Ngân Hà Đế Đạo - Minh Nguyệt Lâu.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
212


Ngân Hà Đế Đạo


Minh Nguyệt Lâu.



– Muốn chạy… đã muộn.

Lão chưởng ấn hướng ra một vần tia sánh xanh nhạc hướng về đám kia mười mấy sát thủ đánh tới.

– Á… cứu mạng á.

Ánh sáng xanh nhạt đụng đến đâu liền biến thành ngọn lửa thiêu đốt nhụt thân của bọn họ.

Lâm Ảnh khuông mặt dại ra tay chân rung lẫy bẩy liền quỳ xuống cầu xin:

– Nghĩa phụ… ta sai rồi… là ta bị ma quỷ xuôi khiến.

Hắn một cái khí hải tầng bảy đứng trước lão giờ cũng giống như một cái kiến hôi không sức kháng cự, hắn lúc này hối hận á nhưng mà tên đã lên dây thì không thu về được liền chỉ biết quỳ xuống cầu tình mong là có thể giữ được mạng nhỏ.

– Haha… năm đó coi như ta mắt mù mới thu nạp ngươi.

Lão đau khổ cười, đối với lão mà nói mười mấy năm dưỡng dục không thể nào không có tình cảm được hắn không phải một kẻ máu lạnh. Thế nhưng trong thế giới mà kẻ mạnh ăn kẻ yếu thì một người đã có lòng phản bội thì không được phép giữ lại.

Lão nhấc chân một cước hướng khí hải hắn đá nát, Lâm Ảnh bị bay ngược va vào cột nhà hoang phế bên cạnh bất tỉnh.

– Haizz… thôi bỏ đi.

Giờ phút này lão có chút trào phúng bản thân mình không thể nào xuống tay được.

– Gia gia… mau cứu đại ca ca đi…. huhu.

Cô bé thấy Hạo Vũ đã không chống đỡ được nữa nằm trên cánh tay cô không ngừng thổ huyết, đôi mắt lim dim nàng hoảng sợ hướng lão gọi.

Lão vội vàng đỡ lấy Hạo Vũ thở dài hỏi:

– Tiểu tử… tại sao ngươi lại liều mạng như vậy.

Mắt thấy phi kiếm bay đến người vào giờ phút mấu chốt không thể dụng thân, lão chỉ biết phó mặt ý trời, nhưng là lão không ngờ một cái tiểu tử không quen biết lại liều mạng bản thân đỡ giúp hắn kiếm, vậy nên hắn rât muốn hỏi lý do tại sao.

Đôi mắt Hạo Vũ đỏ ngầu nhìn lão ảo giác gọi:

– Gia gia là người sao…

– Gia gia… ngài mau trả lời hắn đi.

Cô bé khuông mặt đầy nước mắt mếu máo thúc giục.

– Ukm…

Lão mặt dù nghi ngờ nhìn Hạo Vũ nhưng vẫn nắm chặt lấy tay hắn nói.

– Gia gia… Vũ nhi không muốn đứng sau lưng người.

Hạo Vũ năm bảy tuổi vì trốn chạy truy sát phải trốn về nhà ông ngoại hắn, cũng vì chuyện này mà làm cho toàn bộ gia tộc ông ngoại hắn liên lụy chỉ trong một ngày một đêm toàn bộ bị giết sạch, Ông ngoại cũng bỡi vì hắn mà đỡ lấy một kiếm chết đi.

– Gia gia con đau… nhưng mà con rất vui vẻ…khụ khụ… con không nhìn thấy mọi người vì mình mà ngã xuống.

Hắn mỉm cười đôi mắt nhắm lại giọt nước mắt hạnh phúc rơi trên khóe mắt.

– Gia gia… mau cứu hắn… huhu… ca ca đáng thương đừng chết… ca ca nhất định phải sống bồi Linh Nguyệt chơi.

Cô bé cố lay cánh tay Hạo Vũ khóc nói.

– Hắn còn thở… yên tâm ta nhất định cứu sống hắn.

Cảm nhận được hơi thở, lão đôi mắt ươn ướt vội vàng truyền khí tức vào người Hạo Vũ nhìn cháu gái mình kiên định nói.

———/

Minh Nguyệt lâu là tổ chức sát thủ lớn nhất hoàng triều Hải La cũng là một trong tổ chức mạnh nhất hoàng triều mà người nghe đến tên ai cũng kiên kỵ.

Đại lầu chủ bị ám sát, thiếu chủ Lâm Ảnh là nghĩa tử của đại lầu chủ đứng ra chỉ rõ đích danh Vũ Bằng đệ tử của nghĩa phụ mình dụng tâm lan sói ra tay sát hại, lúc này các vị trưởng lão đường nổi lên tranh cải nổi lửa với nhau.

– Nhị lầu chủ đâu rồi.

Đã có trưởng lão đường lên tiếng hỏi.

Ngay lúc này cần có một người đại diện ra mặt nhưng là cả nhị lầu chủ cũng không thấy đâu, loạn càng thêm loạn.

– Nhị Lầu chủ đã đi tìm cháu gái của mình rồi.

Một tên cấp thấp tiểu tử đứng ra báo cáo.

– Ta nghĩ việc này đã rõ ràng liền đem cai kia phản đồ ra hành quyết đi.

Trưởng Lão Đường Lê Hải kiên quyết đứng ra nói.

– Không thể Vũ Bằng vẫn luôn là cái trọng tình trọng nghĩa người… ta nghĩ việc này cần nên điều tra rõ ràng tránh giết đi một cái nhân tài không đáng.

Trưởng Lão đường Hà Nghĩa đứng ra nói.

– Hừ… làm việc cẩn thận chứng tỏ hắn là một cái tính toán sâu… nhất định phải giết.

Lê Hải hừ lạnh nói.

– Ngươi…

Mọi chứng cứ đều chỉ ra Vũ Bằng làm cho nên Hà Nghĩa lúc này á khẩu không nói được lời nào.

– Được rồi… các người cũng đừng nên tranh cãi, đợi nhị lầu chủ về xử lý đi.

Hứa Nghị thân là chấp pháp đường đứng ra nói uy vọng cực cao làm tất cả các trưởng lão đường đều gật đầu phù họa.

– Nhưng mà…

Lê Hải chưa đạt được mục đích làm sao như vậy bỏ qua, nhưng lúc này một giọng nói trong tai hắn vang lên làm hắn giật nảy mình nhìn lại.

– Nhưng mà sao hả Lê Hải trưởng lão?… hay là ngươi đứng ra tự mình chủ trì đi.

Giọng nói đầy châm chọc phát ra liền một bòng người mà họ tưởng là đã chết lại đứng trước mặt lạnh lùng nhìn bọn họ.

– Đại lâu chủ…

Nhìn thân ảnh xuất hiện trong đại sảnh có người vui có người buồn luôi ra cung kính nói.

Ví như là Lê Hải hắn tay chân rung lẩy bẩy kính hô sau đó hai gối quỵ xuống khóc lóc nói:

– Đại lầu chủ ta… ta là… đúng rồi là bị cái tên kia con hoang xuối dục á.

Sau đó liền gần nữa số người cũng sợ sệt mà quỳ xuống khóc lóc inh ỏi.

Đám này không phải là những kẻ lập mưu thì cũng là những kẻ bị dụ dỗ lôi kéo, một lần đảo chính thì sẽ thay đổi số phận của nhiều người thế nhưng nếu như là thất bại nó sẽ biến thành cơn ác mộng của bọn họ đã đến.

– Các ngươi…

Hơn một nữa người trong đại sảnh đều dại ra tự hỏi đây cuối cùng là chuyệ gì xảy ra, thật đúng là dọa người mà.

– Hứa Nghị chấp sự, còn không mang mấy tên này chém, ta thấy ngươi già rồi chức vị này không hợp nữa rồi.

Đối với đám người này ngày thường gọi dạ bảo vân nhưng mà lúc có chuyện lại mưu toan dụng lợi lòng dạ lang sói thì đây là cơ hội tốt để thanh trừ, lão sẽ không bỏ qua.

Còn đối với Hứa nghị lão nói lời khiêu khích cũng là cố ý, đối với một cái chấp sự đường chuyên xử lý việc đen tối nhất trong lâu nếu nói là không biết việc này thì chứng tỏ Hứa Nghị đúng là hồ đồ không làm nên việc, còn nếu một cái là mắt nhắm mắt mở dụng ý sâu xa thì Hứa Nghị đúng là một tên cáo già, nếu là như vậy sao không thừa cơ hội hung hăn mà nắm kéo đuôi cáo này ra chứ.

– Hứa Nghị chấp sự tha mạng á… chúng ta thề chết nghe theo lệnh ngài.

Lê Hải cũng là sống lâu kinh nghiệm sống đúng là phong phú liền trong lời nói nhận ra Lầu chủ cùng Hứa Nghị chấp sự có xích mích tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giữ mạng tốt này rồi.

Hứa nghị đúng là không có tham gia việc hành thích, thế nhưng là việc này nằm trong phạm quy quyền lực của hắn nếu nói không biết thì đúng là có vấn đề. Đối với Lão Nghị việc ai làm Lầu chủ hắn không có hứng thú, Lầu chủ mặt dù uy vọng thật cao được vạn người kính thế nhưng cũng là đích nhắm của vạn người. Như Lão hiện giờ là một cái chấp sự không tốt sao, mặt dù không nắm quyền lực tuyệt đối thế nhưng là cũng tuyệt đối có quyền sinh sát trong lâu ngay cả trưởng lão đường thấy hắn cũng là kính nể mấy phần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN