Nếu Em Không Về - Phần 26: Ngoại truyện 1-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
589


Nếu Em Không Về


Phần 26: Ngoại truyện 1-1


Tôi không biết mình đã chìm trong bóng đêm ấy bao lâu, đã mộng mị những giấc mộng thật dài!

Tôi mơ thấy ngày mẹ tôi mất. Đó là buổi chiều mưa rào tầm tã, mưa như trút nước, mẹ tôi nằm trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo, ga phủ trắng xoá. Tôi và chị ngồi dưới nền đất, vừa khóc vừa gọi tên mẹ. Bàn tay mẹ lạnh lắm, chẳng có chút hơi ấm nào, cánh tay gầy gò đến mức tôi cảm thấy như chỉ còn da bọc xương. Chị ôm tôi vào lòng, nước mắt lã chã rơi trên mái tóc tôi, chầm chậm ướt cả da đầu, còn tôi khóc như có ai xé toạc cả tim gan. Bố tôi gương mặt thất thần, vô hồn, nén nỗi thương đau lo thủ tục cho mẹ. Đến khi mẹ được đưa về nhà, nằm trong cỗ quan tài, hai chị em tôi cũng cạn khô nước mắt. Mẹ ngủ một giấc ngủ thật bình an, chẳng có đớn đau giày vò nhưng với bố con tôi lại thương tâm không sao kể siết. Ngày mẹ được đưa ra đồng, trở về nhà chỉ còn ba bố con với bữa cơm nguội lạnh. Tôi nhỏ nhất, cũng ngây thơ nhất, không biết kìm nén cảm xúc, luôn miệng khóc vì nhớ mẹ, bố và chị lúc ấy chỉ cúi đầu, nước mắt lã chã lăn. Những ngày sau khi mẹ mất, bố luôn tỏ ra mạnh mẽ để lo cho hai chị em tôi, thế nhưng mỗi buổi tối khi chị em tôi ngủ, bố đều đứng trước bàn thờ của mẹ lặng lẽ khóc. Chị tôi thuơng bố, trước kia bố mẹ đi làm chị đã lo toan việc nhà, trông tôi, giờ mẹ mất, chị còn thay mẹ cáng đáng những việc mà trước kia mẹ phải làm vì sợ bố vất vả. Mỗi ngày bố đi làm về, chị đã nấu những mâm cơm thật nóng hổi, tuy đơn sơ nhưng vẫn đầy đủ cơm canh, mỗi buổi sáng, chị lại dậy rất sớm, nhân lúc tôi còn ngủ đã lạch cạch đi chợ. Một đứa bé khi ấy mới chỉ có chín tuổi, nhưng ra chợ đã biết trả giá, biết phải cân đo đong đếm để mua một bữa thức ăn vừa đủ với số tiền mà chị chỉ được phép tiêu. Tất tần tật mọi việc trong nhà, chị đều cố gắng làm, sợ bố đi làm về mệt, tối nào cũng pha cho bố một cốc nước mát. Bố tôi thương chị em tôi, gắng gượng nén nỗi đau, cố gắng cật lực kiếm tiền lo cho hai chị em. Thế nhưng… ông trời vẫn chẳng thương xót ba bố con tôi, bấy nhiêu đau khổ, vất vả, cuối cùng ông lại cướp luôn bố đi.

Ngày bố mất, chỉ cách có vài tháng, cũng vẫn là ngày mưa phùn tầm tã, chị em tôi còn chưa kịp đợi bố về ăn cơm đã nghe tin bố bị tai nạn được đưa vào bệnh viện nhưng bố đã mất trên đường đi. Khi ấy chú đồng nghiệp của bố đã đưa chị em tôi đi gặp bố. Suốt cả đoạn đường vào viện, mặc cho tôi khóc lóc, chị vẫn im lặng không rơi một giọt lệ nào. Đến khi nhìn thấy bố trên người đầy máu, khăn trắng phủ như ngày mẹ mất, tôi càng khóc gào thảm thiết. Nhưng chị vẫn lặng yên như vậy, không ồn ào, không gào khóc cùng chú đồng nghiệp làm thủ tục để đưa bố về nhà. Về đến nhà, chị mở tủ, lấy ít tiền trong tủ, đưa cho người đồng nghiệp của bố nhờ chú dẫn chị đi mua quan tài cho bố. Người đồng nghiệp của bố gia cảnh cũng khốn khó như gia đình tôi, thế nhưng nhìn cảnh chị xoè đôi tay nhỏ bé đưa nắm tiền xin chú dẫn chị đi mua quan tài cho bố chú ấy đã không kìm được nước mắt.

