Nếu một ngày em xa anh! - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Nếu một ngày em xa anh!


Chương 1


Cuộc sống của Tiểu Mạn đang yên bình cho đến một ngày
-Cô làm ăn như vậy mà được à? Nhà chúng tôi không cần những người làm ăn bất cẩn như cô!Cô xem cô làm rơi đồ ăn xuống váy họ như vậy mà được à ? Cô có biết như vậy thì nhà hàng chúng tôi còn mặt mũi nữa à,đây toàn là những người khách quý của nhà hàng đấy có biết không hả?
Cô thì chỉ biết cúi đầu nghe ông chủ của hàng mắng mình. Cô nào dám cãi lại chứ! Ai ya, phận làm nhân viên là thế làm sao mà tránh được kia chứ!
– Thôi ông chủ cô ấy cũng không phải là cố ý đâu , cô ấy mới vào làm nên có chút thiếu xót nên mong ông chủ bớt giận ạ!
– Đến lượt cô phải nói cho tôi biết sao quản lý Hạ? Thiếu xót sao ? Tôi nói cho cô nghe một khi đã làm nhân viên của nhà hàng này rồi thì đừng hòng có một thiếu xót nào xảy ra cô hiểu chưa? Chẳng lẽ cô chưa nghe tôi nói những điều này à?
– Vâng, tôi biết rồi ạ! Là tôi dạy chưa tốt cho Tiểu Mạn nên mới ra nông nỗi này, Tiểu Hạ em mau ra xin lỗi phu nhân đi!
-Dạ
Cô đang đến gần vị thiếu phu nhân kia đẻ xin lỗi nhưng mà chưa kịp phát ra lời xin lỗi thì đã bị bà ta lấy ly rượu hắt vào mặt và nói bằng giọng khinh bỉ:
– Cô nghĩ cô xin lỗi thì tôi có thể tha cho nhà hàng các cô sao? Đừng nghĩ dễ dàng như vậy đồ rẻ rách! Đã được vào làm lại còn cố tình đổ thức ăn vào người tôi?Oong chủ ông mau đuổi việc cô ta đi , thật không thể chấp nhận một nhân viên không ra thể thống gì cả! Hứ!
– Dạ vâng thiếu phu nhân!
Bà ta đi qua như không nghe thấy gì mặt vẫn nghênh ngang, kiêu hãnh bước đi.
– Ông chủ tôi xin …
– Xin cái gì mà xin cút đi tôi đuổi việc cô , đúng là tức chết mà!
– Oong chủ ông tha cho con bé đi, nó khó khăn lắm…
– Quản lí Hạ cô nói nữa xem tôi liền đuổi việc cô?
Quản lí Hạ cũng im lặng không dám nói, đọi khi ông ta đi cô mới quay sang an ủi Tiểu Mạn đang mặt buồn thiu:
– Thôi Tiểu Man đừng buồn nữa chị sẽ kiếm cho em việc khác tuy không cao bằng ở đây nhưng cũng đủ để dùng!
Tiểu Mạn lắc đầu chán nản nói;
-Không cần đâu chị Hạ em có thể tự kiếm được , chị yên tâm em có một người bạn đã tìm được việc cũng tốt trước khi em làm ở đây rồi nhưng em thấy ở đây tốt hơn tuy nhiên làm được vài ngày…
– Ừ vậy thì tốt rồi !
-Thôi em về đây chị gửi lời tạm biệt mọi người ở đây giúp em nhé!
– Ừ, chúc em sống tốt!
-Dạ tạm biệt chi!
-Ừ
Cô đi bộ trên đương trở về mà lòng cảm thấy nặng trĩu. Những lời vừa nẫy cô nói với quản lí Hạ nào có phải là sự thật. Cả quãng đời học sinh cô nào có một mống bạn, thế thì tìm đâu ra bạn giúp đỡ chứ.Ông trời ơi sao ông trả thương con vậy? Con khổ lắm ông có biết không? Tai sao có người sướng thì sướng từ lúc sinh ra đến lúc chết cũng sướng nữa ấy vậy mà con không nhưng nghèo mà còn mồ côi nữa, không họ hàng, không máu mủ ruột thịt ở bên cạnh, không biết tình thương là gì?Đã thế lại còn chả có công việc nữa. Vậy sinh ra con làm cái gì?
Bỗng nhiên nước mắt cô từ đâu tuôn ra khẽ lăn trên khuôn mặt thanh tú . Cô thật đáng thương làm sao!Nhưng mà cô đã hứa với bản thân là phải kiên cường mạnh mẽ không được gục ngã bởi đối với cô mà nói yếu đuối chính là thất bại !Bỗng chân cô có cái gì đó bám lấy. Nhìn xuống và đọc qua thì cô hạnh phúc đến tột độ!
Ônng trời ơi xem con nhặt được gì nè!Có phải ông đã thương cho số phận của con rồi không ? Vậy thì con cảm ơn ông nhiều lắm ạ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN