Này, Lông Mày Xoắn
Chương 1
Editor: Ngọc Nguyệt
Beta: Phong Linh
Tình hình bây giờ thật sự tệ hết biết rồi, Chiyo ghé đầu vào trên thuyền gỗ.
Dưới sự ép buộc của sư phụ vô lương nuôi dưỡng mười bảy năm nước thâm lửa nóng, cho nên nhanh chóng rời bến. Vì quá mức vui mừng, kết quả bình tĩnh lại mới phát hiện mình không mang đồ ăn!!
Rút dao găm trên đùi, lại cất vào. Đúng là lúc trước nên học câu cá mới đúng, xiên cá thế nào đây, cá cũng không thể tự nhảy lên đâu.
Vốn muốn trở về, nhưng bốn phía đều mờ mịt biển lớn, trở về nên đi bên nào…
Chết đói, phiêu trên biển năm ngày, không nước, không đồ ăn, không phải sẽ chết trên biển chứ.
Chiyo nhìn mặt biển mênh mông bát ngát, xa xa có một điểm đen, đảo nhỏ?!
Không thể cứ thế chết ở đây, còn chưa bắt đầu mạo hiểm, sao có thể kết thúc!! Chiyo cầm lấy mái chèo gỗ, ra sức chèo.
Càng ngày càng tới gần, điểm đen dần dần phóng to, không phải đảo. Hình dạng, kích thước này, không phải đảo. Không được, kiệt sức rồi, Chiyo ghé vào trên thuyền nhỏ, ngất đi.
Chiyo cũng không đoán sai, đó chẳng phải là đảo. Con thuyền lui tới gần đó bỏ neo, kia không phải đảo, mà là nhà hàng trên biển – Baratie.
Cảnh này, mỹ nữ té xỉu, tự nhiên sẽ có anh hùng tới cứu. Thuyền của Chiyo dưới sự trợ giúp của tác giả, à không, là dưới sự trợ giúp của sóng biển, chậm rãi đến gần nhà hàng.
“Ơ?” Người đàn ông mặc quần áo đầu bếp đi ra, thấy Chiyo đang ngất xỉu.
Người đàn ông ôm Chiyo vào phòng, nhẹ nhàng đặt trên giường, kéo chăn mỏng. Nhìn Chiyo sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, xoay người ra ngoài. Một lát sau lại vào phòng, trong tay cầm một chén nước, nâng Chiyo dậy, đút nước.
Chiyo mơ màng cảm giác môi mình ướt, tham lam nuốt vào. Xem ra mình được cứu, bất luận là ai cũng phải báo đáp người đó. Chiyo cố mở mí mắt nặng trĩu, đập vào mắt là trang phục đầu bếp trắng tinh, tầm mắt chuyển, thấy một ánh mắt cơ trí, râu cá hai bên, còn có cái mũ đầu bếp cao đến bất khả tư nghị.
“Ông chủ Jeff, cơm đến.” Không sai, đây là ông chủ của Baratie, Jeff.
“Suýt nữa thì tôi nghĩ mình chết chắc rồi.” Chiyo nhận lấy mâm từ Jeff, cầm lấy thìa xúc từng miếng ăn.
Thỏa mãn vuốt bụng, đây là món cơm chiên trứng ngon nhất mình từng ăn.
“Để báo ơn, ông lão, tôi sẽ làm công ở đây!”
Nghe thấy lời Chiyo nói, Jeff luôn ngồi bên Chiyo liếc một cái, đứng lên, đi ra ngoài.
Chiyo nhìn cửa. Trong lòng hạ quyết định, mặc kệ thế nào, nhận cũng tốt, không nhận cũng thế, mình cũng sẽ báo đáp ân tình của ông, ở đây làm công một tháng!
Cửa lại bị mở, một bộ quần áo chuẩn xác ném lên đầu Chiyo.
“Phòng này tạm thời không có ai dùng, còn có, tên tôi không phải ông lão, tôi tên Jeff.”
Luống cuống kéo bộ quần áo che khuất tầm mắt xuống, là quần áo của nhân viên.
“Ông lão này, nhìn qua không hư hỏng như vậy.”
Cơ mà, Chiyo nhìn kỹ, lăn qua lộn lại cũng thấy thiếu vải, muốn cô mặc cái này thật sao?!
“Quả nhiên, ổng là một ông già hư hỏng!”
Nghe nói nhà hàng Baratie cuối cùng cũng có nhân viên nữ.
Tin tức lan truyền nhanh chóng, nhà hàng trên biển này chỉ có đàn ông xấu giờ lại có em gái, khó tin. Mặc kệ là tin hay không tin, dù sao chuyện làm ăn mấy ngày nay của nhà hàng này cũng rất tốt.
“Cái ánh mắt ghê tởm đấy là sao.”
Chiyo nhíu mày. Từ lúc làm việc ở đây đến bây giờ đã một tuần, mỗi người vào đây đều nhìn chằm chằm mình. Rốt cuộc là tại sao?
Hai nam sinh khẽ nói nhỏ.
A: “Khiến người ta khó tin là trang phục hầu gái! Nhưng lại nóng như vậy.”
B: “Đúng rồi, vốn không tin Baratie có một em gái, nghĩ dù có nhất định cũng là tính tình như đàn ông. Không ngờ lại đẹp mắt như thế. Ở giữa một đống con trai đúng là ủy khuất.”
A: “Nhưng cậu nói cô ấy là loại nào?”
B: “Tôi đoán cổ nhất định là em gái chân yếu tay mềm dễ đẩy ngã.”
A: “Ừ, có khả năng.”
Đang yy…
“Oành”, tiếng bàn va chạm khiến hai người đang ảo tượng trở về hiện thực.
Cho nên mới nói, cái ánh mắt ghê tởm này là thế nào vậy!!! Chiyo nhẫn nại một tuần cũng không nhịn được nữa, rút dao găm trên đùi cắm lên bàn, ngẩng đầu, bộ mặt âm trầm liếc hai nam sinh.
“Hai người, muốn thử chết hả?!”
Hai nam sinh điên cuồng lắc đầu.
“Hừ.” Chiyo thu lại dao găm. “Cứ thử dùng ánh mắt đấy nhìn tôi một lần nữa thử xem!”
Động tĩnh rất lớn, cả nhà hàng đều im lặng. Chiyo dùng ánh mắt cảnh cáo liếc qua mỗi người, xoay người rời đi.
Không dám lớn tiếng, nam sinh trong phòng ăn khe khẽ nói nhỏ.
“@&%¥@#¥%&~”
Hai nam sinh A và B vừa bị đe dọa.
B: “Hóa ra, không phải em gái mềm mại mà là nữ vương.”
A: “Nhưng mà, thật sự cảm thấy…”
A, B: “Thoải mái a ~~”
A: “Nữ vương đại nhân, xin đừng lưu tình mà quất tôi đi ~~”
“…” Sao lại có cảm giác ánh mắt càng thêm nóng bỏng. Cái cảm giác lạnh cả người này, Chiyo run run, thật sự khiến người ta chán ghét.
Ông lão cho gian phòng này không tệ, tuy rằng nhỏ, nhưng cửa sổ lớn, Chiyo rất hưởng thụ cảm giác ánh mặt trời qua thủy tinh chiếu vào phòng mỗi buổi sáng. Vách tường là gỗ, tỏa ra mùi riêng biệt. Giường không lớn, nhưng drap giường màu lam cùng drap màu trắng cảm giác thật thoải mái.
Đóng cửa lại, kéo rèm.
Chiyo theo thói quen cầm lấy bức ảnh trên đầu giường xem. Ảnh chụp hai người, một là ông lão thời còn trẻ, còn một người, đại khái là trẻ con. Phòng này, hẳn là của đứa nhóc đó. Nhưng chưa từng thấy ở nhà hàng. Đi ra ngoài hàng hải sao?
“Người thân, thật tốt.” Chiyo thì thào. Chiyo được sư phụ nhặt được, người thân duy nhất cũng chỉ có người sư phụ luôn thúc giục cô.
“Cha mẹ cái gì, mình đâu cần!”
