Ngân Thỏ Kỳ Duyên - Chương 51: Lại hạ phàm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Ngân Thỏ Kỳ Duyên


Chương 51: Lại hạ phàm


Lại hạ phàm

“Khô Vinh đại nhân!” Tử Nhi vừa nhìn thấy bóng màu lam lập tức xông tới, “Tử Nbhi mười năm không gặp ngài, mau cho Tử Nhi hôn cái đi!”

Khô Vinh có tính phản xạ nhanh lập tức nghiêng đầu, Tử Nhi đáng thương dùng sức quá mạnh trực tiếp đập thẳng vào cây to đằng sau Khô Vinh, lại lần nữa giống vết xe đổ năm đó, ngất đi.

Còn Khô Vinh thấy Tử Nhi thì bỗng bừng tỉnh, lập tức bước nhanh chân về trước. Chỉ thấy bên cạnh  Vân Cảnh có một cố gái tóc dài ôm một đứa bé, nếu không có đôi mắt đỏ linh động ấy, thì hắn cũng chẳng cách nào nhận ra cô gái này còn xinh đẹp hơn mười năm trước rất nhiều chính là người mà hắn ngày nào cũng lẩm bẩm con thỏ ngốc Tuyết Cầu. Cổ họng hơi nghẹn nghẹn, câu nhớ nhung mười năm với con thỏ ngốc ấy hiện giờ lại nghẹn ngào trong cổ muốn nói cũng không nên lời.

Còn Tuyết Cầu thật ra nhìn thấy Khô Vinh vẫn có tinh thần như mưới năm trước, thì lại vui vẻ vô cùng ôm bé cưng Kim Tinh tới trước mặt hắn, cười bảo, “Khô Vinh! Đã lâu không gặp, ta là Tuyết Cầu, còn nhớ rõ ta chứ. Quá Nhi, đây là Khô  Vinh gia gia, có còn nhớ không?”

“Vô nghĩa, lão tử cũng chưa thật già mà, chỉ có mười năm thôi, sao có thể lại dễ quên vậy. Vẫn là con thỏ ngốc nhà ngươi nói gì thế, cái gì mà Khô Vinh gia gia, ta đã già như vậy sao?” Tuyết CẦu bị một trận nói chặn lại, Khô Vinh cũng khẩn trương giống lúc trước ném lại một câu, gào thét về phía Tuyết Cầu rát họng, tuy nhiên nụ cười xinh đẹp như tinh linh mãi treo trên miệng, đôi con ngươi đen nhánh cũng cứ nhìn mãi trên người Tuyết Cầu, nhìn thế nào cũng không đủ vậy.

“Chào gia gia” Bé cưng Kim Tinh hơi sợ hãi chút tránh sau lưng Tuyết Cầu, gọi Khô Vinh một tiếng gia gia, lại vẫn bị Khô Vinh tức giận kêu gào thật to.

“Tuyết Nhi” Vân Cảnh đi từ đằng sau tới, ôm lấy eo Tuyết Cầu kéo nàng vào lòng, ôn nhu hỏi, “Mười năm này sống tốt không?” Tuy chỉ là câu hỏi, cũng đang bá đạo hướng về Khô Vinh tuyên cáo Tuyết CẦu là của mình.

“Ừ, còn huynh?” Tuyết Cầu đưa tay mềm yếu xoa mặt Vân Cảnh, vuốt ve, như muốn khắc sâu gương mặt yêu cả đời trong lòng không nỡ vứt đi.

“Ngoài ngày nào cũng nhớ nàng ra, tất cả đều tốt hết” Nếu không có người ở đây hắn đã sớm hôn lên dung mạo khát vọng lâu ngày kia rồi, hiện giờ chỉ có thể ôm chặt lấy nàng  vào ngực, ôm thế nào cũng thấy không đủ.

Khô Vinh không nhìn nổi hai người dịu dàng chẳng coi ai ra gì, cảm thấy ảm đạm, liền xuất bảy người nhỏ ra, mang theo bé cưng Kim Tinh đi qua bên chơi. Vân Cảnh thấy thế liền ôm Tuyết Cầu ngồi bên bờ suối Bỉ Dực, nhìn bé cưng Kim Tinh xa xa, hỏi nặng nề, ‘Tuyết Nhi, ta vừa thấy bộ dạng nguyên Bảo đã muốn hỏi, Huyền Mặc có từng nói với nàng, tóc của nó có màu lam…”

Tuyết CẦu gật gật đầu, tựa vào lòng Vân Cảnh, nói khẽ, “Đã nói rồi, mười năm trước đi thế gian lần đó đã nói qua. Quá Nhi đúng là bé cưng của tộc Tù Bò và tộc Bàn Long sinh ra, nên tóc mới có màu như thế. Vân! Chúng ta không thể đưa bé trở lại tộc Tù Bò được, đồng ý với Tuyết Nhi, để nó ở lại bên cạnh chúng ta đi” Tuyết Cầu đột nhiên hơi kích động cầm vạt áo Vân Cảnh, giọng cũng vống cao mấy phần. NHớ lại mười năm trước Vân Cảnh nói với nàng, muốn đưa vế trở về tộc của mình, không hiểu sao nàng lại gật đầu đồng ý.

“Ừ, không đưa về nữa” Vân Cảnh nhìn con suối Bỉ Dực xanh lam, đáp nhàn nhạt. Tay hắn hơi vuốt chút tóc dài của Tuyết Cầu, trong mắt là hình cảnh con suối, trong lòng hắn sâu rộng bình thản ấy lại như bị một hòn đá làm rối loạn gợn sóng.

Ở nơi phía xa chân trời có một bóng áo trắng đang đứng, đầu tóc dài như thác nước xen lẫn mấy lọn tóc đỏ, đôi mắt hoa đào màu vàng giờ phút này nhìn không ra cảm xúc, hắn ở phía trên bầu trời, trái tim lại ở bên con suối Bỉ Dự kia, trên bóng một lớn một nhỏ, hắn cho là họ đã là người một nhà, đời này người nhà không tách ra, thậm chí còn muốn vì nàng buông tha cho tâm nguyện tới nay.

Nàng và hắn cũng trải qua mười năm xa nhà, về bên cạnh người nàng yêu. Hai tay nắm chặt thành đấm, Huyền Mặc áo bay trong gió, hắn dứt khoát xoay người bay về phía hồng Nghê trong cánh đồng tuyết hoang, không muons lưu lại chút gì, không muốn có bất kỳ nhớ nhung gì, lại cũng không muốn ôm bất cứ hy vọng gì.

“Vân, vài thập niên tiếp theo chúng ta tiếp  tục đi thế nào cho tốt đây?” Cùng Vân Cảnh kể rõ mười năm xa cách tưởng niệm và quyến luyến xong, Tuyết Cầu cũng biết đi du sơn ngoạn thủy vài thập niên chẳng bằng tìm một mảnh đất an cư lạc nghiệp, cả đời này cũng cần pháp thuật của Vân Cảnh tịnh tiến mới có lợi, cũng là vì bé cưng Kim Tinh còn quá nhỏ.

“Tuyết Nhi, chúng ta đi thế gian được không, chẳng quản chuyện của tám phương đại lục nữa, ở thế gian là đôi vợ chồng tự do tự tại được không? Tuyết Nhi, gả cho Cảnh làm vợ nhé” Vân CẢnh vừa thâm tình ngắm Tuyết Cầu, vừa nói ra lời thề trọn đời.

Tuyết Cầu bỗng dưng đỏ mặt, cả hai kiếp cộng lại cũng là lần đầu tiên được người cầu hôn, không có nhẫn cũng không có hôn lễ, nàng cũng sẽ đồng ý. Trong đầu đột nhiên hiện lên phân biệt với Huyền Mặc lúc trước, nụ cười nồng đậm trong mắt hắn, lại nghĩ tới lúc trước vì nàng mà Vân Cảnh bị đuổi ra khỏi nhà. Khuôn mặt nhỏ bất giác xụ xuống, nàng vùi đầu vào trong lòng Vân Cảnh, khóc nức nở nói khẽ, “Được, tuy Tuyết Nhi vẫn hy vọng có thể được Vân phụ thân và mẫu thân tán thành, vì thế đợi chúng ta trở về cung Nguyệt Miện ở côn Lôn, đến lúc đó, Tuyết Nhi nhất định thông suốt thoải mái mặc áo cưới, gả cho Vân làm vợ”

“Cũng được, Tuyết Nhi, ngày mai chúng ta sẽ đi thế gian đi” Hiện giờ Vân Cảnh chỉ nghĩ tới bảo vệ mẹ con Tuyết Cầu dưới đôi cánh của mình, không muốn có liên quan gì tới Huyền Mặc nữa.

Hôm sau, họ một nhà lần nữa hạ phàm trở lại thảo nguyên mà Vân Cảnh và Tuyết Cầu gặp nhau lần đầu lúc trước, tuy trong mười năm này, Tuyết Cầu và Huyền Mặc mang theo bé cưng Kim Tinh tới rất nhiều lần, vẫn không nhịn được tức cảnh sinh tình, cảm khái rất nhiều.

“Tuyết Nhi, có còn nhớ nơi này không?” Vân CẢnh quay đầu hỏi Tuyết Nhi bên cạnh, ánh mắt nhu hòa, mười năm trước chỉ có mỗi con thỏ tham ăn lỗ mãng đụng vào người hắn, mười năm sau hắn mang theo con thỏ tham ăn trở về chốn cũ. Khi đó họ chưa từng dự liệu tới, có một ngày họ sẽ nắm tay nhau cùng đi tới một chỗ, ngày ngày ngắm mặt trời lặn về tây, ngắm mây bay nước chảy.

Tuyết Cầu không kìm được hốc mắt đỏ hồng, nếu lúc trước nàng không đi ra khỏi cánh đồng này, nàng sẽ vẫn là một con thỏ bình thường, sẽ không gặp được Vân Cảnh, thì sẽ không có tiếp đời sau này của nàng nữa. Chỉ là hiện thời, nàng cũng không còn sợ hãi không thấy tương lai nữa, bởi đã có hắn làm bạn bên mình, lên núi đao xuống biển lửa cũng đi cùng.

Khô Vinh ảm đạm nhìn hai người, mười năm rồi, hắn nghĩ rất nhiều,. Bản thân mình đến tột cùng là thích Tuyết Cầu hay là tham luyến một lòng trung thành với nàng, chỉ là muốn mà chẳng có đáp án. Có phải có một ngày, họ sẽ vứt hắn mà đi, có phải trên trời đã định, hắn vĩnh viễn cô độc như vậy, một thân một mình sống tiếp.

“Khô Vinh, Khô Vinh! Ngươi còn đứng đó làm gì thế!” Tuyết Cầu buồn cười nhìn vẻ mặt dại ra của Khô Vinh, tay nhỏ bé quơ quơ trước mắt hắn khiến hắn giật mình, cuối cùng cũng gọi hắn hoàn hồn trở về.

“Gì thế?” Khô Vinh bỗng bừng tỉnh ngẩng đầu, thấy bé cưng Kim Tinh không tình nguyện kéo Vân Cảnh cười ngây ngô với Tuyết CẦu, còn Tuyết Cầu thì đang chìa tay về phía mình.

“Cái gì cái gì thế! Chúng ta muốn đi thế gian, nào, tới kéo tay ta đi” Tuyết Cầu mỉm cười giữ chặt lấy tay Khô Vinh, bất mãn nũng nịu nói khẽ, “Cứ muốn để ta chủ động kéo ngươi cơ, cái mặt ngươi cũng vênh quá lên rồi đó”

Trong tay hắn là cảm xúc mềm mại của con gái, lòng bàn tay truyền tới cảm xúc dịu dàng ấm áp ngưa ngứa, Khô Vinh không kìm được mặt đỏ bừng, cùng tươi cười hẳn lên. Đúng vậy, nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần ở cùng một chỗ là được, chỉ cần có thể ở cùng nàng, cùng một chỗ với họ là được, cho dù tình cảm này không phải là tình yêu nam nữ.

Đường hạ phàm, Tuyết Cầu đi về đã tương đối quen, quy củ cũng biết rất rõ. Còn Vân Cảnh cũng hiểu được đoàn người họ, ngoài Khô Vinh ra, thì dung mạo cũng khiến cho người ta hiểu nhầm là đặc thù của yêu quái, nên dùng pháp thuật che giấu màu bạ, màu tím hay màu đỏ. Lúc Tuyết Cầu nói cho Vân Cảnh biết hàng năm nàng đều cùng bé cưng Kim Tinh tới thế gian một lần, Vân Cảnh đành phải cưng chiều, lại dùng ảo thuật, khiến cho giống người phàm, để bé cưng biến thành một đứa trẻ mười mấy tuổi.

Lúc đi tới trấn nhỏ dưới chân núi, Tuyết CẦu quen thuộc mang theo nhóm Vân Cảnh tới trạm dịch. Mưới năm trước ông chủ trạm dịch đang tuổi trung niên giờ đã biến thành người già, chỉ có Tuyết CẦu, ngoài tóc dài ra, tính tình ổn định, thì bộ dáng vẫn như mười năm trước.

Sau khi ông chủ thấy Tuyết CẦu, cũng chẳng kinh ngạc gì nhiều, mười năm nay năm nào cũng gặp, hàng năm đều cảm thán Huyền mặc và Tuyết Cầu bảo dưỡng nhan sắc, dù sao bé cưng Kim Tinh cũng đều dùng ảo thuật che giấu nên vì thế ông ta cũng không thấy khả nghi. Chỉ là lúc này ông chủ lại thấy bên cạnh Tuyết Cầu có hai nam tử xinh đẹp như tiên giáng trần ở đằng sau, thì lập tức cười hỏi, “Phu nhân, lão gia lúc này không đi cùng ngài sao? Bên cạnh ngài là hai vị công tử đúng không?”

Vân Cảnh kéo nhanh Tuyết Cầu, rõ ràng không hài lòng với câu hỏi kia của ông chủ. Khô Vinh lại càng dứt khoát hừ một tiếng, chẳng thèm để ý.

“Lão gia nhà ta có việc, bảo ta mang theo hai vị đệ đệ trong nhà tới lấy xe ngựa, sau này cũng không gửi lại chỗ lão bản ông nữa” Tuyết Cầu mỉm cười đáp lại nghi hoặc của ông chủ, ngôn hành cử chỉ lễ tiết, giơ chân nhấc tay quý khí mười phần, khiến người ta không nắm bắt được nhược điểm gì.

“Haiz, tiểu nhân đã hiểu” Nói xong, lão bản kia sai người kéo cỗ xe ngựa tới. Thấy không có ngựa xứng với xe, Tuyết Cầu có chút khó khăn, nhanh ý hướng Khô Vinh truyền âm, “Đại nhân Khô Vinh, ngựa thế gian mà thấy ta thì nhất định chấn kinh, chẳng bằng tạm thời thu linh khí và pháp lực trên người lại, tính toán tiếp theo”

“Con bà nó chứ, thật phiền toái!” Khô Vinh mất kiên nhẫn nhíu nhíu mày, nhưng cũng ngoan ngoan thu lại linh khí và pháp lực bá đạo vào tận trong cơ thể không để lộ ra ngoài.

Còn ông chủ thực ra lại bị Khô Vinh làm cho hoảng sợ, ông ta không ngờ được công tử áo lam còn xinh đẹp hơn cả con gái lại nói ra toàn lời thô tục của phố phường, thực sự là ngoài tưởng tượng của ông ta, bất giác sững sờ chẳng có phản ứng gì.

“Ông chủ, hôm nay chúng tôi không mang ngựa tới, chắc phải vào trong chuồng ngựa của ông tìm một con ngựa tốt chạy tạm vậy được không?”” Tuyết Cầu cất lời mới khiến ông chủ bị dọa ngốc kia sợ hoàn hồn, lập tức đáp lời đi tới chuồng. Chẳng bao lâu, đã dẫn một con ngựa đực trẻ đi ra. Con ngựa này toàn thân đen bóng sáng ngời, ánh mắt sáng đầy thần, đầu ngựa ngẩng cao, thật là một con ngựa câu sáng rực. Không ngờ Khô Vinh chỉ liếc mắt nhìn khinh thường, hứng thú đặt cho con ngựa thiếu niên này cái tên” Khó coi vậy gọi là Đen Than đi” Con ngựa kia như nghe được bản thân mình bị nói khó coi, với tên đặt thế, lập tức bất mãn cất hia tiếng phì phì trong mùi, lắc lư cái đầu.

Tuyết CẦu thấy vậy cũng không để ý lắm, nàng lấy tiền từ trong túi Càn Khôn ra, liền dặn người ta thắng dây cương ngay, rồi cùng Vân Cảnh ngồi lên xe ngựa. Khô Vinh cũng muốn lên xa, lại bị Tuyết Cầu đẩy ra đằng trước, bảo hắn phụ trách đánh xe. Tuy Khô Vinh bất mãn mắng hai câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm người đánh xa, “Con thỏ ngốc này, chúng ta đây chuẩn bị đi đâu vậy/”

“Ngươi cứ chạy thẳng về hướng bắc, chúng ta đi đô thành Tuyên Dương Ngô quốc, hiện giờ hai nước đang có chiến tranh, vì thế thực lực một nước Ngô quốc mạnh hơn là lựa chọn đầu tiên, cũng là nơi an toàn nhất là  đô thành Tuyên Dương của hoàng Đế Ngô quốc ở” Tuyết Cầu trong xe chẳng hề nghĩ ngợi đã dẫn họ tới điểm dừng chân náo nhiệt ở Tuyên Dương phồn hoa. Khô Vinh nói thầm hai câu, nhưng cũng chẳng nói to, làm theo lời Tuyết CẦu nói đánh xe đi về phía Đông Bắc. Bé cưng Kim Tinh thì đã thích ứng qua một đêm, sớm đã gần gũi rất nhiều với Khô Vinh, nói cái gì mà cũng muốn chen chúc bên cạnh hắn làm người đánh xe. Tuyết CẦu biết Khô Vinh chắc chắn sẽ bảo vệ bé cưng nên cũng yên tâm cùng Vân Cảnh chui vào trong xe ngựa.

“Tuyết Nhi, xem ra ngươi còn quen thế gian hợn cả Vân CẢnh và đại nhân Khô Vinh nữa” Vân Cảnh vừa lên xe ngựa đã nhìn Tuyết CẦu chằm chằm, trong ánh mắt không rõ ảm đạm, giọng điệu thì xen lẫn ghen tuông.

“Tuyết Nhi đúng là ở Hồng Nghê đến nhàm chán, mới quấn lấy tên yêu nghiệt kia bắt hắn năn nào cũng mang theo ta và Quá Nhi đến thế gian một lần, dần dà cũng có chín lần, bạc đó cũng là chuẩn bị sẵn đề phòng, không ngờ lại nhanh có công dụng đến vậy”

“Cảnh không rõ khi nào mình đã trở thành đệ đệ của Tuyết Nhi rồi nhỉ?” Ghen tuông vẫn chưa giảm, lại có thêm khí lạnh xen vào.

“Tuyết Nhi sai rồi, ông chủ kia biết yêu nghiệt, nếu không nói vậy, thì chắc chắn bị nghi ngờ. Vân, đừng giận mà” Tuyết Cầu rõ ràng cảm nhận được Vân CẢnh không vui, vội vàng ôm hắn làm nũng liên tục, lúc này mới hóa giả làn băng sương trong mắt hắn đi.

“Sau này đừng có nhắc tới hắn nữa, mà hắn, cũng sẽ không còn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của chúng ta nữa” Vân Cảnh ôm Tuyết CẦu trong ngực, nói nhỏ, ánh mắt bạc bình thản dừng trên đôi môi đỏ mọng của Tuyết Cầu, nghiêng người hôn lên, mang theo bá đạo độc chiếm, nhiệt tình yêu say đắm.

_________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN