Nàng Chạy Được Bao Xa
Chương 17
Nàng yêu hắn , và cũng hận hắn , nàng nghĩ hắn sẽ nhớ đến nàng ngay cả trong giấc mộng ,rồi sau đó sẽ nhanh tróng trở về ôm chặt lấy nàng vào lòng , nói nhỏ vào tai nàng rằng hắn rất nhớ nàng , rất yêu nàng , nàng nhớ câu nói này của hắn ” Hàn Nhi , nàng đừng mong có thể rời xa ta ” . Nàng muốn nghe , nếu hắn có lải nhải suốt cả ngày , nàng cũng muốn nghe , chỉ muốn nghe hắn nói , ngoài ra , mọi chuyện , nàng đều không muốn quan tâm , chỉ cần có hắn là đủ – Lâm Thiên .
– Hàn Nhi
Âm thanh trầm ấm bỗng vang lên , nàng mơ hồ tưởng đây chỉ là giấc mơ , là ro nàng đã nghĩ đến hắn quá nhiều , trở thành ảo ảnh .
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra , bóng dáng chàng bước vào , nhẹ nhàng như một cơn gió thổi cuốn theo yêu thương lẫn nhung nhớ , chàng đi nhanh đến bên giường , đôi tay kéo cả thân hình nhỏ bé lại gần mà chôn chặt trong vòng tay rộng lớn , chàng nói – Hàn Nhi , ta trở về rồi đây , nàng có nhớ ta không hả ?
Hơi ấm từ cơ thể hắn truyền đến , mùi hương thơm trên người hắn lan tỏa khắp cánh mũi nàng , nàng dang tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng của hắn , chôn mình trong lòng hắn mà khóc , miệng không ngừng mắng hắn – Lâm Thiên , ta hận ngươi chưa hết , sao có thể nhớ ngươi .
Chàng khẽ thở dài , đôi mắt cụp xuống đầy mệt mỏi , những ngày qua , nàng đâu biết , đối với hắn giống như một cực hình nặng nề , không chỉ mệt mỏi mà còn rất đau lòng , mỗi khi nghĩ đến nàng , hắn lại thấy bản thân thật đáng ghét , bản thân mắc một sai lầm không thể cứu chữa . Nếu hắn nói cho nàng biết , liệu nàng có chịu tha thứ ? hay lại tiếp tục ghét bỏ hắn , tiếp tục muốn rời xa khỏi hắn ???
Nàng chợt lên tiếng , cắt đứt mọi suy nghĩ của hắn , giọng nói nàng nhẹ nhàng , âm vực chàn ngập yêu thương .
– Lâm Thiên , lúc ngươi đi , ta đã rất buồn , rất nhớ ngươi , hình như là ta đã yêu ngươi mất rồi , chính vì yêu ngươi nên ta mới hận , hận ngươi đã không trở về bên ta , từ giờ trở đi , ta sẽ không rời khỏi ngươi , ngươi cũng đừng mong sẽ rời khỏi ta .
– Nàng nói thật sao ? – Chàng mơ hồ không tin những lời này là thật .
Hàn Nhi khẽ gật đầu , từ đáy mắt tuôn ra một giọt lệ trong suốt , nàng túm lấy cổ áo hắn , kéo sát xuống mặt mình , chủ động hôn lấy hắn , cuốn lấy hắn vào nụ hôn say đắm của nàng .
Lâm Thiên không thể cưỡng lại nụ hôn ngọt ngào này , liền tiến đến đáp trả , đầu lưỡi quện vào nhau , quấn lấy nhau mà day dưa không ngớt . Nỗi nhớ nhung của hai người , cuối cùng đã được đáp trả toàn vẹn .
Hắn khẽ cúi xuống , bờ môi mềm mại hôn nhẹ lên vành tai nàng , ôn nhu nói – Hàn Nhi , nàng là người con gái duy nhất mà ta yêu , vậy nên , dù có chuyện gì sảy ra , nàng cũng phải tin ta , tuyệt đối đừng rời xa ta , được không ?
Nàng khẽ gật đầu , mỉm cười nhìn hắn , nàng nhìn gương mặt tuấn mĩ tươi đẹp của hắn , tất cả đều ảo diệu và đẹp đẽ , nàng yêu hắn , yêu tất cả về hắn , dù thiên hạ có nói gì , nàng cũng chỉ tin mình hắn .
T/G : chương này sến quá a !!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!