Ngai Vàng Của Hoàng Đế
Chương 10: Hiệp hội mạo hiểm
Tòa thành này có tường cao với tháp canh bao quanh, cổng thành là dạng cửa kéo có quân lính trông coi. Lúc con Gaokon đi vào, Hat cúi xuống đưa cho binh lính giữ cửa một tờ giấy nhỏ, họ liếc qua sau đó để đoàn đi vào, Hoàng quan sát tất cả những người ra hay vào thành đều phải làm tương tự, chắc chắn đây là một kiểu chứng nhận thân phận hoặc thông hành, may là mình đi cùng họ chứ nếu không cũng chả biết kiếm đâu ra.
Trong lúc Gaokon lững thững đi vào trong, Hoàng để ý kiến trúc xung quanh là dạng Châu Âu thời trung cổ, đường và nhà cửa chủ yếu xây bằng đá tảng, các loại bảng hiệu cũng tương tự nhưng hình như họ sử dụng một loại kĩ thuật gì đó khiến chúng phát sáng y như mấy bảng quảng cáo ở Trái Đất và hắn thấy cả một cái ảnh lập thể trong khu chợ mới đi qua, không biết là công nghệ hay ma thuật. Người đi lại trên đường cũng đủ loại, từ con người bình thường đến tai nhọn như Iris, một vài chú lùn có râu dài, cả một số có đuôi, tai vểnh như thỏ… nói chung rất đa dạng và hỗn tạp. Igor thấy Hoàng nhìn đến xuất thần mới lên tiếng giải thích:
– Lạ lắm đúng không, tại cậu chưa đến đây bao giờ thôi. Thành Pax này là chỗ trung chuyển và ngõ vào gần Rừng rậm vô tận nhất, đoàn đội hay người nào muốn đi vào đó cũng đều phải ghé qua đây chuẩn bị. Hiệp hội cũng đặt phân nhánh lớn tại đây nên càng thu hút mấy đoàn mạo hiểm chuyên nghiệp tới nhận nhiệm vụ.
Từ sau lần chiến đấu với sư dương, thái độ của chiến binh người lùn đối với “tên phế vật” đã thay đổi hẳn, không còn dám gọi hắn là “nhóc” nữa, đây là do thực lực quyết định vị trí. Hoàng khẽ gật đầu rồi tiếp tục chăm chú quan sát, bỗng nhiên con Gaokon giảm tốc độ rồi dừng lại, Hat lên tiếng:
– Đến nơi rồi, dỡ đồ xuống thôi.
Trước mặt mọi người là một khu đất lớn, tập trung rất nhiều Gaokon, hầu hết quây trong lồng, một vài con đang trả hoặc đón khách, đây hẳn là trạm cuối, cả đội lục tục đi xuống. Vài cậu trai tiến ra kiểm tra con Gaokon vừa tới, sau đó lùa nó vào trong, một người đàn ông trung niên ra dáng ông chủ đi tới chỗ họ, tính toán đồ đạc một lúc rồi nói:
– Tổng cộng hết năm trăm Kron, các anh muốn trả bằng tiền mặt hay ngân phiếu?
– Tính vào thẻ hiệp hội.
Hat móc ra một cái thẻ nhỏ màu xanh lá cây đưa ra, ông ta dùng tay ấn vài cái làm nó lóe lên một chút, xong xuôi đưa lại cho Hat, không quên nở một nụ cười đúng kiểu con buôn:
– Lần sau lại tới ủng hộ nhé.
– Cám ơn, được rồi mọi người, chúng ta đi nào.
Cá nhóm xách đồ lên vai bước ra khỏi trạm, trên đường đi Sabat nói chuyện với đội trưởng:
– Bây giờ vẫn còn sớm, tốt nhất nên đến hiệp hội xác nhận với lại nhờ họ định giá đống vật phẩm này, sau đó làm gì thì làm.
– Uhm, tôi cũng nghĩ giống cậu, ý mọi người thế nào?
Igor và Iris không phản đối, Hat lại quay sang Hoàng:
– Cậu có bận việc gì không, đi cùng chúng tôi cho vui.
Hoàng cơ bản không muốn ở cùng mấy người Nanh hổ hay đúng hơn là cô nàng Irir kia một phút nào nữa, nhưng trong thành này hắn không biết đường lại chẳng có tiền, nói tới nói lui cũng phải chờ họ xử lý xong chiến lợi phẩm để bòn rút một ít, đành phải trả lời:
– Tôi cũng chẳng có việc quan trọng gì, coi như đi chơi một lúc vậy.
– Được, quyết định như vậy. Tòa nhà hiệp hội cách đây cũng gần, chúng ta đi bộ cho tiết kiệm.
Cả đội quyết định xong lại tiếp tục di chuyển. Trên đường đi, Hoàng thấy có rất nhiều người đi theo từng nhóm, to có nhỏ có thuê Gaokon ra khỏi thành, ăn mặc, trang bị nhìn biết ngay là đoàn mạo hiểm, cũng có một số khác giống như họ đang trên đường về, ai cũng vác một đống đồ. Hắn để ý tất cả đều sử dụng thẻ giống như Hat để trả phí. Nanh hổ đi tầm 15 phút thì đến cổng một tòa nhà cực lớn, biển treo phía trên tuy Hoàng không đọc được nhưng nhìn tấm bảng có hình kiếm và gậy phép bắt chéo qua chiếc áo choàng thì cũng có thể đoán được đây là hiệp hội mà Hat nói. Cả năm người đi vào, nhân viên tiếp đón là một cô bé loài người rất xinh xắn, lễ phép hỏi:
– Các vị đến đây muốn đăng kí hay trả nhiệm vụ ạ?
– Chúng tôi đến xác nhận và định giá. Hat trả lời.
– Vậy xin mời các vị đi qua phía cửa bên trái đến quầy số hai mươi ba, chúc một ngày tốt lành.
Cô ta mỉm cười đầy duyên dáng, thái độ nhã nhặn chuyên nghiệp rõ ràng đã qua đào tạo. Hoàng thấy khá thú vị, không ngờ ở đây phát triển dịch vụ khá tốt,hắn đi theo vào sảnh thì thấy nột thất bên trong phải nói là quá xa hoa, tất cả đều dùng một loại đá nhẵn bóng để lót sàn và tường, khi có người bước qua chúng phải chiếu ánh sáng rực rỡ, trần nhà gắn một loại chiếu sáng ma thuật mô phỏng bầu trời y như thật, chỗ nào cũng có biển chỉ dẫn hoặc quảng cáo lập thể, người đi lại vô cùng tấp nập. Hắn để ý tất cả nhân viên đều mặc một loại đồng phục màu xanh đen, trên ngực trái lấp lánh chữ, chắc là bảng tên.
Hat dẫn mọi người đi vào cửa bên trái tới một sảnh khác, ở đây tập trung chủ yếu là người mạo hiểm, hầu hết đang làm thủ tục ở nhiều quầy khác nhau, cảnh tuợng chả khác gì nơi bán vé máy bay. Nanh hổ đi tới số hai mươi ba, một nhân viên nữ khác thấy họ thì cười tươi rồi hỏi:
– Các vị đến để đăng kí hay trả nhiệm vụ ạ?
– Trả nhiệm vụ.
– Xin cho biết tên hoặc số hiệu của đoàn, đội liên quan.
– Nanh hổ, đoàn mạo hiểm bán trung cấp.
– Cảm ơn, vui lòng chờ một lúc…. Nanh hổ: nhiệm vụ thu thập nguyên liệu tại Rừng rậm vô tận, độ khó trung cấp, thời gian hai mươi ngày, tiền công tính theo số lượng. Xin xác nhận và nộp lại vật phẩm.
Igor, Sabat lục tục đưa hết số đồ vật thu được lúc đầu trừ con sư dương lên, nữ nhân viên nhận lấy mở ra kiểm kê rất nhanh sau đó ấn một nút trên bàn, hai nam nhân viên khác lập tức đi tới vác hết chúng ra chỗ khác. Cô ta nhỏ nhẹ nói tiếp:
– Nhiệm vụ đã xác định hoàn thành, tiền và số cống hiến sẽ được chuyển tới thẻ của các vị sau. Còn điều gì cần chúng tôi hỗ trợ không ạ?
– Còn một số thứ ở đây, cô hãy giúp chúng tôi định giá luôn.
Hat đặt túi chứa chiến lợi phẩm từ con sư dương lên bàn, chuyện các đội tầm thấp trong quá trình làm nhiệm vụ thu thập được thêm tài nguyên là rất bình thường. Chúng cũng chủ yếu là nguyên liệu thông dụng, thay vì phải mất công đem đi bán thì gửi lại cho hiệp hội định giá hộ sau đó chuyển vào thẻ cũng như nhau, cô nhân viên nhận lấy chiếc túi và bắt đầu kiểm tra:
– Đây là….. sừng sư dương cấp sáu?
Giọng cô ta có vẻ nghe có vẻ hơi ngờ vực, thậm chí cả mấy người đang làm thủ tục xung quanh đó cũng nhịn không được liếc sang bên này, tuy một con sư dương chẳng phải cái gì hiếm lạ nhưng đây là do một đội chỉ xếp hạng bán trung tiêu diệt thì quả là vô lý, nó cách đội này tới hai cấp. Hat nhìn biểu hiện xung quanh thì rất hài lòng, thực ra nếu đem đồ trên người sư dương bán ra ngoài chắc chắn sẽ thu được nhiều hơn nhưng cái quan trọng là danh tíêng, một đội mạo hiểm bán trung có thể hạ quái vật cấp sáu, đây chính là thứ bảo đảm cho những nhiệm vụ về sau thuận lợi.
– Tất cả là hai mươi lăm món, vị pháp sư này, ngài muốn đem ra ngoài hay trực tiếp định giá tại đây?
– Định giá tại chỗ luôn đi.
– Vậy… số nguyên liệu của sư dương cấp sáu này tổng cộng có giá trị là bảy mươi tám ngàn năm trăm sáu mươi Kron, ngài vui lòng chờ giây lát, tiền sẽ được gửi tới ngay. Còn gì nữa không ạ?
– Kh… không, cám ơn cô.
– Vậy xin cảm ơn các vị và chúng mừng chiến tích của đội Nanh hổ.
Cũng như cô bé đầu tiên, nhân viên này vẫn giữ nguyên phong thái chuyên nghiệp dù khách hàng có thất thố, Hoàng thấy không những Hat hay Igor mà ngay cả một người trầm tính như Sabat cũng đang đứng trơ ra như phỗng, hắn biết công việc đã xong thì chả cần ngần ngại, nói luôn:
– Chúng ta đi thôi chứ nhỉ, các anh đang hơi bị thu hút sự chú ý đấy.
Hat nghe vậy thì mới sực tỉnh ra rồi ngó quanh, đúng là đang có rất nhiều ánh nhìn về phía họ. Tò mò, nể phục, ganh tị… kiểu nào cũng có, bản thân đội trưởng Nanh hổ cũng biết lần này trúng to rồi, chỉ tính tiền thôi đã gấp hơn mười lần bình thường chưa kể danh tiếng nữa. Hiệp hội luôn liệt kê thành tích cùng chiến lợi phẩm của tất cả đoàn, đội có đăng kí ra công khai cho mọi người dễ lựa chọn, một bản chiến tích hoành tráng chính là thứ để kiếm thêm hàng đống tiền. Igor hưng phấn tới mức muốn nhào tới ôm Iris nhưng chỉ vừa động là đã có tên kề trước ngực, Sabat hồ hởi nói:
– Quá tuyệt rồi đội trưởng, với từng đấy Kron chúng ta tha hồ mà mua sắm, có khi được thăng cấp đội luôn cũng nên.
Ba người bọn họ quả thật đang chìm đắm trong sung sướng, nói ra thì họ làm cật lực cả năm cũng không bằng một chuyến này, đoàn mạo hiểm là nơi hằng bao nhiêu con người cạnh tranh với nhau, cơ hội để vượt lên quả thực rất khó. Nhưng có một người không quan tâm và chả khách sáo cắt đứt bầu không khí:
– Nhiệm vụ hoàn thành rồi thì các người cũng nên thanh toán tiền công hợp đồng đi.
Ike, hay chính xác là Iris lên tiếng. Hat đang bay bổng trên không nghe vậy liền cụt cả hứng, anh ta quên bẵng đi chuyện này, lật đật lôi thẻ ra và nói:
– Tôi chuyển vào thẻ của cậu luôn nhé.
– Ta cần tiền mặt, càng nhanh càng tốt.
– Nhưng….. tôi thực sự mang tiền trong người, hay cậu chờ một lúc để tôi đi rút vậy.
Hat trông vô cùng lóng ngóng và khó xử, cơ bản khi những người mạo hiểm giao dịch đều qua các thẻ được hiệp hội cấp, vừa nhanh vừa gọn lại không lo mất trộm nên thường trong người họ mang rất ít tiền. Iris nói cần tiền mặt, nhất thời pháp sư này cũng bó tay, Sabat thấy đội trưởng của mình đang sắp sửa làm trò hề liền lên tiếng đỡ:
– Không cần gấp, hợp đồng đã kí thì sớm muộn gì cậu cũng nhận được tiền thôi. Sao chúng ta không đi đâu đó một lúc chở, một vài cốc nước giải khát chẳng hạn?
– Ta không có thời gian. Iris lạnh lùng.
– Ồ tôi chợt nhó là hôm nay là ngày chợ trung tâm mở, đằng nào thì cậu cũng phải đến đó lựa đồ mà. Chúng ta đi chung một lúc, nếu có gì cậu muốn mua tôi sẽ trả trước cho.
Sợ chưa đủ thuyết phục, Sabat nói tiếp.
– Hoàng, cậu đi luôn chứ, biết đâu lại có món gì đấy hời có lợi cho cậu.
– Hửm, ờ sao cũng được, đằng nào cũng đang rảnh.
Cô nàng Iris tính nói nhưng thấy Hoàng đã đồng ý rồi nên im lặng, không phản đối, dù sao còn phải nhờ vả hắn ta. Igor biết chuyện đã xong thì oang oang:
– Đội trưởng, bọn tôi đi trước nhé, anh ở lại từ từ làm việc đi.
– Được, tiêu gì thì tiêu nhưng đừng quá trớn đấy là được.
– Yên tâm đi. Kể cả tôi có muốn, Sabat cũng đâu có chịu.
Bốn người bước ra khỏi tòa nhà hiệp hội, Sabat vẫy tay gọi một chiếc xe do hai con ngựa bốn chân kéo ở gần đó lại, anh ta nói:
– Chúng ta đi xe cho nhanh. Chúng tôi đến chợ trung tâm nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!