Này!Gọi Anh Đi - Chương1: Chung Một Mái Nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Này!Gọi Anh Đi


Chương1: Chung Một Mái Nhà


Giống như tuyết rơi giữa tháng Sáu, nắng rọi ban đêm, mặt trăng lung linh ban sáng,…
Và như khi crush và bạn về cùng một mái nhà…?

Đó chính là điều vô lý nhất trong các điều vô lý mà tôi từng biết và điều đó đang xảy ra với chính bản thân tôi.

Cậu ấy là Lâm Hoàng Nhật Anh con trai của chủ thương hiệu phở nổi tiếng trên toàn quốc: Phở Lâm Gia.
Tôi thích cậu từ cái hồi xửa hồi xưa rồi. Hôm ấy vào cái ngày trời trong mây tạnh tôi diện chiếc váy mới mua lượn quanh xóm chẳng biết thế nào lại bị chó đuổi, chạy bán sống bán chết qua nhà cậu. Trong lúc tôi tưởng như không lết thêm được bước nào nữa thì con chó nằm ngã giữa đường kêu ăng ẳng. Thì ra nó bị chọi bóng nước, tôi ngước lên về phía ban công, cậu đứng đó tay vẫn còn cầm thêm mấy quả bóng nước, mắt lườm lườm vẻ giận dữ về phía con chó nhỏ sau tôi.
Ôi mẹ ơi! Cái khoảnh khắc ấy tôi dường như nhìn thấy một vầng hào quang chói lọi toả ra từ cậu. Đẹp. Rực rỡ lắm.

À quên, tôi là Huỳnh Trâm Anh, mọi người vẫn hay gọi tôi là Trâm Ngố, Trâm Sĩ ( theo như mấy đứa bạn tôi giải thích thì đây là viết tắt của Trâm Lực Sĩ),…
Bố tôi là giáo viên dạy thể dục cấp 2 ( nên tui được thừa hưởng sức mạnh của bố^_^). Mẹ tôi là chủ một quán bar có tiếng trong thành phố. Ây các bạn đừng nghĩ tôi hư hỏng nha! Tôi thề là từ cái thuở mẹ tôi gầy dựng nên cái bar đó tôi chưa chạm 1 ngón chân vào đó.=_=

Cuộc sống của tôi sẽ thật bình thường như bao người bình thường khác cho tới ngày bố mẹ tôi quyết định ly hôn chỉ vì…muốn sống với đúng giới tính của mình…=_=
Tôi sống cùng mẹ vì mẹ là phụ nữ sẽ hiểu được những vấn đề nhạy cảm của tôi, và còn vì một lý do khác nữa là 1 nửa của mẹ tôi là mẹ cậu.

Ngồi trên xe mà tim của tôi cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong đầu lúc nào cũng hiện mấy câu hỏi vớ va vớ vẩn kiểu như là: cậu ấy còn nhớ mình không nhỉ? Cậu ấy có biết mình sắp chuyển đến sống cùng cậu ấy không nhỉ? Cậu ấy có ghét mình không ta? Có khi nào giống trong ngôn tình “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” ko nhỉ?…

Chúng tôi chuyển đến một căn nhà 4 tầng nằm giữa trung tâm thành phố Z đối diện quảng trường Green Stars nên vô cùng ồn ào và náo nhiệt. Nhưng bước vào trong nhà lại vô cùng yên tĩnh, trong cái im lặng có tiếng chảy róc rách từ dòng suối nhỏ bên phải cửa ra vào chạy dọc đến chân cầu thang thì tạo thành một cái bể.
Nhà còn có rất nhiều cây kết hợp với giếng trời tạo nên một không gian thoáng đãng.
Tầng 1 mẹ tôi dùng vào việc buôn bán trà sữa( tài lẻ của mẹ tôi đó, pha trà cực ngon luôn). Tầng 2 mẹ tôi và mẹ cậu chiếm đóng và đương nhiên chúng tôi buộc phải đóng đô tại tầng 3. Cái việc leo lên leo xuống từ tầng 3 xuống tầng 1 lại từ tầng 1 đến tầng 3 nó đại khái như một nỗi ám ảnh với một con lười như tôi. Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc ở đó có cậu thì cứ phải gọi là mê ly.

Mấy hôm đầu tiên sống chung cậu ít nói lắm, chắc do ngại. Còn tôi thì sợ làm mất hình tượng nên vẫn rất chi là e thẹn kiểu yểu điệu thục nữ ý.
Cho đến một ngày cậu vô tình nhìn thấy tôi đang đọc cuốn sách cậu yêu thích, nghe bản nhạc cậu hay nghe thì cậu bắt đầu nói nhiều với tôi hơn.
Chuyện để tra được sở thích của cậu tôi đã bỏ ra biết bao công sức, mua chuộc mấy đứa cùng lớp của cậu, làm nô tỳ sai vặt cho con bạn thân để nó đào bới thông tin, nghĩ lại thôi đã thấy ác mộng rồi, cuối cùng thì cái ngày này cũng tới coi như không uổng phí công sức.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN