Linh hồn của yêu tinh | Đọc truyện ngắn hay tại webtruyenfree

Linh hồn của yêu tinh

Thể loại : KINH DỊ | TRUYỆN MA
Tác giả :
Lượt xem : 266

Bất giác tính từ kiếp đầu tiên hai người vốn là có ân tình mà trải qua ba kiếp lại trở mặt thành thù, cũng là số phận.

***

Buổi sáng trên núi cao, sương mù vây kín bao phủ quanh. Xuất hiện một chàng thanh niên cao chừng sáu thước nét, khuôn mặt điển trai, tay cầm một cây gậy gỗ vượt băng băng qua rừng. Sau lưng chàng trai đeo một cái gùi nước rất to, gùi nước còn không ngừng có nước sóng sánh tràn ra ngoài.

Chàng trai họ Phùng tên Thiệu, là người trấn Thanh Sơn năm nay độ chừng mười bảy tuổi. Thiệu sức người khỏe mạnh lại cực kỳ tuấn tú nên không ít cô gái trong vùng đều có ý định với chàng. Có điều Thiệu trước nay vẫn luôn vướng bận mẹ già ốm bệnh. Còn cha chàng? Cha chàng đã chết trận nơi biên cương. Chàng lập chí không lập gia thất từ chối nhiều đám làm dạm hỏi mai mối để mong có ngày báo thù giết cha.

Năm Thiệu lên mười, cả trấn Thanh Sơn bị một cơn lũ quét qua, người chết nhiều không sao kể xiết. Người chết vì lũ đã nhiều, người chết vì bệnh dịch càng nhiều hơn. Sau trận đó, người cả trấn chỉ còn thưa thớt. Mẹ và chàng dịp đó từ vùng khác tới đây định cư. Được năm năm nữa thì nghe tin báo tử của cha. Nghe nói hai châu Ô, Lý có quân của người Chăm tấn công, không biết bao nhiêu sĩ tốt bỏ mạng, nhà vua vì vậy mà còn phải bỏ chạy khỏi kinh thành.

Nghe tin dữ cha chết, Thiệu tức giận, muốn đi lính để giết giặc báo thù. Nhưng ngặt vì mẹ chàng liên tục ngăn cản, lại mua cho một mảnh ruộng tốt ở phía Tây trấn để ép chàng trồng trọt. Từ ấy chàng đành phải yên phận. Tuy vậy, Thiệu có tâm tư chưa lập nghiệp phò quốc để báo thù cho cha thì chưa lấy vợ.

Sang năm, Thiệu nghĩ tới trí hướng mới. Chàng đem bán mảnh ruộng mà mẹ mua cho, chuyển hẳn nhà vào trong núi ở muốn học tập ông Khổng Minh bên xứ tàu, dùi mài sách sử để mưu đồ bá nghiệp. Kể từ đó cho tới nay, Thiệu đã ở núi này được chừng một năm. Thi thoảng thì xuống núi thăm mẹ ốm bệnh tuổi già lại gửi tiền nhờ người chăm sóc. Còn mình thì cứ rúc trên núi ở ẩn như đạo sĩ.

Cho đến một hôm, nước trong nhà hết, Thiệu xách một gùi nước đi lên trên núi đem nước về. Khi đem nước về đến nửa chừng núi, chợt chàng nhìn thấy một cây hoa rất đẹp, lá hoa màu trắng vẫn còn là nụ mà mùi hương thơm đã không thể giấu được. Thiệu thích lắm, đem đánh cả bầu hoa mang về nhà để trồng. Ngày ngày chăm sóc cây hoa coi như báu vật.



Qua năm sau, quân Chiêm đánh vào kinh thành, vua tướng đều bỏ chạy. Chế Bồng Nga đem quân quét qua cả trấn Thanh Sơn, xông cả lên núi. Quân Chiêm nghe tin trên núi Thanh Sơn có cư sĩ ở nên rất hâm mộ muốn bắt về cho Chế Bồng Nga. Bọn chúng lùng sục trong núi Thanh Sơn rất gấp, có đạo sĩ nào trống cự là chém giết thẳng tay ngay tại chỗ.

Chúng lùng đến nơi Thiệu ẩn cư bèn giải chàng ra giữa sân vườn ép phải lên ngựa. Thiệu không chịu liền bị chúng chém một nhát rụng bay đầu. Máu bắn tung tóe, lớp máu ấy vương vãi vào thân cây hoa trắng vô tình nuôi dưỡng cho thân hoa có linh tính.

Cây hoa tu luyện trăm năm thì thành tinh, thêm trăm năm nữa thì hóa được thành hình người. Vì Yêu tinh hoa lúc trước dính máu của chàng Thiệu, nên đâm ra sau này nó muốn tu luyện thì cũng cần phải có máu người mới nhanh. Nó quyết định xuống núi tìm người giết lấy máu để tu luyện.

Nào ngờ đâu người đầu tiên mà nó gặp phải, lại chính là chàng Thiệu ân nhân kiếp trước đã cưu mang nó, nay chàng đã chuyển kiếp người mới. Yêu tinh biết vậy nên không nỡ xuống tay, chỉ âm thầm đi theo.

...

Kiếp sau của Phùng Thiệu là chàng Chư Sinh, là một tên mổ lợn chứ danh khắp vùng Thanh Sơn. Tuy nói là làm nghề mổ lợn, nhưng chàng Chư Sinh cũng rất điển trai. Nhưng không hiểu sao chàng Chư Sinh kiếp này đã ngoài ba mươi tuổi mà chưa có vợ con gì cả. Người trong trấn hỏi chuyện ấy thì Chư Sinh chỉ đáp lại rằng: "Tôi thường mơ thấy có ông thần phát hào quang sáng lấp lánh bay ở giữa mây trời, nói với tôi rằng tôi bị phạt không được lấy vợ vì đã vướng phải nghiệt duyên!"

Mọi người trong trấn nghe thấy những lời ấy chỉ cười và nghĩ rằng Chư Sinh nói đùa. Thế nhưng Chư Sinh biết những điều mình nói hoàn toàn là sự thật. Bởi cứ hễ mỗi lần chàng có ý định lấy vợ, là y như rằng có chuyện không hay xảy ra.

Ở gần trấn Thanh Sơn năm ấy, có nàng Đào ở thôn họ Dương rất thích tính Chư Sinh, hai người cũng tâm đầu ý hợp nên tính đến chuyện cưới xin ăn hỏi. Vậy mà chỉ chưa đầy vài tháng trước khi đến ngày cưới, nàng bỗng lăn ra đất chết bất đắc kỳ tử, miệng sùi bọt mép, người nhà định khiêng lên quan đòi khâm niệm thì có tiếng quát như sấm vang giữa trời: "Chồng của người mà ngươi cũng dám tơ tưởng, phạt ngươi chết ba ngày không được chôn!"

Những lời ấy nói xong khiến người nhà sợ hãi lắm, không dám tự ý đem xác nàng đi chôn cất. Có người cố tình thử làm ngược ý ấy xem thì chưa kịp đến gần cái xác đã bị vật ngã lăn lông lốc, đầu đập vào bậc thềm nhà đến bất tỉnh, thế là lại càng không dám làm trái.

Chuyện ấy đến tai Chư Sinh, thế là đám hỏi thứ nhất không thành, năm ấy chàng mười tám tuổi.

Năm Chư Sinh hai mươi hai tuổi, có nàng Vy ở phía Bắc trấn Thanh Sơn nảy sinh tình cảm. Cha nàng cũng là phú hộ điền chủ có tiếng ở trong vùng. Nghe tin nàng chết mê chết mệt chàng Chư Sinh mổ lợn, điền chủ kia liền cho người đến ép Chư Sinh bắt đến tận nhà, lại hò sắm sửa đồ lễ cưới xin. Nhưng những việc ấy điền chủ làm chưa được dăm hôm thì mất, cũng bị sùi bọt mép mà chết tức tưởi. Nàng Vy không có họ hàng, gia sản bị bọn gia nhân manh nha tẩu tán hết sạch, chỉ còn lại mỗi mảnh vườn. Chư Sinh nhân đấy không còn ai quản liền bỏ về. Nàng Vy cuối cùng vì quá túng quẫn nên phải đi vay mượn, còn phải bán cả thân vào ổ chứa để trả nợ.

Sau chuyện ấy Chư Sinh cho rằng, bản thân chàng vốn không thể lấy được vợ. Lại có chuyện người ta vì lấy chàng mà tán gia bại sản, thân xác tha hương thì càng quyết chí đời này không lấy vợ nữa.

Chư Sinh ở vậy đến ngoài ba mươi. Cho đến một hôm đi ra ngoài trấn dạo chơi, vô tình đi lạc lên núi Thanh Sơn liền bắt gặp một thiếu nữ rất đẹp, nàng mặc bộ y phục màu trắng, tóc mai rủ đen. Nhìn thân phận nàng hẳn là tiểu thư đài các con nhà quyền quý. Chư Sinh thấy nàng đâm ra mê mẩn đến mất ăn mất ngủ. Hôm nào cũng chỉ canh cho thịt lợn bán mau chóng hết để lẻn ra sau núi ngắm người đẹp.

Người đẹp mặc y phục trắng tuy kiểu cách mỗi hôm đều khác nhau nhưng màu sắc vẫn vậy. Nàng thường đi bộ một mình trên lối đường mòn dẫn lên núi, Chư Sinh cũng không biết vì sao nàng hay xuất hiện ở vùng này như vậy, nhưng nhiều lần đi theo thì đều mất giấu nàng.

Có hôm Chư Sinh nhất quyết bám theo, sát nút đến mức chỉ cách độ mười thước. Mà đến khi lên đến lưng chừng núi thì liền mất giấu.

Nhiều lần như vậy càng làm Chư Sinh tỏ ra rất hiếu kỳ nên càng cố tìm hiểu cho kỳ được. Một hôm chàng theo dấu thiếu nữ đến lưng chừng núi thấy nàng ta vẫn biến mất như lần trước. Lần này Chư Sinh không dừng lại, chàng đuổi theo nắm lấy cổ tay nàng kéo lại muốn hỏi chuyện. Nhưng chớp mắt một cái nàng đã lại biến mất. Trong lòng bàn tay của Chư Sinh còn vương lại một ít bột phấn vụn màu trắng lốm đốm.

Từ hôm ấy chàng đoán thiếu nữ kia có thể là yêu hoa, là hoa đã hóa thành yêu tinh có hình thù giống người. Nhưng không vì thế mà Chư Sinh sợ hãi, còn càng mê mẩn hơn. Trong những câu chuyện cổ, chàng thường nghe người ta kể có người vì say mê yêu tinh mà chết rất đáng sợ, cũng có người vì yêu lầm yêu tinh mà sau này được truyền cho phép thuật trở thành thần tiên. Những chuyện ấy như mộng tưởng vụt qua.

Qua trung tuần tháng Giêng là tiết thanh xuân, người ta đi khắp xứ du ngoạn đầu xuân rất nhiều. Ngóng dịp ấy chàng phục sẵn ở dưới chân núi. Chàng đoán thế nào thiếu nữ yêu tinh kia cũng ham muốn thú vui nhân gian sẽ xuống núi vào dịp này để ngoạn tiết xuân. Quả nhiên là vậy, thiếu nữ xuất hiện vận đồ trắng, toàn thân mùi hương ngào ngạt, nét mặt xinh đẹp. Nàng đi lẫn vào đám người du ngoạn.

Chư Sinh bám theo chờ dịp. Đến độ giữa trưa, không ngờ có lão thầy lang tên Tiết đi ngang qua nhìn thấy thiếu nữ liền nổi máu dê. Lão là người có thế trong trấn, có bọn lưu manh theo hầu. Sau một hồi thăm dò, lão biết nàng chỉ có một mình, bèn cố ý xúi đám lưu manh bắt cóc nàng giở trò suồng sã.

Việc ấy Chư Sinh biết được, lấy làm tức giận. Nhân lúc lão sơ ý thì liền rút dao mổ lợn đâm lão một nhát. Máu phun ra thành tia còn chảy nhiều hơn cả cắt tiết lợn. Lão Tiết trợn mắt chết ngay tại chỗ. Chư Sinh trốn vào đám đông. Người du ngoạn hoảng loạn, tri hô bắt hung thủ nhưng lại không biết là ai vì xung quanh có quá đông người.

Đám lưu manh sau vì lão Tiết đã chết nên đều bỏ về hết. Chư Sinh bám theo thiếu nữ. Đến con ngõ vắng, thiếu nữ ngoặt vào một hẻm nhỏ. Chư Sinh vẫn bám theo, đi được độ nửa bước thì có giọng nói êm dịu nghe sao rất mùi tai hỏi:

- Sao chàng cứ bám theo ta mãi thế?

Chư Sinh ngoảnh lại nhìn nơi phát ra âm thanh ấy thì đã thấy thiếu nữ nhìn mình cười. Chàng mừng lắm, liền chạy tới cầm lấy tay nàng lập tức thủ thỉ:

- Ta vốn ái mộ nàng, nhưng ngặt vì chưa biết tên họ nên không dám làm quen. Nàng đã phát giác rồi thì không dám giấu giếm nữa, nay ta nói chỉ muốn bên nàng, nguyện cả đời này chỉ yêu mình nàng!

Thiếu nữ nghe xong liền rụt tay lại, miệng cười nói:

- Làm gì có ai vừa mới gặp đã thề non hẹn biển nhiều như vậy. Nếu chàng đã có lòng thì đến ngày mười lăm tháng sau đến núi Thanh Sơn gặp ta.

Thiếu nữ nói xong liền quay đầu đi thẳng. Chư Sinh gặng hỏi theo:

- Ta vẫn chưa biết tên họ nàng là gì?

Thiếu nữ đáp:

- Thiếp họ Liễu, tên gọi là Huệ Tây, xin chàng nhớ kĩ cho...

Rồi mất bóng ở cuối con ngõ nhỏ. Chư Sinh đuổi theo đến cuối thì chỉ thấy đó là con ngõ cụt, càng khẳng định Huệ Tây chính là Yêu tinh hoa hóa thành. Chàng xòe lòng bàn tay ra nhìn kĩ thì phát hiện rất giống như lần trước, tay chàng toàn là những vụn phấn hoa, ngửi thì thấy rất thơm.

Chư Sinh về nhà định chờ đến ngày mười lăm tháng sau sẽ lên núi Thanh Sơn một chuyến. Nhưng rủi là chưa kịp đến dịp ấy thì quân Minh tràn vào bờ cõi, nhà Hồ mất nước. Cả trấn Thanh Sơn bị quân giặc càn quét giết chết không biết bao nhiêu mạng người, Chư Sinh cũng nằm trong số ấy. Năm ấy Chư Sinh đã gần bốn mươi tuổi.

...

Kiếp sau của Chư Sinh là chàng Đào Nguyên, chàng sinh trưởng trong một gia đình thế tộc. Có cha làm quan biện sĩ dưới trướng chúa Trịnh Sâm.

Đào Nguyên từ nhỏ cho tới lớn được mệnh danh là mọt sách ít khi thấy xuất hiện giao du ở bên ngoài.

Gặp hôm tiết trời nồm ẩm, Đào Nguyên trong lòng bức bối liền tới núi Thanh Sơn du ngoạn một chuyến. Chẳng ngờ chàng đi đến lưng chừng núi thì liền bắt gặp một thân cây hoa rất lớn, cây hoa cao quá đầu người. Cả đời chàng bình sinh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thể gặp một cây hoa lớn như vậy nên lấy làm thích thú lắm. Từ bấy về nhà tìm thợ giỏi định bụng hôm sau đem cây hoa kia đào cả gốc rễ lên đem về trồng.

Một hôm, Đào Nguyên nằm ngủ gặp trong mộng một thiếu nữ áo trắng. Nàng hiện ra ngồi ở bên bực cửa khóc thút thít nói:

- Thiếp vốn không thù không oán gì với chàng sao chàng nỡ hại thiếp.

Đào Nguyên gặng hỏi mãi thì nàng ta mới nói:

- Thiếp vốn là cây hoa ấy đây, nếu như chàng không muốn giết thiếp thì đừng đào cây hoa ấy lên, thiếp sẽ tương báo.

Đào Nguyên đồng ý ngay, sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì liền báo với người thợ là thôi không phải làm nữa. Rồi lại lên núi Thanh Sơn đứng trước cây hoa thủ thỉ:

- Nếu quả như những điều đêm qua là thực, thì xin hiện rõ mặt mũi cho ta gặp mặt.

Quả nhiên một lúc sau, từ phía sau Đào Nguyên xuất hiện một thiếu nữ, da trắng mặt mịn, nét mặt tươi tắn. Đào Nguyên lấy làm mừng rỡ liền chạy tới cầm tay định thân cận, nhưng bị thiếu nữ gạt ngay ra nói:

- Thiếp tuy không phải giống loài người, nhưng cũng là phận nữ nhi, cần phải theo lễ giáo chứ không làm trái được.

Đào Nguyên hiểu ý liền thề thốt nói ngay:

- Vậy ta sẽ cưới hỏi nàng đàng hoàng, xin cha ta đem sính lễ đến gặp mặt!

Nói xong liền quay đầu bỏ về gấp ngay. Hôm sau hối cha chuẩn bị sính lễ đem đi hỏi vợ. Cha chàng hỏi thông gia là người như thế nào, chàng một mực không trả lời. Đến hôm sau, sính lễ chưa kịp chuẩn bị xong thì lại có kẻ rèm trong phủ chúa. Chúa tức giận liền đem cả nhà Đào Nguyên ra chém, lại tru di tam tộc.

Năm ấy Đào Nguyên mười chín tuổi.

...

Trải qua ba kiếp, mà chàng Phùng Thiệu năm xưa đều chết một cách bất đắc kỳ tử làm cho yêu tinh hoa cảm thấy rất kỳ lạ. Sau cùng nàng tìm hiểu thì mới biết được cái gì là nghiệt duyên. Chàng Phùng Thiệu ấy ba kiếp không lấy được vợ là vị có hôn ước với thần linh. Lại phạm phải trọng tội là phải lòng yêu tinh như nàng nên mới chết bất đắc kỳ tử. Chàng lấy người phàm thì thần linh trừng trị người phàm phải chết thế cho chàng. Nhưng chàng lấy yêu tinh thì thần không quản được, nên chỉ đành giết chàng để giữ mối duyên.

Yêu tinh biết chuyện ấy nên giận thần lắm, âm thầm chờ đến kiếp sau mà phá mối nghiệt duyên này. Nàng không chờ chàng đến tìm, mà sẽ tự đi tìm chàng để ép duyên phá bỏ tâm tư của thần.

Kiếp sau của chàng Đào Nguyên lại là một đạo sĩ họ Trịnh tên Cung. Đời này đạo sĩ Trịnh Cung cực kỳ thù hận giống loài yêu tinh, có lẽ sớm thỏa ước nguyện của thần.

Trịnh Cung nổi tiếng trừ tà cao minh, lại theo học môn trừ yêu của hai phái Lỗ Ban và Mao Sơn, có rất nhiều đồng đạo cao tay.

Trịnh Cung khi thành đạo tự bấm đốt ngón tay, tự biết là mình có ba kiếp nghiệt duyên với yêu tinh. Bèn tự động muốn chặt đứt mối duyên này, lập đàn thờ trời rước thần có duyên trên trời làm lễ giao bái cách mặt.

Lễ làm xong thì bầu trời rung chuyển mọi sự tươi sáng, yêu tinh biết được Trịnh Cung đã thành thân với thần linh liền tức giận. Từ bấy chuyển ái mộ thành thù hận, dùng nhiều thủ đoạn ma quỷ để hòng giết Trịnh Cung.

Nàng ta hóa thành một vị ni cô già, khất thực ở đầu đường. Ngày thì đi xin ăn, tối đến thì lại vào miếu hoang mà ngủ. Cái miếu hoang ấy ở ngay trước cửa đạo quán.

Trịnh Cung không nghi ngờ gì về vị ni cô này, cho đến sau này chàng ta phát hiện ra quanh đạo quán có lắm yêu khí, dùng pháp thuật gặng hỏi mãi thì mới được thần thổ địa thổ lộ:

- Ở ngay gần đạo quán của anh, có con yêu hoa hóa thành tinh đã mấy trăm năm tuổi. Nó chờ trực sẵn ở đây đã mấy tháng, chỉ để giết anh thôi đấy!

Trịnh Cung nghe xong lấy làm giận lắm, bèn một tay xách kiếm gỗ xông thẳng đến miếu hoang muốn tìm ni cô để chém giết. Yêu hoa không biết chuyện, vẫn cứ ra vái chào Trịnh Cung thì bị chàng chém cho một nhát rụng cả cánh tay. Yêu tinh hoảng sợ bỏ trốn, hóa thành cơn gió bay đi. Từ bấy thù hận với Trịnh Cung ngày càng nặng, trên sườn núi Thanh Sơn người ta có thể thấy bông hoa khổng lồ ngày nào nay đã bị mất mất một cánh hoa trông kém sắc hẳn.

Lần khác, Trịnh Cung có việc phải qua trấn Quốc Oai gặp người đồng đạo. Đi ngang qua ven đường thì gặp bà ăn xin hết sức rách rưới, bèn mủi lòng thương cúi xuống cho một đồng tiền. Nào ngờ rằng đó chính là yêu tinh hóa thành, nhân lúc chàng sơ hở liền chọc cho Trịnh Cung một nhát dao vào con mắt. Con mắt phải của Trịnh Cung dính nhát dao, bèn rớt xuống khỏi lỗ mắt toét ra.

Trịnh Cung mau lẹ lùi lại định chém yêu tinh một nhát thì yêu tinh đã chạy mất. Từ bấy Trịnh Cung bị mù một mắt, thù hận giữa hai người càng sâu đậm.

Bất giác tính từ kiếp đầu tiên hai người vốn là có ân tình mà trải qua ba kiếp lại trở mặt thành thù, cũng là số phận.

...

Chớp mắt người đàn ông tóc dài, có râu trắng bạc phơ đã kể xong câu chuyện. Lãng ngơ ngác hồi lâu vẫn còn hồi tưởng lại, rồi lại hỏi:

- Vậy chứ cái ông tổ sư Trịnh Cung ấy của thầy về sau có giết được con yêu tinh hoa ấy không?

Người đàn ông râu trắng trả lời:

- Làm gì có giết được, con yêu tinh ấy ngày càng ranh ma. Sau cùng tổ sư tôi còn phải bỏ lên núi ở mới tránh để không gặp được nó cơ đấy!

Lãng nhìn lên cái ban thờ bài vị sau lưng người đàn ông râu trắng. Thấy có vẽ hình thù một lão đạo sĩ râu cũng rất dài, trong tay cầm một cây phất trần có sợi trắng rủ tận đầu gối. Liền hỏi:

- Vậy chứ bức tranh mà thầy treo kia có phải là họa cái ông Trịnh Cung ấy không, vừa vặn cũng thiếu mất một con mắt!

Người đàn ông râu trắng trả lời:

- Phải, chính là ngài! Tổ sư không lấy vợ cũng chẳng có con, mà cũng không nhận đệ tử, thế mới lạ...

Lãng vỗ đùi đen đét tấm tắc nói:

- Thế chứ, tôi là tôi hâm mộ mấy cái ông đạo sĩ trong chuyện cổ như thế lắm. Khéo còn oai hơn cả mấy tay kiếm khách trong truyện Kim Dung.

Người đàn ông râu trắng nghe xong mà râu cứ như muốn xoắn tít lại, trợn mắt nói:

- Hỗn hào, anh không được phép xúc phạm người tu đạo như thế nhé. Mà thôi, tôi cũng bói xong quẻ cho anh rồi, mời anh về đi cho.

Nói xong thì người đàn ông râu trắng phẩy tay đuổi Lãng ra về, rồi lại nhanh tay thêm một lần nữa cầm tờ pôlime năm mươi nghìn đút vào túi quần.

Lãng nhìn đến đây liền cười khanh khách nói:

- Ui trời, tôi tưởng ông bác cao sang thế nào, chứ hóa ra hậu nhân của cái ông thần kia mà vẫn tham tiền đến thế cơ à!

Người đàn ông râu trắng không nói gì, chỉ trừng mắt lườm Lãng một trận. Lãng cũng không đôi co với ông ta, chỉ quay đầu cười và đi thẳng.

Đầu xuân anh đi chùa một chuyến, cũng là để thả lỏng tinh thần cho những ngày sắp tới lao đầu vào công việc.

Lãng vốn xuất thân là anh bán thịt lợn, có lẽ cũng rất giống với kiếp thứ hai của Trịnh Cung kia. Lần này lên đi thăm chùa, thấy có ông thầy rút quẻ số ngồi chễm trệ ở một góc, anh mới nổi hứng mới nhờ ông ta xem cho một quẻ. Nào ngờ ông thầy này phán ngay là số anh bị ma theo, không lấy được vợ. Lại còn đem chuyện của cái ông tổ sư nào đó của ông ta ra kể để dọa Lãng.

Lãng nghe mà chỉ cảm thấy buồn cười, muốn cho ông thầy này một cái bạt tai. Nhưng ngẫm lại thì anh thấy câu chuyện mà ông thầy kể rất giống chuyện Liêu trai, nghe cũng có vẻ hay nên cũng không tiếc số tiền đưa cho ông ta, coi như là tiền nghe ông ta kể chuyện.

Lãng về đến nhà, hôm sau vào nhà dân hối bắt hai con lợn để chuẩn bị thịt bán. Lãng đem hai con lợn nhốt ở cái lồng phía sau gian nhà.

Nhà của Lãng tính ra cũng là nhà mặt phố, lại nằm ngay trên con đường giao lộ qua lại buôn bán sầm uất tấp nập. Bố mẹ Lãng chết từ năm Lãng mới tròn hai mươi hai tuổi. Năm ấy hai ông bà đi du lịch thì cả chuyến xe chở ông bà bị tai nạn lao xuống vực, người chết hết cả. Sau này cứ mỗi dịp trước khi tết đến, Lãng vẫn thu xếp đến nơi tai nạn để thắp hương.

Con đường nằm trên giao lộ đi qua Lương Sơn khiến thị trấn rất sầm uất. Có nhiều cánh lái xe khách vẫn thường hay qua lại nghỉ chân.

Sắp xếp xong xuôi cho hai con lợn nhốt trong lồng, Lãng mở khóa cửa, kéo chiếc bàn gỗ thường ngày ra ngoài, vệ sinh lau chùi cho thật sạch sẽ.

