì?

– Có thể là một vật gì đó rất xấu xí. Trông giống như chân con gián.

– Đó là lông một con hươu. Tuyệt thật phải không? Trông nó không giống tóc người.

– Vậy thì nói về tóc người đi – Rizzoli đưa cho cô bản báo cáo cô vừa đọc – Cô có thể nói cho tôi rõ hơn về vật này không?

– Lấy từ căn hộ của Warren Hoyt phải không?

– Đúng vậy.

– Sợi tóc màu nâu sáng tìm thấy trên gối của Hoyt là loại tóc Trichorrehexisinvaginata. Có vẻ như hắn là kẻ tinh nghi số một của các bạn.

– Không, một sợi tóc khác. Một sợi tóc màu đen tìm thấy trên sàn phòng tắm của Hoyt.

– Để tôi cho cô xem ảnh – Erin lấy một tập ảnh chụp mức độ phân tử. Cô trộn chúng lên như những quân bài, rải lên bàn – Đây là sợi tóc tìm được trong nhà tắm. Cô thấy những con số của nó lớn mức nào không?

Rizzoli nhìn tờ giấy có nét chữ gọn gàng của Erin. A00 – B00- C05- D33.

– Đúng vậy, cho dù những con số đó có ý nghĩa gì.

– Hai số đầu tiên A00 và B00 cho cô biết sợi tóc thẳng, màu đen. Dưới kính hiển vi nhiều lớp, cô có thể thấy thêm nhiều chi tiết khác – Cô đưa một tờ giấy cho Rizzoli – Hãy nhìn chân tóc! Nó rất dày. Hãy chú ý những hình ảnh bị cắt ngang gần như hình tròn.

– Điều đó nghĩa là?

– Đó là một đặc điểm giúp chúng ta phân biệt các chủng người. Ví dụ như một sợi tóc của người châu Phi sẽ thẳng gần như một rải ruy băng. Giờ hãy nhìn sắc tố, cô sẽ thấy nó dày đặc. Cô thấy lớp biểu bì dày chứ? Tất cả các chi tiết đó sẽ dẫn đên một kết luận – Erin nhìn cô – Mái tóc này rất đặc trưng cho người Đông Á.

– Đông Á nghĩa là sao?

– Trung Quốc hay Nhật Bản, lục địa nhỏ của Ấn Độ, có thể là người Mỹ gốc.

– Cô có xác nhận điều đó không? Có đủ chân tóc để xét nghiệm ADN không?

– Thật tiếc là không. Có vẻ như nó đã bị cắt, chứ không phải do quá trình rụng tự nhiên. Không có mô nang trong sợi tóc này. Nhưng tôi dám chắc rằng những sợi tóc này không phải của người châu Âu, mà là con cháu của người châu Á.

Một cô gái châu Á, Rizzoli nghĩ khi trở về Bộ phận điều tra Án mạng. Tại sao sợi tóc này lại có liên quan đến vụ án? Khi đến hành lang dẫn đến cánh trái tòa nhà, cô dừng lại, nhìn ra khu Roxbury gần đó. Liệu có nạn nhân nào họ vẫn chưa tìm thấy xác không? Có phải Hoyt đã cắt tóc cô ấy làm vật kỷ niệm như cách hắn đã làm với Catherine Cordell không?

Cô quay lại, giật mình khi thấy Moore đi ngang qua. Anh đang đến cánh bên phải tòa nhà. Có vẻ như anh sẽ không thèm để ý đến sự hiện diện của cô nếu cô không gọi anh.

Anh dừng lại, lưỡng lự quay lại đối diện với cô.

– Sợi tóc đài màu đen trên sàn phòng tắm đó – cô nói – Phòng thí nghiệm cho biết đó là sợi tóc của người Á Đông. Có thể đó là một nạn nhân chúng ta đã bỏ qua.

– Chúng tôi đã bàn về khả năng đó.

– Khi nào?

– Ở cuộc họp sáng nay.

– Khốn kiếp, Moore! Đừng bỏ tôi ngoài cuộc!

Sự im lặng lạnh lùng của anh càng làm tăng cơn giận của cô.

– Tôi cũng muốn hắn – cô nói. Cô chầm chậm, nhẹ nhàng đến gần anh cho đến khi cô đứng ngay trước mặt anh – Tôi cũng muốn bắt hắn như anh. Hãy cho tôi trở lại!

– Đó không phải là quyết định của tôi. Đó là quyết định của Marquette – Anh quay đầu, định bỏ đi.

– Moore?

Anh ngần ngại dừng lại.

– Tôi không thể chịu nổi chuyện này – cô nói – Sự hận thù giữa chúng ta.

