Truyện ma ngải có thật | Đọc truyện ngắn hay tại webtruyenfree

Truyện ma ngải có thật

Thể loại : KINH DỊ | TRUYỆN KINH DỊ | TRUYỆN MA
Tác giả :
Lượt xem : 380

Ba thằng chúng tôi hồi ấy chơi với nhau thân lắm, đi đâu cũng kè kè có nhau. Chỉ có điều Đức học hết lớp 8 thì nghỉ học, có lần tôi và Hoàng hỏi nguyên nhân, thì Đức cứ cười hì hì mà bảo “tao bị người ta đánh cho nghỉ học”.

Mãi sau này, nghe mấy đứa gần nhà Đức kể, tôi mới biết nó ẩu đả với thằng bạn cùng trường, chẳng may làm thằng kia té cầu thang chấn thương đầu, nên bị kỉ luật. Trong ba thằng, thì chỉ có tôi là nhỏ con nhất, tướng tá lại thư sinh, mỗi lần gặp chuyện với mấy thằng trong quán net, Hoàng và Đức đều là người đứng ra can ngăn dùm tôi. Có lần, vì tránh đòn dùm tôi, mà Đức bị thằng kia cứa miểng thủy tinh trúng mặt, để lại cái sẹo một bên trán dài 4-5 cm.
Thời gian qua đi, năm 12 tôi đậu vào 1 trường cao đẳng ở Sài Gòn, Hoàng cũng đậu Đại Học Công Nghiệp 4, nên ba thằng ít gặp lại nhau. Ở Sài Gòn được một thời gian, tôi và Hoàng có khá nhiều bạn mới, nên cũng quên bẵng luôn Đức. Chỉ có vài lần tôi gọi điện thoại về hỏi thăm, mới biết Đức đã chuyển qua phụ làm mộc ở gần nhà.
Bẵng đi được một thời gian, thì đợt nghỉ hè năm 2 vừa rồi, tôi về lại Biên Hòa. Gặp Hoàng cũng đang được nghỉ ở nhà, nên hai thằng đèo nhau bằng con dream tàu qua nhà kiếm thằng Đức. Qua tới nơi, tôi thấy nhà Đức trống hoác, thằng Đức không biết đi đâu, nên tôi và Hoàng chỉ gặp được mẹ nó. Lân la hỏi chuyện một hồi lâu, mới được mẹ nó kể cho nghe về gia đình nó trong 2 năm qua:
Cái ngày tôi và Hoàng lên Sài Gòn học, Đức cũng xin đi phụ mộc cho nhà bác Tư cùng xóm. Làm được một năm, bỗng sức khỏe của Đức giảm đi rõ rệt. Từ 80kg, nó sụt xuống còn hơn 60kg chỉ trong 2 tháng, mặt mũi thì xanh xao tiều tụy, trong khi Đức vẫn ăn uống bình thường, đi khám cũng không phát hiện bị bệnh gì cả.
Cuối năm đó, nó nằng nặc xin nghỉ ở chỗ làm mộc, về nhà nhờ mẹ nó chung vốn mở quán net nhỏ để trông coi ở trước nhà. Mẹ Đức thì vẫn bốc thuốc bổ cho nó uống đều, nên 1 năm trở lại đây thì không thấy Đức sụt kg nữa, mặt cũng bớt xanh xao hẳn đi.
Mẹ nó bảo thấy nó lạ lắm, cái hồi còn làm phụ mộc, Đức với bác Tư thân thiết như bác cháu ruột. Ấy vậy mà từ hôm nằng nặc xin nghỉ làm, nó chưa một lần ghé thăm bác Tư, hay hỏi thăm vài câu khi gặp ngoài đường cả. Mặc dù nhà bác Tư mộc cũng chỉ cách nhà nó khoảng 5-6 căn nhà. Hỏi bác Tư, bác cũng bảo trước đó bác với nó cũng không có xích mích gì cả, trước ngày nó xin nghỉ thì bác Tư và nó vẫn nói chuyện vui vẻ bình thường lắm.
Bốn tháng trước, nó có xin qua thăm bác Tư một lần, mẹ Đức bảo hôm đó thấy nó trông vui vẻ lắm. Nhưng tầm chiều nó về, thì lại thấy mặt nó tái xanh như tàu chuối, cứ đờ đẫn ra, rồi đi thẳng vào phòng ngủ không nói với ai tiếng nào.
Mẹ nó lo lắng lắm, gõ cửa phòng hỏi mãi mà không thấy nó trả lời. Đến chập tối, cả nhà bắt đầu ăn cơm thì nó mò ra, nói chuyện với mọi người bình thường, nhưng tuyệt nhiên không nói có chuyện gì xảy ra bên nhà bác Tư. Sau đợt đó, nó lại bắt đầu sụt kg như hồi mới nghỉ làm, mặt mũi cũng xanh xao trông thấy, hồi 3 tháng trước, mẹ Đức cân thì thấy nó sụt còn 45kg.
Từ bữa ấy, cứ đến chập tối là nó hay nó nhảm, miệng lẩm bẩm nhiều câu rất khó hiểu. Có lần còn thấy nó ú ớ gọi tên một cô gái nào đó tên “Linh”, ban ngày thì nó vẫn sinh hoạt bình thường và hoàn toàn tỉnh táo. Sau gáy nó bắt đầu xuất hiện những vết bầm tím tròn tròn, loang lổ. Mẹ nó gom tiền trong nhà, bán hết dàn máy tính để chở nó đi bệnh viện da liễu để khám, chụp đủ kiểu…từ x-quang cho đến chụp cộng hưởng mri…nhưng cũng không phát hiện được trong người nó có điều gì khác thường.
Mẹ nó bảo, tầm trưa này chắc nó đang lang thang đâu đó trong xóm, chắc chỉ một lúc nữa là về. Thế nên tôi với Hoàng ngồi đợi, chừng hơn 1 tiếng sau mới thấy thằng Đức về. Tướng nó gầy nhom như ma cây, suýt chút nữa thì tôi và Hoàng nhận không ra Đức. Bạn bè lâu ngày không gặp, nên ba thằng ngồi huyên thuyên cả buổi trời về chuyện học hành của tụi tôi, rồi chuyện về bệnh của Đức.
Đến chập tối thì tự dưng thằng Đức bảo thấy mệt, rồi nằm vật ra. Tôi và Hoàng dìu nó vào phòng trong nằm nghỉ, hai thằng bấy giờ cứ sợ Đức bị sốt hay gì, nên tính cởi áo nó ra để lấy khăn ướt lau người cho nó. Hai thằng gần như chết đứng khi kéo áo thằng Đức lên, ngực nó dầy chạt những vết bầm tím tròn tròn loang lổ bằng 2 ngón tay, những lỗ chân lông ở đấy cứ nở rộng ra, lâu lâu lại rỉ chút máu đỏ bầm rồi thấm luôn vào áo của Đức.
Bấy giờ, tôi và Hoàng mới thực sự thấy lo cho sức khỏe của Đức, nên cứ loay hoay liên tục mà không biết phải làm sao. Một lúc sau thì mẹ Đức về:
-Không sao đâu. Thằng Đức dạo này hay như vậy lắm. Bữa rầy bác cũng dắt nó đi khám mấy nơi, mà nghe họ bảo chỉ là da bị tụ máu độc, chảy một lúc là thôi à.
Bác nói vậy, nhưng tôi vẫn thấy lo lắm. Tối về nhà, không làm sao yên tâm mà ăn uống được, dù sao nó cũng là thằng bạn chí cốt bao nhiêu năm trời. Mở cái laptop lên, tôi bắt đầu search Google, và vào các diễn đàn để tìm thông tin về bệnh của Đức. Có người bảo, đó là hiện tượng chảy máu chân lông, ruột không hấp thụ được dinh dưỡng…Nhưng, điều làm tôi thấy đáng ngại nhất cuối cùng cũng tới.
11h tối, sau khi thiếp đi cạnh laptop được 1 tiếng. Tôi bừng tỉnh vì tiếng chó sủa ngoài cổng
-Giờ này không biết thằng nào còn đi phá làng phá xóm nữa?
