Hạ Thương hít sâu vào một hơi rồi thở mạnh ra.
“Em đi cùng anh”
Vương Doãn Mạt nghe vậy thì ánh mắt khẽ động, rất lâu sau đó cô mới trả lời.
“Chuyến đi lần này chắc sẽ rất nguy hiểm, Mạt Mạt, em phải luôn ở cạnh anh, phải ở trong tầm mắt của anh”
Hạ Thương đặt hai tay lên vai Vương Doãn Mạt cúi đầu nói.
Hai mắt anh vẫn còn đỏ ngầu, tay run run, giọng có chút khàn.
“Yên tâm, em sẽ không để mình xảy ra chuyện đâu”
Vương Doãn Mạt đặt tay lên mu bàn tay đang run rẩy của Hạ Thương trấn an anh.
“Em đặt vé máy bay nhé”
Vương Doãn Mạt thấy Hạ Thương không trả lời thì tiếp tục nói tiếp.
“Không cần, tối nay chúng ta xuất phát, đi đường bay riêng của anh”
Hạ Thương đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi thấp giọng trả lời.
“Được, thời gian này nghỉ ngơi một chút đã”
Vương Doãn Mạt kéo Hạ Thương vào phòng ngủ.
Đúng 2 giờ sáng, Hạ Thương lái xe cùng Vương Doãn Mạt đến thẳng sân bay.
“Cậu chủ”
Người làm đứng hàng dài thấy Hạ Thương đến thì cúi đầu đồng thanh chào hỏi.
Hạ Thương đưa tay ra ý bảo tất cả lui xuống rồi đưa tay ra phía sau nắm tay Vương Doãn Mạt.
“Đi nhé”
Anh cúi đầu hỏi nhỏ Vương Doãn Mạt một câu.
Vương Doãn Mạt mỉm cười gật đầu, đặt tay mình lên lòng bàn tay Hạ Thương.
Cả hai cùng lên máy bay, không lâu sau máy bay liền cất cánh bay thẳng đến Los Angeles.
…
Los Anges
Vừa đáp xuống sân bay, Hạ Thương và Vương Doãn Mạt liền đi thẳng lên một chiếc Bentley đã đợi sẵn ở đó.
“Hey, lâu rồi không gặp, khoẻ chứ?”
Người ngồi ghế lái thấy Hạ Thương lên xe thì cất giọng chào hỏi.
“Nhìn có giống mệt mõi không?”
Hạ Thương lười nhác đánh mắt sang đối phương trả lời hời hợt một câu.
“Nhóc con không cho anh mày tí mặt mũi gì cả”
Người đàn ông bĩu môi trả lời, giả vờ hờn dỗi.
“A? Ai đây?”
Lúc này đây, người đàn ông mới để ý đến Vương Doãn Mạt bên cạnh Hạ Thương nên tò mò hỏi.
“Vợ em, Vương Doãn Mạt.”
“Đây là Viên Thượng, anh trai xã hội của anh”
Hạ Thương nhanh chóng giới thiệu đối phương cho nhau.
Lúc giới thiệu Viên Thượng, anh cố tình nhấn mạnh hai chữ anh em “xã hội”.
Vương Doãn Mạt gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Chào anh, rất vui được làm quen”
Dù sao cũng là anh em của Hạ Thương, Vương Doãn Mạt không thể thất lễ vào lần đầu gặp mặt được.
“Chào em dâu”
Viên Thượng nhướng mài chào hỏi.
“Hai người còn lại thời gian này vẫn liên lạc thường xuyên chứ?”
Hạ Thương nhịp nhịp chân hỏi thăm tình hình.
“Anh hai Cung Úc thì khỏi nói, chẳng bao giờ gặp được.
Còn anh ba Chương Diễn thì mới hai ngày trước có một vụ làm ăn nên bay về nước rồi”
Viên Thượng vừa lái xe vừa trả lời.
“Em dâu, hai đứa kết hôn khi nào vậy?”
Viên Thượng đảo mắt sang Vương Doãn Mạt thăm dò.
“Cách đây không lâu”
Vương Doãn Mạt lười nhác đáp, hiện tại cô có chút buồn ngủ.
Viên Thượng đánh giá Vương Doãn Mạt một lượt từ trên xuống rồi lắc đầu.
Người con gái này nhìn có chút yếu đuối, chẳng biết có thể ở bên cạnh cậu em trai nhà anh được bao lâu.
Sợ không giúp đỡ được gì lại càng thêm vướng bận.
Vương Doãn Mạt nhận ra ánh mắt thăm dò của đối phương thì nhếch môi cười.
Sau đó xem như chưa có gì xảy ra mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Chở em đến biệt thự Hải Thiên.”
Hạ Thương cũng dán lưng vào ghế nghỉ ngơi, trước khi nhắm mắt anh dặn dò Viên Thượng một câu.
…
Đường đến biệt thự Hải Thiên mất 15 phút, đến nơi Viên Thượng gọi cả hai dậy cho họ xuống xe rồi rời đi.
“Anh là em út trong đám anh em xã hội à?”
Nhớ tới những người anh em xã hội của Hạ Thương, Vương Doãn Mạt có chút tò mò.
Chắc là mỗi người họ cũng không có thân phận tầm thường.
Cô mỏi mắt mong chờ ngày gặp mặt chính thức.
“Ừm, thuận tiện kết bạn bừa vậy thôi”
Hạ Thương gật đầu đáp.
“Em nghỉ ngơi đi, anh có việc ra ngoài một chuyến, cần gì thì gọi cho anh nhé.
Anh sẽ về nhà trước giờ cơm tối”
Hạ Thương đưa tay lên xem đồng hồ nói một vài câu sau đó hôn nhẹ lên trán Vương Doãn Mạt.
“Cẩn thận nhé”
Vương Doãn Mạt đặt hai tay lên mặt Hạ Thương dặn dò.
“Tuân lệnh bà xã”.