Nàng dâu thời hiện đại
Phần 18
Tôi lắp bắp :
— Là mẹ sao? Sao cậu biết?
— Tớ suy đoán, vì ngoài bà ấy ra còn ai ghét cậu đến mức như vậy..với lại có chuyện này cậu cần phải biết, chính mắt tớ nhìn thấy mẹ chồng cậu mua bột chùm ngây trong siêu thị. Khi đó tớ không nghĩ mọi chuyện lại đi quá xa như vậy!
— Cậu..?
— Tớ vô tình nghe cậu với chị Mai nói chuyện nên mới biết, cậu nghĩ xem, ai khả nghi nhất.
Trong lúc tôi còn mơ hồ mọi chuyện thì Vinh ôm chầm lấy tôi, nói lớn :
— Em đừng sợ, anh sẽ đưa cho đến một nơi không ai làm phiền hai chúng mình nữa, chúng mình không cần giấu diếm ai hết, tự do mà đến với nhau..
— Vinh.. Cậu..
Vinh nói tiếp, thanh âm cực lớn, lấp lời nói nhỏ bé của tôi :
— Được rồi, có anh đây mà, không lo , không lo.. Anh sẽ đưa em đi..
Tôi ngơ ngác không hiểu Vinh đang nói gì thì đột nhiên có tiếng hét lớn của Tuấn :
— Hiền…
Như bừng tỉnh, tôi đẩy mạnh Vinh ra, bắt gặp đôi mắt đỏ như máu của Tuấn cùng hai tay đã cuộn tròn thành nắm đấm, nhanh như cắt, một cú đấm trực tiếp được Tuấn giáng vào mặt Vinh, mép môi liền tứa máu.
— Tuấn..
— Còn biết gọi tên tôi à, tại sao vậy Hiền? Hả, nói đi, tại sao?
— Tuấn à nghe em nói này, không như anh thấy đâu..
Tuấn hừ lạnh:
— Không phải một mình tôi thấy mà cả nước đều thấy, thật không ngờ..
— Vinh, cậu nói đi, nói cho Tuấn hiểu đi.
Vinh chùi mép miệng, thản nhiên nói :
— Như cậu đã thấy, tôi với Hiền là thật lòng yêu nhau , cậu không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy thì để tôi.
Tôi hét lên :
— Vinh, cậu nói cái gì vậy, cậu điên hả?
Vinh đến gần chúng tôi, kéo mạnh tôi ngã nhào vào lòng cậu ấy, rồi dùng cánh tay rắn chắc mà siết chặt thân thể còn run rẩy của tôi.
— Sao em phải giấu (gọi tôi là em chứ không là cậu tớ nữa) đến lúc này còn sợ gì nữa, nói cho cậu biết nhé Tuấn, tôi với Hiền đã yêu nhau từ lâu rồi, từ ngày chúng tôi còn tấm bé, nay mọi thứ chỉ là trở về đúng với quỹ đạo, Hiền vốn dĩ là của tôi..
— Vinh, cậu ăn nói kiểu gì đấy. Buông tôi ra.. Tuấn, anh nghe em nói này, em thật lòng không biết vì sao có đoạn clip đó, anh phải tin em.
Tuấn :
— Tin.. (nhếch mép).. Tin thế nào đây khi tai nghe mắt thấy, bảo tôi tin , nụ cười..
Vinh vẫn chưa bỏ tôi ra, tôi vùng vẫy trong la hét và bất lực.
Hai người đàn ông nhìn nhau đầy nguy hiểm, ánh mắt họ như những ngọn lửa lớn, chỉ cần một cơn gió là bùng cháy ngay.
Tuấn chửi thề :
–Mẹ kiếp, đúng là tình cũ không rủ không tới, Hiền, tôi hận cô cả đời này.. ..
Tuấn bỏ đi, mặc tôi gọi với theo, mặc tôi khóc, anh vẫn lạnh lùng bước đi, bóng lưng kia hôm nay sao u buồn đến thế.
