Xin lôi…Vì em không có màng trinh để trao cho anh Cuối cùng thì cô cũng đồng ý lấy anh sau ba năm tìm hiểu và yêu thương.Anh gặp cô khi đang đi cùng trên 1 chuyến tàu từ Thành Phố trở về Hà Nội đón tết cùng gia đình. - Xin lỗi cô chỗ này đã có ai ngồi chưa ạh ? - Chưa đâu anh ạh - Tôi có thể ngồi được không ? - Vâng anh cứ tự nhiên. - Tôi tên Trung Quân. Còn cô ? - Tôi tên Gia Hân - Cô về đâu ? - Tôi về Hà Nội - Thế àh ? – anh reo lên lộ vẻ vui mừng. tôi cũng ở đó. Cô ở đâu ? - Tôi ở trung tâm Hà Nội - Tôi cũng gần đó. Có duyên em nhỉ.- tự nhiên đổi cách xưng hô nhanh chóng - Hihi.. dạ… Tàu bắt đầu chuyển bánh cô gái mặt tái nhợt. và bắt đầu nôn ra những thứ có trong bụng… anh chạy đôn chạy đáo. Hết đi xin bọc cho cô rồi lấy khăn cho cô. nhìn anh không khác gì chàng osyn chính hiệu. trông anh còn phờ phạc hơn cả cô gái đang ói. Khiến những người xung quanh phải phì cười - Vợ anh có vẻ yếu nhỉ ? nhìn anh bơ phờ hơn vợ anh rồi đấy. anh có gừng đó không ? cho vợ anh ngậm đi - Dạ không. Chúng tôi chỉ là là.. - ọe….- cô bắt đầu nôn tiếp. trông cô thật khổ sở. anh tiếp tục lau mặt cho cô. cô ngủ. cái điện thoại trên tay cô rơi xuống đất. anh cầm lên và lấy số cô. cô ngủ ngon lành trên vai anh, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt thanh tú. Cô không hẳn là xinh đẹp . nhưng cô có hàng mi cong vút sóng mũi cao và làn da trắng nõn. Trông đáng yêu vô cùng. Anh nhìn cô không biết chán, anh ước gì cứ mãi thế này. Cuối cùng anh cũng ngủ. hai đầu chụng lại nhau trông như cặp vợ chồng hạnh phúc. Khiến người xung quanh phải ghen tỵ.
tàu đỗ lại để ăn uống, cô giật mình thức giấc. thấy mình ngồi ngủ ngon lành trên tay Trung Quân. Cô vụt đứng dậy làm anh cũng thức giấc theo. - Xin lỗi anh. Tôi vô ý quá. - Không sao đâu. Cô còn mệt không ? - Dạ không. Cám ơn anh nhé. - Không có gì. tôi mời cô ăn 1 bữa cơm nhé - Tôi tôi… - Đi nhanh nào. - Vâng! - Em ăn gì ? - Chắc không ăn quá. Ăn vô lát ói nữa thì khổ - Ăn 1 chút gì đi. hay uống sữa nhé - Vâng - Anh ơi. Cho tôi 1 phần cơm gà,thịt kho trứng,canh khổ qua, hai người ăn nhé và 1 hộp sữa. hai lon pepsy nữa anh nhé - Có ngay…- tiếng anh bồi bàn cất lên - Sao anh gọi nhiều thế ? - Gọi em ăn được gì thì ăn. Àh này . em về quê ăn tết lâu không ? - Dạ mùng 7 em trở lại Sài Gòn để tiếp tục công việc anh ạh- họ thân thiện tự lúc nào - Anh cũng vậy. em làm công việc gì trong Sài Gòn thế ? - Dạ em làm bên ngân hàng anh ạh ? - Thế àh ? làm ngân hàng cũng khá tốt. àh. Em ăn đi chứ. - Còn anh làm gì ? - Anh thì làm osyn cho em nãy giờ đó. Hihi - Anh này. Còn chọc em nữa. người ta hỏi thiệt mà - ừh không chọc nữa. anh là phó chủ tịch hội đồng quản trị công ty Group. - Công ty đó em biết. hình như công ty đó làm bên xây dựng những công trình lớn đúng không ạh? - Đúng rồi em àh … ba anh là chủ tịch hội đồng quản trị ở đó. Cả gia đình anh đã về Hà Nội rồi. giờ còn mình anh vì anh chưa hoàn thành xong công việc. mệt mỏi lắm. nhưng vì cuộc sống biết sao giờ ? - Cả gia đình anh đã vô Sài Gòn sống hết rồi àh? - ừh. vì còn ông bà nội ngoại nên trở về đón tết cùng ông bà - gia đình em cũng thế. Thế nhà anh ở quận mấy - anh ở khu Phú Mỹ Hưng ở quận 7 - em ở khu biệt thự Tân Bình. - Chắc em có bạn trai rồi nhỉ - Dạ .. - Tiếc ghê …- anh nói nhỏ - Anh nói gì ? - Àh không có gì ! - Dạ chưa có. Người ta chưa nói xong mà. Hihi… - Em cũng biết trêu người quá nhỉ - Lên tàu thôi anh, trễ giờ đó - ừh đi em chưa lên đến tàu mà mặt cô đã chuyển màu rồi. khiến anh phát lo. Anh lại phải chạy đôn đáo lo cho cô. - em mệt thì ráng ngủ đi cho khỏe. - dạ. vừa dứt lời thì cô ói hết lên cả áo anh…. - Em xin lỗi- cô nhìn anh e ngại - Không sao. ở đây anh có nhiều áo lắm. em nằm nghỉ đi. - Dạ Đoàn tàu cuối cùng cũng dừng lại tại ga Hà Nội. Anh và cô chia tay. Cô nói: - Anh đưa cái áo đây em giặt cho rồi có dịp em sẽ trả lại anh - ờh cũng được- anh nghĩ đây là cơ hội tốt cho mình. - Anh cho em số điện thoại có gì em gọi cho anh nhé - Ok. Em lưu đi. 090xxxxxx - Dạ. số em đó anh. Gia đình em tới rồi chào anh nhé. - Chào em. Hẹn gặp lại. Anh nhìn theo bóng cô khuất xa. Buổi tối hôm ấy anh không tài nào ngủ được. anh cảm thấy nhớ cô. Qua tết cô gửi tin nhắn cho anh nói là đã giặt xong chiếc áo. Cô hẹn gặp anh. Tối hôm đó họ đã đi vòng vòng. Tham quan hết Hà Nội phố. Cùng ăn uống trò chuyện. Anh cảm nhận được ở cô là người con gái tốt . cuối cùng anh cũng tỏ tình cùng cô. gần 2 năm gắn bó. Cô lúc nào cũng tạo cho anh cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Có lúc anh muốn đi xa hơn nữa. nhưng cô lúc nào cũng đủ thông minh để bắt anh phải dừng lại - Em này. Mình cưới nhau nhé. Chúng ta đã yêu nhau gần 3 năm rồi còn gì ? - Sao anh muốn cưới em ? - Vì em là 1 cô gái ngoan hiền đoan trang đúng mực. tề gia nội trợ. Đảm đang. Lại là người con có hiếu. thì sao anh bỏ lỡ cơ hội này nhỉ. Em lấy anh nhé. Nếu không anh sẽ lấy người khác đấy - Ơh anh hay nhỉ. Anh thích thì cứ lấy người khác đi - Thật không anh đi nhé. - Ơh đi thật àh - ừh - vậy đi đi. em đi lấy chồng nhé. Bye anh - ơh… khoan đã em đứng lại em lấy ai ? - thì lấy anh chứ lấy ai… hihi… - em đồng ý lấy anh thật sao ? ba mẹ ơi ba mẹ sắp có được người con dâu thảo hiếu rồi. cám ơn trời phật. anh phải đi lên chùa làm phước mới được - trông anh kìa, cứ như trẻ con ý. Người ta đang cười anh kìa - anh mặc kệ. vì anh đã có vợ rồi mà…. Anh yêu em - em cũng yêu anh ******** một đám cưới long trọng và hạnh phúc diễn ra sau đó. Đêm tân, trời đổ mưa lớn. đêm tân hôn của vợ chồng mình lãng mạng em nhỉ. Trời mưa kìa. Mình đi ngủ thôi em. cô e ấp nép vào lòng anh ánh đèn căn phòng tân hôn vụt sáng.. tấm ra trải giường vẫn màu trắng tinh…. - Thế này là thế nào ? anh đau khổ nói trong nước mắt. - Anh àh. Nghe em nói đã. Em … em “bốp…” anh tát cô 1 cái thật mạnh, cô ngỡ ngàng òa khóc. Cái tát đầu tiên anh tát cô…- không nói năng gì cả.đi ra đi ra khỏi nhà tôi ngay, tôi tưởng đâu cô là người con gái ngoan hiền đúng mực.. ai dè cũng chẳng hơn con đĩ là mấy. Lòi anh nói xúc phạm nặng nề. cô nghẹn đắng cuống họng. cô không ngờ người đàn ông cô chọn lại như thế… cô đau không thốt thành tiếng Anh lôi cô thẳng xuống giường. quăng quần áo cho cô. - cút ra khỏi nhà tôi… - em không đi đâu hết. nghe em nói đã.-cô lay lay bàn tay anh - cô không đi đúng không ? tôi đi… - anh đừng đi. anh xem cái này đã… - ẦM… cánh cửa đánh ầm 1 cái anh đi mất Còn 1 mình cô trong căn phòng lạnh lẽo. cô đơn, nước mắt. tất cả vỡ òa.. máu trên cổ tay cô rớt xuống nệm…- anh àh. Anh cần màng mỏng ấy hơn em sao ? anh cần nó lắm sao? Cô lịm dần , lịm dần Anh đang ở trong quán Bar. Tiếng nhạc ầm ĩ. 1 cô gái tiến đến: - Anh trai anh sao thế? - Biến đi. can gì đến cô ? - Nè cưng. Đang buồn chuyện gia đình àh? Đi với em nhé - Cô còn Trinh chứ? - Buồn cười thật. cái thứ đàn ông cần màng sinh học ấy là thứ đàn ông tồi. bye… - Cô …cô…- điện thoại trong túi anh vang lên - Alo con đây mẹ. - Con về mau đi. vợ con hấp hối rồi… - Sao ???? – anh như bừng tỉnh…. Chạy ùa về… vợ anh nằm đó. Thoi thóp…. Thở nhọc nhằn - Sao không đưa cô ấy đi bệnh viện… em làm sao thế này ? - Nó không chịu đi. mẹ gọi bác sĩ tới rồi. nó nói nó sẽ cắn lưỡi nếu đưa nó đi. - Em àh. Anh về rồi. em tỉnh lại đi - Anh…- nước mắt cô rơi trên khuôn mặt tái mét, cô đưa anh 1 xấp giấy xét nghiệm bàn tay cô lạnh giá. Giọng cô run run… em xin lỗi. vì em không có màng trinh để trao cho anh… rồi cô tắt thở - Tỉnh lại đi vợ ai. Anh xin lỗi. anh sai rồi. anh là thằng đàn ông tồi. xin lỗi em, mau tỉnh lại đi em - Trời ơi là trời con ơi là con… sao mày ngu quá. Vợ mày… vợ mày nó có tội tình gì đâu. - “Bốp” – mày tỉnh chưa hả con ơi là con. Sao mày lại cần cái thứ đấy hả con. Vợ mày đã muốn nói với mày trước khi cưới, nhưng tao không cho. Vì tao nghĩ tao hiểu con trai tao sẽ không như vậy. mày không phải là con tao.. trời ơi là trời. sao khổ thân tôi quá. Tỉnh lại con ơi Hai bà mẹ gào khóc. . Tờ giấy xét nghiệm cô bẩm sinh đã không có màng mỏng ấy. anh quá đỗi gia trưởng. tại sao anh không chịu nghe cô nói ? tại sao anh không tin cô ?chỉ vì những giọt máu ấy mà anh đã vô tình giết chết 1 mạng người. một người vợ mà anh thương yêu 1 đám tang trong đêm tân hôn 1 người ngồi đó ủ rũ và hối hận cho hành động ngu ngốc của mình 1 linh hồn đứng đó nhìn anh rơi lệ sầu…