Cầu hôn anh giữa đồi hoa tam giác mạch | Đọc truyện ngắn hay tại webtruyenfree

Cầu hôn anh giữa đồi hoa tam giác mạch

Thể loại : NGÔN TÌNH | TÌNH CẢM - THỰC TẾ
Tác giả :
Lượt xem : 416

Mặc dù anh không phải là mối tình đầu của em, cũng không phải là người em yêu thầm trong sáu năm trời nhưng anh là người em nói câu này đầu tiên... Em yêu anh...Anh hãy làm chồng của em nhé...

***

- Em đến rồi à?

- Vâng. Anh đợi em lâu chưa?

- Lâu rồi nhưng hôm nay là ngày quan trọng nhất cuộc đời anh nên càng chờ lâu anh càng thấy hạnh phúc.

Nhìn anh cười tim tôi như muốn vỡ tung ra vì hồi hộp. Tôi không rời mắt khỏi anh, đôi mắt ấy, nụ cười ấy, vóc dáng ấy đã in sâu trong trái tim tôi sáu năm qua.

- Em có chuyện muốn nói với anh.

- Khoan đã, để anh nói trước được không?

Tôi căng thẳng nhìn sâu vào mắt anh chờ đợi.

- Anh muốn nhờ em chứng giám cho lời cầu hôn của Anh với Kiều Diễm.

Tôi nhìn anh chết lặng, Kiều Diễm xuất hiện, anh tươi cười tặng hoa cho cô ấy, hai người vui vẻ ôm nhau, thì thào với nhau điều gì đó nhưng tai tôi cứ ù ù không nghe thấy điều gì cả. Chỉ nhìn thấy nụ cười, ánh mắt của hai người đó tình tứ trao nhau rồi anh sung sướng bế thốc cô ấy xoay vài vòng trước mặt tôi khiến trái tim tôi như có ai bóp nghẹt vậy. Tôi bước ra ngoài với bộ váy đẹp mỏng manh mà tôi mất cả ngày trời để lựa chọn trước khi đi gặp anh. Trời lạnh thấu xương nhưng điều đó chẳng thể làm trái tim tôi đông thành đá cho chai sạn nỗi đau tôi đang chịu đựng. Tôi đã mất anh thật rồi..mối tình đầu của tôi..vĩnh biệt anh..Tôi bước đi trong màn đêm buốt giá, nước mắt cứ thế chảy xuống không ngừng.

***

Anh là Minh Tuấn học cùng trường Sân khấu điện ảnh khoa đạo diễn trước tôi 3 khoá còn tôi học biên kịch. Tôi và anh quen nhau khi hai chúng tôi cùng tham gia thực hiện một bộ phim ngắn. Sự thông minh, hài hước của anh khiến tôi si mê đến yêu anh tự lúc nào. Sáu năm qua tôi luôn giữ tình cảm ấy trong tim chưa một lần thổ lộ vì biết anh chỉ coi tôi như là em gái. Từ một cô sinh viên theo chân anh làm những bộ phim ngắn đầu tiên đến bây giờ chúng tôi đã là đồng nghiệp, anh là đạo diễn kiêm giám đốc công ty sản xuất phim tư nhân còn tôi là biên kịch chính cho các bộ phim anh sản xuất. Chúng tôi đã bên nhau và trải qua nhiều khó khăn trong công việc để thực hiện dự án sản xuất phim thành công và xây dựng công ty anh trở nên có tiếng tăm trên thị trường. Càng bên nhau tình yêu đó càng cào xé trái tim tôi. Tôi muốn được một lần nói lên tiếng yêu của mình dành cho anh và tôi quyết định ngày hôm nay sẽ thổ lộ cho anh biết. Nhận được điện thoại của anh hẹn gặp khiến tôi hồi hộp sung sướng đến nhường nào. Vậy mà..anh đã cầu hôn, Kiều Diễm người bạn cùng khoá, là diễn viên, người mẫu nổi tiếng trên truyền hình, diễn viên chính cho phim anh đang sản xuất. Tất cả chỉ là mơ thôi...mơ thôi mà....tôi cố dằn lòng mình như vậy nhưng nước mắt cứ trào ra.

- Cô đang làm gì ở đây?

Tôi giật mình mở mắt nhìn về phía trước. Bóng một thanh niên cao lớn hiện ra trước mắt tôi nhưng ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào người đó lấp lánh khiến tôi nhìn không rõ mặt. Tôi lau vội nước mắt ướt nhèm trên mi và bật ngồi dậy khi nhìn rõ khuôn mặt người đó đang tức tối nhìn mình. Người thanh niên đó chút bối rối khi thấy mắt tôi đỏ hoe, anh ta vội thở dài, hắng giọng quay mặt đi lảm nhảm.

- Lại thất tình rồi đây mà.

Tôi lúng túng vội lau nước mắt nhìn ra xung quanh. Chỗ tôi ngồi là đồi hoa tam giác mạch trên vùng cao nguyên Hà Giang. Tôi đã bỏ lên đây một tuần kể từ khi làm chứng cho lời cầu hôn của Minh Tuấn với Kiều Diễm. Tôi chưa thể bình thản để đối diện với anh hàng ngày trong công việc. Tôi muốn đi xa, thật xa để quên anh đi, để trái tim tôi có thể cân bằng trở lại. Mặt trời chếch cao trên ngọn núi và làm sáng bừng một vùng cao nguyên khiến cho đồi hoa tam giác mạch trở nên thật lung linh.

- Cô định nằm ở đây đến bao giờ? Cô có biết việc làm của cô sẽ làm chết hoa tam giác mạch không? Nếu ai cũng như cô đến đây ngắm rồi nằm lên hoa như thế này thì cánh đồng hoa này còn hoa để ngắm nữa không? Nếu có thất tình thì đến tảng núi kia mà hành hạ chứ hoa chẳng có tội tình gì đâu mà chút lên đầu nó.

Người thanh niên đó gay gắt chỉ trích tôi. Tôi ngượng ngùng bật người dậy nhìn anh ta khó chịu.

- Nè anh, Ai nói là tôi đang thất tình hả? Anh là ai mà ngăn tôi ngồi ở đây? Nhìn người thì có đến nỗi nào đâu mà lời nào nói ra đều thối hết thế hả?

- Cái gì? Cô..

Tôi bỏ đi người thanh niên đó vội túm lấy tay tôi kéo lại tức giận. - Cô phải đền bù chỗ hoa mà cô dẫm nát lúc nãy đã.

- Cái gì? Tôi nhìn anh ta kinh ngạc. -Thật nực cười. Đây là hoa mọc tự nhiên. Anh có trồng không mà bảo tôi phải đền. Hoa này tôi muốn ngắt, muốn dẫm thì tuỳ nhé. Tôi tức điên vặt một loạt cành hoa cạnh đó, tiện thể chạy ào từ chỗ nọ sang chỗ kia quần thảo khiến hoa nghiêng ngả dập nát làm cho hắn ta càng tức gào lên. - Cô có dừng lại ngay không thì bảo? Cảm giác đang đau đớn trong lòng được hét, được chọc tức, được dẫm, được cào xé, phá huỷ một thứ nào đó khiến tôi thấy thật thoải mái trong lòng. Mặc anh ta cố ngăn cản nhưng tôi ra sức phá. Sau một hồi cả đám hoa đẹp lung linh như thế tôi đã quần nát khiến hoa tơi tả trông thật tội nghiệp. Cuối cùng anh ta cũng túm được tôi và nhìn tôi căm tức lắm. Anh ta cố lôi tôi vào một căn nhà nhỏ nằm chót vót trên đồi núi. Tôi hoảng sợ la hét cố vùng vẫy ra khỏi anh ta nhưng hắn thật khoẻ không cho tôi một cơ hội nào để bỏ trốn. Tôi sốc khi biết cánh đồng hoa này là của anh ta, anh ta đã thuê một người chú ở đây để reo hạt và trông nom đồi hoa này. Tôi cố bình tĩnh và mềm mỏng. Tôi lấy ví và trả tiền đền bù đúng như lời hắn nói nhưng ôi..cái ví đã biến mất lúc nào? Có thể là lúc tôi và anh ta đuổi nhau chăng? Tôi hoảng sợ nhìn anh ta cầu xin.

