Nàng Chạy Được Bao Xa
Chương 7
Hàn Nhi bị chàng mạnh tay lôi vào phòng , đôi tay nhỏ bị xiết lại đỏ ửng .
– Đau chết ta … oa oa …
Chàng thả tay mình ra , ánh mắt bối rối nhìn nàng
– Đừng khóc , ta đâu có làm gì nàng .
Hàn Nhi lấy tay quẹt nước mắt trên khóe mi , ánh mắt hơi đỏ ngẩng lên nhìn Kiến Vương . Đôi bàn tay sớm đã nắm chặt thành hình nắm đấm liền vung lên đấm mạnh vào gương mặt tuyệt mĩ của chàng .
Kiến vương lau vết máu trên khóe môi , miệng nhếch lên cười thích thú , ánh mắt nhìn nàng có chút nguy hiểm .
Nàng giám đánh ta ??? Nàng thật to gan …
Kiến Vương xiết mạnh lấy cơ thể nhỏ bé của nàng trong vòng tay , trân cả người Hàn Nhi vào tường . Hàn Nhi nhìn chàng , khuôn mặt khẽ run run
– Ngươi muốn gì ??? thả ta ra
– Ta không thả
– Thả ra …
– Không thả
Kiến Vương trừng mắt nhìn nàng , khuôn mặt tiến sát đến . Hàn Nhi thoáng thấy nét mặt chàng có chút giống với Lâm Thiên lúc muốn giở trò liền lảng tránh sang hướng khác .
Kiến Vương nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt trắng ngần có chút ửng hồng lên kề sát mình mà quyến luyến bờ môi ngon ngọt một hồi lâu .
Nàng nhắm tịt mắt , cả người bị xiết chặt không thể nhúc nhíc , càng không thể phát ra bất kể âm thanh nào kêu cứu .
Mãi một lúc lâu sau khi đã cướp sạch không khí của nàng đến suýt nghẹt thở thì Kiến Vương mới chịu buông tha , đôi tay lau đi những giọt nước mắt đang trào ra .
– Xin … lỗi … ta ..
Kiến Vương không thể tự làm chủ bản thân mình , chỉ là muốn đùa với nàng một chút nhưng không hiểu sao lại bị hút vào không rứt ra được ….. Chết tiệt … không lí nào là ” YÊU ” .
Hàn Nhi vẫn không ngừng khóc lớn , cả người đổ xuống đất lăn qua lăn lại ăn vạ .
– Oa Oa …. ta sẽ mách với Lâm Thiên … cho ngươi ăn đòn … oa oa …
Hai từ Lâm Thiên phát ra khiến chàng đờ người , hai hàng lông mày sô lại nhau đầy suy nghĩ .
Nàng là người của hắn ??? Thì ra là hoa đã có chủ …. dẫu biết vậy , ta vẫn muốn đập chậu cướp hoa .
Lâm Thiên đang ngồi phê duyệt tấu chương thì có người hớt hải chạy vào báo tin .
– Khởi bẩm Hoàng Thượng , Hàn Nhi tiểu thư bị Kiến Vương dẫn đi rồi .
Lâm Thiên nghe xong cũng không có gì đáng lo , khẽ dừng bút rồi cũng phát ra tiếng nói
– Tý nữa ta sẽ đến chỗ Kiến Vương đón nàng , ngươi lui đi .
Người kia khẽ cúi đầu rồi vội quay lưng bước đi , trong lòng rối rắm không giám kể ra chuyện ban nãy ở Ngự Hoa Viên. Nếu để Hoàng Thượng biết được , không phải Hoàng Hậu nương nương sẽ rất thê thảm sao , tốt nhất là không lên nói ra …
Chàng dù nghĩ rằng Hàn Nhi ở bên cạnh Kiến Vương thì sẽ không có gì đáng ngại tuy nhiên lại không thể tập trung vào công việc , hình ảnh Hàn Nhi cứ quanh quẩn xung quanh khiến chàng mất tập trung .
Hàn Nhi , nàng thật sự khiến ta bị nghiện mất rồi , mới xa nàng chưa được bao lâu đã làm ta nhớ đến mụ mị , cảm giác này đúng là rất khó chịu .
Trong lúc này thì ở chỗ của Kiến Vương vẫn bị nàng làm cho náo loạn …. Mãi mới có thể dỗ cho nàng nín khóc , Hàn Nhi ngoan ngoãn ngồi trong lòng chàng nghịch ngợm chiếc trâm đính ngọc sáng lấp lánh , hai mắt sáng rỡ thích thú
– Cái này cho ta – Hàn Nhi mở lời , dù không cho nàng thì nhất định nàng cũng sẽ không chịu giả lại
Kiến Vương gật đầu , khuôn mặt hiện lên nét cười rạng rỡ – Nàng thích gì thì cứ lấy , dù sao ta nghĩ cũng không cần đến chúng nữa .
Hàn Nhi nghe xong , hai mắt đã sáng trưng , hai tay liền ôm chặt lấy cổ chàng mà cười tít – Cảm ơn ngươi .
Để ta cài cho nàng – Kiến Vương cầm lấy cây trâm trên tay nàng , nhẹ nhàng cài lên mái tóc mềm . Khẽ cúi người hít hà mùi hương thơm nhè nhẹ phảng phất đầy quyến rũ
Nàng đúng là đã bị trang sức che mờ mắt , nếu Lâm Thiên ở đây lúc này nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ khiến nàng khóc không ra nước mắt . Chỉ có điều , xung quanh nàng toàn ngọc ngà châu báu , nàng sao có đủ thời gian mà nghĩ đến Hoàng Thượng , trong đầu lúc này chỉ có toàn là những hình ảnh sáng lấp lánh .
Hàn Nhi cầm lấy một chiếc vòng tay bằng vàng , rồi lại với tới lấy chiếc nhẫn cẩm thạch màu xanh , trong lòng cũng không hỏi thắc mắc . Khuôn mặt ngẩng lên nhìn chàng , âm thanh trong vắt phát ra
– Tại sao ngươi lại có rất nhiều đồ của nữ nhân ??? Đến ta cũng không có nhiều như ngươi nữa , à … ta hiểu rồi – Hàn Nhi liếc nhìn chàng , ánh mắt như hiểu ra có chút gì đó đen tối quanh đây .
Chàng lấy tay nhéo má nàng , liền lên tiếng biện minh – Là đồ cống nạp , Lâm Thiên cũng có rất nhiều , bộ hắn không cho nàng sao ???
Hàn Nhi lắc đầu , cắn chặt môi dưới nghĩ đến Lâm Thiên mà thoáng giận dỗi
– Thì ra hắn có mà giấu ta , cái tên kiệt sỉ đó thật đáng ghét . Ngươi tốt hơn hắn , ta thích ngươi
Những lời nói này phát ra đúng là làm người ta thấy mát lòng , chàng khẽ cười , đôi tay che lấy tầm mắt của nàng , âm thanh vang lên đầy tà mị
– Vậy ở lại đây chơi với ta , đừng về với hắn nữa …. được không ?
Tất nhiên là được rồi , dù ngươi không nói ta cũng muốn ở lại với ngươi … ở lại chơi với Kiến Vương rất vui a .
Lâm Thiên mở cửa bước vào , nhìn cảnh tượng trước mặt là đã biến sắc . Hàn Nhi của chàng đang ngồi trong vòng tay của Kiến Vương , nàng ngẩng lên nhìn chàng liền chạy đến tóm chặt lấy cổ áo của chàng mà giật xuống sát mặt mình .
Lâm Thiên theo đà kéo của nàng mà cúi người xuống . Hàn Nhi vẫn tóm lấy cổ chàng mà trợn mắt nhìn .
– Trang sức đâu ??? Nộp hết cho ta .
Chàng chưa kịp hiểu chuyện gì đang sảy ra thì lại bị nàng ôm chặt , cả người không ngừng cựa quậy đòi nợ .
– Nàng muốn gì đây ??? Có gì thì từ từ nói đã .
– Kiến Vương nói ngươi có rất nhiều trâm , vòng tay , nhẫn , ….. vân vân và mây mây …. thế mà ngươi chưa cho ta món nào , trong khi Kiến Vương vừa mới quen đã cho ta cả gia sản của huynh ấy …. ngươi thật nhỏ nhen .
Lâm Thiên cau có nhìn sắc mặt tỉnh bơ của Kiến Vương , môi chu lên phát ra âm như tiếng chim thánh thót khiến chàng phát bực .
Còn giám huýt sáo trêu tức ta …. một Hàn Nhi đã đủ phiền phức , giờ còn thêm cả tên Kiến Vương đoạn tụ thích châm lửa, thật đúng là muốn dồn ta vào đường cùng .
– Hoàng đệ , rốt cuộc đệ đã nói xấu gì ta hả ???
Kiến Vương giờ mới chịu quay qua nhìn chàng , sắc mặt vẫn bình thản lắc đầu tỏ ra ” Ta là người vô tội a … “
Hàn Nhi thấy sắc mặt giận dữ của chàng , tưởng chàng định bắt nạt Kiến Vương thì liền giúp chàng hạ hỏa , lời lẽ nhẹ nhàng thốt ra khiến người đứng trước mặt ngay lập tức mềm lòng .
– Đừng giận nữa , Kiến Vương khen ngươi rất nhiều a …. huynh ấy rất tốt , còn rủ ta ở lại chơi nữa .
– Vậy nàng hứa với đệ ấy là ở lại à ??? – Chàng thầm nhủ là không , nhưng sự thật xem ra quá đỗi mất lòng . Hàn Nhi gật đầu cái ” rụp ” , khuôn mặt nhìn chàng như đang năn nỉ
– Để ta ở lại chơi với Kiến Vương , ngày mai sẽ chơi với ngươi …. nha nha nha … nha
Kiến Vương cười ranh mãnh nhìn chàng
– Hàn Nhi ở lại chơi với ta đi , ta chơi một mình rất buồn . Hoàng huynh không nhẽ nhường nàng ấy cho ta một hôm cũng không được sao ??? Hay là huynh sợ ta làm gì nàng ấy …. nếu vậy thì huynh không cần lo lắng , ta không có hứng thú với nữ nhân , cái này hoàng huynh ắc hẳn cũng biết mà …
Hàn Thiên không lo để nàng bên cạnh Kiến Vương , mà đơn giản chỉ là không lỡ xa nàng .
– Không phải ta không muốn để nàng chơi với Kiến Vương , nhưng ngủ một mình sẽ rất lạnh lẽo
– Vậy kêu bà già Lý Kiều qua ngủ chung đi .
T/G : NX CỦA CÁC BẠN SẼ GIÚP TÔI CÓ THÊM ĐỘNG LỰC =)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!