Ngàn Năm Đợi Chàng!
Chương 5 : Định Mệnh.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Hắn hỏi nàng thì làm sao nàng biết tại sao bản thân mình lại ở đây kia chứ?
“Ta…ta không biết?”
Nàng trả lời nhưng mắt vẫn muốn xác định được nơi phát ra giọng nói đó, mà bản thân đã ngó giáo giác nhưng đổi lại vẫn là không xác định được.
“Thật ra đây là đâu vậy? Ta không biết sao bản thân mình lại ở đây?”
Sự hoang mang của nàng cùng vẻ mặt đó không thoát được đôi mắt của hắn, hắn có thể thấy nàng rõ mồn một nhưng đổi lại nàng lại không thể thấy hắn, hắn ghét phải trả lời những câu hỏi, nhưng hôm nay xem như ngoại lệ vì nữ nhân trước mắt hắn không hiểu sao lại gợi lên trong hắn cảm giác quen thuộc.
“Đây là nơi thuộc về cỏi hư vô, phàm những người đã chết không thể luân hồi thì sẽ đến đây!”
Chết rồi sao? Nàng chỉ quỳ có bao lâu đâu mà giờ đã chết rồi? Mà theo hắn nói nàng còn không thể về thiên giới chẳng những thế nàng còn không luân hồi được, tự nhiên bản thân nàng lại cảm thấy nhẹ nhỏm vô cùng, còn vô thức mà nhẻn miệng cười, làm người kia có chút cảm thấy quái gỡ.
“Ngươi biết ta nói gì không?”
“Ta biết!”
“Ngươi rất vui vì điều này?”
Nhẹ gật đầu, nàng hướng đến bóng tối bao trùm kia mà hiện lên vẻ mặt mang nổi bi thương vô hạn, làm hắn cũng phải nheo mắt mà nhìn lấy nàng.
“Tại sao?”
“Ta vốn là một miếng thạch ngọc được hấp thụ tiên khí trên thiên giới ngàn năm mới thành hình, mệnh của ta khổ nên đem tâm trao cho một nam nhân lãnh tình, vì chàng ta cam nguyện theo chàng chịu nổi khổ luân hồi, nhưng đổi lại…chàng không hề đem ta để vào mắt”
Nàng không hiểu tại sao lại nói cho hắn nghe chuyện này, nhưng khi nàng nói xong thì hắn cũng im lặng, nàng cứ nghĩ là hắn đã bỏ đi vì sự nhàm chán của bản thân mình tự nhiên lại nói mấy chuyện đó làm gì thì hắn lại chợt lên tiếng.
“Yêu! Tam giới này dù là thần tiên hay yêu ma gì cũng không thoát khỏi nó được, ta đã ở đây không biết đã qua bao lâu, ngươi chính là người ta gặp đầu tiên đấy! Xem như là hữu duyên thật!”
“Vậy ta sẽ như ngươi phải không? Ở đây mãi mãi?”
Nàng hỏi nhưng cũng chẳng mấy quan tâm vì dù có ở đây mãi mãi cũng là điều tốt nhất với nàng bây giờ, hắn chỉ khẽ ừ một tiếng, nhưng lại chưa để nàng vui lâu thì hắn lại tiếp.
“Ta thấy ngươi vẫn chưa hoàn toàn là thuộc về nơi đây! Ngươi vẫn còn lưu luyến con người đó?”
Có lẽ hắn đã nói đúng, nàng vẫn lưu luyến hắn, vẫn không thể nào xóa được hắn trong tâm can mình, nên có lẽ giống như mạnh bà nói, nàng vẫn sẽ phải dây dưa với hắn đến vạn kiếp luân hồi nữa sao?.
“Ngươi tên gì?”
“Vì ta là một miếng thạch ngọc, nên mọi người trên thiên giới đều gọi ta là Tiểu Thạch Ngọc xem như là một cái tên”
“Ờ!”
Sau một chữ ờ lại là một khoản im lặng nữa, nàng cũng xem như tò mò muốn biết tên hắn nên đã nhẹ mở miệng.
“Còn ngươi? ta có thể….biết tên ngươi không?”
Hắn như đang do dự, vẻ mặt lạnh lùng này là một sự vô cảm khá đáng sợ, nếu như nàng mà nhìn thấy hắn thì không biết có còn dám hỏi tên hắn không?
“Ngươi xứng sao?”
Lời của hắn như tạt nước lạnh vào mặt nàng và cái khí chất lạnh lùng đó làm nàng nhớ đến một người, cúi mặt đi, giọng nàng đầy chua chát.
“Ta không xứng”
“Chấn Quân là tên ta, ngươi tu ngàn kiếp mới được bổn ma vương xưng tên, tính ra thì cũng ngoại trừ một người…”
Thấy hắn dừng lại, nàng lại cảm thấy giọng hắn khi nói ngoại trừ một người sao mà có vẻ thương tâm, dù biết không nên quá nhiều chuyện, không hiểu sao nàng vẫn muốn biết.
“Chắc người đó quan trọng với ngươi lắm!”
Vẫn bộ mặt không cảm xúc đó, hắn nhìn nàng đang lộ vẻ bối rối khi hỏi kia, có lẽ nàng biết hắn sẽ không dễ dàng mà trả lời nhưng hắn lại nhẹ nhàng mà nhã từng chữ.
“Ừ! Nhưng nàng ấy không thuộc về ta, giữ nàng ấy suốt 600 năm, cuối cùng cũng để nàng trở về bên người nàng thương”
Ma vương hắn thật không hiểu nổi bản thân nghĩ gì? Phải chăng đã quá lâu rồi mới gặp được một người, nên hắn mới liên thuyên như vậy, chứ nếu như lúc trước, nhìn đến hắn còn cảm thấy chán ghét, huống chi là nói chuyện nhiều như thế.
“Ngươi thật tốt! Nếu là ta…chắc sẽ không làm được như vậy”
Chợt hắn bật cười đầy vẻ chăm chọc vì câu nói được xem như là ngây ngô của nàng.
“Tốt sao? Thiên địa này chưa có ai nói ma vương lại tốt cả? Ngươi thật dễ dàng đánh giá một người, thật ngu ngốc!”
Tự nhiên hắn lại mắng nàng, hắn tốt thì nàng nói hắn tốt, vậy cũng được xem là ngu ngốc sao?.
“Cũng như việc trao tâm cho tên mà hắn xem ngươi không ra gì đấy! Người khác bị một lần là đã buông bỏ còn ngươi thì theo hắn bao nhiêu kiếp rồi?”
Nàng rũ mắt, giọng cũng buồn hẳn đi.
“Đây là kiếp thứ 9, có lẽ sẽ không còn đau khổ nữa rồi! Nếu ta được ở đây”
Sau câu nói chưa kịp để nàng hiểu chuyện thì ở đâu lại ập đến một luồng ánh sáng, chói mắt quá làm nàng theo bản năng mà đưa tay lên che lấy mắt nhưng khi để tay xuống thì.
“Hu…hu! Chủ tử của em ơi, người làm em lo lắng quá”
A Mãn đang khóc thúc thít mà nhìn nàng, còn nàng thì nhẹ đảo mắt xem mọi thứ xung quanh mình, là phòng của nàng, nàng lại trở về rồi.
“A Mãn! Ta bị làm sao vậy?”
Nhẹ đỡ nàng ngồi dậy, A Mãn cũng thành thật.
“Chủ tử bị hoàng thượng phạt quỳ suốt mấy canh giờ, nên đã ngất vì không chịu được, chủ tử…làm em sợ muốn chết vậy!”
Phàm nhân cơ thể thật yếu ớt biết bao, mới có mấy canh giờ mà nàng đã không chịu được rồi, nhiều kiếp qua đi nàng luôn trong cơ thể một tiểu thư khuê các nhu nhược yếu đuối, chỉ có ý trí của nàng là luôn mạnh mẽ chứ nếu ý trí mà cũng giống như cơ thể thì không biết bản thân còn tệ hại đến cỡ nào, thu lại ý nghĩ nàng nhìn đến bên ngoài, giờ đã là ban ngày rồi, nàng cũng đặc chân xuống giường theo sự dìu dắt của A Mãn.
“Chủ tử! Người đói chưa? Để em chuẩn bị bữa cho người”
Nhẹ lắc đầu, nàng như bảo không cần, làm A Mãn càng lo lắng hơn, chủ tử của mình đúng là mệnh khổ, hoàng thượng đã không sủng ái mà còn đối xử như vậy nữa, thật tội nghiệp biết bao, mặc cho A Mãn lo lắng nghĩ gợi, còn nàng thì hồn như bay về nơi khác, không biết nghĩ gì mà đã đi ra khỏi phòng, mặt hướng lên trời nàng đang nhìn về hư không mà cứ lặng người.
“Chủ tử! A Mãn đi chuẩn bị bữa cho người nghe!”
Không một tiếng trả lời, A Mãn cũng vội đi, dù biết chủ tử của mình không muốn ăn, nhưng như thế làm sao được, dù nói là không nghe lời thì nàng cũng phải lo cho cái bụng của chủ tử mình mới được.
Tại nơi khác.
“Đã muốn hành động rồi sao?”
Tay dừng bút, hắn hướng thủ vệ đang quỳ kia mà lập lại, xong môi lại hiện lên ý cười nguy hiểm mà làm cho thủ vệ hắn cũng có phần sợ.
“Con gái được sắc phong hoàng hậu, như thế vẫn chưa đủ, Lã Nhân ngươi đúng là muốn bức trẫm thoái vị ngươi mới vừa lòng thì phải?”
“Ngươi lui đi!”
Hoàng đế phớt tay ra lệnh, thủ vệ vừa đi khỏi thì Mộ công công tự giờ đợi sẵn ở ngoài cũng đã đi vào.
“Bẩm! Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương vẫn đang đợi người ở thượng uyển”
Nhắc đến hai chữ hoàng hậu, mặt hoàng đế lại lạnh đi vài phần, Mộ công công thấy có vẻ không ổn cho lắm, biết trước giờ hoàng đế đối với hoàng hậu tuy không mặn nồng lắm nhưng ít nhất cũng tốt hơn các phi tần khác, nhưng hôm nay sao lại thấy như ghét bỏ thế này.
“Đi! Đến Thanh Nhạc cung”
Mộ công công mặt hiện lên một chữ ngốc, sao lại đến Thanh Nhạc cung? Nhưng hắn chỉ là nô tài nên không dám lên tiếng mà chỉ tuân lệnh theo sau.
Thanh Nhạc cung.
“Từ mỹ nhân! Ngươi vì thứ nô tài đáng chết đó mà chống lại ta sao?”
Đó là giọng của Trương quý phi, cấp phẩm của nàng ta cao hơn mỹ nhân nàng khá xa, hôm nay nàng có lẽ đã tránh trời không khỏi nắng rồi, chỉ vì A Mãn vô ý đựng phải Trương quý phi này mà bị nàng ta ra lệnh đánh bốn mươi trượng vì tội mạo phạm, nàng thân là chủ tử của A Mãn làm sao đứng nhìn tỳ nữ của mình bị đánh chết chứ.
“Xin quý phi khai ân, nếu đánh tỳ nữ của ta bốn mươi trượng thì khác nào lấy mạng nàng ta”
Nhướng mày, Trương quý phi chẳng chút thuận mắt, vẫn tiếp tục cao giọng.
“To gan! Ngươi nghĩ mình cùng cấp phẩm với ta sao? Thứ nô tài này không dùng được, ta không thể dạy bảo nó sao? Ngươi tốt nhất là im lặng mà nhìn, nếu không ta cũng không nương tay với ngươi đâu…”
“Người đâu!”
Nói đoạn Trương quý phi đã quát lớn, làm A Mãn đã khóc đến thương tâm mà ôm lấy nàng.
“Hu…chủ tử cứu mạng…”
Khi hai thái giám khác đã bước đến định lôi A Mãn đi thì nàng vẫn kịp ngăn lại, mặc dù nàng thế cô sức yếu nhưng dù hôm nay có chết, nàng cũng quyết bảo hộ A Mãn bình an.
“Các ngươi dám động đến A Mãn, ta sẽ tự sát tại đây!”
Rút cây trâm trên đầu xuống, nàng kề ngay vào cổ mình, làm A Mãn cũng hốt hoảng, không những thế hai thái giám cũng không dám lại gần.
“To gan! Ngươi dám huy hiếp bổn quý phi”
Với vẻ mặt dữ tợn, Trương quý phi chỉ thẳng vào mặt nàng mà hùng hổ, nhưng nàng cũng không vì vậy mà yếu thế.
“Tiện thiếp không dám, nhưng tiện thiếp là chủ của A Mãn, ngay đến một tỳ nữ của mình mà cũng không bảo vệ nổi thì làm sao xứng là một chủ nhân chứ!”
“Hu…Chủ tử! Em xin lỗi người…em liên lụy người rồi!”
Nhẹ cong khóe môi, nàng một tay vẫn ôm lấy đầu A Mãn mà khẽ vuốt.
“Ngốc! Ta sẽ bảo vệ em, dù có phải chết tại đây”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!