Hắn ta là Nhật Minh, mấy ngày ở đây tôi chỉ biết có thế thôi. Để trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình tôi phải dậy từ sáng sớm nhổ cỏ, tưới nước cho đồi hoa. Trong cái lạnh buốt của cao nguyên Hà Giang tôi không chịu được sự áp bức mà hắn ta bắt tôi phải làm tôi đã lên kế hoạch trốn thoát. Tôi dậy sớm, cầm vội balo có chiếc laptop của mình rồi tìm đường chốn thoát. Thật không ngờ hắn ta lù lù xuất hiện trước mặt và giật phăng cái balo của tôi. Hắn nhìn tôi cười khẩy rồi kéo tôi lên xe. Tôi giằng co, sợ hãi không dám lên nhưng hắn bế thốc tôi lên xe và lấy dây thừng buộc chặt. Tôi hét lên sợ hãi đánh hắn thùm thụp vào lưng. - Bỏ tôi ra đồ khốn. Anh định đưa tôi đi đâu? Nếu anh giở trò gì đồi bại tôi sẽ báo cảnh sát đó.

- Cô nghĩ tôi là ai? Nhìn lại cô đi, người như cô không lọt qua vòng gửi xe của tôi đâu?

- Cái gì..? Tôi tức tối hét lên.

- Hôm nay cô làm xong việc này coi như là cô đã hết nợ với tôi. Tôi sẽ thả cô đi.

- Việc gì chứ? Tôi nhìn hắn ta lo lắng.

Hắn đèo tôi đi trên chiếc xe cào cào và băng qua thung lũng hoa tam giác mạch. Chiếc xe lúc chồm lên lúc lao xuống khiến tôi sợ hãi ôm chặt lấy hắn. Nhật Minh nhìn thấy tôi sợ hãi thì thích thú, anh ta càng cố trọc tức tôi khi lượn xe vào mép vực khiến tôi hoảng loạn gào thét lên. Sáng sớm trời lạnh nhưng trán tôi vã mồ hôi hột. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi trường học lụp xụp, rách rưới được dựng bằng tre và mái cọ. Tôi run rẩy xuống xe trong khi anh ta nhìn tôi cười thích thú.

- Đồ khốn, anh còn cười được hả? Tôi lẩm bẩm chửi rủa.

- Đi thôi. Anh ta cười khẩy và giục tôi vào bên trong.

Tôi mệt phờ lạng chạng đi theo anh ta vào trong. Lớp học chỉ có chiếc bảng đen đã tróc vẩy nhiều chỗ. Những chiếc bàn, ghế thì gẫy nhăm nhở và được vá bằng tre. Tôi ngồi xuống nhưng vội đứng dậy khi nghe thấy tiếng cót két phát ra từ chiếc ghế.

- Đừng ngồi nữa, nó có vẻ sắp gẫy rồi. Anh ta nhắc nhở tôi.

- Sao trường học ở đây tồi tàn thế?

- Trường vùng cao mà. Như thế này mà các em đã học nhiều năm rồi đấy. Chúng ta hãy bê hết những cái này ra ngoài.

- Để làm gì? Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta.

- Cũ rồi, vứt hết đi thôi chứ còn làm gì nữa?

- Anh là thầy giáo ở đây sao?

Anh ta cười khẩy nhìn tôi. Tôi cùng anh ta bê hết đống bàn ghế, bảng và tủ đựng sách vở ra ngoài sân đúng lúc một đoàn người nườm nượp kéo đến. Nhiều chiếc xe máy chở gỗ, tôn, bàn ghế mới hối hả tập kết. Mọi người vui vẻ chào anh ta. Hiệu trưởng và nhiều em học sinh đến liền đứng vây lấy anh ta bắt tay cười nói. - Làm cứ như là ngôi sao nổi tiếng đến bản làng này vậy? Tôi hậm hực ghen ghét khi thấy anh ta được nhiều người kính trọng. Mọi người hối hả làm việc. Tốp người bóc dỡ ngôi nhà, tốp người xẻ gỗ, tốp người hàn xì, bọn trẻ thì cùng thầy lắp ghép bộ bàn ghế mới tinh. Chúng vui sướng lau sạch bóng đến độ soi gương được.

- Còn làm gì đó mau lại đây nào?

Tôi giật mình khi hắn ta gọi. -Tôi phải làm gì đây?

- Hãy xỏ lá cờ vào đi. Tôi loay hoay xỏ gậy vào trong lá cờ xong buộc vào cây tre dài. Anh ta cùng hiệu trưởng và lũ nhỏ trôn chiếc cột tre thật sâu trong lòng đất để cây tre đứng vứng. Gió thổi làm lá cờ bay phấp phới. Tôi đứng nhìn lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới trong lòng thấy vui kỳ lạ. Thật ngạc nhiên giữa vùng núi trùng điệp lá cờ đỏ thắm bay lên khiến cho không khí ở đây thật thiêng liêng.

- Đẹp lắm phải không?

- Hả? Tôi giật mình quay lại nhìn hắn. Một khoảng khắc ngẫu nhiên khiến ánh mắt tôi và hắn nhìn nhau không rời. Tim tôi như có một luồng điện chạy qua. Cảm giác này thật lạ...

- Lá cờ ấy? Hắn lúng túng nhìn tôi. Tôi ngượng ngùng vội quay người lại.- Tất nhiên rồi, lá cờ đó tôi treo mà.

Anh ta nhìn tôi cười mỉm. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn vội vàng chạy đến chỗ bọn nhỏ giúp chúng kê bàn ghế vào một góc. Mấy ngày liền tôi theo chân anh ta cùng các em học sinh và mọi người tất bật làm cuối cùng ngôi trường cũng xong. Nhìn lũ trẻ chạy ùa vào ngồi trên chiếc ghế mới tinh vẫn còn phảng phất mùi sơn PU, nụ cười tràn ngập khiến tôi thấy vui sướng kỳ lạ. Nỗi buồn trong lòng dường như chưa bao giờ có vậy. Lần đầu tiên đứng chào cờ trên vùng núi hoang sơ, nghe tiếng hát của giáo viên và bọn trẻ vang lên tôi không cầm được nước mắt.

- Nay là ngày vui mà khóc không hay chút nào đâu?

Tôi xấu hổ khi Nhật Minh đứng sau ghé tai nói với tôi. Tôi liền huých anh ta một cái khiến anh ta chới với lùi lại phía sau cười xoà.

Tôi ngồi ngẩn ngơ một mình giữa cánh đồng tam giác mạch bên cạnh chiếc lap top của mình. Tôi muốn viết điều gì đó nhưng lại không gõ được một chữ nào. Hình ảnh bọn trẻ, ngôi trường và hắn ta cứ hiện hữu ra trước mắt.

- Trịnh Ngọc Lưu Ly là tên cô phải không?

- Hả?Tôi giật mình khi Nhật Minh đứng đó từ lúc nào. - Sao anh biết tên tôi.

- Cái này. Nhật Minh đưa chiếc ví cho tôi. Tôi sung sướng nhận lấy. -Anh tìm thấy ở đâu thế?

- Chỗ nơi cô dẫm nát hoa đó.

- Vậy hả? Tôi ngượng ngùng cầm chiếc ví tử tay Nhật Minh. - Cảm ơn anh. Nhật Minh nhìn tôi cười hiền. Khuôn mặt bây giờ khác hẳn so với lần đầu chúng tôi gặp nhau. Nhìn hắn ta trông rất thư sinh, đẹp phong độ và rất tuấn tú. Hắn cao đến 1 mét tám trong khi tôi chỉ có 1m55 khiến tôi phải ngước mắt lên nhìn. - Bọn trẻ thế nào rồi?

- Rất tốt. Từ lúc xây xong trường học đến nay chúng chưa bỏ buổi học nào?

- Vậy hả? Không ngờ việc học ở vùng núi lại khó khăn đến vậy? Phải vượt mấy chục cây số leo núi mới đến được trường học thật đáng ngưỡng mộ.

- Đâu bằng cô vượt mấy trăm cây số lên đây chỉ để dẫm nát hoa của tôi.

- Lại thế nữa? Sao lúc nào anh cũng thích diếc móc tôi thế?

- Đó là sự thật mà..có đúng là cô..

- Thôi đi..Tôi vội vàng bịt mồm hắn lại vì ngượng ngùng. Hắn ngỡ ngàng khi tôi làm thế nên nhìn tôi không chớp mắt. Tôi vội bỏ tay ra nhìn bâng quơ về phía thung lũng.- Anh trồng hoa tam giác mạch ở đây để làm du lịch sao?

Nhật Minh nhìn tôi cười nhạt. - Không hẳn, chỉ là để tri ân một mối tình bất tử mà thôi.

- Sao cơ? Vậy là anh cũng thất tình à? Phải rồi..người tính khí thất thường như anh thì ai mà chịu được bỏ là phải.

- Gì? Nhật Minh tức giận nhìn tôi. - Tôi đâu như cô. Thất tình lên đây nằm khóc lại còn chút giận lên loài hoa vô tội nữa chứ.

- Ai bảo tôi thất tình. Tôi đã tỏ tình đâu mà thất...nói xằng bậy.

- Vậy ra là yêu đơn phương nhưng chưa kịp thổ lộ thì người ta đã có người yêu rồi đúng không? Như thế thì cũng là thất tình chứ còn gì?

- Anh..Tôi cứng lưỡi nhìn anh ta hậm hực.

- Hoa tam giác mạch này rất đẹp đúng không? Nhật Minh ngắt một cành hoa nhìn tôi mỉm cười. - Chỉ nở và tàn trong vòng một tháng. Vòng đời dù ngắn ngủi như thế nhưng vẻ đẹp của nó luôn khiến cho người ta xao xuyến nhớ mãi và hàng năm lại muốn đến đây để ngắm nó. Hoa cũng giống như con người vậy khi tình yêu này lụi tàn sẽ có tình yêu khác nảy nở. Khi chúng ta đang chìm trong đau khổ thì ngoài kia biết bao nhiêu điều tốt đẹp đang xảy ra. Đừng lãng phí thời gian vì một điều gì đó mà mình không nắm tới được. Hay quên đi và bước ra ngoài kia, dưới bầu trời này có rất nhiều điều tốt đẹp đang đợi ở phía trước.

Tôi nhìn anh xúc động. Lời nói ấm áp đó không ngờ lại phát ra từ miệng một người kênh kiệu như anh. - Nè, tìm thấy ví rồi, tôi có tiền để trả anh rồi. Anh lấy bao nhiêu để tôi trả tôi còn về.

- 5 triệu. Nhật Minh nói tỉnh queo.

- 5 triệu có đám hoa con con đấy hả? Anh định cắt cổ tôi đấy hả?

Nhật Minh bật cười. - Đùa thôi. Mấy ngày qua cô đã lao động rồi coi như xong nợ. Bao giờ cô về để tôi đưa xuống núi để bắt xe.

- Thôi khỏi cần, bõ công anh lại tính công. Tôi tự đi bộ xuống được rồi. Tôi cho vội lap top vào balo và đi. Nhật Minh hoảng hốt ngăn lại. - Đi luôn bây giờ sao?

- Tất nhiên rồi. Tôi nhìn anh ta ngạc nhiên. -Thoát được anh giây nào tôi mừng giây đó.

Nhật Minh vội lấy balo từ tay tôi. - Đi thôi, tôi sẽ đưa cô xuống núi. Tôi giằng lại.- Không cần đâu. Tôi cầm balo và chạy một mạch về phía trước. Tôi núp vào đám hoa quay lại nhìn anh. Anh vẫn đứng đó nhìn về phía tôi mỉm cười.

Đó là lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau giữa vùng hoa tam giác mạch này. Trước khi về xuôi tôi có ghé qua trường học để tạm biệt lũ trẻ. Tôi ngỡ ngàng khi biết anh là người ủng hộ xây dựng trường học này và đóng góp rất nhiều cho vùng quê nghèo Hà Giang. Tôi ngắt một cành hoa tam giác mạch và mở ví ra để vào đó. Thật kinh ngạc khi thấy đồng năm trăm nghìn trong đó bên cạnh ba trăm nghìn lẻ còn lại của tôi. - Là anh ta đã bỏ vào đó. Người này thật là...Tôi bật cười xúc động. Có lẽ anh ta sợ tôi thiếu tiền đi xe về Hà Nội nên đã bỏ tiền vào trước lúc đưa cho tôi. Tôi cẩn thận cầm đồng tiền lên nhìn thấy dòng chữ " Hãy cúi xuống và vạch cho mình một cái đích để đi" tôi đọc đi đọc lại câu nói đó cả dọc đường về Hà Nội. Có lẽ tôi nên từ bỏ mối tình đầu của mình, hãy gác lại nó trong sâu thẳm trái tim để toàn tâm phấn đấu cho ước mơ của mình. Tôi tự nhủ với lòng mình một ngày nào đó sẽ trở lại nơi đó để thăm lũ trẻ và.. tôi cười thẹn khi nghĩ đến người đó.

*****

- Lưu Ly đến rồi à?

Tôi giật mình khi giáp mặt với Kiều Diễm. Kiều Diễm nhìn tôi đầy tự mãn. - Chúng ta nói chuyện một lát được không? Tôi thở dài đi theo cô ta ra hành lang. - Đây là nhẫn cưới của tôi và anh Minh Tuấn cô thấy đẹp không? Cô ta khuênh khoang.

- Rất đẹp, chúc mừng hai người. Tôi nghỉ một tuần nên có nhiều việc phải làm, tôi đi trước đây.

- Khoan đã. Kiều Diễm chặn tôi lại.- Cô không quên lời hứa với tôi chứ? Lời hứa sẽ rời xa anh Minh Tuấn nếu như tôi và anh ấy đến với nhau.

- Tôi biết và tôi sẽ giữ lời nhưng tôi chỉ ra đi khi thực hiện xong dự án phim này. Tôi biết cô rất khó chịu nhưng hãy cố đợi đến lúc đó.

- Cái gì? Không phải cô đang định lợi dụng công việc để làm kẻ tay ba xen vào chuyện tôi và Minh Tuấn đúng không? Kiều Diễm tức tối.

- Nếu tôi muốn làm thế thì đã bắt đầu từ sáu năm trước rồi chứ không phải chờ đến bây giờ.

Tôi bực bội bỏ ra ngoài đúng lúc gặp Minh Tuấn. Tôi nhìn anh thật lâu để lưu giữ khuôn mặt anh lần cuối, sau này tôi sẽ không nhìn anh với ánh mắt này nữa mà thay vào đó là ánh mắt của em gái dành cho người anh kết nghĩa của mình.

- Em đến rồi hả? - Anh lao ra quàng cổ tôi lôi đi. - Một tuần giời không gặp em gái anh thấy nhớ quá. Thế nào đi giữa vùng hoa tam giác mạch có viết ra nhiều ý tưởng kịch bản hay không?

- Bế tắc hoàn toàn anh ạ. Tôi cười gượng nhìn anh.

Kiều Diễm đi sau nhìn tôi hậm hực. Tôi biết cô ấy đang rất lo lắng. Cũng giống như mấy năm trước khi Diễm phát hiện ra tôi yêu anh và anh cũng quý mến tôi. Lo sợ chúng tôi tiến xa hơn nên cô ấy đã luôn xen vào mối quan hệ của tôi và ra sức tán tỉnh anh. Cô ấy yêu anh nhưng cũng muốn đến với anh để tiến xa hơn trong công việc. Anh là bàn đạp hữu ích để cô ấy trở thành diễn viên nổi tiếng nhờ vào các vai diễn chính trong phim của anh và mối quan hệ trong giới showbit của anh.

- Công việc sản xuất phim có gặp trục trặc gì không anh?

- Anh đang đau đầu đây. Tổng giám đốc bên công ty thực phẩm Tam Giang nhà tài trợ chính cho dự án phim của mình liên tục bắt thay đổi kịch bản quảng cáo trong phim. Em về thì tốt quá giúp anh viết sao cho khéo vừa không làm hỏng bộ phim vừa để nhà đầu tư hài lòng nhé.

- Ok anh.

Tôi nhận lời anh không chút đắn đo, dù sao tôi cũng đã có nhiều kinh nghiệm trong viết kịch bản phim quảng cáo cho doanh nghiệp. Tôi lao đầu vào công việc để quên đi nỗi buồn trong lòng. Các kịch bản tôi gửi cho bên công ty Tam Giang đều bị từ chối một cách phũ phàng khiến tôi rất ức chế với những yêu cầu vô lý của họ. Việc sản xuất phim trở nên gặp khó khăn khi không nhận được kinh phí đầu tư từ công ty Tam Giang. Minh Tuấn phải liên tục chạy vạy khắp nơi để xoay vốn cầm chừng cho hoạt động bấm máy. Thời gian hoàn thành bộ phim ngày càng cận kề chúng tôi thức trắng đêm viết đi viết lại kịch bản quảng cáo nhưng vẫn chưa nhận được cái gật đầu của nhà tài trợ. Anh Minh Tuấn nhìn tôi lo lắng.

- Em hãy viết theo những gì họ yêu cầu đi. Nếu không nhận được tiền đầu tư thì coi như mình phá sản đấy. Thời gian phải hoàn thành và phát sóng không còn nhiều đâu.

- Nhưng những yêu cầu này của họ quá vô lý. Nếu cứ để thế sẽ làm hỏng bộ phim khi phát sóng mất. Hay anh để em sang thuyết phục họ xem thế nào?

- Anh sợ là khó đấy. Anh gặp họ vài lần rồi bên đó căng lắm.

Tôi nhìn anh thở dài. Đêm đó tôi thức trắng nghiên cứu sản phẩm của họ, viết lại kịch bản lần nữa rồi trằn trọc thức đến sáng và ăn mặc chỉn chu đến công ty Tam Giang. Tôi chờ ở đó đến tận chiều nhưng tổng giám đốc bên đó lại đi họp. Tôi gặng hỏi mãi thư ký mới biết anh ta đang tiếp khách ở quán bar Hồng Kỳ. Tôi vội vàng đến đó.

Nhật Minh ngồi tiếp khách bên cạnh các cô người mẫu chân dài. Một cô đưa anh chén rượu và hai người khoác tay uống giao bôi. Cô gái định hôn lên môi anh nhưng anh vội quay mặt đi khiến cô ta chửng hửng. - Sao thế anh?

- Đôi môi này chỉ dành riêng cho người con gái của anh thôi. Em có thể hôn lên má anh là được rồi.

Nhật Minh cười nhạt rồi nhìn ra ngoài, ngụm rượu trong mồm tự nhiên hộc ra khi nhìn thấy tôi. Tôi cũng sốc giống anh ta vậy. Không ngờ anh ta lại ở đây? Con người này và con người ở trên vùng thung lũng hoa tam giác mạch là một sao? Tôi không thể tin được. - Chắc không thể nào đâu..không thể nào, người giống người thôi mà? Tôi chạy vội ra ngoài và tự nhủ với lòng mình.

- Cô đến đây là vì kịch bản quảng cáo đúng không?

Tôi giật mình khi anh ta xuất hiện đằng sau nhìn thật bảnh bao, sành điệu và ăn chơi. - Vâng..tôi lúng túng đáp. Anh ta ném luôn chùm chìa khoá về phía người tôi. - Cô biết lái xe ô tô không? Hãy chở tôi về nhà, tôi hơi say nên bây giờ không thể xem kịch bản cho cô được. Chờ tôi tỉnh rượu tôi xem được chứ?

- Không được..tôi đâu biết lái ô tô.

Anh ta loạng choạng gục luôn vào vai tôi. Tôi khó khăn lắm mới dìu anh ta ra xe, cho anh ta ngồi sau xe máy của tôi và dùng khăn buộc chặt anh ta vào người tôi. Cuối cùng tôi cũng mở được cửa và dìu anh ta vào phòng trong căn hộ penhouse sang trọng ở toà nhà cao nhất thành phố. Tôi đẩy anh ta cái ụp xuống giường và ngồi thở hổn hển. -Tên khốn này vừa cao lại vừa nặng. Không hiểu sao mình lại có thể đưa được hắn lên đây. Tôi mệt lả vì thức đêm nhiều hôm và đứng chờ hắn cả ngày ở công ty nên nằm gục tại sàn. Tôi ngủ thiếp đi và tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra. Tôi dụi mắt nhìn hắn đang tất bật nấu nướng, hoảng quá tôi vội lấy túi để chuồn nhưng hắn giật lại nhìn tôi cười hiền. - Trịnh Ngọc Lưu Ly phải không?

Tôi đờ người nhìn hắn. - Là hắn thật rồi. Trời ơi! Sao có thể?

- Ngạc nhiên lắm đúng không? Tôi cũng sốc khi nhìn thấy cô lúc đó vậy? Kịch bản của cô tôi đọc rồi. Nghe thư ký nói cô đã chờ tôi cả ngày ở công ty chắc đói lắm rồi đúng không? Ăn sáng đã.

- Không cần đâu..tôi không thấy đói.. ục... ục..bụng tôi sôi ầm lên. Hắn ta nhìn tôi mỉm cười khiến tôi xấu hổ không dám nhìn hắn.

Quả thực bụng tôi rất đói, đói cồn cào đến chảy nước miến và ợ chua lên. Tôi ngồi ăn một lèo món phở hắn nấu. Hắn nhìn tôi cười thích thú.

- Có ngon không?

- Rất ngon. Tôi vừa liếm nốt sợi phở cuối cùng vừa trả lời hắn.

- Đây là bánh phở do công ty tôi sản xuất được làm từ tấm gạo thơm và qua quá trình chế biến thành gói như thế này. Nhật Minh đưa cho tôi xem.

- Ôi phở khô à, thế mà nãy giờ tôi ăn tưởng là bánh phở tươi. Sợi phở vẫn dai giòn và rất thơm.

- Vậy mà cô viết linh tinh những gì trong kịch bản cô đưa cho tôi. Toàn những thứ rác rưởi. Nhật Minh nhìn tôi quát mắng. Tôi giật mình trước thái độ bất ngờ của anh ta.

- Cái đó...tôi lúng túng.- Đó là những thông tin cơ bản về sản phẩm của anh và công ty còn gì? Cái mà anh muốn không phải là PR cho công ty và sản phẩm của anh tới người dùng sao?

- Cái đó thì tôi có thể tự quảng cáo trên website hoặc you tube được rồi đầu cần phải tốn tiền để trài trợ hàng tỉ đồng cho phim của công ty cô. Cái tôi cần vừa phải đảm bảo nâng cao thương hiệu Tam Giang vừa phải làm nổi bật lên giá trị riêng của sản phẩm mà không công ty nào có được. Đó là tính độc nhất cô hiểu chưa?

- Nè anh. Tôi nhìn anh ta trừng trừng. - Nếu anh muốn tôi viết lại kịch bản tôi sẽ viết. Nhưng cách anh yêu sách này nọ đăng quảng cáo lộ liễu trong phim như thế sẽ làm hỏng bộ phim của chúng tôi anh thấy yêu cầu đó có quá đáng hay không? Tôi biết nhờ anh mà bộ phim của chúng tôi mới hoàn thành nhưng anh có thể xem xét lại cách đặt quảng cáo của mình. Bên tôi sẽ làm lại kịch bản, đảm bảo sẽ truyền tải được thông điệp mà anh yêu cầu nhưng anh cũng để chúng tôi đưa phần quảng cáo vào phim một cách khéo léo vừa đảm bảo tính nghệ thuật trong phim vừa đảm bảo tính hiệu quả PR cho công ty anh.

Nhật Minh cười khẩy nhìn tôi.- Cái gì đảm bảo lời cô nói sẽ thực hiện được. Bên cô gửi hàng chục kịch bản sang đây chẳng có cái nào ra hồn.

- Một tuần.. Anh cho tôi một tuần tôi sẽ đảm bảo gủi anh một kịch bản hoàn chỉnh. Tôi bộc phát nói với anh ta.

- Nếu sau một tuần mà không được thì sao?

Tôi nhìn anh ta run rẩy. Nếu sau một tuần tôi không làm được điều đó thì có lẽ công ty của Minh Tuấn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi đã cùng Minh Tuấn đặt những viên gạch đầu tiên khi công ty mới thành lập. Trải qua nhiều khó khăn mới có chút tiếng tăm như ngày hôm nay nên không thể để rơi vào cảnh phá sản được. Trước khi ra đi đây có lẽ là việc làm cuối cùng tôi làm cho anh ấy. Tôi nhìn Nhật Minh nửa dứt khoát nửa như cầu xin. - Không có chuyện đó đâu, tôi sẽ làm được.

Tôi bước nhanh ra ngoài phòng Nhật Minh rồi chạy một mạch xuống tầng. Tôi ngồi phịch xuống ghế chân tay run rẩy. Tôi phải bắt đầu từ đâu đây? trời ơi! Sao lúc đó tôi mạnh mồm vậy? Nếu không làm được thì sao? Tôi mở ví, nhành hoa tam giác mạch đã khô. Tôi bần thần lôi tờ năm trăm ngàn ra nhìn.- Rút cuộc anh là người như thế nào vậy? Tôi đã định một ngày nào đó sẽ quay lại đó để gặp anh nhưng có lẽ bây giờ khỏi cần luôn. Không thể tin được...không thể tin được.

*****

- Em chưa về hả?

- Vâng. Em đang nghiên cứu về công ty Tam Giang. Tôi nhìn Minh Tuấn rầu rĩ.

- Cứ thoải mái thì mới có nhiều ý tưởng hay được. Em ăn gì để anh mua.

- Không cần..

- Anh đây rồi. Em tìm anh mãi. Mình đặt bàn 8 giờ nếu không đi bây giờ sẽ đến trễ mất. Kiều Diễm xuất hiện nhìn tôi khó chịu rồi lả lơi ôm anh trước mặt tôi. - Về sau nhé, bọn mình đi ăn đây để hâm nóng tình cảm. Phải tận dụng khoảng thời gian lãng mạn này nếu không mai này lấy nhau rồi, có con chẳng thể đi được đâu.

Minh Tuấn nhìn tôi cười gượng.- Em đi ăn cùng bọn anh không?

- Hay là như thế nhỉ? Tôi giở vờ hào hứng vội cầm túi lên khiến Kiều Diễm mặt đổi sắc.- Em đùa thôi, nay em cũng có hẹn em về luôn đây. Hai người đi ăn vui vẻ nhé.

- Em có bạn trai rồi hả? Hôm nào giớ thiệu cho bọn anh nhé. Minh Tuấn mừng rỡ nhìn tôi.

- Cô ấy thì làm gì có, suốt ngày ngồi viết lách lấy đâu ra bạn trai. Tính tình lại khó ưa nữa. Kiềm Diễm nhìn tôi châm biếm.

- Sao em lại nói thế? Anh nhìn tôi cười gượng và nháy mắt với Kiều Diễm.

- Sao lại không có. Em đã có bạn trai rồi, đẹp trai và rất giàu có nữa. Hai người sửng sốt nhìn tôi. Kiều Diễm nhìn tôi nửa mỉa mai, nửa ghen tị khiến tôi thêm thích thú. - Em về trước đây hôm nay em cũng hẹn với bạn trai đi ăn tối.

- Tôi mỉm cười thích thú bước đi. Có lẽ Kiều Diễm cũng sẽ rất tức đây. Tôi vui sướng khi nghĩ đến vẻ mặt đần thộn của cô ấy.

Tôi đi lang thang qua nhiều con đường chỉ là để ngắm những chùm đèn đường lấp lánh mong tìm ánh sáng trong tim mình. Anh đã không thuộc về tôi..Anh đã là quá khứ rồi..phải bỏ đi thôi...Tôi biết vậy nhưng sao trái tim luôn đau đến vậy? Một chùm bóng bay từ đâu bay tới vướng trên trùm đèn đường. Tôi đã cố nhảy lên để giật xuống nhưng chúng lại vút lên trước mắt tôi. "Khi tình yêu này lụi tàn sẽ có tình yêu khác nảy nở. Khi chúng ta đang chìm trong đau khổ thì ngoài kia biết bao nhiêu điều tốt đẹp đang xảy ra. Đừng lãng phí thời gian vì một điều gì đó mà mình không nắm tới được. Hay quên đi và bước ra ngoài kia, dưới bầu trời này có rất nhiều điều tốt đẹp đang đợi ở phía trước." Tôi chợt nhớ tới lời Nhật Minh nói. Có lẽ anh ta nói đúng tôi đang lãng phí cuộc đời mình vì những thứ tôi không thể nắm được. Tôi đã cúi xuống đường, cầm một cục gạch và vạch một điểm xuất phát cho mình. Tôi bước qua và chạy về phía trước, cái đích mới của tôi đang chờ tôi với đến.

Tôi lao cổ chạy về phía trước. Vận động khiến con người ta thấy thật sảng khoái. Tôi tìm vào một nhà hàng sang trọng trên đường để tự thưởng cho mình một bữa ăn thịnh soạn. Tội gọi nhiều món mặc cho nhân viên nhà hàng tò mò và ngồi ăn ngon lành.

- Ủa em cũng ăn ở đây sao?

Tôi giật mình khi nhìn thấy Minh Tuấn và Kiều Diễm đằng sau. Thức ăn trong mồm tôi vụt thẳng ra ngoài. Kiều Diễm nhìn tôi nghi hoặc.

- Bạn trai đâu, sao ăn ở đây một mình?

Tôi đớ người không thốt ra lời nào, vừa xấu hổ vừa tủi thân. Mắt tôi sáng quắc khi nhìn thấy Nhật Minh bước vào cùng một vài khách nam và hai cô người mẫu có tiếng. Nhật Minh nhìn tôi ngạc nhiên.

- Em đã bảo mà, cô ấy làm gì có bạn trai. Nếu không có thì nói là không sao phải làm bộ trước mặt chúng tôi làm gì?

Một chút sĩ diện khiến tôi không thể suy nghĩ được nhiều hơn. Tôi nhìn Nhật Minh như cái phao cứu trợ của mình.- Anh à! Tôi nhìn Nhật Minh gọi to. Anh ta nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi lao đến và đặt nụ hôn bất ngờ lên môi anh. Nhật Minh nhìn tôi bàng hoàng, trái tim tôi thì đập thình thịch liên hồi. Chúng tôi nhìn nhau như thế rất lâu tưởng như mọi vật trở nên vô hình trước mắt. Những tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh khiến tôi bừng tỉnh, xấu hổ không dám đối diện với đôi mắt ngỡ ngàng của anh.

- Sao cô..? Anh bối rối sửng sốt nhìn tôi.

- Ôi chào anh, tổng giám đốc Minh. Minh Tuấn vui mừng bắt tay anh. - Thật không ngờ anh là bạn trai của Lưu Ly. Thật sự tôi không thể tin được. Đứa em gái này tôi rất yêu thương mong anh hãy yêu thương, chăm sóc và bảo vệ nó giúp tôi nhé.

Nhật Minh nhìn tôi kinh ngạc. Anh ta ghé sát tai tôi tức tối. -Tôi là bạn trai cô hồi nào? Tôi nhìn anh ta cầu xin khi Kiều Diễm đang nhìn tôi hằn học. - Em đợi anh lâu rồi, Anh tiếp khách xong sang ngồi nói chuyện cùng bạn em được không? Em chờ ở bên kia nhé. Tôi run rẩy nắm lấy tay anh, nước mắt tôi chỉ trực trào ra khiến anh nhìn tôi luống cuống. Tôi buông tay anh ra nhưng anh vội nắm chặt lấy tay tôi. - Đi theo anh. Lời nói ấm áp đó, đôi mắt đó khiến tôi như bị thôi miên. Tôi lặng lẽ theo anh sang chào khách của anh rồi sang bàn ngồi trò chuyện với Minh Tuấn và Kiều Diễm. Mọi người nói chuyện rất rôm rả như thân quen từ lâu rồi. Tay tôi vẫn nằm gọn trong tay anh, ấm áp và yên bình. Thỉnh thoảng anh nhìn tôi cười tình tứ khiến Kiều Diễm trở nên ghen tức. Anh đưa tôi lên xe, chiếc siêu xe Ferrari màu xanh sang trọng rồi lướt đi trước ánh mắt ghen tị của Kiều Diễm và ngạc nhiên của Minh Tuấn.

- Em xin lỗi..thật sự rất xin lỗi vì chuyện lúc nãy.

- Đó là vì anh ta phải không? Người tình chưa một lần thổ lộ.

Tôi cứng họng không nói được điều gì. Anh tức tối lao xe vút đi rồi phanh gấp vào lề đường khiến tôi ngã dúi về phía trước.

- Thật không tin nổi, vì anh ta mà tôi bị cướp đi mất nụ hôn đầu rồi biết không?

- Không thể tin được.Tôi kinh ngạc nhìn anh ta. Hắn đã 30 tuổi, thành đạt, lúc nào cũng thấy có chân dài đi theo. Bằng này tuổi hào hoa như hắn, giàu có như hắn phải có đến hàng trăm mối tình rồi chứ?.

- Sao cô dám làm thế? Nhật Minh tức tối đập mạnh tay xuống xe. Gương mặt anh ghé sát vào mặt tôi ánh mắt giận dữ.

- Thì đó cũng..cũng là nụ hôn đầu tiên của em...Tôi run rẩy nói. - Em xin lỗi...nhưng nếu anh muốn lấy lại anh có thể hôn trả lại em mà. Coi như chưa có gì.

- Cái gì? Thật không thể tin được. Anh trố mắt nhìn tôi. Cả tôi và anh nhìn nhau bật cười. Một làn gió nhẹ lướt qua làm tâm hồn tôi thấy nhẹ nhõm lạ kỳ.

- Cảm ơn anh. Tôi nhìn anh cảm kích.

*****

Nhật Minh là doanh nhân trẻ được tạp chí Forbes Việt Nam bình chọn top 30 doanh nhân trẻ Việt Nam tiêu biểu xuất thân trong gia đình giàu có. Tin tôi và anh đang hò hẹn với nhau được đồn thổi đi khắp công ty bởi Kiều Diễm. Người mừng cho tôi, người nói xấu sau lưng, người dè bỉu sao người như tôi lại lọt vào mắt xanh của Nhật Minh. Kiều Diễm còn nói bóng gió là tôi có thể đã bán thân cho đại gia để mong cầu cuộc sống hạnh phúc. Lúc đầu tôi cũng phản đối mạnh mẽ, cũng hơn thua với mọi người nhưng càng làm như thế tôi càng nhận thêm sự khó chịu của mọi người. Khi dự án này kết thúc, tôi cũng sẽ ra đi. Vậy chẳng có gì tôi phải làm thế. Tôi lặng lẽ làm việc, cố gắng hoàn thành xong công việc. Tôi phải làm được để dành tặng món quà cuối cùng cho mối tình đầu của mình và quan trọng hơn để cảm ơn anh người đã nắm lấy tay tôi, đã chỉ cho tôi " Dưới bầu trời này có rất nhiều điều tốt đẹp đang đợi ở phía trước"

Tôi nghiên cứu kỹ về sản phẩm công ty anh. Sản phẩm chủ đạo là bánh phở, bún gạo, miến đang là mặt hàng có tiếng trên thị trường và đã xuất khẩu ra thị trường thế giới. Những thôn tin về sản phẩm đã có sẵn, làm thế nào để tôi thể hiện nét độc nhất của sản phẩm đó đây? Tôi trằn trọc cả ngày trời viết đi viết lại vẫn không thể viết ra kịch bản. Tôi khoác balo bay vào Sài Gòn rồi bắt xe tới làng bột gạo ở Sa Đéc - Đồng Tháp để tìm hiểu về nghề làm bột gạo nơi đây cũng là nơi cung cấp nguyên liệu bột gạo cho công ty Tam Giang. Tôi đi lòng vòng quanh làng. Làng bột Sa Đéc đã tồn tại hàng trăm năm. Lúc hưng thịnh có đến 1000 hộ sản xuất, nay chỉ còn 600 hộ còn gắn bó với nghề. Mỗi ngày nơi này cung cấp cho Tam Giang 30 tấn bột gạo để làm nguyên liệu sản xuất. Sự cơ cực hiện lên trên từng khuôn mặt họ. Nỗi lo làng nghề bị mai một nếu như không có nhiều công ty như Tam Giang hợp tác làm ăn. Những tấm gạo vụn này không ngờ lại mang nhiều hy vọng đến cho mọi người đến vậy. Tôi quay phim, chụp ảnh để lưu giữ những giá trị rất đời thường này. Tôi mở máy xem lại những thước phim và kinh ngạc thốt lên khi bóng anh hiện ra trong khuôn hình. Tôi ngẩng mặt lên là anh, anh đứng đó mỉm cười nhìn tôi.

- Thật ngạc nhiên chúng ta lại gặp nhau ở đây? Em làm anh bất ngờ đấy.

- Vì đã hứa sẽ nộp cho anh kịch bản hay nhất mà. Tôi nhìn anh mỉm cười.

- Sáng ngày mai là hết hạn rồi liệu có kịp làm không?

- Được chứ. Ngày mai em sẽ giao cho anh.

- Em đã có chỗ ở chưa?

- Em mới đến đây nên cũng chưa kịp tìm.

- Qua chỗ anh đi, bên đó còn phòng trống đó. Đừng lo em đâu phải là người mẫu nên anh không làm gì em đâu.

Tôi bật cười nhìn anh. Tối đó chúng tôi đã ở cùng nhau, mỗi người một phòng. Tôi ngồi hì hục viết đến ngủ thiếp đi trên bàn. Khi tỉnh dậy tôi thấy một cái chăn đã quàng lên người tôi lúc nào. Tôi nghe tiếng gõ cửa liên hồi khẽ mở cửa phòng nhìn ra ngoài. Một người đàn ông trung niên rất sang trọng bước vào rồi tát anh một cái. - Mày không muốn biết em mày sống chết ra sao hả? Tôi giật mình bịt mồm quan sát. - Là bố anh ấy sao? Tôi nghĩ thầm.

- Tại sao con phải quan tâm đến nó. Anh tức tối hét lên.

- Mày nói gì? Nó là đứa em cùng cha với mày đó.

- Là em cùng cha chứ không cùng mẹ. Nó ốm bố lo lắng lắm đúng không? Vậy tại sao khi mẹ con ốm nằm thoi thóp bố không một lần ghé qua. Lúc đó bố đang ở đâu? Bên cô nhân tình kia đúng không?

" Bốp" anh lại nhận được một cái tát nữa. - Đồ hỗn láo. Nếu mày không về quyền thừa kế tao sẽ cho nó hết.

- Bố cứ tự nhiên. Con chưa bao giờ mơ tho đến đồng tiền nào của bố. Đôi tay này con sẽ làm nên tất cả, đôi chân này con sẽ đi vươn tới cái đích mà bố sẽ không bao giờ với tới. Con sẽ làm cho bố hối hận khi buông đôi tay mẹ con con ra.

- Cái gì?

Bố anh nhìn anh tức điên rồi bỏ ra khỏi phòng. Anh đứng đó rồi ngồi thụp xuống khóc. Nhìn anh khóc sao trái tim tôi lại khó chịu đến vậy? Thấy anh đứng dậy tôi vội chạy lên giường giả vờ gục ngủ. Anh khẽ mở cửa phòng rồi về phòng mình.

Anh thức dậy và đứng trước mặt tôi với vẻ mặt lạnh lùng mọi khi. Anh đọc kịch bản không chút phản ứng khiến tôi lo lắng.

- Không ổn sao?

- Đi chơi thôi. Hôm nay hãy cùng anh đi chơi một ngày cho thoải mái nhé.

Tôi lặng lẽ đi theo anh đến vườn quốc gia Tràm Chim, dạo quanh làng hoa kiểng Sa Đéc và vườn cò Tháp Mười. Anh tươi cười giới thiệu cho tôi về mọi thứ, ánh mắt nhìn tôi hoan hỉ nhưng trong lòng đang rất đau khổ. Tôi cố tỏ ra bình thản và tươi cười trước mặt anh. Chúng tôi cứ đi như thế cả ngày trời.

*****

- Bên công ty Tam Giang chuyển tiền rôi em ạ. Minh Tuấn vui mừng thông báo cho tôi biết. - Cảm ơn em nhiều lắm. Kịch bản bên đó rất ưng ý. Minh Tuấn nắm tay tôi mừng rỡ. Kiều Diễm bước vào thấy thế thì ghen tức.

- Có gì đâu chắc là cũng phải đổi bằng cái gì đó rồi. Nghe nói cả đi vào Sa Đéc cùng người ta nữa cơ mà. Không ngờ cô cũng thật bất chấp đó nha.

- Em nói gì thế? Minh Tuấn nhìn Kiều Diễm tức giận. - Em có biết Lưu Ly phải lặn lội vào tận trong đó mới viết được kịch bản ý nghĩa này không? Nhờ kịch bản đó mà không chỉ công ty này được cứu sống và em cũng sống nhờ nó đấy. Em thì làm được gì?

- Anh...

Tôi bỏ ra ngoài vì không muốn chứng kiến cảnh cãi lộn của hai người đó. Kiều Diễm vốn sống phóng khoáng, ưa đòi hỏi và nhiều tham vọng. Có lẽ anh sẽ mệt mỏi khi phải chiều theo những gì mà cô ấy muốn. Nhưng bây giờ điều đó chẳng quan trọng với em nữa. Em không còn gì phải hối hận khi rời xa nơi này. Tôi giật mình khi đứng trước nhà Nhật Minh tự lúc nào? Tại sao tôi lại đến đây tôi cũng không biết nữa. Tôi định nhấn chuông nhưng dừng lại lôi giấy ra viết và dán lên cửa. " Cảm ơn anh vì tất cả" Tôi quay mặt giật bắn mình về phía sau, đầu gần đập vào cửa nhưng cánh tay anh đã kịp đỡ lấy đầu tôi, tay kia của anh ôm chặt eo tôi. Ánh mắt này, cảm giác này khiến tim tôi đập rộn ràng.

Trong thời gian quay anh có nhiều lần ghé qua phim trường để duyệt một số cảnh quay quảng cáo được đưa vào trong phim. Kiều Diễm là nhân vật chính cũng là gương mặt đại diện cho thương hiệu sản phẩm của anh do Minh Tuấn đề xuất. Càng tiếp xúc với Nhật Minh cô càng bị anh hấp dẫn. Vốn đang có nhiều mâu thuẫn với Minh Tuấn, lại là người tham vọng và sẵn lòng đố kị với tôi nên Kiều Diễm ra sức tán tỉnh Nhật Minh. Tôi không chấp nhận được kẻ phụ bạc nên đã cảnh cáo cô ấy đừng làm Minh Tuấn đau khổ. Nhưng thực ra tôi đang rất ghen, cái cách cô ấy lả lơi với Nhật Minh khiến tôi không chịu được.

- Hãy tránh xa anh ấy ra. Anh ấy không phải là người cô có thể lợi dụng được đâu. Tôi gay gắt với Kiều Diễm.

- Sao tôi không thể lợi dụng được. Cô cũng đã từng lợi dụng anh ấy để giành được số tiền đầu tư đúng không? Kiều Diễm nhìn tôi nhơn nhơn.

- Chưa bao giờ. Số tiền đầu tư đó là nhờ vào nỗ lực trong công việc của tôi mà có.

- Cô vẫn rất yêu Minh Tuấn phải không? Cô cố giành được tiền đầu tư vì không muốn công ty của người mình yêu bị phá sản tôi nói đúng chứ.

- Đúng vậy...tôi đã từng...

Tôi giật mình khi Nhật Minh và Minh Tuấn đứng sau tự lúc nào. Minh Tuấn nhìn tôi bàng hoàng còn anh không nói một câu nào liền lên xe bỏ đi. Tôi định chạy theo nhưng Minh Tuấn giữ tôi lại.

- Em nói thật đi, những điều Kiều Diễm nói là sự thật phải không?

- Phải. Em đã từng yêu anh, yêu rất nhiều, khi em định tỏ tình với anh cũng là ngày anh cầu hôn Kiều Diễm. Trời đất hôm đó như sụp xuống dưới chân em vậy. Nhưng điều đó giờ chẳng quan trọng gì với em nữa. Có người từng nói với em rằng "Khi tình yêu này lụi tàn sẽ có tình yêu khác nảy nở" và em đã tìm được tình yêu mới của mình. Em xin lỗi nhưng từ mai em sẽ không làm việc ở đây nữa. Em sẽ giữ đúng lời hứa với Kiều Diễm.

Tôi khóc và bỏ chạy thật nhanh ra khỏi đó. Tôi cuống cuồng đến công ty để gặp anh nhưng anh không có đó. Tôi chạy đến nhà anh đợi đến đêm vẫn chưa thấy anh về. Tôi rất sợ...thật sự rất sợ mất anh...

*****

Nửa tháng trôi qua tôi không gặp lại anh lần nào. Tôi vẫn qua nhà anh đều đặn nhưng căn phòng vẫn khép kín. Tôi đến công ty gặp thư ký của anh nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Cô thư ký nhìn tôi ái ngại và đưa cho tôi quyển sổ được bọc kỹ trong chiếc hộp. Tôi hồi hộp mở ra. Là một quyển nhật ký bằng tranh. Bức tranh đầu tiên là vẽ một cô gái đang nằm trên hoa tam giác mạch và một chàng trai đứng cạnh cô gái đó. Đó là tôi và anh lúc đó. Nước mắt tôi tự nhiên chảy ra. Tôi vội lau vì không muốn cô thư ký nhìn thấy. Bức thứ 2 là tôi và anh đứng chào cờ cùng lũ trẻ vùng cao. Bức thứ 3 cánh tay chàng trai chỉ lên bầu trời phía trước là nơi anh động viên tôi. Bức thứ 4 là chàng trai đứng sau nhìn về chiếc xe mà cô gái ngồi. Tôi bật khóc. -Anh đã theo em xuống núi ư? Tôi vội giở bức thứ 5 là khoảng khắc tôi và anh gặp lại nhau ở Hà Nội, rồi lúc anh ngỡ ngàng khi tôi hôn, đôi tay tôi run rẩy nắm lấy tay anh.Tôi thấy một bức ảnh lạ có hai người con trai với chiếc điện thoại trên tay rồi anh xuất hiện ở Sa Đéc. - Vậy là hôm đó không phải tình cờ sao? Anh đến đó là vì em?Tôi cố kìm nén tiếng khóc của mình. Bức ảnh bố đánh anh và tôi đứng trong phòng ngó ra. Anh đều phác hoạ tỉ mỉ ra đây. " Cảm ơn em đã lặng yên và đi theo anh, Anh yêu em" Tôi bật khóc nức nở. - Em xin lỗi..tôi cầm tay cô thư ký cầu xin. - Anh ấy đang ở đâu ạ, chị làm ơn cho em biết đi. Làm ơn mà...Chi thư ký nhìn tôi thương cảm. -Anh đấy đi công tác Nhật 8 tháng. Nếu chị muốn tìm anh ấy hãy quay lại sau thời gian đó. Tôi ôm mặt khóc rưng rức trước cô thư ký.

Ba tháng tôi không tiếp xúc với với ai chỉ ở lỳ trong nhà để hoàn thành xong đề cương kịch bản phim của mình. May mắn kịch bản đó được duyệt và dựng thành phim. Công ty Minh Tuấn là người sản xuất bộ phim tôi viết. Khi anh ấy đọc kịch bản anh ấy biết tôi đang viết về ai. Anh ấy không còn tò mò về việc tôi đã từng thích anh như thế nào? Anh và Kiều Diễm bây giờ đã chia tay. Cô diễn viên chính là một người mới ra trường và rất thuần khiết. Cả tôi và anh đều quý mến cô ấy. Năm tháng sau bộ phim hoàn thành đang lên sóng trên ti vi. Tôi cố tìm facebook của anh để gửi thông điệp nhưng nó đã đóng. Tôi thấy hoang mang thật sự nhưng vẫn cố viết vài dòng gửi trong email của anh. " Anh hãy xem bộ phim này và gặp em trên đồi hoa tam giác mạch giữa tháng 11 anh nhé, em chờ anh".

Trước khi bộ phim kết thúc tôi đã vội bắt xe lên Hà Giang. Tôi sống trong ngôi nhà nhỏ trên núi cùng với người chú họ của anh. Thì ra đây là nơi mẹ anh sinh sống và mất đi. Thời còn sống bà rất thích hoa tam giác mạch. Ước mơ của bà là biến cả vùng núi rộng lớn này phủ đầy hoa tam giác mạch vào dịp cuối năm để mọi người khắp nơi có thể đến đây chiêm ngưỡng loại hoa nhỏ bé mà đằm thắm này. Anh đã biến giấc mơ đó trở thành hiện thực. Mẹ chính là mối tình bất tử của anh. Tôi đã cười và đi dọc khắp đồi hoa này. Ngày mai là ngày kết thúc phát sóng bộ phim. Liệu tôi có cơ hội nào để gặp được anh hay không? - Nhật Minh ơi!...

Tôi bật dậy từ sớm và chạy nhanh ra cánh đồng hoa. Tôi đi khắp chỗ nọ đến chỗ kia để tìm anh nhưng tuyệt nhiên không thấy. Tôi thất vọng ngồi nhìn mặt trời đứng bóng trên đỉnh đầu rồi đang lặn sau đỉnh núi. Tôi sợ hãi vừa khóc vừa chạy chỗ khắp đồi để gọi anh. - Nhật Minh! Nhật Minh! Anh ở đâu mau ra đây đi, em xin anh đó, đừng tránh em nữa mà....Hãy cho em một cơ hội để nói chứ.. đồ tồi...

- Gọi tên người ta thống thiết như thế lại chửi ngay được là sao?

Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng anh vang lên ở đâu đó. Tội vội vàng băng xuống phía dưới nới có đám hoa tốt um tùm và mọc cao. Tôi kinh ngạc khi anh đang nằm đó. - Anh đến đây tự lúc nào sao em không thấy. Tôi xúc động không kìm nổi nước mắt. Anh vẫn nhắm mắt không thèm nhìn tôi dù chỉ một chút.

- Mệt quá, sao em viết phim gì mà kỳ quặc vậy? Phim chưa kết thúc mà sản phẩm của công ty anh đã không còn trong kho rồi. Người dân làng bột Sa Đéc đang phải thức trắng ngày đêm để làm bột cho kịp giao hàng cho bên anh. Anh cũng đang đau đầu phải tuyển thêm hàng trăm công nhân về làm để đáp ứng đơn đặt hàng trong nước và xuất khẩu. Còn nữa một vài mạnh thường quân muốn đưa tiền nhờ anh đứng ra xây dựng những trường học vùng cao nữa. Sao em lại có thể đưa tên thật của anh và công ty vào kịch bản phim của em là sao? Bây giờ anh có cảm tưởng mình là một ngôi sao chứ không phải là một doanh nhân nữa rồi. Nhiều việc như thế anh làm sao xuể?

Tôi bật cười nhìn anh. -Em sẽ cùng anh làm việc đó được không? Anh nhìn tôi một chút rồi nhắm mắt thở dài khiến tôi lo lắng. Tôi ngồi lại gần anh, quan sát gương mặt hơn tám tháng chưa được nhìn. Tôi đã rất nhớ khuôn mặt này.

- Anh từng nói, dưới bầu trời này có rất nhiều điều tốt đẹp nhưng với em anh là món quà ý nghĩa nhất mà cuộc sống mang lại cho em.

Anh mở mắt nhìn tôi. Tôi hơi run khi nhìn vào đôi mắt ấm áp đó của anh. - Mặc dù anh không phải là mối tình đầu của em, cũng không phải là người em yêu thầm trong sáu năm trời nhưng anh là người em nói câu này đầu tiên... Em yêu anh...Anh yên lặng nhìn khiến tim tôi đập loạn lên. - Anh sẽ là người duy nhất cùng nắm tay em chạy về cùng một cái đích nơi chúng ta cúi xuống và vạch ra.. được không?.. Anh hãy làm chồng của em nhé...Tôi đang cầu hôn anh, lời nói này tôi đã chờ đợi nhiều tháng để nói cho anh nghe, tôi run rẩy chờ đợi câu trả lời của anh nhưng sự im lặng đó khiến tim tôi như thắt lại, nước mắt cứ thế trào ra. Anh nhìn tôi rồi vội nhắm mắt lại.

- Em năm nay bao nhiêu tuổi?

- 27. Tôi nuốt nướt bọt trả lời.

- Hơi già.

- Em cao bao nhiêu?

- 1m55.

- Chân ngắn, anh thích các cô chân dài.

- Sao? Tôi vừa bực vừa tủi thân nên định bỏ đi nhưng tay anh đã nắm chặt tay tôi.

- Em đi đâu? Trả lại anh một thứ mà em đã cướp của anh.

- Thứ gì? Tôi nhìn anh kinh ngạc.

Anh giật mạnh tay tôi khiến tôi ngã lăn xuống người anh và xoay người để ôm trọn lấy cơ thể tôi. - Nụ hôn đầu. Anh nhìn tôi đắm đuối rồi đặt lên tôi nụ hôn dài mãnh liệt. - Anh đã chờ đợi ngày nay rất lâu, ngày trái tim em chỉ thuộc về riêng anh. Tôi ôm chầm lấy anh khóc thổn thức. - Anh nghe thấy trái tim em rồi chứ, nó đã thuộc về anh từ rất lâu rồi.

- Về chung một nhà với anh nào!

Anh dắt tôi đi giữa đồi hoa tam giác mạch tiến về phía ngôi nhà anh trên núi. Hoa tam giác mạch đã đổi màu trắng sang màu tím thuỷ chung. Phía sau lưng tôi mặt trời đã khuất hẳn sau ngọn núi. Ánh sao đã lấp lánh trên nền trời.

Lưu Ngọc Nam
Chưa có ai yêu thích truyện này!


 TRUYỆN CÙNG TÁC GIẢ

 BÌNH LUẬN TỪ FACEBOOK