Nàng dâu thời hiện đại - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
750


Nàng dâu thời hiện đại


Phần 19


Lên xe tôi hối thúc Hùng gọi thì anh ta nhởn nhơ, thong thả trả lời :

— Từ từ, đi ăn đã.

— Tôi không có tâm trí nào mà ăn uống, anh làm ơn gọi liền đi.

Hùng nâng cằm tôi lên :

— Có thực mới vực được đạo cưng à!

Tôi gạt tay Hùng ra :

— Sàm sỡ.

— Ha ha.. Sao cưng chửi lại đáng yêu thế này.. Nhưng tôi thích, lâu lâu đổi khẩu vị lại hay..

— Không nói nữa, nhanh nhanh dùm tôi.

Hùng cười nhẹ rồi rồ ga đi thẳng, tôi tranh thủ lấy máy gọi cho Tuấn, vẫn thuê bao, không biết anh đã đi đâu và làm gì.

Hùng liếc thấy thế, liền hỏi :

— Gọi cho chồng à?

— Ừ.

— Chắc giờ đang ở xó nào mà chơi gái chứ gì.

— Tuấn không phải là người như vậy.

Hùng cười khẩy:

— Thằng đàn ông nào mà không có dục vọng, chẳng qua chưa có cơ hội thôi, bớt tin người đi, sẽ đỡ khổ.

Tôi chau mày nhìn hắn, một tên phong lưu phóng khoáng như hắn có vẻ hiểu đời nhỉ.

— Đừng nhìn tôi như thế, làm hao mòn vẻ đẹp của tôi đấy.

Tôi trề môi :

— Hoang tưởng.

— Haha hoang tưởng, tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, số người chê tôi đếm trên đầu ngón tay, còn khen thì không kể hết, nói xem, có phải vì tôi quá đẹp.

— Tự cao như thế không hiểu sao con Tú yêu cho được.

Nhắc đến Tú, Hùng có vẻ khựng lại.

Tôi thắc mắc :

— Sao thế, sao anh không yêu lại làm nó đau khổ. Giờ nó trầm cảm rồi đấy vừa lòng anh chưa?

Hùng vẫn chăm chú lái xe, vài phút sau mới trả lời :

–Yêu đách gì, cô ta chỉ yêu cái tài sản của tôi thôi, mà tôi cực ghét mấy cô gái thực dụng như vậy, chơi cho bỏ ghét. Mà chẳng phải em cũng rất ghét cô ta sao? Cô ta hại em mất con còn gì. Không hận sao?

Tôi chuyển đôi mắt ra ngoài cánh cửa, cái nắng cháy của Sài Gòn làm tôi chói mắt, hay do vết thương lòng bất ngờ bị khơi dậy, sao mắt tôi ướt, mũi tôi cay.

— Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên nhắc lại chuyện buồn này.

— Hùng, cái thai của con Linh là của anh phải không?

— Em nghĩ vậy sao, thông minh đấy?

— Tôi thấy anh vào khách sạn với nó, sao anh lại để nó đem con mình nhận người khác làm cha, chẳng phải mẹ anh cũng rất mong cháu hay sao? Tôi không hiểu?

Hùng một giây nhìn tôi, khẽ đáp :

— Không phải con tôi.

— Là sao?

Hùng dừng xe trước một nhà hàng khá lớn :

— Xuống đây ăn. Chuyện đó từ từ rồi sẽ biết..

Hình như đây là nhà hàng của Hùng, hắn ăn uống, còn tôi vì sốt ruột nên chỉ chạm đũa cho có lệ, thật sự là không nuốt nổi.

— Anh ăn xong chưa, gọi giúp tôi đi.

— Ăn rồi, giờ đưa em làm tóc nhé.

Tôi bực bội :

— Hùng, anh đang đùa với tôi đúng không? Anh biết là tôi đang gấp lắm không hả, mỗi giây mỗi phút là lượt xem càng cao, biết bao bình luận khiếm nhã kia kìa, anh không giúp tôi thì thôi, tôi đi đây.

