Nhật kí, ngày…. Tháng…. Năm. Đôi lúc tôi nghĩ thời gian là cái gì đó thật kì dịu mà tạo hóa đã ban tặng cho con người, nó kì dịu với những ai biết sử dụng nó và thật đáng sợ với những ai vô tình bỏ quên nó đi. Với tôi, thời gian là thứ kì dịu chứ không phải là đáng sợ, vì thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương trong lòng tôi, một vết thương mà tôi nghĩ khó có thể lành được. Ngày ấy, cái ngày mà tôi còn ngây thơ lắm, tôi chưa nghĩ đến cái gì gọi là yêu là thương thì người ấy đã đến bên tôi cho tôi cảm nhận cái cảm giác gọi là mối tình đầu. Người ấy đến, cho tôi nụ cười, cho tôi niềm vui và vô cùng hạnh phúc, tôi sống trong những ngày tháng yên bình với tuổi trẻ và tình yêu. Lúc đó, tôi nghĩ tất cả mọi thứ đều là mãi mãi rằng những gì tôi đang có sẽ mãi mãi thuộc về tôi mà không mất đi. Thế nhưng, tôi đã sai, không có bất cứ thứ gì là mãi mãi cả, đến rồi cũng sẽ đi, kể cả người ấy, cùng với những kỉ niệm ngày mà chúng tôi còn bên nhau. Tôi đã hụt hẫn, đau đớn, suy sụp hoàn toàn khi người ấy rời khỏi tôi với một lí do mà có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến: “Anh đã không còn tình cảm với em nữa, anh nghĩ mình bắt đầu thích một cô gái khác xinh hơn em mất rồi. Anh xin lỗi, nhưng anh nghĩ sẽ có người khác tốt hơn anh yêu em.”
Đau lắm, tôi nghĩ mình chỉ mơ một cơn ác mộng mà thôi, thế nhưng lại không phải, đó là sự thật, anh đã hết yêu tôi, đã không còn tình cảm gì với tôi nữa. Tuy là đau lắm, nhưng tôi tự nhủ lòng mình không được khóc, tôi cho rằng khóc là minh chứng cho sự yếu đuối của mình. Từ đó tôi trở nên vô tâm hơn với tất cả mọi người, tôi dần thu mình lại trong cái vỏ óc của mình mà chẳng dám đặt niềm tin vào ai nữa. Có lẽ, cú sốc ấy với tôi quá lớn, làm tôi không tin vào cái gọi là tình yêu thật sự. Làm gì có chuyện hai người không quen biết nhau, chưa từng hiểu gì về nhau, gặp nhau rồi lại yêu nhau, thề sống chết có nhau cơ chứ, có lẽ những cái đó chỉ có trong truyện cổ tích hoặc là trong các phim Hàn lãng mạn mà thôi. Còn ngoài đời làm gì có chuyện đó, mình chứng tốt nhất là chuyện tình bảy tháng của tôi và anh. Thế rồi, ngay cái lúc tôi muốn buông bỏ tất cả, ngay cái lúc mà tôi tưởng chân tôi không còn khả năng giữ cho cả thân hình của tôi nữa thì anh lại xuất hiện. Anh, một người lớn hơn tôi một tuổi, là một ngôi sao của trường bởi lẽ anh luôn là học sinh giỏi nhất khối. Tôi đã quá quen anh, nhưng có lẽ anh không hề biết có sự xuất hiện của tôi vì tôi là một cô bé bình thường trong một lớp bình thường chứ không phải là một học sinh giỏi trong một lớp toàn học sinh giỏi. Tôi không nghĩ mình lại có thể gặp được anh trong trường hợp như vậy, một buổi chiều mưa. Có lẽ nó khá giống với những cảnh trong các bộ phim thần tượng, nhưng đây lại là sự thật đang xảy ra với tôi, và anh. Chiều hôm ấy, một chiều mưa lớn trên sân trường vắng bóng người qua lại, tôi đã không thể chờ cho đến lúc mưa tạnh để có thể về nhà. Tôi đứng ở một góc hành lang vắng, nơi đó tôi có cho mình một không gian yên tĩnh nhất mà không bị ai làm phiền, mưa khá to, tôi lại không mang theo dù hay áo mưa để có thể ra về, đành ngồi lại chờ bớt mưa vậy. Tôi nghĩ nơi đó sẽ không có ai lui tới, cũng như sẽ không có ai tự kỉ như tôi mà chọn cho mình góc ngồi vắng người như vậy. Tôi miên man trong dòng suy nghĩ, hồi ức, kí ức của tôi và người ấy lại ùa về. Ngày ấy, cũng trong những cơn mưa như thế này, người ấy đã chở tôi trên chiếc xe máy của người ta, tôi ngồi phía sau cảm nhận cái lạnh của mưa từ từ thấm vào da thịt mình nhưng trên môi luôn nở một nụ cười. Người ấy là một người hoàn hảo về mọi mặt lại có cái tật hay soi xét mọi chi tiết dù nhỏ nhất của người khác. Chính vì vậy, trong bảy tháng quen nhau, tôi cố gắn trở thành một con người hoàn hảo, tôi cố gắn thay đổi bản thân mình vì người đó, tôi không còn là tôi nữa, tôi không được tự do chạy nhảy vì theo người đó, con gái chạy nhảy tung tăng suốt ngày thường là những cô gái còn trẻ con lắm và không chung thủy trong tình yêu. Thế là tôi thay đổi, tôi thay đổi từ lời nói đến nụ cười chỉ để hoàn hảo hơn trong mắt người đó. Giờ nghĩ lại tôi là một con ngốc, tại sao tôi lại thay đổi mình vì một người không quen biết như vậy chứ, tại sao tôi không được làm chính tôi chỉ vì một người không liên quan gì đến tôi không thích con người của tôi chứ. Tôi đâu có biết rằng khi một người nào đó yêu mình thật sự, thì mình có là ai, mình có ra sao thì người đó cũng yêu mình chứ không bắt mình thay đổi theo ý của người đó, ngốc thật. Tôi suy nghĩ, miên man suy nghĩ và tự cười thầm cho một quá khứ đã qua. Cơn mưa ngày càng nặng hatđể có thể về nhà. Tôi đứng ở một góc hành lang vắng, nơi đó tôi có cho mình một không gian yên tĩnh nhất mà không bị ai làm phiền, mưa khá to, tôi lại không mang theo dù hay áo mưa để có thể ra về, đành ngồi lại chờ bớt mưa vậy. Tôi nghĩ nơi đó sẽ không có ai lui tới, cũng như sẽ không có ai tự kỉ như tôi mà chọn cho mình góc ngồi vắng người như vậy. Tôi miên man trong dòng suy nghĩ, hồi ức, kí ức của tôi và người ấy lại ùa về. Ngày ấy, cũng trong những cơn mưa như thế này, người ấy đã chở tôi trên chiếc xe máy của người ta, tôi ngồi phía sau cảm nhận cái lạnh của mưa từ từ thấm vào da thịt mình nhưng trên môi luôn nở một nụ cười. Người ấy là một người hoàn hảo về mọi mặt lại có cái tật hay soi xét mọi chi tiết dù nhỏ nhất của người khác. Chính vì vậy, trong bảy tháng quen nhau, tôi cố gắn trở thành một con người hoàn hảo, tôi cố gắn thay đổi bản thân mình vì người đó, tôi không còn là tôi nữa, tôi không được tự do chạy nhảy vì theo người đó, con gái chạy nhảy tung tăng suốt ngày thường là những cô gái còn trẻ con lắm và không chung thủy trong tình yêu. Thế là tôi thay đổi, tôi thay đổi từ lời nói đến nụ cười chỉ để hoàn hảo hơn trong mắt người đó. Giờ nghĩ lại tôi là một con ngốc, tại sao tôi lại thay đổi mình vì một người không quen biết như vậy chứ, tại sao tôi không được làm chính tôi chỉ vì một người không liên quan gì đến tôi không thích con người của tôi chứ. Tôi đâu có biết rằng khi một người nào đó yêu mình thật sự, thì mình có là ai, mình có ra sao thì người đó cũng yêu mình chứ không bắt mình thay đổi theo ý của người đó, ngốc