Nàng Cám - Chương 6: "Bụt" hiện thân.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Nàng Cám


Chương 6: "Bụt" hiện thân.


Bé Lân gỡ tay Cám xuống, vẻ mặt thất vọng kèm lo lắng. Năm phần lo cho Tấm, năm phần còn lại lo cho ba trái ổi của mình.

” Chị bận việc gì, để em chạy về nhà gọi anh Phân sang giúp chị, anh ấy khỏe lắm…”. Bé Lân mắt long lanh long lanh.

Bỗng nhiên, mụ dì ghẻ ở đâu phe phẩy cái quạt, lúc lắc cái eo voi đi ra, nở nụ cười giả nhân giả nghĩa:

” Ối chao, sao con lại nói như thế? Dì là dì không ác độc đến mức người ta đi hội mà con phải ở nhà vất vả…”. Chất giọng chua lòm ngân dài tỏ vẻ oan ức.

Mụ lại liếc sang con bé lóc cha lóc chóc cạnh Tấm, tròng mắt đảo qua đảo lại, há mồm nịnh nọt:

“Lần này, cháu cứ về đã nhé, Tấm làm xong việc nhà sẽ sang ngay ấy mà…”

Một trận buồn nôn ập tới, con bé nuốt nước miếng cái “ực” rồi vội vội vàng vàng vẫy tay chào, đoạn cắm đầu cắm cổ chạy về nhà.

Tấm cúi đầu không nói, nhưng mắt nàng lại ánh lên một tia hi vọng và chờ mong.

Mẹ Cám còng lưng bê một thúng thóc gạo lẫn lộn ra, lại nở nụ cười đầy giả tạo:

“Con hãy nhặt xong cho dì chỗ gạo này rồi đi đâu hẳn đi, về còn có cái mà thổi cơm.”

Tấm tuyệt vọng nhìn gương mặt đã chuyển sang khinh bỉ của mụ. Hai mắt đỏ hoe, lẳng lặng ngồi nhặt thóc.

Một màn này dĩ nhiên thiếu mất một nhân vật quan trọng. Chỉ là Cám ta đang nấp trong phòng ai đó đào xương cá, lục tung cả phòng, đến một cái xương cũng chẳng thấy tăm hơi đâu nữa huống chi là áo, là váy, là giày dép ngựa bò gì gì đó.

Cám xị mặt đi ra, trong đầu không ngừng tìm cách ứng phó. Nhác thấy bóng Tấm trước thúng gạo thóc to bự, nàng chỉ biết thở dài một hơi.

Nàng trở vào buồng mình, chui xuống gầm giường vơ vét hết mấy đồng quỹ đen của nàng. Lúc này, Cám kiêm vai bụt vội vàng chạy đến nhà ông Tư mua gạo, thóc. Xong xuôi thì phóng như bay chạy về. Nhân lúc mụ dì ghẻ còn đang tám chuyện với mấy con “tắc kè hoa”, Cám len lén tay ôm hũ gạo, tay ôm hũ thóc đến giúp Tấm.

Nào ngờ, nàng làm ơn mà lại mắc oán!

Ngồi bên cạnh Tấm còn có cái tên Phân và đứa em gái Lân của y. Hai người một lớn một nhỏ cũng lén lút giúp Tấm. Cám thấy bóng Phân không khỏi run sợ, nhưng nàng lại ưỡn ngực hiên ngang đi tới. Lần này nàng có ý tốt nha!

Tuy nhiên, thái độ của Cám lọt vào mắt người nào đó lại là bộ dạng muốn gây khó dễ với Tấm, lại nhìn vào hai hũ gạo, thóc trên tay Cám, nhất định là Cám đến với ý đồ bất chính. Y đứng lên, quát: “Ngươi cái đồ không biết xấu hổ!!!”

Cám sững sờ, đứng ngây như phỗng, hai mắt ngập nước…

Đùa đó! Nàng tức điên người đây này!

Cám giận quá, không thèm sợ y nữa, chạy vụt lại giật luôn cái thúng của Tấm đi tiêu hủy, lại lấy hia cái thúng khác đổ gạo, thóc vào rồi nhanh chân chạy đi trước gương mặt ngạc nhiên của ba người.

Tất nhiên, trước khi đi nàng không quên làm mặt quỷ với ai kia rồi lủi mất.

Cấm rất rất muốn ghim nỗi hận này trong lòng, nhưng chỉ hận nàng thỉnh thoảng lại đãng trí, thế nên cơn tức giận chưa đầy ba mươi giây liền “vèo” một cái bị đầu nàng ném đi cả gốc lẫn rễ.

Mà lúc này, Cám đang ra sức nịnh nọt, ỉ ôi năng nỉ mụ dì ghẻ đi xem hội cùng đám bà tám kia trước, nàng viện cớ muốn đi cùng chị em cái Bưởi, chốc nữa sẽ xuất phát. Mẹ Cám nghe vậy mới yên tâm, ủn a ủn ỉn rời đi.

Cám không khỏi buồn nôn, miễn cưỡng đứng trước cửa tiễn mụ.

***

Cám khó khăn lắm mới mượn được bộ áo dài trắng đưa tang của chú Hai đầu làng, rộng thùng thình. Nàng vấn tóc rồi dùng khăn tang buộc lại, dùng tay quẹt đít nồi vẽ qua loa ba nhúm râu lên mặt, vừa vẽ vừa lẩm bẩm có bụt nào râu đen tóc đen không nhỉ? Cám cũng không quên lấy bộ đồ lòe loẹt của nàng đặt trong buồng Tấm, xong xuôi lại trở ra hè trèo hẳn lên mái nhà, cách ba người Tấm, Phân, Lân đang chuẩn bị rời đi một quãng không xa cũng chẳng gần.

Nàng cố trầm giọng “khụ” hai tiếng rồi nói to:

“Vì sao con khóc?”

Ba người dưới sân nghi hoặc nhìn lên, rồi ngơ ngác.

A, a,… Toi rồi, Tấm nào có khóc!

“Khụ,… Con không đi hội à, dân làng đi sắp hết rồi!”

Mặt ba người dưới sân hiện lên dòng chữ to đùng: đang chuẩn bị đi đây!

“Khụ… À, ờ… Tấm, con không có váy áo mới để đi hội sao?

Tấm cụp mắt, không phủ nhận.

Cám ta làm điệu làm bộ xoa cằm, nheo mắt ra vẻ thần bí, sau lại nở nụ cười quái dị, nàng diễn vô cùng nhập tâm.

“Ha ha ha! Con chớ có lo! Trời xét thấy con là người hiền lành, hiếu thảo mới phái Bụt ta đến đây giúp con. Con cứ vào phòng mình, sẽ thấy niềm vui bất ngờ!”

Tấm dường như rất tin lời Bụt, bước chân từ từ hướng về phía phòng mình. Khóe môi nàng cơ hồ khẽ cong lên thành một nụ cười tủm tỉm, sau đó nhanh chóng biến mất.

Cám thở phào, định bụng chuồn êm. Một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên, ngăn nàng lại.

“Người là ai?” – Bé Lân thắc mắc.

“Ta là Bụt!” – Cám đáp sau một hồi ho khan.

“Bụt?” – Bé Lân hai mắt phát sáng, bộ dạng như muốn nhảy lên vồ lấy nàng, sau đó một phát ăn tươi nuốt sống.

“Tất… tất nhiên!” Cám đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Bụt người sao vừa gầy vừa lùn thế ạ?” – Bé Lân lễ phép thưa.

“Ta… khụ khụ khụ!”

“Chắc chắn người đây là bị suy dinh dưỡng!” – Lân vừa nói vừa móc trái ổi cắn dở trong túi đưa ra.

“Khụ khụ khụ khụ!” – Bụt dường như mắc bệnh, ho liền một tràn dài.

Cám kín đáo đưa mắt nhìn người còn lại từ đầu đến cuối đều im lặng.

Mắt đối mắt, nàng liền lạnh sống lưng.

Đôi mắt y nheo lại, tròng mắt lóe lên tia sáng kì dị bắn “chíu” về phía nàng.

Cám co rúm người lại, rụt đầu rụt cổ, chột dạ lùi hai bước rồi lảo đảo ngã ngửa từ trên mái nhà xuống đống rơm, da gà da vịt thi nhau nổi lên, tay chân run lẩy bẩy, hàm răng va chạm dữ dội, phát ra âm thanh “cạch cạch”.

Kể từ đây, Cám đã chính thức bước chân vào chuỗi ngày thê thảm sau này.

—- Mẫu chuyện nhỏ: Ánh mắt bắn “chíu” của anh Phân. —-

Một ngày đẹp trời nọ, gió thổi hiu hiu…

Cám lén lén lút lút đi ngõ sau ra đồng đưa bọc cơm cho chị Tấm.

Xong Cám thấy con trâu nhà mình đang thong dong gặm cỏ.

Xong Cám đột nhiên rất rất muốn thử cảm giác cưỡi lên con trâu.

Xong Cám tìm mọi cách trèo lên lưng trâu.

Xong Cám ngã chỏng vó khỏi lưng trâu, đập đầu xuống đất.

Xong cảnh Cám té chỏng vó mà ráng nhịn không khóc, đoạn tủi thân chạy đi lọt vào tấm mắt của anh Phân…

* * *

Phân nheo mắt nhìn Cám giả làm Bụt đầy sơ hở đang diễn kịch trên mái nhà.

Con Cám này lại bị đập đầu hay sao mà lên cơn điên thế này? Bụt với chả tiên…

Bỗng đoạn hài kịch một buổi ra đồng xẹt qua đầu anh Phân.

À… ra là thế…

Tròng mắt Phân lóe lên tia sáng kì dị, bắn “chíu” về phía Cám đang ngẩn tò te trên mái nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN