Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? - Chương 118
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?


Chương 118


Tôi thấy hứng thú với chính câu chuyện của mình hơn bao giờ hết, những trang đầu tiên viết rất chăm nhưng lại rất thô nữa. Và viết như 1 thói quen bất cứ khi nào rãnh. Hôm nay con Tiên rũ đi mua đồ cuối năm sẵn tiện hú hí 1 chút. Thói quen ngày xưa khi còn nhỏ, 2 đứa hay xin tiền nhà rồi mua quần áo, kẹp tóc, và giày giống nhau, ra đường như 2 chị em vậy, bây giờ lớn nên cảm nhận về thời trang khác, nhưng 2 đứa vẫn còn 2 sợi dây chuyền bạch kim giống y chang nhau. 

– Làm 1 năm 2 đứa mày dư bao nhiêu?

– Tao có dư đâu, làm bao nhiêu tao xài bao nhiêu thôi mà.

– Ai đời như mày, nói hoài ko nghe, tại sao mày ko kêu ông Vinh đi làm về đưa hết tiền cho mày?

– Để làm gì?

– Mày ngu quá, để mày thủ, để ổng ko có điều kiện mà tòm tem con khác. 

– Tao ko nghĩ vậy, tao ko cần thiết phải giữ tiền, tao ko có tướng giữ tiền. Mày biết mà.

– Nói cho tao nghe thôi, đừng có nói với ai là ko biết nắm tiền, ko biết chồng có bao nhiêu tiền. Gì mà 1 tháng chồng đưa bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, ngu vừa vừa thôi! 

– Thôi, thì mày giỏi hơn tao, mày giữ hết tiền của chồng. Mỗi nhà mỗi khác mà Tiên. 

– Thì tao nói vậy thôi, ít ra chồng mày cũng có mấy phốt rồi, tao lo cho mày thôi chứ tao ko có ý gì hết. Mà vợ thì phải giữ tiền.

– Uhm, thôi được rồi, chuyện này nói hoài ko chán à? 

Số là con bạn tôi, mãi cũng chịu lấy chồng năm 28 tuổi sau 3 mối tình trong đó có 1 mối tình dài dằng dặc mà bị phản đối vì người yêu nó vừa xấu trai vừa nghèo mà lại gia trưởng nữa, vô lễ với người lớn và kiêm luôn vũ phu, quen có gần 2 năm mà mỗi lần cãi lộn là nó lại ăn bạt tai. Mối tình đầu chia tay sau 4 tháng, mối tình thứ 3 cũng được đâu hơn 6 tháng, đây là cái ông Việt kiều gặp 2 đứa trong bar lần tôi gây với Vinh. 

Sau cuối cùng thì nó cũng tìm được 1 anh phi công trẻ hơn 2 tuổi, người ta nói nhất gái lớn hai, gia đình cũng khá giả, làm sếp lĩnh vực truyền thông, ba chồng lại hết sức hài lòng về đứa con dâu có cơ ngơi và là 1 bác sĩ từng đi du học như nó, nói về nó thì gia đình chồng tự hào đừng hỏi. Nhưng quan trọng hơn hết là 2 đứa nó hạp với nhau phát hờn, chồng Tiên hết sức phóng khoáng và hiện đại, ko ghen tuông gì, làm tiền về đưa hết cho nó, còn cổ vũ vợ đi thẩm mỹ. Quen nhau gần 1 năm, 2 người họ có sex với nhau và sau gợi ý làm ngực thì bạn tôi cũng đi nâng ngực, sau đó còn phun thêu môi, mắt và chân mày nữa. Nó lớn rồi, chơi bạn chỉ cần bạn thích là tôi ủng hộ miễn ko phải phá hoại gia đình ai là được. 

Nhớ bữa bđám cưới nó xong, hôm đó tôi cũng say say, tiệc tàn, gia đình tính tiền nhà hàng thì tôi với nó vô phòng thay đồ cô dâu khóc như 2 con điên, tôi mừng vì bạn mình hạnh phúc, lòng tôi phấn khởi khi nhìn thấy nó cười suốt hôn lễ, nụ cười mãn nguyện, tôi có cảm giác Tiên là cô dâu đẹp nhất trên đời này. Nó khùng khùng, nói chuyện nhanh như xe lửa chạy nhưng nó là đứa lương thiện và biết lắng nghe, nó cực kỳ kiên nhẫn, nó ngồi hàng mấy tiếng đồng hồ để nghe tôi kể lể mỗi khi buồn. Nó thương mẹ tôi như mẹ nó, đó là điều tôi ko có được với ba mẹ nó. Tôi nhớ đám cưới của mình, nên tới đám nó tôi có đem theo lược để gỡ tóc và chải đầu cho nó, cưới xong là sáng nó đi HồngKông honey moon luôn mà. Tôi cưới thì nó là dâu phụ và nó cưới thì tôi làm cô dâu (già) phụ. 

Giờ ngồi lại nói chuyện với nhau, chia sẻ kinh nghiệm làm vợ, kinh nghiệm mẹ chồng, nhưng tôi thì ít khi nào kể chuyện xấu hay cãi nhau, chỉ dữ lắm thì mới nói nó nghe chứ thực ra tôi cũng ko muốn lỡ mình nói quá nó lại ghét chồng mình. Tôi cưới gần 5 năm thì nó cũng được gần 2 năm, suốt ngày nó bắt tôi phải giữ tiền của Vinh …

2 đứa lựa thêm được vài cái áo kiểu, xong còn mua thêm ít đồ ăn qua mẹ tôi chơi rồi mới về, công nhận là đường tết vui thiệt. Tết năm nào Tiên cũng lì xì mừng tuổi mẹ tôi, nói thật chứ có con bạn như nó có đốt đuốc cũng ko tìm ra, tôi lại ko có anh chị em nên tôi thương nó lắm.

2 đứa chia tay nhau, tôi về nhà cũng gần 11h, hôm nay Vinh đi chơi với bạn cũ, cái ông bạn đợt ổng đi Mỹ nay về ăn tết, thôi thì tôi để Vinh đi vì nghĩ tới lần đi bar ám ảnh đó là dị ứng nên Vinh có kêu nhưng tôi ko thích đi. Gọi điện cho Vinh 

– Anh nghe nè vợ.

– Anh xĩn rồi hả?

– Uhm 

– Anh đang ở đâu vậy?

– ANh đang đi Vũng Tàu, gần tới rồi.

– Trời, sao anh ko nói em, em ko gọi chắc anh cũng ko nói em hả?

– Anh có nhắn tin em mà.

– Uhm 

– Chừng nào anh về?

– Chắc chiều mai. 

– Uhm, anh đi chơi vui nha.

– Em đừng giận nha, bạn bè …..

– Bạn bè lâu ngày mới gặp lại phải ko? Ok anh đi chơi vui đi, đừng có đổ đốn quá là được. 

– Anh biết rồi em, em ngủ ngon, khoá cửa đóng cửa sổ cẩn thận nha.

Chậc, cái ông ham vui ko nói sớm để tôi ngủ với mẹ luôn cho rồi, giờ lại nằm chèo queo 1 mình. Nhiều lúc nghĩ Vinh quá nhiệt tình với bạn bè cũng thấy hơi bực nhưng tôi cũng có bạn, Tiên nó cũng nhiệt tình với tôi còn gì, nếu nghĩ cho mình mà ko nghĩ cho Vinh thì kỳ quá. Tôi nhìn quanh “full house “ của mình, rồi tự cười “ chà, lại 1 đêm khó ngủ vì thiếu hơi “. Tôi mở tin nhắn thì đúng là Vinh có nhắn tin cho tôi báo đi Vũng Tàu lúc 7h mấy thiệt. 

Tôi thay đồ, ăn hộp sữa chua, thôi thì viết tiếp chuyện vậy, rãnh mà, ngày mai cũng ko đi làm thì ngủ cho đã, nên giờ thức khuya chút. Tôi định lấy laptop ra viết thì thấy cái lap của Vinh vẫn còn bật nắp để trên bàn sofa ngoài phòng khách, tự nhiên 1 ý nghĩ xấu xa loé lên. Rồi tôi làm chuyện mình ko thích làm, tôi mở máy của chồng, tất cả các pass word về cac1 thẻ ngân hàng, email … Vinh chỉ dung 1 pass nên tôi biết hết. Tôi mở facebook của Vinh, ko biết mình đang làm gì nữa, đầu thì suy nghĩ bối rối mà tay thì cứ gõ gõ đăng nhập thôi. 

Quan sát 1 vòng đúng là ko có gì khác ngoài những cái hắn đăng và share, những điều tôi cũng thấy khi đăng nhập facebook của mình. Tôi “ kiểm tra “ danh sách bạn bè, hơn 200 người ko có con Diễm phá hoại. An lòng tính out thì tay lại click vô phần tin nhắn, ấy chà chà …. Bạn thì ko kết bạn nhưng tin nhắn thì có, hơi choáng 1 chút. Rồi buông chuột suy nghĩ, nếu tôi đọc là tôi đọc lén, tôi ko tôn trọng quyền cá nhân của chồng – đây là điều tối kỵ vì ngay từ đầu đã nói tin tưởng và ko kiểm tra điện thoại cũng như lap của nhau rồi. Tự nhiên tôi bị chựng lại, nhưng nếu tôi ko đọc thì bỏ qua điều gì thì sao? Dù sao cũng đã đăng nhập rồi, tôi tò mò nhưng lại ngượng tay, Tết tới rồi, thật sự ko muốn cãi nhau, thời gian vừa qua đã rất hạnh phúc, cảm giác được yêu thương và che chở nhiều như vậy mà. 

Nhắm mắt mím môi 1 cái, tôi nín thở click vô phần tin nhắn đó, tim đập thình thịch hy vọng đó ko phải là những dòng chữ tôi ko muốn nghĩ tới 

Tin nhắn đầu tiên của con kia, những hơn 3 tháng rồi. 

– Anh khoẻ ko?

– Sao lại huỷ kết bạn, hèn gì mà em ko thấy bài của anh trên news feed. 

– Anh trở nên ghét em như vậy à? Có quá đáng quá ko? Em thấy anh vẫn online mà. 

Đó là 3 tin nhắn liên tục của con hồ ly tinh mà Vinh ko trả lời, đọc tới đây lại thấy nó đê tiện mặt dày tới cỡ nào. 

Sau đó 4 ngày, vào lúc 16h35’ 

– Em cần nói với anh 1 số chuyện? 

Vinh trả lời lúc 20h47’ 

– Chuyện gì giữa tôi với em nữa?

– Em muốn biết chính xác là anh có còn nghĩ về em ko?

– Để làm gì vậy? 

– Tò mò thôi, anh ko biết em hay tò mò sao?

– Chuyện của em giờ đâu liên quan tới tôi, sao tôi phải quan tâm. 

– Tất cả nhửng chuyện em làm vừa qua, em ko sai, em biết anh ko quên được em, anh còn nghĩ về em nhiều nên em làm 1 phép thử, em muốn vợ anh biết ko phải cô ta là nhất với anh, mà là em. 

– Em làm vợ tôi tổn thương, em kéo tôi hết sai lầm này tới sai lầm khác. Em nói phải, em ko sai mà là tôi, tại tôi ngu. Em muốn biết tôi nghĩ về em như thế nào chứ gì? 

– Phải, anh là đàn ông, em hiểu anh hơn ai hết, em biết anh chưa quên em. 

– Tôi đâu có mất trí mà quên em, tôi vẫn nhớ ngày em nói chia tay mà.

– Em biết, anh hận em cũng được. Dẫu có thì cũng vì quá yêu em thôi.

Đọc tới đây máu tôi lại dồn hết lên não, muốn bốc hoả, tôi bước đi lấy 1 ly nước, rồi ngồi xuống đọc tiếp, bây giờ ko còn quan tâm coi điều mình đang làm là đúng hay sai nữa rồi 

– Hơn 10 năm, đâu phải nói quên là quên. Nhưng hình như em hiểu lầm hay cố tình hiểu lầm điều gì đó, thì để tôi nói 1 lần này cho em hiểu, rồi em đừng hỏi nữa.

– Anh nói đi 

– Tôi từng yêu em, trong mắt tôi chỉ có em, em tuyệt vời em là nắng là mây là những gì tôi nhìn thấy. Tôi nghĩ ko ai tuyệt vời bằng em. 

– Em biết mà 

– Và rồi, 10 năm tình cảm của tôi ko bằng 3 tháng gặp gỡ của em với thằng đó, em đá tôi. Cảm giác đó tôi vẫn còn nhớ, như bầu trời sụp đỗ, tôi đâm đầu vô xe tải để vượt qua cơn đau.

– Em xin lỗi 

– Em nghe cho hết đây. Nhưng tôi có chết được đâu, đó là ý trời, cho tới khi tôi gặp bé Dung. Em đừng gõ nữa, mà chỉ đọc thôi.

– Tôi gặp bé như 1 sự tình cờ, tôi cũng ko nghĩ là sẽ dính với bé, tôi hận em khi em mời đám cưới. Là thằng đàn ông hèn, 1 lần nữa tôi ko vượt qua cú sốc, chưa đầy 1 năm mà em đã cưới, 10 năm qua tình cảm của tôi em quăng qua cửa sổ. Vợ tôi khác em hoàn toàn, sống đơn giản chứ ko sắc sảo như em, 1 người lạ hoắc mà Dung sẵn sang chia sẻ khi tôi trượt dài trong những nỗi đau tưởng đã qua đi. Tấm lòng của Dung làm tôi thấy cảm mến mà say nắng Dung, tôi cũng tự nhũ bao nhiêu lần, nếu cần tình 1 đêm hay kiểu ăn bánh trả tiền thì tôi ko thiếu, tôi hứa với lòng sẽ ko làm tổn thương 1 cô bé. Rồi vợ chồng tôi chia sẻ, cả 2 vừa mới vượt qua cú sốc tình cảm. Trong tâm trí tôi, bé Dung ko xinh đẹp tuyệt vời, ko thông minh tuyệt đỉnh, ăn nói thì ko mềm dịu, ko biết lấy lòng người khác, nghĩ sao nói vậy.

– Nhưng em biết sao ko Diễm? Tôi so sánh Dung với em, với những người con gái khác, Dung của tôi khác tất cả, em ko phải bầu trời, ko phải mây mà em là 1 cơn mưa rào dễ chịu. 

– Anh văn hoa tự khi nào vậy? 

– Em ngồi đó, tôi nói xong đã, vợ tôi ko có thói quen nhảy vô miệng người khác như em! 

Mắt tôi thấy cay cay, tim thổn thức và cảm thấy lòng mơn man, ko ngờ Vinh nghĩ và cảm nhận về tôi như vậy những ngày đầu tiên, vậy sao ko nói với tôi chứ 

– Tôi bắt đầu ghen, bắt đầu muốn chiếm hữu và thấy nhớ Dung nhiều, tôi muốn biết chắc đó có phải tình cảm hay ko hay lại ngộ nhận để quên em. Nhưng ko phải, tôi yêu vợ tôi từ khi nào ko biết, nếu bị em bỏ tôi chỉ muốn chết thì khi vợ tôi giận tôi, khi vợ tôi xa tôi tôi ko muốn chết mà chỉ muốn tới gặp vợ, tôi phát điên lên khi ko được nghe thấy giọng Dung, Dung ko chửi ko mắng ko dằn vặt tôi như em, Dung mau nước mắt nhưng vị tha lắm. Em hiểu ko?

– Anh nói gì nhiều vậy?

– Tôi yêu vợ tôi, em là quá khứ, hãy để quá khứ đó yên đi em đừng quậy nữa, trong khi em cũng có gia đình.

– Nhưng em ko cảm thấy đủ hạnh phúc.

– Đó là chuyện của em, đi nói với thằng em chọn làm chồng, đừng có phá tôi. Đừng bao giờ đụng tới vợ tôi nữa, em chỉ là cái bóng của vợ tôi hiện tại thôi, đừng ảo tưởng rằng tôi còn nhớ hay vương vấn em, ko có đâu. 

– Anh nói xạo.

– Em chẳng là cái gì của tôi mà tôi phải xạo em. Giờ nổi sợ duy nhất là vợ tôi giận tôi, vợ tôi buồn thôi. Em như thế nào thì là chuyện của em, với lại đừng có làm gì ảnh hưởng đến vợ tôi, tôi ko để yên cho em đâu.

– Anh dám làm gì em?

– Chỉ cần em làm gì vợ tôi thì em sẽ biết tôi làm gì em, tôi sai lầm 1 lần thôi. Và tôi nghĩ ko còn tình cũng còn kỷ niệm với em, tôn trọng em 1 lần cuối. 

– Dối trá, toàn là dối trá, mới quen nhau ko bao lâu mà sâu đậm như vậy sao? Vô lý 

– Em đang tự vả vô mặt em thôi. Chào em, đừng có làm gì sai lầm. 

– Anh ko thắc mắc em sống với chồng em thế nào sao?

– Tôi ko có nhu cầu. Chỉ nói em những gì cần nói để em khỏi phải suy nghĩ sai lệch đi đâu thôi. Giờ tôi đi đón vợ tôi rồi, chào em. 

Nước mắt đầm đìa tự khi nào, quá bất ngờ và cảm thấy tự hào khi biết được sự quan trọng của tôi trong Vinh. Sao ko bao giờ ổng nói những từ như ổng viết như vậy chứ? Tôi yêu chồng mình chết đi được chứ ko phải chơi. Chồng như vậy, 1 tháng chuyển cho tôi 10tr, tiền điện nước và sinh hoạt phí ổng lo hết vậy mà con Tiên nó bắt tôi phải đòi chồng giao hết tiền cho tôi làm cái giống gì ko biết? Tôi muốn gì cũng được, thích đi đâu, ăn gì cũng chiều vậy còn giữ tiền làm gì, tôi ko cần gì hết, tôi chỉ cần chồng tôi cứ yêu tôi như vậy, cứ nghĩ về tôi như vậy là đủ rồi. Tôi nhắn tin cho chồng 

– Yêu anh 

– Haha, mai anh về sớm, nói chứ anh chưa xĩn đâu, em đừng có như vậy, muốn gì mai về anh mua cho.

– Ko muốn gì hết, chỉ muốn nói yêu anh thôi. 2

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN