Bản chất của tình yêu là không thể sẻ chia. Câu nói ấy rất đúng nhưng không phải là trong mọi hoàn cảnh. Có những lúc, dù muốn hay không người ta vẫn phải sẻ chia.
Nói như thế không có nghĩa là anh muốn em phải chia sẻ anh với ai. Anh chỉ muốn em hiểu rằng ngoài em ra, anh vẫn còn phải quan tâm tới rất nhiều người nữa. Nếu anh không có tình cảm, thì làm sao có thể yêu em được cho đến nay?
Anh không phải là người không gia đình. Ngay từ lúc đến với nhau, em cũng biết rõ điều đó. Vì nhiều lý do, gia đình ấy vẫn phải tồn tại. Đâu phải cứ nói bỏ là bỏ ngay được, phải không em? Con người sống hơn cầm thú là ở chỗ có tình, có nghĩa với nhau. Dù cái tình đã phai nhạt, thậm chí đã không còn nhưng cái nghĩa vẫn luôn tồn tại. Anh đang cố sống với cái nghĩa ấy, và anh biết em cũng không muốn anh trở thành kẻ bạc nghĩa. Anh yêu em và anh biết em cũng rất yêu anh. Vì yêu anh mà em trở nên ích kỷ, chỉ muốn anh toàn tâm toàn ý với em, muốn trái tim anh nhất nhất chỉ có em. Thực tế, cũng đúng như vậy thật. Anh sống cho đến ngày hôm nay là nhờ có tình yêu của em. Nhưng em ơi, em có nghĩ đến những lúc em hạnh phúc, đủ đầy bên gia đình, thì mình anh cô đơn, lạnh lẽo với chiếc gối lặng câm? Anh muốn gào, muốn thét, muốn phá vỡ mọi rào cản để chúng ta được ở bên nhau, được có nhau, để được tay trong tay, mắt trong mắt. Lúc em ở bên chồng con, anh như chết lặng, như người mù, người câm, cố để không thấy, không nghe và không đau. Những lúc như thế, em có nghĩ tới anh? Khi anh nói hạnh phúc của em cũng chính là hạnh phúc của anh, là anh nói rất thật lòng. Nhưng nói vẫn thường dễ hơn làm. Lòng anh quặn thắt vì đau đớn mỗi khi em nói những lời yêu thương với chồng. Những lời âu yếm ấy, sao em không thể chỉ dành cho riêng anh? Anh không dám nói với em những lời rất thật ấy, vì sợ em sẽ cho anh là người ích kỷ, rằng anh không yêu em thật lòng. Em giận dỗi mỗi khi biết anh làm điều gì đó cho gia đình anh. Em muốn anh có trách nhiệm với em, với tình yêu của chúng ta, sao em không để anh phải có trách nhiệm với gia đình mình? Trong tình yêu, cả hai chúng ta đều là những kẻ đến sau, đến với nhau khi duyên phận đã an bài, vậy sao chúng ta không chấp nhận nó như một thực tế không thể thay đổi? Tại sao em lại cứ muốn làm khổ anh? Trái tim anh thuộc về em, suy nghĩ của anh luôn hướng về em, nhưng anh vẫn còn những ràng buộc nhất định. Anh chỉ muốn em hãy một lần thử đặt mình vào địa vị của anh, thử suy nghĩ như anh đang suy nghĩ. Lúc đó, anh tin rằng em sẽ hiểu vì sao anh nói đến hai từ sẻ chia. Anh đã và sẽ luôn yêu em, vì thế em đừng làm anh phải dằn vặt, phải khổ sở vì những cơn giận hờn vu vơ, vô cớ của em nữa nhé. Hãy để anh làm tất cả những gì có thể nếu như em muốn người đàn ông em yêu có một chữ tình!