– Đây không phải là lúc nói về chuyện đó.

– Nghe này, tôi xin lỗi. Tôi đã bị anh phỉ báng về vụ của Pacheco. Tôi biết việc tôi làm thật tệ khi nói với Marquette về anh và Catherine.

Anh quay lại nhìn cô.

– Tại sao cô làm vậy?

– Tôi vừa nói với anh lý do rồi đó thôi. Vì tôi cảm thấy bị sỉ nhục.

– Không, không chỉ vì vụ Pacheco. Đó là vì Catherine phải không? Cô đã không thích cô ấy ngay từ ngày đầu tiên. Cô đã không thể chấp nhận sự thực là…

– Rằng anh đang yêu cô ta phải không?

Anh im lặng rất lâu.

Khi nói tiếp, Rizzoli không thể giấu thái độ mỉa mai trong giọng nói của mình.

– Anh biết đấy, Moore. Dù anh luôn hết lời ca ngợi trí óc phụ nữ, ngưỡng mộ khả năng của phụ nữ, nhưng anh vẫn sụp đổ như những gã khác. Chỉ vì bộ ngực và cái mông.

Cô cay đắng nhìn anh bỏ đi. Cách đây mấy tuần thôi, cô đã coi Moore là người đàn ông cuối cùng trên trái đất này không biết nói điều độc ác như vậy. Những lời nói đó từ miệng anh sẽ đau đớn hơn nhiều nếu chúng do người khác nói.

Cô nghĩ có thể anh sẽ nói sự thật mà cô không chịu chấp nhận.

Xuống tầng dưới, khi đi dọc hành lang, cô dừng lại ở bảng tưởng niệm những cảnh sát Boston đã hy sinh. Tên người chết được khắc trên bức tường theo trật tự thời gian, bắt đầu là Ezekiel Hodson năm 1854. Một bình hoa được trân trọng đạt lên sàn đá granit. Hãy hy sinh trong một nhiệm vụ nào đó, và bạn sẽ là một người hùng. Thật đơn giản, thật bền lâu! Cô không biết gì về những người đàn ông này, giờ tên tuổi của họ đã thành bất tử. Tất cả những gì cô biết là rất có thể trước đây là những cảnh sát bẩn thỉu. Nhưng cái chết đã vinh danh tên tuổi và danh tiếng của họ. Khi đứng trước bức tường đó, cô gần như ghen tị với họ.

Cô đến chỗ để xe, lục ngăn để găng tay, tìm thấy một tấm bản đồ New England. Cô trải nó lên ghế, nhìn hai lựa chọn: Nashua, New Hampshire hay Lithia ở phía tây Massachusetts. Warren Hoyt đã dùng thẻ ATM ở cả hai nơi. Đây chỉ là một phỏng đoán, một trò tung đồng xu.

Cô nổ máy. Bây giờ là mười rưỡi, đến trưa cô mới tới Lithia.

Nước. Đó là tất cả những gì Catherine nghĩ đến. Cô nghĩ về sự mát lạnh và mùi vị tinh khiết khi nó chảy vào miệng. Cô nghĩ về những bồn phun nước mà mình đã uống ở đó, những vòi nước bằng thép không gỉ đặt dọc hành lang bệnh viện, nơi cô đã vã nước mát lạnh lên môi và cằm. Cô nghĩ về những cục đá nghiền mà bệnh nhân sau khi mổ của cô đã vươn cổ, mở miệng mút như một con chim non chờ chút mồi hiếm hoi từ chim mẹ.

Và cô nghĩ về Nina Peyton bị trói trong phòng ngủ, biết mình sắp chết nhưng chỉ nghĩ về cơn khát khủng khiếp.

Đây là cách hắn tra tấn chúng ta. Đây là cách hắn đánh gục chúng ta. Hắn muốn chúng ta cầu xin hắn cho ít nước, xin tha mạng. Hắn muốn kiểm soát hoàn toàn. Hắn muốn chúng ta biết ơn quyền lực của hắn.

Suốt đêm cô không rời mắt khỏi ánh đèn duy nhất đó. Cô ngủ gật mấy lần, rồi lại giật mình tỉnh dậy. Dạ dày cô cuộn lên vì hoảng sợ. Những cơn hoảng sợ không thể chịu đựng nổi. Hàng giờ trôi qua và dù cố giãy giụa, cô vẫn không thể làm lỏng dây trói. Cơ thể cô dường như đã rơi vào trạng thái hưng phấn lơ lửng. Cô bay lượn trên đó, trong ánh sáng nhập nhoạng như một cơn ác mộng giữa sự thật và thái độ không chấp nhận sự thật đó. Tâm trí cô chỉ nghĩ đến cơn khát cháy cổ.

