Nếu Em Không Về
Phần 31: Ngoại truyện 3-2
Nghĩ đến những nỗi khổ đau, sự vất vả của em tôi gần như không chịu nổi. Kỳ thực tôi không thể tưởng tượng được mấy năm vừa rồi, em làm sao vượt qua nổi. Đến ngay cả người ngoài còn biết những nỗi vất vả của em, vậy mà trong mắt tôi, em lại tồi tệ đến mức đó! Trước sự bức ép của số mệnh, chắc trái tim em đã tan nát từ lâu, đôi mắt em khi ấy đã trống rỗng đến nước mắt cũng không còn nữa. Lúc ấy tôi cũng hiểu vì sao em nhất quyết không ly hôn với Việt! Không phải em nợ anh ta, mà tôi nợ em và nợ anh ta thì đúng hơn.
Và rồi tôi cũng dần lờ mờ nhận ra vì sao năm ấy em lại rời bỏ tôi đi nên đã ngay lập tức muốn tìm em để nói chuyện, nhưng không ngờ em lại bị mất tích ngay ngày hôm đó. Lúc nghe tin em mất tích, tôi đã hoảng loạn và đau đớn vô cùng. Tôi còn chưa kịp nhận con, em đã bị người ta hại. Khi đó tôi chẳng còn nghĩ ngợi được gì chỉ biết gửi con lại rồi đi tìm em.
Tôi không thể biết mình đã lật tung bao con đường, ngóc ngách, đã đi đến những nơi đâu để tìm em. Suốt hơn một tháng trời tôi gần như không ngủ, mặc cho mọi người khuyên can tôi vẫn nhất quyết đi tìm em bằng được. Tôi thấy mình giống như rơi vào cơn ác mộng năm nào, sợ em rời bỏ tôi mãi mãi sẽ không về nữa. Tôi đã vô số lần tưởng tượng ra nếu em có mệnh gì… nếu em có mệnh hệ gì tôi thật sự không biết phải tiếp tục sống thế nào. Vậy nên tôi nhất định phải đi tìm em về bằng được!
Nếu em không về, tôi sẽ đi cùng trời cuối đất tìm em về, nhất định tôi phải tìm bằng được em, dù cho tìm cả một đời đằng đẵng, dù cho kiệt quệ sức lực, dù cho chỉ còn một hơi thở tôi vẫn phải tìm bằng được em. Cũng may sau đó, ông trời thương xót, em cũng trở về với tôi. Ngày thấy em về, tôi đau đớn vô cùng, thương em vô cùng nhưng vẫn phải mạnh mẽ để em còn dựa vào.
Sau những tháng ngày tối tăm ấy, sau bốn năm xa nhau dài dằng dặc, tôi cũng dẹp bỏ tất cả liêm sỉ, tự trọng, dẹp bỏ hết cả những tổn thương sâu sắc từng giày vò, giằng xé con tim để yêu em lại lần nữa. Tôi quyết định huỷ hôn và sống cạnh em. Thực ra, tôi biết mình có lỗi với Như nhiều lắm, nhưng tôi thà phụ bạc Như còn hơn là phụ bạc em bởi tôi yêu em… và hơn thế tôi và em còn có Sam, So là sợi dây ràng buộc. Mặc dù khi ấy, tôi biết em vẫn chưa mở lòng, nhưng tôi không quan tâm, em yêu tôi hay không là việc của em, còn tôi yêu em một đời cũng là việc của tôi! Kể cả em có lợi dụng tôi cũng được, kể cả em có đối xử lạnh nhạt với tôi cũng không sao, chuyện tôi đã quyết chẳng ai ngăn cản được nữa kể cả là mẹ tôi. Bởi bốn năm qua, em đã phải chịu bao cay đắng, khổ sở. Em và con đã phải sống một cuộc sống khó khăn biết nhường nào. Lúc nghe Việt gầm lên chửi tôi trong viện, nghe anh ta kể về nỗi vất vả của, tôi cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, đầu ngón tay lạnh toát. Nghe người khác kể về những nỗi khổ em phải trải qua là điều tôi khó chịu đựng nhất. Tôi không thể tưởng tượng được mấy năm vừa rồi, em làm sao vượt qua nổi, vừa phải chịu đựng sự ghẻ lạnh của bố mẹ, vừa phải sinh con, chăm sóc hai đứa, So lại còn bị bệnh tiêu tốn bao nhiêu tiền. Đến Việt còn biết những nỗi vất vả của em, vậy mà trong mắt em, tôi lại tồi tệ đến mức đó, em thà chịu đựng mọi khổ nạn trên đời cũng không mở miệng nói với tôi!
Trước kia, tôi luôn là đứa con ngoan trong mắt bố mẹ, sau này khi tôi biết năm ấy là mẹ tôi đến tìm em, ngăn cản em yêu tôi vì em từng yêu anh cả tôi tôi đã không còn ngoan ngoãn nữa. Tôi bất chấp cãi lại mẹ để bảo vệ em, mặc kệ mẹ đã vô số lần cho tôi chẳng biết bao nhiêu cái bạt tai. Tất cả mọi chuyện tôi đều có thể nghe mẹ, nhưng riêng chuyện yêu em thì trời đất cũng chẳng cản nổi. Sau cùng, em cũng dần dần mở lòng lại với tôi, sau cùng, tôi và em cũng chính thức quay lại sau hơn bốn năm xa cách.
Cứ ngỡ rằng, chúng tôi có thể cứ thế mà bình yên sống hạnh phúc với nhau không ngờ biến cố lớn lại ập đến khi tôi và em quay lại… Vì điều tra chuyện em bị bán đi tôi và em cũng dần phát hiện ra nhiều bí mật khác về thân thế của em. Khi ấy tôi đã bàng hoàng khi chắc đến 99% em là em gái ruột của Như – người mà tôi đã gần cưới. Nghe tin ấy, tôi đã rất lo lắng vì với tính cách của em tôi sợ em sẽ rời xa tôi nên đang định chuẩn bị tâm lý cho em một chút thì mẹ con Liên Anh đã ra tay trước, thuê người lao xe vào xe của tôi. Tôi còn nhớ ngày hôm ấy khi chiếc xe lao về phía chúng tôi, tôi đã không thể nghĩ được gì khác chỉ nghĩ rằng nếu em có mệnh gì tôi sẽ không thể sống nổi. Vậy nên nếu có thể tôi thà thay em chết đi, tôi đã không cần gì kể cả tính mạng nên ngay lập tức đánh lái rồi đung toàn bộ thân thể của mình che chở cho em. Suốt khoảng thời gian tôi hôn mê vì vụ tai nạn những tưởng tôi đã chẳng còn sống được nhưng không biết bằng cách nào tôi vẫn sống lại được. Chỉ là tôi mất đi một vùng ký ức… mà vùng ký ức có cả em.
Tôi không thể nhớ ra em là ai, khi tỉnh dậy đầu đau như búa bổ chỉ nhớ ra Như còn em lại không hay biết. Khi ấy mẹ tôi nói em là người yêu của anh cả đã mất nên tôi cũng mặc định như thế. Nhưng không hiểu sao, ngày đầu thì tôi không nhớ em nói gì, cũng chẳng ấn tượng gì về em nhưng sau đó mỗi lần gặp em tôi đều thấy quen mắt và lạ lắm. Mỗi lần nhìn thấy em, gọi tên em tôi đều cảm thấy trái tim mình thổn thức, còn có cả nhói đau, mà với Như tôi lại chưa từng có cảm giác ấy. Thời gian ấy, thực ra trong đầu tôi đôi lúc cũng loẹt xoẹt chút ký ức về em nhưng mơ hồ không rõ ràng. Mẹ tôi lại chuẩn bị sẵn hôn sự rồi nên tôi cũng không thể hiểu rốt cuộc là tại sao lại như thế. Nhưng có lẽ bởi Như cũng thấy mối quan hệ của tôi và cô ấy nhạt nhẽo, cả hai phía đều chẳng còn mấy tình cảm cho nhau dù tôi chỉ nhớ ra mình cô ấy cô ấy vẫn quyết định dừng lại, không làm đám cưới với tôi và thậm chí, khi tôi hỏi về Sam, So cô ấy cũng không ngại ngần nói với tôi hai đứa con riêng bấy lâu nay mẹ tôi giấu là con của tôi và em. Quả thực mà nói, lúc ấy tôi cũng chưa nhớ ra tôi yêu em thế nào mà có con, vốn định tìm hiểu thì em đã rời đi. Ngày em rời đi, khi em hôn tôi, nước mắt em chảy xuống má tôi, xuống cơ thể lạnh lẽo của tôi, gương mặt em ướt đẫm nước tôi bỗng thấy giống như ngày em ở mộ anh trai tôi, mưa đã ướt đẫm gương mặt em, cả cơ thể em lạnh lẽo run run. Sau cùng còn nhớ đến ngày em nói chia tay, trong buổi tối mưa rơi tầm tã như ngày hôm nay liền bật mở cửa ra em đã chạy đi mất, cuối cùng ký ức cũng ùa về nhưng em đã đi mất rồi! Em lại rời bỏ tôi thêm lần nữa!
Suốt những tháng ngày em đi, tôi giống như kẻ điên dại sụp đổ hoàn toàn. Biết em bị bệnh tật hành hạ, tôi thấy tâm can đau đớn như bị ai xé toạc cả lồng ngực. Chưa bao giờ tôi thấy đớn đau, dằn vặt như vậy. Tôi còn thấy mình đau đớn tuyệt vọng gấp xả trăm ngàn lần lúc em nói chia tay tôi năm nào. Tôi hận mình sao lại quên em đi như vậy, tôi hận mình để em đớn đau như vậy.. về nhà, thấy Sam, So tôi đã ước mình nên chết đi rồi, sao lại để em rời bỏ tôi đi như vậy. Suốt mấy tháng trời, tôi lần nữa điên dại đi tìm em, lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu em không về một ngày, tôi sẽ tìm em một ngày, nếu cả đời em không về, tôi sẽ dành cả đời để đi tìm em.
Tìm kiếm suốt mấy tháng trời vô vọng, cuối cũng tôi và Như cũng tìm thấy em ở xứ người. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy em từ phòng phẫu thuật ra, tôi đã không kìm được mà khóc bật khóc nức nở. Suốt hơn ba mươi mấy năm trong đời, trừ ngày anh cả mất, đây là lần đầu tôi khóc nhiều đến như vậy. Nhìn người con gái tôi yêu nằm trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo, mái tóc đã rụng sạch chỉ còn lại da đầu trắng trơn, cả cơ thể em gầy gò nổi đầy gân xanh, gương mặt nhợt nhạt, môi trắng bệch tôi phải cố giữ lồng ngực để không nghe được tiếng khóc thương tâm cất lên. Tôi thương em, thương em đến tê dại cả tâm can! Nghĩ đến những tháng ngày, em cô đơn bên xứ người một mình, nghĩ đến những đớn đau em phải chịu sau mỗi đợt xạ trị mà chỉ có mình em tự vượt lên, nghĩ đến việc em cô độc chống chọi với bệnh tật, mỗi ngày chữa bệnh, chẳng có ai bên cạnh với em, không ai chăm sóc, không ai trò chuyện, nỗi đau thể xác và tinh thần giày vò cũng chẳng có ai hay, không ai ký cả giấy phẫu thuật cho em, em đã phải tự mình ký tôi khóc đến mức không thể nào thở nổi. Khi ôm em vào lòng, ôm thân thể gầy gò ấy tôi đã phải cắn thật chặt môi để tiếng khóc không thê lương hơn nữa! Tôi thương em lắm! Thương người con gái tôi yêu chịu bao đớn đau, khổ cực giày vò! Tôi thương em bao đớn đau như vậy, vẫn kiên cường, nghị lực và ý chí. Trước kia nghe Việt kể về những vất vả của em tôi đã dằn vặt không dứt, giờ tôi cảm tưởng không còn điều gì đau đớn hơn được nữa. Giá mà có thể gánh chịu thay em, tôi nguyện dùng cả đời này gồng gánh tất cả những khổ đau mà em chịu! Thương em nhiều vô cùng tận! Lúc ấy đã từng giận em vì năm lần bảy lượt rời bỏ tôi đi như thế, nhưng sau cùng tôi thương em nhiều hơn, thương em hơn tất cả mọi thứ trên đời… thương một đời chẳng hết!
Cũng may rằng, sau cùng em vẫn chấp nhận để tôi và em đồng hành cùng nhau trong cuộc chiến với bệnh tật. Có lẽ bởi tất cả những sự cố gắng, bởi tình yêu, tình thân cuối cùng em cũng chiến thắng được.
Cũng may rằng, giông bão nào cũng đã qua hết rồi, chỉ còn lại tình người trong cuộc đời dài rộng này. Tôi và em cũng đã có cái kết như tôi từng mơ, một đám cưới và hai đứa con xinh. Phương, Tú cũng đã làm đám cưới với sự tham dự của cu Thóc, Như cũng đã có một tình yêu thật đẹp! Tất cả đều đã hạnh phúc cả rồi!
Em biết không? Thật ra em là mối tình đầu, cũng là mối tình duy nhất của tôi. Suốt bao năm nay, tôi chưa từng có quan hệ tình cảm hay xác thịt với bất cứ cô gái khác ngoài em. Tôi biết em cũng vậy, nhưng thật tâm mà nói… kể cả bốn năm qua, dù em có xảy ra chuyện gì với ai, tôi cũng không hề để tâm! Bởi tôi yêu em nhiều hơn những thứ đó! Cuộc đời tôi chỉ yêu một người con gái là em, trước kia cũng thế, sau này cũng vậy!
Xin lỗi em vì tất cả những khổ đau em phải chịu!
Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã cố gắng, đã kiên cường!
Yêu em bằng tất cả những gì tôi có!
Thương em hơn tất cả những thứ trên đời!
Trân! Em biết ý nghĩa công ty TNT là gì không? Là Thương Nhớ Trân! Là đời này, kiếp này mãi yêu em, thương em, nhớ em! Tôi yêu em, một kiếp, một đời!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!