Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương 488: “Vũ trụ” dữ chất biến! Thần bí thanh niên tái hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần


Chương 488: “Vũ trụ” dữ chất biến! Thần bí thanh niên tái hiện


Siêu não ở trong Quy Khư mấy năm nay đối phó với bán hồn chi thể quả thật cũng có biện pháp, phải dùng tiên lực thử thật lâu mới cứu tỉnh được Thiên Dao. May mà Thiên Dao tuy hết sức suy yếu nhưng cũng không có gì đáng ngại. Trương Tử Tinh sau khi xác định thân phận chân chính của nàng, dùng tiên thức kể sơ lại mọi chuyện, rồi đi đến cái bể thủy tinh chứa Đắc Kỷ.

Lúc này thanh âm của siêu não vang lên trong phòng: “Trước khi ngươi giải đông. Ta cần xác nhận cái gương kia có trên người ngươi hay không”.

Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy trên vách tường đối diện xuất hiện vô số màn hình nhỏ, ghép lại tạo thành hình người. Đó chính là hình ảnh đại diện mà siêu não tuyển chọn ra, trông hết sức hoàn mỹ.

Trương Tử Tinh tâm niệm vừa động nói: “Gương đương nhiên là trên người ta, nhưng ta trước tiên phải xác định thân phận cùng tình hình an toàn của Đắc Kỷ. Nếu ngươi lại đưa ra hình ảnh giả như lần trước, ta chẳng phải bị lừa sao?”

Siêu não lại cười rộ lên: “Hiện tại quyền chủ động nằm trong tay ta. Ngươi căn bản không thể nào lựa chọn.

Nếu ngươi không tin, ta có thể lập tức hủy diệt nàng ta. Nhân tiện cũng nói với ngươi. Loại bắt cóc cùng giải cứu này trong dữ liệu của ta thật sự là rất nhiều. Nên mỗi hành động của ngươi đều nằm trong phạm vi tính toán của ta, cho nên đừng mong giở thủ đoạn gì. Nếu ngươi thiếu thành ý, ta sẽ trực tiếp hủy diệt con tin”.

Trương Tử Tinh âm thầm nguyền rủa dữ liệu bắt cóc của siêu não, vội vàng đem Côn Lôn kính lấy ra. “Gương ở nơi này. Chỉ cần chúng ta đến được nơi an toàn, ta sẽ đưa cho ngươi”.

Trên màn hình siêu não gật gật đầu. Trương Tử Tinh sợ siêu não lại nảy sinh ra ý niệm gì khác trong đầu, liền đi tới trước lồng kính, nhập vào lệnh giải đông. Chỉ thấy sương trắng trong lồng kính dần dần biến mất, tướng mạo của Đắc Kỷ cũng rõ ràng hiện rõ. Nàng đang lơ lửng trong không trung, khuôn mặt ngủ say lộ ra vẻ hết sức an tường, hai tay đặt ở trước bụng, trong tay nắm vật gì đó. Đúng là mặt nạ ngũ sắc mà lúc trước Trương Tử Tinh đặt ở trong tay nàng.

Dựa theo cách nói của siêu não, hắn đã từ trong mặt nạ này thu hoạch được lực lượng thao túng dị thú. Nhưng loại lực lượng này hẳn là không quan hệ với tác giả Khổng Tuyên. Rất có thể liên quan đến thanh niên thần bí năm đó cải tạo mặt nạ. Chẳng Lẽ cả Quy Khư bí cảnh này có quan hệ với “hắn”?

Giải trừ đông kết cùng khôi phục sức sống cần ba giai đoạn mới có thể hoàn thành, tương đối tốn thời gian. Cho nên Trương Tử Tinh chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Chợt nghe siêu não hỏi: “Có một vấn đề. Ngươi từng là chủ nhân của ta, hy vọng ngươi có thể cho ta đáp án. Con người so với máy tính vốn khác nhau ở chỗ nào?”

Trương Tử Tinh đối với vấn đề này của siêu não cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bèn hỏi ngược lại: “Trong dữ liệu của ngươi hẳn là có rất nhiều đáp án như vậy”. Nguồn truyện:

“Nguyên nhân chính là bởi vì nhiều, cho nên ta muốn nghe xem đáp án của ngươi. Vấn đề này có thể lý giải thành, ta cùng với nhân loại các ngươi khác nhau chỗ nào”.

Trương Tử Tinh một mặt quan sát tình hình của Đắc Kỷ, một mặt trầm ngâm nói: “Đáp án này cũng có rất nhiều. Ví dụ như ý thức hiểu biết sức sáng tạo. Ngươi hôm nay đã có ý thức độc lập, cũng có cảm xúc bản thân. Còn khiếm khuyết, có lẽ là tình cảm chân chính”.

“Tình cảm? Trong dữ liệu có rất nhiều định nghĩa cho từ này. Từ cổ chí kim” Siêu não nói. “Theo lý giải của ta, tình cảm chỉ là sự khiếm khuyết của lý trí, là một loại nguyên nhân sinh ra sự sai lầm mà thôi”.

Trên vô số màn hình thể hiện ra siêu não bỗng nhiên xuất hiện những hình ảnh khác nhau, diễn viên toàn bộ đều là Trương Tử Tinh qua các thời kì. Không chỉ có thế giới phong thần mà còn có thế kỷ hai mươi bốn. Chính là thể hiện các loại cảm xúc. Hỷ nộ ái ố. Thiên Dao từng tại Côn Lôn kính thấy qua một phần kinh nghiệm mà Trương Tử Tinh trải qua trước đây. Hôm nay lại trên màn hình nhìn thấy cảnh này, nhưng lại có nữ tử giống “Đắc Kỷ” như đúc ở cùng với hắn, không khỏi ngạc nhiên.

“Lấy ngươi làm ví dụ. Cả đời ngươi, thật sự có rất nhiều sai lầm, có những cái có thể gọi là ngu xuẩn” Siêu não “đánh giá” không chút khách khí. “Đa phần đều là bởi vì cái mà ngươi gọi là “tình cảm” gây ra”.

“Có lẽ. Nguyên nhân chính bởi vì có loại sai lầm này, mới là chân chính là nhân loại” Trương Tử Tinh mắt thấy quá trình giải đông đa hoàn thành giai đoạn thứ hai, đang tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay ngươi đã là sinh mệnh có trí tuệ độc lập. Mục tiêu của ngươi là cái gì? Chinh phục? Hủy diệt?”

“Hừ! Ngươi nói như vậy sao?” Siêu não khinh miệt cười nói. Trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh đại chiến tại Đan Trần quần sơn lúc này. Các thế lực lớn dưới sự dẫn đầu của Giải Trĩ, Cùng Kỳ cùng các cường giả, hợp thành một cỗ lực lượng, hướng ra ngoài phá vây mà đi. Nhưng đội quân máy móc lại gần như là vô cùng vô tận, hơn nữa hỏa lực rất mạnh. Làm cho các dị thú thương vong thảm trọng, tình thế hết sức nguy ngập.

“Khôn sống dại chết. Thích nghi thì sinh tồn. Đây là quy luật bất biến của tự nhiên. Bỏ qua nguyên nhân căn bản của sinh mệnh, hôm nay đối với ta mà nói chỉ là một loại trò chơi mà thôi. Chỉ cần có năng lượng, sinh mệnh của ta có thể nói là vô cùng vô tận. Mà mục tiêu cuối cùng của ta là từng bước hoàn thiện cùng tiến hóa, trở thành sinh mệnh hoàn mỹ không khiếm khuyết nhất trong vũ trụ này”.

Sinh mệnh hoàn mỹ? Trương Tử Tinh ngẩn ra, không nghĩ tới siêu não còn có “chí hướng lớn” như vậy.

Trên màn hình lại khôi phục hình ảnh đại diện của siêu não, làm ra một biểu tình thở dài: “Có thể là sau khi ta có được sinh mệnh đã phát sinh biến hóa. Mới có thể nói chuyện với ngươi nhàm chán vô nghĩa như vậy. Nếu là trước đây là đã trực tiếp thực hiện rồi”.

“Đây có lẽ cũng là một loại tình cảm. Ngươi được chế tạo ra, bởi vậy cũng khó tránh bị tình cảm của nhân loại ảnh hưởng” Trương Tử Tinh mắt thấy giai đọn thứ ba của quá trình giải đông cũng sắp hoàn thành, sợ siêu não lật lọng nên thuận miệng một câu.

“Đây có lẽ là một sai lầm. Nhưng tuyệt đối không phải là ta, mà chính là ngươi! Ngay từ đầu, trong khi ngươi muốn phân tán sự chú ý của ta, ta cũng đã phân tán sự chú ý của ngươi” Siêu não đột nhiên cười ha hả: “Quên nói cho ngươi. Khi bắt đầu mở ra quá trình giải đông, đồng thời cũng sẽ mở ra hệ thống hủy diệt. Ngay khi giải đông chấm dứt thì cả trung tâm Dương Phủ này có hai mươi vạn đơn vị phản vật chất được nén ép cũng đồng thời bùng nổ. Ta đã tính toán, trong khoảng thời gian của quá trình giải đông, vệ sĩ đã mang theo Chân Võ Tạo Điêu Kỳ phi hành ra ngoài phạm vi của vụ nổ rồi.

Trương Tử Tinh trong đầu nổ oành một tiếng, mồ hôi lạnh nhất thời đổ ra: “Nén ép” đối với lĩnh vực khoa học phản vật chất mà nói, còn thuộc loại cấm khu. Bởi vì phản vật chất bị nén ép cực kỳ không ổn định, rất khó khống chế. Một khi không cẩn thận sẽ phát sinh lực hủy diệt vô cùng đáng sợ, là hạng mục tối nguy hiểm bị cấm.

Chịu sự ảnh hworng của Công ước quốc tế, vũ khí của thế kỳ 24 cũng chịu sự hạn chế rất nhiều. Như phạm vi nổ của đầu đạn hạt nhân cũng vượt xa mấy thế kỷ trước, uy lực cũng vượt gấp mấy lần. Như vậy càng phải khống chế chuẩn xác mục tiêu để tránh tạo nên nhiều thương vong cho người vô tội.

Chính bởi vì dạng vũ khí phản vật chất nén ép này càng thêm đáng sợ, một khi bùng nổ sẽ tạo thành lực phá hủy khó có thể tưởng tượng được. Trương Tử Tinh cho dù là một trong những người có thành tựu cao nhất về lĩnh vực phản vật chất ở thế kỷ 24 trong khi bí mật kiến thiết căn cứ tại thời Đại Thương, cũng không dám thí nghiệm loại “nén ép” này. Sợ khống chế không được mà tạo thành hậu quả khó có thể vãn hồi.

Nhưng hôm nay tại Quy Khư, siêu não lại có thể không kiêng kị mà sản xuất cùng thực nghiệm loại vũ khí cực kỳ nguy hiểm này. Bình thường chỉ cần nén ép mấy ngàn đơn vị phản vật chất là có thể đem một tinh cầu trong khoảng khắc hóa thành bụi phấn. Mà hôm nay hai mươi vạn đơn vị thực sự làm một con số làm cho người ta sợ hãi. Cho dù Trương Tử Tinh là huyền tiên đỉnh cấp chi thể, cũng tuyệt đối không thể chống đỡ. Trừ phi có pháp bảo phòng ngự cực mạnh Càn Khôn Đỉnh nơi tay phát huy hết uy lực. Hoặc là có được Hỗn độn lực như Nguyên Thủy Thiên Tôn vậy. Nhưng trước mắt hai lựa chọn này đối với Trương Tử Tinh mà nói, đều không phải hiện thực.

Một khi chân chính nổ tung, chính là Trương Tử, Tinh Thiên Dao cùng Đắc Kỷ đều khoảnh khắc sẽ bị hủy diệt.

“Mau dừng lại! Siêu não!” Trương Tử Tinh vội vàng đưa Côn Lôn kính trong tay ra: “Chẳng lẽ ngươi không cần gương này? Ngươi không phải muốn trở thành sinh mệnh hoàn mỹ sao?

Ngươi quên rồi sao? Lúc trước phát sinh loại chuyển dịch không gian thời gian này. Cái gương này có thể nhanh chóng làm tan rã lưới năng lượng phản vật chất. Cho nên nó chính là vật duy nhất còn tồn tại sau vụ nổ. Cho dù hắn mất ở trong càn khôn của ngươi thì cũng không sao” Siêu não nhân tính hóa lộ ra vẻ cuồng nhiệt: “Ta đã có thể rời khỏi nơi này. Cho dù không có nó ta cũng có thể tự từng bước tiến hóa! Mà tự tay tiêu diệt người đã từng là chủ nhân là ngươi, mới là bước đầu tiên ta bước trên con đường hoàn mỹ!”

Trương Tử Tinh không chút do dự đem Côn Lôn kính thu hồi vào trong cơ thể, đồng thời ôm lấy Thiên Dao. Lập tức đấm mạnh một quyền đập nát lồng kính kia, một tay ôm lấy Đắc Kỷ. Hắn giờ phút này tiên lực trên người đột nhiên bùng nổ, thân hóa huyết quang trực tiếp hướng lên phía trên đột phá mà đi. Dọc theo đường đi cũng không biết đã phá tan bao nhiêu tầng thiết giáp cùng thiết bị.

Đối mặt với lằn ranh sinh tử, Trương Tử Tinh lực lượng trong khoảnh khắc đã tăng lên tới đỉnh điểm. Cái loại cảm giác vi diệu trong mộng bỗng nhiên như kỳ tích xuất hiện ở trong đầu.

Sơn thủy, ánh sáng hòa hợp.

Đỉnh núi sương mù.

Lập tức mấy cái này đều biến mất, biến thành một loại bóng đêm kỳ dị. Biến hóa hóa này làm như trải qua một khoảng thời gian dài dằng dặc, hôm nay mới bùng nổ ra. Là một loại ngẫu nhiên, cũng là tất nhiên.

Nhưng hiện tại Trương Tử Tinh không có thời gian đi so đo mấy cái này. Tuy loại cảm giác kỳ dị này càng ngày càng mãnh liệt nhưng trong lòng hắn chỉ có một ý niệm: Chạy!

Mang theo Thiên Dao cùng Đắc Kỷ chạy càng xa càng tốt!

Siêu não lần này toàn bộ kế hoạch đều nhằm vào hắn cùng Chân Võ Tạo Điêu Kỳ. Cho nên ba thế lực lớn chỉ là bước đệm mà thôi. Mà vụ nổ hiện tại mới chính là mấu chốt của kế hoạch.

Ngay khi Trương Tử Tinh mới vừa đột phá ra được thì qúa trình tự hủy đã hoàn thành. Trương Tử Tinh trông tích tắc bỗng rung động một chút, sau đó trong mắt chỉy bạch quang.

Bạch quang hủy diệt.

Ta không thể chết được! Ta muốn dẫn Thiên Dao cùng Đắc Kỷ rời khỏi Quy Khư.

Bên ngoài còn có thê tử của ta, huynh đệ của ta, chiến hữu của ta. Còn có tam giới sắp sụp đổ.

Ta không thể chết được.

Dục vọng muốn sống mãnh liệt xuất hiện trong lòng hắn. Cái loại cảm giác kỳ dị nọ cũng đã lên tới đỉnh điểm, thậm chí còn lấn áp cả hào quan chói mắt kia.

Tựa hồ là ảo giác, thời gian phảng phất như tạm dừng lại.

Cả ý thức của hắn oành một tiếng, trong khoảnh khắc liền lâm vào bóng đêm.

Bóng đêm mênh mông.

Đây là nơi nào? Phong thần đài? Hay là trăm năm trùng sinh sau khi tử vong tại bí cảnh?

Vì sao lại nhìn không thấy, là đang ngủ say sao? Thì ra là giấc mộng.

Đã một lần bỏ qua cơ hội duy nhất để tới được đỉnh núi. Lần này còn mơ thấy cái gì nữa?

Bóng đêm. Vẫn là bóng đêm.

Cảm giác lúc này lại không giống như lần trước. Tựa hồ là đang ngủ sắp tỉnh lại.

Tỉnh lại thấy trong bóng đêm trước mặt tựa hồ nhoáng lên cái gì đó. Phảng phất như trải qua mấy trăm triệu năm hoặc lâu hơn, lại phảng phất như chỉ trong nháy mắt.

Đúng. Chỉ là trong nháy mắt. Thời gian bị dừng lại kia lại bắt đầu lưu động, một điểm hào quang vô cùng chói mắt bùng nổ ra. Ban đầu nó chỉ là những điểm vô cùng nhỏ với nhiệt độ vô cùng cao, sau đó với tốc độ khó có thể tưởng tượng mà phát triển ra, xé nát bóng đêm bát ngát. Nó như là một khởi điểm, chung quanh không ngừng phát triển rộng ra, cả quá trình cũng không có điểm cuối.

Không đúng, đây tuyệt không phải là vụ nổ “vừa rồi“. Bởi vì hào quang của nó cũng không phải là hủy diệt, mà là sáng tạo.

Vì cái gì mà phát sinh ra vụ nổ mạnh như vậy?

Trương Tử Tinh thực không biết, chính là trong lòng hắn phát sinh, cho nên nó phát sinh.

Trong nháy mắt khi quang điểm này bùng nổ. Trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một loại minh ngộ (hiểu ra) kỳ diệu. Sự minh ngộ “vô hạn” này so với tâm cảnh hoàn toàn mới sau khi từ trong giấc mộng “đỉnh núi” lần nọ tỉnh lại chỉ như là một cái chìa khóa, cái chìa khóa mở ra “vô hạn” lần này.

Không có lần buông tha kia, sẽ không có điểm bắt đầu lúc này.

Trương Tử Tinh cả ý thức theo hào quang bùng nổ kia mà kéo dài ra. Trong khi hào quang phát triển, thời gian không gian vật chất nãi chí đều như sinh ra từ trong tâm linh của hắn. Đồng thời lĩnh ngộ của hắn tiến với tốc độ vô cùng nhanh.

Dao động của vụ nổ với tốc độ không thể tưởng tượng kéo dài hướng ra phía ngoài. Mà tro bụi sinh ra sau vụ nổ đã nhanh chóng lắng xuống. Các “đám bụi” này thật giống như những bông tuyết rơi trong TV vậy.

Mà mỗi một điểm rơi xuống lại có biến hóa kỳ diệu, các đám bụi nhỏ va chạm ma xát lẫn nhau lại sinh ra vật chất mới. Dần dần hình thành một tinh hệ đầy đủ. Quá trình biến hóa này đã vượt sa quy định thời gian thông thường. Tất cả đều theo ý của Trương Tử Tinh mà hoàn thành quá trình.

Loại biến hóa hóa này, cùng với “tinh vân” trong tiên thức lúc trước về bản chất thì bất đồng. So ra, những điểm này mới chân chính là “biển cả”.

Phạm vi nổ mạnh vẫn đang không ngừng phát triển, hào quang đã lan xa tới mức không thể thấy được nữa.

Trương Tử Tinh tiến vào giai đoạn củng cố minh ngộ. Đột nhiên phát sinh ra một loại biến hóa mới.

Nếu có một loại kính phóng đại thần kỳ, có thể đem phóng đại mỗi một điểm này lên, có thể phát hiện ảo diệu của loại biến hóa này. Trông nhỏ bé như vậy nhưng trên thực tế là một tinh hệ xinh đẹp thật lớn. Trong tinh hệ, mơ hồ có thể thấy được một điểm sáng. Nếu phóng lớn nữa thì ra là sao. Chúng nó nó sinh ra những cái đuôi do nhiệt lượng sinh ra kéo dài cả trăm vạn km rồi dần dần biến mất. Có số thì trùng hợp va chạm vào tinh cầu, có số thì vẫn phiêu lưu trong không gian lạnh lẽo.

Những ngôi sao này ý nghĩa cũng không đơn giản. Bởi vì va chạm vào tinh cầu nên có thể mang đến những vật chất hữu cơ. Mà các vật chất này nếu tới được những tinh cầu thích hợp, có thể trở thành một dạng của sinh mệnh, trở thành nguồn gốc của sự sống.

Sinh mệnh, đúng là thứ quan trọng nhất trong “vũ trụ“, giống như hắn từng nói qua. Ngay cả một đốm lửa trong vũ trụ mênh mông kia, cũng có hào quang trong phút chốc.

Trương Tử Tinh cũng không tận lực khống chế các ngôi sao va chạm, chỉ thuận theo tự nhiên. “Vũ trụ” trong ý thức này tuy do hắn mở ra. Nhưng đối với hắn mà nói cũng là một sự vật mới, còn cần có thời gian dài để nhận thức, học tập, ấn chứng cùng hoàn thiện.

Trong khi nghĩ đến đây, “vũ trụ” đã biến mất, minh ngộ còn ở đó. Trương Tử Tinh cảm giác trong ý thức có một lực lượng kỳ dị trước đó chưa từng có, trong lòng có chút khó hiểu.

Vũ trụ“vừa rồi là cái gì? Lực lượng này là thế nào?

Trương Tử Tinh suy nghĩ trở lại năm đó Thông Thiên Giáo Chủ từng tại Bích Du Cung giảng đạo. Mà hắn cũng vì “Đạo bất đồng bất tươn vi mưu” mà ngủ đi. Nguyên nhân là hắn cùng với quan niệm về “Đạo” của thế giới này không phù hợp. Đến nay hệ thống tri thức này vẫn ở trong lòng hắn có vị trí quan trọng. Cho nên nhận thức đối với loại “Đạo” huyền diệu này thua xa không bằng các tiên nhân ở thế giới này. Đến nay vẫn như thế. Kỳ quái là dưới tình huống này, hắn vẫn có lực lượng vượt xa các tiên nhân này.

Mà sau khi gặp “vũ trụ” nọ, cảnh giới của hắn lại tăng lên tới một cấp bậc mà chính bản thân hắn cũng khó có thể tưởng tượng. Tựa hồ là một con đường hết sức thích hợp với hắn.

Vì sao lại như vậy? Thế giới này không phải là do Bàn Cổ “khai thiên tích địa” mà sinh ra sao? Khái niệm âm dương hỗn độn không đúng với thế giới này sao? Vì sao…

Loại “Huyền học” sao có thể nói chuyện theo lý luận “Khoa học“được?

Lời của Thông Thiên Giáo Chủ ngày xưa lại xuất hiện bên tai: “Vạn pháp là nguồn gốc của đại đạo. Đại đạo là điểm hội tụ của vạn pháp. Từ vô thường mà đến bất biến, tại sao phải từ bất biến mà cầu vô thường…

Đúng. Theo góc độ này mà nói, cái gọi là “Đạo” là bất biến. Cần phải dựa vào tự bản thân mình mà cảm ngộ ra.

Nói một cách thô tục, thì so với việc trên tường treo một giỏ hoa quả. Người ở phía dưới muốn ăn nhưng với không tới. Có người lựa chọn đem thang tới lấy, có người lựa chọn nhảy lên lấy. Mặc kệ bọn họ dùng phương pháp gì, thì giỏ hoa quả kia thực sự tồn tại ở trên vách tường, là điều kiện bất biến. Nếu muốn lấy được nó, cũng không nhất định phải nhảy lên hoặc kê thang, còn có phương pháp khác nữa.

Đương nhiên. Những người muốn lấy giỏ qua hoa cũng phải đủ tư cách. Nếu là ở dưới lầu hoặc ở quá xa. Ngay cả “nhìn” cũng không được, thì làm sao mà lấy được?

Quả nhiên là câu “Con người ai cũng có lối đi riêng“!

Tuy trước mắt hắn đối với sự lĩnh ngộ “Đạo” của mình cũng không thực sự hiểu rõi. Lực lượng sinh ra còn non yếu, đợi hoàn thiện. Nhưng bất kể nói thế nào thì hắn đã chân chính nắm giữ được một loại lực lượng cường đại của riêng mình.

Nghĩ thông suốt điểm này, Trương Tử Tinh tâm cảnh đã hoàn toàn giải phóng, cứ như là hào quang “sáng tạo” không ngừng mở rộng. Ánh mắt của hắn rốt cuộc cũng mở ra, trước mắt vẫn là hào quang, ánh sáng hủy diệt mãnh liệt.

Giờ phút này chấn động của thế gian đối với Trương Tử Tinh mà nói chỉ là một chút rung động trong lòng mà thôi. Trong cơ thể hắn bỗng nhiên phát ra hào quang màu lam, đem loại ánh sáng hủy diệt này chợt ngừng lại. Không chỉ có hào quang này, mà cả thời gian tựa hồ cũng dừng lại.

Hắn hít sâu một hơi, một cỗ lực lượng mênh mông lan tràn ra. Chung quanh hiện ra giống như là vũ trụ tinh thần vậy. Lúc này hiệu quả khống chế “thời gian” biến mất. Uy lực của vụ nổ cũng đã bùng phát, lực lượng này tuy cường đại, nhưng đối với “vũ trụ” mà nói, căn bản là cực kỳ bé nhỏ. Thậm chí còn không bằng năng lượng của một “điểm” trong các hằng tinh bùng nổ phóng thích ra.

Vụ nổ không thấy nữa. Trung tâm Dương phủ cơ hồ bởi vì sóng dao động trước khi bộc phát vụ nổ cơ hồ hoàn toàn bị hủy. Cũng may hình dáng của cả ngọn núi vẫn còn bảo tồn.

Trương Tử Tinh trên mặt lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ. Đối với việc vận dụng thần thông mới của mình lại nhận thức thêm một tầng. Thiên Dao trong lòng hắn ánh mắt mở ra, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt. Chỉ có Đắc Kỷ vẫn chưa tỉnh lại mà bị lam quang trên người Trương Tử Tinh hấp dẫn mà phát sinh biến hóa kỳ dị nào đó. Trương Tử Tinh tuy không rõ nguyên nhân của sự biến hóa này nhưng có thể rõ ràng cảm giác được sinh cơ của nàng đã mạnh hẳn lên. Âm thầm gật đầu, tâm niệm chợt động đem hình dáng vũ trụ kia thu lại.

Vốn trong Quy Khư không thể sử dụng pháp bảo.

Loại tiên thiên chí bản như Côn Lôn kính cũng không thể. Nhưng hắn vừa rồi lại có thể tự nhiên thi triển uy lực của Côn Lôn kính. Lúc này lại thử thu hồi pháp bảo, quả thực đã khôi phục tác dụng.

“Phu quân. Chẳng lẽ chàng…” Thiên Dao thân là đứng đầu Tây Côn Lôn. Nguyên vốn là tu vi Huyền Tiên thượng cấp đỉnh phong,, lại có vị giai thân. Tuy lực lượng của nàng đã mất đi, nhưng hiểu biết vẫn rất nhiều. Nay thấy Trương Tử Tinh thi triển thần thông như thế trong lòng bỗng nhiên chợt động. Trong ánh mắt mang theo thần sắc khó có thể tin được, cẩn thận hỏi: “Thiếp có nên gọi chàng là phu quân nữa không?

Trương Tử Tinh yêu thương nhìn nàng một cái, lại ôm sát vào nói: “Mặc kệ ta có bao nhiêu thần thông, hoặc trở thành một phàm nhân không chút lực lượng. Ta thủy chung vẫn là phu quân của nàng. Vĩnh viễn như vậy”.

Thiên Dao trong mắt lộ ra ánh sáng vui mừng trong suốt, gật mạnh đầu, cũng không nói nhiều nữa. Chỉ nhẹ nhàng dựa đầu vào vai hắn, cảm thụ hơi ấm từ người hắn truyền sang.

Trương Tử Tinh lơ lửng trong không trung, đánh giá cảnh tượng chung quanh, cảm giác như những sự vật bình thường này hiện rơi vào mắt hắn, cũng có một loại cảm giác hoàn toàn mới. Cụ thể là cái gì, nhất thời cũng nói không được. Chỉ biết đây là một loại biến hóa về chất, cũng giống như lực lượng của hắn vậy.

Trong loại cảm giác mới này, cả Quy Khư bí cảnh đều do một loại “Khí” không ngừng sinh sôi mà tạo thành. Nếu hắn có thể đem thần thông trước mắt tiến tới bước tinh thục, thì sẽ có thể đột phá được loại “Khí” này mà rời khỏi bí cảnh.

Cứ như vậy, Chân Võ Tạo Điêu Kỳ bị siêu não mang đi cũng không có giá trị gì. Siêu não tuy tính toán chu đáo, không chút sai sót lại không thể nào tính đến được điều này. Độc kế của hắn ngược lại đã thành toàn cho Trương Tử Tinh. Tuy là thế, nhưng siêu não khống chế Chân Võ Tạo Điêu Kỳ, nếu hắn thực có thể nghiên cứu ra phương pháp thoát khỏi đây, chỉ sợ sẽ trở thành một mầm tai họa cho vũ trụ.

Nếu có thể, thì cũng nên đem siêu não cùng đi.

Trong khi Tử Tinh đang chậm rãi làm quen với lực lượng cùng cảm giác mới này thì trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại xao động trước đó chưa từng có.

Cho dù là Trương Tử Tinh hôm nay đã có được loại trình độ thần thông này, vẫn cảm giác được một loại xao động khó có thể ức chế.

Hắn chậm rãi quay đầu, liền thấy ở sau lưng cách đó không xa xuất hiện một người.

Người này xuất hiện từ lúc nào, ngay cả Trương Tử Tinh cũng không thể phát hiện.

Chuẩn xác mà nói, đây có thể xem như là một “người quen”.

Nhìn qua, hắn chỉ cỡ hai mươi tuổi, nhìn kỹ lại thì lại có một loại tang thương hàng triệu vạn năm. Khuôn mặt kia nhìn như tuấn tú, lại phảng phất như mơ hồ. Hắn căn bản như không tồn tại, lại làm cho người ta có một loại cảm giác thực sự tồn tại.

Trương Tử Tinh năm đó khi nhìn thấy “hắn” cũng có cảm giác này. Hôm nay Trương Tử Tinh đã đạt tới cảnh giới như thế, cảm giác này vẫn không thay đổi. Mà Trương Tử Tinh cảnh giới càng cao, lại càng có thể cảm giác được “hắn” càng phi phàm.

Phảng phất như một đứa trẻ, tuy đã trưởng thành, nhưng bầu trời ở trên đầu vẫn không thể nào đụng đến.

Người này đúng là thanh niên thần bí năm đó đã giúp hắn cải tạo ngũ sắc mặt nạ! Đúng là bởi vì thanh niên này “tiện tay làm” đã giúp cho kế hoạch “Tiêu Diêu Tử” của Trương Tử Tinh thành công. Cho dù là Thánh nhân cũng không thể xem ra được hình dáng đằng sau chiếc mặt nạ này. Mặt nạ này đóng vai trò quan trọng nhất trong cả cuộc chiến Phong thần này.

Trương Tử Tinh bỗng nhiên phát hiện mình vẫn còn trái ôm phải ấp, nhất thời có chút xấu hổ nói một câu: “Đạo hữu. Thất lễ”.

Thanh niên thần bí tựa hồ cười, vung tay lên. Thiên Dao liền cảm giác thân thể truyền đến một loại cảm giác kỳ dị. Huyền Tiên lực đỉnh phong mất đã lâu chợt trở lại, lam quang trên người Đắc Kỷ cũng biến mất không thấy nữa, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Thanh niên này cũng tạo cho Thiên Dao một cảm giác quen thuộc, cảm giác đã gặp qua ở đâu đó rồi. Có thể năm đó “hắn” có một loại tướng mạo hoặc khí chất khác. Nhưng Thiên Dao kiến thức cùng trí tuệ dù sao cũng phi phàm, bỗng nhiên chợt như hiểu ra được cái gì, lúc này thi lễ tạ ơn thanh niên rồi nhu thuận tiếp nhận Đắc Kỷ từ trong tay Trương Tử Tinh hướng về đống đổ nát ở phía sau mà bay tới.

Trương Tử Tinh yên lòng, đứng ở trong hư không hành lễ với thanh niên thần bí nọ, thử thăm dò hỏi một câu: “Đạo hữu. Ta có nên gọi người là “lão sư” không?

Thanh niên thần bí cười mà không đáp, lại hỏi một câu: “Nói cho ta. “Đạo” của ngươi là gì?”

Vấn đề này, đã rất nhiều người từng hỏi qua Trương Tử Tinh. Kể cả Vân Tiêu, Khổng Tuyên, thậm chí là Thánh nhân như Thông Thiên Giáo Chủ, Lão Tử. Lúc ấy bởi vì tâm cảnh cùng tu vi khác nhau, cho nên hắn trả lời cũng khác nhau.

Hôm nay khi thanh niên thần bí này hỏi hắn. Trương Tử Tinh lại chần chừ.

Hắn đã nhận thức “Đạo” là hằng số, vạn pháp đều thông với nhau. Nhưng nếu muốn dùng một loại ngôn ngữ cụ thể để biểu đạt ra “Đạo” của chính mình cũng không thể làm được. Trên sự thật, hắn tuy tìm được một con đường mói của chính mình. Nhưng khái niệm còn rất mơ hồ. Hoặc là nói, hắn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ được ý nghĩa của con đường này.

Người mình yêu? Huynh đệ? Bằng hữu. Bọn họ đều là chìa khóa giúp hắn mở ra được “Đạo”. Các chìa khóa này tuy rất quan trọng, nhưng cũng không phải là “Đạo” chân chính.

Vị thanh niên này không giống Lão Tử, dùng lý luận có cùng nguồn gốc của Trang Tử đời sau có thể lừa dối thành “đạo hữu”. Bởi vì bản thân thanh niên này chính là tượng trưng cho “Đạo”. Hắn hỏi, mang theo một loại khí chất huyền bí, làm cho Trương Tử Tinh không thể trốn tránh, cũng không thể nói dối hoặc nói tránh.

Trương Tử Tinh nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói ra hai chữ: “Không biết”.

Nếu lúc này Thông Thiên Giáo Chủ ở tại đây, nghe hắn trả lời thanh niên này như thế, chỉ sợ sẽ xúc động tới mức muốn lấy Tru Tiên kiếm chém làm mấy khúc. Cho dù là Lão Tử cũng sẽ nhịn không được mà lắc đầu quầy quậy.

Cho dù thật không hiểu đạo, nhiều ít gì thì cũng phải nói vài câu. Nếu được thanh niên này chỉ điểm hoặc sữa chữa. Cho dù là Thánh nhân nhất lưu cũng nhận được lợi ích không nhỏ.

Nhưng mà thanh niên này sau khi nghe được hắn trả lời như thế, lại lộ ra thần sắc kinh ngạc, dò xét trên dưới Trương Tử Tinh vài lần. Trong ánh mắt lại mang theo một sắc mặt vui mừng kỳ quái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN