Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh - Chương 2: U Dương Tịch Hạ khi mười bảy tuổi là một cô gái cô đơn lẻ loi như đóa hoa sen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh


Chương 2: U Dương Tịch Hạ khi mười bảy tuổi là một cô gái cô đơn lẻ loi như đóa hoa sen



Tôi là Tịch Hạ, Âu Dương Tịch Hạ.

Âu Dương Tịch Hạ mười bảy tuổi, cao cao gầy gầy, ít nói, phần lớn thời gian, tôi thường ngẩn ngơ một mình. Âu Dương Tịch Hạ mười bảy tuổi, trước khi gặp Thẩm Gia Bạch, luôn là một bông hoa xấu hổ thẹn thùng khép chặt cánh.

Một mình đeo chiếc ba lô dài, tôi thường chạy tới giáo đường do người Pháp để lại nghe Thánh kinh, với chiếc xe đạp cũ kĩ, chiếc quần bò rất dài, không ai biết tôi đang nghĩ gì. Khi màn đêm buông xuống, tôi thường lên khu tường thành cũ nát, một mình đứng ở nơi cao nhất và nhìn về phía chân trời.

Tôi hâm mộ Tam Mao(1) cuồng nhiệt, ngoài áo sơ mi trắng và quần bò, tôi không bao giờ mặc thứ gì khác. Tôi có mười đôi giày thể thao màu trắng, đi luân phiên. Tôi biết mình là một kẻ cố chấp điên cuồng, vì vậy, Chương Tiểu Bồ nói, nếu Âu Dương Tịch Hạ mà thích ai, thì người đó coi như chết chắc.

(1). Một nữ tác giả nổi tiếng của Trung Quốc.

Chương Tiểu Bồ là bạn thân của tôi, vừa qua sinh nhật mười bảy tuổi. Cô ấy luôn đối xử với bọn con trai rất thất thường theo kiểu có mới nới cũ, cô ấy nói, bởi vì, cô ấy có khả năng thu hút họ.

Không thể phủ nhận, Chương Tiểu Bồ rất đẹp, có nụ cười tươi như hoa nở. Sau này khi tôi nhìn thấy Chương Tử Di thì cảm thấy thế giới này quả thật có những người vô cùng giống nhau.

Tôi nói: Vẻ đẹp đó của cậu quá nông cạn, một người con gái phải đẹp từ trong nội tâm mới được gọi là đẹp. Khi mười sáu tuổi, tôi luôn miệng nói cô gái, cô gái, thực ra chúng tôi cùng lắm cũng chỉ có thể được coi là cô học trò nhỏ, khi thật sự trở thành một cô gái, tôi lại hi vọng người ta sẽ gọi mình là nữ sinh, cho dù tôi không bao giờ còn có thể là nữ sinh nữa.

Trước khi mỗi cô bé trở thành một cô gái, thì bạn thân là người quan trọng nhất trong đời cô ấy, trước khi tôi trịnh trọng xuất hiện, tôi phải giới thiệu qua với mọi người về Chương Tiểu Bồ, bởi sau khi gặp được cô ấy dưới gốc cây hoa đó, tất cả mọi thứ ở tôi đều đã thay đổi.

Ai đó đã từng nói: Thay đổi cuộc đời một con người, có thể chỉ cần trong một khoảnh khắc?

Đối với câu nói này, tôi dám khẳng định chắc chắn là đúng.

Khi tôi mười bảy tuổi, tôi không phải là một con bướm, mà là một con sâu xấu xí, đi sau con bướm xinh đẹp Chương Tiểu Bồ, nhìn cô ấy tung tăng bay lượn.

Cô ấy thật diễm lệ, luôn luôn là thế.

Những cô gái bình thường như cây cỏ đa phần đều sẽ làm nền cho những người con gái như thế chăng?

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là lúc vào năm học mới, cô ấy kiên quyết chọn chỗ ngồi cạnh tôi, hôm đó cô ấy mặc một chiếc váy xòe, đối với một nữ sinh ngày nào cũng mặc quần bò như tôi mà nói, váy xòe là một thứ đồ xa xỉ của giai cấp tiểu tư sản.

Ở cô ấy có thứ gì đó rất hấp dẫn, không phải bởi vì cô ấy quá đẹp, mà là có những người con gái sinh ra đã có thứ khí chất ấy.

Chúng tôi nhìn nhau cười, sau đó là màn tự giới thiệu.

Cô ấy khen tên tôi hay và nói rằng thích những bạn nữ có dáng người cao gầy. Chúng tôi trở thành bạn cùng bàn, chỉ vài ngày sau đã trở thành đôi bạn tri kỉ. Ở độ tuổi mười sáu đó, cái gì cũng đẹp đẽ hoàn hảo, nhưng lại rất mong manh, dễ vỡ.

Khi chúng tôi cùng đi dạo trong ánh hoàng hôn, cô ấy nói, hồi học lớp năm, cô ấy nhận được bức thư tình đầu tiên.

Tôi biết cô ấy đang muốn thể hiện với tôi.

Tịch Hạ? Cậu có không? Tôi mỉm cười nói: Không có.

Hồi lớp tám, cô ấy bị một nam sinh chặn lại trên đường, nhưng cô ấy không hề tỏ ra hoảng hốt. Lúc đó, cô ấy mặc một chiếc váy kẻ caro màu đỏ, áo sơ mi trắng, tay bồng có thêu hoa, là người dẫn đầu trong vở múa ba lê Tứ tiểu thiên nga của trường. Còn tôi, nhìn thấy có nam sinh xuất hiện thì vô cùng kinh hãi, mặt đỏ bừng như quả táo, sau đó nhanh chóng chạy mất. Cô ấy nói với tôi, Tịch Hạ, cậu đúng là đồ quê mùa.

Chương Tiểu Bồ thông minh, xinh đẹp, ưu tú, đến năm lớp mười hai đã trở thành nhân vật cỡ minh tinh của trường, người dẫn chương trình của các buổi dạ hội trong trường chưa bao giờ là ai khác ngoài cô ấy. Cao ráo sáng sủa, tóc xoăn lọn to, còn cả sự trưởng thành trước tuổi, tôi thấy bộ ngực đầy đặn của cô ấy khi chạy, còn mình vẫn bằng phẳng như không, vẫn là quả đào đầu xuân, còn cô ấy đã là quả đào mùa thu, bọn con trai thích cô ấy cũng là lẽ tự nhiên.

Chương Tiểu Bồ xinh đẹp như thế, lại thông minh như thế, thành tích học tập của cô ấy không hề thua tôi, trong lớp, hai chúng tôi, kẻ nhất người nhì.

Không phải là cô ấy, thì là tôi.

Một nữ sinh xinh đẹp mà học giỏi thì thật đúng là kì tích, một nữ sinh xinh đẹp hay suy nghĩ vu vơ mà học giỏi lại càng là kì tích. Chương Tiểu Bồ chính là kì tích. Cô ấy không chỉ học giỏi, mà thậm chí còn viết văn rất hay, thường xuyên có bài đăng trên tạp chí của trường. Những vần thơ mông lung đó khiến lũ con trai đa sầu đa cảm phải phát sốt lên, thế là bọn họ cũng lại làm thơ, chẳng mấy chốc tạp chí của trường trở thành một diễn đàn thơ tình, Chương Tiểu Bồ lại không chơi thơ nữa, cô ấy thích leo núi, cuối tuần nào cũng rủ tôi đi.

Bố mẹ của Chương Tiểu Bồ cũng chỉ là những người công nhân bình thường, nhưng cô ấy luôn nói, mẹ cô ấy là họa sĩ, bố cô ấy là kĩ sư, ngoài tôi ra, chẳng ai biết được bí mật đó. Mặc dù chỉ là con của một gia đình công nhân bình thường, nhưng cô ấy rất được nuông chiều, trong căn hộ nhỏ bé khiêm nhường còn có một chiếc đàn piano.

Vì vậy, khi cô ấy nói mình biết chơi đàn, không ai hoài nghi gì về người mẹ họa sĩ và người bố kĩ sư của cô ấy.

Chương Tiểu Bồ là tiêu điểm của cả trường trung học, còn tôi làm nền cho tiêu điểm ấy. Sự cứng nhắc của tôi tôn lên sự linh hoạt nhạy bén của cô ấy, vẻ ngoài bình thường của tôi càng tô điểm cho sắc đẹp của cô ấy, khi hai chúng tôi đi cùng nhau, thì một người là hoa còn kẻ kia là lá, tôi không phải không biết điều đó, nhưng tôi thích cô ấy. Đôi khi, sự hư vinh phù phiếm của con gái khiến người khác chán ghét, nhưng đôi khi, cô ấy lại rất đáng yêu.

Mỗi lần mặc một chiếc váy mới, cô ấy bao giờ cũng hỏi tôi đầu tiên, Tịch Hạ, có đẹp không?

Và lần nào tôi cũng trả lời rất kiên định: Đẹp.

Bởi vì, tôi chưa bao giờ mặc váy, tôi thích mặc quần, không phải vì như thế sẽ khiến tôi trông cao hơn, mà là vì, tôi thích mặc quần bò.

Những cô gái mặc quần cũng có vẻ đẹp và khí chất cao quý rất riêng, sau này, khi xem chương trình “Super girl”(2), tôi phát hiện ra Lí Vũ Xuân(3) cũng là một nữ sinh thích mặc quần, hơn nữa cô ấy lại cao một mét bảy mươi tư, còn tôi cao một mét bảy mươi hai!

(2). Super girl voice: Cuộc thi tìm kiếm tài năng âm nhạc dành cho nữ của Đài truyền hình Hồ Nam.

(3). Ca sĩ đã đoạt giải quán quân trong cuộc thi “Super girl” năm 2005.

Bức ảnh về Tam Mao mà tôi thích nhất là bức ảnh bà tết tóc đuôi sam hai bên, đầu đội chiếc mũ bò, mặc quần bò áo sơ mi trắng, đứng đút hai tay vào túi quần, nhìn rất phong cách. Đôi khi tôi thầm cảm ơn những chàng cao bồi miền Tây nước Mỹ đã phát minh ra loại quần dễ mặc mà rất bền này, lại còn thể hiện được thần thái của một người ở mức hoàn hảo nhất, có thể nói ngắn gọn bằng một từ – bụi bặm.

Không ai biết được những suy nghĩ trong lòng tôi, vì tôi vốn là đóa hoa cô độc, lặng lẽ nở, bố mẹ không hiểu tôi, anh trai không hiểu tôi, thậm chí, cả Chương Tiểu Bồ cũng không biết gì về tôi.

Chương Tiểu Bồ coi tôi là bạn, thứ nhất là vì tôi học giỏi, có thể cùng giúp đỡ lẫn nhau, hai là tôi có thể im lặng hàng giờ nghe cô ấy dốc bầu tâm sự, nói đúng hơn là, nghe cô ấy khoe khoang.

Cô ấy cho tôi đọc những bức thư tình cô ấy nhận được, không hẳn chỉ là khoe khoang, mà còn là vì tôi không ghen tị.

Bởi vì, tôi là bạn của cô ấy.

Cô ấy chỉ có duy nhất một người bạn thân là tôi, bởi vì những nữ sinh xinh đẹp khác đều ghen tị với cô ấy, hoặc nói cách khác là hoàn toàn không thèm để ý tới cô ấy.

Chỉ có tôi, chỉ có tôi luôn ở bên cạnh cô ấy.

Tôi thích ngắm nụ cười tươi tắn của cô ấy, thích nhìn dáng vẻ quý tộc của cô ấy khi cô ấy ngồi chơi đàn piano, những ngón tay thon dài, chiếc cổ cao trắng ngần, còn cả gờ xương quai xanh gợi cảm của cô ấy nữa. Tất cả những thứ thuộc về tôi hoàn toàn tương phản với cô ấy, mộc mạc và ngượng ngập, là một bông cúc nhỏ xinh chúm chím, vĩnh viễn chỉ mặc quần bò áo sơ mi trắng ngả màu, tóc tém, nhưng tôi không thể mặc những kiểu quần áo khác, bởi khoác chúng lên người, tôi không còn là tôi nữa.

Chương Tiểu Bồ từng nói, tôi là một kẻ cố chấp điên cuồng.

Đúng vậy, có lẽ là đúng như vậy.

Tôi thích giáo viên tiếng Anh, thế là liền lao vào học tiếng Anh như điên, tôi không thích giáo viên dạy toán, thế là trốn học đến giáo đường nghe Thánh kinh.

Tôi và Chương Tiểu Bồ vô cùng trái ngược nhau. Cô ấy thích sự ồn ào, tôi thích tĩnh lặng, nhưng điều đó hoàn toàn không cản trở việc tôi và cô ấy trở thành bạn. Khi cô ấy khoe khoang những bức thư tình của bọn con trai, tôi bình thản nhìn cô ấy, sau đó quay mặt đi, ngắm nhìn mùa xuân bên ngoài. Cả một mùa xuân, tôi đã đi qua như thế, trong lòng dập dềnh bất an, nhưng bề ngoài lại thản nhiên như không.

Đúng vậy, thản nhiên như không.

Tôi thích thế, cũng giống như mẹ tôi.

Mẹ thường mặc chiếc váy dài màu đen, khoác trên vai một chiếc khăn lớn kiểu Scotland, để mặt mộc ngồi bần thần trước cửa sổ, mà đã ngồi là ngồi cả nửa ngày. Mẹ của tôi, giống như một bức tranh sơn dầu, bà luôn khiến tôi liên tưởng đến nhân vật Phồn Y trong Lôi Vũ(4), cô độc và cô đơn, đúng vậy, từ khi bố tôi có tình nhân, mẹ luôn như thế.

(4). Vở kịch nổi tiếng của nhà văn Trung Quốc Tào Ngu (1910-1996).

Giới thiệu qua về gia đình tôi một chút: Bố tôi là một thương nhân, một người đàn ông anh tuấn hơn bốn mươi tuổi, ngoại hình hơi giống Châu Nhuận Phát, có điều thấp hơn một chút, hơn nữa, nhìn bố người ta sẽ nghĩ đó là một người sống vô trách nhiệm.

Mẹ tôi từng là một diễn viên kinh kịch xinh đẹp. Mẹ thường đóng vai “thanh y”(5) trong đoàn kịch, thanh y Trình phái(6). Trong tất cả những vai diễn nữ, thì vai hát Trình phái là vai thanh y có khí chất u buồn nhất, mẹ tôi khi đó được mọi người trong thành phố tung hô là “Đệ nhất Trình đán”.

(5). Hay còn gọi là “chính đán”, là vai nữ chính trong các vở kịch của Trung Quốc, thường mặc đồ màu xanh.

(6). Trình phái là một trường phái hát kinh kịch do Trình Nghiễn Thu (1904-1958) sáng lập.

Diễn xuất của bà lúc nào cũng đặc sắc và chính thống, do được hóa trang hết sức xinh đẹp, nên khi bà diễn các vai khuê nữ rất được khán giả hâm mộ. Dường như bà bẩm sinh đã có khí chất của một “oán nữ”, sự ai oán đó xuất phát từ nội tâm, trong giọng hát như có sự u uất không thể lí giải được, trong ánh mắt luôn ẩn chứa sự bi ai.

Khi đó, mẹ thật sự rất đẹp, chỉ cần một cái hất tay hay một ánh mắt cũng khiến người ta phải rung động. Mẹ mặc đồ gì, lập tức những cô gái trẻ trong đoàn kịch sẽ mặc theo. Khi đó, mẹ là một người nổi tiếng trong một huyện thành nhỏ, còn nổi tiếng hơn cả Lưu Hiểu Khánh ngày ấy. Còn bố là một diễn viên tuồng nghiệp dư, mỗi vở kịch mẹ diễn, bố đều đến xem. Rồi họ kết hôn, mẹ sinh ra tôi và anh trai, vừa béo vừa già, mẹ không còn đi hát kịch nữa, chỉ hát ở nhà. Mẹ hát rất say sưa, tôi biết, mẹ hát cho bố nghe, chỉ khi bố ở nhà mẹ mới hát, nếu bố không có nhà, mẹ luôn trầm mặc.

Anh trai tôi là u Dương Gia Hòa, đang học năm thứ ba Đại học Nhân Dân, bố muốn anh học quản trị kinh doanh, nhưng anh lại học Trung văn. Bố muốn anh sau này sẽ phụ giúp việc làm ăn, nhưng anh nói, anh không thích làm kinh doanh, anh muốn làm bạn với chữ nghĩa.

Trước khi tôi mười bảy tuổi, cuộc sống đã diễn ra một cách hết sức quy củ như thế.

Nhưng năm tôi mười bảy tuổi, tất cả đã đổi thay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN