Nhưng với Kiên, tất cả chỉ là một trò chơi. Sự xuất hiện của Ngọc khiến cho anh cảm thấy bức bối và khó chịu. Từ bao giờ anh đã không còn là một kẻ săn mồi mà ngược lại, trở thành một miếng thịt ôi, bị Ngọc rũ bỏ?
Mất một giây để phải lòng một ai đó, có khi là qua một cái ngoảnh đầu, có khi là chỉ một ánh nhìn thoáng qua. Nhưng để yêu thì lại chẳng dễ dàng đến vậy. Kiên cảm nhận rõ được điều đó khi tiến đến mối quan hệ với Ngọc.
Đối với Ngọc, cô chưa bao giờ thể hiện tình cảm của mình ra bên ngoài. Ngọc không hề tỏ ra mình yêu anh một cách rõ ràng, hay là quỵ lụy vào anh, hay là cần đến anh.
Ngay cả bản thân Kiên cũng luôn tự hỏi rằng, liệu cô có thật sự yêu mình. Nhưng dù có thắc mắc đến cỡ nào, anh cũng không thể từ bỏ. Bởi cô không đáp lại nên anh vẫn luôn bị quyến luyến, không thể nào buông. Tình yêu của Kiên trở thành nỗi ám ảnh, giống như một sự giày vò đè nặng lên trái tim hằng ngày, nhưng lại không đau đớn, khổ sở mà chỉ như một khối u nhức nhối.
- Phụ nữ luôn là người hỏi, sao đối với anh và em, người nghi vấn luôn là anh?
Kiên cúi đầu, lắc chén rượu trong tay. Ngọc chống cằm, hơi bĩu môi với vẻ không quan tâm cho lắm.
- Đó đâu phụ thuộc vào giới tính. - Cô nhún vai. - Ai bắt đầu yêu trước, người đó phải chịu, đúng không?
Kiên ngửa cổ uống hết chén rượu. Anh gật gù. Cô nói đúng, anh là người yêu nhiều hơn. Còn Ngọc, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ mở miệng cầu xin chút tình cảm nào từ phía Kiên. Hay nói cách khác, cô nắm đằng chuôi trong mối tình này.
Kiên bật cười. Anh từng là một tay chơi, một kẻ sát gái theo đúng nghĩa đen. Những cô gái rơi vào bẫy tình mà anh giăng ra đều mê mệt với thứ tình cảm mà họ cho là đúng đắn và chân thật. Nhưng với Kiên, tất cả chỉ là một trò chơi. Sự xuất hiện của Ngọc khiến cho anh cảm thấy bức bối và khó chịu. Từ bao giờ anh đã không còn là một kẻ săn mồi mà ngược lại, trở thành một miếng thịt ôi, bị Ngọc rũ bỏ?
- Anh sẽ khiến em phải yêu anh.
Đó là lời hứa của Kiên, vừa là với Ngọc mà cũng là với bản thân mình. Kể từ đó, anh bắt đầu theo đuổi cô, cho đến khi Ngọc gật đầu đồng ý thì cũng đã là nửa năm sau đó.
***
Từ khi Ngọc gật đầu đồng ý, cô thay đổi thái độ hoàn toàn. Kiên cảm thấy chóng mặt và ngỡ ngàng trước thái độ đó của Ngọc. Cô bày tỏ tình yêu một cách công khai, nồng nhiệt, khiến Kiên không thể nào rời mắt khỏi cô.
Ngọc không hề tỏ ra mình yêu anh một cách rõ ràng, hay là quỵ lụy vào anh, hay là cần đến anh.
Sự khác biệt đó cơ hồ khiến cho anh hoảng sợ. Kiên vốn là một nhà tâm lý học, nhưng anh chưa một lần nào có thể đoán biết được tâm ý và hành động của Ngọc. Đôi khi anh cảm thấy, thứ tình yêu này như là một cơn ảo mộng. Chỉ cần anh thức giấc, mọi thứ sẽ vỡ tan, và anh sẽ cũng sẽ nổ tung như một cái bong bóng xà phòng mong manh.
Anh luôn cảm thấy cô thật lạ lùng. Từng hành động mà cô làm, những món quà mà cô dành cho anh, tất cả đều vô cùng quen thuộc, cứ như là anh trải qua rất nhiều lần Deja Vu.
Cô tặng hoa cho anh vào ngày sinh nhật, cô khiến anh mơ màng trong hạnh phúc với những cái hôn, những vòng ôm tình tứ, lần nào anh cũng bị cuốn hút bởi mùi hương mạnh mẽ và quyến rũ từ cơ thể cô.
Ngọc luôn làm chủ trong mọi tình huống, kể cả việc quyết định xem có đồng ý ngủ với anh hay không. Một năm yêu nhau, giới hạn lớn nhất của hai người chỉ là những cái hôn.
Ngọc rất giỏi khiến cho Kiên cảm thấy hứng khởi và khơi dậy ham muốn của anh, nhưng rồi lại bỏ đó. Và dù là một nhà tâm lý học, anh cũng chưa bao giờ có thể từ chối cô, hay lật ngược lại tình thế.
Cho đến ngày kỷ niệm, Ngọc xuất hiện trước cửa nhà anh với một vẻ thần bí. Cô híp đôi mắt cong veo, hàng mi dài thượt như cuốn theo hồn anh đi mất.
- Em có một bí mật.
Ngọc ôm cổ Kiên, thì thào vào tai anh.
- Và em sẽ nói cho anh ngay bây giờ chứ? - Kiên nheo mắt hỏi ngay cả khi đã biết rõ, không đời nào cô sẽ làm thế, bởi cô luôn khiến anh bất ngờ.
Đúng như những gì Kiên nghĩ, Ngọc lắc đầu. Cô hôn lên môi anh, và để lại trong tay anh tấm thẻ với số phòng của một khách sạn sang trọng, cách trung tâm thành phố cả tiếng đồng hồ đi lại.
Ngọc nháy mắt với anh một cái, rồi rời đi, để lại cho Kiên một thứ cảm giác bồi hồi, xuyến xao. Phụ nữ có thể nông cạn và dễ đoán, đó là bởi vì cô ấy chưa muốn đưa người đàn ông vào mê cung tình yêu điên loạn của mình. Hoặc cũng có thể, chính người đàn ông mới là những kẻ u mê.
Kiên tự nhận ra điều đó, thầm cười. Đêm nay, anh nhất định sẽ trói buộc cô trong lòng bàn tay mình. Ngọc rồi cũng sẽ như bao cô gái khác, và rồi anh cũng sẽ được thỏa mãn cái tính hiếu thắng của mình thôi.
Với những người đàn ông giống như con thú hoang, như Kiên, chinh phục phụ nữ như là chiến tích để đời mà anh ta muốn tận hưởng. Đó là lý do mà Kiên dùng để giải thích cho việc anh đang bị cuốn hút vào mối tình với Ngọc.
***
Nhân viên khách sạn chỉ đường cho Kiên tới tầng thượng, nơi có bể bơi và có sẵn một bàn ăn thịnh soạn, nến và đèn lung linh. Những thứ mà chỉ có đàn ông chuẩn bị để lấy lòng người phụ nữ của mình, hiện giờ lại được Ngọc chuẩn bị để làm quà tặng bất ngờ cho Kiên. Anh bật cười, túm lấy eo cô và kéo cô về phía mình, giữ cô bằng một cái ôm chặt cứng.
- Đây là bất ngờ mà em nói đấy à?
- Không. Đâu chỉ đơn giản thế được. Em đã đợi cái ngày này rất lâu, và cũng chuẩn bị cho nó rất công phu đấy.
- Đó là lý do vì sao anh yêu em.
Kiên bật cười sang sảng, anh chợt nhận ra mình mới chính là con mồi của Ngọc. Giờ phút này, điều đó không còn quan trong nữa. Anh muốn được dừng lại với tình yêu này. Anh muốn được ở cạnh cô cả đời, muốn bầu bạn với cô, cùng nhau già đi và cảm thấy hạnh phúc. Quả đúng là, để yêu một ai đó thật sự khó khăn.
Anh hôn lên bàn tay Ngọc.
- Em muốn anh. - Ngọc nỉ non.
Cô uống một ngụm rượu vang đỏ, ngậm trong miệng, kiễn chân lên hôn lên môi Kiên và truyền toàn bộ chất lỏng đó sang anh. Nụ hôn vô tận như thể hút lấy linh hồn họ, cuốn họ vào một cuộc chơi nồng nhiệt. Và lại một lần nữa, Ngọc khơi dậy sự ham muốn ở nơi anh. Bàn tay mềm mại và ấm áp của cô lướt dọc theo thân thể của Kiên, dừng lại trong tay anh. Kiên hoàn toàn không cảm thấy gì ngoài sự hưng phấn chạy dọc theo chuỗi dây thần kinh khắp cơ thể. Anh lật người lại, lần này, anh quyết định sẽ lấn áp cô, điều khiển cô, và không để cô có cơ hội bỏ chạy. Cảm giác quen thuộc đáng sợ lại ùa về.
- Anh sẵn sàng chưa?
Đột nhiên, Ngọc hướng đến anh, ánh mắt chuyển từ yêu thương sang vẻ sắc lạnh đáng sợ. Cô cười khẩy, giọng cười lanh lảnh và lạnh lẽo khiến Kiên sởn da gà. Anh chợt nhận ra, trong tay mình là một con dao.
Kiên nhíu mày.
- Em định làm gì? - Kiên bỗng chốc hoảng hốt. Cơ thể anh đột nhiên buông lỏng và không còn sức lưc. Ngọc nắm lấy tay anh, cầm chặt con dao. Trong chớp mắt, cô níu mạnh tay anh xuống. Kiên đổ ập người xuống giương, trừng mắt sợ hãi với suy nghĩ Ngọc sẽ giết mình.
Anh từng là một tay chơi, một kẻ sát gái theo đúng nghĩa đen. Những cô gái rơi vào bẫy tình mà anh giăng ra đều mê mệt với thứ tình cảm mà họ cho là đúng đắn và chân thật.
Nhưng không có bất kỳ một cơn đau nào. Máu đỏ loang ra và thấm đẫm ga giường, lây lan lên cơ thể hai người, màu đỏ tràn qua mắt khiến Kiên sợ hãi. Anh thở hắt ra, cố gắng lật người xuống.
- Em điên rồi sao? Em đang làm cái gì vậy?
Ngay cả lúc này, khi sự sợ hãi lên đến đỉnh điểm, Kiên bàng hoàng nhận ra là sự lo lắng của mình không đặt trên tính mạng của bản thân mà lại là của Ngọc. Anh dường như đã thật sự yêu cô.
Ngọc, với phần bả vai bị thương nặng do chính vết cắt mà cô gây ra, cười ha hả.
- Anh không nhớ sao? Anh không có cảm giác quen thuộc gì à? Hoa, quà tặng, bữa tối trên sân thượng và những vết cắt này, tất cả đều là món quà mà anh dành tặng cho chị tôi.
Kiên nhíu mày. Có quá nhiều cô gái đã đến với anh.
Ngọc ngồi dậy, máu trên vai chảy xuống thành dòng, trông cô như hiện thân của quỷ dữ và ánh mắt thì sặc mùi căm hận.
- Chị ấy yêu anh bằng cả sinh mạng. Nhưng anh đã làm gì? Khi chị ấy nói có con với anh?
Ngọc vừa nói, vừa tiến về phía anh. Cô cầm lấy tay Kiên, hướng mũi dao về phía cơ thể mình và tự làm mình bị thương.
Hình ảnh trong quá khứ, những thứ mà Kiên muốn quên đi, giấu kỹ đi bỗng chốc ùa về như thác đổ. Có rất nhiều cô gái đã yêu và ngủ với anh, nhưng chỉ có một người duy nhất mang thai. Kiên đã chối bỏ cô, và vì sự đeo bám dai dẳng, anh nổi giận, giết cô.
Kiên bừng tỉnh vì tiếng gào khóc của Ngọc. Anh nhận ra cơ thể đầy vết cắt và đôi mắt mờ ảo của cô. Tình yêu của anh, cuộc tình với Ngọc là một tình yêu đầy ảo mộng. Khi anh đã yêu cô thì lại chợt nhận ra, tất cả những gì Ngọc trao cho anh đều là giả. Cô đến với anh chỉ là để trả thù.
Nhưng không ai còn đường lui nữa. Kiên đã yêu Ngọc. Anh đau đớn và xót xa khi nhìn thấy nỗi đau hiện hữu trên cơ thể Ngọc bởi những vết thương mà anh đã và đang gây ra, dù cô là người cầm chuôi dao và tự cào cấu chính mình.
- Dừng lại đi! Dừng lại! - Kiên giật phắt con dao, ném đi. Cơ thể mệt mỏi của Ngọc đổ sụp xuống, nằm gọn trong lòng của Kiên. - Anh xin em.
- Buông ra, tôi phải khiến anh đau đớn và hối hận. Tôi phải khiến anh khổ sở. Anh sẽ chịu tội này, đến hết đời. - Ngọc nói qua từng hơi thở. Cô đã định sẽ chết, và toàn bộ tội lỗi này sẽ là của Kiên. Anh sẽ phải rục xương trong tù vì những gì anh đã gây ra.
Hơi thở yếu ớt chẳng còn bao nhiêu. Ngọc cảm nhận được cái chết đang đến với cô. Kiên cũng vậy.
- Em đã trả thù được rồi. - Kiên gắt gao ôm lấy Ngọc.
Có lẽ không phải việc ra tù vào tội mới là sự trả giá của Kiên. Anh đang trả giá. băng chính cái chết của Ngọc. Sự sống dần tuột khỏi cơ thể cô và Kiên thì không thể làm gì được. Anh đau đớn gục đầu lên vai cô.
Anh đã yêu, và đó là sự trả thù lớn nhất của Ngọc. Kiên khóc trong câm lặng, trái tim vỡ nát thành cả ngàn mảnh. Người bị thương là Ngọc, nhưng những vết cắt lại hằn sâu trên trái tim anh..