Tang lễ của bố sơ sài, chị vẫn cẩn thận thay cho bố bộ quần áo sạch sẽ nhất, nhưng dù thế nào chị vẫn không hề rơi giọt nước mắt nào. Lúc đưa bố ra đồng, chẳng có ai, chỉ có ba người hàng xóm và chú đồng nghiệp khiêng cỗ quan, mưa trắng xoá cả một khoảng trời, đường trợn ướt như chuột lột, không có bố che mưa, không có mẹ chắn bão giông, chỉ có chị cõng tôi trên lưng bấm ngón chân trên con đường trơn trượt ấy tiễn bố đoạn đường cuối cùng. Tôi nằm trên lưng chị, vẫn gào khóc thảm thiết, chị không khóc, nhưng mưa ướt đẫm mặt, bờ vai chị run rẩy đến tận khi người ta đặt cỗ quan của bố xuống huyệt, vùi lấp lên những lớp đất ướt. Khi ấy, cuối cùng tôi mới nhìn thấy chị mím môi lại run run như đang khóc, đôi mắt đỏ ngầu, không biết là nước mưa hay nước mắt, chỉ thấy chị quỳ xuống, hai tay bấu lên nắm đất, nghẹn ngào, thê lương, không kêu gào mà lặng lẽ nói mấy lời:

– Bố! Bố đi nhé, lên thiên đường bố sẽ được gặp mẹ, sẽ chẳng còn nhớ nhung, đau khổ nữa đâu bố à. Bố đi nhé, con và em tạm biệt bố!

Tất cả mọi người khi nghe chị nói đến đây, ai cũng không kìm được mà rơi nước mắt, còn tôi đã gào khóc thảm thương đến mức không thể khóc được nữa. Cuối cùng, khi nấm nộ được đắp lên, chị cũng cúi xuống, cõng tôi về nhà. Trên đường về, qua mấy lớp mưa bay, bờ vai chị gầy gò như thể gió sẽ đánh bay, chị khẽ nói với tôi:

– Kiều Anh, hôm nay mưa thôi mai sẽ nắng, bố đi gặp mẹ rồi, có chị ở đây với em. Đừng khóc nữa, ngoan, chị thương!
– Chị ơi, chị sẽ không bỏ em đi chứ?
– Kiều Anh ngốc, chị sao mà bỏ em đi được. Cả đời chị sẽ ở bên em, sẽ chăm sóc cho em, sau này về già rồi sẽ cùng nhau đi gặp bố mẹ, Kiều Anh hiểu chưa nào?

Khi mơ đến đây, tôi bỗng cảm thấy má mình ướt đẫm, muốn oà lên khóc nhưng không thể khóc được chỉ thấy nức nở trong lòng, muốn được đưa tay lên chạm vào chị nhưng chỉ thấy cánh tay nặng trĩu.

Trải dài theo suốt cả cơn mộng mị, là quãng thời gian tôi ở cạnh chị tôi, là quãng thời gian chị đã chăm sóc cho tôi… nhưng rồi… lại rất ngắn ngủi. Lúc này đây, chỉ muốn được mở mắt ra, được oà vào lòng chị khóc một lần giống như tuổi thơ tôi đã từng. Tôi và chị đã từng hứa với nhau, sẽ cùng nhau già đi, sẽ cùng nhau lên thiên đàng gặp bố mẹ… nhưng… tôi sợ tôi không làm nổi nữa rồi. Tôi cố mở mắt, biết là vô vọng nhưng đó là tia hi vọng mỏng manh cuối cùng của tôi, chỉ là ngay cả động đậy ngón tay cũng sức cùng lực kiệt không giơ lên nổi. Tôi không đợi được chị nữa phải không?

