Nếu Em Không Về
Phần 30: Ngoại truyện 3-1
(Nội tâm nhân vật Dương)
Lần đầu tôi, tôi gặp em là một buổi chiều mưa rơi tầm tã, hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của anh cả tôi. Thế nhưng bữa tiệc sinh nhật chẳng phải trong một nhà hàng cao cấp, cũng chẳng phải trong bầu không khí ấm áp của một gia đình trọn vẹn mà là ở… nghĩa trang liệt sĩ.
Anh cả tôi là một cảnh sát phòng cháy chữa cháy. Năm ngoái, trong lúc làm nhiệm vụ, anh cả đã hi sinh. Tôi và anh cả bằng tuổi nhau, thế nhưng chẳng phải là anh em song sinh, anh cả hơn tôi vỏn vẹn gần mười tháng. Tôi có thể coi là sự ra đời không mong muốn, là sự nhỡ nhàng của bố mẹ tôi. Từ nhỏ, tôi cũng ý thức được điều ấy, mặc dù bố mẹ vẫn rất yêu thương tôi nhưng tôi cũng cảm nhận được rằng mọi chuyện, mọi việc bố mẹ vẫn ưu ái và dành sự thiên vị cho anh cả hơn. Thế nhưng anh cả chẳng vì thế mà lên mặt với tôi hay hư hỏng, đổ đốn, ngược lại, anh cả còn rất ngoan ngoãn và thương tôi. Còn nhớ bao nhiêu năm đến ngày sinh nhật anh cả là bấy nhiêu năm anh nhường cho tôi cắt bánh, thổi nến, đến khi sinh nhật tôi anh cũng không hề tranh giành với tôi. Tôi đối với anh cả, vừa là sự yêu thương, vừa là sự ngưỡng mộ, và thi thoảng còn có cả chút ganh tị. Tôi ganh tị bởi anh cả bởi anh cả luôn được sống là chính mình, tuy vẻ ngoài rất ngoan ngoãn, hiền lành nhưng tôi biết từ nhỏ tới lớn anh cả luôn được làm những gì mình thích, mặc sự phản đối, căn ngăn của bố mẹ, anh cả thích điều gì là sẵn sàng làm, thậm chí dù có phải cãi nhau với bố mẹ, anh cả vẫn lựa chọn được sống theo sở thích, ước mơ, hoài bão của mình. Còn tôi thì lại không… Từ nhỏ tới lớn, tôi luôn nghe lời bố mẹ dù bất cứ chuyện gì, cho dù vẻ bề ngoài nổi loạn hơn anh cả nhưng tôi lại là đứa con nghe lời bố mẹ hơn cả. Bởi vì từ nhỏ, mỗi lần tôi muốn chống đối, kháng cự, bố mẹ lại nói với tôi rằng nhà chỉ có hai đứa con, anh cả đã không nghe lời bố mẹ chọn lựa những thứ bố mẹ không muốn mà tôi cũng như vậy thì bố mẹ sẽ rất phiền lòng. Vả lại từ nhỏ tôi cũng ý thức được sự thiệt thòi của anh cả nên tôi luôn tâm niệm rằng anh cả nên được sống với lựa chọn, sở thích của mình, còn tôi nên làm một đứa con ngoan! Vả lại sự sắp đặt của bố mẹ cũng không có gì là không tốt, tôi vẫn chấp nhận được.
Tôi và anh cả cứ thế lớn lên cạnh nhau, trong một gia đình đầy đủ và ấm áp cho đến khi thi đại học. Anh cả bất chấp mọi sự khuyên bảo, lời nói của bố mẹ, nhất quyết thi vào trường đại học Phòng cháy chữa cháy. Đó là lần cãi nhau to nhất trong gia đình tôi, trước kia chuyện gì bố mẹ tôi cũng có thể nhượng bộ, nhưng đây là lần đầu tiên bố mẹ tôi kiên quyết phản đối đến cùng bởi bố mẹ tôi biết làm lính cứu hoả là một nghề vô cùng nguy hiểm. Thế nhưng anh cả không để tâm, đó là ước mơ của anh, ước mơ được cứu người, giúp người, ước mơ cao cả và đẹp đẽ. Ngày có giấy báo đỗ, anh cả đã viết thư cho bố mẹ rồi xách hành lý vào trường để học. Còn tôi, dù muốn làm luật sư, nhưng vì mong muốn của bố mẹ, vì anh cả đã cãi lời bố mẹ để đi theo con đường của anh, vì không muốn bố mẹ phiền lòng thêm nữa nên vẫn học ngoại thương để về tiếp quản Hoàng Dương.
Thế rồi, khi năm tháng trôi đi, anh cả ra trường đi làm, tôi cũng về Hoàng Dương làm việc. Đối với việc của anh cả, bố mẹ tôi vẫn không ngày nào ngừng việc bắt anh phải bỏ nghề, rời xa công việc nguy hiểm ấy về Hoàng Dương làm việc. Thế nhưng bố mẹ lại không hiểu tính cách của anh cả, với việc anh đã chọn thì dù trời có sập cũng không thể nào từ bỏ. Mấy người chia hai phe cứ thế cãi cọ nhau, anh cả mỗi lần về nghe bố mẹ chửi mắng, sau cùng anh rất ít về nhà. Bố mẹ cũng giận anh nên làm căng với hi vọng anh sẽ suy nghĩ lại. Suốt thời gian ấy, nhà tôi giống như chiến tranh lạnh, tôi đứng giữa cũng đau đầu vô cùng. Anh cả không về nhà, nhưng thi thoảng vẫn nhắn tin gọi điện cho tôi, có lần anh còn kể với tôi anh đang yêu một người. Có điều, gia đình tôi xưa nay vốn dĩ kín tiếng, chuyện yêu đương trong nhà, trong họ hàng từ trước đến nay thường là kiểu hôn nhân thương mại, hoặc là ít cũng phải là môn đăng hộ đối. Anh cả tôi sợ người yêu biết gia đình mình là dạng trâm anh thế phiệt sẽ có những suy nghĩ lệch lạc, phần vì anh cả vẫn đang trong thời gian chiến tranh lạnh với bố mẹ nên chưa tiết lộ về gia đình với cô gái ấy, định một thời gian khi đã chín muồi sẽ dẫn người anh yêu về ra mắt, cũng tính vài năm khi cô gái ấy ra trường thì kết hôn.
Thế nhưng… còn chưa có thiệp hồng trao tay, còn chẳng có đám cưới nào, còn dang dở một tình yêu đẹp đẽ của tuổi thanh xuân rực rỡ anh cả tôi đã không còn! Ngày anh cả hi sinh, tôi vẫn đang ở Canada công tác, khi anh cả tôi được đưa về nhà tang lễ tôi mới nhận được tin dữ ấy. Dù đã đặt chuyến bay gần nhất, gấp nhất nhưng khi trở về cũng là một ngày một đêm trôi qua, anh cả tôi đã cùng người đồng đội được đưa xuống huyệt sâu trong nghĩa trang liệt sĩ. Không ai biết được rằng, ngày hôm đó tôi đã đau đớn, tuyệt vọng thế nào, không ai biết được rằng suốt thời gian trên chuyến bay về Việt Nam tôi gần như không thở nổi. Anh cả của tôi, người mà tôi thương yêu nhất trên đời, rời bỏ tôi, rời bỏ gia đình một cách đau đớn như vậy, khi tuổi đời mới chỉ có hai mươi lăm!
Đó là người anh cũng là người bạn thân thiết nhất của tôi. Quãng đường về nhà sao xa đến vậy, quãng đường gặp anh, sao dài hun hút. Cách ngàn dặm xa xôi, tôi thậm chí còn không kịp tiễn biệt anh ngay cả đoạn đường cuối cùng. Tôi từng cho rằng tôi và anh sẽ sống thật lâu bên nhau, sống đến khi tóc bạc, răng rụng vẫn còn ngồi dưới ánh hoàng hôn bên hồ, vừa câu cá vừa cằn nhằn mấy đứa cháu không nghe lời. Vậy mà cuối cùng, chỉ còn lại tôi và bố mẹ trên cõi đời này!
Suốt thời gian anh cả mất, mẹ tôi gần như suy sụp hoàn toàn. Mẹ nằm liệt giường suốt cả mấy tháng trời, không thể gắng gượng nổi, bố tôi tuy có mạnh mẽ hơn nhưng cũng không thể nào kiên cường nổi. Ngày nào mẹ cũng ở trên phòng thờ của anh cả, lặng lẽ nhìn di ảnh của anh. Ngày nào mẹ cũng khóc đến khi thiếp đi. Mẹ gần như không thoát ra nổi cái chết ấy của anh cả, dù cho đồng đội, bạn bè, người thân hàng xóm đều nói với mẹ anh cả hi sinh cao đẹp, anh cả vì cứu người mà hi sinh, cái chết của anh là cái chết bất tử nhưng mẹ vẫn không thể chấp nhận được, giống như đất trời sụp đổ.
Vì bố mẹ tôi như vậy, nên dù tôi rất đau lòng, rất tuyệt vọng, rất thương anh cả nhưng tôi cũng phải cố gắng mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho bố mẹ lúc này, có khóc thương anh chỉ dám âm thầm lén lau nước mắt. Họ hàng, hàng xóm nhà tôi cũng thường xuyên qua chơi mong cho bố mẹ tôi khuây khoả, thế nhưng mẹ tôi vẫn thế, ngày đêm thẫn thờ ôm ảnh của anh cả mà khóc. Trong vài lần những người họ hàng đến, tôi lại được nghe họ nhắc về người yêu của anh cả. Họ nói rằng, đó là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng số phận trớ trêu. Anh cả bỏ bố mẹ tôi đi, bỏ cả người anh yêu nhất đời. Trong nhà tang lễ, ngày anh cả hi sinh cô gái ấy đã khóc rất thương tâm, đã ôm lấy thi thể anh khóc cạn nước mắt, đã tuyệt vọng và đau thương đến thế nào. Cô gái ấy thật sự rất đáng thương, cô gái ấy mới chỉ gần hai mươi tuổi đời, đã mất đi người mà cô yêu. Tôi không biết cô gái ấy là ai, thế nhưng bởi cùng chung một nỗi đau, nên tôi cũng phần nào cảm nhận được sự đồng cảm dành cho cô gái ấy qua những lời kể cho đến khi tôi gặp em vào ngày sinh nhật anh cả…
Sinh nhật anh cả, là đã hơn một năm kể từ ngày anh hi sinh. Thế nhưng mẹ tôi vẫn chưa thoát ra được nỗi đau ấy, thậm chí mẹ còn phải gặp bác sĩ để trị liệu tâm lý. Hôm ấy, mưa tầm tã, bố mẹ tôi ở nhà, chỉ có mình tôi ra nghĩa trang thăm anh. Khi đến nghĩa trang, cơn mưa cũng dần ngớt, những giọt nước mưa lặng lẽ rơi xuống, cũng giống mưa xuân nhưng không có cảm giác lạnh. Ra đến mộ anh cả, tôi bất giác sững lại khi thấy một cô gái nằm gục trên mộ. Mưa rơi ướt đẫm cả tóc, ướt đẫm cả gương mặt em, đôi mắt em nhắm nghiền, bên cạnh là bó hoa hồng trắng và một chiếc bánh kem sinh nhật có ghi mấy chữ “Chúc mừng sinh nhật anh” nhưng đã bị nước mưa làm cho nhoè cả đi. Cả người em không cử động, giống như không còn chút sinh khí nào nữa. Nhìn thấy em như vậy tôi bỗng hoảng hốt thầm nghĩ rằng em có sao không liền lay lay người em, mà em hoàn toàn bất động. Thế nhưng tôi vẫn nhận thấy em đang thở, hơi thở yếu ớt, dáng vẻ thê thảm, ủ rũ vô cùng. Tôi không biết em là ai, nhưng nằm ở mộ anh cả, còn biết cả ngày sinh nhật anh tôi tôi cũng lờ mờ suy đoán được một phần. Lúc này, tôi cố gọi em thêm mấy lần em vẫn không hề nhúc nhích, cuối cùng chỉ đành thắp cho anh cả nén hương, nâng đoá hoa hồng trắng đã bị dập nát bởi mưa gió đặt ngay ngắn lại rồi cúi xuống bế thốc em ra khỏi nghĩa trang. Em giống như chú cún nhỏ nằm cuộn mình trong vòng tay tôi, ngón tay gầy nhỏ nhắn có thể nhìn thấy cả những đường gân xanh bên dưới, gương mặt tuy bị nước mưa làm cho ướt đẫm nhưng vẫn nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp lay động lòng người, chỉ là rất xanh xao khiến người ta phải cảm thương.
Đưa em ra xe, tôi khẽ đặt em nằm xuống ghế sau. Cơ thể em run rẩy, mấy ngón tay níu chặt lấy áo tôi nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, khoé môi mấp máy gì đó nhưng tôi không nghe rõ, chỉ cảm thấy lòng bỗng trào dâng lên một cảm giác xót xa vô hạn. Lên xe rồi, đi một vòng, tôi mới chợt nhớ ra, tôi không biết em là ai, ở đâu, thậm chí cái tên của em cũng không biết. Cuối cùng tôi đành đưa em đến bệnh viện. Cũng may em không sao cả, chỉ là kiệt sức thôi. Sau khi đóng tiền viện phí cho em, tôi cũng lặng lẽ rời đi, ra mộ của anh cả, nhặt chiếc bánh lên, chờ hương tàn mới quay về nhà. Thế nhưng không hiểu sao, lòng tôi lại nặng trĩu, suốt thời gian sau đó trong đầu lúc nào cũng nhớ đến hình ảnh em nằm trên mộ của anh cả, gương mặt xinh đẹp đến mức nhìn một lần đã cảm thấy không thể quên nhưng trông lại đau thương và thê thảm vô cùng. Dù đã cố gắng gạt đi hình ảnh ấy, trong lòng rốt cuộc vẫn không thể nào phai nhoà.
Lần thứ hai tôi gặp em trong một quán bar, cách lần thứ nhất gần cả một năm, tức sau hơn hai năm ngày anh cả mất. Lần này, tuy dáng vẻ em không còn thê thảm như lần đầu gặp nhưng trông em vẫn rất gầy. Em ngồi trong một góc bàn, mặc kệ cho bạn bè em đang chúc tụng sinh nhật vui vẻ, chỉ mình em ngồi lặng lẽ ở đó mà uống rượu. Có lẽ đây là lần đầu tiên em uống nhiều rượu đến vậy, ánh mắt vẫn mang một nét đớn đau khôn nguôi. Một cô gái có lẽ mới chỉ hơn hai mươi tuổi, thế nhưng lần nào gặp cũng mang một nỗi cô đơn, một nỗi buồn khiến người ta xót thương. Nhìn em ngồi ở đó, lòng tôi cũng trào dâng một cảm giác muốn chở che… Em giống như đoá hoa hồng trắng bị dập nát dưới mưa, cô đơn, yếu đuối đến mức chẳng còn chỗ dựa nào. Dù cho tôi cũng đoán được em với anh cả là thế nào, nhưng khi ấy, quả thực tôi không muốn quan tâm quá nhiều đến những điều ấy bởi tôi luôn tin rằng, anh cả cũng không muốn nhìn thấy em khổ sở như vậy. Vả lại dù sao cũng đã mấy năm trôi qua, dù sao khi yêu anh cả em vẫn chỉ là cô gái ngây thơ, non dại, tôi đã nghĩ rằng mối tình ấy có lẽ chẳng thể nào là mối tình khắc cốt ghi tâm được đâu. Thế nhưng tôi lại cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, phải nói với em điều gì. Khi còn chưa biết phải làm sao, đột nhiên em đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đến khi ra, qua bàn rượu của tôi em bỗng dưng khựng lại nhìn tôi. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, sao em lại nhìn mình như thế đột nhiên em bỗng lao vào lòng tôi, sau đó cả người bắt đầu run rẩy. Tôi chưa từng thấy có người nào như thế này, chưa từng gặp trường hợp nào thế này nên không biết phản ứng ra sao. Em nắm chặt lấy tay tôi, run lẩy bẩy trong im lặng, không thốt lên bất cứ âm thanh nào. Tôi cố sức gỡ tay em ra, nhưng em thà chết không buông. Em giống như kẻ chết đuối vớ được cọc gỗ, nhất quyết không thả tay ra. Cơ thể em rất thơm, khi sát lại gần cũng nhận thấy hàng mi cong vút, quả thực là xinh đẹp đến động lòng người. Cuối cùng sau một hồi run lẩy bẩy, em cũng ngước lên nhìn tôi, gương mặt dưới ánh đèn gần đến mức tôi cũng thấy tim mình xao xuyến và thổn thức. Và rồi, bỗng nhiên em nhướn người lên hôn tôi. Một nụ hôn như bùng cháy toàn bộ cảm xúc trong tôi, trong phút chốc tôi không kìm chế được, sợ rằng mình sẽ làm loạn nên đẩy em ra. Thế nhưng càng đẩy, em càng siết chặt lấy tôi mà hôn, hôn đến mức tôi cũng bị cuốn theo nụ hôn ấy, đến mức tôi đã không thể nào khống chế nổi cảm xúc của mình. Men rượu, sự khát khao cháy bỏng của một người chưa biết đến tình dục là gì, và cả một thứ tình cảm không rõ nhen nhóm trong tôi, cuối cùng… tôi và em cũng đưa nhau đến khách sạn.
Khoảnh khắc cùng em trong một căn phòng lờ mờ ánh đèn vàng hiu hắt, lần đầu tiên tôi đã vượt qua cả mọi giới hạn của bản thân, vứt bỏ lương tâm, lao vào em. Suốt hai mươi bảy năm trên đời tôi chưa từng trải qua cảm giác này, suốt hai mươi bảy năm trên đời chưa hề yêu ai vậy mà lúc này đây, ngoài dục vọng tôi còn cảm thấy trái tim thổn thức. Thấy em ở đây tôi thấy mình thật sự muốn có em, muốn chiếm hữu em, muốn được cùng em hoà làm một mặc kệ tất cả liêm sỉ, mặc kệ tất cả những suy đoán lờ mờ của tôi về mối quan hệ của em và anh trai tôi. Mùi cơ thể em rất thơm, dù tôi đã say, dù tôi đã chẳng còn tỉnh táo nhưng vẫn thấy sự thơm tho trên cơ thể ngọt ngào. Khi tôi và em hoà làm một, ngay giây phút ấy tôi đã hoàn toàn sững sờ, không thể ngờ rằng em lại vẫn còn trinh nguyên. Tôi không thể nhớ cảm xúc của mình thế nào, không biết rốt cuộc em và anh cả tôi thế nào, cớ sao em vẫn còn trong trắng, là bởi thực sự đó chỉ là mối tình hời hợt thoáng qua, hay em và anh cả mới chỉ chớm yêu nhau? Một cảm giác tội lỗi, day dứt dấy lên, nhưng trong đó còn có cả sự thích thú và một cảm xúc thiêng liêng. Bởi lần đầu của tôi cũng chính là lần đầu của em, bởi tôi và em đã trao cho nhau sự nguyên vẹn, bởi những lờ mờ suy đoán của tôi về mối quan hệ của em với anh cả cũng không còn quan trọng nữa. Tôi không biết vì sao em lại hôn tôi, vì sao em lại cùng tôi vào đây cùng tôi, không trả lời được, chỉ biết giây phút lấy đi sự trong trắng của em tôi đã tự hứa với lòng mình sau đêm nay tôi sẽ theo đuổi em, sẽ dùng tất cả những gì mình có để yêu em.
Sáng hôm sau, khi em tỉnh dậy, nhìn thấy tôi em có chút ngơ ngác nhưng lại không quá đỗi kinh ngạc. Tôi thấy vậy liền đề nghị em ở cạnh tôi, cho tôi một cơ hội yêu em, cho tôi có trách nhiệm với em vì chuyện đêm qua. Ban đầu tôi nghĩ em sẽ không đồng ý luôn, có lẽ em cần thời gian suy nghĩ không ngờ rằng em nhìn tôi một lúc liền gật đầu đồng ý, tôi và em chính thức ở cạnh nhau với tư cách là những người yêu nhau.
Suốt khoảng thời gian yêu nhau, tôi và em rất ít khi cãi vã, tôi luôn cố gắng chiều chuộng em trong tất cả mọi giới hạn của bản thân. Lần đầu được yêu, chỉ cần là em thích, tôi sẵn sàng đáp ứng cho em, chỉ cần em không thích, tôi sẵn sàng từ bỏ. Em giống như công chúa trong lâu đài mà tôi tự xây nên, yêu thương và thật sự muốn tiến xa hơn với em. Tôi không nhắc gì nhiều đến gia đình tôi, không nhắc đến anh cả mà muốn đợi thời cơ chín muồi, khi em ra trường, khi em đi làm mới mang em về giới thiệu với gia đình. Lúc ấy, tôi cũng vẫn ngây ngô cho rằng sẽ chẳng sao đây, dù trước kia em với anh cả có từng yêu nhau một thời gian đi chăng nữa thì cũng chẳng sao cả, đã bao năm trôi qua như vậy, gia đình tôi, họ hàng nhà tôi đã sớm quên mặt em rồi. Dù cho mẹ tôi khi ấy vẫn đang trị liệu tâm lý, vẫn không thể thoát ra khỏi cái chết của anh cả nhưng tôi vẫn cho rằng em và anh cả chưa có gì với nhau, có hơn tình bạn chút thôi chứ đâu đến cảnh giới là tình yêu, mà yêu thì cũng chẳng sao cả. Anh cả mất rồi, mất bao năm rồi em mới yêu tôi nên đâu ai có tội gì?
Yêu nhau được một năm rưỡi, khi ấy còn bảy tám tháng nữa là em ra trường em cũng dọn về sống chung với tôi. Từ lúc em về sống chung, mọi thứ trong nhà luôn thơm tho, sạch sẽ. Mỗi tối đi làm về đều thấy cơm canh em đã nấu, còn mặc chiếc tạp dề giống một người vợ đảm. Lúc ấy, tôi đã cười chẳng ngậm được miệng, luôn nghĩ rằng em là gia đình nhỏ của tôi, sau này sẽ có thêm những đứa trẻ chạy ra đón bố, hạnh phúc ấy sẽ trọn vẹn làm sao? Thế nhưng tôi lại chẳng ngờ rằng, cuộc đời này lại giống như bản thân từng tưởng tượng. Suốt thời gian yêu nhau, em cũng chưa từng nhắc gì đến anh cả tôi, chưa từng kể với tôi ngoài yêu tôi, em từng yêu ai. Tôi vẫn đinh ninh hơn một năm rưỡi yêu nhau này, em thực sự yêu tôi. Dù ban đầu em có đến với tôi bởi lý do gì đi chăng nữa giờ phút này em vẫn yêu tôi thật lòng. Nhưng bỗng dưng một ngày, sau một ngày miệt mài từ tập đoàn trở về, về đến nhà tôi không thấy em đâu, vào phòng thấy tủ cũng đang mở, trong ngăn kéo tủ của em có một xấp ảnh úp xuống. Trước nay đồ đạc của em tôi ít khi đụng vào, sống chung nhưng vì tôi quá nhiều đồ nên đựng trong tủ riêng, em cũng có tủ riêng. Có điều nhìn thấy xấp ảnh úp ấy, tôi có chút tò mò liền nhặt lên xem. Vừa nhặt lên, tôi bỗng thấy cả người như bất động. Xấp ảnh ấy… là xấp ảnh chụp em cùng anh cả của tôi. Hai người rất tình tứ bên nhau, có cả mấy ảnh thơm má vô cùng hạnh phúc. Mặc dù ngay từ đầu gặp em ở mộ anh cả, tôi cũng từng đoán được ra rồi, nhưng sau cùng cố chấp, vẫn nghĩ hai người chỉ hơn mức tình bạn chút thôi. Nhưng nhìn thấy những bức ảnh này, cả người tôi nóng ran, ghen với anh trai ruột của mình, người anh trai mà tôi yêu thương, còn là người anh trai chẳng còn tồn tại trên đời này là thứ cảm xúc bất lực vô cùng. Xong, tôi cũng gạt đi, quá khứ của em, đáng để trân trọng hơn là ghen tuông.
Có điều, thời gian ấy, em gần như thay đổi, em đi sớm về khuya, tình cảm cũng lạnh nhạt vô cùng. Dù cho tôi luôn cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu của em nhưng dù tôi làm gì hình như em vẫn không hài lòng. Có lần tôi bắt gặp em ra mộ anh cả tôi, mấy đêm liền ngủ dậy, thấy em đang ngồi ở bàn lặng lẽ nhìn những tấm hình xưa cũ. Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹn, giống như em đang đày đoạ, tra tấn tinh thần và cả sức chịu đựng của tôi. Có lẽ em không biết đó là anh cả của tôi mà sao tôi lại thấy đau đớn, khổ sở đến như vậy. Nhìn em hằng ngày vẫn tương tư anh cả, tương tư một người đã mất ngay trước mặt tôi quả là một sự giày vò kinh khủng. Nhưng… tôi rất sợ mất em, vì sợ mất em nên tôi càng cố gắng kiên nhẫn, cố gắng thay đổi bản thân theo sự mong mỏi của em. Chỉ là dù tôi cố gắng thế nào… cuối cùng vẫn kết cục vẫn là chia tay!
Ngày em chia tay tôi, mưa lại rơi tầm tã! Em nói với tôi, em không còn yêu tôi, em nói chúng tôi hãy dừng lại. Ngay khi em nói ra câu ấy, tôi đã tự thấy sắc mặt mình tái nhợt, tôi biết, bản thân đang sợ hãi điều gì nên ra sức ngăn cản. Nhưng em vẫn kiên quyết nói lời chia tay, còn nhất quyết xách hành lý ra đi. Tôi không muốn mất em, nên đã quỵ luỵ níu kéo, cho rằng em không tỉnh táo, cho rằng em đang nói bậy nhưng không ngờ em đã tạt cho tôi một gáo nước lạnh, em nói:
– Tôi chưa bao giờ yêu anh. Tôi chỉ yêu một người nhưng người đó lại mất rồi. Tôi lựa chọn ở cạnh anh, bởi anh trông rất giống người ấy, nhưng giờ tôi tỉnh táo lại rồi, tôi biết người ấy là người ấy, anh là anh. Dù cố gắng cỡ nào tôi cũng vẫn thấy anh không thể là người ấy, dù thế nào tôi vẫn không thể yêu anh. Ban đầu tôi đến với anh, cũng bởi anh rất giống người ấy. Chứ anh nghĩ xem tôi làm sao dễ dàng yêu anh đến như vậy! Dương! Chúng ta, dừng lại đi!
Một cảm giác đau nhói như xuyên thủng màng nhĩ, đi về tim rồi vỡ tung ra. Tôi không ngờ… quả thực là không ngờ em lại nói ra những lời như vậy. Dù cho tôi cũng từng cho rằng, em dễ dàng yêu tôi như vậy là bởi em thấy tôi mang bóng hình của anh cả, nhưng suốt một năm rưỡi ở cạnh nhau, rốt cuộc em không có chút tình cảm nào hay sao? Tôi không muốn tin, ra sức níu kéo, ra sức giải thích, nhưng rồi, cuối cùng em đâm cho tôi một nhát dao chí mạng, bảo tôi:
– Anh đừng cố chấp như thế! Thực ra ngay từ ban đầu gặp anh, tôi thừa biết anh là em trai của Duy! Anh có vẻ ngoài gần giống Duy nên tôi mới muốn ở cạnh. Bởi hai năm khi Duy mất, tôi vẫn đớn đau khôn nguôi, tôi cố tình tiếp cận anh, cũng cố tình khiến mình đáng thương bởi tôi muốn được ở cạnh anh, muốn được ở cạnh một người mang bóng hình người tôi yêu bởi tôi không sao dứt nổi ra khỏi mối tình đau khổ ấy, không sao thoát ra được bởi cái chết của Duy! Anh chỉ là người thay thế của anh ấy trong lúc tôi chơi vơi nhất nhưng giờ tôi nhận ra rằng tôi chẳng thể nào ở cạnh anh nữa, dù cố gắng cũng không thể yêu anh được. Mấy năm nay giả vờ rất mệt, giả vờ yêu anh rất mệt, tôi luôn phải tưởng tượng ra anh là Duy, ngủ với anh, làm tình với anh tôi đều chỉ nghĩ đến Duy, giờ tôi thấy tôi không giả vờ được nữa, tôi thấy tôi không làm được nữa. Chia tay đi! Tôi không muốn anh làm kẻ thay thế của Duy thêm giây phút nào nữa.
Một câu nói thôi, cũng khiến tôi không thở được lên. Em tàn nhẫn đến tuyệt tình, em đạp một phát xuống tầng địa ngục sâu thẳm nhất. Không còn là tuyệt vọng, nó giống như bức chết tôi, chết khổ, chết sở. Tâm can tôi phế liệt, nghĩ thôi cũng không thể nghĩ được gì. Ghen với một người đã không còn, còn là anh trai của tôi là nỗi khổ tâm kinh khủng và tuyệt vọng nhất, là sự dằn vặt, đày đoạ, giày vò đau đớn nhất! Cuối cùng tôi cũng không chịu đựng được sự thật tàn nhẫn ấy mà rời đi! Trước khi đi đã không kìm được, giọng cũng lạc đi mà nói với em:
– Tốt nhất, sau này đừng gặp lại, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!
Tôi không biết mình đã rời khỏi căn hộ ấy thế nào, đã ra ngoài mà phóng xe bạt mạng. Mưa, gió, sấm sét như trút xuống người, tôi đau đớn đến mức không sao thở nổi, đánh mất hoàn toàn lý trí, tự hỏi rốt cuộc tôi làm sai gì mà em đối xử với tôi như vậy? Chẳng phải chúng ta đang yên đang lành sao, chẳng phải chúng ta đang là một gia đình sao? Sao em lại nỡ phá đi những khát khao của tôi, khát khao về một gia đình trọn vẹn. Còn gì tàn nhẫn hơn việc khiến cho tôi yêu em đến điên dại rồi em nói suốt thời gian qua em chỉ coi tôi là kẻ thay thế còn là thay thế của người anh trai đã khuất của tôi? Chính là khi tôi đang ngỡ mình là kẻ hạnh phúc nhất cuối cùng lại bị chính em đạp vỡ toà lâu đài ảo ảnh ấy. Đêm hôm ấy, tôi gần như kệ mưa gió, sấm chớp trút lên người, mưa lớn xóa nhòa đi tất cả, khi quay về em đã dọn bỏ tất cả mà đi, tuyệt tình đến mức ngay cả một món đồ nhỏ nhất cũng không để lại!
Thời gian sau đó, tôi gần như không chịu nổi sự đả kích. Không dám tin rằng thời gian em bên tôi em chưa từng yêu tôi, chỉ đang giả vờ yêu. Mỗi lần về đến nhà, nhìn căn phòng trống trơn, tôi gần như sụp đổ hoàn toàn, nhớ lại tất cả những gì đã qua giữa tôi và em. Lúc này, tôi cũng mới nhận ra… tôi yêu em nhiều đến thế nào còn em đã tàn nhẫn ra sao?
Nhưng rồi, tôi không khống chế nổi mình, dẫu biết em tàn độc ra sao vẫn cố chấp thử đi tìm em. Chỉ là em biến mất hoàn toàn trong cuộc đời tôi, đến khi biết em về Quảng Ninh, chia tay tôi ba tháng đã vội vã lấy chồng tôi cũng cảm tưởng như đất trời sập xuống, sự đả kích lên đến đỉnh điểm, em không cho tôi bất cứ cơ hội níu kéo nào, dù là phút giây ngắn ngủi. Khi ấy tôi đã hận em biết bao nhiêu! Em nói yêu anh cả của tôi, em nói coi tôi là kẻ thay thế, rốt cuộc thì lại đi lấy một kẻ khác! Em coi thường cảm xúc, tình yêu của tôi, nhưng phản bội cả lời nói của mình, tôi không hiểu em rốt cuộc đang nghĩ gì. Tôi thật sự hận em đến chết đi!
Thời gian chia tay em, tôi gần như không thể nào mở lòng mình ra để yêu bất cứ ai. Mối tình đầu đau khổ như chém vào lòng tôi những nhát dao không thể cầm máu nổi. Đã bao lần tôi tự nhủ rằng phải quên em đi, quên người đàn bà tàn nhẫn ấy đi nhưng lại không sao làm được. Tôi lao đầu vào công việc, bất chấp cả sức khoẻ hòng mong quên em đi. Vào ngày cưới của em, vì bao đêm nhớ nhung, bao đêm vùi mình trong ký ức với em, mất ngủ, ăn uống thất thường tôi đã xuất huyết dạ dày suýt chết. Sau lần thập tử nhất sinh ấy, rất nhiều lần tôi đã nhắc đi nhắc lại với mình rằng, tình yêu thời thanh xuân chỉ là sự khờ khạo ấu trĩ, hơn nữa tôi đã phải trả một cái giá đắt cho nó rồi. Hãy quên người phụ nữ dối trá đó đi, quên mối tình đầu dang dở đó đi.
Tôi đã phải mất bao nhiêu năm tháng để ép mình dần dần thích ứng với cuộc sống không có em, quên đi hồi ức về em. Một dạo tôi tưởng rằng mình đã thành công rồi. Khi ấy, bố mẹ tôi cũng bắt đầu rục rịch gán ghép tôi cho Như – cô em gái trong đội tuyển học sinh giỏi trường Am của tôi, cũng là cháu gái của chủ tịch tập đoàn thép Vạn Thịnh, là đối tác làm ăn với gia đình tôi. Như là cô gái rất xinh đẹp, tốt bụng, lúc ấy em có gia đình rồi, có chồng con rồi nên tôi cũng chẳng còn chút hi vọng gì nên đã đồng ý với bố mẹ tìm hiểu Như. Ngay lập tức bố mẹ tôi vội vã làm lễ đính hôn, định ngày để tôi và Như cưới nhau. Tôi vốn chưa muốn đính hôn ngay, dù biết tôi và em chẳng còn kết cục gì nhưng không hiểu sao lúc ấy vẫn phản đối chuyện kết hôn bởi tôi luôn cảm thấy giống như mình đang phản bội em dù cho giờ đây em đã sớm quên tôi, đã cùng chồng con em sống cuộc đời riêng em. Sau cùng mẹ tôi ép quá, tôi cũng đành nghe theo mẹ đính hôn với Như.
Đính hôn với Như, tôi cũng tưởng mình đã thành công quên em rồi, đã có thể yêu người khác rồi. Thế nhưng, giây phút gặp lại em sau bốn năm xa cách, tôi mới hiểu mọi cố gắng của mình chẳng qua chỉ là sự giãy giụa vô ích, mọi thứ của tôi vẫn nằm trong tay em, hỷ nộ ái lạc, tất cả và tất cả, vẫn gắn chặt với em. Tôi đã từng hận em đến tận xương tủy, thậm chí hận đến mức nghĩ em chết rồi mới hả dạ. Nhưng giây phút gặp lại em lần đầu tiên ở viện tỉnh Quảng Ninh, nhìn thấy em sau bốn năm xa cách, không còn là cô gái xinh đẹp lay động lòng người mà đầu đang rỉ máu, chân đi đôi dép lê, tóc tai rối bù, gương mặt đẫm nước tôi bỗng thấy trái tim đau đớn và hoảng loạn vô cùng. Vốn nghĩ em có cuộc hôn nhân viên mãn rồi, không ngờ nhìn em trước mặt lại khốn khổ như vậy. Tôi đã từng nghĩ gặp lại sẽ giày vò đày đoạ em đến chết, nhưng nhìn em không hạnh phúc… cớ sao tôi không hề hả hê? Thậm chí lúc em nhìn thấy tôi và Như đang đứng cạnh nhau, lẽ ra tôi phải nên tự hào bởi cuộc sống của tôi đã trọn vẹn… nhưng kỳ thực lúc ấy tôi lại cực kỳ khó chịu khi để em nhìn thấy vợ sắp cưới của mình… tôi có cảm giác mình đang phản bội em! Thật tệ với Như!
Thời gian sau đó, tôi xuống Quảng Ninh làm việc ở TNT. Mặc dù TNT là công ty con của Hoàng Dương, không nhất thiết phải tôi tiếp quản, nhưng cũng chẳng biết bằng thế lực nào đó tôi đã nhất quyết tự mình xuống đó quản lý. Ngày nhận được hồ sơ em nộp, tôi cũng không rõ cảm xúc của mình thế nào. Biết là mình có vợ sắp cưới rồi, cũng muốn ngay lập tức loại hồ sơ của em bởi tôi không muốn dính dáng hay liên quan gì đến em thêm nữa. Vậy mà sau đó, tôi vẫn ngu ngốc để hồ sơ của em lại, còn bâng quơ nói với trưởng phòng nhân sự em là người có tiềm năng dù không hề có bằng đại học. Tất nhiên, tôi là tổng giám đốc của Hoàng Dương, một lời nói như vậy cũng đủ người ta sẽ chọn em. Tôi cũng chẳng hiểu mình đang mong chờ điều quái gì mà lại muốn em làm ở công ty tôi. Lúc ấy tôi luôn cố gạt đi chuyện tôi vẫn yêu em, còn cho rằng bởi em có năng lực thật nên muốn em làm cho công ty chứ tôi và em đã chẳng liên quan rồi.
Nghĩ là thế nhưng tôi vẫn như kẻ ngốc còn dõi theo cuộc sống của em. Lần em mới phỏng vấn xong, tôi đã đi xuống thang máy cùng em, thế nhưng thái độ của em dành cho tôi hoàn toàn lạnh nhạt, một lời chào còn chẳng buồn chào. Tôi cảm thấy lòng đắng ngắt, nhưng vẫn không kìm được đi theo em. Khi đến đầu ngõ nhà em, cũng thấy em dắt theo hai đứa con nhỏ đi về nhà. Trông ba mẹ con rất vui, vừa đi vừa nói chuyện, dù ở trong xe vẫn nghe được tiếng trẻ con líu lo hỏi bố có về ăn cơm không?
Khi ấy, tôi đã ngồi bất động trong xe, em từng là tình yêu của tôi, nhưng từ lâu đã không còn liên quan đến tôi nữa. Cuộc sống bây giờ của em có gia đình của riêng em, có chồng, có con mà tôi chẳng hiểu vẫn mơ tưởng thứ gì? Khoảng cách xa nhất trên cõi đời này, không phải khi tình yêu đã thành quá khứ, mà là khi quá khứ tôi khắc cốt ghi tâm trong mắt em, lại chỉ là một hạt cát đã bị quên lãng từ lâu. Em thậm chí còn dừng lại, ung dung tháo giày dốc ngược lên, giũ hạt cát vướng chân ra, chẳng buồn liếc qua nửa mắt. Thấy em như vậy, tôi đã tự nhủ rằng tất cả đã kết thúc rồi, tôi cũng nên toàn tâm, toàn ý với Như mà thôi.
Có điều nghĩ là thế, nhưng lại chẳng làm được. Đều đặn mỗi ngày em tan ca, tôi lại lê lết xe đi theo em. Ngày em bị chồng đánh, tôi suýt chút đã giết hắn ta, lúc ấy tôi thực sự đã vô cùng phẫn nộ và nổi điên. Mặc cho thư ký Hà khuyên can làm thế càng khiến gia đình em mâu thuẫn gia đình em lên đỉnh điểm, tôi đã lao vào đánh hắn mà đáng tiếc hắn bị rượu làm cho không hay biết gì, cuối cùng tôi cũng chỉ có thể mang em vào viện. Nhìn những vết bầm tím trên gương mặt em, tôi đã ước gì có thể túm lấy cổ em mà hét lên sao em có thể đần độn như vậy, sao để người ta đánh em ra nông nỗi này. Em từng là công chúa của tôi, là người tôi có thể quỳ xuống đeo cho em đôi giày cao gót, vậy mà lại bị người ta chà đạp, hành hạ ra thế này. Quả thực trái tim tôi khi ấy đã đau xót không sao chịu nổi. Em bị đánh đau một, thì tâm can tôi đau gấp trăm ngàn lần, bởi muốn giúp em… chịu đau thay em… lại chẳng có tư cách gì để làm điều ấy!
Suốt thời gian em làm ở TNT, khi cả hai đã biết đến sự tồn tại của đối phương nhưng tôi biết em chẳng hề để tâm đến tôi. Điều duy nhất tôi thấy là em chỉ cật lực kiếm tiền để lo cho một đứa con bệnh tật và lo sinh hoạt phí cho gia đình. Mặc dù tôi tự nhủ rằng, tôi sẽ lãng quên em, sẽ không quan tâm đến cuộc đời em nữa nhưng khốn nạn thay, từng chút, từng chút tôi đều nghĩ đến em dù tôi biết mình chẳng nên làm thế! Thấy em bị chồng đánh, người ta bàn tán, tôi vội vã chửi mắng đám người ấy vì không chịu được cảm giác người ta bàn tán về em. Thấy em bị chị chồng đánh chửi, tôi cũng không kìm được mà ra lo chuyện bao đồng, bênh em trước mặt cả vợ sắp cưới của chính mình! Nhưng em thì khác, ngày đi công tác cùng tôi trên Hà Nội em vẫn ra thăm mộ anh cả tôi. Lúc ấy, tôi thực sự đau lòng và tuyệt vọng vô cùng. Bao năm qua đi, dù em đã lấy chồng, nhưng em vẫn không quên được anh cả, còn tôi, một chút nhớ nhung em cũng không hề để tâm! Giờ đây, em chỉ coi tôi là kẻ qua đường không hơn không kém, thậm chí đến ngay cả người chồng vũ phu của em, tôi còn thấy em để tâm hơn nhiều.
Và rồi, sau khi biết em cần tiền để lo cho đứa con của mình, tôi đã không khống chế nổi cảm xúc, muốn em không còn là của gã chồng vũ phu kia nữa mà đòi bao nuôi em. Tôi biết mình rất khốn nạn với Như, thậm chí tôi còn chẳng muốn Như xuất hiện ở cạnh tôi vì cảm giác phản bội luôn trào dâng. Biết mình có lỗi với cô ấy lắm nhưng tôi không chịu được cảm giác em phải gồng mình lên mà đối đầu với cuộc sống khó khăn. Tôi không thể khống chế được bản thân, hễ sơ ý một chút, sự cảm thông lại trào lên, tôi thường xuyên thấy xót xa cho em, dù rằng từ lâu em đã không cần tôi xót nữa rồi. Chỉ là không hiểu sao, tôi vẫn không ngăn được cảm xúc của mình, lúc nào nhìn theo bóng lưng em, cũng cảm thấy hiu quạnh tựa ngọn cỏ dại trong làn gió thu, mỏng manh đến mức cảm giác chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể vỡ vụn.
Thực ra, khi ấy tôi đòi bao nuôi em, nhưng tôi chưa từng có ý nghĩ vượt qua bất cứ giới hạn nào dù cho lửa dục vọng của tôi đã từng nhen nhóm. Nhưng tôi không muốn phá vỡ lương tâm và đạo đức của em… tôi vẫn không đủ nhẫn tâm để em phải mang tiếng xấu là bán thân cho tôi đổi tiền! Vậy mà em dường như chẳng hề nhận ra điều ấy, thậm chí năm lần, bảy lượt em giày vò tinh thần tôi bằng đủ mọi cách. Em nhất quyết không ly hôn gã chồng kia dù cho tôi đề nghị cho em tiền. Khi ấy, tôi muốn cho em tiền để em chữa bệnh cho con em, tôi sợ em sẽ đi vòi tiền người đàn ông khác. Tôi cảm thấy em đã không còn gì nữa, có lẽ nếu ép quá em sẽ bán thân thật sự. Đó là điều tôi không muốn thấy, nên tôi mới muốn cho em tiền, còn bắt em ly hôn. Chồng em rõ ràng là kẻ vũ phu và là cái vực không đáy, tôi không muốn em tiếp tục ở trong cái vực ấy nữa. Nhưng sau khi kéo em ra khỏi hắn thì sao? Tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ đến. Ban đầu, tôi không hề muốn làm kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của vợ chồng em, nhưng thấy em khổ sở quá, năm ba ngày lại mang bộ mặt thâm tím đến công ty tôi không chịu nổi. Tôi thấy mình vô đạo đức khi ép em ly hôn nhưng sự giằng xé tâm can khi chứng kiến em không hạnh phúc khiến tôi đớn đau vô cùng. Hoá ra tôi không thể chứng kiến cảnh sống không bằng chết được, bởi nhìn cảnh ấy tôi mới nhận thấy tôi mới chính là kẻ sống chẳng bằng chết!
Ngày tôi nằm viện vì bị xuất huyết dạ dày, tưởng chừng như sắp chết, em có đến thăm tôi. Lúc ấy tự dưng tôi lại thấy vui vui, nhưng chỉ ngay ngày hôm sau em đã lập tức tạt cho tôi một gáo nước lạnh khi em tìm đến tôi vay tiền của tôi cho chồng em nằm viện. Trước thì là con em, sau thì là chồng, tôi cảm thấy là bốn năm trước kia hay bốn năm sau này em vẫn luôn biết tìm cách đày đoạ tôi một cách triệt để! Em thậm chí còn không hỏi tôi xuất huyết thế nào nhưng lại lo lắng vạn phần cho người chồng đã đánh em ra nông nỗi nào. Tôi cảm thấy cơn ghen tuông như trào dâng lên, em thậm chí còn không hề biết đêm ấy, tôi gần suýt gặp tử thần, nhưng với em thì sao chứ? Tôi còn chẳng đáng để em quan tâm. Em ném cho tôi cả đống cay đắng, chua chát, mà tôi vẫn chỉ có thể biết nuốt xuống chứ không thể đáp trả lại em. Thậm chí, còn ngu ngốc đến mức, dù em phũ phàng như vậy tôi vẫn không thể nào ngừng tìm cách giúp đỡ em. Tôi không chịu được cảnh bờ vai em oằn lên gánh nợ, không chịu được cảnh bóng em liêu xiêu ngửa tay tìm người ta vay mượn. Tôi sợ… em lại tìm cả người khác nữa nên cuối cùng vẫn cho em tiền để lo cho chồng em với yêu cầu em sẽ ly hôn hắn và để tôi bao nuôi. Nhưng tôi cũng chẳng đi quá giới hạn với em dù đã đưa tiền cho em. Thậm chí, tôi còn thấy bấy nhiêu việc tôi làm cho em vẫn không đủ. Nhìn cảnh ba mẹ con em tất bật, tôi lại thương xót em vô cùng. Vào ngày sinh nhật em, tôi đã tặng em một căn penthouse nhưng lại bị em phũ phàng từ chối và hiểu nhầm. Thật ra khi ấy, tôi chỉ muốn em và hai đứa con em có cuộc sống tử tế hơn, có ngôi nhà sạch sẽ để về, có môi trường tốt hơn, tôi đã vượt bao chặng đường dài, vạn dặm gian nan, bay từ nước ngoài về đón sinh nhật và tặng quà sinh nhật nhưng không ngờ lại bị em nói cho té tát! Giây phút ấy tôi đã rất đau lòng! Có điều, tôi vẫn không sao có thể căm hận được em, lúc ấy đã không kìm được mà hôn em, nỗi tương tư khổ sở kìm nén suốt bốn năm như cơn lũ phá tan bờ đê lý trí của tôi. Đã có biết bao nhung nhớ, biết bao khát khao, là thứ thuốc phiện không thể cai, là cơn đau không thể cắt, khi quàng tay ôm em vào lòng sau bốn năm chia lìa, tôi mới biết, có một loại tình yêu không thay đổi theo thời gian, có một loại tình yêu càng giằng xé càng sâu sắc. Tôi từng yêu em bằng cả tuổi thanh xuân, xa cách bao năm như vậy, nhưng khi tôi ôm chặt lấy em, khi tôi nồng nàn hôn em, khi em đáp trả nụ hôn ấy, tôi mới biết, thì ra tình yêu chôn sâu trong đáy lòng ấy vẫn chưa hề phai nhạt. Em không hề cự tuyệt tôi, thậm chí em còn chủ động đáp trả nhưng sao tôi thấy đau đớn đến vậy. Mọi ký ức giờ đây trở thành một sự giày vò, tôi nhận ra mình đã làm sai, giờ em đã kết hôn rồi, em có chồng có con rồi, dù chồng em chẳng ra gì thì, sao tôi có thể làm vậy?
Ý nghĩa duy nhất của ba chữ Hoàng Diệp Trân, với tôi mà nói, là người đầu tiên tôi yêu, cũng là người duy nhất tôi yêu. Nhưng với em, mấy chữ Lưu Hoàng Dương lại xếp sau tất cả, thậm chí xếp sau cả chồng em!
Tôi cứ nghĩ tôi và em sẽ vẫn tiếp tục mối quan hệ căng thẳng, đày đoạ, giày vò nhau như vậy mãi không buông cho đến một ngày tôi bắt đầu nghi ngờ… cặp song sinh mà em với chồng là con của tôi và em. Thực ra không phải tôi nghi ngờ mà là thư ký Hà khiến tôi nghi ngờ. Lúc nhìn thấy con trai em, tôi chưa có bất cứ ý nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy con gái em, ai cũng nói con bé giống hệt tôi. Nhưng bởi tôi vẫn cố chấp không tin rằng năm ấy em đã mang thai con của tôi nên gạt đi. Có điều về nhà tôi đã mở điện thoại, xem lại ảnh tôi hồi nhỏ và quả thực rất giống. Trong khoảnh khắc ấy, tôi sực nhớ lại thời điểm tôi và em chia tay, cuối cùng cũng nghĩ ra không ổn ở điểm nào, một ý nghĩ đáng sợ vụt lóe lên trong đầu tôi, như ánh trăng ló ra sau tầng mây đen, xé toang màn đêm u ám nặng nề. Tôi bị suy đoán đáng sợ đó đánh gục, xưa nay tôi chưa bao giờ nghĩ theo chiều hướng đó, nhưng hôm ấy, vào giây phút vừa rồi, tôi lại đột nhiên nghĩ tới. Toàn thân tôi run bắn lên, lẩy bẩy đứng dậy, sắc mặt cũng tái nhợt lại nghe chuyện chị chồng em đến tìm em nói hai đứa con em không cùng huyết thống với chồng em liền vội vã đi tìm con gái em định lấy mẫu nhưng không được đành tìm đến con trai em tạo tình huống tặng quà rồi lấy mẫu tóc của thằng bé mang đi xét nghiệm.
Suốt bốn tiếng chờ đợi, tôi không ăn không uống không ngủ chờ đợi, tôi chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua chậm chạp thế này. Hằng ngày, lúc làm việc, cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, tăng ca cũng chỉ như một cái chớp mắt. Nhưng bốn tiếng này còn dài hơn bốn ngày, thậm chí hơn cả bốn năm xa cách cuối cùng đã gọi cho em. Thế nhưng khi ấy em không hề đáp đã nghe những tiếng tít tít! Lúc này tôi không nghĩ gì nhiều chỉ thấy mồ hôi lạnh đầm đìa, tôi không ngừng đi đi lại lại trong phòng. Tôi nhớ lần đầu tiên khi em vay tôi tiền chữa bệnh cho con em tôi đã làm gì? Tôi đã lôi em về căn biệt thự, châm chọc em, nhục mạ em, năm lần bảy lượt đòi bao nuôi em. Tôi không dám tưởng tượng, nếu như mình đoán đúng thì tâm trạng em khi đó thế nào, chắc chắn trái tim em đã tan nát thành từng mảnh vụn.
Đúng lúc tôi sắp suy sụp thì nhân viên cũng mang kết quả ra rồi đọc kết quả:
– Lưu Hoàng Dương và Hoàng Tuệ Minh có quan hệ huyết thống cha con
Nghe đến câu ấy, tôi chỉ thấy trước mặt tối sầm lại, tai ù đi, nhất thời mất hết mọi tri giác. Toàn thân như thể rơi xuống hố băng, cảm giác lạnh lẽo như hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm vào người, khiến máu huyết toàn thân cơ hồ đông cứng lại, bản thân chỉ có thể nghe thấy tiếng máu ào ạt chảy trong tĩnh mạch phía sau tai. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình không còn sức nhấc nổi dù là một ngón tay. Vĩnh viễn không dám tin rằng, năm ấy em đã mang thai con của tôi, đã một mình sinh con ra!
Trong một thời gian dài, tôi cảm thấy mình hận em, hận em vô tình rời bỏ tôi, hận em lấy chồng sinh con như không có chuyện gì. Nhưng trong khoảnh khắc biết được chân tướng sự việc, người tôi hận lại chính là bản thân mình. Với tôi giờ đây, quá khứ đã trở thành một vết thương, chạm vào là đau, không chạm vào cũng đau. Nghĩ đến những nỗi khổ đau, sự vất vả của em tôi gần như không chịu nổi. Kỳ thực tôi không t
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!