Ngai Vàng Của Hoàng Đế
Chương 132: Ác mộng võ đài
– Anh Đại, vụ lần này quá lớn rồi, tại sao anh lại có thể để Beck tham gia một giải đấu quá sức như vậy được.
Trên đường trở về từ khoa Võ luận, Ethas cuối cũng cũng không nhịn được mà lên tiếng phản đối. Lần này cậu ta khá gay gắt, vì kể cả chưa bàn tới việc cấp độ chênh lệch, mà việc một học viên mới phá luật tham gia chả khác hành động gì thiếu tôn trọng với đàn anh, về sau Beck sẽ tha hồ mà khổ sở.
Hoàng nghe Ethas nói vậy thì chầm chậm quay lại, không hề tỏ ra giận giữ mà rất thong thả giải thích:
– Có hai vấn đề mà cậu không hiểu, đầu tiên là như cậu thấy đó, Beck đang bị học viên khoa Võ Luận cô lập, tôi cũng không hiểu lý do tại sao nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì tương lai của cậu ta tại đây coi như chấm hết… để giải quyết vụ này khá là phiền phức, vậy nên cách tốt nhất là cứ phải thể hiện bản thân thôi, chiến thắng ở giải đấu này và sẽ chẳng ai dám coi thường Beck nữa.
Với một khoa coi trọng tôn chỉ sức mạnh như Võ luận, thì người đạt thứ hạng cao luôn được tôn trọng, nhất là ở các giải đấu truyền thống. Trong thời gian qua thì Ethas và Beck cũng dần trở thành bạn thân (cùng bị bắt nạt) với nhau, thành ra cậu ta nghe Hoàng nói vậy thì cũng cảm thấy có lý, nhưng đáng tiếc là nó đâu có đơn giản thế được:
– Còn vấn đề thứ hai là tôi muốn vả tòe mõm lũ học viên bên khoa Võ luận, không hiểu sao nhìn chúng tôi có ác cảm vô cùng lớn, nhất là sau lần thách đấu của cậu nữa.
Ethas và Beck vừa cảm thấy khấp khởi mừng thầm vì tưởng Hoàng thực sự lo nghĩ cho bọn họ, thì câu thứ hai nó đã bị dập tắt ngay lập tức, quả nhiên thằng điên này sẽ chẳng bao giờ nảy nòi được cái ý tưởng tốt lành gì đâu mà.
Sau khi về tới hòn đảo của Helen, Hoàng tống cổ Beck đi luyện tập luôn mà không cho nghỉ ngơi chút nào, từ đây tới lúc chính thức vào giải vẫn còn gần một tuần nữa, tranh thủ được lúc nào thì cứ tranh thủ, Ethas cũng không thoát được, khi hắn quay sang cậu ta và bắt đầu ra lệnh:
– Cậu với Helen làm sao đó tôi không cần biết, phải tìm cách nâng cấp thêm sức mạnh cho hai thanh kiếm của Beck, thời gian không nhiều đâu đi làm nhanh đi.
Phát minh của Helen – dây truyền nguyên lực hay “dây điện” theo cách gọi của Hoàng là một thứ tiện dụng tới đáng kinh ngạc, nó không những giúp truyền tải nguyên lực, nối dài các loại vật dụng to lớn mà còn có thể sử dụng trong rất nhiều ứng dụng khác nữa. Hai thanh kiếm của Beck là ví dụ, nhưng nó vẫn còn có thể cải tiến nhiều hơn nữa nếu vào tay của những người chuyên nghiệp, đáng lý Hoàng không muốn phiền tới cô ta. Có điều với cái thời gian hai năm treo trên đầu thì hắn không thể lần chần được nữa, tận dụng được cái gì thì phải tận dụng bằng hết, nhất là thể loại thiên tài như Helen.
Sau khi ra lệnh cho Ethas xong, Hoàng sực nhớ ra cái gì đó nên lật đật quay lại khoảng sân trước, lúc này Ethas đang tập luyện điều khiển hai thanh kiếm đánh vào mục tiêu di động là những tấm bia được treo trên không, yêu cầu ở đây không chỉ là đánh trúng mà còn phải một nhát xuyên qua hồng tâm luôn. Từ ngày được cải tiến hai thanh kiếm, cộng thêm mấy ngày “tập luyện” tại khoa Võ luận cũng khiến Beck mạnh lên rất nhiều, cả kỹ thuật lẫn nguyên lực của cậu ta đều đang trong giai đoạn tích lũy, nếu không có trở ngại thì trong thời gian tới rất nhanh thôi sẽ chạm ngưỡng cấp sáu.