Rồi tôi chợt nhớ cái thời 3 thằng còn thân thiết, lâu lâu cũng rình mò ban đêm. Quậy phá, chọi đá cho lũ bẹc rê, chó xù nhà hàng xóm sủa inh ỏi. Mắt lim dim, tôi mở lap lên, thấy có 1 tin nhắn offline ở yahoo, chợt nhớ là hồi tối mình có để lại yahoo liên lạc trên forum cho mọi người, nếu ai biết gì về bệnh của Đức thì liên lạc.
Dòng off hiện lên, tôi không tin vào những gì mình đang đọc. Có một ai đó gửi tin off, miêu tả rất chính xác bệnh tình của Đức. Cả những chi tiết về bệnh của Đức mà tôi không kể trên diễn đàn, cũng được người này tả một cách kĩ lưỡng.
“……..em họ anh vừa qua đời tháng trước. Nó cũng bị giống như bạn của em, đây là chuyện khá rắc rối và liên quan tới bùa ngải. Nếu em muốn tìm cách chữa trị cho bạn em, thì phone cho anh theo số này: 0909xxxxxx. Anh ở Sài Gòn, nếu được thì anh em mình hẹn nhau café nói chuyện cho thoải mái. Anh vừa mất đứa em, không muốn người khác phải chịu cảnh đau khổ ấy nên rất sẵn lòng giúp đỡ em”.
Tôi băn khoăn lắm, cả đến bác sĩ cũng không tìm ra Đức bị bệnh gì. Mà người này lại biết rất rõ, còn nói là em của anh ta vừa mất tháng trước. Không biết liệu bệnh của Đức có còn kịp chữa trị? Đáng ngại nữa là anh ta lại nói rằng nó liên quan tới bùa ngải? Chap 2: Anh Trần
2h sáng, mắt tôi vẫn chong chong. Liệu Đức có làm sao không? Tính mạng nó có còn cứu được nữa không? Cái W.Player phát ngẫu nhiên một bài nhạc buồn. Tôi chột dạ, nhất quyết sẽ phải gặp người đàn ông kia để tìm cách cứu Đức. Tôi vào google search, bắt đầu tìm hiểu về ngải. Nó có thật không?
“Dùng ngải giết người”, “ngải độc hại người”…vô vàn những từ khóa nghe rất rùng rợn hiện ra. Đắm chím vào những khái niệm về ngải, những cái chết rùng rợn, những mục đích bẩn thỉu mà ngải đem lại. Tôi chợt rùng mình, ngải quả thật rất khủng khiếp, và nếu thực sự Đức bị dính ngải, thì có lẽ cái chết tới không còn xa nữa.
Thiếp đi lúc nào không hay, tôi cứ thế ngủ một mạch tới 7h sáng. Vẫn giữ cái nếp sống xa xỉ, tôi chạy vù ra ăn phở vỉa hè, rồi chạy ra quán café cóc gần nhà, ngồi nhâm nhi li bạc xỉu nóng cho tỉnh táo người. Nhấc điện thoại lên, tôi gọi cho Hoàng:
-Mày đang làm gì đấy, ra quán café cóc gần nhà ngồi với tao. Đang có chuyện muốn bàn.
Thằng Hoàng chỉ ừ một tiếng, rồi cúp máy. 2 phút sau đã thấy nó cưỡi con dream tàu chạy vù vù tới.
-Bà chủ, cho thêm 1 phê nóng. Mày ngồi đi, tao có chuyện muốn bàn với mày.
Thằng Hoàng đặt đít xuống cái ghế gỗ đã mòn hết cả 4 chân. Có vẻ như nó mới ngủ dậy một lúc, mắt vẫn còn lim dim ngái ngủ:
-mày kêu tao có chuyện gì? Tao cũng đang tính gọi mày, rủ qua nhà thằng Đức. hôm qua thấy nó vậy, tao lo quá. Tính bảo má tao xếp đồ, tao qua nhà nó ở với nó mấy tuần.
-Ừh, tao thấy vậy cũng được – Với lấy ly café đen của thằng Hoàng, tôi nhấp 1 ít cho đỡ đắng giọng – hôm qua có người nhắn cho tao, bảo biết cách chữa cho thằng Đức.
-Rồi sao nữa, người ta nói sao?
-À, mà để tao gọi cho anh ta đã rồi kể mày nghe sau.
Tôi rút điện thoại gọi cho người đã để lại tin off. Tiếng “tút tút” làm tôi khó chịu, rồi đầu bên kia chợt có một giọng ồm ồm nghe máy:
-Ai vậy?
-Em là người hôm qua để lại nick yahoo trên forum. Thấy anh để lại tin off, nên em gọi. Em tên Long
-Ừh. Anh là Trần. Thế bạn em sao rồi, tóc đã bắt đầu rụng chưa?
-Cám ơn anh hỏi, bạn em vẫn yếu lắm. Em thấy nó vẫn chưa bị rụng chút tóc nào cả.
-Ừh, vậy nó lẽ nó còn cứu được. Chú ở Sài Gòn luôn chứ?
-Dạ không, em học ở Sài Gòn. Nhưng mà giờ hè, nên em về dưới Biên Hòa rồi.
Đầu dây bên kia bỗng im lặng một lúc lâu, chỉ nghe tiếng loạt soạt như đang mở sách vở gì đấy.
-Alo, anh Trần, anh còn đó không ạ?
-À ừ anh đây. Nếu em lên SG được thì anh em mình gặp. nói chuyện sẽ tiện hơn.
-Dạ, còn vấn đề ngải…. – tôi nhìn quoanh, e dè không muốn nhắc tới chữ “ngải” – à mà anh ở quận mấy? mai hoặc mốt em sẽ ghé.
-Anh ở Tân Bình, anh là Họa sĩ, nên thời gian khá linh động. Lên thì cứ phone anh trước 10h tối. Tranh thủ lên sớm nhé, tình hình bạn em vậy không nên để lâu. Bây giờ anh hơi bận một xíu, khi nào em lên thì mình nói chuyện sau.
-ok. Thank anh. Có lẽ mai em lên, làm phiền anh quá.
Tôi cúp máy, mặt thằng Hoàng ngồi cạnh bần thần. Có lẽ nó nghe được từ “ngải” trong cuộc đối thoại.
-Chuyện gì vậy Long, mày làm tao lo quá!
-Được rồi, tao sẽ kể cho mày nghe. Nhưng tuyệt đối không được nói cho mẹ thằng Đức nghe chuyện này nhé.
Tôi kể lại tất cả những gì mình biết cho Hoàng nghe, cũng không ngạc nhiên lắm khi sắc mặt thằng Hoàng tái nhợt đi, đôi khi tỏ vẻ ghê sợ. Tính nó liều, nhưng đứng trước một thứ mơ hồ như “ngải”, nó cũng phải lo sợ giống như tôi.
-Thôi tao tính thế này, mày cứ qua nhà thằng Đức. chuyện trò, tâm sự cho nó đỡ buồn. tao sẽ làm một chuyến lên Sài Gòn. Có lẽ lát tao sẽ đi luôn. Tao với mày không thể để thằng Đức như vậy được…
-ừh, vậy cũng được
Hai thằng ngồi nhâm nhi nốt li cà phê. Lặng lẽ ngắm nhìn buổi sáng ở Biên Hòa yên bình, tạm quên đi cuộc sống ồn ào nơi Sài Thành. Mà không biết rằng, đây sẽ là những thời gian vui vẻ nhất trong mấy tuần sắp tới.
Tôi về nhà thay đồ, mặc thêm cái áo khoác. Rồi xách con wave, bắt đầu chuyến đi Sài Gòn để gặp anh Trần…Chap 3: Gặp Mặt Anh Trần
Tôi chạy liên tục 2 tiếng đồng hồ mới tới Tân Bình. Rút điện thoại gọi cho anh Trần, nhưng không gọi được. Anh Trần khóa máy, nên tôi gửi một dòng tin nhắn “em lên SG rồi, khi nào anh mở đt thì phone e”. May là tôi có đem theo chìa khóa phòng trọ, nên chạy xe về phòng trọ nằm nghỉ. Hơi mệt vì đi đường xa, nên tôi đánh luôn một giấc tới chiều muộn.