Đầu óc tôi bỗng càng lúc càng hỗn loạn. Tiếng mưa rơi, tiếng lá cây xào xạc, có cả những tiếng gió vi vu. Những cơn mộng mị chẳng dứt, nghe thấy cả tiếng Sam, So nói cười, nghe thấy cả tiếng Việt và tiếng chị Hoa. Bỗng dưng tôi mơ thấy cả Dương nữa! Tôi mơ thấy anh tìm tôi trên một sườn đồi, mưa như trút xuống, lá cây đổ xào xạc. Tôi muốn mở mắt ra gọi tên anh nhưng không sao nhúc nhích người, muốn nói với anh tôi đang nằm ở đây nhưng không sao nói nổi. Rồi bỗng nhiên tôi mơ thấy anh và tôi ngồi trong chiếc xe volvo, phía trước mặt một con xe đang lao đến. Trong phút chốc anh buông tôi ra rồi ôm lấy tôi, ngay lập tức rầm một tiếng, cả người anh bất động, máu trên đầu chảy ra. Tôi kinh hoàng há hốc mồm muốn gào lên ôm lấy anh. Thế nhưng dù cố gắng cỡ nào tôi cũng không sao gào lên nổi, không sao nhúc nhích, bất lực vô vọng giơ cánh tay lên cũng nặng nhọc như có tảng đá đè vào, không có cách gì để ôm anh, chỉ có thể oà khóc trong tiềm thức, chỉ có trái tim vẫn rỉ máu như ai cào xé, hoảng loạn. Cả người tôi cũng lạnh buốt như hoá đá, run rẩy, tuyệt vọng. Thế nhưng dù tôi đã cố gắng hết mình nhưng vẫn không thể chạm được được anh dù chỉ một giây một phút, số phận thật cay đắng, chỉ một giây cũng không cho tôi. Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, cố dùng chút sức lực cuối cùng, thốt lên thứ âm thanh xé lòng: “ Dương, mở mắt ra, mở mắt ra nhìn em. Dương, mở mắt ra, em cầu xin anh mở mắt ra”. Lúc này, bỗng dưng tôi mới cảm nhận được tôi yêu anh nhiều đến thế nào, yêu đến tâm liệt can phế, yêu đến đớn đau, dằn vặt, dù là bốn tháng, bốn năm, bốn mươi năm hay cả bốn trăm năm vẫn yêu không thể dứt. Thực ra tôi còn rất nhiều điều chưa nói với anh. Thực ra tôi cũng rất nhớ anh, thực ra tôi cũng rất yêu anh… nhưng tôi phải làm sao đây? Khi đang gào khóc trong câm lặng và tuyệt vọng, giữa hơi lạnh buốt và sự thê lương tôi bất chợt cảm thấy một giọt nước ấm nóng chảy xuống má. Cơn lạnh buốt như bỗng biến mất, cả người bỗng ấm nóng, hơi ấm lan toả xuống cả trái tim rồi lan ra từng mạch máu. Từ sâu thẳm trong trái tim, tôi nghe được tiếng gọi thân thương, nhưng nghẹn ngào đứt quãng:

– Trân! Mở mắt ra đi.

Là tiếng của Dương, dù cho có cách xa cả muôn vạn núi, ngàn vạn sông tôi vẫn có thể nhận ra. Tiếng nói của anh rất gần, rất thật, đến mức tôi tưởng như anh đang ở cạnh tôi. Thế nhưng trước mặt tôi vẫn chỉ là màn đêm đen, không thể là anh được đâu đúng không? Thế nhưng vừa nghĩ đến đây, tôi lại thấy tiếng anh cất lên, lần này còn chân thật hơn cả trước kia:

– Trân! Tỉnh lại đi!

Lúc này tôi bỗng thấy mình như đang chơi vơi giữa dòng nước, ngoảnh mặt là sông, đứng bên kia sông lại là Dương. Trong khoảnh khắc sinh tử này, giữa sống và chết tôi cũng mới nhận ra rằng, tất thảy mọi thứ trên đời sao khổ đau bằng cái chết liền cố gắng trèo lên con thuyền trướ mặt, lao về phía trước, chỉ có điều càng chèo thuyền, càng thấy bị đẩy ra xa, tôi hoảng loạn vùng vẫy kêu lên:

– Dương! Dương…

Khi vừa gọi đến đây, tôi bỗng thấy trước mắt là một màu trắng xoá. Trong phút chốc trước mặt là một vầng sáng mờ mờ. Cuối cùng, tôi cũng cảm nhận được tay mình đang run rẩy, phía trước mặt là một bóng hình quen thuộc cũng dần dần rõ nét. Toàn bộ ký ức bỗng như thác lũ ùa về, mở mắt ra, tôi gần như sững sờ lại khi thấy Dương đang ngồi trước mặt mình. Không phải mơ, cũng chẳng phải hoang tưởng, trên người tôi vẫn mặc bộ quần áo của bệnh viện nhân dân Bắc Kinh, trước mặt tôi là Dương. Anh giống hệt như trong giấc mơ tôi từng mơ, gầy đi rất nhiều, hai hốc mắt sâu trũng lại, vành mắt đỏ ngầu. Tôi không thể tin nổi, mà cũng không dám tin, run rẩy quay mặt đi, hoảng loạn nói ra mấy lời:

– Dương… sao… sao anh lại… ở đây?

Anh nghe tôi hỏi, nhưng không hề đáp, đột nhiên tôi thấy anh khóc. Anh ngồi trước mặt tôi, lặng lẽ khóc. Yêu nhau hai năm, chia xa bốn năm, gặp lại gần một năm, tính ra cũng là sáu bảy năm, nhưng chưa bao giờ tôi thấy anh khóc trước mặt. Năm ấy chia tay anh, dù đớn đau, nhưng anh vẫn chỉ liên tục đỏ mắt hỏi tôi tại sao, tại sao lại chia tay với anh, khi gặp lại, lúc tìm tôi ở rừng thông đại ngàn, mang tôi về viện Quảng Tây anh cũng chưa từng khóc vẫn chỉ là vành mắt đỏ lên, lúc So phẫu thuật, chờ đợi con trong khoảnh khắc sinh tử anh lo lắng vạn phần nhưng cũng không khóc. Thế nhưng, giờ đây, anh đang ngồi trước mặt tôi mà khóc như một đứa trẻ. Lồng ngực anh thít lên, tiếng khóc xé nát cả tâm can, giống như đây là nỗi đớn đau sâu sắc và tuyệt vọng nhất của anh. Thấy anh khóc, tôi quên đi cả việc tôi đã rời xa anh, quên cả việc tôi chấp nhận buông tay bởi chị gái tôi rất yêu anh, run lẩy bẩy, hoảng loạn nói:

– Dương, sao… sao anh lại khóc? Sao… sao anh lại ở đây, sao… không phải anh và chị Như…

Nghe tôi nói đến đây, anh đưa cánh tay túm lấy tay tôi, nước mắt vẫn như màn mưa ướt đẫm rồi tức giận nói lớn:

– Sao em lại làm như thế với anh? Sao lại làm như thế hả?

Tôi ngước mắt lên nhìn, bỗng dưng từ khoé mắt cũng rơi ra một giọt nước, dường như anh đang vô cùng giận tôi, thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, anh bỗng dang tay ôm chặt tôi vào lòng, khóc nức nở, tiếng nói khản đặc, đau thương cất lên:

– Anh thương em lắm, anh thương em lắm.

Anh liên tục lặp lại câu nói ấy, không phải yêu, chẳng phải nhớ, mà là một chữ thương đáng giá hơn cả ngàn chữ yêu. Anh vừa ôm tôi, vừa đưa tay lên chạm vào đầu tôi, không còn những sợi tóc để vuốt ve, chỉ là mảng da đầu trắng xoá, vừa chạm lên, anh lại vùi mặt vào vai tôi khóc, vẫn liên tục lặp lại mấy chữ “Anh thương em”! Tôi gần như không kìm nổi, trái tim đau đớn đến mức như muốn nổ tung ra, đau đớn cả gấp trăm ngàn lần lúc chia ly, đau đớn cả gấp trăm ngàn lần những nỗi đau mà tôi đã phải trải qua, run rẩy muốn ôm anh. Không cần phải đoán, tôi biết anh đã nhớ ra tôi rồi, chẳng phải là vĩnh viễn sẽ quên, chẳng phải là đời này kiếp này không thể nhớ. Anh gần như không khống chế nổi cảm xúc, khóc như một đứa trẻ, khóc đến mức chiếc áo bệnh nhân của tôi cũng ướt nhoẹt. Cả đời này, lần đầu tiên thấy người đàn ông cao cao tại thượng khóc đến mức mất cả lý trí, cả sự tự tôn và sĩ diện. Tôi muốn dỗ dành anh, nhưng không biết mở lời, muốn ôm anh, nhưng không thể ôm. Đến khi anh đã dần bình tĩnh lại mới buông tôi ra, chạm lên đôi môi khô nẻ của tôi, yết hầu run thành từng đợt, không khóc nữa nhưng lồng ngực phập phồng như bị ai xé ra làm trăm mảnh. Anh gần như không thở nổi, nhìn lên gương mặt tôi, ánh mắt thương đau không giấu nổi. Lúc này tôi cũng mới nhìn thấy mình qua lớp cửa kính, đã không còn là một cô gái xinh đẹp lay động lòng người, thậm chí so với những lần bị Việt đánh, lúc ấy vẫn xinh đẹp gấp trăm ngàn lần thế này. Môi tôi đã nứt toác ra trắng bợt, làn da rất xanh, nhợt nhạt, tóc rụng, mi rụng có lẽ còn lại duy nhất đôi mắt đen láy để nhận ra tôi lúc này. Nhìn thấy mình như vậy, lý trí cũng bất chợt ùa về, tôi liền hỏi anh:

– Dương… anh và chị Như…

Lần này, anh liền thô lỗ nói:

– Anh với Như làm sao? Anh với Như cưới nhau rồi, còn sắp sinh con với nhau rồi, đã hài lòng em chưa?

Nghe anh nói vậy, tôi cũng không biết tâm trạng mình thế nào, cũng không hiểu nếu như lời anh nói thì sao anh còn có mặt ở đây, đầu óc rối bời, tâm trạng hoang mang, chẳng biết vui hay buồn, rõ ràng tôi cũng từng mong và nghĩ thế, nhưng sao giờ lại thấy chua xót nữa nhưng chưa kịp nói gì anh đã cục súc chửi:

– Đồ điên này! Như biết em là em gái cô ấy rồi. Em mà không phải trị bệnh, chắc anh và cô ấy đánh cho em một trận quá!

Tôi nghe đến đây, cả người bỗng lặng đi, hoang mang hỏi lại:

– Sao… sao chị ấy biết?
– Cô ấy thông minh như vậy sao không biết? Ai cũng ngốc như em chắc? Biết ai truyền máu cho em để em tỉnh lại không? Lúc phẫu thuật em xuất huyết, không cầm máu được, y tá thì làm cẩu thả, nhầm lẫn giữa rh- với rh+, lấy nhầm rh+, trong lúc nguy cấp, em biết ai là người đã truyền máu cho em không?
– Là… ai ạ?
– Thế em nghĩ ai cùng nhóm máu AB rh- với em được?

Lần này, tôi hoàn toàn bất động, không dám tin, cũng không thể tin nổi, run lẩy bẩy, giọng cũng nghẹn đi:

– Chị ấy đâu?
– Cô ấy truyền máu cho em xong còn choáng váng, phải nằm bên phòng bên kia theo dõi chắc sắp sang rồi.
– Cho em đi gặp chị ấy được không?
– Cô ấy sang ngay bây giờ, không cần phải đi gặp.

Tôi thấy Dương nói vậy, thì ngước lên nhìn anh, cũng không biết phải nói thế nào, hoang mang, rối bời, đầu óc vẫn chưa nghĩ ra được phải làm thế nào bên ngoài cũng có tiếng dép loẹt xoẹt, vừa hướng ánh mắt ra, tôi cũng thấy chị Như bước vào. Chị đeo dép bệnh viện, mặc đồ bệnh viện nhưng vẫn không thể che đi khí chất xinh đẹp, chỉ là… đôi mắt chị sưng mọng, như thể chị đã khóc rất nhiều. Nhìn thấy chị ở đây, tôi gần không sao có thở được, không biết phải mở lời ra sao, cũng chẳng biết phải đối diện thế nào. Xa cách bao năm, lưu lạc bao năm, gặp lại lại bao tổn thương chồng chất, khi tôi đã nhất quyết rời đi bởi tôi và chị cùng yêu Dương, tôi nhất quyết rời đi để chữa bệnh thì chị lại xuất hiện ở đây, truyền máu cho tôi như thể bao năm qua chẳng có khoảng cách nào, chẳng có con sông thời gian ở giữa, chẳng có gì và có gì…

Chị nhìn tôi, nhìn lên mái tóc đã rụng hết vì những đợt hoá xạ trị, nhìn lên gương mặt nhợt nhạt trắng bệch, nhìn lên cả kim truyền và đủ loại máy móc trên người của tôi. Tôi còn đang nghĩ xem phải nói lời gì đầu tiên bỗng dưng chị đã đi về phía tôi, lao đến rồi ôm chặt lấy tôi. Không kìm nén, chị oà khóc như mưa, tiếng khóc đứt quãng, khóc rất lớn, bờ vai chị run lên bần bật, giống như ngày mưa năm nào khi bố mất, chị cõng tôi tiễn bố ra đồng vai cũng run lên như vậy, nhưng lúc ấy chị không khóc, còn giờ chị đã khóc như thể tất cả nước mắt suốt bao năm qua cũng trào dâng trong khoảnh khắc này. Từ lúc gặp lại chị sau hơn hai mươi năm xa cách đến giờ, cũng là lần đầu tiên tôi thấy chị khóc. Chẳng những là khóc còn khóc đến thương tâm. Tôi nghe tiếng tim chị đau đớn và xót thương, chị đưa tay lần mò lên cơ thể gầy gò của tôi, mỗi lần chạm lại là một lần khóc tức tưởi. Trong giây phút này, tôi bỗng cảm thấy tất cả những khổ đau giày vò, những ấm ức tủi nhục của cuộc đời này cũng như tan biến hết. Chị giống như cô bé chín tuổi năm nào ngày đêm chăm sóc cho tôi, băng qua những cách trở về thời gian và không gian mà ôm tôi khóc một lần nữa, như thể mọi chuyện trước đây đã quay trở lại, như thể chưa từng có cuộc chia ly, như thể một nửa linh hồn mất đi nay mới tìm lại được, như thể chẳng có những tổn thương chồng chất gây ra cho nhau, như thể tôi và chị chưa từng lưu lạc, chia xa suốt hơn hai mươi năm.

Chị khóc đến nỗi không ngẩng đầu lên được, ôm lấy tôi không buông, như đang dỗ dành đứa em gái nhỏ thơ dại, nhưng lại không biết phải ôm thế nào cho đúng. Chỉ biết lần mò lên cơ thể tôi mà khóc nức nở. Bao năm qua, tôi đã phải chịu đựng bao ấm ức, nếm trải bao khó khăn, tuy mọi việc đều có thể xảy ra, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại chị ở đây, trong hoàn cảnh thế này. Tôi cũng không còn kìm nén được, mọi cảm xúc cũng vỡ oà ra trong khoảnh khắc này đưa đôi tay gầy gò lên ôm lấy chị, nước mắt như màn sương. Bao nỗi nhớ nhung, dằn vặt, một cái ôm siết chặt sao lại khiến trái tim nghẹn ngào, nhớ thương. Chị của tôi, chị gái của tôi, cớ sao có ngàn vàn lần xa cách vẫn thấy thân thương và gần gũi đến thế, giống như năm nào tôi luôn lẽo đẽo đi theo chị, giống như năm nào chị ôm tôi vào lòng, giống như năm nào chị thay cha mẹ chở che cho tôi những giông bão cuộc đời, tôi không kìm được nữa mà nấc lên gọi hai chữ:

– Chị ơi!

Ngay khi vừa gọi ra hai chữ ấy, tôi cũng thấy chị vùi mặt vào áo tôi, tiếng khóc như xé cả phổi, xé nát cả tim gan, vừa khóc chị vừa nói, tiếng khóc đục ngầu trong màn mưa nước mắt:

– Đồ ngốc này, sao lại không nói với chị, sao lại chịu đựng tất cả một mình?

Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết nức nở ôm lấy chị không buông, sợ bỏ ra rồi lại như ở bến xe năm ấy, tôi và chị lại lạc nhau mãi mãi. Sau cùng, có lẽ bởi đã khóc quá nhiều chị cũng buông tôi ra, mấy ngón tay chị chạm lên má tôi, lặng lẽ nhìn những vết tích của xạ trị, của căn bệnh ung thư quái ác đang hành hạ tôi. Khi nhìn lên đầu tôi, nhìn mái tóc đã rụng gần hết, chị đưa tay lên xoa nhẹ rồi bỗng dưng đưa tay lên ôm mặt rồi lại khóc nức nở. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống tay chị rồi trượt dài xuống đất. Tiếng khóc của chị chất đầy đau thương tột cùng. Lồng ngực chị run bần bật, tôi cảm tưởng như chị đau như xé nát tâm can. Trước mặt Dương, trước mặt cả tôi, nhưng chị không hề che giấu nổi nỗi đau đớn trong ánh mắt, chẳng kìm nén nỗi xót xa cứ mặc cho vậy mà khóc. Tôi thấy chị khóc nhiều quá, vươn tay ra ôm lấy chị, nhưng chẳng biết phải an ủi thế nào chỉ biết nói:

– Chị ơi, đừng khóc nữa…

Lúc này, chị mới buông tay ra, cả mặt ướt đẫm nước, chị đưa ngón tay chạm vào khoé mắt tôi, giống hệt cảnh tượng ngày nhỏ, mỗi lần tôi khóc lóc, chị lại lau nước mắt cho tôi rồi khẽ nói:

– Kiều Anh… ngốc… con bé ngốc này…

Nói đến đây, chị cũng nghẹn lại, hai chữ Kiều Anh chị run rẩy mãi mới gọi được ra, tôi cũng thấy đau lòng vô cùng. Số mệnh thật đắng cay, tôi thương chị và chính cả bản thân tôi, thương cho chị em tôi đã phải chia xa lâu như vậy. Sau cùng, có lẽ khi đã bình tĩnh lại chị cũng mới bảo tôi:

– Cả đời này của chị, ám ảnh nhất là lúc để lạc mất em. Bao năm xa cách là bấy nhiêu năm chị sống trong sự dằn vặt, khổ sở. Sau này nhận Liên Anh, vì nghĩ nó là em gái nên dốc lòng yêu thương nó, không ngờ rằng người đứng trước mặt mình, giằng co bởi một người đàn ông ở giữa mới chính là em gái ruột. Biết em là em gái ruột chị đã đau đớn, tuyệt vọng, biết em là em gái chị, chị đã thương em, đã thấy mình có lỗi lắm rồi, biết em là em gái ruột, chị đã thấy mình đáng chết lắm rồi, em còn giấu mọi người sang đây, nếu như… nếu như có gì xảy ra… đời này… chị phải sống thế nào? Phải tiếp tục sống thế nào cơ chứ?

Tôi thấy chị nói vậy, một giọt nước cũng lẳng lặng rơi xuống, vẫn chưa thể nào tin được, cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo chỉ khẽ nói:

– Chị… nhưng chị và anh Dương…

Thế nhưng chưa kịp nói chị đã lại oà lên khóc, khóc không thở nổi rồi siết tôi chặt lại đáp:

– Chị biết em định nói gì, nhưng đừng nói nữa, chị không cần gì cả, chị chỉ cần em thôi! Tất cả mọi thứ trên đời này, tất cả mọi người trên đời, không ai quan trọng bằng em! Bố mẹ đã rời bỏ hai chị em mình đi rồi, nếu em cũng thế, chị sẽ không sống tiếp nổi nữa đâu. Thế nên em phải sống khoẻ mạnh, phải hạnh phúc. Đồ ngốc, hiểu chưa hả?

Tự dưng chỉ là những câu nói vậy thôi, nước mắt tôi lại lã chã rơi nghẹn ngào nói:

– Chị… em xin lỗi chị…
– Xin lỗi gì chứ? Sao em ngốc như vậy hả? Em rời đi như vậy mới khiến chị và anh Dương đau đớn, giày vò đấy có hiểu không? Em nghĩ chị sẽ vui vẻ hay hạnh phúc khi em làm thế chắc?
– Em…
– Đừng có nghĩ lung tung nữa, đừng gánh chịu một mình mọi thứ, nếu thật sự thương chị, em đừng tự mình quyết định mọi chuyện như vậy nữa. Để chị chăm sóc em như khi em còn nhỏ, để chị ở đây cạnh em, cùng em chiến đấu với bệnh tật. Để em lưu lạc bao năm, rời xa chị bao năm, còn nhận lầm người, còn ác cảm với em là lỗi của chị. Để chị ở cạnh em, bù đắp cho em.
– Chị ơi!
– Được rồi, được rồi, không khóc nữa, ngoan, không khóc nữa, chị ở đây rồi, đừng khóc nữa.

Nói đến đâu, chị lại đưa tay lau nước mắt cho tôi đến đó, rồi bảo:

– Bác sĩ nói rồi, chỉ cần em kiên cường, lạc quan, rồi sẽ ổn cả thôi. Không sao đâu, đừng khóc nữa nhé, khóc thế là đủ rồi, hiểu chưa?
– Vâng.
– Nằm xuống nghỉ đi, nghe lời chị, không nghĩ ngợi lung tung, không nghĩ ngợi tiêu cực nữa. Có chị và anh Dương ở đây, không phải lo gì nữa, biết chưa? Phải khoẻ mạnh trở về với Sam, So nữa.

Tôi khẽ gật đầu, lúc này cũng đã thấm thía một điều rằng, những điều tôi làm tôi nghĩ là vì chị, nhưng lại không biết rằng, đối với chị, tôi mới là quan trọng nhất, tất thảy mọi thứ trên đời này, đều không quan trọng bằng tình thân ruột thịt. Khi nghĩ đến đây, bên ngoài giáo sư và Vỹ Đình cũng vào. Vỹ Đình nói với tôi, y tá hôm nay trong phòng phẫu thuật là y tá mới, lúc tôi phẫu thuật bên khoa sản cũng có một sản phụ sinh con bị băng huyết cũng cần gấp nhóm máu AB rh-, bác sĩ cũng không ngờ sản phụ ấy mất nhiều máu như vậy nên đã lấy hai túi máu AB rh- duy nhất trong kho máu để cấp cứu cho cô nên trong kho đã hết sạch AB rh-. Đợt này bệnh viện lại rất đông bệnh nhân, lúc nào cũng trong tình trạng quá tải, lượng máu cũng khan hiếm không đủ. Cô y tá trong phòng phẫu thuật nhầm lẫn rằng tôi cần AB rh+ nên vẫn rất ung dung, đến lúc tôi bị xuất huyết cần truyền máu vội vàng đi lấy AB rh+ về bị giáo sư mắng cho té tát mà liên hệ viện khác thì rất lâu.

Cũng may khi ấy chị tôi đã đến bệnh viện được một lúc rồi, nghe tin tôi phẫu thuật là chị đã vội vã nghĩ đến tình huống mất máu và cũng bởi chị có nhóm máu hiếm AB rh- nên cũng nghĩ rằng rất có khả năng tôi cũng có nhóm máu đó nên đã kịp làm những thủ tục test nhanh, sẵn sàng cho việc truyền máu nếu có vấn đề gì xảy ra! Thực ra hồi nhỏ, tôi và chị chưa đi viện bao giờ nên cả hai chẳng ai biết nhóm máu của mình là gì, không ngờ rằng cả hai chị em tôi lại cùng có nhóm máu giống nhau… và giống cả nhóm máu của con Liên Anh! Và có lẽ bởi vì con Liên Anh cũng có nhóm máu hiếm này, nên năm ấy ông bà tôi cùng chị sau khi xác nhận bản xét nghiệm ADN mới không chút nghi ngờ nào, nhóm máu ấy càng khiến niềm tin của mọi người dành cho nó lớn hơn, để nó lừa dối mọi người suốt bao năm.

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN