Nạp Thiếp Ký II - Chương 146: Bọ Ngựa Và Chim Sẻ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Nạp Thiếp Ký II


Chương 146: Bọ Ngựa Và Chim Sẻ


Dương Thu Trì hỏi: “Trước mắt thế nào?”

Trầm Lỗi ung dung nói: “Dương huynh đệ nói ra phương pháp chế tạo, chúng ta lập tức thả hai người! Hơn nữa chỉ cần ngươi mang binh quy phục đại vương, ta sẽ đem xá muội gả cho ngươi làm thiếp, Tiểu Nhị bồi giá, thế nào?”

“Ca ca!” Trầm Tuyết Phỉ tái mặt, run giọng nói, “Huynh…. huynh dùng tiểu muội bức bách Dương công tử nữa, tiểu muội… chỉ còn có chết!”

“Được được, không nói, không nói!” Trầm Lỗi vờ lắc đầu thở dài.

Dương Thu Trì trầm giọn: “Ta không đáp ứng thì sao?”

“Đơn giản, căn phòng này là mồ chôn của 6 chúng ta! Phòng này kín, giỏi lắm là hai canh giờ chúng ta chết hết. Đương nhiên đó không phải là kết quả mọi người hi vọng, Dương huynh đệ cho dù không nghĩ cho mình, thì cũng nghĩ cho tôn phu nhân và Tiểu Nhị cô nương chứ!”

Tiểu Nhị thần tình thê lương, chợt quỳ xuống: “Lão gia, đều là Tiểu Nhị không phải, liên lụy đến lão gia…” Từ khi Dương Thu Trì xuất hiện, Tiểu Nhị không ngừng rơi nước mắt, nàng vốn đã tuyệt vọng vì hắn trước đây quyết dứt tình, không ngờ trước mặt ba quân, hắn ở dưới thành quyết cứu hai người, dừng tấn công. Điều này Tiểu Nhị vừa mừng vừa lo, vì biết đó ắt là bẫy, cầu cho hắn đừng tới, nhưng cũng mừng vì hắn vẫn còn tình nghĩa.

Thật không ngờ là hắn đến thật, và hiện giờ đã vì cứu nàng mà rơi vào vòng lao lung. Nàng quyết không để cho kẻ khác dùng làm công cụ hiếp bách hắn nữa, nên quỳ xuống dập đầu ba cái, đứng dậy nhoẻn miệng nhìn hắn cười thảm, rồi đột chuyển thân, lao đầu vào tường.

Dương Thu Trì vốn còn cho rằng nàng còn nói gì nữa, ai ngờ nàng tự vẫn, vội vươn tay ra chụp, nhưng động tác Tiểu Nhị quá nhanh, không kịp phòng chỉ kịp chụp tay áo của nàng, tay áo bị rách đánh toạt, Tiểu Nhị vẫn lao đầu vào tường, máu bắn tung tóe.

Hắn vội đến ôm nàng, thấy ở trán đầy máu, đưa tay sờ nắn, may là chưa vỡ xương. Hắn đau lòng, ôm chặt nàng, gọi: “Tiểu Nhị! Tiểu Nhị!”

Tiêu Nhị sau cơn choáng, mở mắt khóc: “Lão gia! Để Tiểu Nhị chết đi…”

“Cô nương ngốc à! Lão gia đến cứu em, em chết rồi ta uổng công sao?”

“Lão gia….”

“Cho em biết, phu nhân đã đáp ứng cho ta nạp em làm thiếp rồi!”

“Hả?” Tiểu Nhị vui mừng, vội quay đầu nhìn Liễu Nhược Băng, thấy nàng gật đầu, nhịn không được òa khóc: “Đa tạ lão gia…, đa tạ phu nhân…”

“Ừ! Vậy em không được chết nữa, nếu không ta mất hết một sủng phi rồi! Khà khà khà.”

Tiểu Nhị biết hắn đã thành Sở vương, nghe lời này cảm thấy như hạnh phúc từ trên trời rơi xuống, cố sức gật đầu, rồi vùi đầu vào ngực hắn khóc, mặc cho máu ứa đầy.

Dương Thu Trì lại xé áo, giúp nàng băng bó vết thương, khẽ an ủi vài câu, rồi bảo nàng về cạnh Trầm Tuyết Phỉ.

Trầm Lỗi cười hỏi: “Dương huynh đệ quả là người chung tình! Đối với tiểu nha hoàn mà đã như vậy, hắc hắc, đề nghị vừa rồi của ngu huynh, Dương huynh đệ thấy thế nào?”

Dương Thu Trì nhìn chong vào y, hỏi: “Nếu như ta đáp ứng, làm sao chắc là các ngươi thả ta?”

“Ngu huynh dùng nhân cách đảm bảo….”

“Cạch cái cẩu cách của ngươi đi! Nói thật tế chút đi.”

Trầm Lỗi cười âm âm, nhìn Mã Tạp Đát: “Vậy do công chúa ra mặt bảo đảm, ngươi chắc là tin chứ?’

Mã Tạp Đát cầm máu xong, điều tức một lát, tinh thần từ từ khôi phục lại, mỉm cười nói: “Dương tướng quân đem biện pháp phối chế hai bảo bối đó ra, chúng ta đi làm thử, thành công sẽ thả hai vị, Dương tướng quân có thể bắt ta làm con tin, thế nào?”

Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cái này cũng được, nhưng phối trí hai vũ khí đó nguy hiểm phi thường, đặc biệt là tạc đạn pháo hoa, phải căn cứ tình hình mà điều chỉnh, hơi không lưu ý là phát nổ, uy lực các ngươi biết rồi đó, do đó phải tự ta làm mới được.”

Mã Tạp Đát nhíu mày: “Ta tin, nếu đơn giản thì luyện đan sư của chúng ta đã làm rồi. Như vầy đi, làm phiền Dương tướng quân theo chúng ta đến Liêu Đông, chỉ đạo cho các luyện đan sư của ta phối trí, rồi thả ngươi đi, còn tặng trọng kim! Đương nhiên, nếu Dương tướng quân nguyện ý đầu Đại Thanh ta, càng hoan nghênh hơn, cao quan hậu lộc hưởng không hết.”

Dương Thu Trì cười hắc hắc: “Nói dễ nghe quá, vậy nương tử của ta thì sao?”

“Chỉ cần Dương tướng quân đáp ứng, chúng ta sẽ lập tức thả họ, ta đảm bảo!”

“Vậy à? Không sợ cô thả người rồi ta không giữ lời hứa sao?”

Mã Tạp Đát cười: “Lúc trưa Dương tướng quân ở ngoài thành nói cứu chủ tớ Tiểu Nhị, nói thật ta không tin, không ngờ Dương tướng quân đến thật, ta bội phục. Dương tướng quân vì 1 nha hoàn mà mạo hiểm, dám nhập hổ huyệt cứu người, cho thấy là kẻ trọng tình trọng nghĩa, nói sao làm vậy! Ta tin Dương tướng quân!”

Dương Thu Trì bị khen đến ngượng: “Đa tạ cô xem trọng Dương mỗ, cái này… cô đứng lên rồi nói.”

Tiểu Nhị vội đến cận thận đỡ Mã Tạp Đát dậy, ả mỉm cười gật đầu với nàng, quay sang hỏi: “Dương tướng quân thấy kiến nghị của ta thế nào?”

Dương Thu Trì trầm ngâm, thấy kế hoãn binh là hay nhất, bèn giả ý nói: “E rằng không được.”

“Vì sao?”

“Hiện giờ Đại Thanh các người đang giao chiến với Đại Minh ta, ta sao có thể giao vũ khí cho các ngươi sát hại bá tánh cướp giang sơn chúng ta chứ? Vậy ta chẳng phải thành Hán gian rồi sao? Cho nên đề nghị đó thứ cho Dương mỗ không thể vâng theo!”

Mã Tạp Đát lập tức ảm đạm thần sắc, nghĩ; “Dương tướng quân có kiến nghị nào tốt hơn?”

Dương Thu Trì nói: “Kỳ thật là mãn hán một nhà, đều là thành viên trong đại gia đình 56 dân tộc…. khụ khụ…. à, Đại Thanh và Đại Minh là hai anh em, vì sao lại đánh nhau chứ? Nếu như các vị có lòng gồm thâu bốn biển, thì thiếu gì đất cho các người chiến. Đánh cả đời cũng không hết, sao lại đánh Đại Minh ta?”

Mã Tạp Dát hứng thú nhìn hắn: “Ý Dương tướng quân là chúng ta không đánh Đại Minh, Dương tướng quân sẽ dạy chúng ta chế hai món vũ khí?”

Dương Thu Trì cười hắc hắc: “Không được, chúng ta đang ở trong chiến tranh, có câu binh bất yếm trá, ta dạy các người, các người xé hiệp định hòa bình cái một, đem binh đánh Đại Minh, lúc đó ta làm gì các ngươi được.”

“Vậy ý tướng quân là sao?”

“Chủ ý chỉ có một: Ta sản xuất đại lượng vũ khí này bán cho các người, dùng hết đến mua tiếp chỗ chúng ta. Chỉ cần không đánh chúng ta thì muốn bao nhiêu cũng có. Thế nào?”

Mã Tạp Đát cười khổ: “Cái này… so với chỉ ý của hoàng thúc khác xa, ta không thể làm chủ được. Hơn nữa, rủi hoàng thượng Đại Minh không đồng ý thì sao?”

“Hiện giờ binh quyền trong tay ta, ai làm gì được?”

“Vậy chúng ta viết thỏa ước trước? Nhất ngôn vi định!”

Dương Thu Trì cười thầm, thỏa ước bằng giấy mỏng này chỉ có con gái đầu óc giản đơn như công chúa này mới tin, Đa Nhĩ Cổn là nhất thế kiêu hùng, cái gì cầm chắc trong tay mới coi là thật. Dù gì thì hắn cũng tìm cách thoát thân, cứ theo thử xem, biết đâu có một lượng gia tài lớn, vừa có cớ để Đại Thanh chỉa mũi dùi vào kẻ địch khác cũng không chừng.

Dương Thu Trì quay hỏi Trầm Lỗi: “Về chuyện này phía ngươi tính sao?”

Trầm Lỗi đáp: “Đơn giản, Đại Tây ta chỉ cần vùng Sơn Tây. Sau đó, Đại Tây và Đại Thanh cùng phái các luyện đan sư có kỹ nghệ cao siêu tới, Dương huynh đệ chỉ dạy cho mỗi bên một phần kỹ thuật, như vậy đơn độc sẽ không chế ra vũ khí, mà phải hợp tác với nhau. Sau này Dương huynh đệ trăm tuổi, mấy nhà chúng ta hỗ tương qua lại, vì sinh tồn mà không thể không hợp tác với nhau, chẳng phải là kế trường cửu hay sao?”

Công chúa Mã Tạp Đát gật đầu lia lịa: “Đúng, ta cũng thấy đó là biện pháp tốt, như vậy ai trong chúng ta cũng yên tâm. Rất may lần này ta có đem luyện đan sư tới.”

Dương Thu Trì âm sầm nhìn Trầm Lỗi, suy nghĩ một chút, rút súng ra bắn một phát vào vách sắt, hỏi: “Ngươi đúng là một âm mưu gia! Nương tử, Tiểu Nhị và Tuyết Phỉ chừng nào được thả?”

Trầm Lỗi tái mặt nói: “Dương huynh đệ yên tâm, ngu huynh dùng tính mệnh đảm bảo, một khi dạy xong họ, chứng minh đúng là có thể tạo ra, lập tức sẽ thả! Trước khi xảy ra chuyện này, vẫn đành ủy khuất tôn phu nhân vài ngày vậy.”

Dương Thu Trì quay nhìn Mã Tạp Đát: “Nếu như đã ký hòa ước, cô còn báo thụ phu nhân ta nữa không?”

Mã Tạp Đát lắc đầu: “Đương nhiên là không, sau khi hoàng thúc cho ta biết chân tướng, sư phụ ta là tập kích sư phụ Liễu cô nương trước, hiện giờ hai người đều khứ thế rồi, ta muốn lần này là lần tầm cừu sau cùng, nếu như không giết được Liễu cô nương thì coi như kết thúc.”

Dương Thu Trì hỏi: “Vậy bước tíêp theo thế nào?”

Trầm Lỗi lấy ra cái bình nhỏ: “Đây là Tô ma tán, uống vào trong vòng 7 ngày là mất hết kình lực toàn thân. Để đề phòng, phiên tôn phu nhân dùng thuốc này trước, sau đó để công chúa điểm huyệt đạo, như vậy chờ Dương huynh đệ dạy phương pháp chế tạo xong, sẽ thả hai người, kèm theo xá muội và Tiểu Nhị. Dược lực sẽ tự giải trừ trong vòng bảy ngày, xem ra đủ thời gian dạy luyện đan sư của hai bên rồi.”

Dương Thu Trì cười ha hả: “Họ Trầm kia, bộ ta không biết trong bụng ngươi có quỷ kế gì sao? Đây là địa bàn của các ngươi, ta dạy hai bên ngươi rồi, e rằng ngươi sẽ cùng thông đồng công chúa lấy nửa kỹ thuật còn lại, đúng không? Ha ha ha.”

Trầm Lỗi ảm đảm lắc đầu: “Dương huynh đệ, ngươi vẫn thủy chung không tin ngu huynh, nếu như muốn thông đồng, chúng ta sao không dùng tôn phu nhân đòi ở huynh đệ luôn? Chỉ cần bỏ mê dược vào phòng, mê hết mọi người, bắt Tôn phu nhân bức bách ngươi, đơn giản vô cùng, cần gì phí lời thế?”

“Cái này là chỗ hay của loại người như ngươi, vì nếu ngươi dùng nương tử ta bức bách mà ta thà chết không nói, ngươi cũng không có biện pháp gì, dùng cách này lừa chúng ta ổn thỏa hơn. Chờ đạt được bí phương rồi, giết chúng ta cũng không muộn.” Xong hắn quay sang nói với Mã Tạp Đát: “Công chúa vạn lần đừng tin hắn, đây là địa bàn của hắn, thịt đưa tới miệng không ăn, còn phân một nửa cho các người sao? Hắc hắc, ở đó mà xem, hiện giờ bọn chúng chưa đủ lông cánh, nên nghe theo Đại Thanh các người, khi có bảobối này rồi, ta dám đánh cuộc là chúng sẽ nghĩ cách chiếm hết, e rằng lúc đó tính mệnh của cô và chúng ta đều không bảo toàn.”

Trầm Lỗi thở dài: ‘Dương huynh đệ, ta đã nói rồi, Đại Tây và Đại Thanh tình như huynh đệ, ngươi không cần phải dùng kế li gián.”

Công chúa Mã Tạp Đát tái mắt, lúc nhìn Dương Thu Trì, lúc nhìn Trầm Lỗi, không biết nên tin ai. Chính vào lúc này, chợt nghe bên ngoài có tiếng động mạnh, cách tường sắt dày cũng nghe được, cho thấy nó rất lớn, chẳng lẽ tiếng đại pháo?

Mã Tạp Đát không chú ý âm thanh này, nghiên đầu nghĩ, sau đó nói: “Dương tướng quân, ta cảm thấy ngài lo xa rồi, Đại Tây vương và Trầm đô ti không phải là người như vậy. Như vậy đi, nếu ngài không tin họ, thì đôi bên đều bắt một con tin, ta điểm huyệt ngài, cho Trầm đô ti không chế. Ta làm con tin của ngài, do nương tử ngài khống chế. Như vậy ra rồi, chúng ta ký hiệp nghị trước, Dương tướng quân phân biệt dạy hai bên kỹ thuật tạo vũ khí, ta làm con tin rời khỏi đây về quân doanh của ngài, chừng nào ngài về thì thả ta, được không?”

Dương Thu Trì không đoán được âm thanh bên ngoài thế nào, trong khi qua chỗ lỏm nhỏ của viên đạn vừa rồi, hắn tính toán với số đạn hiện tại, không đủ để khuyết mấy lổ rồi từ đó tạo khoảng trống thoát thân, đành gật đầu nói: “Như vậy cũng được, cứ thế đi!” Nói xong cắm súng vào chân.

Liễu Nhược Băng hiểu là Dương Thu Trì sẽ không giao kỹ thuật cho chúng, nhưng hiện giờ ở trong phòng sắt, bước đầu tiên là tìm cách ra ngoài, chờ ra ngoài rồi mới tìm cách thoát nguy.

Mã Tạp Đát trước đó bị Liễu Nhược Băng điểm huyệt, hiện giờ đã tự vận công giải, nên đứng dậy điểm vài huyệt đạo trên người Dương Thu Trì, túm tay hắn đến cạnh Trầm Lỗi, cười:”Dương tướng quân, đắc tội rồi, ngài đành để cho Trầm đô ti giám quản!”

“Nói hay lắm….” Dương Thu Trì nhìn nụ cười xinh của Mã Tạp Đát, định nói đùa vài câu, ai ngờ nàng ta nhanh như chớp tiếp cận điểm huyệt ở ngực Trầm Lỗi!

Trầm Lỗi đang cười híp mắt đưa tay ra đón Dương Thu Trì, căn bản không ngờ sự tình đã bàn xong, Mã Tạp Đát lại trở mặt, liền trúng chỉ ngã xuống. Mọi người đều kinh hãi.

Trầm Lỗi mềm nhũn người, ngước mắt không tin hỏi: “Công chúa, chúng ta chẳng phải là thương lượng xong rồi sao, nàng làm như vầy…?”

Mã Tạp Đát một tay giữ Dương Thu Trì, chân đạp lên ngực Trầm Lỗi: “Không sai, phương pháp thì chúng ta thương lượng kỹ rồi, nhưng ngươi bộ tưởng ta không biết ngươi đã bố trí thiên la địa võng ở khu nhà đó rồi sao, chờ ngươi mang Dương tướng quân đi, mấy trăm hỏa súng thủ và cung tiễn thủ xung quanh sẽ giết hết chúng ta, bao quát muội muội ngươi và Tiểu Nhị cô nương, trong khi đó Dương tướng quân hoàn toàn không biết, vẫn nghĩ họ là con tin của các ngươi, sẽ dạy hết phương pháp chế tạo vũ khí cho ngươi. Nếu không được thì có thể dùng nghiêm hình bức hỏi. Còn cái chết của ta thì ngươi sẽ nói là do Dương tướng quân công thành giết chết, gây xung đột giữa hai bên, quả là thủ đoạn ngoan độc!”

Trầm Lỗi biến sắc: “Công chúa nghe ai nói loạn vậy? Không có chuyện đó, hiểu lầm, hiểu lầm! Chúng ta vì sao phải giết Liễu cô nương và công chúa chứ?”

“Các ngươi vì sao muốn giết Liễu cô nương thì không còn nói, còn ta à, ha ha, bảo bối mà ai không muốn chiếm chứ? Do đó ngươi làm như vậy thì cũng giống như chúng ta thôi, cho nên thám thính được tin này, ta đã sắp xếp tương ứng, ta có mang theo mấy trăm võ sĩ, đủ giết hết binh sĩ trong phủ này. Cái đó gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẳn!”

“Công chúa…”

“Im miệng!” Mã Tạp Đát nhấn chân, Trầm Lỗi ngất đi. Ả quay sang nói với Dương Thu Trì: “Dương tướng quân, chúng ta nói ngắn gọn, rằng ta biết Trương Hiến Trung thủ đoạn độc ác, nên đã an bài cứu các người ra. Ta đã cho người gửi thư đến quân doanh, nói là các người nguy hiểm, để đại quân của tướng quân công vào thành rồi. Vừa rồi tiếng động đó chính là tín hiệu của binh sĩ ta, có người đã mở cửa nam thành Trường Sa, quân đội của tướng quân đã vào thành rồi, hiện giờ bên ngoài bọn hộ vệ cũng bị giết hết rồi.”

Dương Thu Trì bất ngờ, hỏi: “Công chúa, cô vì sao cứu ta?”

“Không kể là cứu, chẳng qua là vụ mua bán thôi, nhân vì ta phải đưa tướng quân tới Liêu Đông.”

‘Đừng có mơ!” Liễu Nhược Băng bước tới.

“Đứng lại!” Mã Tạp Đát lạnh lùng, “Nếu nàng không muốn phu quân chết, thì ngoan ngoãn quay về đi!”

Liễu Nhược Băng thấy Mã Tạp Đát kề tay vào yếu huyệt ở sau lưng Dương Thu Trì, nên không dám vọng động. Ngay lúc này, bốn phía có tiết kim khí cót két, tiếp đó, tường sắt từ từ mở ra, bên ngoài có tiếng truyền vào: ‘Công chúa! Người thế nào?”

“Ta không sao! Thanh trừ địch quân chưa?”

“Toàn bộ! Quân Đại Minh đã tiến vào từ phía nam! Ngựa của chúng ta đã sẵn sàng, mau đi thôi!”

Tường sắt mở hẳn, tiếng súng vang trời, bao gồm cả tiếng lão sáo đồng và súng máy maxim, cho thấy quân Đại Minh đã đánh vào thành. Mã Tạp Đát đắc ý cười: “Dương tướng quân, ta coi như là ân nhân cứu mạng của mọi người đúng không? Hi hi, ta giúp tướng quân, tướng quân phải giúp ta chứ, như vậy mới công bình, có phải không nào?”

Xong ả quay sang Liễu Nhược Băng: “Liễu cô nương, võ công của cô quá cao, mang theo nguy hiểm, do đó không mời cô được. Nhưng mà cô yên tâm, chúng tôi sẽ chiếu cố cho Dương tướng quân thật tốt, sau khi làm xong chuyện sẽ đưa phu quân cô trở về! Cô cũng biết đó, nếu cần thì chúng ta sẽ chẳng do dự gì mà không giết Dương tướng quân, do ta biết chỉ có Dương tướng quân biết kỹ thuật này, chúng ta không có được thì Minh quân cũng không có được! Dựa vào bát kỳ (chú: quân Thanh chia quân đội ra làm bát kỳ) của chúng ta đủ tiêu diệt Đại Minh rồi!”

Nói xong, Mã Tạp Đát kéo Dương Thu Trì từ từ bỏ đi.

Liễu Nhược Băng đuổi theo, gằn giọng nói: “Ngươi nghe đây, phu quân ta mà bị rụng cọng lông nào, ta sẽ đến hoàng thành đại thanh lấy đầu hết từ hoàng thượng cho tới tướng quân đền mạng cho phu quân ta! Chúng ta cả đời không chết không ngừng!”

“Ta nhớ rõ, Liễu cô nương an tâm. Lấy danh dự mẹ ta, xin thề sẽ chu toàn cho sự bình an của Dương tướng quân.” Người Nữ chân rất giữ lời thề, đặc biệt là thề với danh nghĩa của mẫu thân.

Dương Thu Trì nói với Liễu Nhược Băng: ‘Đừng lo lắng, Băng nhi, ta không sao. Nói với giám quân Lý Phượng Tường là khi ta không có mặt, đại quân tạm do Long Bỉnh thống lĩnh, A Hạnh Ni làm phó tướng, cần phải diệt Trương Hiến Trung, không để hắn vào xuyên! Xong lập tức lên bắc cần vương.”

Chờ đám xe ngựa của Mã Tạp Đát đi rồi, hơn 100 thủ vệ cầm hỏa súng, cường nổ mới từ từ rút. Liễu Nhược Băng bấy giờ mới nói với Trầm Tuyết Phỉ: “Chờ đại quân đến, nàng và Tiểu Nhị tìm chủ soái, báo cho họ phái một đội theo dấu ngựa về phía bắc đuổi theo, ta đi theo dõi trước. Sau đó hai nàng ở lại chờ tin tức!”

Công chúa Mã Tạp Dát vốn muốn giao Dương Thu Trì toàn thân vô lực cho hộ vệ coi sóc, nhưng sợ Liễu Nhược Băng đuổi theo, chỉ đành tự áp giải. Ả lục soát người hắn, lấy cây súng cất vào lòng. Ả đỡ hắn lên chiến mã, được mấy trăm hộ vệ bảo hộ chạy lên cửa bắc, chen vào dòng người chạy nạn chen chúc ra khỏi thành.

Lúc này, tuyết đã từ từ ngừng rơi, Trường Sa thành ngày một xa dần. Dương Thu Trì bị người đẹp ôm trong người, mấy lần định lăn xuống ngựa kéo dài thời gian, nhưng tay chân không có lực, hơn nữa lại bị cao thủ nhất lưu như vậy khống chế, chẳng làm được gì. Phải làm sao đây?

Suy nghĩ mãi, cuối cùng hắn chợt nhớ ra, mò tới các hộp đạn ở chân, là thứ Mã Tạp Đát không biết lấy đi. Hắn quyết định dùng đạn bỏ dọc đường, lưu lại dấu vết. Nhưng công chúa này vô cùng cẩn thận, nếu động tác quá kỳ quái, sẽ làm nàng ta chú ý, cần phải nghĩ cách đánh lạc sự chú ý của nàng ta.

“Công chúa, Liêu Đông lạnh không? Ta sợ lạnh lắm, nhớ chuẩn bị áo ấm cho ta nghe, lạnh cóng tay không làm đạn dược được đâu.”

Công chúa bắt được hắn, hoàn thành nhiệm vụ trong yếu, tâm tình rất vui: “Lạnh, yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị đồ ấm cho tướng quân, an tâm đi. Nếu hứng thú, ta còn tìm cho tướng quân cô gái ủ ấm nữa, bảo mật cho ngài, không nói cho nương tử ngài biết đâu, hi hi…”

“Uy, ta là Liễu Hạ Huệ chuyển thế đây, không có mơ tưởng gì tới ai đâu. Công chúa thiên kiều bách mị vậy ôm ta, ta ngồi im đâu có động đậy gì, nếu không tin sờ thử….!’

“Phì!” Mã Tạp Đát đỏ mặt, lừ mắt: “Dương tướng quân, ta kính trọng ngài, ngài sao dùng lời cợt nhã thế?”

Dương Thu Trì ngượng ngùng: “Nói… nói chơi thôi mà…”

“Sau này đừng nói chơi vậy nữa!”

“Vâng…” Dương Thu Trì im miệng, tiếp túc cách quảng bỏ đạn. Hắn sợ nàng phát hiện, lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, công chúa, vết thương trên tay nàng thế nào, còn ra máu không, coi chừng cảm nhiễm đó!”

Nói đến chuyện này, công chúa lập tức cảm thấy đau ở vai, bực dọc: “Đừng giả bộ nữa, vết thương này là do ngươi gây ra, ta không cảm kích công băng bó của ngươi đâu!”

“Ê! Nói cho rõ nghe, nếu như cô không bày kế này bắt vợ chồng ta, đánh lén vợ ta, ta đâu có làm cô bị thương!”

“Hừ, chẳng phải sao? Ta và nương tử ngươi võ công tương đương, ta biết võ công của nương tử ngươi khi thất thân sẽ suy giảm, nên ta chắc sẽ thắng, ai ngờ nàng ấy vẫn giữ được uy lực đồng tử công, chắc là hai người không đồng phòng, như vậy ắt ngươi ghét ta lắm, nghĩ cách giết ta để sớm viên phòng với vợ, đúng không?”

Dương Thu Trì nghĩ công chúa này quả là tâm tư cẩn mật, lợi hại vô cùng, nhưng vẫn giảo biện: “Làm gì có…. đúng rồi, công chúa, nàng thành thân chưa vậy?”

“Hỏi chi vậy?”

“Tùy tiện hỏi thôi mà, nàng nhất định là thành thân rồi, đúng không? Nếu không sao biết nương tử chưa cùng ta đồng phòng, hắc hắc, đúng rồi, nàng thành thân rồi, sao võ công không giảm vậy? Hay là võ công của nàng không bị ảnh hưởng chuyện đó?”

Công chúa lần này không đáp hắn, tiếp tục giục ngựa tiền tiến.

Dương Thu Trì tiếp tục cù cưa: “Ê, công chúa à, võ công của nàng sao đồng phòng rồi mà không ảnh hưởng vậy, hay quá, đến Liêu Đông rồi dạy ta đi về ta dạy lại nương tử ta, ta giúp nàng, nàng phải giúp lại ta chứ!”

Công chúa bị hắn lãi nhãi bực cả mình: “Ta luyện cũng là đồng tử công, ta chưa thành thân, do đó không chiết tổn công lực, dạy ngươi cũng vô dụng, muốn dạy về bảo vợ ngươi dạy, võ công nàng ấy giỏi hơn ta…!”

“Hừ! Nói xạo! Rõ ràng là lừa người, nàng không thành thân sao biết ta và vợ chưa viên phòng?”

“Ta đoán đó, được chưa? Vợ ngươi cũng luyện đồng tử công, võ công không giảm, dĩ nhiên là chưa đồng phòng rồi. Ngốc!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN