Chăn đỏ oan nghiệt | Đọc truyện ngắn hay tại webtruyenfree

Chăn đỏ oan nghiệt

Thể loại : KINH DỊ | TRUYỆN MA
Tác giả :
Lượt xem : 356

Mở mắt ra nhìn xung quanh, đầu Huân cảm thấy choáng váng, trước mặt một khung cảnh mờ mịt nhìn không rõ.

Huân chỉ nhìn thấy cái cây si cao vời vời chọc lên trên trời khuất toàn là bóng sương mù. Trước mắt anh sương mù bao phủ kín quanh, làn ánh sáng lờ mờ xuyên qua từng lớp sương mù ẩn hiện mới có thể làm anh nhìn thấy chính cơ thể mình.

Huân mường tượng nhớ lại khung cảnh lúc trước, đang hỏi mua tấm chăn đỏ của người phụ nữ dân tộc. Tấm chăn ấy Huân nom rất đẹp, thêu hình thổ cẩm đặc trưng của người Thái. Huân dám chắc là trong đời mình chưa bao giờ từng được nhìn thấy một chiếc chăn đỏ đẹp đến như vậy.

***



Chất vải của nó mềm mịn trong mượt, vải sợi long lanh như giọt nước, lại có một màu rất tinh khôi đỏ lóng lánh. Từng họa tiết thêu dệt trên nó thật đến từng chi tiết, rồi họa tiết thêu trên tấm chăn ấy lại liên tưởng đến một chuyện tình bi thương thấm đẫm nước mắt, chính những họa tiết ấy khiến Huân quyết tâm phải mua bằng được nó.

Huân chỉ nhớ là mình đang nói chuyện với người đàn bà dân tộc, độ tuổi khoảng ngoài sáu mươi, da mặt khắc khổ nhăn nheo. Hai hàm răng của người đàn bà dân tộc này đen nhẻm, miệng nhóm nhém nhai một thứ gì đó đỏ tươi chảy ròng ròng trong miệng. Huân dám chắc cái thứ mà người đàn bà dân tộc ấy nhai không phải là thứ trầu cau mà người xuôi hay ăn trong dịp cưới hỏi. Mà đó là một thứ thịt của một con thú vật nào đó, có điều Huân không dám chắc đó là thịt của con vật gì. Huân chỉ cảm thấy một mùi tanh hôi khi đứng trước người đàn bà dân tộc để hỏi mua tấm chăn đỏ, một mùi khủng khiếp mà bất cứ ai cũng muốn tránh xa bà ta, và nó xuất phát từ thứ thịt tởm lợm mà bà ta đang nhai trong miệng.

Nếu không phải Huân đã động lòng thích thú với tấm chăn phơi ngoài cửa của nhà bà ta, thì chắc hẳn lúc ấy anh cũng không thể kiên nhẫn một lúc lâu như vậy để đứng là trước mặt người đàn bà ấy.

Tận cho đến khi người đàn bà ấy cất tiếng lầm bầm một cái gì đó trả lời, Huân liền cảm thấy rất mừng rỡ và chắc mẩm mình đã thành công trong vụ mua bán này.

Người đàn bà nói chuyện bằng thứ tiếng dân tộc mà anh không hiểu, chỉ đứng lên kéo lấy tấm chăn lôi vào nhà, ra hiệu cho Huân đi theo.

Huân rất sốt ruột, bởi lúc ấy đã là tối muộn, đoàn phượt lần này của Huân có mấy chục người đều đã rời xa cái bản hẻo lánh này để bắt đầu hành trình quay trở về tỉnh Điện Biên. Vậy mà anh vẫn cứ nấn ná ở đây mà tách xa đoàn đội của mình, nếu anh không nhanh chóng đuổi kịp, thì đêm nay anh sẽ phải ngủ một mình trong chiếc lều dã ngoại mang theo ở ven đường.

Nhưng vì lòng thích thú tấm chăn đỏ quá mức, anh vẫn kiên nhẫn bước theo sau lưng người đàn bà dân tộc đã lớn tuổi.

Bên ngoài mặt trời đã xuống bóng, khung cảnh nhá nhem phủ khắp bản làng hoang vu. Ban ngày thì nơi này thật đẹp, với những thửa ruộng bậc thang xanh mướt kéo dài, những khoảng rừng thi thoảng thổi ra từng cơn gió mát thơm mùi lá cây, tiếng chim kêu đượm tai người.

Ban đêm trời xuống, thì toàn bộ khung cảnh xung quanh bao trùm một mảnh âm u rợn vắng. Giữa đồi không mông quạnh chỉ có duy nhất một căn nhà trơ chọi của người đàn bà dân tộc, lối đường mòn ít người đi đến mức phải khó khăn lắm mới có thể nhận ra nó là đường mòn. Thậm chí nơi này còn hoang vu đến mức không có nổi một ánh sáng đèn điện.

Huân đi theo người phụ nữ dân tộc bước vào trong nhà, thấy trời đã tối mà cũng không thấy người phụ nữ dân tộc thắp đèn hay làm bất cứ thứ gì để nơi này có ánh sáng. Dường như bà ta từ trước đến này vẫn sống như vậy, đêm xuống cũng không hề thắp lên đèn, mà chỉ luôn luôn yên lặng trong bóng tối mịt mùng.

Căn nhà của người đàn bà dân tộc, là một căn nhà sàn kiểu cũ rất nhỏ, chỉ độ khoảng năm mét vuông. Một căn nhà sàn bé đến mức mà từ trước đến nay Huân chưa từng nhìn thấy bao giờ, bên ngoài nó cũng cắm đầy những cây cột cao chừng ba mét, trên đó gắn nhiều những xúc tua bằng vải thô đủ màu sắc tua dua trông rất lạ mắt.

Ngay từ khi đi qua đây, Huân đã có thể cảm giác được một bầu không khí âm u đến rợn người.

Căn nhà nằm trơ trên một ngọn đồi vắng, xung quanh là nương ngô rậm rạp, chỉ có duy nhất một lối mòn nhỏ cắt qua nương ngô qua đây, và ở cuối cái đường mòn lại chính là ngôi nhà của người đàn bà dân tộc. Nương ngô ở xung quanh rậm rạp và mọc cao đến mức, nhìn từ phía xa thì căn nhà đã bị che khuất.

Nếu không phải là Huân ham mê khám phá, tách ra khỏi đoàn đội của mình, hứng thú nhìn thấy một lối đường mòn nho nhỏ, đột nhiên nổi lên ý thích khám phá đến tận cuối con đường cho đến hết ngày. Thì có lẽ giờ này anh đã không ở nơi này để nói chuyện với người đàn bà dân tộc, và cũng không nhìn thấy tấm chăn đỏ kia mà động lòng thích thú.

Đường mòn kéo dài vào đây dài đến mức anh phải đi hết nửa ngày trời, và càng đi anh càng có một loại cảm giác cô quạnh giống như mình đã đi vào một thế giới hoàn toàn khác, không giống với thế giới mà mình đang sống.

- Bà ơi?

Huân hắng giọng nói to cố để gọi người đàn bà dân tộc, xung quanh anh giờ này đã tối đen, bước vào trong nhà anh đã không thể nhìn thấy bất cứ một thứ gì nữa. Chờ hồi lâu mà vẫn không thấy có tiếng đáp lại của người đàn bà dân tộc, Huân bắt đầu thiếu kiên nhẫn, và định quay đầu trở lại ra bên ngoài bật đèn xe máy rọi đèn chiếu vào bên trong cho sáng.

Nhưng anh mới quay đầu lại, thì lập tức mắt anh đã cảm thấy mờ mịt, đập vào mắt anh là đôi mắt đỏ to tròn, khuôn mặt lờ mờ trong bóng đêm, thứ mùi tanh hôi bốc lên. Huân giật mình kêu lên một tiếng: "Ôi!"

Chỉ kịp đến đấy thì Huân đã thấy đầu óc hoa lên một chốc rồi không còn biết gì nữa.

Khi Huân tỉnh lại, thì đã thấy mình đang đơn độc trong tình cảnh này, xung quanh anh toàn là sương mù bao phủ.

Huân nhìn kĩ lại, thì thấy trên người mình đã trùm một tấm chăn, tấm chăn ấy chính là tấm chăn đỏ mà Huân hỏi mua của người đàn bà dân tộc trước đó.

Huân sờ lên đỉnh đầu, chợt thấy có cảm giác đau điếng nhói lên, và cảm thấy đầu mình hình như đã bị thứ gì đó đập vào khiến nó sưng húp. Nhưng khi anh sờ vào đỉnh đầu thì chỉ cảm thấy nó nhẵn nhụi, và không có bất cú một cục u nào sưng nổi lên, dường như cái cảm giác đau đớn kia của anh chỉ là ảo giác vậy.

Huân loạng choạng đứng đậy, nhìn tấm chăn đỏ trong lòng, mặc dù có cảm giác đau đớn, nhưng vẫn không sao kìm được lòng thích thú, bởi vì cuối cùng anh cũng đã sở hữu được nó theo tâm nguyện của mình.

Huân sờ vào tấm chăn đỏ, vuốt nhè nhẹ và đắp lên mặt, anh chỉ cảm thấy sự trơn mềm và thỏa mãn đến cùng cực. Tấm chăn mềm mại như da thịt, mềm đến mức như anh đang áp mặt vào ngực của một người đàn bà nào đó vậy.

Huân không quan tâm đến cái cảm giác lạ kì mà tấm chăn này mang lại, và cũng không hề cảm thấy có gì khác biệt, chỉ là một sự quen thuộc đến thân thương. Cảm giác mà tấm chăn đỏ mang lại, không hề giống bất cứ một tấm chăn thông thường nào khác, chỉ toàn sự thô ráp. Mà cảm giác của nó đem lại, lại giống như sự trơn mịn mềm mại đàn hồi của bộ ngực một người đàn bà thanh xuân đậm lửa tình, đang cuồng nhiệt áp vào khuôn mặt của Huân.

Huân nắm trong tay cái chăn, chăm chú ngắm nghía nó.

Cái chăn đỏ này dài chừng hai mét, rộng độ mét tám, chất vải tuyệt hạng mà không có bất cứ công nghệ sản xuất vải hiện đại nào có thể sánh được. Mùi thơm của nó nhè nhẹ như mùi thơm của thiếu nữ thanh xuân khiến Huân động lòng.

Huân hít thở hồi lâu rồi chợt bừng tỉnh nhớ ra, anh phải sớm quay về thị trấn huyện thành Nậm Nhùn.

Huân không biết là mình đã ngất đi bao lâu, chỉ biết khi ý thức của anh mất đi thì trời đã tối, còn bây giờ thì quang cảnh xung quanh đã có chút sáng rõ, hẳn là đã trải qua ít nhất một đêm Huân bị bất tỉnh.

Sương mù che khuất tầm nhìn, trên người Huân lại không hề có thứ gì ngoài chiếc ba lô rỗng không với một ít lương khô. Anh chọn đại một hướng, hy vọng sẽ ra khỏi vùng sương mù, từ đó có thể tìm được một lối mòn nào đó đi ra khỏi nơi này.

Ban đầu, Huân không hề có một chút cảm giác lo lắng hay sợ hãi nào hết. Bởi lẽ anh có một niềm tin sắt đá của những người trẻ nhiệt huyết, không nơi đâu không phải là đường.

Anh bị ngất đi và xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ là người đàn bà dân tộc kia đã đưa anh tới đây, thì cũng phải có một con đường nào đó để bà ta có thể trở về. Điều khiến Huân thắc mắc duy nhất, chính là vì sao người đàn bà dân tộc ấy lại làm Huân bất tỉnh và thả anh ở nơi này, hơn nữa lại đem tấm chăn đỏ mà anh hỏi mua, đặt lên người anh. Chứng tỏ bà ta lo lắng nơi này tiết trời lạnh, nên đem theo chiếc chăn này nhằm giữ thân nhiệt cho Huân, còn về mục đích tại sao bà ta lại làm như vậy thì Huân không hề rõ.

Hình ảnh cuối cùng Huân nhìn thấy là đôi mắt mở to đáng sợ, cái miệng hôi hám đang trào ra chất dịch đỏ lòm tanh hôi. Khuôn mặt đáng sợ ấy hiện lên thì cũng là lúc Huân ngất đi, và Huân cũng phần nào đoán được, khuôn mặt ấy không ai khác chính là của người đàn bà dân tộc mà lúc trước Huân hỏi mua tấm chăn đỏ.

Nhưng bây giờ, Huân càng đi, càng đi càng thấy hình như mình đã đâm vào một nơi rừng sâu. Sương mù đã dần tan, anh nhận ra rằng mình đã tới một nơi địa ngục. Nơi mà không dành cho cõi người mà nó chỉ dành cho... cõi quỷ.

...

Một cái vũng máu đỏ tươi đen kịt với những vẩn vẩn tích tụ lại thành một vệt dài nước nhớp nháp, nó giống như là nước rãi của một thứ sinh vật nào đó.

Huân chạm chân vào thứ nước rãi ấy mà thầm cảm thấy kinh tởm đến tột bực. Đó là thứ gì vậy? Anh tự hỏi.

Huân đem tấm chăn nhét vô cái ba lô đeo trên lưng, rồi nhanh chóng rút chân ra khỏi cái vũng nước đỏ lòm đầy nhớp nháp.

Đi tiếp thêm một chút nước, khung cảnh xung quanh bắt đầu dần biến đổi. Những thứ kinh dị mà trước nay Huân chưa từng nhìn thấy dần xuất hiện.

Ẩn sau lớp sương mù trải dài dằng dặc, giờ đây lại là một tòa lâu đài to lớn đồ sộ. Thứ kinh tởm nhất khiến Huân muốn lợm cổ họng, là tòa lâu đài này được xây dựng bằng những khúc xương, những khúc xương người trắng ởn.

Huân tự hỏi đây là nơi nào vậy? Không phải là anh đang ở một căn nhà ở cuối một lối đường mòn hay sao? Bà già người dân tộc kia đã ném Huân đến chỗ này, tột cùng là nơi nào? Đâu là con đường có thể khiến anh trở về chốn cũ.

Huân cố gắng kìm nén sự kinh tởm, bước tiếp về phía trước.

Anh bắt đầu đảo mắt dõi lên tòa lâu đài được xây dựng bằng xương cốt, bàn tay chậm rãi sờ vào một khúc xương. Lạ thay, khi đôi bàn tay anh chạm vào khúc xương ấy, thì nó liền tan ra thành một đống bụi vụn, giống như khúc xương ấy đã tồn tại ở đây vô tận năm tháng.

Tiếp theo đó, như một hiệu ứng domino, toàn bộ tòa lâu đài được xây dựng bằng thi cốt trực tiếp toái thành phấn vụn, bụi bay tung mù mịt. Chỉ một cái chạm tay nhè nhẹ của Huân, đã khiến cấu trúc đồ sộ của một tòa lâu đài hoàn toàn bị phá hỏng.

Anh không tin vào những gì mà mắt mình vừa mới nhìn thấy. Anh dụi mắt một lúc rồi gần như bừng tỉnh, vì tự lúc nào anh đã quay trở lại căn nhà cũ trên đỉnh đồi, và trong tay anh giờ này đang nắm tấm chăn đỏ. Chiếc xe máy vẫn còn đang ở bên, cứ như một cố sự vừa rồi xảy ra, hoàn toàn chỉ là do ảo giác vậy.

Huân tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, anh ngơ ngác nhìn quanh thì đã thấy căn nhà của bà già dân tộc kinh tởm kia đã biến mất, tựa như chưa hề tồn tại. Cũng thật giống như tòa lâu đài xương cốt mà anh đã phá hỏng, rõ ràng đã nhìn thấy trước mắt, vậy mà cuối cùng nó lại không phải là thật.

Vậy căn nhà của bà già đó đã biến mất đi đâu? Cả bà ta cũng như vậy nữa, chắc chắn rằng không thể là việc anh tưởng tượng ra được, vì minh chứng vẫn còn rất rõ ràng. Tấm chăn đỏ ấy vẫn đang còn ở đây và Huân vẫn đang cầm nó trên tay.

Tìm kiếm thêm một lúc nữa, Huân không tìm thấy thêm một điểm khác biệt nào. Cuối cùng anh đành phải tự lắc đầu cho rằng những sự kiện mình vừa mới trải qua chỉ là một sự tưởng tượng vậy.

Chiếc ba lô còn vắt trên yên xe máy, đèn pha chiếu rọi về phía cuối đồi, bạt ngàn toàn là ngô.

Huân lên xe, quay trở lại đường cũ để đi ra đại lộ, trở về thị trấn Nậm Nhùn.

Khi vừa mới ra đến đại lộ, Huân thấy một chiếc xe phân khối lớn vùn vụn phóng qua, rồi đột nhiên chiếc xe ấy ngừng lại, quay đầu, chạy sát về phía Huân.

Một giọng nữ vang lên:

- Anh Huân, anh đi đâu mà làm cả đoàn lo sốt vó hết cả lên. Bọn em còn tưởng anh lạc đường chỗ nào nên chia nhau đi tìm...

Huân nhìn kĩ lại, liền phát hiện ra đó là Liên, cô em gái trẻ nhất trong đoàn phượt lần này. Huân cười nói:

- À, anh thấy cái đường mòn đẹp quá, nên rẽ vào thử xem. Để mọi người lo lắng rồi, chúng ta về thôi!

Liên hơi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng gật đầu. Rồi cô phóng xe đi trước dẫn đường.

...

Thị trấn huyện thành Nậm Nhùn của tỉnh Lai Châu, là đơn vị hành chính cấp huyện gần nhất với đất Trung Quốc trên toàn tỉnh, cũng là nơi có nhiều cảnh đẹp hoang sơ mà hiếm người biết đến.

Đoàn đội đi phượt lần này của Huân có tổng cộng mười hai người, đều hẹn nhau sau khi thăm thú hết các nơi của huyện thành Nậm Nhùn, sẽ họp mặt tại thị trấn huyện thành làm một bữa cơm cuối cùng. Sau đó bọn họ mới trở lại tỉnh Điện Biên thăm hầm tướng Christian de Castries hay theo tên gọi của người Việt thì chính là hầm tướng Đờ Cát, rồi kết thúc chuyến hành trình thăm thú vùng đất Tây Bắc nửa tháng để trở về Hà Nội.

Mất thêm ba mươi phút nữa, Huân cùng với Liên đã chỉ còn cách thị trấn Nậm Nhùn chưa đến mười lăm cây số.

Hai người gặp lại đoàn phượt của mình trên một khúc cua vắng người của đại lộ. Tại khúc cua này, trước đây đã có không ít người đã từng gặp tai nạn ở đây vì khuất tầm nhìn.

Đoàn trưởng của đoàn phượt lần này là Tiến, một vị Tiến sĩ trẻ tuổi ngành khảo cổ học. Tiến ngoài đam mê khảo cổ, lại còn rất mê phượt danh lam thắng cảnh.

Nghe tin Huân mất tích, Tiến trước đó đã cử bốn người đi dò tìm tung tích của Huân, đến Liên là người thứ năm thì cuối cùng cũng đã thu được kết quả.

Tiến nhìn thấy Huân trở về, liền thở phào nhẹ nhõm, anh nói:

- Tôi còn cứ tưởng là cậu chết ở chỗ nào rồi kia, rốt cuộc là cậu đi đâu thế hả?

Huân gãi đầu gãi tai tỏ ra áy náy, rồi chợt như sực nhớ ra điều gì đó anh nói:

- Mọi người, tôi vừa kiếm được một thứ này. Mọi người xem...

Huân nhớ đến tấm chăn đỏ, liền chìa ra cho Tiến, Liên và tám người trong đoàn đang có ở đây xem.

Nhìn thấy Huân rút ra một tấm chăn có màu đỏ, lại bóng bẩy óng ánh. Liên vừa nhìn đã cảm thấy thích, liền hứng thú reo lên:

- Ôi! Cái chăn đẹp quá, anh kiếm nó ở đâu vậy?

Tiến đứng bên cạnh Liên, thấy Huân lôi ra tấm chăn đỏ, thì chỉ liên tục nhíu mày như đang suy nghĩ đến điều gì đó.

Huân thấy mọi người hỏi về lại lịch của tấm chăn, liền không hề giấu giếm. Anh nói:

- Kể ra thì cũng lạ, tôi tìm thấy nó ở một căn nhà của một người phụ nữ dân tộc, tại chính điểm cuối đường mòn mà tôi đi vào. Thế nhưng không hiểu sao khi cầm xong tấm chăn này, là tôi lại bị ngất đi đến bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì cái nhà của bà ta ở đâu tôi cũng không còn thấy nữa, chỉ thấy mình đang nằm giữa đường...

Huân kể xong, người nào người nấy đều cười, và cho rằng Huân đang nói đùa để dọa mọi người.

Riêng Tiến thì không nói gì đến vấn đề này, anh chỉ im lặng một chốc rồi chợt nói:

- Còn bốn người nữa đang quay lại tìm cậu, chúng ta phải chờ họ rồi mới có thể tiếp tục đi. Chắc đêm nay họ không về nhanh được ngay đâu, chúng ta tìm một chỗ trống trải gần đây rồi hạ trại nghỉ qua đêm thôi!

Huân áy náy, gãi đầu gãi tai nói:

- Em xin lỗi, vì em mà mọi người phải chịu khổ như vậy, không thì hôm nay cả đoàn được ngủ trong nhà nghỉ ấm áp rồi!

Tiến không nói gì, chỉ quay đầu đi tìm nơi hạ trại. Liên thấy vậy, liền quay sang khích lệ Huân:

- Đâu có gì đâu anh Huân, mọi người đi phượt chung với nhau, quan trọng nhất là tương trợ nhau những lúc như thế này. Anh có gì mà phải áy náy...

Liên nháy mắt với Huân một cái với vẻ đầy đáng yêu, rồi chợt chỉ tay vào tấm chăn đỏ mà Huân đang cầm trên tay rồi nói:

- Anh cho em mượn nó một chút được không, em thấy nó đẹp quá!

Huân ngẩn ra một chỗ, một lát sau mới hiểu ý Liên, liền gật đầu cười nói:

- Ừ, em cứ mượn đi! Rồi lát nữa trả anh sau nhé, anh đi hạ trại với anh Tiến đây!

Huân nói xong, liền quay lại xe lấy đồ đại hạ trại chằng ở yên xe. Rồi đi theo hướng mà Tiến vừa mới rời khỏi để tìm khu đất hạ trại nghỉ qua đêm.

Tại khúc cua vắng vẻ này, có một bãi đất trống rất rộng, gần ngay mép con vực sâu hun hút. Khu đất trống rộng đến cả trăm mét, phù hợp cho cả đoàn người cắm trại nghỉ qua đêm.

Mặc dù ở đây có cắm biển cảnh báo, khu vực thường có xe xảy ra tai nạn, nguy hiểm. Nhưng dân phượt đều bỏ qua cái biển cảnh báo ấy, và vẫn thường chọn chỗ này làm nơi nghỉ chân cắm trại, phần lớn là vì cảnh ở đây rất đẹp. Xa xa bên kia đường chân trời, là một cái thác trải trắng xóa, phía dưới là một cái vực xanh sâu thăm thẳm.

Trên triền ngọn thác, thì trời đêm đầy sao sáng rõ, trăng sáng vằng vặc trải khắp thung lũng tạo thành một nơi ngắm cảnh cực kỳ tuyệt đẹp. Hơn nữa, dù là có biển cảnh báo nguy hiểm, có nhiều tai nạn ở đây, nhưng đều là xe đâm xuống vực, chứ chưa từng có vụ nào lại lao vào bãi đất này mà gây thiệt mạng về người cả. Vì thế cho nên dân phượt mới cắm trại ở đây mãi mà không sợ...

Liên tiếp nhận tấm chăn đỏ từ tay Huân, liên áp sát nó vào khuôn mặt mình rồi nhắm mắt lim dim hưởng thụ. Liên thích đến mê mệt cái chăn này. Cô nghĩ đi nghĩ lại, rồi chợt nảy ra ý định muốn mua tấm chăn này lại của Huân.

Chờ cho Huân với Tiến cắm trại xong, là Liên đã lấn lấn đến gần Huân nói nhỏ vào tai anh:

- Anh Huân, cái chăn này đẹp quá, hay là anh để nó lại cho em đi. Bao nhiêu tiền em cũng mua...

Huân nhìn Liên rồi cười nói:

- Em cứ đùa, tấm chăn này thì có gì đâu mà em thích dữ vậy...

Liên thôi cười, cô nói thẳng một cách chắc nịch:

- Anh Huân, em nói thật đấy, em thích cái chăn này lắm, hay anh bán nó lại cho em đi...

Huân hơi sững người, anh không nghĩ là Liên lại có suy nghĩ ấy thật. Nhưng Liên thích tấm chăn ấy, thì Huân cũng rất thích, anh phải cố gắng lắm thì mới có được nó. Ít ra thì là trong cái sự tưởng tượng kia thì đúng là như vậy. Huân chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bán cái chăn này cho ai, nhưng giờ Liên lại gạ mua như vậy khiến Huân rất khó xử. Đang trong lúc anh lúng túng chưa biết trả lời như thế nào, thì có tiếng động cơ xe máy rú lớn lên. Một người đàn ông chọc đầu, có làn râu quai nón xồm xoàm xuất hiện ở cuối khúc cua con đường vắng. Mọi người trong đoàn phượt vừa mới nhìn thấy người ấy thì đã liền đoán ra đó là ai. Đó chính là Hùng, người đầu tiên được Tiến cử đi để tìm Huân.

Thấy Huân đã trở về, chiếc xe của anh dựng ở trong bãi đất trống, Hùng liền thở phào nhẹ nhõm.

Bước xuống xe, là anh đã đi đến chỗ Huân, trách giọng đùa cợt:

- Thằng em, mày làm anh vòng đi vòng lại cái đại lộ này đến mấy lần rồi đấy! Sóng điện thoại thì không có, anh còn sợ mày chết ở chỗ nào rồi kia...

Nghe Hùng khanh khách cười nói như vậy, Huân gãi đầu cười nói:

- Em xin lỗi, vì em mà mọi người khổ quá!

Hùng cười xòa không cho là đúng, nói:


- Mày lại coi anh là người ngoài rồi!

Rồi chợt Hùng quay sang nhìn Liên, thấy Liên cứ ôm khư khư tấm chăn đỏ. Anh thấy lạ liền hỏi:

- Liên, em làm gì mà cứ ôm chặt cái chăn ấy thế? Mà em kiếm nó ở đâu ra thế, sao anh chưa thấy nó bao giờ nhỉ? Hay em cho anh xem nó xem nào?

Hùng chìa tay về phía Liên, đột nhiên muốn mượn tấm chăn. Liên hơi sững sờ, nhưng cũng rụt rè đưa tấm chăn ấy về phía Hùng. Trong lúc đưa tấm chăn, cô còn có một chút cảm giác không nỡ.

Huân thấy Hùng thắc mắc liền giải thích:

- Chính vì cái chăn này, nên em mới để mọi người vất vả thế này đây. Em tìm thấy nó ở một lối đường mòn, trong một căn nhà của một người phụ nữ dân tộc!

Hùng tiếp lấy cái chăn từ trong tay Liên, nghe Huân giải thích thì liền gật đầu suýt xoa nói:

- Ừ, cái chăn này đẹp thật đấy! Trước nay anh không có hứng thú với mấy cái thứ đồ lòe loẹt này đâu, lại còn là chăn gối thì chẳng quan tâm. Nhưng mà cái chăn này đẹp quá, chắc bà xã anh ở nhà thích lắm. Hay chú mày để nó lại cho anh đi...

Hùng vừa cầm tấm chăn, vừa xoa qua xoa lại tấm tắc khen lấy khen để. Còn Liên thì chợt sững sờ, cô vội nói liên tục thanh minh như sợ Hùng lấy mất chiếc chăn của mình:

- Ơ anh Hùng, cái chăn này là em đang hỏi mua anh Huân trước, không được đâu nhé!

Hùng xoa xoa tấm chăn trong tay, càng xoa càng cảm thấy chất vải trơn mịn của nó mà càng thấy thích thú. Anh tặc lưỡi nói:

- Ui trời, thì nó vẫn là đồ của Huân cơ mà, Huân bán nó cho ai thì người đó mua. Mà nhà em thiếu gì chăn màn, phụ nữ là chúa lắm đồ. Thôi để anh mua nó lại cho vợ anh dùng, thằng Huân có một mình thì chắc không cần đâu, vì nó sặc sỡ thế này kia mà...

Huân thấy hai người tranh cướp nhau qua lại, thì bèn cười khổ không biết nói như thế nào. Đợi thêm một lúc nữa, thì ba người còn lại được cử đi tìm Huân cũng quay trở về. Bọn họ cũng theo vết xe đổ của Hùng, vừa mới về đã bị sức hấp dẫn của tấm chăn cuốn hút, nó giống như một thứ ma lực vậy.

Cuối cùng không ai tranh cướp mua được tấm chăn, mà Huân cũng không đồng ý bán. Nên trong lòng ai cũng hậm hực, quay trở về lều trại của mình mà vẫn tức nhau không thèm nói với nhau câu nào.

Tiến là trưởng đoàn, sau đó phải mấy lần đứng lên hòa giải thì mọi chuyện mới êm xuôi. Tuy vậy, tất thảy đều có những cái nhìn chòng chọc vào nhau với vẻ đầy khó chịu, và hơn hết, là cặp mắt ai nấy đều thèm thuồng đánh chủ ý lên cái chăn đỏ trong tay Huân.

Màn đêm trải dài khắp rặng núi, cảnh đẹp quét qua khu đất đẹp tuyệt. Nhưng trong đoàn, đa phần lúc này không mấy ai còn có tâm trạng mà ngắm cảnh đẹp đi phượt nữa cả. Tất cả diễn biến tâm lý của mọi người, dường như đều thay đổi một trời một vực từ khi tấm chăn đỏ kia xuất hiện. Nó chính là tâm điểm của mọi sự rắc rối.

Đêm hôm ấy, chính là một đêm dài dằng dặc, và cũng là một đêm đẫm máu kinh hoàng.

Khi ăn qua loa xong bữa tối, là toàn thể mỗi một cá nhân lại trở lại lều trại riêng của mình. Có người thì lén lút đi gặp Huân, đòi bàn bạc bí mật mua lại tấm chăn để nẫng tay trên người khác.

Những tâm hồn tham lam tính toán bắt đầu trỗi dậy, và Huân là người đứng ở giữa thì luôn phải chịu trận.

Người tìm đến là Toàn, một anh kĩ sư trẻ tuổi kém Huân hai tuổi. Toàn dùng bữa tối qua loa xong, là đã lẻn từ lều của mình chạy sang chỗ lều của Huân để trò chuyện.

Toàn ngồi ở mép lều, đòi Huân cho mượn tấm chăn đỏ để đắp cho đỡ lạnh.

Toàn năm nay mới có hai mươi tư tuổi, chưa vợ con, lại còn đang độc thân. Toàn luôn muốn có một người bầu bạn và sống trọn đời với mình. Khi Toàn sờ vào tấm chăn đỏ, anh luôn có cảm giác như mình đang sờ vào da thịt của một người phụ nữ, khó có sức cưỡng lại. Giống như chỉ cần có tấm chăn này, là Toàn có thể có một người đêm đêm chung gối ấm áp, thỏa sức bầu bạn. Chính vì vậy, mong muốn lớn nhất của Toàn lúc này là có thể mua được tấm chăn ấy từ tay Huân. Toàn thích tấm chăn đến mê mệt...

Toàn đắp tấm chăn ngang qua người, suýt xoa liên tục, ban đầu còn nói chuyện đều đều theo tư thế ứng phó với Huân. Nhưng sau cùng, Toàn lại chỉ chăm chăm đến việc xoa và sờ nắn chiếc chăn giống như đang mơn trớn một người phụ nữ mà chẳng để ý gì đến Huân nữa cả.

Thấy Toàn cứ ôm khư khư cái chăn, và còn đang định đứng lên đi về lều của mình. Huân liền cất tiếng đòi lại cái chăn:

- Ừ, chú về thì cho anh xin lại cái chăn có được không?

Toàn đang ngơ ngẩn vì chiếc chăn như người mất hồn, chợt bừng tỉnh, tỏ ra có chút áy náy nhưng vẫn tiếc nuối nói:

- Hay là anh cho em mượn nó qua đêm nay đi, qua đêm nay thì em mang trả lại anh sau nhé?

Huân lắc đầu cười nói:

- Chú cứ đùa, thôi đưa cái chăn đây để anh đi ngủ nào!

Toàn vùng vằng không đưa, khiến Huân đỏ mặt tía tai đứng lên giằng lại. Hai người ban đầu còn nói khách sáo qua lại, nhưng sau cùng Huân tức quá bắt đầu to tiếng với Toàn. Hai người nảy sinh cãi vã khiến cả đoàn đều chú ý. Khanh là người chạy đến đầu tiên, thấy Toàn đang giằng cái chăn với Huân thì liền quát to:

- Toàn, buông cái chăn ra trả cho cậu Huân, mày làm gì mà như quân ăn cướp thế hả?

Toàn sẵng giọng nói liến thoắng:

- Tôi chỉ mượn anh ta một đêm thôi mà anh ta cũng không cho tôi mượn nó, đã thế lại còn lớn tiếng chửi tôi. Tôi nhất định không trả, xem xem anh ta có thể làm gì được tôi!

Huân cũng lớn giọng chửi lại:

- Mẹ khiếp! Tao đã nhẹ giọng với mày bao nhiêu lần rồi mà mày không biết ý. Không biết nhục thì để tao đấm cho mày biết thế nào là nhục!

Huân lao tới, bổ một cú đấm như trời giáng vào đầu của Toàn. Toàn tức mình, cũng liền ném tấm chăn qua một bên, lao vào quần đả với Huân đấm tới tấp.

Cả đoàn hỗn loạn một bầu, người hô hào khích động, người nhảy vào can ngăn. Trong cái lúc cháy nhà mới ra mặt chuột ấy, có kẻ hôi của cũng không có gì là lạ.

Huân với Toàn đánh nhau xong, cũng dần hòa hoãn rồi hai người làm hòa với nhau. Nhưng khi Huân quay trở lại lều thì thấy tấm chăn đỏ đã biến mất, bèn đi hỏi khắp nơi mà không ai nhận là mình đã lấy nó. Toàn thì vừa bị Huân đấm xưng cả mặt, nhất định không phải là người lấy rồi. Huân hậm hực lắm vì bị người ta thó mất. Mọi người trong đoàn cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ lẫn nhau. Nhất là những người đã từng có ý định hỏi mua tấm chăn ấy của Huân thì lại càng tiếc, quay sang chất vấn nhau ra trò.

Đầu tiên là Hùng tìm Liên rồi nói:

- Liên, em nói thật đi, có phải là em nhân lúc cậu Toàn với cậu Huân đánh nhau, nên đã trộm mất cái chăn của cậu ấy không? Em là người thích cái chăn ấy nhất, không phải em thì không còn là ai khác...

Liên tức mình giở máu đàn bà, chua ngoa nói:

- Anh Hùng, anh nói cái gì, anh bảo ai ăn trộm. Tôi thấy anh mới chính là người như vậy, anh xem, anh râu ria xồm xoàm tướng như trộm cướp. Anh là đàn ông, anh khỏe như vậy, trong lúc hai người hùng hục đánh nhau thì anh lao vào thó mất cái chăn có phải không? Anh nói thật đi, đừng có vừa ăn cướp vừa la làng!

Hùng trợn trừng mắt đầy tức giận, trước nay anh chúa ghét người nào nói mình tướng trộm cướp. Bởi vì vóc dáng bẩm sinh đã là như vậy, không thể thay đổi, tính cách con người không thể dựa vào vóc dáng mà đoán biết. Vậy mà Liên lại nói Hùng là kẻ trộm, lại còn có tướng kẻ cướp thì Hùng càng cảm thấy cay hơn, giống như một mồi lửa bị đổ thêm dầu vào vậy.

Bốp!

Hùng lao tới túm tóc Liên tát vào má cô một nhát như trời giáng.

Cùng lúc ấy, Khanh cũng hùng hổ đi lùng sục khắp trại để tìm kiếm dấu vết tấm chăn đỏ mà không thấy. Khanh tức mình, quay ngược lại chỗ Huân nói to:

- Huân, có phải là chính cậu đã giấu cái chăn ấy đi, để mọi người không hỏi mua nữa có phải không? Cậu làm như vậy mà được à, làm mọi người mất đoàn kết nội bộ vì nghi ngờ lẫn nhau trộm cắp. Tôi đã khám hết lượt, chỉ còn cái lều của cậu là tôi chưa vào. Vậy thì nhất định là nó ở trong ấy chứ không sai!

Nghe Khanh nói vậy, Huân đang mất cái chăn nên buồn bã. Liền tức mình nổi máu điên, lao ra túm lấy cổ Khanh đấm bùm bụp vào mặt anh ta rồi liên tục gào lên:

- Mẹ khiếp, tôi còn cái chăn ấy thì đâu cần gì phải nói như vậy. Nó là đồ của tôi, tôi muốn bán cho ai thì bán, không bán thì sao? Liên quan gì mà tôi phải giấu đi...

Thấy cả đoàn nháo nhác tán loạn, chỉ vì một cái chăn. Tiến thân là trưởng đoàn, lại phải lao vào can ngăn từng nhóm một.

Đầu tiên là cuộc cãi vã của Hùng với Liên, Tiến phải ngăn cuộc cãi vã này sớm nhất. Vì Hùng đã đánh cho Liên đến bê bết máu, tóc cô xõa xuống rụng lả tả.

Sau đó là đến lượt can Huân một chặp, vì Huân cũng đã đánh cho Khanh đến bất tỉnh.

Tiến hòa giải mãi đến tận nửa đêm, thì mọi chuyện mới tạm êm xuôi. Ai nấy đều cảm thấy hậm hực rồi chui vào lều mà đi ngủ...

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, đúng vào lúc nửa đêm. Một âm thanh rú tợn kinh hoàng vang lên, tiếng thét khùng khục như cổ họng của ai đó sặc nước.

Mọi người choàng tỉnh dậy thấy Liên đang từ trong lều của Hùng chui ra, mặt cô ta đẫm máu. Trong tay đang ôm khư khư cái chăn đỏ, cô ta gào lên:

- Chính là anh ta đã lấy nó, tôi đã tìm thấy nó trong lều của anh ta. Quân khốn nạn, anh ta đáng phải chết như vậy!

Liên nói xong liền hoảng sợ nhìn khắp tứ phía, rồi cô ta như sợ rằng có ai đó sẽ tranh cướp tấm chăn của mình. Nên đã lao ra nhảy lên chiếc xe máy, mà phóng xe chạy đi mất cùng với tấm chăn đỏ.

Khanh và Toàn đồng thời gào lên:

- Mẹ khiếp, con ả đó vừa giết người xong còn cướp lấy cái chăn chạy đi mất rồi. Tôi phải đuổi theo ả ta để dành nó lại!

Rồi cả hai người đều lần lượt lên chiếc xe của mình, phóng xe đuổi theo Liên.

Những người còn lại trong đoàn, thì đều sững sờ trước cái chết kinh hoàng của Hùng, và hành động man rợ quá khích của Liên vì một mâu thuẫn nhỏ. Không ai lại ngờ rằng chỉ vì một cái chăn mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Mọi người bước vào trong lều của Hùng, thì thấy cổ của anh ta đã bị cắt đứt yết hầu, máu chảy lênh láng. Cặp râu quai nón của anh ta vương vãi đầy nước rãi chảy ra bám vào, vì trước khi chết anh ta đã sặc sụa nôn mửa toàn nước rãi và máu pha tạp. Hai cặp mắt đáng sợ của Hùng trợn trừng lên đầy kinh hãi vì không ngờ rằng Liên lại có thể làm việc ấy như vậy với anh ta.

Chưa hết, khi mọi người vừa kéo xác Hùng ra khỏi lều được không lâu, mong là có thể chạy chữa được gì cho anh ta không. Thì một tiếng nổ lớn vang lên, cuốn hút toàn bộ sự chú ý của đoàn người về phía ấy.

Bên kia đoạn đường, nhìn xuyên qua khoảng không của đoạn cua mép vực. Một chiếc xe máy cháy rừng rực lửa kèm theo một tiếng thét kinh hoảng kêu trong đêm, một người bay ra từ chiếc xe máy mà rơi xuống vực.

Tiếp đến, sau một lúc nữa thì mọi người lại thấy ở cuối khúc cua lại sáng đèn xe máy. Khanh trong trạng thái mệt mỏi, tóc tai bù xù phóng xe quay trở lại ôm khư khư cái chăn đỏ trong tay.

Anh ta dừng xe lại, dựng ở một chỗ rồi đi về phía khu đất trống. Đứng ở giữa đại lộ, anh ta chợt dừng lại hét lớn khoe với mọi người chiến tích của mình. Anh ta nói:

- Khốn khiếp thật, con ả đó ép chết cậu Toàn, khiến cậu ta phải lao xuống vực. Tôi đuổi theo mãi mới dành lại được cái chăn, nhưng lại để ả ta chạy thoát. Ả ta sẽ không thoát khỏi số phận lao tù đâu...

Khanh nói xong liền cười thích chí, cực kỳ đắc ý tung hứng tấm chăn rồi thản nhiên đi về phía khu đất trống.

Nhưng đúng lúc ấy, từ trên dốc đoạn cua, đột ngột xuất hiện một chiếc xe tải đi trong đêm với tốc độ rất cao.

Bíp...

Tiếng còi xe bất chợt kéo dài, người lái xe thảng thốt sợ hãi phanh gấp nhưng không kịp. Cả thân người Khanh chợt bị chiếc xe tải cán qua, bánh xe tải cán nát đầu Khanh khiến óc bắn phun ra ngoài. Cái đầu anh ta nát bét không còn có thể nhận dạng được nữa.

Mọi người thảng thốt kinh hoàng vì sự việc xảy ra quá gấp. Tai nạn xảy ra chỉ còn cách cái biển cảnh báo đúng vài mét...

Tấm chăn đỏ bị vung qua một bên, cùng với xác Khanh nằm ở dưới bánh xe cách đó chỉ độ chưa đầy nửa mét.

Từng tiếng kêu gào rú, tiếng khóc ảo não rợn người vang lên khiến ai nấy đều kinh hồn táng đảm. Còi xe tải vẫn rú mà không cách nào tắt đi nổi, chính người lái xe tải cũng hãi hùng vì không biết tại sao lại có một người đứng ở giữa đại lộ vào ban đêm như vậy. Chính vì trời đêm như vậy anh ta chủ quan nơi đường vắng không có người, nên mới phóng xe chạy nhanh đi qua đây, nhưng không ngờ lại gây ra tai nạn.

Từng thảm họa kinh hoàng xuất hiện, từ lúc tấm chăn đỏ này được Huân mang về.

Đến khi này Tiến đã không thể im hơi lặng tiếng, anh liền họp mọi người lại một chỗ rồi nhìn Huân phân tích nói:

- Khi mới ban đầu nhìn thấy cái chăn, lại cộng thêm sự miêu tả của cậu về cách cậu lấy được nó. Tôi đã biết được rằng rất có khả năng nó chính là tấm chăn trong một đoạn tư liệu truyền thuyết. Chỉ có điều tôi không cho rằng đó là sự thật, vì chỉ tin rằng nó là truyền thuyết, nhưng thật không ngờ...

Huân từ lúc nào đã chạy ra đại lộ lấy lại cái chăn đỏ, và lúc này anh đang ôm khư khư cái chăn trong tay nghe Tiến trình bày. Nghe thấy Tiến nói đến đây, không ít người liền hiếu kỳ. Một người phụ nữ khá đứng tuổi, tên Hòa cất giọng hỏi:

- Chú nói vậy là sao hả chú Tiến, cái truyền thuyết ấy là gì, chú có thể kể lại rõ ràng được không?

Tiến gật đầu hắng giọng nói:

- Tất nhiên là được! Nhưng chỉ có điều trước khi kể, tôi có một lời đề nghị nho nhỏ. Là cậu Huân có thể đem tấm chăn ấy đi đốt bỏ được không?

Huân lắc đầu, vẫn cứ ôm khư khư lấy cái chăn, nhất định không đồng ý với cách làm của Tiến. Tiến thở dài bất đắc dĩ, không còn cách nào khác bèn kể lể lại tường tận.

Đoạn tư liệu ấy có trong một cuốn sách của Nga, là một đoàn thám hiểm của bọn họ thời cuối kỳ dân quốc của Trung quốc đã đến thám hiểm quốc gia này. Và cũng phát hiện ra một tấm chăn tương tự như vậy của một phụ nữ người Miêu ở Vân Nam. Đoàn thám hiểm này sau cùng gần như chết toàn bộ, người duy nhất sống sót kể lại câu chuyện rằng anh ta đã lạc vào một thế giới của những con quỷ. Thế giới ấy được người Miêu cổ miêu tả lại là một vương triều của quỷ. Vương triều này tồn tại song song với thế giới thực, cứ mỗi một trăm năm thì lại có một tấm chăn đỏ xuất thế, lấy mạng người để nuốt đủ số máu, khiến cho cổng vương triều được mở ra. Sau đó sinh ra chiến loạn và thu thập đủ thi cốt xây dựng thành một tòa lâu đài xương người. Khi tòa lâu đài này xây dựng xong, cũng là lúc nữ chúa quỷ hồi sinh. Khi ấy sẽ là điểm kết thúc của một dân tộc... Truyền thuyết này được người Miêu kể lại, và câu chuyện xác thực được đoàn thám hiểm kia cũng xác nhận. Sự việc ấy chỉ khiến cho người khác chê cười, khiến nó thành một đoạn tư liệu bị lãng quên mà không mấy người cho là thật.

Tiến chép miệng rồi nói:

- Thật không ngờ, những thứ chỉ có trong truyền thuyết của người Miêu, lại có thể một lần xuất hiện trước mắt tôi. Chính tích truyện ấy là nguyên nhân sâu xa hơn giải thích vì sao dân tộc Miêu lại bị tan vỡ, và lưu lạc khắp các quốc gia. Âu cũng chính là do nữ chúa quỷ đó đã hồi sinh một lần...

Huân nghe Tiền kể xong, liền trầm trồ nói:

- Anh Tiến, nếu những điều mà anh nói là thật, thì quả thực là tôi đã nhìn thấy tòa lâu đài bằng xương người đó!

Tiến chợt hoảng sợ đứng phắt dậy, anh ta chợt hỏi dồn:

- Cậu nói cậu đã từng nhìn thấy tòa lâu đài bằng xương người? Vậy thì hỏng rồi!

Khuôn mặt Tiến dần chuyển sang tái mét, Hòa liền cất giọng hỏi Tiến:

- Sao vậy?

Tiến nói:

- Nếu như quả thực là cậu ta nhìn thấy tòa lâu đài bằng xương người, thì hẳn là nữ chúa quỷ phải được hồi sinh rồi mới đúng. Nếu vậy thì sẽ có không ít người chết đâu!

Nhưng Huân lại cười:

- Anh Tiến đừng sợ, em nói nhìn thấy, là hình như trong ảo giác thì phải, khi trong lúc ảo giác ấy. Hình như chính tay em đã phá hỏng nó, bởi vì khi em vừa mới chạm vào, thì tòa lâu đài ấy đã bị vỡ vụn ra thành bụi...

Tiến lắc đầu nói:

- Ảo giác cũng không thể xem thường, vì nếu là ảo giác ấy đã mở ra thì chứng tỏ là cánh cổng dẫn đến vương triều của quỷ đích thực thật tồn tại. Nếu điều đó là thực, thì đốt bỏ tấm chăn cũng không ích gì. Vì khi cậu đốt bỏ nó, theo như lời đoàn thám hiểm kia, nó sẽ lại hiện lên. Cách duy nhất là chỉ có thể đem tấm chăn này đặt lại y nguyên chỗ cũ. Hay chính xác hơn là đem nó ném lại vào cánh cổng ấy, để cho cánh cổng vĩnh viễn đóng lại. Chúng ta phải làm điều này thật nhanh, nếu không tất cả sẽ chết hết!

Hiếu, một thanh niên trong đoàn chợt cất giọng cười nói:

- Ôi bác Tiến cứ đùa, những chuyện tai nạn như vậy chỉ là trùng hợp, bác cũng không nên vì mấy việc này mà căng thẳng quá như vậy. Theo tôi thấy, trước hết chúng ta cần phải trình báo những chuyện này cho cơ quan chức năng biết. Chết hẳn ba mạng người thì không phải là chuyện đơn giản đâu. Còn phải báo sớm cho công an để bắt Liên lại, cô ta điên rồi... Không biết còn sẽ làm ra những hành động dại dột gì!

Nghe Hiếu nói như vậy. Tiến không cho là đúng, anh nói:

- Được rồi, nếu cậu không tin, thì đoàn chúng ta tách làm hai nhóm. Một nhóm về thị trấn Nậm Nhùn báo cho lực lượng chức năng biết để đến giải quyết. Một nhóm còn lại theo tôi và cậu Huân tới nơi mà cậu ta phát hiện ra tấm chăn này, và trả về chỗ cũ. Mọi việc cần phải giải quyết nhanh chóng trước khi trời sáng.

Nghe Tiến phân tích, hơn một nửa số người trong đoàn đồng ý, và bọn họ chia đôi số người ra. Một nhóm thì đi theo Hiếu, nhóm còn lại đi theo Tiến. Nhóm của Tiến gồm có Huân, Hòa và Đức. Nhóm của Hiếu thì có Lương, Triều và Nghĩa.

Hai nhóm chia đôi mỗi nhóm chọn một hướng ngược nhau từ khúc cua mà phóng xe đi thẳng.

Từ lúc này đến khi trời sáng còn khoảng ba tiếng đồng hồ nữa. Mọi chuyện cần phải làm thật nhanh trước khi trời sáng, hơn nữa theo như lời Tiến nói. Nếu không giải quyết nhanh chóng tấm chăn đỏ, thì số lượng người chết sẽ tiếp tục tăng lên.

Theo lời kể của Huân, bọn họ nhanh chóng tìm được lối đường mòn mà Huân đã đi lạc, sau ba mươi phút đi đường.

Con đường nhỏ ấy phải khuất sau một cái gốc cây bạch đàn thật lớn. Xa xa có thể dõi theo là những nương ngô xanh mơn mởn. Trời đêm tối đen, nên nhóm người không thể nhìn rõ quang cảnh của nương ngô, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc kêu loạt xoạt bên những rặng ngô kéo dài.

Còn đường mòn nhỏ đâm sâu vào trong thâm cùng ngõ hẻm của những ngọn núi heo hút nhất.

Mới đầu còn thấy một vài làng bản, vào sâu trong nữa thì chỉ còn thấy những ngôi nhà lác đác thưa thớt trống chọi duy nhất bên sườn đồi để canh nương ngô.

Vào sâu thêm trong nữa thì chỉ còn lại những căn chòi canh nương xiêu vẹo lệch lạc như đã từ lâu không có người ở.

Cuối cùng, nhóm người của Tiến cũng đã tìm ra điểm kết thúc của con đường. Và quả đúng như lời Huân miêu tả, ở đoạn cuối con đường quả thực là có một ngôi nhà nhỏ xíu như ngôi nhà ma vậy. Ngôi nhà nằm chính diện ở cuối con đường mòn, và ở phía sau nó thì không còn bất cứ một lối đi nào nữa cả.

Nhóm người đồng loạt dừng lại trước cửa ngôi nhà. Tiến dựng xe một bên, rồi quay sang hỏi Huân:

- Cậu chắc chắn là mình đã lấy tấm chăn này ở đây có đúng không?

Huân gật đầu chắc chắn, rồi chỉ tay nói:

- Em chắc chắn, cái chăn này chính xác là được treo ở cái bờ rào kia. Chính tay em đã lấy nó xuống và đã vào trong căn nhà ấy, và gặp một người đàn bà dân tộc, hỏi mua bà ta tấm chăn này.

Tiến nhíu mày cảm thấy kì lạ, nếu tấm chăn này được lấy một cách đơn giản như vậy. Vậy thì cánh cổng địa ngục kia ở đâu ra?

Cuối cùng Tiến gật đầu nói:

- Được rồi, chúng ta đều tiến vào trong hỏi thăm một chút xem sao! Một người ở lại trông xe...

Huân cùng với Tiến với Hòa bước vào trong căn nhà nhỏ xíu. Vẫn một cái quang cảnh như vậy, trong nhà đèn không hề thắp, và vẫn có một người đàn bà dân tộc ngồi lui cui một góc, đang nhóp nhép nhai một thứ gì đó trong miệng. Thứ đó nhễu xuống như một thứ chất nhầy nhớp nháp nhầy nhụa tanh hôi.

Người phụ nữ đó có cái khăn che nửa khuôn mặt, chỉ hở ra một cái miệng đỏ lòm đang nhai một khúc thịt đầy xương xẩu.

Hòa không chịu được, nôn thốc nôn tháo ra tại chỗ. Chỉ có Tiến là bình tĩnh, rọi cái đèn pin vô phía người phụ nữ mà cất giọng hỏi:

- Bà có phải là chủ nhân của tấm chăn này không?

Tiến chỉ về phía cái chăn mà Huân đang cầm trên tay. Người đàn bà đó bắt đầu mở miệng nói, bà ta nói tới đâu là mùi hôi thối bắt đầu bay lên khủng khiếp tới đó. Thứ ngôn ngữ của bà ta bằng tiếng dân tộc đáp lại mà toàn bộ đều không ai có thể hiểu được ngoài Tiến.

Tiến vừa nghe vừa nhíu mày phân trần. Một lúc sau Huân liền quay sang hỏi:

- Bà ta nói cái gì vậy anh?

Tiến giải thích nói:

- Đại thể thì tôi không hiểu nhiều cho lắm, nhưng ý của bà ta chính là muốn nói, kẻ nào đã lấy trộm cái chăn vì không được sự đồng ý của ba ta, sẽ phải bán linh hồn cho quỷ.

Huân liền nói:

- Tôi không hề lấy trộm nó, tôi đã hỏi mua bà ta nhưng bà ta không hề bán. Sau cùng khi tôi tỉnh lại thì không hề thấy bà ta nữa, nên cũng không trả lại được, nên đâu phải tôi làm chuyện đó.

Tiến cũng gật đầu nói:

- Phải, bà ta cũng nói anh không phải là kẻ ăn trộm, vì chính bà ta đã cố tình trao nó cho anh. Kẻ bán linh hồn cho quỷ thực sự, chính là kẻ đã ăn trộm tấm chăn từ tay anh kia...

Huân sững sờ, một lúc sau mới lắp bắp nói:

- Kẻ ăn trộm cái chăn này của tôi ư? Không phải là anh Hùng sao? Anh ta giờ đã chết...

Tiến gật đầu, liền quay sang nói với người phụ nữ dân tộc kia giải thích. Người phụ nữ đó lắc đầu, và trả lời lại bằng tiếng dân tộc. Tiến nghe xong liền phân tích cho Huân:

- Bà ta nói kẻ bán linh hồn cho quỷ chưa thực sự chết. Phải khi nào kẻ đó chết rồi anh mới có thể đem tấm chăn trả lại bà ta và kết thúc mọi chuyện...

Huân nhíu mày, suy nghĩ một lúc, chợt có một thắc mắc:

- Mà anh có hỏi được xem bà ta là ai, mà lại có thể biết được chuyện này rõ như vậy?

Tiến nói:

- Bà ta là một trong những hậu nhân cuối cùng của vị Mo già người Miêu. Có nhiệm vụ canh giữ tấm chăn đỏ này... Nhưng khi anh lấy nó, bà ta đã biết mình không ngăn cấm được, vì đã có lời tiên tri từ trước đó. Người lấy được tấm chăn sẽ có cách để chấm dứt lời nguyền tấm chăn đỏ.

Huân gật đầu nói:

- Được rồi, vậy anh thử suy nghĩ xem, nếu như theo lời bà ta nói, quả thực là có kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ. Vậy kẻ đó là ai mới đúng...

Tiền trầm ngâm một lúc, cuối cùng gằn giọng nói:

- Có thể là Liên, cũng có thể là Toàn!

Cả ba người trong phòng đăm chiêu, Hòa nói:

- Nhưng Toàn đã chết ở dưới vực rồi cơ mà! Chính Khanh đã nói việc ấy!

Tiến lắc đầu nói:

- Chưa chắc, Khanh lúc ấy đã bị quỷ nhập, gã ta chỉ bịa đặt ra mà thôi. Chưa biết chừng người rơi xuống khi ấy là Liên chứ không phải là Toàn.

Hòa kinh ngạc trước suy đoán của Tiến, liền hỏi:

- Vậy Toàn đã đi đâu?

Tiến lại lắc đầu nói:

- Tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn rằng bây giờ chúng ta phải đi tìm kiếm tung tích của cả hai người đó.

Chợt người phụ nữ dân tộc cũng liền cất giọng nói một chặp. Tiến liền càng cho rằng suy đoán của mình là đúng. Anh ta nói:

- Bà ta lưu ý rằng kẻ bán linh hồn cho quỷ, thực sự lại chính là đàn ông!

Cả ba người đều đồng tình người đó rất có thể là Toàn. Rồi họ bắt đầu quay đầu trở ra xe muốn quay về chỗ khu vực cắm trại cũ để tìm kiếm tung tích của Toàn.

Nhưng khi quay trở lại chỗ những chiếc xe, bọn họ lạ thấy Đức đã mất tích, bèn chia nhau đi tìm. Nhưng tìm mãi, tìm mãi mà chẳng thấy Đức đâu cả. Cuối cùng thì Tiến lựa chọn ở lại tìm kiếm tung tích của Đức, còn để Huân với Hòa trở về khu lều cắm trại để tìm Toàn.

Huân với Hòa đồng ý, cả hai người phóng xe như điên dại về chỗ cũ. Một tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ khi họ đến đây, chỉ còn hai tiếng đồng hồ nữa là trời sáng. Huân với Hòa phải nhanh chóng trở về khu lều trại, và xác định xem anh ta có phải thật sự là kẻ đã bán linh hồn cho quỷ dữ hay không, nếu thực sự là như vậy, thì họ phải giết anh ta ngay.

Khi họ về đến khu lều trại, thì quả nhiên thấy Toàn đang ở đó thật. Mặt anh ta xước xát bê bết toàn máu, mắt anh ta chợn trừng và trông như một kẻ mất hồn.

Huân tiến tới gần Toàn, kêu lên:

- Toàn, cậu thực sự không chết?

Toàn sửng sốt, quay sang hỏi Huân:

- Mọi người đi đâu hết cả vậy, tại sao ở đây không còn ai. Kia có phải là xác Khanh không, vì sao cậu ta lại chết thương tâm như vậy?

Huân không giải thích, mà chỉ tiếp tục hỏi Toàn:

- Toàn, Liên đâu? Có phải là câu đã giết cô ta rồi không?

Toàn lắc đầu nói:

- Thực sự tôi không có giết cô ta. Cô ta đẩy tôi ngã xe xuống vực, may mà không chết. Rồi chạy xe thoát ngược trở lại, phi xe về phía trại. Chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy!

Huân sửng sốt, liền quay sang hỏi Hòa:

- Cô ta đã phi ngược trở lại con đường này? Vì sao tôi lại không nhìn hay nghe thấy tiếng xe của cô ta nhỉ?

Toàn nhếch mép cười nhạt nhẽo:

- Anh không biết ư? Loại xe của cô ta rất hiện đại, có thể tắt được cả tiếng động cơ khi cần. Cô ta chỉ cần tắt đèn và tắt động cơ khi phi qua chỗ này là xong. Chẳng lẽ Khanh trước khi chết không nói điều này cho các người à? Rằng cô ta đã quay trở lại?

Hòa nói:

- Không hề!

Huân gật đầu phân tích:

- Có thể là khi chúng ta vào đem xác anh Hùng trong lều, không còn ai chú ý tới ngoài đường đại lộ nên mới để cô ta chạy thoát. Hơn nữa Khanh chết nhanh quá, nên không kịp đem chuyện ấy nói cho chúng ta biết!

Hòa gật đầu nói:

- Có lẽ đúng là như vậy, nhưng mà...

Nói đến đây, hai người dường như đều không nói mà nhất loạt hiểu ý nhau. Cả hai đồng thanh hoảng sợ kêu lên:

- Hỏng rồi, người đàn bà trong căn nhà đó...

- Rất có thể chính là ả ta...

Cả hai người đều hãi hùng kinh sợ, và đột nhiên sợ hãi lo cho tính mạng của Tiến và của Đức lúc này.

Toàn ngạc nhiên hiếu kỳ quay sang hỏi hai người:

- Hai người làm sao vậy?

Huân liền giải thích:

- Liên, ả ta đã lừa chúng tôi. Ả ta hóa trang thành một mụ già người dân tộc, rồi lừa chúng tôi rằng anh chính là kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ. Ả ta muốn tách tất cả chúng ta ra riêng lẻ, rồi giết từng người một!

Toàn đột nhiên đứng phắt dậy, tức giận nói:

- Ả ta ở đâu? Tôi phải băm vằm ả ra cho hả giận, chính ả đã giết chết anh Hùng, gián tiếp hại chết Khanh. Còn suýt giết chết tôi vì đã đẩy tôi xuống vực nữa...

Huân nhìn đồng hồ, cau mày rồi khẩn trương nói:

- Còn hai giờ đồng hồ nữa là trời sáng. Nghe anh Tiến nói, trời sáng là sẽ không thể tìm ra được căn nhà đó nữa đâu!

Nghe Huân phân tích xong, cả ba người đều gấp rút lên xe máy phóng ngược trở lại nơi mà Huân nói rằng rất có khả năng là Liên đang ở đó.

Ba người phóng xe thêm một lúc thì đã quay trở lại vị trí tọa lạc căn nhà đó. Và tại vị trí đó lúc này. Ba người bàng hoàng nhận ra một sự thật kinh khủng. Tử lúc nào đã có một cái đầu lâu treo lủng lẳng ở cái thanh xà lan của căn nhà gỗ. Và gió đang đung đưa cái đầu lâu có cái lưỡi lè ra nhẹ nhàng du dương như một bản hòa nhạc kinh dị trong nhà thờ vậy. Chiếc đầu lâu đó, không ai khác lại chính là của Đức...

Huân gật đầu khẳng định nói:

- Chúng ta suy đoán không sai, ả ta thực sự ở đây!

Hòa thở dốc một lúc sau khi nôn xong, mới bình tĩnh lại được, chợt hỏi:

- Vậy Tiến đâu?

Huân nhíu mày khoát tay nói:

- Đi, chúng ta vào trong đó tìm kĩ thử xem!

Ba người dè chừng chậm rãi tiến vào trong căn nhà.

Bước vào trong căn nhà, cả ba người đều không nhìn thấy người phụ nữ dân tộc, mà trước đó đã ngồi ở đó như thường lệ ở đâu. Chỉ thấy một người đàn ông đang bị trói chặt, rồi bị nhét rẻ vào miệng kêu rên ư ử ở một góc, người đó chính là Tiến...

Cả ba hoảng sợ, Toàn toan chạy đến giải cứu cho Tiến, nhưng Tiến cứ lắc đầu rên ư ử ra hiệu cho Toàn đừng lại gần.

Toàn không nghe, vẫn cư bước lại gần. Ngay sau đó, chỉ chưa được ba bước, cả thân hình Toàn đơ cứng khựng lại, đứng như đá tại một chỗ. Toàn đã chết...

Một cái cọc gỗ xuyên qua đầu anh ta, dưới chân anh ta là một cái bẫy dập bằng gỗ. Chỉ cần anh ta dẫm vào đó, một cái cọc gỗ sẽ được bắn ra xuyên qua đầu anh ta, cho dù nó có lệch và xuyên xuống dưới thì Toàn cũng chết. Chính Đức đã cố ngăn cản Toàn, nhưng Toàn vẫn cứ bước đến và cuối cùng phải nhận lại hậu quả là chính tính mạng của mình.

Khanh khách!

Bất chợt có tiếng cười lanh lảnh vang lên trong đêm.

Huân và Hòa đồng loạt quay đồng ngược trở lại nơi có tiếng cười phát ra. Huân phát hiện, ở phía sau rặng ngô có dáng người con gái xõa tóc đang lẩn khuất, thoắt ẩn thoắt hiện sau những lùm cây ngô.

Hòa mặc kệ cái bóng người ấy, cô quay sang nhìn Tiến hỏi:

- Làm thế nào để cứu anh? Bây giờ chúng tôi qua được chưa?

Tiến liên tục gật đầu, Huân và Hòa đoán chừng không còn có nguy hiểm gì nữa, liền đi qua cởi trói giải cứu cho Tiến.

Được một lúc, dây thừng buộc Tiến đã được tháo hết ra. Anh ta thở hổn hển ngớp lấy từng ngụm khí, rồi nói lấy nói để như chưa từng được nói:

- Đó là Liên, cô ta chưa có chết!

Huân với Hòa gật đầu tỏ vẻ đã biết, Huân hỏi:

- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì, giết cô ta là xong ư?

Tiến nói:

- Cô ta chính là chìa khóa, chỉ cần bắt được cô ta, quấn tấm chăn đỏ chung với cô ta rồi đốt đi, ngay tại nơi này. Là chúng ta có thể kết thúc được ác mộng này!

Huân gật đầu, rồi chợt hiếu kỳ hỏi:

- Anh làm gì mà lại để cô ta bắt được vậy? Còn người đàn bà dân tộc đó đâu? Liệu người đàn bà đó có phải chính cô ta hóa trang thành?

Tiến lắc đầu, anh ta nói:

- Chuyện kể ra rất dài dòng. Trước hết cứ phải bắt được cô ta đã...

Huân gật đầu rồi nói với Hòa:

- Cô với anh Tiến cứ ở lại đây nghỉ ngơi trông chừng những cái xe đi. Để tôi đuổi bắt cô ta...

Tiến gàn:

- Không được, để tôi đi với cậu!

Huân nói:

- Có mình chị Hòa ở đây tôi không yên tâm, để tôi đi bắt cô ta là được rồi!

Nói xong, Huân lao ra bên ngoài lùng vào những lùm cây. Anh lùng theo dấu vết những cây ngô đổ rạp, cuối cùng anh lùng mãi thì cũng thấy bóng Liên thấp thoáng ở sau một đám cây ngô. Huân rình rập như hổ, chờ đợi một chút rồi vồ lấy một cú chắc nịch.

Cả thân người anh đổ rạp về phía ấy, tóm gọn được Liên ôm chặt. Liên vùng vặng giãy dụa muốn chạy. Nhưng thân người cô ta yếu ớt vô lực, cô ta ú ớ gì đó nhưng không nói được.

Huân cứ thế ôm chặt cô ta rồi kéo cô ta quay ngược trở lại căn nhà. Trên đường quay ngược trở lại căn nhà, Huân thấy Liên cứ rơi nước mắt liên tục, cô ta đang khóc, Huân cảm thấy hơi khó hiểu.

Bắt được Liên, Huân áp giải cô ta vào trong căn nhà gỗ, rồi nói với Tiến:

- Tôi bắt được cô ta rồi, nhưng tấm chăn đỏ ấy đâu? Phải nhanh lên, không thì trời sáng mất!

Tiến gật đầu rồi nói:

- Được rồi, để tôi quay ra xe lấy, tôi vẫn còn để trên xe. Cậu giữ cô ta nguyên đó...

Nói rồi Tiến quay đầu chạy ra ngoài. Huân thở dốc sau cuộc truy đuổi Liên, lúc này anh mới để ý kĩ, thì ra Liên đã bị thương ở chân, thảo nào mà anh lại có thể bắt cô ta dễ dàng như vậy. Suy nghĩ một lúc, anh chợt nhớ tới Hòa, không thấy Hòa đâu, anh dáo dác đảo mắt đi tìm. Thì liền trợn mắt kinh hãi, vì Hòa từ lúc nào đã bị treo cổ lủng lẳng trong một góc khuất tối của căn nhà.

Đến lúc này, anh chợt nhận ra một sự thật cực kỳ kinh hãi. Anh hét lên:

- Tiến, mày chính là kẻ đã bán linh hồn cho quỷ sao?

Huân bàng hoàng buông Liên ra toan quay đầu lại, thì đúng lúc này một vật nặng như trời giáng gõ vào đầu anh. Huân chết hộc máu ngay tại chỗ, còn lúc ấy, hình bóng kẻ sát nhân hiện ra. Tiến khục khặc cười nói:

- Phải, chính tao đã trộm cái chăn đỏ ấy, và vu cáo cho thằng Hùng. Đồ ngu, mày không nghe thấy mụ già ấy nói rằng kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ, chính là đàn ông sao?

Giờ đây chỉ còn Liên và Tiến là hai người còn sống sót. Liên nhìn Tiến với vẻ đầy hoảng sợ, cô đã bị Tiến cắt lưỡi từ lúc nào...

Tiến tiến tới gần Liên, xoa đầu vuốt ve cô rồi nói:

- Màn kịch đã kết thúc, chúng mày cũng chỉ là vật tế cho tấm chăn mà thôi. Còn vài người nữa thôi là nghi lễ sẽ kết thúc...

Giọng cười của Tiến vang lanh lảnh trong đêm, một bà già dân tộc lùi lũi đi lên từ căn buồng dưới lòng đất. Bà ta chậm rãi kéo từng cái xác xuống hầm, rồi chậm rãi chặt từng khúc thịt phân loại để ăn dần.

Còn Tiến thì rút từ túi áo ngực ra một tấm thẻ chứng mình thư, xé bỏ nó...

Gã quay sang nhìn Liên với vẻ đầy lạnh lùng.

Một tiếng kêu khản đặc vang lên như lợn bị cắt tiết giữa màn đêm, hình bóng người con gái gục xuống. Liên đã bị Tiến chết...

...

Ba tháng sau.

Ờ đầu lối đường mòn nhỏ, một người đàn ông ngơ ngác cho xe phóng vào lối đường nhỏ. Anh ta như bị ma xui quỷ khiến, tự động muốn khám phá con đường.

Khi tới điểm cuối con đường mòn nhỏ, anh ta chợt phát hiện ra tấm chăn đỏ đang vắt ở trên bờ rào bọc quanh một căn nhà. Anh ta thích thú reo lên:

- Ôi! Tấm chăn đẹp quá, mình phải vào đó hỏi xem có thể mua được nó hay không mới được...

Hết!

Ngạ Quỷ

(Truyện ngắn nằm trong series kinh dị Lời Thề Hoang Huyệt của tác giả Ngạ Quỷ)
Chưa có ai yêu thích truyện này!


 BÌNH LUẬN TỪ FACEBOOK