Nếu mặt trời mọc lại lần nữa, anh có tìm em?
chương 2
Bà nội của Quân lo lắng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Vỹ Hạ đang nằm bất tỉnh trên giường.
– Do mệt quá nên chỉ ngất đi thôi, cơ thể có phần suy nhược cần phải ăn uống tẩm bổ và nghỉ ngơi, phải đảm bảo đứa bé trong bụng khỏe mạnh, nếu không sẽ không giữ được đứa bé đâu.
– Bác sĩ nói sao? Con dâu tôi mang thai sao?
Ba chồng Vỹ Hạ ngạc nhiên khi nghe bác sĩ nói. Quân cùng với mẹ của anh cũng hoàn toàn bất ngờ khi biết tin này.
– Đúng vậy, cô ấy mang thai cũng được gần 1 tháng rồi.
– Thật vậy sao, vậy là gia đình chúng ta sắp có cháu rồi, là trai hay gái đều được cả.
Bà nội Quân vui mừng khôn xiết khi biết cháu dâu mang thai và bà sắp có cháu để bồng bế rồi. Còn nét mặt của Quân trầm ngâm có vẻ không muốn điều này xảy ra.
…
Sáng hôm sau, Vỹ Hạ tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể bủn rủn như chẳng có sức gì, nét mặt bơ phờ và gầy gò đi trông thấy.
– Tỉnh rồi sao? Cô đừng nghĩ mình mang thai là tôi sẽ quan tâm chăm sóc cho cô. Đợi cô sinh con, tôi và cô sẽ ly hôn, còn đứa bé sẽ do tôi nuôi.
Quân đứng ở cửa nói giọng đều đều, nét mặt vô cùng nghiêm túc. Điều đó chẳng khác nào đâm thêm vào trái tim cô một nhát dao vậy, anh đối xử với cô như thế nào cũng được nhưng anh đừng bắt cô rời xa con của cô như thế.
– Anh nói gì vậy? Nó cũng con của em cơ mà, anh nhẫn tâm để con em không có mẹ sao. Em không muốn ly hôn.
– Ly hôn gì ở đây vậy? Này, Quân, nếu như con còn đối xử tệ bạc với Vỹ Hạ nữa là coi chừng với ba, nó đang mang thai cháu của dòng họ này đấy. Lo mà đối xử tốt với nó, con không tìm một đứa hiền thục và đảm đang như nó đâu. Đừng có mà rước cái loại con gái không biết điều về cái nhà này.
Ba của Quân tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của anh và Vỹ Hạ nên đi vào nói.
– Ý bác đang nói con sao?
Như từ đâu đi vào nghe được lời ông nói, nét mặt tỏ ra đáng thương. Ba của Quân im lặng không trả lời mà quay lưng đi nhanh ra ngoài một cách lạnh nhạt.
– Cô đừng tưởng có ba tôi chống lưng là muốn làm gì thì làm, tôi sẽ bằng mọi giá ly hôn cô.
Nói rồi, anh nắm lấy tay Như đi khỏi phòng đóng sầm cánh cửa lại khiến Hạ giật mình. Nước mắt cô lại tuôn rơi, cô không thể yếu đuối ngay lúc này,cô sẽ vì Mặt Trời mà cũng cố gắng chịu đựng cho qua chuyện. Cô tự nghĩ mình đã làm gì sai để mà anh ấy ghét mình như thế.
…
Từ sáng đến giờ, Vỹ Hạ chỉ nằm ở trong phòng mà không bước ra ngoài vì chăm chú đan len, cô cảm thấy đói bụng vì cả đêm qua cô không một chút gì cả nên đi ra khỏi phòng để xuống lầu xem thử có gì để ăn không.
– Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Lo mà giữ đứa bé trong bụng đi, coi chừng rớt nó đấy.
– Em nói gì kì vậy? Nó là con anh đấy.
Quân và Như từ dưới lầu đi lên khi nhìn thấy Vỹ Hạ, còn buông lời nói móc xỉa trước mặt cô khiến có chút căm phẫn nhưng cố gắng chịu đựng. Cô im lặng không nói gì chỉ lẳng lặng đi sang một bên để bước xuống bậc thang.
– Em cũng có thể cho anh đứa con mà.
– A.
Tiếng hét vang lên, Vỹ Hạ ngã lăn từ cầu thang xuống nền bất tỉnh, một dòng máu đỏ tươi chảy loang ra dưới nền gạch khi cô bị Như cố tình gạt chân ngã xuống.
– Vỹ Hạ… Em bị sao vậy? Vỹ Hạ… Vỹ Hạ… Thằng Quân kia, mày đã làm gì em gái vậy hả?
Anh trai của Vỹ Hạ hét lên đầy giận dữ khi thấy em gái mình nằm la liệt dưới nền, trong khi Quân và Như thì đứng bơ phía trên, nét mặt hoảng hốt vô cùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!