Tối hôm đó, Hạ Thương nằm trên giường ôm eo Vương Doãn Mạt, anh vùi đầu vào cổ cô tham lam hít lấy mùi thơm trên cơ thể cô.
“Nhột”
Vương Doãn Mạt co rụt cả người lại vì nhột.
“Mạt Mạt, những ngày tháng của chúng ta sau này chắc chắn sẽ không thể bình yên, anh hy vọng mọi chuyện xảy ra em đều phải ưu tiên bảo vệ bản thân mình trước”
Hạ Thương bỗng nhiên đổi giọng, anh chống tay lên giường rồi ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt Vương Doãn Mạt dặn dò.
“Hạ Thương, em không có yếu đuối như vậy.
Anh đừng để người khác xem em là điểm yếu của anh”
Vương Doãn Mạt lắc đầu rồi trả lời.
“Được, chúng ta cùng nhau đối mặt”
Hạ Thương nhếch môi cười rồi cúi đầu đặt lên trán Vương Doãn Mạt một nụ hôn.
“Cả ngày hôm nay đã mệt mõi rồi, mau ngủ thôi”
Hạ Thương ngã người xuống giường lần nữa, thuận tay kéo Vương Doãn Mạt ôm vào lòng.
Sáng hôm sau, vốn dĩ đôi vợ chồng trẻ định ngủ nướng một ngày nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Nói”
Hạ Thương khó chịu ấn điẹn thoại nghe máy.
“Thằng bất hiếu, mày có lết xác về đây không? Còn dám bỏ trốn về Hải Thành à?”
Giọng nói của Hạ Chính vang lên bên tai Hạ Thương.
“Tôi còn cần bỏ trốn sao?”
Hạ Thương cảm thấy buồn cười hỏi ngược lại một câu.
Ông đây là đường đường chính chính trở về…
“Bác trai, A Thương anh ấy thế nào ạ?”
Giọng nói nhỏ nhẹ của Hàn Thư vang lên.
“Đang ở cùng vị hôn thê sao? Vui vẻ với cô ta đi đừng làm phiền tôi”
Hạ Thương nhìn sang thấy Vương Doãn Mạt vẫn còn đang say giấc thì vén chăn định bước xuống giường.
“Mày câm miệng, trong vòng hôm nay, mau chóng quay lại Los Angeles.
Tiệc đính hôn của mày và Hàn Thư đã được tao sắp xếp xong rồi”
Hạ Chính quát lớn vào điện thoại ra lệnh.
“Không có tôi mà cũng tự sắp xếp tiệc đính hôn được à? Ông thay tôi ra mặt sao? Vậy thay tôi cưới cô ta đi”
Hạ Thương cau mài phun ra nhiều câu vô tình sau đó cúp máy quăng điện thoại lên sofa.
Vương Doãn Mạt mở cửa phòng bước ra, vì mới thức nên còn chút ngây ngốc, cô đưa tay lên dụi dụi mắt mình nhìn về phía Hạ Thương.
“Ba anh gọi đến?”
Vương Doãn Mạt nghiêng đầu hỏi một câu.
“Ừm, bảo anh trở về, còn bảo chồng em quay về đính hôn”
Hạ Thương và Vương Doãn Mạt đã thoả thuận với nhau, cả hai không được giấu diếm nhau bất kì chuyện gì nên anh không ngần ngại mà nói cho cô nghe.
Vương Doãn Mạt nghe đến hai chữ đính hôn thì hai mắt khựng lại giữa không trung sau đó vài giây cô mới chậm rãi chớp mắt.
“Yên tâm, chúng ta đã là vợ chồng, giấy trắng mực đen đều rõ ràng cả rồi”
Hạ Thương thấy biểu cảm của Vương Doãn Mạt thì bật cười, đưa tay xoa đầu cô.
“Chuẩn bị đến trường thôi”
Hạ Thương đẩy Vương Doãn Mạt vào nhà vệ sinh rồi lấy quần áo cho cô.
…
“Mạt Mạt”
Kiều Dĩnh thấy Vương Doãn Mạt thì nhanh chóng tiến tới muốn ôm cô.
Hạ Thương bên cạnh nhanh chóng ngăn cản.
“Đừng lợi dụng mà ôm ấp”
Một lời cảnh cáo đầy mùi giấm chua vang lên bên tai Kiều Dĩnh.
Vương Doãn Mạt đưa mắt sang nhìn Hạ Thương bên cạnh.
“Sao nào? Cậu lấy lý do gì mà ngăn cản tôi ôm Mạt Mạt?”
Kiều Dĩnh hất cằm về phía Hạ Thương hung hăng nói.
“Dựa vào việc cô ấy là vợ tôi”
Hạ Thương không có ý giấu diếm liền đem chuyện mình và Vương Doãn Mạt đã kết hôn nói ra.
“Gì chứ?”
Lâm An Hạ vừa đến nghe được lời này thì kinh ngạc đến há hốc mồm.
“Ừm, đừng lớn tiếng.
Mới vừa đăng kí kết hôn ngày hôm qua”
Vương Doãn Mạt thấp giọng trả lời.
“Con m* nó, khó tin thật”
Kiều Dĩnh đỡ trán thầm mắng một câu.
“Thời gian này học tập cho tốt, không còn bao lâu nữa là tốt nghiệp rồi”
Vương Doãn Mạt mở balo ra lấy tập sách để lên ban, không quên dặn dò vài câu.
Cả buổi sáng học ở trường, thời gian này cả Hạ Thương và Vương Doãn Mạt đều không có mặt ở trường để học tập nên cat hai lại càng dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu những gì mình đã bỏ lỡ.
Chiều ngày hôm đó vừa tan học, Vương Đình Hi liền gọi đến bảo Vương Doãn Mạt về nhà một chuyến.
Nghe giọng của ba mình qua điện thoại, cô biết rằng ông đang tức giận, đồng nghĩa với việc ông đã biết chuyện cô và Hạ Thương lén lút kết hôn.
“Đừng sợ, anh sẽ nói chuyện với ba”
Hạ Thương và Vương Doãn Mạt đứng trước cửa nhà, anh nhận ra sự lo lắng của cô nên xoa đầu an ủi.
“Vào nhà đi, anh anh em em cái gì?”
Vương Đình Khanh và Hàn Lạc Miên cũng vừa về đến Đại Viên.
Thấy em gái mình vẫn còn đứng ngoài cửa thì cất giọng nói.
“Anh hai, chị dâu”
Vương Doãn Mạt nghe giọng của anh mình thì quay đầu lại chào hỏi một tiếng.
Hàn Lạc Miên gật đầu mỉm cười.
Hạ Thương cũng lễ phép chào hỏi.
Bốn người, hai trước hai sau tiến vào trong.
“Anh hai, một lát anh nói giúp em vài lời nhé”
Vương Doãn Mạt vẫn không ngừng lo lắng, cô quay sang nhìn anh mình nhờ vả.
Vương Đình Khanh nhướng cao một bên mài nhìn em mình nhưng không đáp lời.