- Con không thấy sao, chính con đã xoa dịu bớt cái nỗi đau của mẹ đó...
* * *
Con bé Hà, đã khuya rồi nó còn chưa ngủ, đứng trước cửa ngó mắt về phía con đường, dường như nó đang chờ ai, cái nôn nóng đã hiện rõ trên gương mặt đầy xinh xắn của nó, đêm nay chưa bao giờ nó thấy đêm dài như thế này, gần cả một đêm tay chống cằm nhìn ra phía con đường vắng tanh, chẳng thấy bóng mà nó đang chờ, trăng đêm nay rất tròn, ánh sáng bùng quang như ban ngày nó nhìn thấy mọi vật xung quanh, từ đầu cuối đường đến cuối đường... làm sao nó yên giấc được khi hằng đêm mẹ nó phải gánh trên vai một đôi hàng nặng để nuôi nó ăn học, phụ nữ nghèo họ vất vả là như thế, hôm nay cũng vậy, đến bây giờ vẫn chưa thấy mẹ nó về, trong lòng nó thêm cồn cào và day dứt .. giá mà gia đình nó sung sướng như bao gia đình khác, thì Mẹ nó đâu cực nhọc tấm thân...
Nhà chỉ có hai Mẹ Con nên tình thương rất đậm đà và tha thiết, Cha nó qua đời trong thời chinh chiến, chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa nhau sống, nghĩ mà thương mẹ nó vô cùng, tuổi đã già sức yếu lại mang trên vai đôi gồng gánh nặng nhọc đã mười mấy năm nay. Nó luôn tự hào về mẹ nó, cả xóm này chẳng có người phụ nữ nào nhọc nhằn trong sương gió, vất vả hết ngày lẫn tháng như mẹ nó. Thấy thấp thoáng dáng bước trên đường nhanh nhẹn, nó vội vàng chạy ra trước ngõ mà vui mừng - mẹ nó đã về với những giọt mồ hôi lem ướt áo, nó chạy tới ôm chầm mẹ nó:
- Mẹ ơi! Tội nghiệp mẹ quá để con gánh vào nhà cho, mẹ có mệt không, hàng bán hết không mẹ?
- Con bây giờ chưa ngủ à, khi nào mẹ đi bán vắng nhà thì con cứ yên tâm ngủ đi chứ, mẹ về sau! Mệt thì mẹ không mệt đâu quen rồi, thôi từ đây đến nhà gần mà để mẹ gánh cho, sao con gái giành hết việc của mẹ vậy, thôi vào nhà đi con, hàng mẹ bán hết rồi.
Hai mẹ con cùng nhau bước vào nhà mà tình thương dâng trào, mẹ bé Hà lúc nào cũng hãnh diện về đứa con gái của mình, tuy nghèo nhưng bà rất hạnh phúc khi sinh ra bé Hà, bà ra đường luôn được người ta khen rằng "con bé Hà coi nhỏ vậy, mà nó có hiếu với mẹ nó quá, đến nỗi thầy hiệu trưởng cũng khen, đến thăm nhà và chia sẻ tấm gương chịu khó học giỏi" vì thế mẹ bé Hà có mệt nhọc đến đâu bà vẫn cam chịu.
Bé Hà dẹp hàng sang một bên chạy vào lấy quần áo vào bảo mẹ:
- Mẹ đi tắm đi, con dọn cơm lên.
Bà nghe lời bé Hà đi tắm, và vào ăn cơm.
Cứ như thế hết ngày này sang ngày khác, đêm đêm hai mẹ con tâm sự với nhau, bé Hà nói với mẹ:
- Mẹ ơi, để ngày mai con đi bán nha, con năn nỉ mẹ đó, cho con bán thay mẹ đi một ngày cũng được.
Bà cười trong niềm vui và nỗi buồn lẫn lộn:
- Đi sao được mà đi, khi con đang mang chứng bệnh tim trên người, mẹ đúng là một người mẹ không ra gì, không kiếm được nhiều tiền để trị bệnh cho con.
- Mẹ ơi xin mẹ đừng nói vậy, mẹ đã vất vả mười mấy năm nay rồi, vai của mẹ cũng đã chai, chỉ vì nuôi con ăn học thôi mà, con thương mẹ lắm.
- Mẹ cũng hạnh phúc vô cùng khi có con, dù vất vả mẹ cũng chịu!
- Con ước gì Mẹ tươi trẻ mãi nhiều sức khỏe và không còn vất vả với đôi gánh nặng nhọc về đêm này nữa.
- Thế con không ước con hết bệnh sao?
- Con không ước như vậy, chỉ ước về mẹ thôi, nếu mà con lớn, con sẽ không bao giờ lấy chồng xin ở vậy để săn sóc cho mẹ đến suốt đời.
Nắm bàn tay mà hôn nhiều vào làn da Mẹ đã nhăn vì tuổi tác, nhưng không hiểu sao, Hà lại thích hôn và ngả đầu vào lòng Mẹ, lúc nào cũng có một cảm giác thật ấm áp vào bao la. Mẹ bé cũng rất hạnh phúc vì con mình, vì căn nhà đã chan chứa tình thương trong mười mấy năm qua, bé Hà no ấm được đi đến trường trong ngày hôm nay, cũng nhờ vào một gánh hàng rong và công sức giọt mồ hôi của bà.
- Mẹ ơi biết bao giờ con nuôi mẹ giống như mẹ đang nuôi con đây?
- Con không thấy sao, chính con đã xoa dịu bớt cái nỗi đau của mẹ đó, con cố gắng học tập cho nên người, thành đứa con có ích cho xã hội, và đất nước .... Như thế là con đã nuôi mẹ rồi đó, gánh hàng thường ngày mẹ gánh cũng nhẹ hơn.
- Dạ!
Hai mẹ con ôm nhau trong niềm hạnh phúc. Trăng cũng đã sắp tàn bên khung cửa