Tiếng bước chân cọt kẹt. Cánh cửa mở ra, kêu cót két.

Cô hoàn toàn tỉnh táo. Tim cô đập mạnh như một con thú đang cố vùng vãy để nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cố hít không khí, không khí ẩm thấp dưới tầng hầm có mùi đất và đá ẩm. Cô thở gấp hơn khi có tiếng bước chân đi xuống cầu thang, và hắn đã ở đó, đứng ngay cạnh cô. Ánh sáng bóng điện in những vệt đen lên mặt hắn, khiến nó như một cái đầu lâu đang cười với hai hốc mắt sâu hoắm.

– Cô muốn uống nước phải không? – Hắn nói. Giọng nói thật nhẹ, như thể đó là giọng nói của kẻ không điên.

Cô không nói được vì miệng bị dính băng dính, nhưng hắn biết câu trả lởi khi nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô.

– Xem tôi có gì này, Catherine – Hắn giơ một cốc nước lên. Cô nghe thấy tiếng những cục đá mát lạnh vui tai, đập vào thành cốc. Cô thấy những giọt nước lấp lánh bên thành cốc – Cô muốn một ngụm chứ?

Cô gật đầu. Cô không nhìn hắn, mà nhìn cốc nước. Cơn khát khiến cô phát điên, nhưng cô đã nghĩ xa hơn chuyện đó, xa hơn chuyện được nhấp một ngụm nước mát. Cô tính toán hành động của mình và cân nhắc cơ hội thành công.

Hắn khuấy cốc nước. Những viên đá kêu như chuông khi va vào thành cốc.

– Chỉ cần cô cư xử cho ngoan.

Tôi sẽ làm vậy, ánh mắt cô hứa với hắn điều đó.

Băng dính làm cô đau khi hắn giật nó ra. Cô nằm hoàn toàn bị động, để hắn cắm ống hút vào miệng. Cô uống rất nhiều nhưng nó chẳng thấm tháp gì so với cơn khát cháy cổ của cô. Cô lại uống ngụm nữa và lập tức ho sặc sụa. Những giọt nước quý giá chảy khỏi miệng cô.

– Không thể… tôi không thể uống khi nằm được – cô hổn hển nói – Làm ơn, cho tôi ngồi dậy. Làm ơn!

Hắn đặt cốc xuống, nhìn cô thật kỹ. Mắt hắn đen như không đáy. Hắn thấy một phụ nữ sắp ngất, một phụ nữ hắn cần làm sống lại nếu muốn tận hưởng hết sự sợ hãi của cô ta.

Hắn bắt đầu cắt băng dính ở tay cô.

Tim cô đập mạnh đến nỗi cô nghĩ chắc chắn hắn nhìn thấy nó đang phồng lên trong lồng ngực mình. Dây buộc bên phải tuột ra, tay cô để im. Cô không cử động, không co một thớ cơ nào.

Rồi sự im lặng như vô tận. Tiếp đi! Hãy cắt dây buộc tay trái của ta đi! Cắt đi!

Nhưng đã quá muộn. Cô nhận ra là cô đang nín thở và hắn đã chú ý thấy điều đó. Cô thất vọng nghe thấy tiếng băng dính kêu to khi hắn kéo ngược nó về phía sau.

Bây giờ hay là chết?

Cô điên cuồng chộp lấy một dụng cụ trên khay. Cốc nước văng ra, những cục đá kêu leng keng trên sàn. Những ngón tay cô cầm chặt thanh thép. Con dao mổ!

Khi hắn vừa lao về phía cô, cô giơ con dao mổ lên và cảm thấy nó cứa vào thịt hắn.

Hắn lùi lại, rú lên, túm chặt tay.

Cô xoay sang bên, dùng dao mổ cứa đứt băng dính buộc tay trái. Tay cô đã hoàn toàn thả lỏng!

Cô ngồi thẳng dậy trên giường, mắt cô đột nhiên tối sầm lại. Cả ngày không được uống nước nên cô đã kiệt sức. Cô cố tập trung, cố dùng dao cứa đứt băng dính buộc chân phải. Cô điên cuồng rạch một đường và thấy đau nhói ở chân. Cô giật mạnh một cái và chân phài cô được cởi trói.

Cô với tay, định cứa nốt đoạn băng dính cuối cùng.

Dụng cụ banh vết mổ rất nặng đập vào thái dương cô. Cú đánh mạnh đến nỗi cô thấy một luồng sáng xẹt qua.

Cú đánh thứ hai giáng vào má cô. Cô nghe thấy tiếng xương vỡ.

Cô không nhớ mình đã đánh rơi dao mổ thế nào.

Khi cô bắt đầu tỉnh lại, mặt cô giật mạnh. Mắt phải cô không nhìn thấy gì. Cô cố cử động tay chân nhưng thấy cổ tay và cổ chân mình lại bị trói vào giường. Nhưng hắn vẫn chưa dính băng dính vào miệng cô. Hắn vẫn chưa làm cô im miệng được.

Hắn đứng bên trên đầu cô. Cô thấy những vết máu trên áo hắn. Máu của hắn, cô nhận ra điều đó và thấy hài lòng như một con thú dữ. Con mồi của hắn đã chống cự và khiến hắn đổ máu. Mình không dễ khuất phục. Hắn vui mừng khi kẻ khác sợ hãi, mình sẽ không cho hắn thấy điều đó ở mình.

Hắn lấy dao mổ trên khay, tiến về phía cô. Dù tim cô đập ầm ầm trong lồng ngực, nhưng cô nằm im thin thít, mắt nhìn thẳng vào hắn. Cô giễu cợt, thách thức hắn. Giờ cô biết cô không tránh khỏi cái chết. Thái độ chấp nhận đó là sự giải thoát với cô. Đó là sự dũng cảm của kẻ đã bị tuyên án. Trong hai năm qua cô đã ẩn mình như một con thú bị thương trong hang. Hai năm qua, cô đã để bóng ma của Andrew Capra điều khiển toàn bộ cuộc sống của cô. Nhưng giờ đã hết.

Tiếp đi, mổ ta đi! Nhưng ngươi sẽ không thắng. Ngươi sẽ không thấy ta chết trong tư thế đầu hàng.

Hắn ấn mũi dao lên bụng cô. Các thớ cơ trên bụng không tuân theo ý cô và cứng lại. Hắn chờ xem mật cô biến sắc vì sợ.

Nhưng cô chỉ cho hắn thấy thái độ thách thức.

– Mày không thể làm việc đó mà không có Andrew phải không? – Cô mỉa mai – Thậm chí mày không thể tự làm việc đó. Andrew đã phải thực hiện tất cả những chuyện khốn nạn. Mày chỉ dám đứng nhìn hắn.

Hắn ấn mạnh mũi dao, chọc vào da cô. Dù đau đớn và những giọt máu đầu tiên rỉ ra, nhưng cô vẫn nhìn hắn chằm chằm, không tỏ chút sợ hãi, không để cho hắn thích chí.

– Mày thậm chí còn không biết hiếp đàn bà, đúng không? Không, thằng Andrew người hùng của mày làm chuyện đó – Hắn cũng là một kẻ bại trận.

Dao mổ của hắn bỗng khựng lại, nâng lên. Cô thấy nó lơ lửng trong ánh sáng lờ mờ.

Andrew. Chìa khóa là Andrew, kẻ hắn tôn thờ, vị Chúa của hắn.

– Kẻ thua cuộc, Andrew là kẻ thua cuộc – cô nói – Mày biết tại sao hắn đến gặp tao đêm đó chứ? Hắn đến cầu xin tao.

– Không – hắn nói như thì thào.

– Hắn xin tao đừng sa thải hắn. Hắn van tao – Cô cười, giòn tan khiến hắn giật mình trong nơi chết chóc đó – Thật đáng thương. Đó chính là Andrew, người hùng của mày. Hắn cầu xin tao giúp hắn.

Tay cầm dao mổ của hắn cứng lại. Lưỡi dao lại ấn sâu vào bụng cô, máu tươi ộc ra, chảy xuống hông cô. Cô cố chịu đựng hết sức để nén bản năng nhìn mặt và hét lên. Thay vào đó, cô nói tiếp. Giọng cô mạnh mẽ, tự tin như thể chính cô mới là người cầm dao mổ.

– Hắn nói với tao về mày. Mày không biết điều đó, đúng không? Hắn nói mày thậm chí chưa từng nói chuyện với một cô gái. Mày hèn thế đấy. Hắn phải tìm những cô gái cho mày.

– Nói dối!

– Mày chẳng là gì với hắn hết. Mày chỉ là kẻ ăn bám, một con giun.

– Nói dối!

Mũi dao ấn sâu vào da cô. Mặc dù cô cố chịu đựng nhưng miệng cô thở hổn hển. Mày sẽ không thắng tao, thằng khốn! Vì tao không sợ mày nữa. Tao không sợ gì hết.

Cô trừng mắt. Mắt cô đỏ rực lên, thách thức tên khốn khi hắn rạch nhát dao nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN