Em Biết Rồi! Ra Máu Là Còn Trinh | Đọc truyện ngắn hay tại webtruyenfree

Em Biết Rồi! Ra Máu Là Còn Trinh

Thể loại : TÌNH CẢM - THỰC TẾ
Tác giả :
Lượt xem : 974

Mùa đông ấy, tại chiếc giường ấy…
Trắng tinh tấm ra gường, em run rẫy…
Người đàn ông nhìn em chẳng còn yêu thương nữa
Mắt khinh bỉ đến từng mili
"Em trong sạch thật sao"
Em và người đàn ông yêu nhau đã được hai năm rồi
Tình yêu bắt nguồn từ vũ trường có được xem là thật sự?
Khi mà em đã yêu ông ta rất nhiều, rất nhiều…
Tình yêu đi kèm với dèm pha có làm trái tim em tan nát?
Khi họ gọi ông ta là Đại Gia, còn em là Chân dài.
Tình yêu là trọn vẹn, sẽ không có nhạt phai?
Tình yêu có là mãi mãi, khi khinh bỉ khó khăn, khi trong trắng quý giá không gì bằng, nhưng em làm cách nào chứng minh, ngoài cách làm tình…ngoài cách phá huỷ nó.
Người đàn ông đem em về nhà, ông ta yêu em thật mà, tình yêu "Bao cấp" ấy kéo dài hơn hai năm, ông ta đâu có đụng chạm gì quá đáng đến em, rõ ràng đó là sự trân trọng cần thiết khi tình cảm đó thật lòng.


Mẹ ông ta, đôi mắt quắc sang em một cách rất miệt khinh, chỉ thẳng vào em khi chân em chưa chạm vào sàn đá, khiến em sửng người, làm em chết trân.
Bà gọi em là Đĩ, em chỉ được vào nhà khi bà ta chết đi.
Em đau đớn, em khóc…
Nước mắt em rơi và em cúi gầm mặt.
Tại sao?

Em không làm gì sai, cớ gì phải cúi đầu đau đớn…
Tay em vẫn lạnh run giữa những nhục hèn…
Người đàn ông ấy lao ngay về phía mẹ mình, xin bà ta đừng đay nghiến em nữa…
Nhưng rồi, tiếng nói yếu ớt ấy im bặt đi, khi bà ấy cay đắng "Con có chắc nó còn trinh trắng không"
Người đàn ông im lặng…
Em thầm mong, em cầu xin, người đàn ông ấy khẳng định…
Rằng em vẫn trinh nguyên, rằng em không sai gì cả, rằng đừng đối xử với em như thế mà…
Em chờ đợi..
Thời gian ấy dài đằng đằng như cả cuộc đời…
Nhưng!
Không!
Ông ta không thốt ra nổi một lời, mặt cúi gầm, tay nắm chặt, ông ta không dám khẳng định…
Ông ta không tin em.
Điều này chứng tỏ một điều…
Ông ta chưa hề tin em.
Đó là nỗi đau không đến một cách đột ngột, bàng hoàng, em đã nhìn ông ta, từng vết đau hằn lên tim rất rõ ràng, thô thiển, và trần trụi.
Tối đó, ông ta đưa em về nhà.
Xe đỗ trước cổng, em vào trong, không nói lời nào…
Lòng em đang tan nát, em không thốt nổi một lời.
Em nghe ông ta nói, nhưng những lời nói thoáng qua như gió…Hệt như thứ lòng tin mà ông ta từng nói với em, nó là một thứ gì đó, mà gió cũng không phải, cát cũng chẳng bằng, đầy cay đắng và mặn mà ôi thiu…
Em thấy ê chề với bản thân, nhục nhã với cha mẹ, với vô vàn những cảm giác xót xa khác.
Vì em 22 thôi, vì em từng làm quán Bar, vì em được gọi là Chân Dài. Nên ắt hẳn em là Gái, thứ mà người ta có thể chà đạp rất là nhiều, đúng không?
Vì ông ta 34, vì ông ta có rất nhiều tiền, vì ông ta được cha mẹ coi là thần tiên, vì nhà ông ta quá quyền quý, thế nên tình yêu em dành cho ông ta chỉ là lợi dụng mà thôi, phải rồi…

Vào đêm mùa đông năm ấy…
Người đàn ông đến với đôi mắt đục ngầu đau khổ.
Ông ta muốn làm sáng tỏ một điều gì đó và muốn em…chứng minh một điều gì đó…
Ông ta ôm lấy em, hôn lấy em, nhưng nó có phải là tình yêu?
Em kháng cự, em vùng vẫy…
Ông ta vẫn cứ ôm đấy, vẫn cứ hôn lấy và lột trần em ra…
Ông ta muốn phá huỷ nó, hay muốn thấy em vẫn còn trinh trắng vậy?
Em oà khóc trong đáy tim, buốt đau đến từng thớ thịt
Chẳng phải qua lần chứng mình này, em cũng không còn là đứa con gái trinh trắng sao?
Chẳng phải em trở thành đàn bà, một con đàn bà không được người yêu tin là mình trinh sạch…
Đúng, bây giờ, em đã như là lời bà ta nói rồi
Em là Đĩ, nên mới bị người ta làm nhục, mới bị chà đạp. Chà đạp lên tình yêu mà em đã ngàn lần trân trọng…
Nhưng…
Trắng tinh tấm ra gường, em run rẫy…
Người đàn ông nhìn em chẳng còn yêu thương nữa
Mắt khinh bỉ đến từng mili
"Em trong sạch thật sao?"
Ông ta nằm, quay lưng, tay ôm lấy đầu
Em ngồi đó…
Trần truồng
Nhìn ông ta.
Nhìn tấm ra…
Đâu?
Màu đỏ? Cái mà chứng tỏ rằng em còn trinh trắng đó…
Nó đâu?
Em không thấy?
Tay em không còn sức lực để vung vẫy, môi em run rẫy không thể mấp máy…
Mắt em vẫn kiếm tìm, nhưng sao tìm chẳng thấy…
Em chưa qua tay bất kì đàn ông nào…
Nhưng không có máu, ra giường không có vết màu đỏ, tức là em đã mất nó rồi sao?
Người đàn ông đó bỏ đi, không nói thêm với em bất kì lời nào nữa.
Ông ta cho là em dối trá lắm, nên nhìn em vô cùng căm hận.
Em nhìn ông ta đau đớn lắm.
Người căm hận lẽ ra phải là em.
Kẻ dối trá không bao giờ là em, kẻ nói rằng rất tin em mới là kẻ dối trá!

2 tháng sau, không thấy người đàn ông đó đâu cả.
Như kẻ ăn bánh trả tiền và không bao giờ có ý định gặp lại.
Nhưng ông ta quên, ông ta vẫn chưa trả.
Giá của một tình yêu…Chắc không nhiều, đúng rồi, không bằng một cái màng trinh… mỏng nhính…
Em đến gặp ông ta, nhưng ngôi nhà ấy lại khoá ngoài.
Em co ro chờ đó, em muốn đưa cho ông ta một vật, nhưng hy vọng khi xưa thì đâu có còn nữa.
Chiếc xe từ từ dừng lại, ông ta đi cùng một cô gái khác…
Em không còn quan tâm đến việc đó, cũng chẳng màng đến lời quát mắng của mẹ ông ta…
Em đi về phía người đàn ông
Chìa ra một tấm vài màu đỏ lốm đốm trắng…
Nói đúng hơn là một tấm vải trắng, nhưng bết dính quá nhiều máu, nên chuyển hết sang đỏ…
Em nói nhỏ:
"Màng trinh em đó. Anh thấy không?"
Em cho anh tình yêu
Anh cho em thêm buổi chiều đầy máu
Em chắp tay nguyện cầu
Anh tàn nhẫn xâu xé nó nát ra
Tình yêu à?
Là một màng trinh trắng
Tình yêu à?
Là vệt máu lắng xuống ra.
Tình yêu à?
Có đủ một đêm trả
Trả đủ cho em đi.
Em biết cả.
Em biết rồi!
Ra máu là còn trinh…
Ra máu là còn trinh…


Nguồn: Facebook
Chưa có ai yêu thích truyện này!


 BÌNH LUẬN TỪ FACEBOOK