— Tuấn.. Tuấn… cậu bỏ ra.. Bỏ ra..
— Cậu luyến tiếc làm gì nữa hả Hiền, Tuấn không đáng, gia đình cậu ấy không đáng để.. .
Tôi tát Vinh.. Khóc :
— Cậu im đi, tại sao cậu lại làm như vậy, cậu có biết cậu đang phá vỡ hạnh phúc của tớ không, tớ ghét cậu.. Ghét cậu..
Tôi vùng chạy theo Tuấn thì bị Vinh giữ lại, nắm tay thật chặt, tôi không tày nào gỡ ra được. Gỡ không được, tôi đánh vào người cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn trơ trơ, tôi cắn tay cậu ấy, đến đầu lưỡi tiếp nhận vị mặn của máu mới thôi..
— Cậu đánh đi, cắn đi, làm gì mà cậu muốn.. Tớ tình nguyện.
— Tại sao?
Tôi khóc, chưa lúc nào mà tôi yếu đuối như là lúc này.
— Vì tớ yêu cậu.
— Nhưng tớ không yêu cậu, cậu hiểu không?
Tôi hét lên..
— Chỉ là cậu tạm quên, rồi cậu sẽ yêu tớ như ngày xưa, Hiền, tớ sẽ đưa cậu sang nước ngoài, nơi ấy tớ sẽ cho cuộc sống thoải mái, không có một bà mẹ chồng suốt ngày đay nghiến nàng dâu, không có đứa em chồng nào xỉa xói cậu, và không có một người chồng bất tài để vợ luôn chịu khổ, tớ chuẩn bị hết rồi, chỉ còn chờ cậu làm cô dâu của tớ.. Đi với tớ nhé..
— Cậu điên rồi, điên nặng rồi..
Tôi bỏ chạy, nhưng giữa dòng người bao la biết tìm Tuấn ở đâu, biết tìm đâu, tôi ngồi thụp xuống giữa đường mà khóc, rồi ngửa mặt lên hỏi ông trời cớ sự làm sao?
Bảo vệ thấy tôi ngồi lâu thì ra hỏi, tôi lắc đầu bảo không có gì rồi trở vào công ty xếp đồ.
Bước vào phòng làm việc người người đều xì xầm, cười mỉa mai, tôi mặc kệ, chụp ngay điện thoại mà gọi cho Tuấn, nhưng “thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”, bao nhiêu cuộc đều chỉ một giọng nói và câu nói đó, tôi nhanh lẹ lấy thùng đựng đồ vào rồi ra về để tìm Tuấn…
Chị Mai đi tới :
— Chị không biết nói sao, nhưng chị tin em trong sạch, về nhà hai đứa bình tĩnh nói chuyện rồi tìm hướng giải quyết, tốt nhất là nhờ công an can thiệp..
Mấy người ghét tôi được dịp trề môi, đá đểu :
— Oan ức gì, cái loại có chồng mà còn câu dẫn trai tân, đúng là không biết nhục.
— Đúng rồi, từ lâu tôi đã thấy họ không bình thường rồi, chắc trưởng phòng bị con đàn bà mồi chài, rồi quay lén, hazz.. Thể loại lăng loàn này mà thời xưa là cạo đầu bôi vôi rồi thả lồng heo chứ đâu để nhởn nhơ như thế này, phải tiêu diệt không để nó đẻ trứng mà ảnh hưởng xã hội..
Chị Mai quát họ :
— mấy người làm việc đi, nhiều chuyện quá.
— Em chỉ nói sự thật thôi mà chị, đúng quá nên có người im re đâu dám trả lời. Phải không ai đó? Hi hí..
— Đời còn dài chưa biết ai hơn ai đâu, đừng ở đó mà cười người khác, tốt nhất nên uốn lưỡi trước khi nói, kẻo người một nơi răng một ngã đấy.
Tôi nói xong thì cũng ôm thùng đồ bỏ đi ra ngoài rồi bắt taxi về nhà.
Trước nhà quần áo tôi bị vứt bừa bãi ở ngoài sân, cả khung ảnh cưới cũng nát bét, tôi rưng rưng chạm vào người đàn ông cười tươi trong ảnh, đang ôm gọn cô gái trong hình, bức ảnh mới tinh, mọi thứ còn đó, vậy mà sau một đêm mọi thứ hỗn độn đến không giải thích được..?..
Tôi bấm chuông.. Từng tiếng ting ting thật dài.. Mẹ chồng ra mở cửa, chưa gì mà bà đã tạt nguyên chậu nước vào mặt tôi, chửi rửa :
— Mày còn dám lết về đây à con đĩ, mày không có tư cách bước vào nhà tao, cút..
— Mẹ.. Trước khi mọi việc còn chưa sáng tỏ mẹ đừng gọi con là đĩ này đĩ kia được không? Con dầu sao cũng là vợ hợp pháp của anh Tuấn..
— Vợ.. Mày nói mà không biết ngượng.. Nếu Mày xem thằng Tuấn là chồng thì đâu lên giường với cái thằng trưởng phòng trưởng phết đó, mày cút đi, đừng bao giờ đến nhà tao nữa.
Bà đóng cửa cái rầm, cắt đứt mọi thứ.
Trời thì nắng, nắng cháy da cháy thịt, sao tôi thấy lạnh toát tâm hồn.
Điện thoại tôi reo, là số của mẹ tôi, chắc bà cũng đã biết được chuyện đó, tôi mệt mỏi bắt máy :
__ con đây mẹ.
— Con đang ở đâu?
— Con đang ở nhà.
— Thật không?
— Thật mà mẹ.
— Đừng có gạt mẹ, đang khóc phải không, nín đi, về nhà với mẹ, mẹ chờ..
Tôi không kìm nén được nữa, òa khóc không thành lời :
— Mẹ..mẹ ơi.. hức hức.. Con.. Con không có.. Hu.. Hu
— Mẹ biết mẹ biết..ve nhà đi con, còn có ba mẹ đây..
Về nhà sao?
Đúng là trên đời này chỉ có cha mẹ là không bao giờ bỏ rơi mình, dù có chuyện gì họ cũng dang tay đón chờ mình.. Nhưng về lúc này có được không? Hợp lý không?
— Hiền, nghe mẹ nói không?
— Con vẫn nghe, nhưng con muốn gặp anh Tuấn để giải thích..
— Lúc này con nói gì nó cũng không nghe đâu, nghe mẹ bắt xe về đi, về đây mẹ con mình tính..
— Dạ..
Tắt máy, tôi gom đồ đạc cho gọn rồi nhắn tin cho Tuấn bảo là về quê. Nhìn căn nhà một lần nữa rồi bắt taxi ra bến xe về Đồng Tháp.
Mùi hương từ cánh đồng sen thoang thoảng vào mũi làm tôi dễ chịu hơn một chút, vơi đi một chút mệt mỏi, mùi sen mùi đặc trưng của xứ sở, mùi của quê hương.
Xe dừng trước nhà thì thấy cả ba mẹ đã chạy ra, ba thì lấy valy, mẹ ôm tôi, dẫn vào nhà.
Ba rót ly nước :
— Uống đi con..
Tôi run run nhận lấy, mắt bắt đầu ướt, mũi bắt đầu cay.
Ba vỗ vỗ vai tôi :
— khóc đi con, khóc cho đã..
— Ba..mẹ..
Tôi gục đầu vào ngực mẹ, hơi ấm yêu thương, vòng tay mẹ ôm lấy tôi.
— khóc đi.. Đừng kìm nén, đừng mạnh mẽ nữa.. Có ba mẹ rồi..
Khóc lóc chán chê, mắt tôi sưng vù.. Ba mới hỏi :
— Con nói rõ xem sao?
Tôi kể đầu đuôi sự việc, không giấu một thứ gì. Mẹ tôi nghe tức lắm, bà nói :
— Thứ ác nhơn, sống mà không để đức cho con cho cháu, bởi giờ con Tú nó gánh hậu quả đó.
Ba trầm ngâm một hồi rồi nói :
— Trước mắt phải chứng minh cái đoạn video đó là giả. Sau đó điều tra xem sao mà con không có bầu. Nói thì nghe dễ chứ khó lắm đa. Nhưng dù khó cũng phải thử.. Mà con có tính gì chưa.
— Con chưa..
Mẹ tôi :
— Thôi thôi con nó còn mệt ông hỏi lắm thế, ai không tin mặc kệ, ba mẹ tin là được rồi, hơi sức đâu mà chạy theo thiên hạ, vào phòng ngủ giấc đi, chiều mẹ nấu lẩu mắm cho ăn. Đi đi con..
Tôi “Dạ” rồi kéo vali vào phòng, nghe tôi về mẹ đã quét dọn sạch sẽ, còn cẩn thận mở điều hòa lên sẵn, bởi ba mẹ chính là nơi tuyệt vời nhất.
Nằm đấy tôi không tài nào ngủ được, những suy nghĩ cứ liên tục chạy trong đầu, hôm nay tôi mới có thời gian suy ngẫm lại mọi thứ, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Mở đoạn clip lên, tôi xem đi xem lại hàng chục lần, quả thật người đó là Vinh, không sai được, còn người nữ cực kì giống tôi, đến cả mái tóc cũng giống nữa, họ làm tình có lẽ là trong khách sạn, đúng rồi, khách sạn, tôi phóng to cảnh xung quanh, xem có tìm được điểm gì đáng lưu ý hay không?
Đúng là có tính toán, góc máy chủ yếu quay hai người họ, rất rất hạn chế quay nơi khác, mà chăn ga nệm thì đâu cũng như đâu, môt màu trắng toát, thật khó phân biệt.. Tôi định bỏ máy xuống thì vô tình thấy một điểm đặc biệt, là phần chân cô gái đó có hình xăm, tôi thì không, hình xăm khá nhỏ, cũng may là tôi zoom lên mới thấy được..
Như bắt được vàng, tôi gọi ngay cho Tuấn, nhưng vẫn vậy, vẫn là tiếng thuê bao không liên lạc được. Thay vào đó là rất nhiều tin nhắn của Vinh, tôi không thèm đọc, tôi ghét cậu ấy, ghét cậu ấy thủ đoạn, chắc chắn lúc đó cậu ấy thấy Tuấn nên mới nói những lời đó làm Tuấn hiểu lầm thêm..
Mà khoan đã, Vinh.. Vinh.. Vinh cũng rất khả nghi sao cậu ấy lại thản nhiên với kết quả thôi việc, thản nhiên chấp nhận búa rìu dư luận, chả lẽ cuộc sống bên Tây khiến cậu ấy thoáng vậy sao? Không đúng lắm, tôi cảm thấy Vinh rất lạ.
Tôi chạy ra ngoài cho ba mẹ hay về điều tôi vừa phát hiện, gương mặt ba giãn ra :
— Mô phật, ông bà nội con độ rồi.
Mẹ giải thích :
— Ba vừa chạy qua nhà chú Út đốt nhang vái ông bà nội hộ độ cho con sớm rửa oan, ổng cạo đầu với ăn chay một tháng đó..
Tôi mếu máo, không kìm được nước mắt, ba, ngọn núi thái sơn của tôi, bao la và hùng vĩ.
— Ba.. Con xin lỗi, đã làm ba mẹ buồn lòng..
Ba cười, nếp nhăn trên khuôn mặt người nông dân rõ nét :
— Vì bà là ba của con, dù cả thế giới có quay lưng với con, thì vẫn còn ba mẹ..
Nói gì nữa, không nói được, vì nước mắt đã hoen mi, cổ họng nghẹn ứ..
Hôm sau tôi quyết định báo công an, để họ vào cuộc, nhưng họ bảo hộ khẩu tôi ở thành phố thì phải lên đó làm việc, chứ họ k giải quyết được.
Thế là tôi lại bắt xe đi đến phường tôi tạm trú,họ cần thêm sổ hộ khẩu và ít giấy tờ liên quan, buộc lòng tôi phải về nhà mẹ chồng một chuyến.
Trùng hợp sau thì Hùng cũng vừa đi ra , thấy tôi hắn cười :
— Chào người đẹp.. Trùng hợp quá.
Tôi không đáp hắn định bấm chuông thì bị hắn chụp tay lại.
— Làm gì vậy, buông tôi ra.
— Nói chuyện chút đi.
— Tôi chẳng có gì nói với anh cả.
— nhưng tôi thì có đó, ví dụ như chuyện clip sex của em..
Tôi trừng mắt với hắn:
— Không phải tôi.
Hắn thản nhiên :
— Tôi biết…
Tôi ngạc nhiên :
— Anh biết.?
Hùng nhún vai :
— Dĩ nhiên, biết khá rành. Sao, giờ có muốn minh oan k?
— Anh muốn gì?
Hùng cười :
__ đơn giản, ngủ cùng tôi một đêm, bảo đảm hôm sau tôi sẽ chứng minh đó là một người khác.
Tôi nghi hoặc :
— Làm sao tôi tin anh được?
Hùng nhún vai, đưa tay :
— Tuỳ em thôi.. Tôi đi trước.
Lúc này tôi bán tín bán nghi lời Hùng, nhưng nếu là 1%hy vọng tôi cũng phải thử. Tôi gọi :
— Đợi đã, chúng ta nói chuyện đi.
— Được thôi lên xe đi..
Toi biết lúc này hắn nắm thế cao nên không do dự lên xe cùng hắn.
— Đi đâu đây?
— Khách sạn..
Tôi nhìn hắn :
— Không được, tôi muốn anh chứng minh anh biết cô ta.
— Thì tôi đang làm, cô ta làm ở khách sạn.
Tôi thở phào..
Hùng cười ngạo nghễ :
— Tưởng tôi thịt em ngay à, no no, tôi muốn lúc đó em phải tự nguyện, và chủ động trong cuộc chơi.. Tôi có cả một phòng dành cho việc quan hệ, bảo đảm chúng ta một đêm nhớ mãi nhé cưng.
Tôi xì hắn:
— Đồ bệnh hoạn.
Hùng cười ha hả, hình như tên này rất thích ăn chửi.
Chạy một vòng khá xa, Hùng dừng chân ở một tiệm quần áo, bảo tôi chọn một bộ đồ với cái nón rồi chạy đến khách sạn nhỏ ở Bình Thạnh, rồi lấy khẩu trang bảo tôi đeo vào. Sau đó dẫn tôi vào trong..
— Chào anh ạ.
Hùng nói :
— Ừ, cho tôi hai phòng mà ở đây có em nào xinh xinh không?
Tiếp viên cười rồi gật đầu nhẹ :
— Anh cần mấy em ạ?
Hùng :
–*một thôi, tôi đến đây rồi, có em Ly Ly gì đó.
Tiếp viên :
— Xin lỗi anh, Ly Ly bị ốm, tạm thời nghỉ rồi ạ, để em chọn cho anh một em vừa ra trường,trẻ trung ngọt nước luôn ạ..
Hùng làm khó :
— Tôi lại ưng cái Ly Ly mới chết chứ hay cô cho số điện thoại của cô ấy, tôi gọi thử xem sao, khách quen ý mà.
Tiếp tân :
–*Dạ thành thật xin lỗi anh, là cô ấy thay số hay sao ý mà em gọi cũng không được.
Hùng như hiểu ý, mở ví móc ra 2 tờ 500k
:
— đọc số đi.
Tiếp tân cười, kéo hai tờ tiền vào người rồi lấy điện thoại đọc cho Hùng :
— Anh gọi thử đi ạ..
— Được rồi.. Tôi đi đây..
— Dạ vâng,chúc anh vui vẻ ạ.
Lên xe tôi hối thúc Hùng gọi,anh ta nhởn nhơ :
— Từ từ, đi ăn đã.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!