Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
Chương 119
Tôi hí hửng chụp lại ngay màn hình đoạn chat vừa rồi như 1 chiến công hiển hách, gửi mail, tôi sẽ in ra để dán vô nhật ký. Nằm lăn đùng ra đó, cảm giác thích thú, hạnh phúc xen lẫn tự hào bản thân, tự mãn với con Diễm. Vẫn ko thể tin được sau lưng tôi chồng tôi lại nói về tôi như vậy, với con người yêu cũ nữa, đúng là ko thể tin được.
Rồi tôi mới mở laptop của mình, cảm xúc đang thăng hoa lắm, nhật ký lật ra và tôi lại viết, thoắt cái đã đến đoạn gặp Thái, bao nhiêu cảm xúc yêu đầu ùa về … cảm giác lẫn lộn, trái tim xin lỗi vì phải cất chồng vô 1 góc mà hoài niệm lại ngày xưa. Bắt đầu có những người nhắn tin riêng, họ hối tôi kết thúc câu chuyện, người đâu mà hấp tấp mới đọc 1 xíu đã kêu tôi kết thúc, tôi là người viết chuyện tự tôi muốn kết thúc ở đâu là quyền quyết định của tôi chứ. Lại có 1 ông nào đó vô làm quen, chắc biết tôi già khú U30 lại chạy cho mà coi. À, có 1 chị nhà văn, chị nhắn tin dồn dập hối hã hỏi về chuyện tôi cãi nhau với mẹ, về việc bỏ nhà đi, chị chưa bao giờ viết về điều đó, chị có vẻ quan tâm. Nhưng tôi thì ko bận tâm lắm, tôi viết tiếp, viết rất nhiều, rất thực, giai đoạn đó là thời kỳ “ đỉnh cao “ ngông cuồng mà, ngồi viết mà ko hiểu sao ngày xưa mình có thể như vậy được.
Mọi người quan tâm đến câu chuyện nhiều hơn, tôi vui và cố gắng xây dựng tuyến nhân vật gần đời thực nhất có thể, mà cái khó nhất vẫn là những ngày tháng, những cảnh vật, những quán café và những con đường, tôi muốn mọi người ở Sài Gòn đọc những dòng của tôi, nhắm mắt lại mà nghĩ họ là mình, họ sẽ nhìn câu chuyện ở góc độ của tôi – người viết. Mọi thứ trơn mượt hơn, gần gũi hơn, tôi nhớ lại tuổi đó tính khí tôi thế nào tôi sẽ thể hiện đúng bản chất, vẫn rất khó nhằn ở khoản giấu đặc điểm cho nên nhiều đoạn hơi thiếu logic, người dễ họ bỏ qua tiểu tiết, người soi thì cứ cmt hay nhắn tin tỏ vể nghi ngờ.
2h mấy sáng, mỏi hết mắt định gọi hay nhắn tin cho chồng, nhưng thôi. Tắt đèn đi ngủ. nằm xuống đắp mền rồi mỉm cười về đoạn chat của Vinh, cười cho cả mối tình đầu tươi đẹp thưở đôi mươi. 9h mấy mới dậy, tự nấu 1 miếng bún gạo ăn, vì mấy hôm nghỉ ở nhà có hầm 1 nồi xương, nếu khi buồn khi mệt mỏi hay nghe Bryan thì buổi sáng hay mở The Bee Gees, nhạc du dương dễ chịu, giọng tam ca trầm ấm nhất là giọng của bác Barry Gibb, ngân hơi bụng đủ nhựa đủ ấm đủ đi vào lòng người, thỉnh thoảng cũng nghe Air Supply nữa.… Tôi lau nhà, giặt đồ, ủi đồ, mặc cái áo thun cũ của chồng, tóc cột cao tôi thấy mình như mấy cô gái trong phim Mỹ vậy. Bấm điện thoại gọi cho chồng, chuông đỗ mấy hồi vẫn ko thấy bắt máy, hoặc ổng chưa dậy hoặc ổng đang tắm biển, chồng cực kỳ thích tắm biển. Thôi ko bắt máy thì tôi nhắn tin
– Chào buổi sáng, chúc đồng chí 1 ngày vui vẻ. Nhớ anh.
Ở nhà cũng buồn, tôi lại mở máy lên viết tiếp chuyện. Hôm nay lại có vài người cmt, nhưng tôi ko phải cộng tác viên như ngày xưa mà quá chú tâm tới phản hồi của người đọc để trả lời, tôi chỉ muốn viết thôi. Thế là say sưa gõ. Cứ 1 hồi lại nhìn điện thoại ko thấy động tĩnh lại nhìn đồng hồ, hơn 11h rồi sao ko nhắn hay gọi, thấy lo lo. Cầm điện thoại định gọi nhưng lại thôi, tôi rất ngại bạn bè Vinh nghĩ tôi là 1 con vợ quản lý chồng, đi đâu là gọi và nhắn tin suốt, sợ Vinh mất hứng nữa, nhưng lại hay lo … kiểu gì ổng cũng 2 – 3 lần tai nạn ngoài đường. Vậy cho nên mới cam kết ai đi đâu là phải gọi điện hay nhắn tin trước để người kia khỏi lo.
Tôi nấu 1 chén gạo nhỏ, chiên con cá hấp và trái dưa leo cho bữa trưa, ko có chồng tôi ko siêng làm nhiều đồ ăn. Ăn xong tôi lên face và lướt web đọc tin tức 1 chút. Em Vy gọi
– Uhm, chị nghe nè bé.
– Chị, đi làm móng ko chị?
– Tết giờ này chắc đông lắm, ko biết qua mắc công chờ hông nữa.
– Em có gọi điện rồi, em tính đi với má nhưng má ko đi, thôi chị đi với em đi.
– Ừ, cũng được.
– Sẵn chị mua thêm gì ko? Ông Vinh có nhà ko chị?
– Ko, bữa nay thả ga, nhưng mà chắc chị đi với em thôi ko mua gì nữa đâu, chị mua nhiều lắm rồi.
– Để em qua chở chị đi.
– Thôi xa lắm bé, để chị tự đi.
– Thôi, để em qua, lát em chở chị về, em có chuyện muốn nói với chị.
– Ok em.
Tôi rửa cái chén, xong tắm thay đồ. Bé Vy qua, gọi tôi xuống, 2 chị em đi làm nail.
– Ủa, em mới cắt tóc hả?
– Dạ, được ko chị?
– Nhìn ngố quá, nhưng cũng đẹp lắm mà.
– Em mới cắt hôm qua đó, má chê giống ô môi.
– Chị nói đẹp thiệt ko hay chị nói cho em vui?
– Thiệt mà.
Bé cười run cả vai, nhìn có vẻ yêu đời lạ.
– Bé Vy có bồ phải ko?
Con bé cười lớn, hớn hở
– Chỉ có chị hiểu em.
– Hèn gì em nói có chuyện nói với chị, chuyện này hả?
– Dạ, được thì chừng nào rãnh em mời chị đi coi mặt ảnh.
– Chà, vinh dự quá ta. Em có nói ai biết chưa?
– Chưa, giờ này nhà chị Vân lu bu lắm, bận bịu nên em chưa nói, còn má thì thua, nói tới lại trề môi như bao lần thôi. Em muốn chia sẻ với chị, như 1 người bạn, như 1 người chị của em.
– Vinh dự của chị thưa cô út!
Hai chị em phá lên cười, tôi ngồi sau cười đùa vỗ liên tục vào vai cô em út của chồng. Rồi chị em cứ bô lô bô la về chàng trai của cô em, cái cảm giác như trên mây đó, tôi từng trải qua rồi nên dễ dàng đồng cảm. Hai chị em vô tiệm làm nail, sơn gel 2 bộ móng giống nhau, xong sau đó còn đi ăn kem, tôi và cô út có 1 điểm chung là thích ăn đồ lạnh.
– Ủa anh ba đi đâu vậy chị?
– Đi Vũng Tàu rồi
– Ủa, đi công tác hay sao chị?
