Ngai Vàng Của Hoàng Đế
Chương 11: Chợ nô lệ
Chiếc xe ngựa này có thiết kế y hệt thế giới cũ, nội thất bọc da nhìn khá sang trọng nhưng vừa chạm vào đã biết là đồ giả, tuy vậy nó chạy rất êm, lại nhanh hơn Gaokon nhiều, ăn đứt taxi bình thường. Bốn người ngồi đối diện nhau, do có Iris nên không khí hơi trầm, Hoàng thì chỉ muốn tranh thủ ngắm cảnh nên cũng im lặng. Đường ở đây rộng kinh khủng, nghĩ cũng đúng vì toàn mấy thứ to đùng chạy tấp nập, chia làn đàng hoàng: ở giữa là các loại phương tiện cỡ bự như Gaokon, xe chở hàng, hai bên là các loại xe cộ dân dụng và người đi bộ, tuy chưa được rành mạch như Trái Đất nhưng cũng chứng tỏ nhà cầm quyền thế giới này không tệ.
Sau tầm hai mươi phút, chiếc xe dừng lại ở một bến đỗ nhỏ, hình như có biển báo cấm ở phía trước. Hoàng cùng ba người kia bước xuống, Sabat trả tiền cho phu xe rồi quay sang nói:
– Chào mừng các bạn đến với khu mua sắm lớn nhất thành phố.
Trước mắt họ là cả một khu chợ trời với những gian hàng nối tiếp nhau trải dài vô tận, từng đoàn người nhộn nhịp ra vào, tầm cỡ của nó phải gấp hàng trăm lần mấy chỗ Hoàng đã từng thấy. Igor kéo tất cả vào trong, vừa đi vừa giải thích cho tên quê mùa đang nhìn tới mức xuất thần:
– Đừng nhìn ở đây chỉ toàn người mạo hiểm mà nghĩ kinh tế kém phát triển, nguồn thu của chủ thành này phân nửa tới từ thuế buôn bán nguyên liệu đấy. Tuy chợ này một tháng mới mở một lần nhưng bảo đảm với cậu cả vùng này nó là lớn nhất, tuy không bán hàng cao cấp nhưng mấy thứ bình thường chắn chắn cái gì cũng có. Hôm nay đã đến rồi thì phải coi cho đã.
Bốn người bị bao trùm giữa một rừng quầy, lô đủ loại, đúng như Igor nói, ở đây cái quái gì cũng có. Hoàng mới chỉ đi ở rìa bên ngoài mà cây thuốc, da thú, xương quái vật, vũ khí, áo giáp, khoáng thạch… đã nhìn muốn hoa cả mắt, chưa kể còn trang bị dã ngoại, công cụ, ba lô sinh tồn các loại đầy dưới đất như hàng ve chai. Người bán và mua cũng phong phú không kém, ngạc nhiên là con người không phải chủng tộc đông nhất ở đây, tuy vậy Hoàng không thấy có sự xung đột hay kì thị nào. Sabat vừa từ chối sự chèo kéo của mấy cô nàng tai thỏ vừa nói:
– Đi thế này chúng ta không kiếm được hàng tốt đâu, chia ra thì hơn, tôi với Igor đi lên trên trước. Ike, phiền cậu để ý anh bạn này một tí vậy.
Anh ta nói xong còn chẳng chờ ai đồng ý thì đã cùng với tên lùn lẩn mất luôn, căn bản Sabat đang muốn nhân lúc có tiền đi mua vũ khí mới luôn nhưng ngại hai người còn lại, nhất là cung thủ tóc trắng lúc nào cũng lạnh lùng kia. Sabat không lo Hoàng bị lạc hoặc xảy ra chuyện gì vi trị an nơi đây rất tốt, con nít có đi vào cũng chẳng sợ nữa là người trưởng thành. Thấy đồng bọn bỏ đi một nước, Hoàng mặt mũi tỉnh bơ, quay sang nói với Iris:
– Chúng ta cũng đi xem một lúc nhỉ, tôi bắt đầu thấy hứng thú chỗ này rồi.
Iris bất đắc dĩ đành phải làm người chỉ dẫn, nhưng lúc nãy ở trong hiệp hội Hoàng cũng không ngồi chơi, ít nhất hắn cũng đã kịp học thuộc mấy số cơ bản từ việc đoán thứ tự các quầy, miễn cưỡng vẫn xem giá được. Đồ vật ở đây thượng vàng hạ cám nên chênh lệch khá lớn, vài cây diệp thảo để chế thuốc chỉ tầm mười tới hai mươi Kron trong khi một cái sừng quái vật có thể tới vài ngàn. Hắn cũng hỏi Iris xem giá của sư dương, đúng là có cao hơn hiệp hội tầm hai mươi phần trăm nhưng bù thời gian bán thì cũng vậy.
Hắn cũng thử dùng “phân tích” bất cứ khi nào có thể lên đám hàng ở đây, nhưng lần nào cũng bị báo là “không đủ dữ liệu”, rõ ràng kĩ năng này chỉ cho biết đại khái còn nếu muốn chi tiết thì bắt buộc phải lấy thông tin sẵn có, tự bản thân nó không thể làm được. Xem ra nếu muốn làm một giả kim thuật sư tốt ở thế giới này chỉ có nước đi học, thêm một thứ để đau đầu.
Hai người đi rảo một lúc lâu nhưng Iris chẳng mảy may để ý tới bất kì món gì, trong khi những người mạo hiểm họ gặp đều hăm hở xem hàng như chó sói săn dê. Hoàng lấy làm lạ liền hỏi:
– Cô không cần mua vũ khí mới à?
Iris nhướng mày nhìn qua, mặt không biểu lộ tí cảm xúc nào, trả lời:
– Tôi không có đủ tiền.
– À ra vậy, thảo nào mà cô cứ một hai đòi Hat phải trả bằng tiền mặt. Thôi coi như đi dạo vậy. Khu chợ này ngoài bán nguyên liệu ra còn có gì đặc biệt không.
– Ở trung tâm của nó là một chỗ rất nổi tiếng với những kẻ lắm tiền, nếu anh thích tôi sẽ dẫn anh tới đó.
– Cô làm tôi tò mò rồi đấy, chúng ta đi thôi. Nhưng làm sao để thông báo cho hai người kia biết?
– Họ sẽ tự mò tới thôi, bọn đàn ông rất thích mấy nơi như vậy.
Nghe giọng điệu Iris có vẻ không hài lòng lắm, Hoàng không hiểu tại sao nhưng căn bản lười nghĩ, chỉ thúc giục cô nàng đi cho nhanh. Mất thêm gần mười lăm phút phút chen lấn luồn lách, hai người đến được một khu khác, ở đây chia ra làm hai dãy lều đối nhau, nhìn thoáng qua trang trí bên ngoài là biết chia dân thường cùng nhà giàu riêng biệt. Khách hàng cũng bắt đầu thấy xuất hiện người có trang phục sang trọng, có tùy tùng theo sau, Iris nhìn họ với thái độ khinh bỉ ra mặt. Hoàng còn đang quan sát thì bỗng có một người vỗ vai hắn từ phía sau:
– Ai cha, không ngờ hai người cũng biết đường mà đi tới đây nha.
Nghe giọng rõ ràng là của Igor, gã đang cười nhăn nhở trông vô cùng đểu cáng. Sabat đi ngay phía sau, tay xách vài bọc đồ chắc là vũ khí mới mua. Iris chả thèm liếc qua nhưng vẫn lên tiếng:
– Hừ, tưởng các người có việc quan trọng, hóa ra chung quy đến đâu vẫn chỉ là bọn hạ tiện.
Hoàng hơi sửng sốt, có mỗi việc đi mua sắm thôi sao phải dùng từ nặng nề thế, quay sang Igor, hẳn tên lùn sẽ phải nói lại, nhưng có vẻ hắn đã đánh giá sai độ dày da mặt của người mạo hiểm. Igor chả có vẻ gì tức giận, trơ trơ nói:
– Nếu đã đến chợ này mà không vào đây thì đúng là chẳng phải đàn ông, vả lại chúng tôi chỉ coi một chút, chả làm sao cả, hê hê hê.
Sabat đi lại, anh ta gửi mấy bọc đồ cho người giữ cửa rồi nói với cả bọn:
– Chúng ta vào thôi, chả lẽ đến đây lại đứng ngoài cãi nhau.
Igor kéo tay Hoàng cùng đi, Iris mặc dù không thích thú lắm nhưng vẫn phải bước theo, nhân viên trông cửa hướng dẫn họ vào căn lều bên trái, có vẻ cái còn lại phải có vé, vụ này càng làm Hoàng tò mò. Bên trong được thiết kế y như một nhà hát kịch, sân khấu lớn ở giữa và ghế ngồi theo dạng bậc thang, khi họ tiến vào thì bên trong gần như đã kín người, Sabat phải kiếm chỗ tít trên cao, vừa ngồi xuống là có nhân viên tiến ra đưa cho 4 viên đá màu đỏ bằng bàn tay, Hoàng tuy không biết là gì nhưng cũng bắt chước người khác gắn nó lên tai.
Đột nhiên đèn trần vụt tắt, màn được kéo lên, một anh chàng ăn mặc cực kì diêm dúa bước ra, cúi chào mọi người và bắt đầu nói:
– Kính chào quý ông quý bà, rất hoan nghênh và chào mừng các vị đã đến hội chợ đấu giá lần này, chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ những món hàng tốt nhất, hãy chọn cho mình những thứ tốt nhất và nhớ trả đủ tiền đấy nhé.
– “Hóa ra là đấu giá, thế thì có cái gì đặc biệt đâu”. Hoàng tự nhủ.
– Và ngay bây giờ là mặt hàng đầu tiên: tới từ biên giới rừng rậm vô tận, đạo tặc cấp ba, hai mươi tuổi, rất có giá trị cho những ai có hứng thú sưu tập, xin giới thiệu…. Lex, anima thuần chủng, giá khởi điểm hai trăm Kron.
Một cô gái tai mèo, vóc dáng cực kì nóng bỏng được dẫn ra, đám đông ngay lập tức sôi động hẳn lên, có người hét lớn:
– Ba trăm
– Ta trả ba trăm hai
– Ba trăm tám
– Bốn trăm rưỡi
– Vị này đã nâng lên bốn trăm năm mươi Kron, có ai trả cao hơn không? Lần một… hai…. ba, bán cho khách hàng số một năm sáu.
Cô gái mèo được dẫn vào trong, lập tức có một người khác liền thế chỗ, lần này là một nữ chiến binh rất to con, ngực cùng cơ tay nổi cuồn cuộn, người dẫn màn lại tiếp tục xướng lên:
– Tiếp theo là một nữ chiến binh Amaz, đến từ hoang mạc xa xôi, nóng bỏng và hoang dã, thích hợp làm bảo tiêu hoặc cận vệ. Giá khởi điểm năm trăm Kron.
Thì ra là một dạng đấu giá người, chẳng lẽ thế giới này vẫn còn lưu hành chế độ nô lệ. Hoàng để ý người xem vô cùng hào hứng, phấn khích, cơ cấu chuẩn bị cùng vận hành nhuần nhuyễn, không giống một loại chợ đen, chắc chắn phải có chính quyền chống lưng. Tuy vậy, hắn chỉ thắc mắc chứ không thấy phản cảm, con người luôn có dục vọng chiếm hữu và tự cho mình cao quý hơn người khác. Ở Trái Đất trải qua lịch sử cũng có rất nhiều chuyện tương tự, điển hình là chế độ nô lệ da đen, cho tới tận thời hiện đại vẫn còn nạn phân biệt chủng tộc, nên chuyện đấu giá này cũng quá sức bình thường.
– Sao, bổ mắt chứ hả, đây mới là khu thường thôi đấy, có tiền qua bên kia thì người đẹp còn chất lượng hơn nhiều
Igor vừa huých Hoàng vừa chỉ xuống sân khấu, nơi “món hàng” hiện giờ chỉ cuốn vài mảnh vải hờ hững vừa đủ che mấy điểm nhạy cảm, có cảm giác khá giống mấy show thoát y. Hắn hơi thắc mắc về cục đá đỏ, liền lên tiếng hỏi Sabat:
– À, cục đá này đánh số thứ tự chỗ ngồi của cậu, để dễ quản lý khi có ai đó hô giá thôi.
Chiến binh to con hiện giờ mặt mũi đỏ gay, thậm chí có cảm giác máu mũi sắp chảy ròng ròng. Iris nhìn mấy kẻ đang hô hoán ầm ầm ở dưới, chán ghét tới cực điểm. Hoàng tiếp tục hỏi:
– Các anh không muốn mua bán gì sao?
Igor cùng Sabat gãi đầu, ngượng ngùng trả lời:
– Hat không cho chúng tôi tiêu tiền vào mấy việc này, vả lại làm nghề mạo hiểm thường xuyên đi xa, ít khi ở một chỗ cố định, mua xong biết cho họ ở đâu?
Hoàng gật đầu tỏ ý hiểu rồi lại tiếp tục chăm chú nhìn xuống dưới, phiên đấu giá vẫn tiếp tục vô cùng náo nhiệt, không những nữ mà có cả nam cũng được đưa ra và đều được mua sạch. Tuy vậy, giá cao nhất vẫn chưa hơn nổi hai ngàn Kron, rõ ràng những người tổ chức ở lều này quan tâm tới số lượng hơn chất lượng. Hắn lại tiếp tục thắc mắc:
– Những người lấy nguồn hàng từ đâu? Người mua thường là vào mục đích gì?
Igor mắt vẫn đang dán xuống dưới, trả lời:
– Khó nói lắm, trước giờ có nhiều tin đồn nhưng chả ai biết chính xác: có thể là tù nhân, bắt cóc, buôn người… Còn mua để làm gì ấy ah? Đa dạng lắm, nhưng chiếm nhiều nhất vẫn là nuôi làm hầu gái, thiếp… hoặc để tiết kiệm tiền thuê vệ sĩ hay nhân công.
– Hừm, chung quy vẫn chỉ là để phục vụ bọn đàn ông các người thôi chứ gì. Iris đột nhiên xen vào.
– Này này, cậu nói cứ như cậu không phải….
Igor tính cãi nhau nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cung thủ tóc trắng liền vội vàng ngậm miệng. Sau hơn vài chục “món hàng”, có vẻ người mua cũng tìm được cái mình cần, bắt đầu ngồi xem nhiều hơn là gọi giá, đến lúc này anh chàng “MC” mới hô lên:
– Và sau đây là món hàng cuối cùng. Xin giới thiệu, con gái của Đại Dược Sư vĩ đại nhất Đế Quốc, được giáo dục trong môi trường Hoàng Gia từ nhỏ và là Dược Sư cấp bảy nhỏ tuổi nhất Đại Lục. Có lẽ tôi không cần phải giới thiệu thêm nữa, giá khởi điểm của cô ta chỉ là bốn trăm Kron, không có mức trần.
Hoàng nghe được mấy lời giới thiệu bỗng thấy kì lạ, nãy giờ chỉ toàn dân thường sao đột nhiên lại lòi ra một cô thiên kim tiểu thư vào đây, nếu thực sự có thì phải ở bên dành cho bọn có tiền chứ? Rất nhiều tiếng xì xào vang lên cũng có thắc mắc giống như hắn:
– Này, có phải là vụ Đại Dược Sư Atondias chữa bệnh làm chết thiếp yêu của Hoàng Đế không, sao nghe đâu là cả nhà ông ta bị giết sạch rồi?
– Anh sao kém thông tin thế, đáng lý là chết hết rồi nhưng cô con gái này lại được con trai của tể tướng cứu, rõ ràng là muốn nhân lúc nhà người ta gặp nạn mà cướp về.
– Thế lại càng vô lý, đời nào tên đó lại để đồ chơi của mình lạc tới chỗ này.
– Ai mà biết, chờ đem ra thì biết, nếu được tôi cũng phải mua để thử cảm giác làm Hoàng tộc trên giường xem sao.
Người dẫn màn ra hiệu dắt “hàng” ra, một cô gái mảnh khảnh, quần áo mộc mạc, suối tóc đen dài như suối che nửa mặt tiến lên sân khấu. Nhìn qua thì chả thấy có gì đặc biệt hay cao quý hơn người, khán giả ở dưới thấy vậy thì la ó:
– Cái gì vậy, sao kín mít vậy, thế sao mà định giá.
– Đến cả mặt cũng không lộ, ai biết có phải đồ giả hay không.
– Cho bọn ta thấy mặt, không thì cút xéo vào trong đi.
MC bị dân chúng phản đối rất bối rối, lúc nhận cô nàng Dược Sư này đã thấy không kiếm lời được rồi, cứ tưởng mập mờ đưa ra thế này sẽ có mấy kẻ biến thái nhắm mắt mua bừa, ai mà biết được bọn này ăn chắc thế cơ chứ.
– “Thôi kệ xác nó, dù sao đây cũng không phải là chuyện mà mình phải lo”
Anh ta ra hiệu vén tóc lên, khuôn mặt cô ta vừa lộ, cả căn lều bỗng im như thóc, một lúc lâu sau đó, hoàng loạt tiếng chửi bới kịch liệt vang lên:
– Con mẹ nhà nó, mặt mũi thế kia tính nhát ma ông à.
– Bảo sao hàng chất lượng thế này lại xuất hiện ở đây, hóa ra là đồ phế phẩm
– Này, ta thấy mua cô ta về che mặt lại tặng cho bố vợ ngươi để lão chết sớm hay hơn đó.
Khuôn mặt, hay nói đúng hơn là nửa mặt phải nữ Dược Sư có màu da chết xám xịt, lộ ra hốc mắt sâu hoắm, má bị ăn mòn tới tận chân răng, y như một cái xác chết, nói xấu là còn quá khiêm tốn. Hoàng cũng hơi bị sốc, nhưng bỗng một ý nghĩ nảy ra trong đầu, nếu thông tin về cô ta là đúng thì…..
– Igor, tất cả những thứ tên dẫn màn giới thiệu có phải luôn đúng 100% không?
Tên lùn đang che mặt, nghe thấy vậy ngạc nhiên trả lời:
– Đúng, tôi không biết chỗ khác thế nào nhưng chưa từng có ai phàn nàn về chuyện thân phận những người được đưa ra đấu giá cả, độ tin cậy bảo đảm lắm.
– Được, thế thì tốt, các anh có mang tiền không?
– Chúng tôi có thẻ hiệp hội dùng chung với Hat, đừng có nói là cậu muốn…..
– Đúng thế đấy, ngồi im đó và chuẩn bị đi.
Hắn nhỏm dậy, nhìn quanh chưa thấy ai ra giá, lấy hơi hét lớn:
– Bốn trăm mười Kron
Đám đông đang ồn ào bỗng im bặt, đến cả anh chàng trên sân khấu cũng đứng sững ra. Hoàng thấy hắn không có ý định thông báo, đành phải nói thêm lần nữa.
– Tôi nói mua “hàng” trên sân khấu, bốn trăm mười Kron.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!