Đến khi tỉnh dậy, đã là 6h tối. Vẫn chưa thấy anh Trần gọi lại hay nhắn tin. Gọi vào thì số anh Trần thì chợt có một cô gái, giọng ngọt ngào nghe máy:
-Alo, anh Trần hả?
-Thuê bao quý khách vừa gọi hiện…………tút tút tút.
Tôi rủa thầm “mẹ kiếp, hóa ra vẫn khóa máy”. Nhưng có khi nào ông ấy cho mình vố lừa không nhỉ? Trời Sài Gòn hôm ấy âm u, tôi mở laptop kiểm tra yahoo xem anh Trần có để lại tin off hay không. Pha ly cà phê nóng, tôi nhấm nháp miếng bánh mì mới mua trong khoảng thời gian chờ đợi anh Trần. Đến 9h tối thì điện thoại reo, là số anh Trần:
-Alo, anh Trần hả? em lên SG từ trưa mà gọi cho anh không được.
-Ừh, xin lỗi em. Anh hay khóa máy để tránh bị làm phiền lúc sáng tác.
-Dạ. vậy bây giờ anh có rảnh không. Anh em mình ra quán café nào đó nói chuyện.
-Ừh, vậy em chạy ra quán café địa chỉ này nhé “….”
Tôi vội thay bộ quần áo đem theo trong ba lô. Sài Gòn về chiều mát mẻ hẳn ra, chẳng mấy chốc mà tôi mò được tới chỗ hẹn. Trước mặt là một anh chàng mảnh khảnh, mặt đượm vẻ u sầu, tóc dài cột sau đuôi. Đúng với cái vẻ lãng tử của một họa sĩ:
-Anh là Trần phải không ạ?
-Ừh, em là Long hả? lại bàn đằng kia ngồi, anh có đặt chỗ trước.
Tôi đi theo anh Trần, tới một bàn ở trong góc quán café, và cách khá xa với các bàn khác. Có lẽ anh Trần không muốn mọi người nghe được câu chuyện tôi và anh sẽ bàn sắp tới.
-Em uống gì?
-Cho em một phê nóng
Anh vẫy phục vụ bàn, có vẻ anh là khách quen ở đây
-Anh vẫn dùng trà như mọi khi chứ?
-Ừ, cho anh một phần như mọi khi. Với một phê nóng nhé.
Anh Trần đợi phục vụ bước đi, mới bắt đầu câu chuyện:
-Chuyện anh sắp nói khá tế nhị. Và nhiều người không bao giờ tin, cũng giống như anh trước đây vậy. Trừ khi…
Anh ngập ngừng, mặt tỏ vẻ u sầu:
-Trừ khi họ vướng vào hoàn cảnh như anh em mình. Đó là có người thân…mắc ngải.
-Mẹ của bạn em cũng dắt nó đi nhiều bác sĩ, bệnh viện khám rồi. nhưng họ đều không phát hiện được bệnh gì, nên em cũng nghĩ có lẽ nó…
Giọng anh Trần bỗng trở lên gắt gao. Tôi có thể nhận thấy rõ sự tiếc nuối về những việc đã qua trên mặt anh.
-….Không phải là “có lẽ”. đó chính là ngải, chỉ có thể là ngải. – rồi anh dịu giọng – anh có thằng em họ, tên Trường, nó được gửi lên SG ở với gia đình anh từ bé vì bố mẹ ly thân, và không thèm chăn sóc nó. Anh thương và coi nó như em ruột vậy. Mấy tháng trước, nó cũng bị giống như bạn của em. Gia đình anh cũng khá giả, nên chữa chạy đủ đường, đi đủ các bệnh viện. nhưng họ đều lắc đầu trả về hết…
-Vậy sao anh biết đó là bùa ngải?
-À, gia đình anh nghĩ tới giả thuyết đó. Nên bảo anh dắt thằng Trường đi kiếm thầy, nhưng anh không chịu. Nhiều lần gia đình rước thầy về nhà, anh đều gạt phăng rồi đuổi họ đi. Bởi lẽ anh theo trường phái thực tế khoa học, nên không tin vào những chuyện như vậy. Chỉ có lần…
Anh lại ngập ngừng, không che được nỗi xúc động. Trong khóe mắt đã ươn ướt:
-…Chỉ có lần anh đuổi một bà thầy rất nổi tiếng, mà mẹ anh rước từ Bình Thuận lên. Lúc bị đuổi ra cửa, bà ấy vẫn không tức giận, mà nói với vào một câu. “Mày có thương nó thì giao nó cho tao, may ra tao kéo dài mạng sống cho nó được. Còn mày ngoan cố như vậy, tình trạng này thì chỉ 3 hôm nữa thì nó chết. Ngải ám nó nặng vong lắm rồi….”
Anh Trần lắc đầu, nhấp ngụm trà mà phục vụ vừa mang ra, tạm kìm nén nỗi xúc động trong lòng lại. Anh tránh nhìn thẳng vào mắt tôi, đưa tay vân vê tách trà nóng rồi mới nói tiếp:
-Bữa đấy thằng Trường vẫn khỏe lắm, sáng sáng nó vẫn tập thể dục với anh. Ấy thế mà, 3 hôm sau quả thật nó qua đời, lúc ấy anh mới biết…bà băm ấy nói đúng. Hết đám 49 ngày, anh bắt đầu tìm hiểu về ngải. Anh muốn biết rõ tại sao thằng em anh lại chết…Để anh kể chú nghe hết, vì những điều này chú có tìm trên mạng hay hỏi ai cũng không biết đâu. Những thông tin này là tâm huyết suốt cả tháng trời liên tục theo đuổi “ngải” của anh, tâm huyết anh phải nài nỉ lắm bà băm ở Bình Thuận mới tiết lộ….
Rồi anh Trần kể cho tôi nghe rất nhiều, nhiều đến mức tôi cứ im lặng ngồi nghe anh nói. Liên tục suốt 2 tiếng đồng hồ. Bấy giờ, khách trong quán đã về gần hết, lác đác chỉ còn vài đôi tình nhân ngồi với nhau trong các góc tối.
Đầu óc tôi choáng váng với những thông tin vừa tiếp nhận, đôi lúc còn lôi quyển vở trong ba lô ra, viết lại những chi tiết mà tôi cho là quan trọng. Cái không khí vắng vẻ của quán café ban đêm, cộng với những gì anh Trần kể làm tôi liên tục nổi da gà, xương sống lâu lâu lại buốt lạnh vì hoảng loạn.
Rồi anh Trần rút trong bóp một tờ giấy nhỏ, nhăn nheo và có vẻ khá cũ đưa cho tôi:
-Em cầm lấy cái này, đây là địa chỉ bà băm đó. Bà ta không xài điện thoại, với nhà cũng khá sâu trong hẻm, nên em tranh thủ đi rước bà ta về. Cứ nói là anh Trần giới thiệu là bà ta sẽ giúp em. Anh thì chỉ giúp được tới đây, một phần vì anh cũng khá bận rộn, một phần vì tất cả những gì anh biết đều nói cho em hết rồi. Chúc em cứu được tính mạng của người bạn đó.
-Cám ơn anh rất nhiều, em và bạn rất mang ơn anh
-Không phải ơn nghĩa gì đâu, anh chỉ không muốn có người chết vì ngải nữa. Chết vì ngải đau khổ lắm em ạ, vong hồn cũng sẽ không được siêu thoát đâu…Tiền café anh trả rồi, bây giờ anh có việc phải về trước. Có duyên anh em mình gặp lại…
Rồi anh Trần bước về trước, tôi đi sau. ngoái nhìn theo dáng người mảnh khảnh của anh Trần khi bước lên chiếc motor, anh nói với về phía tôi:
-À, không cần giải thích gì cho bà băm hiểu đâu. Cứ bảo với bả là……Ngải Miến Điện……
Chưa có ai yêu thích truyện này!


 TRUYỆN CÙNG TÁC GIẢ

 BÌNH LUẬN TỪ FACEBOOK