– Công tác gì giờ này, ổng đi chơi đó.
– Trời, đi chơi mà ko có chị hả?
– Uhm.
– Sao chị để ổng đi? Chừng nào ổng về?
– Chiều nay.
– Ủa đi hồi nào mà chiều nay về chị?
– Đi tối qua.
– Trời, bó tay, em mà có chồng còn lâu mới đi đâu xa mà ko có em, nhất là mấy ông đào hoa như ông anh ba của em.
Tôi cười trừ nhún vai bất lực. Cô út lại kể về Mr Bright của mình, 1 quản lý khách sạn của gia đình ở quận 1, qua lời kể cũng khá là đẹp trai và tâm lý, cô cậu quen nhau qua người mai mối nhưng có vẻ hợp cạ lắm.
– Mấy đưa hẹn nhau mấy lần rồi?
– 3 lần chị, mới quen có 1 tuần mà hẹn 3 lần rồi.
Cô út lại cười lớn
– Mới mua tặng em cái bóp, nè chị coi đẹp ko?
– Đẹp, chậc, coi bộ fashion dữ ha. Ai như anh của em?
– Anh của em sao?
– Chị thích gì thì mới mua cho, ko biết lựa gì cho chị đâu, xuỳ.
– Thôi thôi, xin can, ổng cưng như vàng rồi còn so so cái gì nữa chị ơi?
– Vy nè, em cũng 26-27 rồi, tìm hiểu thẳng thắn và coi được thì tính xa chút đi em, chắc ba má cũng nôn con gái út lấy chồng lắm rồi.
– Thôi chị ơi, từ từ đi, tìm hiểu kỹ đã mắc công như ông Vinh, lăng nhăng, gặp chị hiền chứ em là em giết!
– Thôi, cô hung quá người ta chạy mất, cô trong mắt chị là thiên thần, đừng hiện nguyên hình.
– Nói cho chị biết, quen được thì quen ko quen thì chia tay, còn đang quen em là còn dây dưa với ai nữa thì cam đoan luôn.
– Thôi thôi, chị biết rồi, có gì chị sẽ nói dùm em cho.
– Em nói với ảnh rồi, chị khỏi lo.
Tôi lại phá lên cười, cười vì vui lây cho hạnh phúc mới chớm, cười vì cách nói chuyện hổ báo của Vy, con nhỏ lương thiện lắm, nhưng khi gặp bất bình thì nó cứ như là đi giết người vậy. Dù sao cũng chuẩn bị tâm lý chia sẻ kinh nghiệm cho em nó, chứ chị Vân kiểu gì cũng xúi thằng nhỏ nhịn và nhường thôi cho mà coi. Vinh gọi
– Em nghe nè.
– Em đang ở đâu?
– Em đang đi ăn kem với Vy.
– Chừng nào em về?
– Chừng nào anh về thì em về.
– Thiệt ko?
– Uhm
– Anh đi tới mai thì mai em mới về hả?
– Anh đi tới mai thì em đi luôn!
– Thôi, anh đang ở nhà, về đi!
– Đợi em ăn xong cái đã.
– Ăn ở đâu anh ra chở về.
– Sao anh biết em ko đi xe mà ra chở?
– Thì anh thấy chìa khoá xe em ở nhà mà.
– Thôi được rồi, Vy chở em về.
– Uhm, nhanh đi nha.
– Sao gấp dữ vậy?
– Anh nhớ em mà, hahaha!
Tôi tắt máy, quay qua nhìn Vy
– Anh ba em về rồi đó.
– Hối chị về rồi phải ko?
– Uhm
– Đó, thương chị quá trời. Thôi, để em chở chị về.
– Lên nhà chơi luôn nha.
– Dạ
2 chị em về nhà, vừa mở cửa ông Vinh đã lao ra ôm, tự nhiên thấy Vy ổng bị quê. Bé Vy bịt miệng cười ko ngớt, tôi cũng xấu hổ theo luôn.
– Ừ, có Vy qua anh khỏi mắc công chạy qua nhà, anh có mua mấy ký mực một nắng nè, sẵn chở về cho ba má đi.
– Sẵn cho anh, anh mua thì tự đem qua đi.
– Mày chở về trước đi, mai anh đem quà tết qua sau.
– Mệt anh!
– Ai cắt cho cái đầu nhìn ngố quá vậy?
– Ai cũng khen có 1 mình anh chê đó!
– Ai khen?
– Em nè.
– Sao em lại an ủi nó, để nó sống thực tế đi chứ.
Bé Vy lao vô đấm anh nó túi bụi, tôi cười đau cả bụng. Con nhỏ vô ngồi chơi chút thì đem thùng mực về.
– Mai anh chị qua hả?
– Uhm, mai anh chị qua.
– Thôi chị vô đi, vô cho ổng úm đi, em đi xuống 1 mình được mà.
– Ok, cảm ơn em nha.
– Em còn phiền chị dài dài, khỏi cảm ơn em. Em về nha chị
– Bye em.
Tôi tiễn cô em chồng về. Lên nhà, ông Vinh lại ôm ấp, đúng cái thái độ kỳ lạ.
– Bộ anh làm gì có lỗi với em à?
– (Im lặng tiếp tục ôm hun hít)
– Lại đi bậy rồi phải ko?
– Xin lỗi vợ.
Tôi bực mình, cái kiểu nhìn là biết ngay.
– Em ko cấm cản anh gì hết, em biết em ko thể ép anh ăn cơm mà ko cho ăn món khác, nếu anh lâu lâu cảm thấy em nhàm chán thì anh có thể ra ngoài tìm cảm giác mới lạ, nhớ đừng mang bệnh về cho em. Em ko giận anh đâu, chị buồn 1 chút thôi.
Vinh ôm siết tôi hơn từ phía sau, tôi đứng bất động vì tự nhiên ko vui, ổng nắm 2 bàn tay tôi hôn chùn chụt. Tôi gỡ tay ra nhưng ko được
– Anh xin lỗi vợ mà. Tại anh xĩn quá.
– Đừng đỗ thừa anh xĩn, em ko muốn nói tới chuyện này, nãy giờ em nói anh hiểu thì em cảm ơn anh.
– Em giận anh hả?
– Ko, em buồn 1 chút thôi. Em ghét phải nghĩ tới chuyện người khác gần chồng mình.
– Anh xin lỗi vợ, mai mốt ko như vậy nữa.
– Em sẽ ko gần anh đến chừng nào em thấy hết buồn.
– Nhưng anh ko có ngủ với …
– Anh chỉ thức thôi chứ gì, sao mà ngủ được.
– Em đừng so sánh em với mấy người đó có được ko? Anh chỉ mát xa thôi mà, ko quan hệ đâu…. và anh nghĩ về em nhiều.
– Ko quan hệ sao lại xin lỗi?
– Làm bằng tay mà.
Ối trời ơi, tôi xô Vinh ra, ngồi phịch xuống ghế …. Điên người khi nghe ổng lí nhí là con nhỏ kia làm cho ổng bằng tay (blowjob)
– Anh đi tắm đi, đừng nói gì nữa.
Vinh lủi thủi đi vào phòng lấy đồ đi tắm. Tôi ngồi đó, rối bời. Cũng chính miệng tôi vẫn hay nói tôi ko cấm cản ảnh ăn bánh trả tiền, ko cấm ảnh đi bia ôm hay mát xa, Vinh đi ra ngoài, ngoại giao nhậu nhẹt đương nhiên ko tránh khỏi những tệ nạn, chồng tôi như bao đàn ông khác, anh ko phải thánh nhân, phải có những ham muốn ko thể kiểm soát khi có men trong người – đó là bản năng mà, tôi đương nhiên tin chồng ko sa ngã nhưng chỉ nghĩ tới chuyện nam trên nữ dưới với 1 kẻ khác, tôi buồn lắm, cảm giác bức bối khó chịu lắm, ghen nữa.
Ông Vinh tắm rửa xong, đi ra ngồi kế bên, tay vịn vai, tôi phủi tay ra quay mặt chỗ khác
– Anh có thể giấu em mà, nhưng em ko giấu, anh muốn em hiểu là anh chỉ có em thôi, đó là do bạn bè của anh đứa nào cũng vậy nên anh ko khác được. Chứ anh ko phải chán chê em đâu.
– Ý anh vậy là em phải cảm ơn anh vì anh đã nói cho em nghe hả?
– Ko, anh chỉ mong vợ thông cảm cho anh. Đâu phải lúc nào anh cũng đi bậy vậy đâu, anh xin lỗi em.
Tôi vẫn ngồi yên đó, ko nói gì thêm … khoé mắt thấy cay, ngực tức dễ sợ luôn. Tết tới nơi rồi mà, ông Vinh đúng là quay tôi như dế, mới đêm qua ổng đưa tôi lên tới 9 tầng mây thì bây giờ ổng lại đày tôi xuống 18 tầng địa ngục. Chán ko tả nổi mà ko biết, ko thể nói hay giải bày với ai. Lại nuốt cục giận 1 mình vậy, tự mình giao kèo cho phép thì mình chịu thôi.
Ổng lại rúc đầu vô lưng tôi, hôn lưng tôi, rồi lòn tay qua bụng ôm tôi, miệng ko ngừng xin lỗi,
– Anh chỉ có vợ thôi, anh hứa … ect.
Tôi đi vô phòng, nằm rồi ngủ luôn. Đang ngủ tôi nghe Vinh kêu tôi
– Em ơi, 7h mấy rồi dậy đi ăn đi, anh đói quá.
Tôi lồm cồm ngồi dậy, cái mặt của ổng đúng là tội nghiệp ko tả.
– Tết nhứt tới nơi, em ko muốn gây với anh, nhưng anh đừng có chọc em nữa.
Tôi đánh răng xong, cột tóc, thay cái quần jeans lưng và cái áo crop top ko quá ngắn.
– Đi ăn thôi mà sao em mặc đồ chiến quá vậy?
– Anh có đi ko?
Tôi ko biết làm gì, nhưng máu hơn thua làm cho bỏ ghét, tôi thừa biết ổng ko thích tôi mặc hở rún, nói chung cái áo tôi mặc ko hở, chỉ khi nhón người hay xoay người mới hở 1 chút thôi. Nhưng vốn dĩ 1 đứa da trắng, chỉ cần hở tí sẽ có người nhìn, dù là trai hay gái. Cho biết cái cảm giác khó chịu, ko giống nhau nhưng cũng phải ăn miếng trả miếng mới được. Nhìn cái mặt dính phốt của ổng, tôi phần nào hã hê.
Lên xe ngồi, tôi ko ôm. Vậy là ổng cứ nhồi nhồi, rồ ga rồi phanh gấp, bực mình tôi đấm cho mấy cái vô lưng. Dừng đèn đỏ, ổng thò tay ra sau níu 2 tay tôi ôm ổng, xung quanh người đông, tôi thấy kỳ nên để luôn.
– Anh ko thấy gớm à?
– Gớm gì em?
– Người ta làm cho biết bao nhiêu người, giờ làm cho anh anh ko gớm à?
– Lúc đó quắc cần câu rồi biết gì mà gớm em?
– Vậy sao anh biết làm bằng tay?
– À, cái đó biết mà, anh giao kèo rồi, cô đó ko được cởi đồ.
– Sao anh chắc.
– Chắc mà, làm gì thì người ta cũng có trữ tín chứ em.
– Mắc dịch! Tởm
– Thôi, đừng chửi nữa, anh xin lỗi.
– Đừng có mơ đụng tới người em.
– Để coi sao!
Hắn ta chắc dò được sóng ngầm tôi hạ hoả, nên cười khoái chí. 2 vợ chồng ăn bún măng vịt, ăn xong còn chở đi 1 vòng Sài Gòn, xong qua khu chợ lớn mua mấy cái đồ trang trí nhà, năm đầu tiên nhà mới mà. Nhưng tôi vẫn a cay lắm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!