[Naruto – Đồng nhân] Quang Ám Điên Đảo - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


[Naruto – Đồng nhân] Quang Ám Điên Đảo


Chương 13


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chuong 13

Hokage Đệ Nhị Uchiha Madara

Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ

Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi

CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu

————————

Naruto bị Sasuke kéo chạy cũng không để ý câu đùa của Shisui lắm, chỉ là nhìn gò má ửng hồng của Sasuke, trong lòng lại suy nghĩ tại sao Sasuke lại đẹp như vậy. Cho dù mẹ và anh trai cậu ấy cũng rất đẹp, nhưng nó vẫn thấy Sasuke mới là đẹp nhất.

“Cậu lại ngẩn người gì đấy?” Sasuke tức giận hỏi.

“A? Không, không có gì…” Naruto cảm thấy mình có chỗ nào không đúng lắm, tại sao vừa rồi nó lại muốn hôn Sasuke đây?

Sasuke nhìn nó hoài nghi: “Thật không?”

“Ừm, tớ chỉ đang nghĩ… à đúng rồi, tại sao anh Shisui vẫn cứ mở Sharingan mãi vậy? Tớ thấy những người khác nhà cậu có vậy đâu?”

Đây vốn chỉ là một câu Naruto thuận miệng hỏi để nói sang chuyện khác, ai ngờ Sasuke lại trầm mặt, cậu đáp: “Đôi mắt của anh Shisui, sắp mù rồi, không mở Sharingan thì không thể thấy rõ mọi vật xung quanh được.”

“A? Chuyện gì xảy ra vậy ttebayo?”

“Sharingan của tộc Uchiha nhà tớ, bình thường thì không sao, nếu có thể mở Mangekyo thì đồng lực sẽ tăng lên rất mạnh, nhưng đồng thời nhất định sẽ bị mù. Trừ phi không sử dụng lực lượng của Mangekyo bao giờ, nếu không sớm muộn sẽ có ngày không chỉ không nhìn thấy được, mà còn mất đi toàn bộ đồng lực nữa.”

Naruto nhớ ra cái gì đó, hỏi một cách thận trọng: “Nhà cậu không có cách chữa trị sao?”

Sasuke chợt ngập ngừng: “Nói có thì cũng có, nhưng mà…”

“Nhưng mà?”

“Đây cũng không coi như cơ mật gì, những người thế hệ trước ở Konoha hầu như đều biết.” Sasuke nói. “Hokage Đệ Nhị Uchiha Madara, từng là tộc trưởng tộc Uchiha, cũng là người mạnh nhất trong số các tộc trưởng từng có. Ông ấy có một đôi Mangekyo Sharingan vĩnh hằng, là đôi mắt còn đặc thù hơn cả Mangekyo bình thường, không chỉ đồng lực mạnh hơn mà nguy cơ bị mù cũng không có. Mà ông ấy lấy được Mangekyo vĩnh hằng, là nhờ thay cặp Mangekyo của em trai sau khi chính cặp mắt của ông ấy đã mù.”

Naruto lắp bắp: “A, cái gì? Thay cặp mắt của em trai mình?”

“Vì vậy, nếu muốn cứu một đôi Mangekyo khỏi bị mù, thì nhất định phải thay Mangekyo của người thân máu mủ, hai đôi Mangekyo mới có thể ra một đôi Mangekyo vĩnh hằng.”

Naruto cảm thấy tam quan của mình đã bị loại huyết kế thần kì này của tộc Uchiha làm mới một lần.

“Nhưng mà, cũng có lời đồn rằng, năm đó sau khi quyết chiến với Senju Hashirama, Uchiha Madara đã đạt được một lực lượng mới, hình như còn cao cấp hơn Mangekyo, là thể tiến hoá của Sharingan.” Sasuke không chắc chắn lắm. “Nhưng trong tài liệu chính thức ghi lại chỉ có Mangekyo vĩnh hằng, ghi chép trong tộc cũng chỉ có vậy, có lẽ lời đồn chỉ là lời đồn mà thôi.”

Naruto quyết định đem vĩ nhân trong lịch sử để sang một bên trước, dù sao cũng đã chết rồi. “Còn anh Shisui thì sao?”

“Anh Shisui là cô nhi, ba mẹ anh ấy mất sớm, không có anh chị em, dù có thì anh ấy cũng không muốn đạt được Mangekyo vĩnh hằng bằng phương pháp này.” Tâm tình của Sasuke rất không tốt. “Anh Shisui đã cố hạn chế số lần sử dụng Mangekyo hết mức có thể, Đệ Ngũ cũng vẫn đang giúp anh ấy trị liệu, nhưng kéo đến giờ cũng sắp không được, mù cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Naruto im lặng một hồi lâu.

“Hơn nữa, anh tớ cũng đã mở Mangekyo rồi.” Sasuke thở dài. “Đến giờ cũng đã chín năm, hiện giờ thị lực của anh ấy cũng ngày càng kém.”

“Cái kia, nếu tớ nói, một trong những người nuôi dưỡng tớ, có thể giải quyết vấn đề mù của Mangekyo nhà cậu thì sao?” Naruto do dự chần chờ một lúc lâu mới nhỏ giọng nói.

“Cậu nói cái gì?!” Sasuke kêu to với vẻ thất thố hiếm gặp.

“Sasuke? Con với Naruto cãi nhau hả?” Mikoto vội vàng chạy đến từ phòng bếp.

Itachi và Shisui cũng nghe tiếng đi đến.

Đối mặt bốn Uchiha, Naruto gãi gãi đầu: “Tớ nói thật mà. Có lần hồi bé tớ nghe chú Obito hỏi chú ấy về việc mù gì đó, chú ấy liền nói ‘dùng cậu làm thí nghiệm thử, xem ra vấn đề mù của nhà cậu thật sự có thể giải quyết như vậy’. Khi đó tớ còn không hiểu họ nói gì, vừa rồi nghe Sasuke giải thích tớ mới nhớ đến.”

“Obito?” So với vấn đề mù, Shisui càng kinh ngạc hơn khi nghe thấy tên một tộc nhân đã qua đời. “Là Obito chúng ta biết sao?”

Không trả lời vấn đề này, Sasuke nhìn chằm chằm Naruto: “Cậu nói thật chứ?”

“Tuyệt đối là thật!”

Sasuke cân nhắc hơn thiệt, cuối cùng nhìn sang anh trai: “Ni-san, anh đi tìm ba về được không, chuyện Naruto nói phải thương lượng với ba một chút.”

Itachi không hỏi nhiều, lập tức kéo Shisui đi tìm Uchiha Fugaku.

Cuộc nói chuyện vừa rồi đã lộ ra đủ tình báo, nếu như Naruto nói là sự thật, thì trước khi lấy được phương pháp chữa khỏi Mangekyo, chỉ cần có thể làm được, liền tối thiểu phải bảo vệ người kia một mạng. Vấn đề mù của Mangekyo giống như một thanh kiếm treo trên đầu tộc Uchiha, không giải quyết vấn đề này thì chỉ có thể đeo nỗi lo âu sẽ mù mà ngủ không yên.

Senju Tobirama cuối cùng vẫn bị Naruto bán mất giờ đang vô cùng tức giận, hắn bóp gãy cây bút trong tay, nhìn Uchiha Obito như đang nhìn người chết.

“Cậu nói, cậu để Naruto bị người của Konoha mang đi.”

Obito nuốt nước bọt: “Đúng.”

Trong phòng yên lặng một hồi lâu, ngay sau đó, Senju Tobirama lạnh lùng nói: “Tại sao lại có thể một Uchiha ngu như cậu.”

“Ông bảo ai ngu cơ!” Obito xù lông. “Đây là lỗi của tôi sao? Thằng nhóc Naruto lúc nào cũng muốn trốn, lần này nó đụng ngay vào Konoha, tôi còn có thể làm gì!”

Senju Tobirama cười lạnh: “Một thằng nhóc mười mấy tuổi cũng không trông được, muốn cậu có ích lợi gì.”

“Ông nghĩ ai là người cứ rảnh lại đến dạy nhẫn thuật cho Naruto, còn dạy cho thằng bé chạy trốn thế nào mới không bị phát hiện chứ!”

“Thời gian tôi dạy nhẫn thuật cho cậu lâu hơn nhiều.” Senju Tobirama không hề dao động.

Obito nghẹn lời: “Đừng nói mấy câu nói nhảm này nữa, ông định làm gì bây giờ?”

Senju Tobirama rất muốn đánh người, vì sao hắn lại gặp phải một Uchiha không đáng tin như vậy, chả lẽ gen Uchiha trên người cậu ta biến dị hết rồi sao! “Cậu còn dám hỏi tôi? Akatsuki sắp bắt xong vĩ thú rồi, cậu chọn thời gian đưa Naruto cho Konoha thật đúng là tốt quá.”

Obito câm nín.

“Thôi, Naruto ở Konoha thì ở đi, nếu một làng ninja còn không che chở được một người thì cũng quá vô dụng.” Senju Tobirama tức giận một hồi cũng tỉnh táo lại. “Vừa đúng, tôi có một chuyện khác muốn cậu đi làm.”

chuong 13

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN