Nạp Thiếp Ký II
Chương 147: Uyên Ương Chân Giả?
Bị mắng là ngốc, Dương Thu Trì chỉ cười trừ: “À, mà lạ nghe, ta nghe nói ở vùng Liêu Đông của nàng có tục lấy chồng sớm, cô mỹ lệ thế này sao lại chưa? Hay là dữ quá như cọp cái thành ra không tìm được ai?”
“Ngươi mới không tìm được ai…” Công chúa nói, “Ta 11 tuổi đã đính hôn cho con trai đại hãn Mông Cổ là Ngạch Triết rồi.”
“Vậy sao? Sao nàng còn chưa thành thân?”
Công chúa Mã Tạp Đát đáp: “Ta ghét Ngạch Triết, quyết không xuất giá. Mẹ thương ta, bênh cho ta, do đó Hoàng a mã cũng không làm gì được ta. Sau đó nhận được tin sư phụ chết, ta một lòng muốn báo thù, lo giữ đồng tử công, nên không xuất giá. Sau nữa hoàng thúc cho ta võ công bí tịch, ta bế quan tu luyện, sau đi chu du, đến mấy tháng trước mới về, thì nghe tin Ngạch Triết chết rồi, nhưng đệ đệ Ngạc Triết đòi cưới chị dâu là ta đây, ta trước nghe sư phụ nói như vậy là phản lại luân thường đạo lý, ta tức quá chạy đi tìm hoàng thúc, hoàng thúc cho ta nam hạ đoạt vũ khí bảo bối của ngươi, tránh chuyện này.”
“Ha ha, thì ra là nàng đào hôn, để rồi giống như chúng ta, thành thân mà không viên phòng! Nhưng mà, nàng là không muốn viên phòng, còn ta và Băng nhi vì nàng mà không thể viên phòng. Đúng rồi, nàng trước đó có hứa không báo thù nữa, nói nhớ giữ lời nha!”
Công chúa cười hi hi: ‘Sao hả? Ngươi muốn viên phòng với vợ lắm rồi phải không? Vậy ta sẽ tìm nàng ấy quậy mãi, cho hai ngươi chẳng động phòng được!”
Dương Thu Trì hừ một tiếng: ‘Nàng lấy chồng không được rồi đố kỵ chứ gì? Hay là gả thẳng cho ta luôn đi, chúng ta thành người một nhà, hai nàng không cần giữ đồng tử công nữa.” Miệng thì nói nhăng nói cụi, lưng thì thuận tiện dựa hẳn ra đụng vào gò vọi của nàng, thấy nó rất mềm ấm, cảm giác rất tuyệt!
“Muốn chết ả ngươi!” Công chúa đỏ mặt cự nự, “Nam nhân không người nào tốt cả!”
“Vậy nàng đồng ý rồi?” Dương Thu Trì cố ý tập trung vào chuyện mẫn cảm để đánh lạc hướng sự chú ý của nàng, bỏ từng viên đạn xuống đường để lưu dấu vết.
“Phì! Đừng có mớ!” Công chúa ký lên đầu hắn một cái rõ đau, “Nhưng mà, chỉ cần ngươi chế vũ khí bảo bối cho ta, thì có thể về viên phòng với vợ rồi, ta nói là giữ lời!”
“Dạy cách chế tạo vũ khí? Hắc hắc, vậy phải coi nàng đối với ta có tốt không đã!”
Công chúa cắn răng, hỏi: “Tốt thế nào?”
“Tự nàng nghĩ đi!” Dương Thu Trì cười tà tà, “Ví dụ như hôn nè, ôm nè…”
“Ê! Muốn chết ả? Đúng là tướng quân vô lại! Tỉnh lại đi, nằm mơ giữa ban ngày!” Công chúa chọc tay vào eo hắn
Vừa lúc đó, Dương Thu Trì lại hết thêm hộp đạn nữa, hắn thuận thế cúi xuống lấy thêm hộp khác.
Cứ như vậy, hai người đùa cợt hơn cả thời thần, công chúa tuy cự nự luôn miệng, nhưng mặt hoa tươi rói. Khi đại đội nhân mã đến một thôn trang vắng lặng, một hộ vệ tới, dùng tiếng Mãn nói xí xô gì đó với công chúa, đưa cho nàng một nhánh cây.
Công chúa tiếp lấy, dùng tiếng Mãn đáp lời, rồi xuống ngựa kéo hắn xuống theo, đại đội kỵ mã tiếp tục tiền tiến.
Dương Thu Trì nghĩ: “Đúng là kế kim thiền thoát xác giảo hoạt!”
Chờ đại đội hộ vệ đi rồi, công chúa kéo Dương Thu Trì vào thôn, dùng nhánh cây xóa dấu chân. Dương Thu Trì cười khổ, đường vào thôn tuyết rất dày, đạn ném ra đều ngập trong tuyết, công chúa lại lấy cây xóa dấu vết, dấu đạn nhỏ cũng bị xóa mất.
Trong tay chỉ còn một hộp đạn, nếu như quẳng xuống đất, mục tiêu quá lớn, Mã Tạp Đát vô cùng cảnhgiác, rất có thể sẽ phát hiện. Mà dù không phát hiện, sớm muộn cũng bị tuyết che, làm sao đây?
Dương Thu Trì lòng nóng như lửa đốt, đầu óc chuyển rất nhanh, thấy bên đường có một cái cọc dài, liền nảy ý, cười khổ nói: “Công chúa, ta muốn…. tiểu tiện!”
“Không thể chờ!”
“Không chờ được nữa rồi.” Dương Thu Trì hai tay ôm bụng dưới, chân đứng hình chữ bát, ra vẻ nhịn không được, “Vừa rồi ở trên đường đã nín không nỗi rồi…!”
Công chúa bực dọc xô hắn: “Mau đi!” Xong quay người, dùng khóe mắt giám thị hắn.
Dương Thu Trì chệnh choạng chạy vào bên lộ, thấy cái cọc rào, lòng mừng rỡ, giả vờ té rồi vịn vào tường, thuận thế móc hộp đạn vào đó, sau đó loạng choạng hai bước, vén quần tiểu tiện.
Sau đó, công chúa dùng tuyết phủ sạch vết tiểu tiện và dấu chân của hắn, nhưng không chú ý hộp đạn trên tường!
Thôn này không lớn, hẻo lánh, thôn dân hầu hết tắt đèn đi ngủ. Hai người tiến vào thôn, đến một nhà vườn nhỏ dừng lại, công chúa mở cổng kéo hắn vào nhà, khóa chặt phòng, ngồi xuống một cái giường trong phòng.
Từ từ, Dương Thu Trì thích ứng với ánh sáng, phát hiện trong phòng bài thiết đầy đủ, giường hắn ngồi khá rộng, màn treo trướng rũ, bên cạnh còn có một bồn tắm, bàn trang điểm, và chỗ thay y phục. Trên giường đầy mền gối ấm, sắp xếp chỉnh tề. Hắn cười hì hì hỏi: ‘Công chúa, đây là tân phòng của chúng ta hả?”
Trong bóng tối chỉ thấy dáng của công chúa, không rõ biểu tình của nàng. Chỉ nghe nàng ta nghiêm giọng: “Dương tướng quân, cho ngài 2 lựa chọn: từ giờ hoặc là im miệng, hoặc là ta điểm huyệt cho ngài im miệng, chọn đi!”
Dương Thu Trì biết đừng thấy công chúa này nói nói cười cười trên đường mà coi thường, vì hiện giờ cần ẩn nấp, chuyện trọng đại, để đảm bảo an toàn, nàng ta nói được làm được, cho nên im miệng chẳng nói tiếng nào. Hai người cứ ngồi im như thế. Trời từ từ sáng.
Dương Thu Trì cảm thấy ngừơi tê nhức, căn bản không có lực, thở dài. Võ công hắn dù sao cũng quá kém so với cao thủ nhất lưu này. Hắn nhìn công chúa đang ngồi kế bên, đang nhắm mắt điều tức, thấy có máu rịn ra vai, ngẫm nghĩ, kề tai nàng nói nhỏ: “Công chúa, vết thương còn đau không? Hay là…”
“Phốc phốc phốc…!”
Tai, cổ, vai, ngực, eo, đùi, cẳng chân Dương Thu Trì lập tức bị công chúa điểm nhanh như chớp, khiến hắn chẳng động được ngón tay, ngồi không được ngã phịch xuống giường. Hắn vừa định lớn tiếng kháng nghị, thì cổ họng đã không phát ra tiếng được nữa.
Công chúa hậm hực nhìn hắn, cắn chặt răng, xuất thủ như điện, chẳng mấy chốc đã cởi sạch quần áo hắn, chỉ lộ cái quần đùi. Ở Minh triều không có nội khố, công chúa kỳ quái nhìn quần đùi của hắn, rồi ẵm hắn lên bỏ nằm dọc, kéo mền che lên.
Tiếp đó, công chúa quay người lại, cởi bộ đồ màu hồng của mình, chỉ để đồ lót màu hồng nhạt, mở vết băng trên vai, thấy không xuất huyết nữa.
Công chúa cuộn quần áo của hai người lại, cuộn bỏ dưới mền đang đắp Dương Thu Trì, đến tủ lấy hai bộ đồ nam nữ, phẫy một cái cho nó nằm lăng loạn móc lên chỗ thay quần áo, rồi trèo lên giường, định đưa tay kéo màn xuống, nhưng ngẫm nghĩ lại không kéo, chụi trực tiếp vào trong mền, xõa tóc cho phủ đầy trên gối.
Diễm phúc đột nhiên từ trên trời rơi xuống, Dương Thu Trì cảm thấy khó hiểu vô cùng, muốn hỏi mà không hỏi được, nhưng lát sau hắn đã hiểu nguyên nhân công chúa làm vậy, vì hắn nghe tiếng vó ngựa cấp xúc, cùng tiếng quân sĩ hò hét khắp nơi. Nghe âm thanh, hắn biết truy binh đã đuổi tới, số lượng không ít. Hắn mừng như điên, vì chắc là đạn rãi dọc đường và hộp đạn của mình đã có tác dụng, dẫn truy binh tìm đến đây.
Nhưng theo lời Mã Tạp Đát nói, thì nàng ta sẽ chẳng hề do dự gì mà không giết hắn khi tình huống nguy cấp. Dù gì thì võ công nàng ta cao siêu, nói không chừng không cướp lại được hắn mà mạng hắn tiêu đời!
Vừa rồi thấy Mã Tạp Đát ngụy tạo hiện trường ung dung như vậy, đặc biệt là không kéo màn chống muỗi xuống, khiến lòng hắn trầm hẳn. Vị công chúa này tâm tư chẩn mật, những người khác sẽ không chú ý đến tình tiết này, cho rằng kéo màn sẽ kín hơn, nhưng hiện giờ trời mùa đông, làm gì có muỗi?
Đối diện với cao thủ nhất lưu võ công cao siêu tâm tư chẩn mật thế này, hơn nữa để tránh địch mà không ngại khỏa thân cùng chung chăn gối với hắn, cho thấy đáng sợ thế nào, và quyết tâm bắt hắn đi như thế nào?
Truy binh từ từ tiếp cận, rồi có tiếng lục xoát. Tim Dương Thu Trì đập mạnh, không còn lòng nào nhìn lén thân hình kiều diễm của công chúa nữa, mà lo khẩn cầu kỳ tích xuất hiện, để Liễu Nhược Băng giải cứu thì hắn mới an toàn thoát hiểm.
“Cốc cốc cố!” Ngoài vườn có tiếng gõ cửa: “Mở cửa! Mở cửa mau!”
“Mẹ! Mau vào trong mở cửa ra!” Là tiếng của hộ vệ mập Lưu Dũng.
Có tiếng mấy người vượt tường vào, hơn mười binh sĩ tiến vào vường, bắt đầu đập cửa phòng, đương nhiên không ai mở, liền nghe tiếng đá cửa, mấy người xông vào.
Công chúa nắm ép sát Dương Thu Trì, hét lên cả kinh, cánh tay không thụ thương vòng qua ép sát cổ hắn, thân hình giả vờ run bần bật.
“****…,” Dương Thu Trì mắng thầm, “Ả công chúa này biết diễn trò quá, ở hiện đại đóng phim cấp 3 được rồi!”
Mấy binh sĩ xông vào phòng, thấy tình hình trên giường, đưa mắt nhìn nhau, cười tà quai, một người nói: “Là hai oắt con đang nồng nhiệt, coi các ngươi làm người ta sợ kìa!”
Một tên đã thèm chảy nước dãy, cười dâm: “Theo ta thấy, nói không chừng tặc nhân giấu Dương tướng quân của chúng ta dưới mền, để ta mở ra coi!”
“Đúng đúng! Mở mền ra tử tế tìm!” Mấy binh sĩ dấn bước lên.
“Bốp! Bốp…” Lưu Dũng tát cho mấy binh sĩ này mấy cái, “Các ngươi muốn chết mẹ nó hả? Ba đại kỷ luật tám điều chú ý của Dương tướng quân đọc ra làm sao? Không được chọc ghẹo phụ nữ! Cái đầu heo của các ngươi có mấy cái?”
Binh sĩ ôm mặt dạ dạ, lùi vào tường, vẫn lén nhìn cánh tay trắng nõn của công chúa lộ ra ngoài.
Dương Thu Trì ở trong mền tức ói máu, đúng là cái “3 đại kỹ luật 8 điều chú ý” nó hại hắn mà!
“Sao hả? Có phát hiện không?”
Là tiếng của Liễu Nhược Băng.
Dương Thu Trì mừng rỡ, cố sức vén mền, nhưng ngay cả ngón tay cũng chẳng thể động, muốn la cũng không la được. Còn tiểu công chúa giả run bên cạnh thì đang thè lười nhìn hắn cười đắc ý, tức đến nổi hắn muốn ôm nàng hôn ngấu nghiến một cái!
Lưu Dũng khom người: “Hồi bẩm phu nhân, là một cặp vợ chồng trẻ, có thể là bị chúng ta làm cho sợ quá, có cần vén mền tra xét không?”
Liễu Nhược Băng nhìn vào giường, nhíu mày: “Không cần đầu, nữ tử đó là công chúa, không thể mặt dày ôm nam nhân người ta như thế, tiếp tục tra!”
“Dạ!”
Tiếng bước chân lập tức vang lên, tiêu biến ngoài nhà.
Dương Thu Trì muốn khóc ròng một trận lớn. Băng nhi thông minh cả đời hồ đồ một lúc, công chúa này đâu phải là khuê tú Đại Minh, chẳng chịu nền giáo dục Nho giáo gì, ôm nam nhân có gì đâu, huống chi là anh chàng bảo bối đẹp trai biết tạo vũ khí tiên tiến của Liễu cô nương nàng nữa!
Tiếng động bên ngoài vắng dần, cuối cùng trở lại bình tĩnh, thì ra quân Minh tìm kiếm trong thôn không được, bèn theo dấu ngựa truy tung.
Lòng Dương Thu Trì chìm hẳn, đưa mắt nhìn công chúa Mã Tạp Đát, thấy nàng ta cũng dẫu môi chẳng vui gì, không biết tại sao.
Thực sự thì công chúa đang buồn bực vì câu nói vừa rồi của Liễu Nhược Băng. Nàng ta vén mền, giơ tay điểm phốc phốc vào huyệt đạo ở cổ và tay chân, đẩy hắn một cái, vẩu môi lên hỏi: “Ê! Nương tử của ngươi vì sao nói ta như vậy? Ta sao lại mặt dày thế chưa? Ngươi đánh giá ta vậy sao?”
Dương Thu Trì hoạt động chân tay, trước hết ho mấy tiếng, mỉm cười hỏi: “Nàng nghĩ vậy?”
“Ừ!”
Dương Thu Trì đưa ngón tay ngúc ngoắc, có ý bảo nàng lại gần. Công chúa nhịn không được đưa sát lại định nghe coi hắn nói gì. Hắn chợt trở người đề nàng xuống, áp môi lên đôi môi nàng, đồng thời đôi tay án lên hai gò ngọc nhũ của nàng.
Mã Tạp Đát không ngờ Dương Thu Trì to gan như vậy, với võ công của nàng hoàn toàn có thể chế phục hắn, nhưng khi đưa tay lên đẩy, cánh tay không có lực chút nào.
Thì ra đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị nam nhân hôn hít sờ mó đôi ngực trần, và nam nhân này nàng không ghét, ngực lại tập trung thần kinh mẫn cảm, nên phản ứng sinh lý làm máu dồn lên mặt, tim nàng đập thình thịch, lúng túng không biết thế nào, xương như bị rã ra.
Dương Thu Trì hôn mạnh nàng vốn chỉ là muốn báo phục cái mặt quỷ đắc ý vừa rồi của nàng, bụng khẳng định là nàng sẽ cho hắn một cái bạt tay nên thân, phóng một cước bay xuống giường, không ngờ nàng chỉ đẩy hắn yếu ớt rồi thôi. Hắn lập tức nhớ lại cảnh ngộ tương tự kiếp trước, khi lần đầu tiên tao ngộ kích tình với Liễu Nhược Băng trên huyền nhai.
Một ý nghĩa táo tợn và điên cuồng chợt dậy lên trong lòng hắn. Bằng kinh nghiệm của hai kiếp, hắn bắt đầu thành thảo vuốt ve sờ mó, cởi tiết y của nàng lúc nào không hay. Hắn một tay nắn bóp gò ngực cao vọi không chút chở che của nàng, tay còn lại lần xuống nội khố của mình, từ từ vén ra. Cùng lúc đó, bờ môi của hắn chạy loạn, môi, mắt, cổ, rồi lần tới nhũ phòng của nàng, ngậm mút nhẹ lên đóa anh đào.
Đến lúc này thì sự tiếp xúc thân mật đã khiến Mã Tạp Đát hoàn toàn mê mang, hơi thở dồn dập trong sự kích thích ái tình, chẳng còn biết mình ở đâu nữa.
Và thế là, Dương Thu Trì nhẹ nhàng tiến công xuống gò tam giác, tách đôi đùi ngọc của nàng, trong cơn sóng xuân dào dạt, ôn nhu và kiên định tiến nhập vào cơ thể nàng.
A…!
Đốm hồng loang loáng, ứa nhẹ xuống giường. Công chúa thống khổ nhưng khoái lạc, để rồi chỉ lát sau bị hắn nung chín trong ôn nhu, đến khi nàng trân mình co cứng, suýt xoa rên dài, cùng lúc đó hắn cũng tiết xuất như quên cả đất trời.
Sóng tan mây tạnh sau cơn mưa gió bất ngờ, Dương Thu Trì thở khì khì ôm công chúa vẫn còn mê ngất trong ôn nhu: “Miêu Miêu, nàng là người của ta rồi, đúng không?”
“Dạ…” Công chúa hé mắt phượng, thần tình mê mang, môi hồng ướt át, thều thào, “Miêu Miêu là người của chàng rồi…”
“Chúng ta đổi tư thế, nàng quay người lại đi, được không?”
“Dạ…”
Dương Thu Trì đem công chúa nhu nhược như không xương quỳ mọp xuống giường, lần ra sau nàng. Đột nhiên, hắn chụp lấy cây súng 77, tung người nhảy xuống giường.
Công chúa còn ễnh người chờ đời, nghe động tĩnh không ổn, quay qua nhìn, thấy thân hình trần trụi của hắn đã đứng ở sát tường, súng trong tay chỉa vào nàng.
Nàng bị súng này bắn một lần, nên cả người đầu óc như bị nhúng xuống băng, thanh tỉnh lại từ trong ôn nhu, nhảy xuống giường theo.
“Đứng lại! Nếu không ta nổ súng đó!” Dương Thu Trì lạnh lùng.
“Chàng….”
Gương mặt hồng hồng của công chúa từ từ tái hẳn, khúc tuyết lung linh bần bật ngẩn ngơ, dường như vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Dương Thu Trì cười: “Công chúa, chuyện vừa rồi ta vô cùng xin lỗi, nhưng ta không còn biện pháp nào, nhân vì ta không muốn bị nàng đưa về Đại Thanh. Do đó… ta thật xin lỗi.”
Công chúa cắn răng, nhìn hắn trừng trừng, trầm giọng nói: “Chàng chỉ có một cơ hội nổ súng, nếu bắn không chết thiếp, thiếp sẽ bắt giữ chàng, bắt chàng đi!”
“Nàng đừng bức ta!” Dương Thu Trì dùng hai tay giữ súng, chỉa thẳng vào ngực công chúa Mã Tạp Đát, nơi đó là chỗ lưu lại vô số nụ hôn của hắn, “Nàng không nhanh bằng đạn của ta đâu, ta sẽ bắn nàng chết đó!”
“Chàng không thể! Thu Trì, thiếp biết là chàng không nổ súng…” Công chúa cười ngọt ngào, từng bước từng bước tiến lại gần.
Chính vào lúc này, ào một cái, một bóng trắng đáp xuống phòng “Coi chiêu!” một chưởng tung ra đánh về phía Mã Tạp Đát!
“Băng nhi!” Dương Thu Trì mừng rỡ reo leo. Người phá đỉnh phòng bay xuống chính là Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng và công chúa Mã Tạp Đát xuất chiêu nhanh chóng vô cùng, bóng chưởng qua lại cực nhanh, phanh một tiếng, công chúa Mã Tạp Đát ôm ngực lùi mấy bước, sắc mặt trắng bệt, miệng ứa máu.
Liễu Nhược Băng chắp tay, lạng lùng nói: “Ngải cô nương, cô nên biết chưởng vừa rồi của ta vốn có thể lấy tính mệnh của cô.”
Công chúa không nhìn nàng, mà ngơ ngẩn nhìn Dương Thu Trì, hai hàng lệ ứa dài.
Dương Thu Trì mừng rỡ, bước đến đứng cạnh Liễu Nhược Băng: “Băng nhi, nàng thắng rồi?”
“Dạ! Nàng ấy võ công tuy quái dị ngoan độc, nhưng sau vài lần giao thủ, thiếp đã nắm rõ lộ số võ công. Hiện giờ nàng ấy bị chàng phá đồng tử công, võ công giảm rõ rệt, cộng thêm tay bị thương, đương nhiên không còn là đối thủ của thiếp nữa.”
“Vậy sao này nàng phá đồng tử công, có thể thắng nàng ấy không?”
Liễu Nhược Băng đỏ mặt, khẽ đáp: “Không thành vấn đề, nàng ấy luyện loại võ công quái dị này, yêu cầu với đồng tử công càng nghiêm hơn, tổn hại lớn hơn thiếp. Do đó, sau này… thiếp vẫn sẽ thắng!”
“Quá tốt rồi!” Dương Thu Trì vui mừng, nhưng nhìn gương mặt đau khổ thê lương của Mã Tạp Dát, lòng bất nhẫn, vội thu nụ cười, nói: “Công chúa, nàng mặc quần áo vào đi đi, chúng ta không làm khó nàng.”
Công chúa khẽ gạt lệ, sụt sùi vào ngăn thay đồ. Dương Thu Trì cũng cắm súng vào bao, mặc vôi y bào, kéo Liễu Nhược Băng ra khỏi phòng, đứng ngoài vườn. Liễu Nhược Băng giúp hắn giải những huyệt đạo trên ngừơi.
Lát sát, công chúa Mã Tạp Đát cúi đầu bước ra, lặng lẽ bước đến cạnh họ, vượt qua, đến cửa thì dừng lại, quay người hỏi Dương Thu Trì: “Thu Trì, ta có câu muốn hỏi chàng, được không?”
“Ừ, nàng hỏi đi!”
“Trước đó, ở… trên giường, lời chàng nói bên tai ta… có thật lòng không?”
Dương Thu Trì cười khổ, vốn tưởng nói đó chỉ là những lời đường mật trên giường để làm ta tiếp tục mê man trong phản ứng sinh lý, không đáng tin. Nhưng thấy nàng ta đứng trong gió tuyết, mắt đầy lệ, đáng thương vô cùng, trong đầu hiện lại hình ảnh uyển chuyển nhu nhược trân mình chịu đừng sự cày xới dày vò của hắn, đột nhiên quỷ sử thần sai, gật gật đầu!
Công chúa nhoẻn miệng cười như hoa lê sau mưa, đôi mắt long lanh đầy tình ái, dịu dàng nói: “”Vậy… cẩn thận thái giám… ta ở Liêu Đông…, chờ chàng tới…!”
Nói xong, nàng lặng lẽ quay người lửng thửng bước.
Nhìn theo thân ảnh của công chúa, Dương Thu Trì không hiểu sao lại cảm thấy như mất mát thứ gì.
Liễu Nhược Băng khẽ nắm tay hắn, giọng mang chút ghen hờn: “Ai! Phu quân, vừa rồi chàng nói gì bên tai nàng ấy vậy?”
“Không… không có gì!” Thần sắc Dương Thu Trì xám xịch.
“Vậy sao nàng ta…”
Dương Thu Trì ôm eo nàng, hôn lên má nàng, khẽ nói: ‘Băng nhi! Ta vì thoát thân, nên mới lừa nàng ta!”
Liễu Nhược Băng hừ nhẹ: “Chàng nha, làm chuyện khuyết đức rồi, vì thoát thân mà lại… cướp đi trinh tiết của con gái người ta. Chàng làm vậy…”
Tuy Liễu Nhược Băng cố cười, nhưng Dương Thu Trì cảm thấy rất không phải: “Ta bị cô ta định đưa tới Liêu Đông chế tạo vũ khí, coi như chết chắc, muốn đào tẩu nhưng lại không có cách nào, lại bị điểm đại huyện, tuy có thể động, nhưng không đề được chân lực, thần xui quỷ khiến thế nào nên mới….”
Liễu Nhược Băng cười cười: “Chàng nghĩ biện pháp này không phải vì thoát thân a? À, còn trên đường nữa, lưu đạn lại cho thiếp, rồi hỏi động hỏi tây dụ hoặc nàng ta, phá đồng tử công của nàng ta để làm giảm công lực, như vậy nàng ta không báo cừu được nữa. Hay là như lời chàng nói, rước về một phòng luôn cho rồi!”
“Hả?” Dương Thu Trì rúng động tâm thần, thì ra là Liễu Nhược Băng nghe những gì hai người nói trong phòng? “Băng nhi, trong lòng ta chỉ có nàng, nàng không tin sao? Nói cho cùng, chính vì nàng ép ta lấy tiểu quận chúa, Tiểu Nhị, chứ ta nào có muốn!”
Liễu Nhược Băng dựa vào hắn, khẽ gật đầu: “Thiếp biết! Chỉ là thiếp e rằng…” Nàng nhẹ hôn lên trán hắn, thỏ thẻ: “Chàng bị bắt rồi, thiếp… thiếp rất sợ…., sợ chàng có chuyện gì…”
“Hắc hắc, ta không phải là khỏe re đây sao? Nhưng mà vừa rồi mọi người không phát hiện ra, vào phòng rồi bỏ đi, ta suýt ói máu luôn… à, đúng rồi, mọi người có phải là theo dấu vết ta lưu lại?”
“Đúng! Mới đầu quá nhiều người, thiếp bị mất phương hướng. Sau đó nhờ ánh đuốc, thiếp đã tìm được một viên đạn trên tuyết mà lần theo. Thiếp biết đó là của chàng, vì nó rất khác với đạn lão sáo đồng. Sau đó Lưu Dũng kéo binh đuổi theo, nên thiếp dẫn đường. Dọc đường cứ theo dấu đạn mà đi, tới khi không thấy nữa, bọn thiếp đã quay trở lại, thấy băng đạn chàng treo, xác định chàng trong thôn này….”
“… Khi vào phòng, thiếp đã nhìn ngay ra dấu vết, nhưng e ả sẽ làm hại chàng, nên lẻn đi rồi quay lại, không ngờ chứng kiến cảnh hai người….”
Nhìn nét mặt thất lạc của nàng, Dương Thu Trì thở dài. Ôm chặt hôn lên mắt nàng, nói khẽ: “Nhược Băng, có chuyện này ta muốn nàng chia sẻ cùng ta….”
“Dạ?”
“Nhược Băng, dù nàng tin hay không, ta đến thế giới này là vì nàng. Thời gian vừa qua cầm quân đánh trận, phấn đấu hết mình, ta chẳng qua là để có được nàng. Nhưng khi có được nàng rồi, nhiều lúc ta tự hỏi, rằng ta có nên tiếp tục thế này nữa không?”
“Chàng nói gì thiếp không hiểu?” Liễu Nhược Băng nhìn hắn.
“Chắc nàng nghe câu “Coi chừng thái giám” của công chúa Đại Thanh vừa nói chứ? Qua tin tình báo, ta biết các thế lực trong triều đình đang toan tính dòm ngó hai món vũ khí mà ta chế tạo, không riêng gì Đại Tây, Đại Minh hay Lý Tự Thành. Ta cũng nhận thấy mình không phải là con người của đấu tranh quyền lực. Ta không giỏi chính trị, nên nếu cứ thế này, không chóng thì chày sẽ bị hại chết rất thê thảm! Thái giám giám quân do hoàng thượng cử đến là một thành viên của đảng Đồng Lâm, và y đang từng bước cho khống chế quân đội và thiết tượng do lão hắc đầu rồi… “
Liễu Nhược Băng cười: “Thiếp tin ở khả năng chàng, và sẽ luôn bên cạnh bảo hộ chàng.”
Dương Thu Trì thở dài: “Có nàng, ta thật sự ta không sợ mấy chuyện này. Nhưng vấn đề quan trọng là, nếu tiếp tục làm, ta sẽ làm cho lớn, và như vậy, là ta đã cải biến lịch sử!” Mắt Dương Thu Trì mơ màng: “Có thể ta nói ra nàng không hiểu. Nhưng, nàng hãy biết rằng, những món vũ khí mà ta làm ra không phải là của thời đại này, và nó không nên tồn tại. Nếu tiếp tục tạo và sử dụng nó, dòng lịch sử sẽ chuyển biến đến đâu, ta không rõ lắm, vì nó có quá nhiều biến số! Trong khi đó, ta biết mình là ai và có thể làm được gì. Nên… Nhược Băng, ta hy vọng nàng hiểu, và ủng hộ ta thực hiện những bước sau này….”
Hắn dắt tay Liễu Nhược Băng đến ngồi xuống hiên nhà, nói rõ ý định của mình, sắp bày kế hoạch sắp tới…
Sau đó, hai người dắt tay nhau ra cửa thôn, A Hạnh Ny, Lưu Dũng, Mã Lăng Vũ, Đô Cường… mang theo đại đội hộ vệ tinh nhuệ đang chờ sẵn.
Dương Thu Trì hỏi: “Tình huống trong thành thế nào? Trương Hiến Trung bị bắt chưa?”
A Hạnh Ny lắc đầu: “Không! Quân chúng ta tiến vào thành, Trương Hiến Trung xem ra thấy không phải là đối thủ, đã mang quân bỏ thành chảy rồi. Đại khái chúng ta diệt mấy nghìn quân, quân lương và trang bị còn đầy đủ cả.”
Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng cùng thở dài, đưa mắt nhìn nhau. Đại đội nhân mã quay về thành Trường Sa đang huy hoàng đèn đuốc ăn mừng chiến thắng.
Vĩ Thanh
Cả bọn về tới thành, Phúc vương đã trở về Trường Sa, cho treo đèn kết hoa, phát lương chẩn tế, và tổ chức tiệc cưới chính thức cho Dương Thu Trì – Liễu Nhược Băng (kết hôn trên thành Kiềm Dương, chưa làm tiệc mừng) – tiểu thiếp Tiểu Nhị. Đêm ấy, Dương Thu Trì động phòng với Liễu Nhược Băng, chính thức phá “Đồng tử công” của nàng, đêm sau dĩ nhiên đến lượt Tiểu Nhị, từ đó thay nhau vui vầy duyên cá nước.
Sau khi ổn định quân tình, Dương Thu Trì phân binh giao cho Long Bỉnh và các vị vương gia nắm một phần quân đội, bản thân hắn dựa vào tin thám báo nhận được tổ chức truy quét Trương Hiến Trung, đuổi tới Tứ Xuyên. Trương Hiến Trung vào Tứ Xuyên đã xưng đế, nhưng cuối cùng bị Dương Thu Trì chế tạo một súng bắn tỉa có tầm bắn rất xa, bắn chết Trương Hiến Trung tại trận, kết thúc tên quân phiệt ác bá giết nhiều người mà hắn rất ghét này.
Quân Trương Hiến Trung từ đó nằm trong tay mấy người con nuôi, trong đó Lý Định Quốc là kẻ tích cực nhất, chủ trương liên kết các lực lượng chống Thanh. Sau được nhà Nam Minh phong Tấn vương, đã lãnh đạo quân đội chống lại quân nhà Thanh tới cùng, đạt nhiều thắng lợi vang dội, được tôn xưng anh hùng dân tộc. Rất tiếc, cuối cùng cũng chết trận, sự nghiệp chống Thanh tàn lụi.
Trầm Lỗi sau khi tỉnh lại ở Trường Sa, đã lén trốn đi, sau đó gia nhập quân của Lý Tự Thành, cuối cùng chết trận. Trầm Tuyết Phỉ bị hắn mang theo định dâng cho Lý Tự Thành, nhưng nàng giữa đường trốn được, sau nhiều phen sóng gió, đã định xuống tóc quy y, nhưng chưa kịp thực hiện ý định thì có một quý phu nhân hẹn gặp, từ đó biến mất, không rõ tung tích nữa.
Sau khi Trương Hiến Trung chết trận không lâu, không lâu sau có tin Sở vương kiêm tổng đốc ba tỉnh Dương Thu Trì cũng tử nạn vì một vụ nổ trong khi chế tạo tạc đạn. Dân chúng và quân binh khắp nơi đều than khóc, để tang ba ngày ca ngợi công đức.
Kỹ thuật chế tạo thuốc súng mới và vũ khí quái thú từ đó thất truyền, triều đình tiếp tục trọng dụng cha con lão Hắc đầu, nhưng vũ khí làm ra không nhiều, uy lực giảm rõ rệt. Vũ khí quái thú và lượng lão sáo đồng đã chế tạo không còn nguồn đạn, bỏ không cho gỉ sét hết, cuối cùng tiêu biến theo dòng lịch sử. Tuy nhiên, người Đồng người Miêu ở vùng Kiềm Dương lại tự chế ra một loại súng kíp rất dài, tầm bắn rất xa, hiệu quả nhất trong các loại súng sau đó.
Lý Tự Thành kéo quân đánh Bắc Kinh, vua nhà Minh treo cổ tự vẫn. Quan lại triều đình kéo về Nam Kinh, tôn Phúc vương làm vua mới, lập nhà Nam Minh. Ngô Tam Quế bị Lý Tự Thành chiếm vợ là Trần Viên Viên, giết cha, nên quay qua hợp tác với nhà Thanh. Nhà Thanh tràn vào giang sơn Đại Minh.
Khi Sở vương Dương Thu Trì tử nạn, tiểu quận chúa có mang mấy tháng, sinh con trai kế thừa tước Sở vương, chứng khờ khỏi dần, nhưng hành tung thế nào sau đó không ai biết nữa.
Công chúa nhà Thanh Mã Tạp Đát (Mã Khách Tháp) sau đó lấy nhị hoàng tử của Mông cổ, chồng được phong vương, khi nhà Thanh chiếm giang sơn nhà Minh không ngừng góp công sức gầy dựng cho tình hữu nghị Hán – Mãn. Đến năm Thuận Trị thứ 16 được phong công chúa “Cố Luân Ôn Trang Trưởng công chúa”. Tuy nhiên có lẽ vì quá u sầu vì lý do gì đó, năm 39 tuổi mất vì bệnh (vào năm Khang Hy thứ 2).
Giang hồ hắc bạch và triều đình Nam Minh sau khi Dương Thu Trì chết đã quay ra mua bán với một thương buôn mới toanh, chuyên mang thuốc súng từ hải ngoại về, sống ở vùng duyên hải phía nam, hoạt động đến khi nhà Thanh diệt nhà Nam Minh, chiếm xong Quảng Đông vào năm Khang Hy thứ 19 mới biến mất. Nghe nói người này mang họ Mạc, con cháu sau đó mang theo quân bản bộ theo biển xuôi về phương nam khai phá vùng đất mới tên là Phượng Thành (Hà Tiên thuộc Việt Nam bây giờ), tự làm vua một cõi được một thời gian dài, truyền cho mấy đời con cháu, dần bén rễ với dân bản xứ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!