Tôi đứng lên, toan đi thì Hùng nói :

— Ngoài tôi ra không ai giúp được em đâu, kể cả công an.. Tôi còn biết ai là người dàn dựng chuyện này nữa kìa.

Tôi bị câu nói của Hùng giữ chân lại :

— Vậy sao anh không giúp tôi đi còn vòng vo làm gì.

Hùng cầm ly rượu vang lên uống, rồi trả lời :

— Làm việc gì cũng phải tính từ li từ tí, giống như kinh doanh vậy, không cẩn thận sẽ thất bại ngay, ngồi xuống ngồi xuống đi, tôi sẽ nói rõ.

Tôi quay lại chiếc ghế lúc nãy, gấp gáp hỏi Hùng :

— Là ai đã hại tôi?

— đoán đi?

–Tôi không đoán được, anh nói đi, tôi nóng lòng quá..

— Là tên trưởng phòng của em chứ ai vào đây? Ba cái trò mèo này sao qua mặt được tôi. Nhưng trước mắt đừng làm gì hắn ta, kẻo bứt dây động rừng. Cứ làm như không biết.

Là Vinh? Là cậu ấy? Tôi đã nghi ngờ là cậu ấy, từ thái độ cho đến hành động, mẹ chồng tôi tuy cay nghiệt nhưng bà không rành những cái liên quan đến công nghệ lắp ghép này đâu, mà chỉ có Vinh, cậu ấy là người khả nghi nhất.

— Tôi cũng đoán là cậu ấy, nhưng tôi không có bằng chứng, và cả Tuấn cũng không chịu tin tôi.

— Tin thế nào, anh ta còn hiền đấy, gặp người khác là em xác định ăn đòn, đàn ông tính sở hữu và sĩ diện cao lắm.

— Thế anh biết Tuấn đang ở đâu không?

— Em làm như tôi là thánh ấy, cái gì cũng biết.. Tôi chỉ biết chơi gái là giỏi thôi.. Haha..

— Đồ biến thái..

— Thôi, không đùa, giờ gọi cho Ly Ly đây.

Hùng mở loa :

— Alô..

— Ly Ly à, khỏe không cưng?

— Ai đấy ạ?

— Anh Hùng đây.. Nhớ anh không? Hùng đô la..

— À, à, em nhớ rồi, ngọn gió nào mà hôm nay anh gọi cho em vậy? Người ta nhớ anh muốn chết vậy đó..

— Thế thì gặp đi.

Ly Ly ngập ngừng :

— Giờ thì không được. Em về quê rồi.

— Sao lại về quê, giải nghệ à?

— Không ạ, em bị ốm, chắc tháng sau mới lên được.

— Tiếc quá, anh vừa trúng dự án, chuẩn bị đi du lịch ở nước ngoài, định rủ em đi cùng chừng một tuần, nhưng em không đi được thì thôi, anh tìm cô khác.

Ly Ly nói ngay :

— Đi nước ngoài ạ, nước nào vậy anh?

— Đi nhiều nước, nếu em đi thì cho em chọn.. Tiếc ghê..

— Vậy khi nào anh đi, để em xem.

— Vài ngày nữa.

— Thế anh cho em đi cùng nhé, em cũng khỏe nhiều rồi..

— Được không đó, em biết anh rồi, tiền không thiếu, miễn sao em đáp ứng tốt..

— Được được mà.. Anh nói địa điểm mai em lên.

— chiều nay luôn được k? Vì cũng cần làm giấy tờ mới đi được chứ?

— Cũng được ạ, vậy mình gặp ở đâu anh?

— cà phê Phố Xưa.

— OK anh, yêu anh quá.. Ừm.. Òa..

— Rồi. Thế nhá..

— chiều gặp.. Bye anh..

Tôi hỏi Hùng :

— Cô ta ở đâu mà chiều gặp nhanh vậy?

–, Long An.

Tôi Ồ lên một tiếng, từ Long An lên đây gần lắm, chạy chừng một hai tiếng là đến thôi. Mà công nhận Hùng hay thật, quen biết rộng, toàn những cô nàng đặc biệt không nhở.

— Này, nghĩ gì mà nhìn tôi cười vậy, đừng nói là em thích tôi nha.

–Bớt ảo tưởng đi.

— Thế sao cười?

— kệ tôi. Giờ tôi đi có việc, chiều tôi đến quán cà phê đợi anh.

— Lại gấp.. Còn chưa xong mà đi đâu.. Tôi sẽ gọi nhờ một người quen xoá clip đó bỏ, nhưng có bị tung lên nữa không thì tôi không biết.

Tôi mừng húm:

— Thật sao,anh xoá được sao?

Hùng gật đầu, gọi cho ai đó nói qua vấn đề.

— Xong rồi, khoảng mười phút nữa sẽ được xoá.

Tôi mừng, rối rít :

— Nhanh vậy cơ à, cảm ơn, cảm ơn anh.

–Đó giờ mới nghe được câu lọt tai. Giờ em định đi đâu, tôi đưa cho, hôm nay tôi rảnh.

Tôi từ chối, tôi muốn đi tìm Tuấn, đi cùng Hùng quả thật không tiện, mắc công Tuấn lại hiểu lầm..

Bắt taxi. Tôi tiếp tục gọi cho Tuấn.. Kết quả vẫn thế.. Tôi miễn cưỡng gọi cho Tú..

— Gì đó.

— Tú hả, anh Tuấn có nhà không em?

— hỏi làm gì?

— Chị hỏi để biết, chị gọi ảnh không được.

— biết tôi cũng không nói cho chị, à mà không đáng làm chị, tao không nói cho mày biết đấy, mày đúng là hồ ly tinh, hết mồi chài người này đến người khác, giờ bằng chứng rõ ràng, mày còn chối nữa không?

Tôi nuốt một ngụm nước bọt mà nói với nó bằng cái giọng nhẹ nhàng nhất trong lúc này

— Người trong đó không phải chị.. Đừng có láo nhé.

— Chị cái đéo gì? Mày là đĩ, là đĩ.

Tôi bực bội tắt máy, con Tú đúng là tánh nào tật nấy, không thay đổi được chút nào, uổng công tôi đã tha thứ và chăm sóc nó trong thời gian qua.

— Cháu gái đi đâu đây, nãy giờ chưa nói địa điểm?

— Chú cho cháu đến cửa hàng vật liệu xây dựng Tuấn Tú đường xxxx đi ạ.

Tôi muốn đến tìm ba chồng, ít ra ông cũng là một người hiểu chuyện.

Đến nơi nhân viên nhận ra tôi ngay, không phải vì tôi là vợ Tuấn, mà có lẽ vì cái clip khốn kiếp đó nữa.

Tôi vào phòng của ba, ông cũng hơi ngỡ ngàng khi thấy tôi :

— Hiền..

— Ba..

ông chỉ vào bàn :

— Ra đó ngồi đi rồi nói chuyện.

ÔNG rót tách trà uống một ngụm.

— Con nói đi, ba nghe.

— Ba, con không làm những việc như vậy. Clip đó là có người hại con, con đang tìm cô gái ấy, chiều nay sẽ gặp, mọi chuyện sẽ rõ ràng.

— Ba cũng không tin con làm ra cái chuyện bại hoại như vậy, nhưng không có gì chứng minh cả.. Còn thằng Tuấn từ qua giờ nó cũng không về nhà, gọi thì không được. Ba biết chắc giờ nó đang ở đâu đó một một mình, con tìm nó đi rồi hai đứa nói chuyện.. Còn về phần mẹ cứ giao cho ba, ba lo được.

— Con cảm ơn ba đã luôn tin tưởng con..

— Thôi, đừng khóc, con là con ba tất nhiên ba phải tin.. Lúc này Tuấn nó chắc hơi nóng, con nhịn nó một chút, cái thằng nóng như lửa nhưng cũng mau nguội lắm.. Thôi đi đi..

— Vâng con cảm ơn ba.. Con xin phép..

ÔNG gật đầu.. Hàm ý tin tưởng..

Tôi ra ngoài gọi cho những người bạn thân để hỏi về Tuấn nhưng không ai gặp, tôi bắt cả xe đến những quán quen, nhưng đều vô vọng, mọi thứ mù mịt, thành phố rộng lớn, muốn tìm một người khó như hái sao trên trời.

Tôi mệt mỏi nhìn đồng hồ đã xế trưa, chẳng biết phải đi đâu tìm Tuấn nữa..

— Tuấn, rốt cuộc là anh ở đâu, ở đâu?

Tôi thất thơ trên lề đường, chiếc bóng đổ dài phía sau, hạnh phúc của tôi cũng giống như chiếc bóng, thấy đó mà vẫn chưa nắm được.

Phía trước tôi có đôi bạn sinh viên vừa đi vừa che Ô, họ nói chuyện thật vui vẻ, chắc họ đang yêu nhau, ừ, tôi và Tuấn cũng từng có quãng thời gian say đắm như vậy, từng ngọt ngào như vậy..

— Thế bao giờ em mới cho anh về nhà. (bạn trai hỏi bạn gái)

— Từ từ..đợi mẹ em đi công tác về cái đã.

–Không có mẹ ở nhà càng tốt chứ sao?

— Không được, chung cư có camera, anh nghĩ giấu mà được à?

Chung cư.. Chung cư.. Phải rồi sao tôi không nghĩ ra chứ, chung cư của anh Thắng..

— Cảm ơn hai em nhé..

Hai bạn ấy há hốc, bạn nữ :

— Gì vậy mẹ, nắng quá sảng à?

Tôi cười, không quan tâm mà bắt ngay taxi đến chung cư, chắc chắn Tuấn đang ở đó. Đến nơi, vội vội vàng vàng chạy lên bấm mật khẩu vào trong.

Trước mắt tôi là một mớ hỗn độn, vỏ bia lăn lóc dưới sàn nhà, tàn thuốc vương vãi khắp ngóc ngách.

Liếc ngang liếc dọc vẫn không thấy Tuấn đâu, thì nghe trong nhà vệ sinh có tiếng động, tôi chạy vào, Tuấn đang nôn thóc nôn tháo, người ngợm chẳng ra hồn, bộ đồ này từ hôm qua đến nay vẫn y như vậy.

Tôi vỗ lưng anh :

— Có sao không anh?

Tuấn quay lại, ôi mẹ ơi chồng tôi mới hôm qua còn đẹp đẽ sau giờ cứ như người rừng, tóc bờm xờm, râu lúm chúm, tởm lợm.

— Tránh ra.. Cô tránh ra.. Đừng động vào tôi.. Oẹ.. Oẹ..

Tôi bỏ ra ngoài, xuống dưới mua cốc trà gừng với hộp cháo đem lên, Tuấn cũng vừa đi ra, với tay lấy lon bia trên bàn, tôi giựt lại.

— Đừng uống nữa, vào tắm đi, em mua..

— Không cần.. Tốt nhất là giờ cô mau biến trước khi tôi còn kìm chế, đừng để tôi đánh phụ nữ..

— Anh ăn đi, ăn no rồi muốn đánh bao nhiêu thì đánh, em đứng yên đây cho anh đánh, chừng nào anh hả dạ thì thôi..

— Đừng tưởng tôi không dám..

Tuấn giơ tay lên, nhưng mãi không hạ xuống, khuôn mặt kia dù có tức giận đến mấy thì trong sâu thẳm đáy mắt vẫn thấy sự mềm lòng anh dành cho tôi. Anh đấm tay vào tường đến bật máu, và hình như anh cũng khóc.

— Mẹ kiếp.. Tại sao tôi lại yêu cô như vậy hả? Sao cô dám đâm tôi một nhát vậy hả Hiền, cô nói đi.

Tôi ôm anh từ phía sau, gục mặt vào tấm lưng vững chãi.

— Tuấn, đừng như vậy nữa, đừng hành hạ bản thân mình nữa, em đau lòng lắm.. Hic hic..

Tuấn lạnh lùng gỡ tay tôi ra:

— Có lẽ duyên đến đây đã hết, tôi sẽ sớm gửi đơn, chúc cô hạnh phúc..

— Không.. Không, em không về.. Anh phải tin em, cô gái đó không phải là em, em sắp tìm được cô ta rồi, anh đi với em đi..

Tuấn lắc đầu :

— Đừng nói gì nữa hết, đau đủ rồi..

Tuấn, chàng trai năm nào tôi quen sao lại trở nên thế này? Sao lại buông tay khi việc chưa làm sáng tỏ.

— Anh cho em chút thời gian thôi, em sẽ chứng minh cho anh thấy em hoàn toàn trong sạch.

— Không cần, cô về đi.

Tuấn lôi tôi ra ngoài, chốt cửa lại, mặc tôi khóc lóc gọi tên, anh vẫn tuyệt tình không mở cửa.

— Nè, cô kia Làm ơn để người khác nghỉ ngơi, làm gì mà la ó om sòm vậy, nơi công cộng mà chả có ý thức gì cả..

Tôi xin lỗi, bà ấy chửi vài câu rồi đi về nhà.

Một lúc nữa thì Hùng gọi bảo tôi đến quán cà phê, Ly Ly sắp tới.

— Anh Tuấn, giờ em đi gặp cô gái ấy, anh có muốn đi không? (im lặng…) nếu anh không muốn đi thì em sẽ đi một mình, xong việc em sẽ về, đợi em nhé.

Xuống dưới tôi đón xe đến điểm hẹn, nhìn mình trong gương, mặt mày lem luốc, mắt đỏ hoe.

Quán cà phê này rất yên lặng, tách biệt khỏi sự xô bồ của phố thị, đang nhìn xem Hùng ở đâu thì thấy đã nghe cái giọng của hắn:

— Con nói không là không, mẹ tin con hay tin nó,.. Để đó đi con giải quyết, đuổi nó về đi, đừng cho nó ở, nó mưu mô lắm.. . Con biết rồi mà, con tắt máy đây.. Rồi.. Rồi..

Tôi đợi Hùng nghe điện thoại xong mới đi tới ngồi xuống cái ghế đối diện.

— Làm gì ngồi xa thế.

— Nhường chỗ cho đào của anh?

–Haha…tôi không chơi cave..

— Không chơi mà cô ta là khách quen thôi chứ gì?

— Lầm rồi, tôi chỉ chơi cô ta đúng một lần, khi ấy cô ta còn trinh.. Chỉ là vô tình gặp trong quán bar mấy lần nữa nên quen thôi, chứ không có chuyện tôi chơi gái dạo, hiểu chưa người đẹp?

— Vậy sao anh biết cô ta làm ở đó?

— Trong làm ăn ai mà không có trong tay danh sách gái gọi. Mà em uống gì, để tôi gọi.

Tôi chọn một ly nước cam, Hùng gàn :

— Ăn gì chưa mà uống nước cam, gọi cái khác đi, sinh tố dưa hấu chẳng hạn.

— Anh lắm chuyện thật.

— Không lắm chuyện sao chen vào chuyện của em haha..

— nói thật, anh như thằng dở hơi ý, chẳng hiểu làm chủ kiểu gì?

Hùng cười, người gì đâu..

— Anh Hùng, anh đây rồi.. Cô.. Cô..

Cô gái giống tôi thật sự rất giống luôn, từ dáng vóc đến đường nét trên mặt, cô ta thấy tôi thì ấp a ấp úng, định bỏ đi, nhưng Hùng đã nhanh tay giữ lại :

— Đi đâu, ngồi xuống đây.

— Không, em có việc, em đi trước..

Hùng ấn cô ta xuống ghế :

— Ngồi yên, nói chuyện một chút.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN