Hồi đó, nhìn thấy cậu và bạn gái cậu bên nhau tôi mới biết rằng hóa ra tôi cũng đã từng động tâm với cậu. Hiện tại nghĩ đến chỉ còn lại tiếc nuối vì thế tôi thật thật muốn xin lỗi thanh xuân của mình, xin lỗi.... cậu, vì đã không đủ dũng cảm mà bỏ lỡ mất người đã thích mình một cách chân thành, thuần khiết nhất. Dù không biết cậu đang làm gì, ở đâu nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu:" Chúc cậu thành công trên con đường đã chọn, cô gái đó thật sự rất thích hợp với cậu hơn tôi, bởi cô ấy đã yêu cậu bằng cách mà tôi.... mãi mãi không đủ dũng cảm để làm".
***
"Ôi trời...mưa rồi sao. Sao thời tiết gì mà thất thường quá vậy....Hazz lại không mang theo ô rồi, phải làm sao đây." " Này, Bạch Lam cậu có mang theo ô không? ". Lúc nào cũng vậy, cứ thấy trời mưa là cô bạn Tiểu Hồng lại loạn hết cả lên. Tiểu Hồng là người bạn đầu tiên của tôi trên trường đại học này, tính cách có hơi ồn ào, náo nhiệt nhưng rất thú vị, dễ gần hoàn toàn trái ngược với tôi. Thực ra cô bạn tên là Hồng do không có tên đệm thân hình lại nhỏ nhắn, dễ thương nên tôi đặt biệt hiệu là Tiểu Hồng. Nhìn bộ dáng như đang chờ mong kì tích xảy ra của cô bạn khiến tôi bật cười: " Rất xin lỗi, tớ cũng không mang rồi" "Chắc một lát nữa là sẽ tạnh thôi " tôi an ủi. " Hazz, mong là vậy" nói xong Tiểu Hồng chán nản nhìn xuống sân trường. Chúng tôi đang ở tầng hai của dãy nhà G, khoảng cách này rất lí tưởng để ngắm mưa, đặc biệt thấy rõ khung cảnh dưới sân trường. Nói không phải khoa trương nhưng quả thật bây giờ sân trường đang rất "nhộn nhịp ": người vội vàng trú mưa, người thì chen chúc nhau vào cùng một cái ô, xen lẫn vào đó là từng đôi, từng đôi che ô cho nhau rất tình cảm, còn có người cởi áo, thậm chí lấy cặp che cho bạn gái trong mưa... Bỗng cô bạn Tiểu Hồng huých tay vào tay tôi chỉ vào đôi che áo cùng chạy dưới mưa buồn rầu, trách cứ: " Này, cậu nhìn kìa, cứ mỗi lần mưa là y rằng sân trường của chúng ta lại trở thành rạp chiếu phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc mà chúng ta tự dưng lại là những người xem bất đắc dĩ." Nhưng ngay sau đó cô bạn lại nhanh chóng đổi chủ đề: " Có bạn trai sướng như vậy sao? Nếu biết trước như thế này mình đã cố gắng kiếm lấy một anh. Sau đó á, không bao giờ cần phải lo lắng xem xem hôm nay thời tiết như thế nào, nắng hay mưa. Mà đi siêu thị không lo một mình vác đồ thật quá tốt". Tôi lắc đầu, buồn cười với lối tư duy nhảy cóc của cô bạn, vừa một giây trước còn buồn rầu là thế nhưng một giây sau lại có thể thao thao bất tuyệt được. Tiểu Hồng vẫn phấn khích tưởng tượng về người bạn trai tương lai, nhưng những gì cô nói tôi đã không còn nghe được gì nữa....
Mưa, Tôi năm hơn ba tuổi.
Ngoài trời mưa xối xả, trước phòng bệnh nhi một người đàn ông có vẻ mệt mỏi, tiều tụy, đang nhìn chăm chú vào gương mặt bé gái hơn ba tuổi nhỏ gầy, xanh xao, hai mắt nhắm nghiền, cặp lông mày nhíu chặt lại dường như không được thoải mái, thỉnh thoảng lại hoảng sợ khóc nức nở.
Cùng lúc đó ở một không gian khác, tôi đang sợ hãi, đơn độc chống lại những âm thanh đáng sợ: tiếng bàn tán xôn xao:"Tội nghiệp con nhỏ... " kèm theo là ánh nhìn thương hại đôi khi là ánh mắt e ngại khi bị tôi nhìn thấy là đang bàn tán về chuyện bố mẹ tôi và cả cuộc đối thoại của bà với bạn:"Mẹ nó bỏ đi "." Thế li dị nhau rồi à? Tội nghiệp mấy đứa nhỏ". Tất cả như những con sóng dữ tợn như thể muốn nhấn chìm tôi khiến đầu cô đau như búa bổ, hít thở khó khăn không thể làm gì chỉ biết khóc, liên tục đòi mẹ. Ngay lúc này, tôi chỉ muốn có mẹ bên cạnh giống như người sắp chết đuối đang vùng vẫy, hoảng loạn tìm kiếm cái cọc cho riêng mình. Trong giờ khắc tuyệt vọng ấy, tôi chợt nhớ gia đình của mình trước kia. Đó là những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc, có bố mẹ, có anh trai, cả những cuộc trò chuyện vui vẻ, huyên nào của chúng tôi trong bữa cơm....nhưng tất cả thứ đó bây giờ lại mang một cái tên nghe thật đau lòng đó là...hồi ức. Từ một cô bé hồn nhiên, vô tư sống hạnh phúc trong vòng tay mẹ bỗng chốc không có mẹ bên cạnh như từ thiên đường rớt xuống địa ngục tối tăm, tôi cảm thấy rất mệt, rất mệt không còn muốn vùng vẫy nữa. Khi tôi sắp đầu hàng thì trước mặt lại chuyển đến khung cảnh phòng bệnh về đêm. Tại sao khung cảnh này lại chân thực đến thế khiến cho tôi không thể phân biệt được thực hay mơ nhưng nếu là mơ thì tôi tình nguyện không mở mắt dậy chỉ muốn đắm chìm trong không gian dịu dàng và yên tĩnh này mãi mãi để không phải nghe những lời nói khó chịu đó nữa. Trước mặt tôi là một người phụ nữ dáng người mảnh khảnh, cảm giác rất đỗi quen thuộc. Người phụ nữ đó dịu dàng lau người cho cô bé, tiêm thuốc rồi lại lặng lẽ đẩy xe dung cụ y tế đi ra, mọi động tác hết sức nhẹ nhàng, tỉ mỉ, không hề phát ra bất kì tiếng động nào như thể sợ làm phiền một thiên sứ bé nhỏ đang say giấc vậy, chỉ có tiếng bánh xe lăn đều trong không gian là dấu hiệu duy nhất để xác định có người đi vào, đi ra. Mọi thứ diễn ra được tôi nhìn thấy rất rõ ràng nhưng chỉ duy nhất khuân mặt người phụ nữ đó là không sao thấy rõ vì người đó quay lưng về phía ánh sáng. Và cô bé được chăm sóc kĩ càng ấy chính là tôi, nhưng sao tôi không cảm nhận được gì hết, không cử động được. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều đến chuyện mình có cử động được hay không bởi mọi sự chú ý của tôi đều hướng đến người phụ nữ phía trước mặt. Linh tính mách bảo tôi đó chính là người mẹ mà tôi chờ bấy lâu nhưng chỉ dám lẳng lặng nhìn không dám lên tiếng vì tôi sợ nếu lên tiếng bóng dáng ấy sẽ tan biến ngay tức khắc. Vì vậy chỉ nằm im nhìn người đó ra vào tất bật trong phòng bệnh, rồi lại nhẹ nhàng đấy qua, đẩy lại xe dụng cụ trước cửa phòng tôi để đến các phòng bệnh khác. Nguyên một đêm tôi không hề chớp mắt cố gắng tỉnh táo sợ nếu mình nhắm mắt thì hình bóng thân quen đó sẽ vĩnh viễn biến mất đi.
Nửa đêm, mưa đã tạnh, trong phòng bệnh, cô bé hình như đã bắt đầu ngủ rất ngon không quấy khóc như trước nữa. Không biết mơ thấy gì mà cô bé trông có vẻ rất an tâm, thoải mái, cặp lông mày cũng đã được giãn ra, khóe miệng đôi lúc còn nở nụ cười yếu ớt nhưng đủ để người khác thấy cô đang hạnh phúc. Hai hôm cô hồn mê không ăn uống được gì, lại sốt cao, ngủ không yên giấc khiến người vốn đã gầy gò lại thêm tiều tụy, xanh xao làm ai thấy cũng xót thương vô cùng. Ngoài phòng bệnh bác sĩ nói với người đàn ông trông vẻ mặt rất mệt mỏi, mắt vằn lên tia máu cho thấy chưa ngủ đủ giấc:" Nếu chỉ sốt thông thường thì sẽ không phức tạp như vậy, tôi khuyên anh nên tìm mẹ cô bé về, vì đây là tâm bệnh." nói xong ông quay ra nhìn phòng bệnh một chút rồi thở dài bước đi. Làm sao mà anh ta không biết điều đó cơ chứ, vì cô bé trong cơn hôn mê cứ liên tục gọi mẹ, khóc đến khi khàn giọng chỉ có thể nức nở, rồi lại thiếp đi vì mệt mỏi.
Mưa, Tôi lúc mười ba tuổi.
" Bạch Lam, thư của ai? " " Thưa thầy, không p..." tôi còn chưa nói hết câu không phải thư của em thì một giọng nữ đột nhiên chen ngang: "Thư của mày đấy Bạch Lam" thấy thế cả đám con trai cũng hùa theo đế vào một câu: "Thằng Xuân nó gửi cho mày" thế là cả lớp cười ầm cả lên. Thấy cả lớp mất trật tự thầy vội quản lớp và không quên giáo huấn cho tôi một trận. Lúc đầu, tôi rất bực bội dù là của thằng Xuân gửi thì có liên quan gì đến tôi mà thầy giáo và các bạn chỉ chĩa mũi nhọn vào tôi cơ chứ, chỉ bằng việc nó thích tôi và tôi làm lớp phó nên phải có "trách nhiệm "nhận hết lỗi về mình hay sao? Nếu là như vậy thì mình còn chút liên quan nhưng tôi không ngờ rằng vốn dĩ lá thư ấy là của đám con trai đó viết và đứa con gái kia gửi chẳng có liên quan đến thằng Xuân nào cả và cũng chẳng chút dính líu gì đến tôi. Quả là một màn dàn dựng hoàn hảo, hóa ra mọi người lại ghét tôi như vậy. Họ đều cho rằng tôi ít nói, ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, không dễ mở lòng với người khác, tất cả được họ quy vào là kiêu ngạo, là chảnh ch*, là không coi họ ra gì, là giả bộ làm "lạnh lùng girl".... Nhưng họ đâu biết, bản thân tôi không hề muốn vậy và cũng không thể thay đổi được. Kí ức năm ba tuổi ấy, đã để lại cho tôi vết thương ăn sâu vào tâm trí tôi không còn lòng tin vào tình yêu, hạnh phúc lứa đôi, hơn hết tôi sợ bị tổn thương, sợ cả lòng người và cũng cực kì để tâm đến cái nhìn, lời nói của người khác về mình, sợ lời đánh giá, vì vậy mà chỉ có thể làm ra một cái vỏ bọc để tự bảo vệ mình. Khi tan học, tôi chạy nhanh ra khỏi lớp, trốn sau trường ngồi khóc một mình, rất tủi thân, bế tắc như cả thế giới đang quay lưng về phía mình. Rất bất lực, rất mệt mỏi, tôi nghĩ bản thân mới chỉ có mười ba tuổi thôi, chỉ muốn học thật tốt, chỉ muốn bình yên học tập như vậy là quá đáng sao? như vậy là đòi hỏi cao lắm sao? Dù biết lòng người đáng sợ điều đó tôi cũng lĩnh giáo từ năm chỉ hơn ba tuổi rồi nhưng không ngờ bản thân lại phải trải nghiệm quá sớm như vậy. Đối với họ chỉ là trò đùa trẻ con nhưng họ đâu biết với tôi là một nỗi buồn, tổn thương sâu sắc. Ngước lên bầu trời, tôi chợt nghĩ tới một câu " Ngày lòng mình buồn nhất, trời sẽ đổ mưa" tôi cười khẽ đúng là gạt người mà tại sao mình đang thương tâm như vậy mà trời vẫn trong xanh như thế. Nhưng nghĩ tích cực một chút, chắc ông trời đang muốn động viên tôi có phải hay không?
Tôi dùng tốc độ chậm nhất có thể để đạp xe về nhà vì tôi muốn cho bản thân thoải mái hơn một chút và đồng thời làm dịu đi dấu tích nước mắt còn sót lại chỉ có thế may ra tôi mới đủ dũng khí đối diện với người mẹ đáng kính của tôi. Trong lúc đang xem phim tôi chợt nghĩ đến những ấm ức mà hôm nay tôi phải chịu thì đâu có thấm tháp gì với chuyện mẹ tôi phải chịu ngày đó, vậy mà tôi đã cảm thấy khó chịu muốn chạy trốn rồi, thế nên nửa đùa nửa thật hỏi mẹ:" Tại sao ngày đó mẹ có cơ hội đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình mà không đi lại chọn quay về chịu tủi nhục như vậy? Nếu mẹ chọn hạnh phúc cho mình thì lớn lên con sẽ tuyệt đối không trách hận mẹ giống như trong phim đâu. " Nói xong tôi cụp mắt xuống tránh ánh mắt của mẹ, giả bộ cười cười để che đi giọng nói cuối cùng có phần nghẹn ngào của mình. Ai lại không muốn có mẹ bên cạnh cơ chứ. Có câu "Đi hết cuộc đời không ai tốt bằng mẹ" bởi không ai đau lòng khi chúng ta bị tổn thương, không ai xót khi chúng ta bị thương tổn chỉ có mẹ là như vậy. Dường như nhìn thấy ánh mắt tránh né của tôi, mẹ cười nhưng nụ cười không có nửa điều vui vẻ, nhẹ nhàng nói: " Ừ, nếu ngày đó đi thật thì không biết bây giờ như thế nào nhỉ? " lời nói đó của mẹ rất nhẹ, khiến tôi không biết là đang nói với tôi hay lời độc thoại của riêng mẹ nhưng khi nhìn vào mắt mẹ - ánh mắt như phiêu lãng vào đoạn kí ức đau thương nào đó, tôi dường như hiểu được phần nào.
Không ai biết trong lòng mẹ có bao nhiêu đau đớn khi ngày đó cầm lá đơn li hôn và bị ép buộc phải rời xa những đứa con của mình. Đêm đó nằm ôm tôi mà mẹ không dám chợp mắt, nhìn đứa con gái ngây thơ vô tư ngủ ngon lành, nước mắt mẹ lại trực trào, mẹ nỉ non xin lỗi tôi vì không thể cho tôi tuổi thơ vui vẻ, gia đình trọn vẹn, tự trách mắng bản thân không tốt. Sáng sớm, nhìn con gái ngủ an lành, mẹ hôn lên trán tôi, lưu luyến ôm con gái vào lòng, rồi vội vàng quay người đi vì mẹ sợ ở thêm một giây, mẹ sẽ không đành lòng. Nói là rời đi nhưng thực chất mọi hoạt động của tôi ở nhà trẻ đều được mẹ nhìn thấy, dõi theo tại một góc nào đó chỉ là tôi không nhìn thấy mà thôi. Mẹ cố gắng lưu lại nhiều nhất có thể hình ảnh của tôi vào trí nhớ, bởi mẹ nghĩ làm vậy nếu nhỡ sau này không gặp được tôi, thì ít nhất mẹ cũng có rất nhiều "hình ảnh"của con gái để an ủi mỗi khi nhớ tôi. Mẹ không tham lam chỉ cần đứng một góc xa xa nhìn thấy tôi, biết tôi hằng ngày mạnh khỏe thế là đủ rồi. Mỗi ngày mẹ đều đến nhà trẻ của tôi, rồi đứng một góc mà tôi không biết lặng lẽ nhìn tôi. Có lần nhìn thấy tôi trầm ngâm nhìn đứa trẻ khác làm nũng mẹ mà mẹ không kìm được nước mắt, trượt lưng theo vách tường, mẹ cố bịt miệng để không phát ra tiếng khóc to, cảm giác trong lòng như đang có ai hung hăng giày xéo, đau rất đau. Lúc ấy mẹ rất muốn, rất muốn ôm tôi vào lòng, nói rằng:"Con có mẹ, mẹ ở đây rồi, mẹ sẽ không đi nữa, không rời xa con nữa ". Nhưng cuối cùng , mẹ cũng không làm vậy mà chỉ lẳng lặng rời đi.
Tôi biết để tôi có một gia đình đầy đủ, không bị người khác bàn tán, coi thường mẹ đã chấp nhận bao nhiêu đau khổ, tủi hờn. Chính vì vậy tôi không muốn vì mình mà mẹ lo lắng, buồn phiền, muốn mẹ luôn tự hào vì tô. Vì thế, tôi luôn giấu chuyện không vui trong lòng. Dường như chuyện năm ấy cho mẹ tôi nhiều bài học, mẹ dạy tôi rằng: "Cách đối phó tốt nhất với kẻ hãm hại mình không phải là trả thù họ bằng những thủ đoạn bẩn thỉu như họ đã làm với mình mà phải sống thật tốt, tốt hơn lúc đó gấp nhiều lần để họ thấy thế tức mà chết , bởi vì mục đích của họ là muốn ta đau khổ, chật vật, vì vậy ta lại càng phải sống thật tốt, không những vậy phải thật hạnh phúc, thành công hơn họ ". " Đối với những lời công kích của kẻ khác con đừng vội nóng giận, đừng mất bình tĩnh mà ngược lại không biểu hiện gì khác thường, cứ bình thản như chẳng liên quan đến mình thì tự khắc họ sẽ trở thành trò cười của người khác".Có lẽ vì vậy mà từ khi trở về tôi luôn thấy mẹ rất lạ không buôn rầu mà vui vẻ, cố gắng hàn gắn gia đình. Tuy nhiên mỗi lần có người hỏi về chuyện năm đó mẹ vẫn còn hơi buồn nhưng không hề nao núng, giấu diếm hay lảng tránh mà mẹ đối mặt với sự tình năm đó kể lại một cách bình thản bởi suy cho cùng mẹ chẳng làm điều gì có lỗi với chồng, với con, không làm điều gì thẹn với lòng. Sự việc ấy khiến cô gái trẻ ngày đó ngày một mạnh mẽ hơn, biết đối nhân xử thế hơn nhưng cũng để lại vết thương có lẽ cả đời chẳng thể nào quên. Nhiều khi tôi nghĩ có công bằng không ? khi người chỉ vô tình dựng một câu chuyện "hợp tình hợp lý " vậy mà ta lại phải đánh đổi bằng một đời khó quên. Nhiều khi lướt web, đọc truyện tôi thường thấy rất nhiều hoàn cảnh, sự tình tương tự như mẹ tôi năm đó, hầu hết đối với nhiều người thì đã chọn cách tự tử để chứng minh sự trong sạch cũng bởi lẽ con người thường dễ thông cảm với người chết hơn là người sống. Thế mới biết rằng con người chính là loài động vật tàn nhẫn đến mức nào. Đứng giữa hàng triệu khả năng, hàng vạn lựa chọn nhưng mẹ vẫn chọn các con, mẹ nói:" Lúc ấy chỉ muốn chết đi cho xong nhưng nếu mình làm vậy thì giải thoát được cho mình vậy các con của mình sau này sẽ thế nào khi sống ở gia đình chồng đây?" mẹ không sợ chết, bởi ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ có tâm trạng như vậy nhưng mẹ lại sợ các con không được chăm sóc, dạy bảo, không được quan tâm thì sẽ sa ngã, mẹ không muốn con mình như vậy, mẹ phải bảo vệ con của mình. Vậy nên dù bạn có hoài nghi bất cứ tình yêu của người nào nhưng đừng bao giờ nghi ngờ tình yêu của mẹ, bởi mẹ luôn yêu thương bạn còn hơn cả sinh mệnh của mình. Tôi rất muốn nói lời cảm ơn tới mẹ, cảm ơn vì ngày đó mẹ đã không bỏ đi, cảm ơn vì mẹ luôn nghĩ đến các con không nghĩ cho bản thân mình, thật cảm ơn mẹ.
Nghĩ đến mẹ mình, vì thế ngoại trừ hôm bị mọi người hùa vào trêu chọc ra, còn lại tôi cố gắng không thèm để ý đến lời đồn vô căn cứ đó. Tôi tự nhủ chỉ cần mình không thẹn với lòng là được. Mỗi ngày, tôi đều bị đưa ra trêu chọc nhưng nói mà tôi không có bị tác động nên chúng nó cũng chán không muốn trêu nữa. Tôi chán nản thở dài, thầm nghĩ bọn này sao không chuyển chủ đề khác đi cứ trêu mãi chủ đề vô căn cứ là " tôi và thằng Xuân yêu nhau" không thấy nhàm chán hay sao, đúng là nhạt nhẽo mà, chẳng thú vị gì cả. Nhưng suy cho cùng không có lửa làm sao có khói, nghĩ thế tôi thật sự ghét cái tên Xuân đó reo phiên phức cho tôi thì cậu ta vui lắm sao? Nếu ánh mắt có thể giết người thì cậu ta sẽ chết hàng ngàn, hàng vạn lần dưới ánh mắt của tôi rồi.
Mưa, Tôi năm mười sáu tuổi.
" Này cẩn thận! ". Trong lán xe ở trường cấp ba, tôi đang loay hoay cởi áo mưa nên không thấy được gì cả , thì bất ngờ cô bạn cùng lớp nhanh nhảu kéo tôi lại một bước, giây tiếp theo là chiếc xe đạp của ai đó sượt qua lưng tôi. Tôi hơi hoảng sợ một chút, thầm nghĩ ngày đầu tiên vào trường mới: trời thì mưa, chỉ còn lại một chỗ để xe, coi như vẫn còn gọi là may mắn vậy mà ngay giây sau lại suýt bị xe đâm, không biết vui hay buồn nữa. Bình tĩnh lại tôi tìm kiếm bóng dáng của " thủ phạm" nhưng chỉ còn thấy bóng lưng người đó - là một bạn nam. Tôi đứng ngơ ngác nhìn cậu ấy khuất dần ra xa mà không biết mình phải làm gì tiếp theo. Và một điều khiến tôi không thể ngờ rằng sau này chính người con trai ấy lại ảnh hưởng đến ba năm cấp ba của tôi....
Lên cấp ba, tôi học A2 không làm cán sự lớp. Cấp ba, đứa con gái nào cũng thể hiện hết vẻ đẹp nữ tính của mình, bởi tuổi này đã biết chú ý vẻ bề ngoài của bản thân, chỉ ngoại trừ những đứa con gái không thích bị để ý như tôi. Tôi - Hoàng Bạch Lam, tôi vẫn vậy, áo trắng, quần jean, đi giầy, đến lớp vẫn để mặt mộc. Mặt tôi thuộc dạng phổ thông, đại trà chẳng có gì nổi trội, không có nửa điểm cuốn hút , ngoại hình thuộc loại bình thường, bởi tôi chỉ cao mét năm lăm, nước da không đen nhưng cũng không quá trắng là kiểu da điển hình của người Việt Nam, tóc buộc đuôi ngựa màu hạt dẻ tự nhiên. Tính cách thì vẫn ít nói, nhút nhát, là cô gái có cá tính riêng đôi khi rất bướng bỉnh, không thích nơi sôi nổi, ồn ào, không có hứng thú với các hoạt động của lớp trừ khi bị chỉ điểm nhưng một khi đã làm thì con người tôi lại rất có trách nhiệm, châm ngôn sống của tôi là:" Ai yêu mến tôi, tôi sẽ yêu mến họ gấp đôi, ai không thích tôi, tôi mặc kệ họ" và đặc biệt vẫn không thích chuyện yêu đương. Học lực vẫn top giỏi của lớp nhưng không phải quá gây chú ý. Tổng thể các đặc điểm trên, đến tôi nhìn mình còn không yêu nổi nữa là nên tôi rất tự tin, cấp ba sẽ trôi qua êm đềm thôi. Nhưng người tính không bằng trời tính quả không sai, hotboy bên A1 học tốt, nhảy giỏi, hoạt động thể thao, hoạt động của trường sôi nổi lại thích tôi. Tôi không hiểu các cô gái xinh đẹp lớp tôi cả lớp cậu ta vây quanh cậu mà cậu cứ dửng dưng như không cớ sao có hứng thú với một người bình thường như tôi. Nếu tôi là con trai tuổi ấy chắc chắn sẽ thích mấy cô gái xinh xắn, học giỏi, sôi nổi, hoạt bát và tuyệt đối sẽ không thích con gái kiểu như tôi, vì sẽ rất nhàm chán khi bên cạnh. Cũng từng có người bạn trai của chị họ tôi nói tôi rất nhạt nhẽo, chính tôi còn thấy vậy nữa là. Thế nên, tôi không hiểu nổi mình có điểm gì khiến cậu ta thích, khiến cậu ta chú ý cơ chứ. Nhớ đến một hôm, nghe đứa bạn thân của tôi cùng lớp với cậu ta nói bâng quơ rằng mới vào lớp mười cậu ta có hứng thú với Dung - hoa khôi lớp tôi cũng là bạn thân của tôi, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ: " Không lẽ do mình hay đi cùng cái Dung nên trong một khắc nào đó thần tình yêu đã bắn nhầm chăng? Chắc là như vậy rồi nếu không một người mình thậm chí không nhìn rõ mặt, hơn nữa không nói chuyện bao giờ lại thích mình". Không muốn nghĩ tiếp cái chuyện đau đầu này nữa , tôi gạt bỏ suy nghĩ nực cười đó ra khỏi đầu, tập trung học bài, phải học tập tốt để vào được trường đại học tôi mơ ước, để còn chứng minh cho họ thấy họ nhận định về tôi là sai để mẹ không phiền lòng vì lời nói đó. Lướt qua trang sách văn học, ánh mắt cô dừng một dòng văn: "Tao muốn lương thiện... Không được ! Ai cho tao lương thiện ?Làm thế nào cho mất hết những vết mảnh chai trên mặt này? Tao không thể là người lương thiện nữa...." đọc xong tôi bỗng trầm mặc thật lâu, bởi tôi nghĩ đến những lời nói không hay đó, vì học tập của tôi cũng không có gì đáng chê trách thì người ta lại bắt đầu hỏi đến tính cách ít nói, nhút nhát của tôi, có người nói tôi ít cười, ít nói rồi sẽ mắc trầm cảm, thật nực cười tôi không biết là mình còn ít cười nữa đấy vì nếu chuyện đáng buồn cười thì chẳng ai lại không cười cả. Đúng là tôi ít nói nhưng bảo tôi vì ít cười, ít nói mà trầm cảm thì cô không thừa nhận. Những lời khó nghe đó đến tai mẹ tôi khiến bà rất buồn bà bảo tôi hãy vui vẻ lên đừng suy nghĩ quá nhiều đến những chuyện đã qua, sợ tôi mắc chứng bệnh đó. Đúng là muốn sống một cách bình yên không bận tâm sự đời thật khó. Từ nhỏ tôi đã rất bướng bỉnh muốn gì thì sẽ làm bằng được và sẽ nỗ lực hết mình để hoàn thành một cách tốt nhất vì thế tôi đã hạ quyết tâm thi đỗ đại học để hiểu biết hơn vừa giúp mình tốt lên và "khai sáng" thế giới quan của bọn người đó để họ hiểu thế nào là t.r.ầ.m c.ả. m.
Thời gian học cấp ba của tôi nói chung cũng rất êm ả, hầu như toàn các bạn ở các xã khác nhau và mọi người đều là những người ý thức rất tốt. Nhiều bạn biết cậu ta thích tôi nhưng chưa bao giờ lôi tôi ra làm chủ đề trêu chọc như hồi cấp hai. Có lẽ ai cũng có việc riêng của mình, người thì bận yêu đương, kẻ lại vùi đầu vào sách vở và còn vô vàn chuyện đáng để quan tâm khác nữa hơi đâu mà dảnh để trêu đùa một đứa bình thường như tôi. Nhưng đấy chỉ là lí lẽ của riêng tôi mà thôi, còn chẳng phải mọi người yêu mến, coi trọng cậu ta hay sao, đâu ai dám động đến cậu cơ chứ. Đúng là đẹp, giỏi luôn lợi thế khi đi học mà. Học hết cấp ba giữa tôi và cậu ta vẫn không hề có chút liên hệ nào, thậm chí chưa bao giờ mặt đối mặt trực tiếp với nhau. Bởi mỗi lần nhìn thấy tôi cậu ta lại nhanh chóng trốn tránh, có khi tình cờ chạm mặt nhau ở cầu thang thì cậu ta cũng nhanh chóng quay đi vờ như gọi bạn còn tôi cũng vờ như không để ý hành động đó của cậu ta mà thản nhiên cười đùa với bạn thân để che đi bối rối trong lòng. Nhưng không ai hay biết lúc đi qua nhau cả hai đã thu hình ảnh của đối phương vào đáy mắt. Cả hai người cứ như vậy chơi trò trốn tránh suốt gần hai năm.
" Bạch Lam! Bạch Lam! Làm gì mà thất thần ra thế, mưa tạnh rồi, mau, đi về thôi " Tiểu Hồng lay lay tôi hai cái khiến tôi trở về thực tại, tôi mỉm cười lấy lại tinh thần nói một cách vui vẻ:"Ừ, chúng ta về thôi". Chúng tôi không trọ cùng nhau, nên chỉ cùng đường đến trạm xe bus, xe bus của tôi lúc nào cũng đến trước xe của Tiểu Hồng, vì vậy tôi tạm biệt cô bạn rồi nhanh chóng lên xe về. Lúc này trời đã nhá nhem tối, đúng giờ tan tầm.
Dòng xe hối hả, tấp nập trở về nhà, tôi lặng im ngắm nhìn dòng xe ngoài phố, bỏ qua những tiếng còi xe, tiếng nói chuyện của mọi người trên xe, tiếng phụ xe nhắc nhở, hành khách chen chúc nhau, mà chỉ còn nghe thấy giọng nữ êm ái, nhẹ nhàng phát ra từ bài blog radio trên youtube mà tôi đã lưu vào điện thoại hôm qua có tựa đề: "Chúng ta vốn định sẵn phải mắc nợ nhau một đời ". "....Chân cô ấy ngắn hơn tôi, nên mỗi lần chúng tôi đi bộ cùng nhau, tôi cứ phải đi một đoạn dừng một đoạn để chờ cô ấy. Thế nhưng trong một đoạn nào đó, tôi đã đi nhanh quá còn cô ấy có lẽ đã đi quá chậm nên lạc mất nhau..." tiếng nói êm dịu, nhẹ nhàng người đang kể chuyện dường như đã đưa tôi về quá khứ, trở về năm học cấp ba... và cả cậu -chàng trai tôi gặp khi mười sáu tuổi. Lúc đầu tôi trách cậu sao không can đảm bước về phía tôi trước nhưng nghĩ lại chính tôi là người không cho cậu cái dũng khí ấy. Ban đầu, khi cậu ấy can đảm đối mặt với tôi trao cho tôi ánh mắt nhu tình, dịu dàng, mỗi lần nhìn thấy tôi lại nở nụ cười - nụ cười rất ấm áp chắc chính cậu ấy cũng không phát giác được điều ấy thì tôi lại thờ ơ và quay mặt đi không đáp lại phần tình cảm trong sáng, đơn thuần ấy mà cậu dành riêng cho tôi. Tôi luôn tỏ ra xa cách như thể không muốn người khác tiếp cận, bởi tôi lúc ấy còn hoài nghi tình cảm đó, tôi cố lấy lí do rằng tình cảm cậu dành cho tôi rất mong manh, tôi không đủ can đảm đón nhận sợ sẽ đánh mất hay chắc do tôi nghĩ nhiều cậu ấy cũng chưa hẳn đã thích tôi và cứ như vậy tôi đẩy cậu ra xa. Là thời điểm tôi không đủ dũng cảm thì lại gặp cậu nên đã để lỡ mất cậu, đến khi tôi can đảm nhìn về phía cậu thì lại phát hiện ra cậu đã không còn nơi đó nở nụ cười vui vẻ hướng về phía tôi như trước nữa mà thay vào đó là sự trốn tránh khi nhìn thấy tôi. Cũng phải, chẳng ai có thể đứng nguyên một chỗ, chờ đợi một người mà không biết mình phải đợi đến khi nào. Huống chi, giữa tôi và cậu ấy cơ bản chẳng có một chút hồi ức chung nào lấy gì để cậu lưu luyến, chấp nhận chờ đợi trong vô vọng chứ? Khi tôi nhận ra, sự trốn tránh của cậu khi nhìn thấy tôi thì tôi đã biết tôi đã lạc mất cậu rồi, lạc mất người con trai yêu tôi ở độ tuổi đẹp đẽ nhất. Sự trốn tránh đó khác hẳn với sự trốn tránh ngại ngùng trước đây, có lẽ nó biểu hiện cho việc không còn muốn thấy tôi nữa, không còn trông ngóng tôi xuất hiện rồi bất giác nở nụ cười chứa đựng biết bao yêu thương. Năm cuối cấp ba, tôi cũng nghe tin cậu có bạn gái, cảm giác lúc nhìn hai người ôm nhau, quan tâm nhau, đi cùng nhau khi tan trường, tôi lại nghĩ nếu tôi dũng cảm hơn thì người đi bên cậu lúc này liệu có phải là tôi? Nhưng tôi biết nếu có quay trở lại thời điểm đó thì kết cục vẫn vậy, có lẽ tôi và cậu vốn định sẵn là sẽ bỏ lỡ nhau, vốn không phải một đôi, bởi chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm, lúc cậu can đảm thì tôi chưa sẵn sàng để rồi khi tôi đã sẵn sàng thì thời điểm quá muộn vì cậu đã có mối tình khác. Hồi đó, nhìn thấy cậu và bạn gái cậu bên nhau tôi mới biết rằng hóa ra tôi cũng đã từng động tâm với cậu. Hiện tại nghĩ đến chỉ còn lại tiếc nuối vì thế tôi thật thật muốn xin lỗi thanh xuân của mình, xin lỗi.... cậu, vì đã không đủ dũng cảm mà bỏ lỡ mất người đã thích mình một cách chân thành, thuần khiết nhất. Dù không biết cậu đang làm gì, ở đâu nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu:" Chúc cậu thành công trên con đường đã chọn, cô gái đó thật sự rất thích hợp với cậu hơn tôi, bởi cô ấy đã yêu cậu bằng cách mà tôi.... mãi mãi không đủ dũng cảm để làm".