+ Tôi đã yêu em! đúng thế.Lần đầu tiên tôi yêu một người con gái.Tôi có thể nói là một tay ăn chơi, tất cả những thú vui của một người đàn ông tôi đều biết, tôi luôn cố gắng giữ ở chừng mực để không nghiện một thứ gì.
+ Và tôi có một điều khác nữa là không quá thèm muốn những cô gái, tán tỉnh thì có chứ đi xa hơn thì chưa bao giờ.
+ Sự sâu sắc chân thành và một chút hồn nhiên trong sáng trong em đã làm cho tôi rung động. Tôi đã yêu em bằng một tình yêu pha chút dư vị của sự nghi ngờ hay nói đúng hơn là cảnh giác không phải bằng tất cả trái tim như những ai lần đầu bước vào tình yêu.
+ Em là một cô gái vừa rất truyền thống nhưng trong em cũng có những tư tưởng rất hiện đại, khi ấy tôi lại không nghĩ như thế. Bởi khi tôi biết em có thời gian ra ngoài tiếp xúc với môi trường xã hội lâu rồi, tôi bỗng cảm thấy không thích yêu một người con gái có nhiều trải nghiệm như thế…
+ Tôi đã không nói lời chia tay với em, mà chỉ qua một người bạn tôi cố tình nói những câu làm cho em phải thật tổn thương mà quên tôi đi. Lúc đầu tôi cũng hơi suy nghĩ, sau rồi cuộc sống tất bật cùng những cuộc chơi bạn bè và nhiều người con gái xung quanh cận kề, khiến tôi quên em đi thật nhanh chóng.
+ Thời gian tôi yêu em không phải là dài, nó cũng cho tôi một chút kinh nghiệm nên tôi chẳng khó khăn mấy khi bước chân vào các cuộc tình ngắn dài khác.
+ Trong tôi vẫn có một con người theo trường phái bảo thủ, không biết hẳn phải vì ký do đó không nhưng tôi rất thích những cô gái mang chút hồn nhiên và thật ngay thơ.
+ Mai là một người con gái như thế, cái tên em đã đủ cho người nghe cảm giác sự hồn nhiên và trong sáng tới mức nào. Nhất lại khi tiếp xúc trò chuyện với Mai chiếc răng khểnh làm nụ cười trên môi em lúc nào cũng duyên dáng và đáng yêu vô cùng…
+ Tôi là người cẩn trọng trong các mối quan hệ, nhất là tình yêu vậy mà từ khi Mai chuyển tới xóm trọ của tôi chưa đầy một tháng tôi đã yêu em…Dù chỉ một ngày về nhà phải xa em là tôi đã thấy ngày hôm đó dài như thế kỷ.
+ Sự xuất hiện của Mai và tình yêu cuồng nhiệt của tôi dành cho Mai khiến tôi không nghĩ rằng chỉ một thời gian ngắn trước thôi tôi đã yêu em…Lúc ấy tất cả những gì về em trong tôi như được một chiếc bút xoá đi nhanh chóng như chưa hề sẩy ra trong đời tôi.
+ Vâng lần đầu tiên tôi nắm tay Mai, cô ấy giật ra khiến tôi hơi ngượng ngập, cũng chính vì thế mà tôi càng thất khao khát yêu em hơn.
+ Thời gian trôi đi tôi cũng không cảm nhận được là nó đang trôi đi hay dừng lại, bởi hầu hết thời gian tôi đều dành cho Mai, ở bên em chăm sóc cho em, quan tâm nâng niu em như nô lệ phục tùng một nữ hoàng, vì em tôi sẵn sàng làm mọi thứ để em vui là tôi thấy hạnh phúc…
+ Thế rồi một hôm Mai nằng nặc đòi đưa em về nhà tôi. Tôi rất yêu em và chúng tôi cũng có những chuyện đi quá xa, dầu vậy tôi cũng chưa muốn giới thiệu Mai với Bố mẹ vì em mới là sinh viên năm 3, tôi muốn chờ em học xong mới tính chuyện lâu dài.
+ Cũng vì vài lần hứa với em, tôi đành đưa em về.Lần đầu tiên đến nhà tôi, vậy mà gặp bố mẹ tôi ngồi ở phòng khách em đã cất tiếng chào thật rõ ràng:
– Con chào Bố mẹ!
+ Cả Bố mẹ và tôi đều ngỡ ngàng vì lời chào ấy. Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh bước lên giới thiệu em với Bố mẹ. Là con trai ông bà nên tôi hiểu nét mặt ấy là sự không ưng thuận chút nào, có lẽ vì nể tôi nên ông bà vẫn khéo léo cư xử với Mai thật bình thường.
+ Mẹ xuống bếp chuẩn bị cơm cháo còn Mai leo lên phòng tôi ngủ một giấc…Khi ấy tôi nghĩ có lẽ em mệt quá, tôi sốt sắng xuống giúp mẹ, và khéo léo nói đỡ cho em để mẹ khỏi phật lòng.
+ Cơm cháo xong cả nhà đang trò chuyện, em mở lời muốn về thưa với Bố mẹ một chuyện, dứt câu em lấy trong sắc tay ra một tờ giấy đưa cho mẹ tôi. Mẹ lướt qua tờ giấy rồi hết nhìn tôi lại nhìn Mai, khuôn mặt mẹ biến sắc, mẹ đưa tờ giấy cho tôi: kết quả xét nghiệm Mai đã có thai 3 tháng.
+ Máu trong người tôi như dồn cả lên mặt lên đầu, tôi ước giá như đất dưới chân tôi nứt ra để mà tôi có thể chui xuống. Trời ơi! tôi bỗng thấy tay chân mình thừa thãi lóng ngóng…
+ Thế là mọi chuyện vỡ lở, mẹ gọi tôi về giảng giải, rằng mẹ không chấp nhận một người con dâu như thế, mẹ bảo cứ chăm sóc cho Mai sinh con rồi mẹ sẽ đón về nuôi chứ mẹ nhất định không đồng ý.
+ Tôi cãi lại mẹ rằng Mai là một cô gái trong sáng và đáng yêu, và mong mẹ hãy cho cô ấy cơ hội để mẹ hiểu hơn về cô ấy.
+ Mẹ nhìn thẳng váo mắt tôi hỏi: Mẹ muốn hỏi con thế nào là một cô gái có tâm hồn trong sáng? Một cô gái có tâm hồn trong sáng lại để sảy ra chuyện tày đình như thế khi chưa làm vợ sao?
+ Tôi lại cãi là do tôi. Mẹ bảo một người có tâm hồn trong sáng là người biết lường trước những điều không hay để có những hành động đúng mực kìa….Là đàn ông nên Bố cũng điềm tĩnh hơn, ông trò chuyện với tôi như một người bạn, khi nhận thấy tôi quá nặng tình với Mai, ông đã đứng ra khuyên can mẹ.
+ Cuối cùng thì hôn lễ của chúng tôi cũng được tổ chức…Tôi chưa bao giờ thấy mình lại ở trong một hoàn cảnh dở khóc, dở cười như giây phút ấy.
+ Ngay đêm tân hôn lúc Mai ở trong phòng tắm tôi vô tình đọc được tin nhắn mới gửi tới máy của vợ: “Tôi chúc em hạnh phúc! ngày hôm nay là ngày tôi thấy đỡ tội lỗi vì nhứng gì tôi đã gây ra cho em, em hãy tha lỗi cho tôi, thật lòng tôi mong em hạnh phúc bên người đàn ông thứ hai của mình”.
+ Có nghĩa tôi không phải là người đàn ông đầu tiên đến với Mai, những lời lẽ ấy có vẻ như Mai cũng đã có những tình cảm vượt ra ngoài ranh giới cho phép của một tình yêu đơn thuần! Vậy mà Mai đã lừa dối tôi rằng chưa hề yêu ai.
+ Tôi bỗng thấy ghê tởm những lời nói nụ cười, những hành động cử chỉ mà tôi cho là hồn nhiên ngây thơ, trong sang…của vợ mình, hoá ra tất cả chỉ là giả dối mà thôi.
+ Mai bước vào với mái tóc ướt át rối tung và một chiếc đầm trên gối. Tôi chìa cái tin nhắn ra, sự biến đổi trên nét mặt Mai đã chứng tỏ điều đó là sự thật; Nét mặt vừa bối dối, sám ngắt, một lát sau Mai mới ngẩng lên miệng rối rít rằng không quen hắn…
+ Tôi bỗng thấy trong lòng trống rỗng và lạnh ngắt, tôi thấy coi thường sự trơ trẽn trên khuôn mặt vợ mình.
+ Đã là vợ chồng với nhau tôi không thể cứ cố chấp mãi quá khứ của Mai, mặc dù tình yêu, sự ngưỡng mộ lẫn tôn trọng mà tôi dành cho vợ đã không còn được như thủa ban đầu.
+ Tôi chấp nhận tha thứ, thực lòng tim tôi vẫn dằn vặt khổ đau vì tự ái của một thằng đàn ông trong tôi bị tổn thương, tôi mong Mai hiểu mà cố gắng sống tốt hơn biết chăm lo cho gia đình hơn…
+ Tôi phải chuyển công tác về gần nhà, không còn làm trên thành phố gần vợ nữa.
+ Cũng từ ngày ấy mỗi lần lên thăm vợ con là một lần điều tiếng về sự “trong sáng” của Mai đầy lên, tôi nhận ra một điều rằng nụ cười duyên dáng ấy, đôi mắt vờ thơ ngây ấy…không phải chỉ dành riêng cho tôi mà Mai dành cho tất cả mọi người đàn ông.Và một sự thật cay đắng nữa là Mai cưới tôi vì muốn tìm cho con mình một người bố hợp pháp mà thôi.
+ Một ngày cuối thu trời se lạnh, tôi gặp em! Người con gái đầu tiên làm trái tim tôi rung động.Tôi gặp em trong trang phục một chiếc áo bầu được xếp may những đường ly ngay ngắn.
+ Tôi bắp gặp nụ cười hạnh phúc và nét đẹp đằm thắm của một người phụ nữ sắp sinh con đang đi bên cạnh chồng mình…Tim tôi như thắt lại.
+ Tôi thấy niềm hạnh phúc dịu dàng giản dị trên khuôn mặt em và chồng em, đối lập với nỗi cay đắng ê chề tôi đang gánh trên vai mình mà không chia sớt cho ai được một chút nào dù là nhỏ nhất, vì chính tôi đã lựa chọn như thế nên tôi phải tự chịu trách nhiệm mà thôi.
+ Em nhìn thấy tôi có vẻ hơi bất ngờ, rồi em cất lời chào và giới thiệu với chồng em: “Tôi là một người bạn cũ”. Đúng tôi chỉ là một người bạn cũ, và tôi bỗng cảm thấy mình cũng chẳng xứng đáng với điều đó.
+ Ngày ấy tôi đã rời xa em, phụ niềm tin và tình yêu của em dành cho tôi, tôi đã dẫm đạp lên sự thiêng liêng sâu sắc mà trái tim em đã gửi gắm cho tôi….
+ Vậy mà em không thù hận, cũng chẳng có thái độ gì? Là trí tim em quá bao dung hay với em giờ đây tôi cũng chỉ giống tất cả những người đi lại ngoài đường? Nếu thế có lẽ em đã không chào tôi? Sự ân hận, sự tiếc nuối…trăm ngàn cảm giác đè lên ngực khiến tôi dường như không thở nổi.
+ Giờ phút này tôi mới hiểu được rằng: Một tâm hồn trải qua nhiều những khó khăn, những tổn thương và vấp váp mà vẫn giữ được sự trong sáng tin yêu mới là đáng quý chứ không phải sự trong sáng như một cơn gió đầu mùa có thể sẽ chẳng mang lại sự yên bình nếu gặp cái nắng thiêu đốt mà không giữ được lòng mình, nhất là sự giả dối càng khó tha thứ…
+ Sự giản dị đằm thắm và sâu sắc mới thật là đáng quý và lâu dài, chứ không phải sự hồn nhiên thơ ngây chưa được trải qua một chút khó khăn vất vả, vì khi nó trải qua thử thách thì sự hồn nhiên thơ ngây ấy có thể trở thành sự yếu đuối ở cả suy nghĩ lẫn hành động…