Nếu một ngày đẹp trời mình yêu nhau? - Chương 22: Bao nuôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Nếu một ngày đẹp trời mình yêu nhau?


Chương 22: Bao nuôi


Kể cho các bạn một câu chuyện nhỏ.

Có một hôm, giờ ra chơi, tôi hiếm khi đầy chăm chỉ ngoan ngoãn siêng năng cần cù… ngồi làm bài :)) Hình ảnh này chưa bao giờ gắn với một con người vốn lười biếng lại ham chơi như tôi nên ngay lập tức khiến lũ con trai mặt tiền đổ nát, nội thất tồi tàn kia xúm vào trêu đùa:

– Khiếp hôm nay Mặt Trời mọc ở đằng Tây hả mày?

– Tào lao. Hôm nay Mặt Trời mọc từ hướng Bắc!

– Mọc miếc gì, Mặt Trời tắt nắng rồi!

Hahaha, bổn – cô – nương – muốn – chửi – bậy :))

Chỉ khi tôi bắt đầu cười một cách đầy dịu dàng và ngọt ngào báo hiệu tương lai đầy “tươi đẹp” và “bình yên” của chúng nó, chúng mới chịu tản ra để yêu tôi làm bài 🙂

Hãm quá is not good 🙂

Gần hết giờ ra chơi, khi tôi đang cắm đầu cắm cổ làm nốt một bài khó trước khi tôi quên con mẹ nó hết, Dương Minh đi suốt từ đầu giờ giờ mới trở về, thấy tôi đang làm bài liền la lên:

– Không thể tin được, Mặt Trời sắp va vào Trái Đất rồi!!!!

[Bad word] [Bad word]

Nào Dương Liễu Nhi, đây là một cuốn truyện trong sáng lành mạnh, không được chửi bậy, không được đánh nhau, giữ vững hình tượng nữ chính thanh lịch (っಠ‿ಠ)っ

Cật lực đè xuống ý nghĩa lao tới đập Dương Minh một trận, tôi còn chưa kịp nói gì, cậu ta lại nói:

– Thôi học hành gì tầm này hả mày? Đằng nào mai sau chẳng đi làm đĩ?

◉‿◉

Dương Liễu Nhi đau lòng bày tỏ rằng cô ấy lỡ chơi cùng một thằng không bao giờ có thể mở mồm nói những lời tử tế rồi (╯ಠ‿ಠ)╯︵┻━┻

Ơ thế mà không biết lúc đấy tôi chập dây nào, đầy hứng chí hùa theo:

– Thế mai sau mày đi làm trai bao không?

– Làm! Mày có thấy tao học bao giờ không? _ Dương Minh trả lời cực kỳ dứt khoát và đường hoàng khiến tôi đột nhiên có chút ảo giác làm trai bao bỗng trở thành một việc cực kỳ chính nghĩa cực kỳ tốt đẹp ?? @@ ??

Chậm hai giây, tôi không biết tại sao lại nói:

– Đấy, thì tao đang cố gắng học để về sau bao nuôi mày đây!

Đúng lúc đó, bạn trai đương nhiệm – Ôn Hứa Quân – đi vào, nghe thấy tôi nói gì liền nghi hoặc nhìn tôi. Còn bạn học Dương đã ngáo ra từ lúc nào.

Trời ơi, nhìn khuôn mặt đang dần đỏ lên của Dương Minh, kết hợp với câu nói vừa rồi của tôi, chính tôi cũng có ảo tưởng giống như tôi đang lén lút cắm một cặp sừng to thật to lên đầu Quân thân yêu từ phía sau, vừa hay anh đột nhiên quay lại bắt quả tang hành động xấu xa của tôi _ノフ○

Ấy thế mà Ôn hay ghen khi đó lại không nói gì, vẫn bình thản đi lại ngồi cạnh tôi, tiện thể còn soát lại lỗi trong bài giải của tôi. Thấy anh không nói gì, tôi hơi lo, sán lại hỏi:

– Anh giận hả?

– Không có.

Đừng nói cái gì mà con gái nói không là có nói có là không, đàn ông cũng thế thôi, mẹ kiếp!!!!

– Em xin lỗi, anh đừng giận, em đùa chút thôi. Đừng giận, nhá?

– Anh không giận thật mà. _ Anh quay sang nhìn tôi cười, còn hôn nhẹ lên trán tôi _ Tin chưa? Tin rồi thì làm tiếp bài đi.

– Ò. _ Tôi nửa tin nửa ngờ, quay lại làm bài.

Rất lâu sau này, khi tôi nhớ lại ngày hôm ấy, tôi lấy hết dũng khí quay sang hỏi anh:

– Anh có nhớ hôm em lỡ mồm nói sẽ bao nuôi Dương Minh không? Hôm đấy anh không giận thật hả? Sao anh lại không giận?

Ông xã Ôn ngồi đần ra nhìn tôi một lúc mới nhớ được. Anh cười một cái, cúi xuống vừa tiếp tục nhìn laptop vừa trả lời:

– Tại vì anh biết thừa ngốc như em chỉ có thể bị bao nuôi thôi chứ không bao giờ có ngày có thể đi bao người khác được đâu nên anh cũng không lo lắng lắm.

Tôi: ??(⊙‿⊙)??

Mẹ kiếp, bổn cô nương muốn đảo chính! Đảo chính!! Đảo chính không được thì ly hôn!!! Ly hôn!!!! (ノಠДಠ)ノ彡┻━┻

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN