Này Anh! Tôi Không Phải Là Osin
Chương 4
….. Rầm……
Người bay xuống đất. Lúc này thì nó đã tỉnh ngủ hẳn, ôm lấy cái mông đang đau ê ẩm vì cú ngã ban nãy, nó mở mắt chợt nhận ra đây không phải là phòng mình. Chắc hôm qua nó bị sốt nên tên kia đưa nó vào đây. Đúng lúc ấy cánh cửa phòng bật mở, hắn bước vào trên tay là một bát cháo. Nó ngạc nhiên nhìn hắn.
– Cô làm gì dưới đất vậy? – hắn đặt bát cháo xuống rồi nhìn nó.
– À, tôi…. vừa bị ngã…. – mặt nó đỏ ửng nhưng vẫn thật thà trả lời.
Hắn phì cười rồi tiến đến đỡ nó lên giường. Lại đút cháo cho nó khiến nó không khỏi ngạc nhiên. Tên này hôm nay bị gì vậy? Bình thường hắn đâu có tốt thế này.
– Này, anh có bị làm sao không đấy hả? – nó sờ trán hắn.
– Sao là sao? – hắn hỏi ngược lại nó.
– Sao trăng cái gì? Có phải anh muốn nhờ tôi chuyện gì đúng không. Sao tự dưng anh tốt với tôi vậy?!?
– Hừ, cô tự đút lấy mà ăn – hắn hùng hổ đẩy bát cháo cho nó rồi bước ra ngoài.
Nó trề môi lẩm bẩm:\”Xì, ăn thì ăn\”. Hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại.
– À, ngày mai cô có rảnh không?
– Có, lúc nào tôi chả rảnh – nó vừa ăn vừa nói.
– Vậy đi chơi với tôi – hắn nói mà mặt mũi đỏ lựng.
– Sao lại thế? Tôi với anh ghét nhau còn chưa hết mà anh còn rủ tôi đi chơi hả. Chắc là muốn trả đũa tôi chứ gì, tôi không đi.
Hắn hết cách với nó, vò đầu bứt tai một lúc lâu hắn dứt khoát.
– Cô bắt buộc phải đi. Ngày mai đúng 4h15 cô có mặt ở công viên cho tôi, cô mà không đến thì đừng trách tôi – hắn đi ra ngoài đóng cửa cái rầm.
—————-
Hừ, bực mình mà, đã bảo 4h15 đến mà không thấy đâu. Con nhỏ này, cô chết với tôi. Hắn vừa cắn răng co ro trong chiếc áo khoác vừa lôi từ trong túi ra cái điện thoại.
– Alo, gọi gì mà gọi lắm thế – đầu dây bên kia vang lên tiếng của nó.
– Cô đang ở đâu đấy hả, có mau đến không, có biết trễ giờ hẹn rồi không.
– Có mà anh đến sớm thì có, anh nhìn đồng hồ mà xem.
Theo lời nó, hắn nhìn xuống đồng hồ trên tay, đúng là hắn đến sớm thật.
– Tôi không cần biết, 5 phút nữa mà cô không có mặt ở đây thì tôi sẽ tăng thời hạn làm ôsin lên 3 tháng – hắn dập máy để mặc nó vẫn đang ú ớ định nói.
Đúng 5 phút sau, nó đã có mặt trước công viên. Nó thở dốc định bụng sẽ **** cho hắn một trận, ai ngờ lại bị hắn kéo thẳng vào trong.
– Này, đến đây làm gì? – nó hỏi trong khi vẫn bị hắn lôi đi.
– Nhà ma.
– Hả…………
.
.
.
.
…AAAAAAAAAAAAAAAAAA……….
Nó hét lên khi đang đi bị một cánh tay đỏ chạm vào gáy, lại bị một vật gì đó cù cù ở chân. Lúc này nó đã leo lên tận đầu hắn rồi. Và thế là hắn bất đắc dĩ phải cõng nó.
– Anh không thể đi nhanh một chút sao? Tự dưng lôi tôi vào đây làm gì không biết nữa – nó nằm trên người hắn vẫn không khỏi run.
– Cô đừng có cằn nhằn nữa được không. Bình thường cô không sợ trời, không sợ đất, vậy mà lại đi sợ mấy con ma giả này, thật hết nói nổi với cô.
– Kệ tôi, ai khiến anh lôi tôi vào đây chi.
– Tôi biết đâu cô sợ mấy chỗ này.
– Không biết thì phải hỏi chớ.
– Tôi mà phải hỏi ôsin à.
– Này anh! Tôi không phải là ôsin.
– Nhưng cô đang trong thời gian làm ôsin nhà tôi nên cô vẫn là ôsin của tôi…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!