Ngân Thỏ Kỳ Duyên
Chương 50: Mười năm trong nháy mắt
Mười năm trong nháy mắt
“Nhanh vậy đã trở về Hồng Nghê rồi ư? Yêu nghiệt, chơi thêm hai ngày nữa nhá” Tuyết Cầu vừa nghe nói Huyền Mặc muốn dẫn nàng về, lập tức quấn lấy hắn không rời, hy vọng được thư thả thêm vài ngày.
“Tiểu Cầu Nhi, thời gian còn dài, sẽ đi chơi tiếp, trái tim ngươi và Quá Nhi đã ở thế gian này rồi, ta có nói gì cũng vô ích thôi” Huyền mặc cố ý dạy dỗ.
Cuối cùng hai phe cũng lùi từng bước, Huyền mặc đồng ý hàng năm đều mang Tuyết Cầu và bé cưng Kim Tinh hạ phàm chơi một tháng, mà được lớn là, ngày nào trước khi đi ngủ Tuyết Cầu cũng phải ngoan ngoãn hôn lên má yêu nghiệt một cái. Cứ vậy, cuối cùng đợi trước khi bé cưng Kim Tinh biến hình thì đã về tới trấn nhỏ lúc trước mua xe ngựa.
Ông chủ trạm dịch trấn nhỏ từ xa nhìn thấy xe ngựa Linh Ngữ kéo, đã trải qua chuyện lần trước thuê người ăn cướp, ông chủ kia cũng thêm sợ Huyền mặc hơn, có thể trốn được thì trốn. Không ngờ, xe ngựa lại đi tới trạm dịch của ông ta thì dừng lại, rõ ràng là đi về hướng ông ta. Ông chủ bất đắc dĩ đành giả vờ bị bệnh trốn trong phòng, bảo thuộc hạ tiểu nhị giúp đuổi họ đi.
Đợi xe ngựa dừng hẳn, Huyền mặc ôm Tuyết Cầu và bé cưng Kim Tinh xuống xe, chỉ thấy có mình tiểu nhị chào đón, lập tức đã hiểu ra bảy tám phần. Hắn cũng không cố ý làm khó dễ, mà ngược lại mỉm cười nói với đám tiểu nhị kia, “Xe ngựa của lão gia đây gửi lại chỗ các ngươi, một năm sau lại tới lấy, có vấn đề gì không?”
Đám tiểu nhị kia đã nghe ông chủ phân phó xong, dĩ nhiên là nhanh chóng đồng ý. Đang định kéo Linh Ngữ và xe ngựa vào hậu viện, Huyền mặc khoát tay chặn lại, nói, “Đem dỡ dây cương ngựa xuống, ngựa này lão gia muốn dẫn đi” Nói xong, hắn lặng lẽ lườm một lượt, khóe miệng chứa đầy chút cười lạnh.
Tiếp đó, Huyền mặc một tay kéo Tuyết CẦu, một tay bế bé cưng Kim Tinh, đi sau là chú ngựa Linh Ngữ, cả ba người ngựa đi lên núi. Đợi tới giữa sườn núi, Huyền mặc quay đầu nói với Linh Ngữ, “Được rồi, Huyền Mặc và Tiểu Cầu Nhi phải về trời rồi, xin đa tạ ngươi nhiều ngày qua” Tuyết Cầu ôm lấy đầu Linh Ngữ không tha nói, “Truy Phong, Tuyết Cầu sẽ nhớ ngươi lắm, thấy hai tháng nay kéo xe đã gầy đi rồi. Nhớ ăn béo lên chút, sang năm sau chúng ta gặp lại nhé”
Linh Ngữ trải qua ở chung hai tháng, cũng thấy lưu luyến với ban người trước mắt. Giờ phút này, hắn dùng pháp thuật biến thành người, quỳ một chân trên đất, trầm giọng nói, “Linh Ngữ chờ mong tộc trưởng Huyền Mặc, tộc trưởng phu nhân và tiểu công tử sang năm, tạm biệt”
Trước khi chia tay, Huyền Mặc đột nhiên xoay người gọi một câu “Linh Ngữ” rồi lập tức đưa bé cưng Kim Tinh cho Tuyết Cầu bế, bản thân mình thì kéo Linh Ngữ về một phía, vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn, “Linh Ngữ,. hai tháng nay Huyền mặc đã coi ngươi như người một nhà, hiện giờ cũng muốn ngươi thay ta làm một chuyện”
“Xin tộc trưởng cứ nói, nếu Linh Ngữ có thể làm được thì nhất định sẽ cố hết sức”
“Được, thay ta đi hỏi thăm tộc Bàn Long chút, trong tộc hắn mấy năm nay có người trong tộc và nữ tử tộc Tù Bò trên trời yêu nhau không. Tìm ra kẻ này, nếu được thì giết chết; nếu không giết được, thì tạm gác lại đợi ta tới thì nói cho ta biết, Huyền Mặc sẽ tự mình ra tay” Huyền Mặc giọng lạnh lẽo vô cùng, đôi mắt màu vàng giờ phút này lóe lên máu tanh lạnh lẽo.
“Vâng, Linh Ngữ đã hiểu” Nói xong, hai người liền chia tay nhau mà đi.
“Tiểu Cầu Nhi, chúng ta về nhà” Huyền mặc mỉm cười kéo Tuyết CẦu đang đợi một bên, mang nàng đi lên núi.
Lúc này Tuyết Cầu đột nhiên nổi lên tia cảm động trong lòng, nhà…Cũng như Huyền Mặc nói hiện giờ, có nàng và bé cưng thì Hồng Nghê đã là nhà của họ rồi. Thực ra nàng luôn biết rõ, gần một nằm ngủ cùng giường, xuất hành làm bạn, nàng càng thêm hiểu rõ Huyền Mặc trong ngoài khác nhau. Lúc thì là một người mạnh mẽ, trong nội tâm lại hoảng hốt vô tận, sợ cô đơn, cũng e ngại người khác tiếp cận, song hắn sợ nhất chính là bản thân hắn.
Chỉ một câu lạnh nhạt về nhà đã nói lên hết nỗi phiền muộn trong lòng.
Khắp núi hoa đào đã tàn chỉ còn trơ lại mùi thơm, Huyền Mặc hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhu nhược mềm yếu như nước mùa xuân dừng bên cạnh Tuyết CẦu, đôi mắt màu vàng lạnh như ánh trăng mỗi đêm giờ dần đã ấm áp, chẳng còn sắc bén, trào phùng giống dĩ vãng nữa. Với hắn hôm nay mà nói, mười năm, sợ là hơi ngắn, cả đời hy vọng làm bạn thì quá xa vời rồi. Nắm tay nhau không tự chủ được nửa phần, khóe miệng cười càng thêm hiu quạnh.
“Ngươi yên tâm đi, ta nói được thì làm được, nhất định sẽ không mang Quá Nhi trốn đâu” Tuyết Cầu bỗng mở miệng nói chuyện, tuy câu nói không rõ đầu đuôi, lại như một kỳ tích khiến cho Huyền Mặc mở lòng, cười ấm áp. Nàng lập tức nhìn Huyền Mặc, lúc này cũng cười theo. “Cuối cùng ngươi cười thuận mắt chút, sau này tâm tình không tốt có bắt nạt ta chút cũng không sao, dù sao ta bị ngươi bắt nạt thành quen rồi, đã sớm đao thương bất nhập”
Huyền Mặc ngẩn ra, ngốc vậy và cũng chẳng biết quan tâm an ủi lại phát ra từ miệng của Tiểu Cầu Nhi nhà hắn, là đến từ Tiểu Cầu Nhi cách hắn xa ngàn dặm. Hắn cười hôn nhẹ lên trán Tuyết CẦu một cái, lúc này mới nói mềm giọng đi, “Sao có thể gọi là bắt nạt chứ, Huyền mặc thích ngươi không kịp nữa là”
Tuy Huyền Mặc thường xuyên nói chữ thích liên tục, nhưng lấy loại người có tới chết cũng không dịu dàng tý nào mà nói ra từ này, cũng là lần đầu thấy. Tuyết CẦu mặt hơi đỏ chút, trong lòng bất giác có một giọng nói nhắc nhở nàng, không đáng tin, tim không được loạn. “Trở về đi” Nàng đưa tay ra ngăn lại đôi mắt xinh đẹp của Huyền Mặc, tiếp đó cũng cản nốt thâm tình của hắn lại. Trong đầu đã có một người, sớm đã không có vị trí của hắn, không có nữa…
Huyền Mặc có vẻ không để ý đến cong miệng lên, mang theo chút tâm tình kỳ lạ đưa Tuyết CẦu trở lại tám phương đại lục. May mà hai người này một người lòng dạ quá sâu, một người tâm tư quá nhỏ, nhanh chóng quên mất đi đoạn ngoài ý muốn này, chẳng còn ai nhắc lại nữa, cũng tùy ý để tình cảm mơ hồ không rõ chậm rãi phát sinh, nẩy mầm mọc rễ.
Thế gian mười năm, xuân đến đông đi, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt trên tám phương đại lục, mười năm có thể dài thay đổi được rất nhiều chuyện vặt, mười năm có thể hình thành trong giây lát mà thôi. Bề ngoài, tính cách, tình cảm, dã tâm, cái gì cũng dần thay đổi, có cái gì vẫn như trước không đổi e là chỉ còn trái tim đầy nhớ nhung mà thôi.
Như hai năm trước, Vân Cảnh và Khô Vinh liền quyết định ở con suối Bỉ Dực lãnh đại phương Bắc đã ước định hẹn gặp, chuyên tâm luyện một loại pháp thuật cuối cùng cũng là loại phát thuật khó luyện nhất. Mười năm nay hắn và Tuyết CẦu có thể sử dụng đồng tâm hoàn liên lạ tâm linh tương thông khá ít, theo lời Tuyết Cầu nói, Huyền mặc gần như giờ khắc nào cũng đều ở bên cạnh nàng. Còn Huyền Mặc cũng tuân thủ ước định, trong mười năm nay, tám phương đại lục coi như được khôi phục yên bình như trước, chẳng còn sóng gió trùng hợp xuất hiện nữa.
Còn lần mười năm trước hạ phàm, Tuyết Cầu sau đó có nói cho Vân Cảnh, Huyền Mặc muốn tìm một tộc trưởng long tộc tên là Vô Nhan Ứng Long, sau đó lại tha cho hắn, Vân Cảnh liền cảm thấy hơi bất an. Yêu rồng Vô Nhan nghe nói là đột nhiên mai danh ẩn tích theo tộc Ứng Long vào một ngày nào đó, không ngờ Huyền Mặc lại tìm được hắn ở thế gian, hơn nữa kết quả là vì chuyện gì, Tuyết Cầu cũng không nghe được lời nào từ miệng Huyền mặc nữa. Hắn chỉ có thể để nghi ngờ trong lòng mình, chẳng phân biệt được ngày đêm khiến mình trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn…
Vân CẢnh mười năm như một vẫn chịu khó luyện tập pháp thuật mà Khô Vinh dạy cho hắn, chỉ là hắn biết, mười năm này, hắn và Khô Vinh cũng có thay đổi chút, thay đổi này đều là từ sau khi Tuyết Cầu rời họ đi mới có.
Con suối Bỉ Dự, nước quanh năm chảy, trong suốt tận đáy cũng có một đôi cá bỉ dực màu vàng gắn bó cận kề bên nhau, khoan khoái bơi lội, tự do tự tại, nếu không có ngoại lực, thì cả đời họ sẽ vĩnh viễn bên nhau cả đời không bao giờ rời xa.
Nước suối bên đó, có một đứa bé năm tuổi đang ghé sát mép nước có ý muốn bắt mấy con cá Bỉ Dực lên bờ chơi, đôi mắt màu tím xinh đẹp tràn đầy hưng phấn và vui sướng, cứ luôn mồm hét lên âm thanh ngu ngốc, “Con cá con cá”
Đứng cạnh đứa trẻ là một cô gái áo trắng tóc dài, trên cổ cô đeo một chiếc gươn nhỏ tinh xảo, tai phải đeo một chiếc khoen bạc hình rồng, trên đầu còn buộc một chiếc khăn lụa đỏ, “Quá Nhi, hiện giờ cha con không thấy, nếu bị rơi xuống nước, thì có ai tới cứu con nữa chứ” Giọng cô gái thật êm tai dễ nghe, cũng mang theo dáng điệu ngây thơ nhè nhẹ giống đứa trẻ, âm thanh ấy khiến người ta tâm động.
“Nương nương, con cá con cá!” Đứa bé bỗng xoay người lại, bàn tay nhỏ ướt đẫm đang cầm đuôi một con cá Bỉ Dực, còn một nửa kia của nó đang quẫy mạnh khiến nước suối văng cao.
“Quá Nhi, cha con đã chuẩn bị không ít đồ ăn ngon cho chúng ta, thả con cá này đi” Cô gái chỉ chỉ túi Càn Khôn bên hông mình, xoa xoa đầu đứa bé, lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bụ bẫm đang tươi cười đáng yêu của nó, phá lệ không đem con cá Bỉ Dực thành thức ăn của mình.
Đứa bé có vẻ khó hiểu, nhưng vẫn rất nghe lời gật đầu, khó khăn lắm mới bắt được con cá đã thả nhẹ nó xuống suối. Con cá Bỉ Dực kia vào trong nước suối liền bới tới bên nửa kia của mình, cả hai con cùng sánh vai nhanh chóng bơi tới tận chỗ nước sâu nhất.
“Tuyết Nhi..?”Vân Cảnh vội vã tở lại bên suối khi đồng tâm hoàn nhận được cảm ứng, thấy một cô gái quần áo trắn, tóc dài như tơ lụa, cô gái đang nắm tay một đứa bé mặc quần áo trắng, quay lưng lại phía hắn đứng lặng bên suối. Lòng hắn bỗng dưng thấy nghẹn, lại bị kích động, cất giọng khàn khàn gọi tên cô gái khát vọng trong lòng.
Cô gái nghe được âm thanh xa cách mười năm kia, vừa nhu tình vừa dịu dàng không đổi ấy gọi, bỗng cứng ngắc cả người. Mãi sau, mới lấy hết dũng khí kéo đứa bé xoay người lại. Đôi mắt đỏ linh động mượt mà, cánh môi biu đáng yêu, cùng với giọt nước mắt treo trên má, đúng là Tuyết CẦu mà mười năm Vân Cảnh chưa gặp một lần ấy. Hiện giờ tóc nàng không còn ngắn nữa, tóc đen dài tới tận eo, giơ tay nhấc chân có vẻ thành thục dịu dàng, nếu bên tai không có đồng tâm hoàn rủ xuống cùng với con bươm bướm thắt bằng khăn lụa trên đầu, sợ là Vân Cảnh không thể tin nổi, cô gái trước mắt chính là Tuyết Cầu mà hắn khắc sâu tưởng niệm nhớ nhung nhiều năm.
Mà trong mắt Tuyết Cầu, Vân Cảnh cũng không giống với mười năm trước mấy. Lúc ấy mới gặp thì lạnh lùng, ở cùng nhau lâu dài thì dần dịu dàng, mà xa cách mười năm gặp lại, hắn vẫn là hắn nhưng dường như không còn là hắn nữa. Khuôn mặt vẫn tuấn dật như trước, chỉ là trong mắt bạc ấy ngập tràn thâm tình giờ thêm chững chạc và từng trải hơn, mười năm lịch lãm đã tôi luyện cho hắn trở nên chói mắt, lại cùng thêm có phong phạm vương giả đầy ngạo khí không ai dám tới gần. Môi mỏng mấp máy, mày kiếm hơi nhíu, hiện giờ Vân CẢnh như một loại rượu hạ thổ lâu năm thơm ngọt thuần hậu tới mê người, sợ là phụ nữ mê đảo hắn càng nhiều thêm mà thôi.
Tuyết CẦu kéo bé cưng Kim Tinh đã có thể tự mình dùng lực lượng của mình biến thành, chậm rãi tiêu sái đi tới nam tử mà nàng ngày nhớ đêm mong suốt mười năm, giờ phút này trong mắt hắn lộ ra loại thần tiên thâm thúy mà bình tĩnh, nhưng cũng ẩn sóng bất ngờ mà người thường khó phát giác ra được.
Thấy Tuyết Cầu không đáp lại mình, Vân Cảnh lại cất giọng khàn khàn lên lần nữa gọi, “Tuyết Nhi…”
“Vâng” Nước mắt Tuyết Cầu không kìm được trào ra tuôn rơi, đưa tay ra ôm chặt lấy vòng eo gầy, đầu chôn sâu trong lòng mùi thơm ngát đã lâu, khóc rống lên, lần lượt gọi ngốc nghếch, “Vân, mây…”
Vân Cảnh cũng không kìm được nỗi nhớ nhung dâng trào, ôm thật chặt Tuyết Cầu vào lòng, cũng muốn đem nàng nhập sâu vào mình thành một thể, không bao giờ tách ra nữa.
Nhưng lúc này, bé cưng Kim Tinh lại tưởng Vân Cảnh bắt nạt nương nương yêu nhất của nó, lập túc chu cái miệng nhỏ lên, nắm đấm đánh vào đùi Vân Cảnh, vừa đánh vừa nói, “Không được bắt nạt mẹ ta, ngươi là người xấu, mau thả nương nương ta ra”
Vân Cảnh thấy vậy thì buồn cười, hắn buông Tuyết Cầu ra rồi ôm lấy bé cưng Kim Tinh, mặt mày rạng rỡ cười bảo, “Nguyên Bảo đã lớn vậy rồi à, phụ thân Vân thích mẹ con còn không kịp nữa là, sao dám bắt nạt nàng ấy chứ”
Ai ngờ bé cưng Kim Tinh không sợ trời không sợ đất, được Huyền Mặc cưng chiều mười năm ở Hồng Nghê, càng muốn gió được gió muốn mưa được mưa (ý là muốn gì được nấy đó). Tự dưng không hiểu sao, nó vừa vào trong lòng Vân Cảnh thì khóc rống lên, vừa khóc vừa dùng dằng vung về phía Tuyết CẦu, ôm cổ nàng khóc lóc kể lể, “Nương nương, Quá Nhi hơi sợ. Quá Nhi muốn phụ thân, nương nương, chúng ta trở về tìm phụ thân đi” Bé cưng Kim Tinh vẫn luôn duy trì phong cách của nó, lúc khóc mà nói chuyện vẫn có trật tự trôi chảy.
Sắc mặt Tuyết Cầu tái nhợt trong nháy mắt, Vân Cảnh cũng chẳng khá hơn tý nào, hắn lập tức hiểu phụ thân trong miệng bé cưng Kim Tinh không phải là hắn, mà là Huyền Mặc, mười năm không gặp, chỉ có mấy tháng lúc trước quả nhiên bé cưng Kim Tinh đã không còn biết hắn nữa.
“Quá Nhi ngoan, lúc trước không phải đã nói hết rồi sao, đợi con trưởng thành rồi có thể trở về thăm phụ thân. Hơn nữa, Vân phụ thân cũng rất thương Quá Nhi sao, đừng sợ, ngoan nào” Tuyết Cầu dùng lời ngon dỗ dành bé, chỉ là bé cưng Kim Tinh không nghe khuyên, cứ khóc nháo mãi không thôi.
“Con bá nó chứ, lão đại tử từ xa đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc rồi, đứa bé nào lại phiền vậy chứ!” Từ xa truyền tới một giọng vang dội, vượt qua cả tiếng khóc gào của bé cưng Kim Tinh nữa.
Còn bé cưng áo ngắn Tử Nhi trong túi ngủ vừa nghe thấy âm thanh kia, lập tức mở mắt ra, chẳng nói câu nào bay thẳng tới chỗ có âm thanh phát ra ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!