Khi Lãng mới mở cửa được một lúc, chợt phát hiện trước cửa có một chậu hoa Huệ Tây đã được đặt ở đó sẵn, cũng không biết là người nào đã để.

Lãng cau mày suy xét, cũng cầm chậu hoa kia vào nhà và đặt ở một chỗ. Hoa Huệ Tây vốn là một loài hoa đẹp, có mùi hương thơm đậm và nở rất lâu. Đặt hoa Huệ Tây trong nhà còn có thể thơm hết cả gian phòng. Lãng biết được có người cố ý đem tặng cho mình chậu hoa này thì thích thú lắm, trước tạm thời không nghĩ đến chuyện mổ lợn. Mà chỉ suy tính xem đặt chậu hoa này ở đâu cho hợp.

Chậu hoa huệ tây cao cỡ hai mươi Centimét, lại có cành lá cao lên gấp đôi lần như thế. Đặt lên chiếc ban thờ thì không hợp vì bàn thờ quá nhỏ, mà đặt trên bàn thì cũng không được lịch sự cho lắm và trong đó có rất nhiều đất. Sau cùng Lãng quyết định đặt chậu hoa huệ tây này ở đầu giường để ngày ngày có thể ngắm nhìn.

Đặt xong chậu hoa, Lãng lại đi về phía chiếc bàn gỗ mà thường ngày anh dùng để mổ lợn. Lãng đem chiếc bàn kéo ra ngoài sân, phun nước rửa ráy mặt bàn cho sạch sẽ, lại kị cọ chiếc bàn bằng cái giẻ cũ mà anh đã giặt sạch sẽ.


Đang lau chùi chiếc bàn gỗ mổ lợn thì chợt anh nghe thấy tiếng quát cắt ngang:

- Thằng Lãng đâu? Lăn ra đây cho ông...

Lãng trợn mắt hơi giận, không hiểu chuyện gì thì thấy từ bên kia đường, Hùng đầu trọc dẫn một đám mấy gã thanh niên nhuộm tóc xanh tóc đỏ đi qua bên này.

Hùng đầu trọc là giang hồ có tiếng ở Lương Sơn, gã quản lý bến xe Lương Sơn và thu phí bảo kê bộ hành cả xe khách trong tuyến nội tỉnh.

Hùng đầu trọc nổi tiếng nên ở đây ai cũng biết và không dám dây vào gã. Có điều người khác thì không dám làm vậy mà Lãng thì lại dám. Thấy Hùng đầu trọc mắt trợn trừng trừng phăm phăm bước về đây. Lãng vào trong nhà xách ra con dao ba toa cầm thẳng lên trỏ về phía Hùng đầu trọc quát lớn:

- Thằng nào dám đi lên đây một bước nữa, tao xiên cho chết hết cả lò...

Hùng đầu trọc đi đến bên hè, dừng lại cũng không đi thêm, chỉ quát lên:

- Mẹ khiếp con chó này sắp chết đến nơi rồi mà còn cắn càn à? Khôn hồn thì bỏ ngay con dao cùn của mày xuống thì ông đây còn nhẹ tay cho, bằng không thì chỉ chờ nhừ xương thôi con ạ.

Nghe Hùng đầu trọc dọa nạt, Lãng không những không sợ mà còn cười lớn:

- Sao! Chỉ giỏi võ mồm thế thôi à? Thằng nào hôm qua uống rượu say bét tè lè nhè, bị ông đây đập cho một chai vào đầu vẫn còn chưa nhớ?

Hùng đầu trọc xoa đầu, trên đầu gã vẫn còn rõ vết thương đã khô máu từ đêm qua sau trận đánh tay đôi với Lãng.

Tối qua Lãng đi uống bia ở quán Hải xồm thì gặp nhóm của Hùng cũng đang uống rượu. Hùng uống rượu say xong đi giải, loạng choạng thế nào rúc đầu ngay vào chỗ Lãng uống bia. Gã mở mồm chửi Lãng là đồ con chó. Lãng tức quá, cầm ngay chai bia hà nội đập thẳng vào đầu Hùng. Chai bia vỡ tung tóe, đầu Hùng chảy máu lênh láng rồi lăn ra bất tỉnh. Chắc sáng nay gã tỉnh, biết được là đêm qua Lãng đánh mình, bèn dẫn đàn em tới đây sinh sự.

Thấy Lãng cứng cỏi không chịu buông dao xuống, Hùng đầu trọc tìm một viên gạch giơ cao trợn mắt nói:

- Bỏ dao xuống hoặc là vỡ đầu.

Bỗng có tiếng còi xe cứu thương rú qua kêu lên inh ỏi. Hùng đầu trọc chột dạ ngỡ xe cảnh sát, vội vàng ném viên gạch kia xuống đất rồi bỏ chạy.

Lãng lắc đầu cười, lại tiếp tục mổ lợn. Anh đem một con lợn ra đặt giữa cái nền đất, chuẩn bị một chậu nước rồi trói chặt chân lợn. Lại buộc hai cái chân sau của nó cố định vào một chiếc cột gỗ thật chắc, để chắc chắn rằng con lợn sẽ không giãy giụa khiến anh đang mổ mà bị trượt tay làm mình bị thương.

Con lợn kêu eng éc vì bị đau, cái lưỡi dao nhọn hoắt luồn vào cuống họng nó. Máu từ trong cuống họng nó phun ra xối xả. Lãng đem con lợn ra hơ lửa, lớp lửa bén vào da lông của con lợn bốc lên cái mùi khen khét khó tả, mùi thịt cháy, cũng có một chút mùi thơm. Thịt con lợn sau đó được cắt ra làm nhiều khúc, phân thành từng loại thịt riêng biệt để đem bán với giá thành khác nhau.

Hôm ấy hàng thịt lợn của Lãng bán khá ế ẩm, cũng không biết vì sao lại như vậy. Như thường lệ mọi hôm chưa đến mười giờ sáng thì thịt lợn của anh đã bán hết sạch để dọn hàng. Mà hôm nay dù đã bán đến chiều rồi nhưng thịt lợn vẫn còn rất nhiều. Thậm chí Lãng còn phải bán đến nửa khuya, có những lúc vừa cất miếng thịt lợn vào tủ lạnh thì lại có khách đến hỏi mua.

Mười giờ đêm, miếng thịt lợn cuối cùng cũng đã được bán xong. Đang trong lúc dọn hàng chuẩn bị đi nghỉ. Thì Lãng nhìn thấy một người đàn ông có vóc người hơi thấp lùn, đang lững thững đi về phía này. Nheo mắt nhìn kĩ hơn một chút nữa thì Lãng phát hiện ra, người đó hóa ra chính là Hùng đầu trọc.

Anh kỳ quái tự bật thốt lên hỏi với chính mình rằng:

- Quái thật, thằng Hùng đầu trọc này đi đâu cũng có đàn em hầu, sao giờ này lại đi một mình thế nhỉ?

Nhẫn nại chờ xem Hùng đầu trọc muốn làm gì, thì thấy gã bước đến trước mặt anh. Nét mặt gã xanh xao miệng mấp máy. Dường như gã muốn nói chuyện gì đó nhưng anh không nghe rõ.

Anh vẫy cho Hùng đầu trọc lại gần để nghe cho rõ, nhưng Hùng đầu trọc không nói mà chỉ quay đầu đi thẳng.

Sau hôm ấy, Hùng đầu trọc mất tích, và người ta không còn nghe kể gì thêm về gã ta nữa. Một gã giang hồ khét tiếng cứ thế biến mất một cách hết sức kỳ lạ.

Kể đến Lãng thì còn có lắm chuyện ly kỳ hơn, từ khi trong nhà anh có xuất hiện chậu hoa huệ tây, là bao nhiêu sự may mắn mua may bán đắt của anh dường như đi sạch. Mà lạ hơn là có người nào đến tìm anh sinh sự thì thôi đều biến mất hệt như gã Hùng đầu trọc.

Nhiều lần, Lãng tính đem chậu hoa huệ tây ném đi. Nhưng cho dù có đem cái chậu hoa ấy ném ra ngoài rồi thì chỉ ngay sáng ngày hôm sau lại thấy nó xuất hiện ở trước cửa. Lãng sợ hãi lắm nghi là có chuyện chẳng lành liên quan đến điều tâm linh nhưng cũng không dám nói với ai.

Hôm sau lên chùa, Lãng lại gặp người đàn ông trước kia đã bói cho anh một quẻ. Người này vẫn ngồi vị trí đó vẫn ế hàng như thường xưa. Lúc nào ông ta cũng ngồi xoắn râu vân vê ra chiều vẻ rất đắc ý.

Lãng đến trước sạp bói toán của ông ta, ngồi xuống trước mặt ông ta, bắt đầu trầm giọng hỏi chuyện:

- Ông còn nhớ tôi chứ?

Lão thầy bói đôi mắt sáng quắc, liền mở giọng nói ngay:

- Tôi còn tưởng cậu chết rồi nên không còn quay lại nữa kia chứ. Sao thế, tin lời tôi nói rồi có đúng không?

Lãng gãi đầu gãi tai nói:

- Tôi bị ma ám thật à?

Lão thầy chép miệng nhấn giọng khẳng định:

- Thật chứ còn cái gì nữa, xưa nay tôi đã bói là chỉ có chuẩn. Mà phái tôi là chân truyền tổ nghề từ ông Trịnh Cung đấy nhé!

Lãng lại hỏi:

- Tôi nghe ông hay kể nhiều chuyện về ông Trịnh Cung này, nhưng chưa rõ là ông ta sống ở thời nào. Ông có thể kể rõ cho tôi biết được không?

Lão thầy vân vê râu gật đầu nói:

- Ông tổ Trịnh Cung này tính ra là có họ với chúa Trịnh thời Lê Trung Hưng. Khoảng thời gian ông ấy sống chính xác thì tôi không nhớ rõ lắm, nhưng đại khái là vào khoảng thời Nguyễn đấy. Ông ta hồi còn trẻ đi học pháp bên tàu, cao tay ghê lắm. Sau về chuyên giết ma quỷ, cái đợt mới về vì tay nghề ông ấy còn chưa rắn, thành ra mới để bị con yêu tinh nhân lúc sơ hở móc mất mắt. Chứ còn sau khi ông ấy bị mất con mắt rồi ấy thì không còn giống ma quỷ nào có thể làm hại được. Riêng về cái khoản luyện bùa chú gọi hồn thôi thì ông ấy phải gọi là nhất đẳng, còn thêm học rộng tài cao món nào cũng biết...

Nghe lão thầy bói tấm tắc tâng bốc lấy làm đắc ý, Lãng cũng tỏ vẻ sùng bái. Ấy thế nhưng hôm nay anh đến đây không phải là để nghe lão ta kể chuyện, mà cái chính là anh đến đây để muốn được lão ta lý giải cho về cái việc chậu hoa huệ tây xuất hiện gần đây. Và việc những người mất tích, đồng thời cả chuyện việc làm ăn đi xuống trong mấy tháng nay.

Lãng nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói:

- Gần đây trước nhà tôi thường xuyên có xuất hiện một chậu hoa huệ tây, không rõ là ai bỏ. Mới đầu tôi thích thú còn tưởng là ai đem tặng thì đem vào nhà trồng. Ai dè từ cái lúc mang chậu hoa ấy vào, buôn bán ế ẩm mà lại còn thường xuyên bị người ta gây sự. Mà lạ lắm nhé, những cái người đến gây sự với tôi đều chỉ vài hôm sau đều mất tích. Tôi nghi là cái chậu hoa này có điều gì khuất tất, nên đem nó ném ra khỏi nhà. Nhưng lần nào cũng vậy, chỉ ném tối hôm trước thì sáng hôm sau nó lại xuất hiện. Có hôm tôi còn cất công rình thức cho đến tận sang mà vẫn không sao bắt được ai đã để chậu hoa đó. Bởi vì rõ ràng tôi dòm qua khe cửa cả đêm, vậy mà đến đúng năm giờ sáng mới chớp mắt một cái đã lại thấy ngay cái chậu cây ở đó rồi.

Lão thầy bói mắt híp lại, đem tay vỗ xuống bàn quát ngay:

- Ma đấy chứ còn ma ở đâu nữa. Kỳ này là ma nó theo về đến tận nhà, tính ra là con yêu tinh hoa chứ chẳng phải là cái gì. Để tôi về nhà cậu một chuyến, tôi sẽ làm cho chuyện này ra ngô ra khoai.

Nói xong lão thầy khăn gói sửa soạn dọn sạp bói. Lãng ưng ngay, miệng nói:

- Được rồi, lão cứ về mà giúp tôi đi, nếu lão giúp được tôi thì tôi đãi lão ăn thịt lợn cả ngày.

Lão thầy bói nghe đến có mùi thịt lợn liền khịt khịt mũi, chảy nước rãi liếm mép nói:

- Cũng lâu rồi chưa được ăn thịt lợn, chùa này đâu có bán!

Rồi từ bấy theo Lãng về tận nhà anh ở Lương Sơn.

Khi Lãng vừa dẫn lão thầy bói vào nhà, lão thầy bói đã khịt mũi hắng giọng hỏi:

- Mùi gì mà thơm thế nhỉ?

Lãng trả lời:

- Thì chính là mùi hoa huệ tây đấy, nó kia kìa.

Nói xong Lãng chỉ vào cái cây hoa huệ tây đặt ngay ở cái bàn trước đầu giường của anh. Rồi Lãng chạy đến gần cái tủ lạnh, mở tủ lạnh ra lấy một miếng thịt đem ra vòi nước ở sân sau, rửa sạch, lại tra thêm ít muối rồi bắc lên nồi luộc.

Mùi thịt lợn luộc thơm phưng phức, lão thầy bói thèm nhỏ rãi không nói lời nào chỉ chờ đến bữa cơm. Vừa chờ cơm lão vừa đi quanh nhà dò xét một lượt, lại nhìn cái chậu hoa huệ tây mà đăm chiêu không nói lời nào.

Lãng từ dưới bếp lên thì thấy lão đang nhìn quanh, bèn hỏi:

- Thế lão có nhìn thấy gì không?

Lão lắc đầu tỉnh bơ nói:

- Không, chẳng thấy gì cả!

Lãng hơi bực dọc liền nói:

- Lão sao kém thế, không phải ông thầy bói nào khi bước vào nhà cũng thường hay có câu nhà có khí đen hay khí âm gì ám hay sao? Mấy cái ông thầy ấy ông nào cũng nói như thế mà kêu cao tay lắm, chứng tỏ là nghề của lão không bằng à?

Lão thầy bói chống tay vào hông cự cãi:

- Thế cứ phán nhà có khí âm khí dương thì mới là thầy bói giỏi à? Đấy chỉ là chiêu trò của phường lừa đảo kiếm tiền, tôi đây phải thấy thì tôi mới nói. Nhà cậu thì có cái quái gì đâu mà tôi nói được. Bởi ra nói linh tinh, phạm phải cái nghiệp của môn phái tôi thì tịt cả thiên cơ rồi chứ còn gì nữa, sau này còn làm ăn được cái gì.

Lãng cười khanh khách cho là phải, lại hỏi ông ta:

- Thế còn chậu hoa này thì sao? Lão có nhìn thấy gì không?

Lão ngẫm nghĩ hồi lâu rồi chợt gật đầu nói:

- Có thấy đấy! Hoa thường thì không thơm được như thế này đâu!

Lãng hỏi:

- Vậy thì hoa gì mới thơm được như vậy?

Lão nghiêng đầu thản nhiên nói:

- Cậu đầu đất thật hay giả vờ thế? Dĩ nhiên là hoa trồng trong đất tốt, hoa lâu năm.

Lãng ngẩn tò te, một lúc sau mới hiểu ý lão bèn chửi rủa:

- Quỷ tha ma bắt ông đi. Tôi không đùa đâu, cả tháng nay ế đến nửa cái tủ đông lạnh toàn thịt lợn rồi.

Lão thầy trợn mắt quăn râu hỏi:

- Thế hóa ra cậu luộc thịt ế mời tôi đấy hả?

Lãng cười gãi đầu gãi tai nói:

- Ế thì không phải là ế, mà ông lo cái quái gì chứ. Để tủ lạnh đông đá có đến chục năm thì thịt vẫn cứ chén như thường.

Lão thầy nuốt nước bọt không nói được thêm lời nào. Sau khi hai người dùng bữa xong, Lãng xoay người ra đóng cửa quán lại, thì lại chợt nhìn thấy dáng người Hùng đầu trọc xuất hiện. Gã ta tiếp tục đi từ cuối đường về phía này, Lãng kêu lên:

- Hùng đầu trọc...

Nhưng chưa được một nửa thì đã bị một bàn tay bịt miệng anh lại, đó là bàn tay của lão thầy bói. Lão ta nói:

- Suỵt, không muốn chết thì đừng có gọi nó lại. Sao cậu ngu thế, nó là ma quỷ rành rành ra thế kia mà còn định gọi nó vào nhà cho nó bắt à?

Lãng không cho là đúng nói:

- Có ông bị ngu thì có, nó là thằng Hùng đầu trọc, nhà ở Lương Sơn này. Nó bị mất tích mấy tháng nay rồi mà không ai tìm được, hôm qua ở dưới thị trấn, người ta còn cử cả công an lên trên này tra hỏi từng nhà khắp một lượt về tin tức thằng Hùng đầu trọc đấy. Giờ nó về rồi thì tôi phải ra báo tin ấy cho nó biết!

Lão thầy bói giãy nảy lên nói:

- Trời đất ơi, trần đời tôi chưa từng thấy thằng nào ngu như cậu. Thế tôi hỏi cậu nhé, vì sao hắn ta mất tích lâu như vậy mà giờ mới xuất hiện. Lại còn đi lẩn thẩn một mình vào ban đêm như thế này nữa? Nói ra không phải là ai tôi cũng chửi chứ, chẳng lẽ cái thằng cha ấy bị ngu à? Mà giữa cái tiết trời tháng hai lạnh như thế này mặc cái áo phông mỏng như thế kia, mà mặt gã xám ngắt!

Lãng thấp giọng giải thích:

- Thế thì lão chẳng biết rồi, thằng Hùng đầu trọc này ngày xưa nổi tiếng giang hồ. Mà nó thì hay có cái sở thích là dọa người khác chơi chơi nên ngông lắm. Nó cởi trần đi giữa trời mùa đông vẫn là bình thường.

Lão thầy bói mệt mỏi xua tay nói:

- Được rồi, tôi không nói nổi cậu, đấy là cậu tự muốn chuốc lấy, tôi không cản...

Lãng mặc kệ lão nói gì, quay đầu lại dòm qua cái khe cửa để xem Hùng đầu trọc còn ở đấy hay không. Ngay khi ấy, cả một cái thân người lù lù mặc áo phông đen, đang đứng chễm trệ trước cái khe cửa. Đôi mắt trắng dã không có con ngươi màu đen mở to nhìn thẳng vào mặt Lãng khiến anh lập tức giật bắn mình.

Lãng kinh sợ giật nảy mình thụt lùi lại kêu lên:

- Ôi trời đất ơi!

Tiếng cười khanh khách của lão thầy bói vang ra:

- Sao thế, tôi nói đúng chứ, cứ không tin tôi đi.

Khi Lãng lùi lại, cả thân hình của Hùng đầu trọc xuyên thấu qua cánh cửa, dường như cánh cửa này chẳng thể là trở ngại đối với hắn ta.

Hùng đầu trọc cứ đi thẳng tới trước mặt Lãng, lầm bầm cũng không biết là đang nói cái gì. Chỉ biết là một lúc sau, hắn lại quay đầu đi mất giống hệt như lần trước Lãng gặp hắn.

Lão thầy bói lúc này mới lên tiếng:

- May cho cậu là còn có tôi ở đây nên nó ngại không dám làm gì đấy nhé, chứ còn không thì...

Lãng gạt đi ngay:

- Không phải đâu, tôi cũng đã từng gặp Hùng đầu trọc với dáng vẻ y như vậy một lần rồi. Lần trước gã cũng lầm lũi đi về phía tôi như thế, nói với tôi vài câu rồi lại đi mất!

Lão thầy bói nghe đến đấy thì sắc mặt liền chuyển trầm tư, lão nói:

- Nếu vậy thì cậu ta chẳng phải muốn hại cậu, mà tôi nghĩ là cậu ta dường như muốn cảnh báo cho cậu một chuyện gì đó thì đúng hơn.

Lãng gật đầu nói:

- Phải, tôi cũng nghĩ là như vậy!

Lão thầy bói gật gù:

- Được rồi, chuyện này ta sẽ tạm thời điều tra sau. Trước mắt thì vẫn nên tính đến cái chậu hoa huệ tây của cậu.

Lãng hỏi:

- Ông tính làm gì?

Lão thầy bói trả lời:

- Tôi muốn cậu ném chậu hoa đó ra khỏi nhà, rồi đêm nay chúng ta sẽ canh xem rốt cuộc là ma quỷ hay yêu tinh đem chậu hoa đó đến.

Lãng gật đầu lập làm theo, anh đem cái chậu hoa ném ra bên ngoài vệ đường.

Đêm ấy Lãng và lão thầy bói pha một ấm trà đặc, mặt tỉnh như sáo dõi qua cái khe cửa nhìn ra trước nhà. Lão thấy bói vây hắn mấy sợi chỉ đỏ quấn quanh khe cửa, rồi lại đem chiếc gương đồng bát quái ra soi. Lãng thấy vậy liền hỏi:

- Lão làm gì thế?

Lão ta trả lời:

- Nếu là ma quỷ thông thường, có loài có thể nhìn thấy được bằng mắt thường trong đêm tối, nhưng cũng có loài không như thế, phải nhìn qua gương đồng mới có thể thấy chúng. Nếu để nhìn qua gương đồng bát quái thì con ma đó phải quỷ quyệt lắm, hoặc phải xếp vào giống loài yêu tinh thì mới làm được vậy.

Lãng gật đầu nghe theo, đến nửa đêm vẫn chưa hề có cái chậu hoa huệ tây nào xuất hiện. Nhưng cho đến gần sáng thì mọi hiện tượng đã có sự chuyển biến rõ rệt.

Lãng mơ mơ màng màng chợt bị lão thầy bói lay mạnh vào tay, lão nói:

- Nhanh, nó xuất hiện rồi kìa!

Lãng dụi mắt nhìn qua khe cửa mà chẳng thấy gì, đang định quay sang trách lão thầy bói mù dở thì lại bị lão gõ vào đầu cho một cái:

- Trời ơi sao mà ngu như lợn, nhìn vào cái gương đồng này này!

Rồi lão dúi đầu Lãng nhìn thẳng vô chiếc gương đồng. Quả nhiên, qua gương đồng phản chiếu hình ảnh một người con gái mặc cổ phục áo trắng, mặt nổi đầy gân xanh, môi vàng rực rỡ, mắt đỏ như lửa. Cô ta tự bẻ một ngón tay của mình, vo lấy một nắm đất, cắm cái ngón tay của cô ta vào trong đó. Chớp mắt cái ngón tay của cô ta mọc thành một cây hoa huệ tây hệt như cái chậu hoa lúc trước Lãng đã ném, mà cái ụ đất đã hóa thành cái chậu hoa từ lúc nào.

Lãng hãi hùng rũ cả người xuống xanh mặt. Lão thầy bói giải thích ngay:

- Nhìn thế kia thì là yêu tinh chứ chẳng phải ma quỷ gì. Mà nhìn tay nó xem rỉ ra màu xanh, phải là cây hoa yêu tinh đấy. Nếu để có phép được biến thành chậu hoa huệ tây như thế kia thì nó phải tu luyện ít nhất cả mấy trăm năm, khéo còn ngót nghét cả ngàn năm rồi ấy chứ.

Nghe lão miêu tả, Lãng chợt nghĩ đến hình ảnh một bà cụ cực kỳ già nua đang hoan hỉ nhìn anh. Càng nghĩ càng cảm thấy muốn lợm giọng.

Lãng định hỏi lão thầy bói, thì thấy lão ta ra hiệu anh im lặng:

- Suỵt! Con yêu tinh nó chuẩn bị đến đấy. Đừng bứt dây động rừng...

Nói xong lại chăm chú nhìn vào gương đồng. Chỉ thấy con yêu tinh mắt đỏ môi vàng, cầm chậu hoa tới đặt ngay chính giữa cửa nhà. Nó nhòm ngó vào bên trong một lúc như thể tìm kiếm thứ gì đó mà không thấy liền tỏ vẻ thất vọng rồi bỏ đi.

Được một lúc sau thì tinh thần lão thầy bói hòa hoãn lại, lão thở dài lau mồ hôi nói:

- Mau mà tôi giăng chỉ đỏ rồi đấy nhé, chứ còn không mà để nó nhìn thấy thì chết cả tôi lẫn cậu! Giống yêu tinh hung ác lắm, nó mà bắt người là hút máu thịt cho đến khi chỉ còn cái xác khô thôi.

Lãng hỏi:

- Giăng chỉ đỏ là thế nào?

Lão ta trả lời:

- Chỉ đỏ là một loại chỉ dùng trong khi cải táng huyệt mộ nặng âm khí, dùng để trấn trụ những cái xác nặng như là cương thi chẳng hạn. Chỉ đỏ thường được nhuộm thêm một lớp máu gà hoặc máu chó để tăng thêm công hiệu. Đối với ma quỷ thì chỉ đỏ có tác dụng xua đuổi hoặc trói buộc, nhưng đối với yêu tinh thì chỉ đỏ kết thành hình bát quái che trước người sẽ có thể che được mắt của bọn chúng.

Lãng gật gù nói:

- Ra là vậy!

Rồi lại hỏi:

- Vậy giờ thì làm cách nào để tôi có thể thoát khỏi con yêu tinh này hả? Ít nhất thì cũng đừng để cho cái chậu hoa kia xuất hiện nữa chứ? Cứ nghĩ nó là một cái ngón tay của một cái bà già nào đó sống đến mấy trăm năm tuổi mà tôi chỉ cảm thấy ghê người.

Lão thầy bói cười đáp lại:

- Muốn thoát khỏi thì dễ lắm, giờ thì chỉ cần ném cái chậu hoa ra đường một lần nữa để cho con yêu tinh lại xuất hiện, cho nó lại bẻ ngón tay ra. Rồi tôi gắn lên người nó cái định thân phù, là từ đó có thể dựa theo phương vị của gương bát quái, tìm ra nơi chân thân nó mọc, tẩm xăng, đốt cái cây đi là xong.

Nghe lão thầy bói gật gù nói có vẻ dễ dàng, Lãng lại không cho là vậy, anh nói:

- Yêu tinh nó có phép, chẳng lẽ nó lại dễ dàng để cho ông hại nó thế à. Mà giờ này ra lại ngoài đó tôi cảm thấy hơi ghê, hay thôi để sang trời sáng mai đi. Sang sáng mai đi rồi tôi ném cái chậu hoa đó đi.

Ông thầy lắc đầu không đồng ý gạt ngay:

- Không được, phải là ngay đêm nay. Cậu chẳng biết đấy thôi, sinh khí trong người cậu sắp bị nó hút cạn rồi! Cậu không thấy là người cậu dạo này hay ốm đau lắm hay sao?

Lãng sực nhớ lại, mới thấy dạo này trong người có chút không khỏe, nhưng cũng chỉ nghĩ là cảm mạo thông thường nên không lo lắng. Nào ngờ nghe lão nhắc đến như vậy liền cảm thấy sợ, vội nói:

- Thôi đúng rồi, hai hôm nay bụng tôi cứ đau quặn hết cả lên, mà đi ngoài không ra. Người hay sốt vã mồ hôi như tắm, cũng chỉ từng cơn.

Lão thầy bói vỗ tay chắc nịch nói:

- Chỉ nội hai hôm nữa thôi là cậu liệt giường luôn. Sao? Giờ cậu có tính ra vứt cái chậu hoa kia đi không?

Lãng bấm bụng làm liều nói:

- Được, tôi vứt thì vứt chứ tôi sợ gì. Có ông ở đây chắc gì nó đã hại nổi tôi.

Nói xong Lãng xông ra ngoài, cầm cái chậu hoa ném phắt ra ngoài đường đến vỡ choang một cái. Cái chậu hoa sau đó liền chỉ còn là một mớ đất với làn khói mờ nhạt như sương mù bay lên.

Lão thầy bói nhanh như chớp liền vung tay đem một lá bùa dán ở dưới đất, chỗ vị trí ngay gần cái chậu hoa ban nãy, rồi lại kéo Lãng vào trong nhà.

Đợi thêm một lúc, gió ở bên ngoài lại hiu hiu thổi mạnh. Qua cái gương đồng Lãng có thể nhìn thấy ở bên ngoài cái linh hồn yêu tinh lại xuất hiện. Nó hơi lộ vẻ tức giận, mà cũng rất nhanh tỏ vẻ hòa hoãn trở lại. Nó lại bình tĩnh bẻ một ngón tay, ôm một cái ụ đất khác làm thành bầu hoa rồi đem tới trước cửa nhà Lãng đặt xuống.

Đúng khi này, nó vô tình dẫm chân phải cái lá bùa mà lão thầy bói đã giăng ra từ trước đó. Lão thầy bói vui sướng vỗ đùi đến bốp một cái, con yêu tinh nhanh như cắt quay phắt lại nhìn về phía lão. Nhưng nó bị chỉ đỏ che mắt nên không nhìn thấy gì. Lão thầy bói biết mình vừa làm chuyện dại dột liền nín thinh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Đến đánh rắm cũng phải nhịn.

Con yêu tinh chờ một lúc không thấy có chuyện gì khác, liền quay đầu đi thẳng.

Khi này lão thầy bói mới được dịp xả hơi nói:

- Suýt chết tôi rồi!

Lãng nhân đấy liền hỏi:

- Vậy chứ giờ thì nên làm gì tiếp theo đây?

Lão thầy bói trả lời:

- Chờ tới sáng, rồi tôi với cậu nhìn theo cái gương đồng, bám theo nó kiểu gì cũng ra chỗ nó ở!

Lãng gật đầu đồng ý, đến sáng hôm sau. Lãng đi ra cây xăng gần đó mua một can xăng lớn hai mươi lít, rồi xách về nhà. Cái can để đựng xăng ấy trước là vốn là can rượu, lần này Lãng nhân tiện không còn dùng nữa nên đem đi.

Lão thầy bói thấy Lãng đem xăng về thì liền gật gù nói:

- Tốt rồi, như thế là ổn rồi đấy!

Rồi hối thúc Lãng đem xe máy ra để chở hai người cùng đi. Lão đem chiếc gương đồng hình bát quát, có cái kim đang xoay tít thò lò, giơ khắp mọi hướng rồi đến một lúc liền trỏ thẳng về một hướng giao lộ và quát lên:

- Chính là hướng kia!

Lão hối thúc Lãng phóng xe đi gấp. Lãng đồng ý ngay và phóng xe thẳng theo hướng đó.

Theo dấu hiệu chỉ dẫn của chiếc gương đồng, Lãng chạy xe đến một vùng cách Lương Sơn khoảng ba mươi cây số, cực kỳ hẻo lánh, lại đâm sâu và trong rừng. Đến đây thì xe máy đã không thể đi thêm được nữa, chỉ có thể đi bộ. Lãng xuống xe khóa chặt cổ xe rồi cùng lão thầy bói xông thẳng lên núi.

Đi theo hướng kim chỉ nam của gương đồng hướng dẫn. Chỉ một lúc sau thì bọn họ lạc vào trong một lối đường mòn, lối đường mòn này có vẻ như đã được tạo ra từ rất lâu rồi thì phải. Trên đó cỏ mọc xanh hai bên, mà ở giữa đất lại bị nèn mịn như đá xanh. Có dấu tích người ta qua lại nhiều lắm. Hẳn là những người lên rừng ở vùng này cũng rất thích đi qua lối mòn này.

Lối mòn dẫn lên tít trên cao, nhìn xuống dưới quang cảnh bao quát rộng lớn. Cái xe máy Lãng dựng sẵn ở đó nhỏ đến độ giờ chỉ còn là một chấm đen. Đi cao thêm một chút nữa thì cũng chẳng còn nhìn thấy gì ở bên dưới.

Leo núi cả buổi đã thấm mệt, Lãng thở dốc kêu lên:

- Đủ rồi, dừng lại nghỉ một chút đã!

Lão thầy bói lập tức hối thúc:

- Không có nghỉ ngơi cái gì cả, nhanh lên, trời tối mà để yêu tinh phát hiện ra là chết cả lũ!

Lãng xua tay thở phì phò nói:

- Có chết thì cũng phải cho tôi thở cái đã, mà lão thử nói xem. Con yêu tinh này vì sao chui vào đâu lại không chui, cứ thích rúc vào chỗ rừng rú sâu như thế này làm cái gì, nó không định hành xác mình thì chẳng lẽ mỗi lần nó về nó không cảm thấy mệt à?

Lão thầy bói chán nản xua tay than vãn nói:

- Tôi bị nghiệp gì mà lại đi cặp chung với cái thằng đầu đất thế này. Này nhé, yêu tinh nó có phép nó đi mây về gió, chứ không phải cuốc bộ như mình đâu. Thở xong chưa thì đứng lên đi tiếp đi ông tướng ạ. Còn chưa biết là cái cây ấy nó ở xa hay gần đâu...

Lãng hít đều một hơi nữa, rồi lại cắn rắng đứng lên đi tiếp, vừa đi vừa nói:

- Tôi hỏi thật, sao lão già rồi mà lão vẫn còn khỏe thế? Đến tôi sức trai thanh niên mà leo đến đây đã không chịu nổi rồi, lão ăn cái gì mà sức dai quá vậy?

Lão thầy bói vừa đi vừa cười, lão cũng thở nhưng không thở mạnh. Lão nói:

- Thứ nhất là về nhịp thở, thứ hai là về nhịp điệu, hai điều này từ nhỏ khi theo học thầy tôi là tôi đã không bao giờ được phép quên rồi. Nhất là đi đứng phải thẳng người không cúi gằm, ngày đi mười cây số luyện tập vào buổi sáng, cứ thế đều đặn trong mười năm. Nếu cậu làm được như thế thì rồi cậu cũng sẽ khỏe như tôi thôi.

Lãng trợn mắt có vẻ không tin, anh không nghĩ lão già có thân hình còm cõi này, không ngờ trước đây cũng lại có một quãng thời gian kham khổ như vậy. Xem ra thời đại của anh vẫn còn quá sướng rồi.

Hai người sau đó ngừng bặt nói chuyện. Đi thêm một lúc nữa thì chợt lão thầy bói reo lên:

- Đây rồi, cái cây ấy ở đây chứ không sai!

Lãng kêu lên:

- Hay lắm, tôi gánh cái gùi xăng này mà mỏi sắp chết rồi đây này. Nhanh đi vào trong để tôi đốt cái cây ấy đi.

Lão thầy bói gật đầu, dẫn Lãng vào sâu trong một cái khe núi. Nói là thấy gần rồi, nhưng bọn họ cũng phải đi sâu vào trong đến độ hơn trăm mét nữa thì mới thấy cái cây ấy.

Cái cây hoa ấy to đùng như cây si mấy trăm năm tuổi, thân cây đã thành cổ thụ. Mà hoa lá thì mọc đầy, đều mọc ra những nhành hoa huệ tây trắng muốt. Đứng cách xa đó cả cây số thôi là Lãng đã có thể ngửi thấy mùi hoa huệ tây rồi.

Nhìn Lãng đứng chôn chân tại chỗ, lão thầy bói nhanh chóng thúc giục:

- Nhanh lên, còn đứng ở đấy làm cái gì nữa? Đem xăng tưới lên người nó rồi đốt đi!

Lãng giật mình tỉnh lại, hóa ra vừa rồi anh bị mùi thơm của cây hoa làm cho ngẩn ngơ đến ngây người. Nhanh như cắt, Lãng đem đổ toàn bộ hai mươi lít xăng lên thân cây rồi châm lửa đốt.

Ngọn lửa cháy rừng rực to đùng đùng. Khi này lão thầy bói vội xua đuổi Lãng:

- Được rồi, việc của cậu từ nay đã xong. Cậu về đi. Tôi còn vướng mắc một đoạn chuyện liên quan đến yêu tinh hoa này nên phải ở lại an bài. Sau này chắc cậu cũng khó tìm thấy tôi đấy!

Lãng ngây người, không hiểu vì sao lão thầy bói này hôm nay ăn phải bả gì mà lại xua anh như đuổi tà thế. Chỉ có điều anh không tìm hiểu cũng chẳng muốn tìm hiểu mà chỉ quay đầu đi thẳng. Quãng đường xuống dưới núi thì đỡ mệt mỏi hơn lên trên núi rất nhiều. Lãng đi một lúc đã chạy xuống chỗ chiếc xe máy anh dựng từ trước.

Đột nhiên trong lòng núi phát ra một tiếng âm thanh rên rỉ u u như ai đó kêu. Âm thanh đó hết sức mờ nhạt nên Lãng nghe không rõ. Anh tự lắc đầu một cái, rồi lên xe về nhà.

Chiều hôm đó Lãng làm thịt một con lợn mới, và quả nhiền là sau khi mọi chuyện đã được giải quyết thì thịt anh bán cũng chạy hơn hẳn, cũng chẳng còn có người đến tìm anh mà kiếm cớ sinh sự nữa.

Tối đó Lãng được đi ngủ sớm, ăn cơm tắm rửa xong là anh nhảy lên giường thoải mái nhắm mắt đi ngủ.

Tiếng anh thở đều chìm sâu vào giấc ngủ, mừng rỡ vì mọi chuyện đã kết thúc.

Nhưng không, có vẻ như là anh đã lầm. Ngay lúc này, giữa đêm khuya ngoài cửa lại có một tiếng động gõ lên vang đều.

Lãng giật mình tỉnh giấc, làu bàu đứng dậy nhòm qua khe cửa xem là ai làm phiền anh trong giấc ngủ giữa đêm khuya như vậy. Hóa ra đó là lão thầy bói. Anh vội mở cửa ra rồi hỏi lão ta:

- Trời ơi ông làm gì mà giữa trời khuya trời khoắt như thế này gõ cửa nhà tôi. Mà sao tôi tưởng ma quỷ tí giật són đái. Sao ông bảo ông về rồi cơ mà, chính ông còn dặn tôi như thế?

Lão thầy bói lạnh run lập cập nói:

- Tôi bị lỡ chuyến xe, lại đi bộ nữa nên giờ mới về được đến đây.

Lãng bật cười ha hả nói:

- Hay cho lão thầy bói mù dở, còn bày trò thanh cao giả thần lộng quỷ, ra trò cao nhân đắc đạo với tôi nữa đi. Cho lão đáng đời, giờ thì vào đây...

Lãng mở cửa giơ tay nghênh đón lão thầy bói. Lão ta run lập cập bước vào trong nhà, rồi chui thẳng lên giường đắp chăn nhắm tịt mắt. Lãng còn đang định hỏi là lão đã ăn gì chưa nhưng lại thấy lão đã ngủ rồi, nên đành thôi.

Lãng cũng chui lên giường ngủ tiếp, rồi anh lại ngủ say. Đến thêm một lúc nữa, Lãng đang ngủ lại bị giật mình tỉnh dậy vì thứ tiếng động loẹt quẹt. Lão thầy bói giờ này đã không còn ở bên cạnh anh mà đã đi đâu mất. Khi ngoảnh đầu nhìn lại, Lãng chợt thấy lão ta đang lui cui ở dưới hộc bếp, ngay gần cái chậu tiết lợn ôi thiu đã đông cứng từ tủ lạnh mà anh mới xả ra hồi chiều.

Lãng bật dậy soi đèn pin rọi thẳng về phía ấy, thì ngay lập tức anh giật mình kinh hãi. Vì lão thầy bói từ lúc nào đã sục hẳn cái mặt của lão xuống dưới cái chậu tiết ôi thiu đỏ lòm, miệng tợp lấy thứ tiết đỏ như một con chó đang uống nước. mắt lão ta lấp láy, trong đó có cái màu gì đó đỏ rừng rực như lửa, môi lão ta dính máu nhưng vẫn có màu vàng tươi.

Lãng kêu lên:

- Lão làm cái trò gì thế?

Lão thầy bói giật mình, quay người lại nhìn Lãng, người lão hơi run run, lão nói:

- Tôi đói quá, nên nhịn không được!

Lãng gấp giọng nói:

- Trời ơi lão đói thì lão nói cho tôi biết, đấy là tiết thiu, mà lão cũng vục đầu vào uống được. Chưa kể run sán gì đấy đầy trong tiết...

Nói xong Lãng lại hối cho lão ta đi rửa mặt, rồi nấu cho lão ta một bát mỳ hối lão ta ăn. Lão ta ăn xong bát mỳ rồi lại lên giường nằm. Lãng cũng đi ngủ.

Đến khi Lãng đã ngủ say, không ngờ lão thầy bói thức dậy, miệng lão nở nụ cười đầy độc địa. Lão mở miệng há thật to hướng về phía Lãng. Chỉ thấy từ trong miệng Lãng bay ra một thứ khí màu xanh chui vào miệng lão.

Mặt lão thầy bói giờ này chợt biến đổi sang khuôn mặt của một cô gái, có khuôn mặt nổi đầy gân xanh, làn môi vàng chóe, đôi mắt đỏ tươi rừng rực lửa. Hóa ra nó chính là yêu tinh, là con yêu tinh trong rừng sâu trước đây mà Lãng đi trừ chứ chẳng phải thứ thầy bói nào hết.

Ai ngờ rằng, lão thầy bói kỳ thực đã chết kể từ khi Lãng đi khỏi, cái tiếng thét u u nghe nhỏ tai khi đó chính là tiếng thét của lão ta ngã xuống vực.

Còn yêu tinh hóa thành hình dáng lão ta quay về đây để lừa Lãng. Nó đem hết năng lực của mình vào trong nhà để hút lấy sinh khí của Lãng. Lúc trước một chậu hoa chỉ là một ngón tay của nó, còn giờ này là cả thân người của nó đã lọt vào trong nhà. Nên sinh khí của Lãng chẳng mấy chốc đã bị nó hút sạch. Sắc mặt Lãng chuyển sang xanh như tàu lá chuối rồi tắt thở.

Con yêu tinh cất điệu cười the thé gằn giọng nói:

- Trịnh Cung, kiếp trước chính ngươi cũng chẳng thể đốt nổi ta. Kiếp này một tên truyền nhân quèn của người cũng tính làm việc ấy hay sao?

Rồi lại vỗ vỗ vào mặt Lãng và nói:

- Ta và ngươi có duyên ba kiếp, mà có nghiệt thì vô cùng. Không ngờ kiếp sau của Trịnh Cung đời này lại giống Chư Sinh kiếp thứ hai như vậy, cũng chỉ là một anh Lãng bán thịt lợn... Ta tiếp tục chờ đến kiếp sau của ngươi. Hai chúng ta thù hận không bao giờ dứt...

Nói xong Yêu tinh lại cười chói tai rồi hóa thành một làn khói xanh biến mất.

Bỗng hồn ma Hùng đầu trọc lại xuất hiện, gã đến trước mặt xác của Lãng thì thào nói nghe rất rõ: "Yêu tinh, yêu tinh, nó giết tôi rồi. Chạy đi, xác tôi nát rồi..."

Bóng ma của Hùng đầu trọc biến mất.

Trong miệng Lãng chợt rỉ ra một dòng máu, chảy xuống nền đất dần tạo thành một dòng chữ đỏ tươi hết sức quỷ dị: "Thù sâu vô tận – hận kiếp vô cùng - Trịnh Cung!"

Hết!

Đôi lời: bạn đọc nếu thấy hay, xin bình luận cho tác giả được vui. Nếu truyện thành công, tôi xin viết riêng một bộ tiểu thuyết tâm lý tình cảm kinh dị về ba kiếp đầu tiên để tri ân. Xin cảm ơn!

Ngạ Quỷ
Chưa có ai yêu thích truyện này!


 BÌNH LUẬN TỪ FACEBOOK