thật. Tôi suy nghĩ, miên man suy nghĩ và tự cười thầm cho một quá khứ đã qua. Cơn mưa ngày càng nặng hạt và tôi cũng cảm nhận rõ cái lạnh dần thấm vào mình. Nhưng tôi vẫn ngoan cố không mặt thêm áo ấm vào, tôi yêu cái lạnh của mưa vì có lẽ chính con người tôi cũng lạnh như vậy. Từ nhỏ tôi lớn lên với một gia đình không trọn vẹn, lại vừa trải qua một chuyện tình không đẹp như mơ mà tôi vẫn thường mơ ước, như vậy làm sao tôi có thể tin vào tình yêu đây? Làm sao tôi có thể tin rằng sẽ có một bạch mã hoàng tử đến bên mình và mang lại hạnh phúc cho mình mãi mãi được. Bất chợt tôi có cảm giác rằng có người ở đây, nơi mà tôi đinh ninh rằng không có một bóng người và tôi có thể thả hồn theo mây gió. Nhìn qua, tôi nhận ra anh, anh chàng ngôi sao của trường, một sự tình cờ đến kì lạ, dường như anh cũng đang suy tư một điều gì đó, ánh mắt anh hướng về một chân trời xa xôi lắm. Có lẽ, anh cũng mang trong mình nổi buồn như tôi, tôi chỉ thắt mắt là tại sao anh lại đến đây, nơi này thường rất ít người biết đến, vì nó nằm gần thư viện của trường, nơi mà học sinh trường tôi nếu bất chợt hỏi đến nó nằm ở đâu thì bạn sẽ nhận ngay một câu trả lời vô cùng chính xác là: “Phiền bạn hãy xem sơ đồ của trường ở bản tin trước cổng.” Vậy mà lại có người biết đến khu hành lang vắng này, lạ thật. Nhưng cái thắt mắc của tôi không kéo dài, một thiên tài như anh thì việc tìm ra một nơi yên tĩnh cho mình trong ngôi trường không rộng lắm như thế này thì đâu có gì là lạ. Đúng, với lại anh học khá giỏi, không lẽ anh không đến thư viện, nhưng thật sự thì từ trước đến nay tôi chưa một lần gặp anh lui tới thư viện trường. Tôi lại tiếp tục suy nghĩ chuyện của tôi, anh vẫn đăm chiêu chuyện của anh, hai người không ai nói chuyện với ai như thế, cho đến khi ánh mắt của anh dừng lại nơi gương mặt đầy vẻ suy tư của tôi. Anh tiến lại gần bật cầu thang, nơi tôi đang ngồi và lên tiếng: - Sao em biết đến nơi này? Giọng nói của anh trầm ấm đến mức tôi cảm thấy lòng mình như đang được sưởi bởi một lò sưởi ấm áp nào đó, bất chợt tôi thấy cái lạnh của mưa không còn nữa, tôi mở lời đáp trả: - Bất cứ một con mọt sách nào cũng đều biết đến thư viện của trường mà. Anh cười, nụ cười đủ để xua đi nổi cô đơn trong tôi lúc bấy giờ, tôi thấy nụ cười ấy ấm áp và mang anh đến gần tôi một cách lạ thường, vẫn giọng nói trầm ấm ấy, anh nói: - Thế ra em cũng là một con mọt sách à? Sao trước giờ anh không gặp em lui tới thư viện vậy ta? Làm mỗi lần đọc sách chỉ có một mình, cũng buồn. - Em cũng có lúc nào thấy anh ở đây đâu, đọc sách trong không gian yên tĩnh như thế này mà buồn cơ à? - Buồn chứ, nếu có một người cùng đọc cùng thì vui hơn nhiều, có gì không hiểu còn có người để hỏi. - Thiên tài như anh mà cũng có chuyện không hiểu sao? - Thiên tài thì cũng là con người mà, à mà em tên gì? - Hoài Thương. - Là Thương hoài đó hả? - Anh muốn nghĩ sao cũng được. - Anh tên Lực, hôm nay gặp nhau ở đây thì xem như có duyên làm anh em rồi đấy. Hai con mọt sách của trường nhưng từ trước tới giờ lại không biết nhau, hay thật. - Chỉ anh không biết em thôi chứ em thì đã quá quen mặt anh rồi. Thế là câu chuyện của tôi và anh kéo dài từ đó, lúc này tôi mới cảm thấy trong nổi cô đơn tuyệt đối mà có một người cùng ngồi xuống, chia sẽ với mình thì hay biết chừng nào. Từ đó mỗi khi tôi đến thư viện, tôi đều thấy anh, chúng tôi ngồi gần nhau mà đọc sách, có những khi bài giảng trên lớp tôi không hiểu hết thì thư viện cũng là nơi anh chỉ tôi làm bài. Chính vì lẽ ấy, tôi gọi anh hai tiếng “sư phụ.” Thế nhưng anh lại không chịu, anh nói: - Anh chỉ lớn hơn em có một tuổi à mà gọi sư phụ làm như già lắm vậy. Gọi là sư huynh đi. Vậy là từ “sư phụ” tôi chuyển sang “sư huynh.” Ngày ngày dần dần trôi, tôi anh cùng nhau tâm sự đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, dường như có một sợi dây vô hình nào đó kéo chúng tôi lại gần nhau hơn nhưng không thể xóa đi cái khoảng cách vô hình vô cùng lớn, khoảng cách giữa hai từ “Huynh_Muội.” Rồi một ngày, anh tâm sự với tôi là anh đã có người yêu, người đó không ai xa lạ, là nhỏ bạn thân của tôi từ năm học cấp hai. Nói là bạn thân nhưng tôi với nó không thường xuyên nói chuyện với nhau, không thường tâm sự cho nhau những vui buồn hờn ghen. Chính vì vậy Linh không hề biết tình cảm của tôi với anh Lực. Thôi thì đành vậy, tôi vẫn là tôi, vẫn là một Hoài Thương của ngày nào, không tình yêu tôi vẫn có thể sống tốt, không có sự quan tâm, chăm sóc của người khác tôi vẫn có thể tự chăm sóc cho mình cơ mà. Chỉ mong rằng Huynh và Linh được hạnh phúc, giữa hai người sẽ có một tình yêu thật sự chứ đừng như tôi. Tôi an phận làm một Muội Muội ngoan của sư Huynh và sư Tẩu, kể từ ngày ấy, tôi và Lình bắt đầu chơi thân với nhau hơn, có lẽ là vì Linh muốn tạo quan hệ tốt với cô Muội Muội này thì phải. Thôi thì cũng đành vậy, thấy hai người hạnh phúc là tôi vui rồi. Có thể bạn nói tôi giả vời cao thượng cũng được nhưng đó là niềm vui thật sự trong lòng tôi. Thế nhưng, quan điểm của tôi về một tình yêu thật sự một lần nữa lại đúng với Huynh và Linh. Buổi chiều, tôi đang dạo bước trong khu vườn nhà mình, bên tai tôi là tiếng nhạc của bản nhạc không lời mà tôi thích nhất. Thơ thơ thẫn thẫn, bỗng chuông điện thoại tôi reo, là Huynh, không biết Huynh gọi tôi có chuyện gì, mà sao giờ này theo thường lệ, Huynh sẽ gọi cho Linh để tâm sự chuyện của hai người đang yêu nhau mà, lạ thật. Tôi bắt máy, từ đầu dây bên kia tôi nghe rõ giọng của Huynh vô cùng hụt hẫn, nó giống giọng nói của tôi khi bị người ấy bỏ rơi, Huynh nói: - Muội Muội ngốc, Linh chia tay với Huynh rồi! Trời, một câu nói ngắn gọn mà sao tôi nghe như tiếng sét ngang tai thế. Thú thật khi nghe tin này tôi nữa buồn nữa vui. Vui vì Linh đã rời xa sư Huynh của tôi, Vui vì Linh đã không còn suốt ngày quấn quít bên cạnh sư huynh của tôi nữa, mặt dù tôi biết niềm vui ấy thật là ích kỉ, nhưng trái tim của một người con gái khi yêu cho phép tôi ích kỉ một chút như vậy. Thế nhưng, khi nghe giọng nói đầy vẻ hụt hẫn của huynh, thấy một gương mặt không còn nở nụ cười từ tận trái tim của huynh, lòng tôi bất chợt cảm thấy bồi hồi quá đổi. Linh đã đến bên đời của sư huynh, đem đến cho huynh một niềm vui, sự hạnh phúc trong gần một năm, rồi Linh lại vô tình rời bỏ sư huynh của tôi. Nó giống như cái cách mà người ấy từng làm tổn thương trái tim của tôi vậy, nên tôi cảm thông và chia sẽ với một trái tim đồng cảm chỉ mong sao sư huynh của tôi mau chống vượt qua nổi đau về tình thần này. Tôi cố hết sức giúp huynh quên đi nổi buồn, nhưng để cuối cùng tôi nhận lấy là một trái tim vẫn chưa quên được hình bóng của Linh. Tôi đau lắm, còn cái cảm giác nào đau hơn cái cảm giác khi ngồi cạnh người mình yêu mà người ấy luôn nhắc đến người yêu cũ chứ. Thế nhưng tôi không cần quan tâm, chỉ cần tôi làm cho sư huynh của tôi cảm thấy với đi phần nào nổi cô đơn, trống vắng trong lòng là tôi cảm thấy vui rồi. Năm đó, huynh học mười hai, tức là chỉ còn vài tháng nữa thì tôi không còn được gặp huynh như những ngày gần đây nữa rồi. Tôi chỉ hi vọng huynh có thể để nổi buồn vào một góc của trái tim mình, bỏ lại nổi buồn mà Linh gây ra để có thể bước vào cánh cổng đại học thật vui vẻ mà thôi. Năm ấy, huynh quyết định thi trường cảnh sát phòng cháy chữa cháy ở tận Hà Nội. Nghe được tin ấy, tôi buồn một chút vì tôi hiểu khi huynh đi thì khoảng cách của tôi và huynh đã xa ngày càng xa hơn nữa. Buồn, không nỡ đó chứ, nhưng tôi vẫn ủng hộ huynh đi trên con đường mà huynh đã chọn. Kể từ đó, từ cái ngày mà kết thúc năm học đó, tôi lang thang dưới cơn mưa chỉ để vơi đi phần nào nổi buồn mà huynh mang đến cho tôi trong suốt thời gian qua. Mưa rơi tí tách trên phố, vương vãi trên mái tóc, đôi vai của tôi và trên cả gương mặt của tôi nữa. Bất chợt tôi nhận ra nước mưa có vị mặn đắng nơi đầu môi của tôi, đó là vị của nước mưa, hay vị của nước mắt? Thế rồi, huynh cũng đi, đi theo con đường mà huynh đã chọn, tôi vẫn ở lại với nổi nhớ khôn nguôi về huynh. Trong thời gian ấy, đã có không ít người ngỏ lời nói yêu tôi, muốn tôi làm bạn gái của người ta. Nhưng lòng tôi làm gì còn chổ trống nào cho bất kì người nào khác nữa chứ, tất cả lòng tôi bây giờ đều có hình bóng của sư huynh. Thời gian dần trôi đi, nổi nhớ của tôi về huynh không những không giảm đi mà còn tăng lên theo thời gian gấp nhiều lần. Trong một lần tình cờ, tôi vẫn ngồi ngay bên bật thang nơi thư viện trường, nơi ấy, lần đầu tiên tôi gặp huynh, lần đầu tiên tôi nói chuyện với huynh vậy mà bây giờ chỉ còn mình tôi với nổi nhớ. Trời lại đổ cơn mưa như cơn mưa năm nào tôi và anh gặp mặt, bất chợt từ phía sau, giọng nói trầm ấm năm nào lại vang lên khiến tôi giậc mình: - Muội vẫn chờ Huynh trở về à? Tôi quay đầu nhìn lại, vẫn là anh, vẫn là sư huynh kính cận của tôi ngày nào chỉ khác một điều là bây giờ không còn kính cận nữa. Nhưng giọng nói, nụ cười và cả ánh mắt của huynh vẫn không có gì thay đổi cả. Tôi và huynh gặp lại nhau một cách tình cờ như thế đấy, tình cờ như cái cách mà tôi và anh đã gặp nhau vậy. Chúng tôi cùng nhau ngồi huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, bất chợt huynh nắm chặt đôi tay của tôi và nói: - Huynh đã nhận ra ai là người thật sự yêu mình. Cảm ơn Muội đã luôn đợi Huynh. Lòng tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng, nơi cũ, người cũ, nhưng tình cảm là tình cảm mới.