Beck đang cực kỳ tập trung, đến mức có người đi sát tới gần cũng không có phản ứng gì, Hoàng thấy vậy thì kiên nhẫn đứng chờ. Một lần tập luyện như vậy kéo dài gần cả tiếng đồng hồ, cho tới khi Beck hoàn hảo đánh trúng hồng tâm tất cả mục tiêu chỉ trong một lần điều khiển, lúc đó cậu ta mới thả lỏng và nhận ra Hoàng đang đứng cách mình không xa, Beck tự nhiên cảm thấy bất an, nuốt nước bọt rồi hơi run run nói:
– Anh… anh Đại.
– Ừm, tốt đấy, coi như cũng có chút tiến bộ.
Hoàng lên tiếng tán thưởng Beck, cơ bản là cậu ta có thực lực thật sự, chưa kể dạo gần đây cũng bắt đầu biết nghe lời hơn rồi. Nhưng đối với Hoàng thì bao nhiêu đó vẫn là chưa đủ, Beck cần phải mạnh hơn nữa nếu muốn tiến sâu tại lần thi đấu này và như vậy thì phải sử dụng tiểu xảo. Hoàng tiến lên vài bước rồi lôi trong người ra vài quả bom giả kim, hắn ra hiệu cho Beck lùi lại rồi lựa thế ném thẳng một quả về bãi đất trống trước mặt.
Một tiếng nổ chát chúa đi cùng sóng nhiệt tỏa ra dữ dội khi quả bom này chạm đất, xung động của nó khiến Beck cũng phải luống cuống lùi lại, cũng may là ốc đảo của Helen nằm rất cách biệt nên không ai nghe thấy vụ nổ này cả. Sức phá hoại của quả bom này tương đối lớn, nó đào cả một lỗ to bằng cái chảo gang trên mặt đất, tất nhiên khi thực chiến thì còn nhiều vấn đề khác nhưng tính tới giờ thì bom giả kim vẫn là thứ mà Hoàng tin tưởng nhất.
Beck rõ ràng là không hề vui vẻ với màn biểu diễn vừa rồi, bản thân cậu ta cũng từng nếm mùi bom giả kim khi lần đầu tiên giao đấu với Hoàng, nhưng lần này thì khi chứng kiến ở cự ly gần thì Beck càng cảm thấy nó quá nguy hiểm, chắc chắn rằng thằng điên kia sẽ chẳng bao giờ vô duyên vô cớ làm như vậy đâu, quả nhiên Hoàng lên tiếng luôn:
– Cậu thấy đồ chơi của tôi thế nào, ngon lành chứ?
Beck mặc dù rất không muốn nhưng cũng phải miễn cưỡng gật đầu, vì sức phá hoại của thứ bom đó quả thật rất đáng nể, Hoàng chỉ chờ có thế để vào vấn đề chính luôn:
– Biết vậy thì tốt, vì trong lần thượng đài tới cậu sẽ được trang bị rất nhiều đồ chơi kiểu này đó.
Làm mọi thứ để chiến thắng luôn là tuân chỉ của Hoàng, chỉ cần không phạm luật thì cụm từ chơi đẹp đối với hắn là thứ hoàn toàn vô nghĩa, nhất là với lớp nghề Giả kim thuật sư chuyên chế tạo nữa. Nhưng Beck thì vẫn là con nhà nòi chính tông, tuy cậu ta có thể miễn cưỡng chấp nhận việc hỗ trợ từ xa của Hoàng, nhưng mà bảo vác đống bom kia lên võ đài thì coi bộ có vẻ không được thượng võ cho lắm. Vì lý do này mà Beck tỏ ra rất lần chần không dám đồng ý, Hoàng đọc được ngay ý định này lên lập tức làm công tác tẩy não luôn:
– Tôi biết cậu đang nghĩ một đấu sĩ chân chính sẽ không sử dụng trò bẩn để chiến thắng, nhưng chúng ta ở đây là đang thi đấu theo đội, ngoài tôi ra thì Ethas và giáo sư Helen cũng có hỗ trợ nữa, cậu không đồng ý chả khác nào phụ lòng bọn họ.
Hoàng rất khôn khéo chuyển vấn đề sang tập thể, đồng thời lôi cả Helen vào để tăng sức thuyết phục, chiến thuật này khá hiệu quả vì nó khiến cho Beck có phần lay động, hắn chớp lấy thời cơ bồi tiếp:
– Hơn nữa luật của giải đấu sắp tới cho phép sử dụng tất cả vũ khí, hãy coi đám đồ này như vật dụng hỗ trợ của cậu là được, chúng ta cơ bản đâu có phạm luật, đây chỉ là lấy lợi thế từ điểm mạnh của mình mà thôi.
Beck nghe tới đây thì bắt đầu ù ù cạc cạc, cậu ta mơ hồ cảm thấy những lời mà Hoàng nói có vẻ rất hợp lý nhưng vẫn cứ sai sai kiểu quái gì ấy. Tới nước này thì Hoàng đành phải tung ra tuyệt chiêu cuối, hắn đứng thẳng dậy rồi nói dứt khoát:
– Hơn nữa chiến thắng tại giải đấu này là con đường duy nhất để cậu thoát khỏi cái cảnh bị cô lập, cậu không muốn làm cha mình thất vọng chứ?
Câu thần chú “cha” coi như đã hoàn toàn đánh gục Beck, cậu ta cuối cùng cũng đồng ý sử dụng đám bom giả kim kia. Hoàng sau đó cẩn thận chỉ dẫn Beck cách sử dụng cũng như tầm ảnh hưởng của chúng, dù sao thì đây vẫn là vũ khí sát thương cao, nếu sử dụng sơ sẩy một chút là bản thân sẽ gặp họa ngay.
Hoàng sau đó còn lôi ra một đống thứ linh tinh khác rồi đóng gói lên người Beck như chơi đồ hàng, cậu ta nhìn mấy cái trang bị đầy khả nghi này mà mặt càng lúc càng tái mét đi. Tới khi Hoàng chỉ dẫn cách sử dụng thì mọi việc còn tồi tệ hơn nhiều, Beck cảm thấy thật là vô phúc cho ai phải làm đối thủ của tên này, hắn có kiến thức và trí tuệ nhưng nhân cách đúng nghĩa hoàn toàn vứt cho chó gặm.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Hoàng duỗi lưng vài cái rồi nói:
– Từ giờ tới khi có lịch thi đấu vẫn còn được một quãng thời gian, cậu phải tranh thủ mà làm quen với số trang bị mới này đi, cả việc huấn luyện thông thường cũng không được chểnh mảng nữa… mà một ngày cậu tập luyện mấy giờ?
– Từ sáng sớm tới khi mặt trời đứng bóng thưa anh Đại.
– Quá ít, một đấu sĩ giỏi là người phải biết đẩy giới hạn bản thân lên tối đa… như vậy đi, từ giờ thì ngoài sáu tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, tất cả thời gian còn lại cậu phải toàn lực mà tập luyện cho tôi.
Beck nghe Hoàng nói vậy thì xây xẩm mặt mày, hắn cứ như thế là đã tăng thời gian huấn luyện của mình lên gấp đôi, nhưng cậu ta không dám phản đối thẳng thừng mà chỉ mon men hỏi lại:
– Anh Đại, ý anh là ngủ một ngày sáu giờ…
– Sai, sáu giờ ở đây là tính luôn toàn bộ thời gian rảnh của cậu, bao gồm cả ăn, ngủ, vệ sinh cá nhân hay bất cứ thứ gì khác liên quan, tôi đã quyết định như vậy rồi, cấm cãi.
Hoàng nói xong lập tức khởi động tám cái chân càng, cuốn lấy hai thanh kiếm của Beck rồi dúi thẳng vào tay cậu ta, ra hiệu rõ ràng là sẽ không có một chút thương xót gì ở đây đâu. Cậu nhóc Beck khốn khổ không dám hó hé một tiếng, cuối cùng đành phải cúi đầu mà chấp nhận, bắt đầu bước vào quá trình hành xác khủng khiếp này.
Beck sau đó tập luyện thực sự kinh hồn, cậu ta đúng nghĩa là không có một phút để nghỉ ngơi với cái lịch trình điên rồ đó, cộng thêm Ethas và Helen đứng quan sát tiến trình để nâng cấp hai thanh kiếm càng làm cho mọi việc căng thẳng hơn. Về phần Hoàng thì vẫn như mọi khi, hắn hoàn toàn kệ xác ba người kia mả chỉ đi vòng vòng thu thập tin tức, không ngoài dự kiến thì chuyện giải đấu trung cấp đang là chủ đề nóng hổi nhất khoa Võ luận, có điều hầu hết mọi người không dự đoán ai sẽ là người chiến thắng như mọi lần, mà quan tâm về tên học viên năm nhất bố láo kia nhiều hơn.
Thách thức và thiếu tôn trọng đàn anh không phải là thứ tốt đẹp gì lắm tại khoa Võ luận, thành ra chẳng có gì lạ khi Beck bị mọi người chửi bới cực nhiều, ai cũng muốn cậu ta phải thua thảm hại trong lần thi đấu này để làm gương hoặc thậm chí là đình chỉ học tập một thời gian cho biết sợ. Rõ ràng là Beck đã trở thành nhân vật phản diện rồi và có vẻ chẳng ai thèm bênh vực cậu ta cả, tình hình đúng kiểu là nếu không thắng thì chắc chỉ có nước bán xới khỏi học viện chứ đừng hòng mà ở lại nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!