Cất ảnh chụp về chỗ cũ, Chiyo mệt mỏi ngã trên giường.
Công việc phục vụ này cũng không dễ, tuy đã có sự huấn luyện vất vả từ hồi ở với sư phụ nhưng bị người nhìn chằm chằm, cái cảm giác này… Cho dù là thần cũng sẽ phát hỏa. Cố tình lại là mình báo đáp ân tình của ông lão, không thể làm gì với khách hàng của ông…
“Quên đi, đã lựa chọn như vậy, không cần phải để ý ánh mắt người khác.”
Chiyo vỗ mặt, tình thần phấn chấn. “Không nghĩ nữa, đi tắm.”
Cởi quần áo trên người, quấn khăn tắm, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm đơn, đàn ông trong nhà hàng bình thường có vẻ không làm gì chính phái, nhưng ít nhất, hành vi vẫn chính phái. Hơn nửa một tuần ở chung, họ đều sâu sắc cảm nhân được Chiyo không vô hại như vẻ ngoài. Cho nên Chiyo cũng không lo lắng sẽ có chuyện đại loại như rình coi, khép hờ cửa phòng tắm để không khí lưu thông không đến mức người có cơ hội té xỉu trong phòng tắm, Chiyo mở vòi hoa sen.
“Ông lão xấu đó thật là,” Một con thuyền nhỏ tiến đến Baratie, mái tóc vàng như phát sáng vào ban đêm.
“Chọn mua nguyên liệu nấu ăn giao cho người khác làm là tốt rồi, tốt xấu gì tôi cũng là phó bếp mà.”
Xoa cái gáy đau nhức, mấy ngày nay chưa nghỉ ngơi đầy đủ, cuối cùng cũng về.
“Bôn ba nhiều ngày như vậy đã bỏ quên bao nhiêu tiểu thư mỹ lệ a.”
Anh đẩy cửa phòng mình. “Hơ?” Phòng tắm đang bật đèn, còn có tiếng nước “ào ào”, có người, hơn nữa, đang tắm.
“Paddy.”
Hùng hổ đá văng cửa phòng tắm. “Anh lại dùng phòng tắm của tôi!”
Thật là, Paddy lại dùng phòng tắm trong phòng mình tắm rửa. Mỗi lần đều khiến phòng tắm lộn xộn, lần này cần phải giáo huấn cậu ấy!
“Pad, dy?”
Đường cong lung linh rõ ràng không phải Paddy cao lớn thô kệch. Theo hai chân trắng noãn lên, tóc nâu hơi xoăn che khuất bờ mông, eo nhỏ, còn có bộ ngực đầy đặn, gương mặt tinh xảo.
Trong lúc đó, Chiyo cũng đang nhìn anh. Ánh đèn mờ nhạt phòng tắm chiếu trên người anh, tây trang màu đen, áo sơ mi lam sọc bên trong, mái tóc vàng, còn có lông mày xoăn đặc biệt. Bộ dáng này, chính là bản sao lớn của đứa trẻ trong ảnh chụp!!
Khụ khụ, đương nhiên, việc này chỉ xảy ra trong một giây ngắn ngủn.
Một giây sau –
“Không, không phải như thế.” Vội vàng muốn giải thích, hai tay liên tục xua xua trước ngực.
Chiyo nuốt xuống tiếng hét chói tay sắp thốt lên, đùa à, nếu để cho người khác biết lần đầu gặp mặt người ta đã bị xem hết còn biết nói gì nữa. Nhanh chóng quấn khăn, vọt tới bịt kín mắt của người đang sững sờ ở cửa.
“Lông mày xoắn thối anh đang sờ cái gì!”
Tiếp xúc chưa được bao lâu, Chiyo lại tránh xa, tay lông mày xoắn lại, lại đặt trên, trên…
“Tôi không cố ý!” Anh lập tức buông tay nhắm chặt mắt đứng yên không dám cử động.
Hương thơm đập vào mặt không xa lạ, bởi vì đó là hương thơm mình luôn dùng. Có lẽ mùi hương quen thuộc, có lẽ là một màn nóng nực vừa rồi, lại cũng có lẽ là xúc cảm lúc nãy, thiếu niên trẻ tuổi sung sức không nhịn được mà chảy máu mũi.
Chiyo nhìn thiếu niên tóc vàng tỏ vẻ cương trực còn có máu mũi chậm rãi chảy ra, ôm ngực vừa thẹn vừa giận.
“Đáng giận, anh nghĩ cái gì chứ, lông mày xoắn thối nhà anh!”
“Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi cứ tưởng Paddy tắm.”
“Tôi có chỗ nào giống Paddy ẻo lả.”
“Ý tôi không phải thế. Tôi…”
Lời nói lưu loát đột nhiên không thốt ra được, đầu óc bây giờ trống rỗng.
“Nghe rõ đây, bây giờ anh đứng yên ngoan ngoãn nhắm mắt không nhìn lén, nếu không nhất định sẽ chết, nghe hiểu không?”
“Vâng.”
Chiyo nhanh chạy ra ngoài phòng tắm đóng cửa, mặc quần áo. Quả nhiên không thể thả lỏng cảnh giác, không phải ông lão nói phòng này không ai ở sao?!
Chiyo ngồi trên giường nỗ lực nhớ lại lời nói lúc đó của ông lão.
“Phòng này tạm thời không có người ở…”
Tạm thời. Trời ạ, là tạm thời!
Nhớ lại một màn vừa rồi, dường như còn có thể cảm giác được bàn tay ấm áp kia. Không đúng, mình đang nghĩ cái gì vậy. Chiyo ngã trên giường dúi đầu vào gối.
“Ừm, ” Trong phòng truyền đến giọng nói. “Tôi có thể ra được chưa?”
Quên phòng tắm còn có người. Chiyo ngồi dậy. “Ra đi.”
“Xin hỏi, sao cô lại trong phòng tôi?” Hơn nữa, lại còn đang tắm.
Những lời này làm Chiyo đau xót. “Nghe rõ đây lông mày xoắn. Tôi tên Chiyo, từ hôm nay trở đi, anh là chó của tôi. Lời tôi nói là mệnh lệnh, nghe hiểu không?”
“Nghe hiểu.”
“Đã nghe hiểu, vậy giờ ra ngoài đi, tôi muốn ngủ.”
“Này.” Anh xấu hổ đứng yên.
Chiyo nhíu mày. “Thất thần làm gì, còn không mau…” Lại nghĩ đến kỳ thật mình là tu hú chiếm tổ chim khác. Gian nan quyết định.
“Mặc kệ thế nào, tôi muốn ngủ giường.” Chiyo ném gối và chăn cho anh. “Anh ngủ trên đất.”
“Nghe rõ đây lông mày xoắn.”
Chiyo rút ra dao găm.
“Buổi tối nếu anh dám làm gì, dao găm của tôi không thủ hạ lưu tình đâu.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm. “Nghĩ cũng không thể nghĩ!”
Chiyo nhắm mắt lại nằm xuống. Thật là, nếu không phải ông lão là ân nhân của mình, anh ta là con của ông lão, mình không chiếm phòng anh, không trùng hợp đang tắm, liền sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Đây đúng là một đêm nghẹn khuất chưa từng thấy từ lúc mình chào đời đến giờ.
Anh nằm xuống cạnh tường, tuy biết mình không thể nghĩ linh tinh, nhưng chuyện vừa xảy ra lại lần lượt hiện lên, mà nhân vật chính trong chuyện này, lại sắp trải qua một đêm với mình. Anh thở dài một hơi, đây đúng là một đêm khó khăn chưa từng thấy từ lúc anh chào đời đến giờ.
“Này, lông mày xoắn.”
Chiyo thoáng bình ổn cảm xúc xấu hổ. “Khai tên của anh.”
“Tôi tên Sanji.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Một căn cân + cố chấp + độc miệng + nữ vương + ngạo kiều. Nữ chủ nhiều điểm moe ~~
Có lúc luôn không cẩn thận viết tên Sanji, cũng may đã bỏ. Câu cuối cùng là moe ~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!